[Dịch] Tiên Đạo Cầu Sách

Chương 36 : Tứ cường


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Sau khi trận tỉ thí chấm dứt, mọi người đều không tự chủ mà nhìn chăm chú vào bộ dáng ngạo nghễ của Phượng Thanh Thiên đang đứng ở trên lôi đài, tựa như tất cả ánh sáng rực rỡ trong thiên địa đều tập trung vào người hắn vậy, cực kỳ chói mắt. Thân ảnh đó giống như gốc cây tùng cao trăm trượng, gió táp mưa sa đều không thể khiến cho hắn lay động nửa phần. -Đây sẽ là đối thủ tiếp theo của ta sao?? Từ Thanh Phàm ở dưới nhìn Phượng Thanh Thiên, yên lặng thầm nghĩ. -Tới lượt ta lên rồi! Ngay lúc này, Kim Thanh Hàn đột nhiên nói. -Kim sư đệ! Đừng để thua Phượng Thanh Thiên nhé! Nghe Kim Thanh Hàn nói, Từ Thanh Phàm cười động viên. -Ta đối với Kim sư đệ tin tưởng mười phần. Chúng ta còn phải gặp nhau ở vòng tứ cường đó nha. Bạch Thanh Phúc híp mắt cười nói. Kim Thanh Hàn gật đầu, cũng không nói thêm gì, trực tiếp hướng tới lôi đài đi tới. Mà khi Kim Thanh Hàn chậm rãi đi lên lôi đài, cùng giống như Phượng Thanh Thiên lúc nãy, cả một sân lớn lặng ngắt như tờ, mọi người đều nhìn hắn. Kim Thanh Hàn cùng với Phượng Thanh Thiên được xưng là “Cửu hoa song kiệt”, tại Cửu Hoa Môn, danh vọng của hắn cũng không dưới Phượng Thanh Thiên. Mà Kim Thanh Hàn lại hoàn toàn không để ý tới việc mình sắp phải cùng đối thủ tỷ thí cũng như việc mọi người đang nhìn. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Phượng Thanh Thiên đang ở dưới lôi đài, mà Phượng Thanh Thiên cũng thản nhiên nhìn hắn, tựa như lúc đó trong thiên địa chỉ có hai người tồn tại mà thôi. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào hai thiên tài kiêu ngạo này, mặt trời tỏa sáng mạnh mẽ, tựa như giờ phút này càng thêm chói mắt, nhưng cũng chỉ như làm nền cho hai người vậy. Khi ánh mắt hai người thoáng gặp nhau, không khí hơi trở nên ngưng trọng. Khi thân hình bị che khuất, Kim Thanh Hàn thu hồi ánh mắt, bắt đầu chăm chú nhìn vào đối thủ của chính mình, mà Phượng Thanh Thiên cũng không quay đầu lại, đi luôn về phía Phượng gia trạch, không chút hứng thú muốn xem trận tỷ thí đó. Trên thực tế, trong đại hội lần này, trừ những lúc hắn ra tỷ thí, thời gian còn lại chưa hề xuất hiện trên sân. Nếu như coi Phượng Thanh Thiên như vầng trăng tròn mùa đông, mà Nguyệt Hoa như thủy, dù khiến người khác muốn làm thân, nhưng chỉ có thể đứng từ xa ngưỡng mộ mà không cách nào tới gần. Còn Kim Thanh Hàn chính là một tòa lâu đài bằng băng, nguy nga mà lạnh lùng, xung quanh gió rét từng cơn, tuy nổi bật nhưng lại vô cùng nguy hiểm, người khác căn bản không dám lại gần. Từ Thanh Phàm nhìn về phía hai gã trời sinh đã là thiên tài trước mắt, không khỏi thở dài một tiếng. Hai người này đều vô cùng cao ngạo và lạnh lùng, những chuyện riêng của mình chỉ giữ nguyên trong lòng. Đáng tiếc, hai người lại không thể trở thành bằng hữu, giống như ông trời đã định sẵn cho bọn họ vì làm đối thủ cho nhau mà sinh ra vậy. Đột nhiên, Từ Thanh Phàm có chút lo lắng, sợ Kim Thanh Hàn khi tái đấu với Phượng Thanh Thiên lại một lần nữa nhận thất bại. Chỉ có hắn mới biết Kim Thanh Hàn đối với Phượng Thanh Thiên vô cùng coi trọng, cũng vì muốn chiến thắng Phượng Thanh Thiên mà mấy năm nay vô cùng nô lực. Nếu như trận tỷ thí ấy mà Kim Thanh Hàn một lần nữa thua Phượng Thanh Thiên, thì không thể tưởng tượng được với tính cách cao ngạo ấy của hắn, sẽ phải chịu dạng đả kích như thế nào. Đương nhiên, Từ Thanh Phàm vẫn hy vọng Kim Thanh Hàn có thể chiến thắng, nhưng qua trận tỷ thí của Phượng Thanh Thiên, vô luận từ góc độ nào mà nói, hắn cũng không hoàn toàn tin tưởng Kim Thanh Hàn sẽ thắng. -Có lẽ, sau khi thấy ta cùng Phượng Thanh Thiên tỷ thí, hẳn Kim sư đệ sẽ biết phải làm những gì. Từ Thanh Phàm lẩm bẩm. Khi tâm tình của hắn còn đang xung động, thì trận tỷ thí đã bắt đầu rồi. Đối thủ của Kim Thanh Hàn lần này là người sử dụng Mộc hệ đạo pháp Lâu Thanh Tùng. Không thể không nói rắng, Lâu Thanh Tùng là một tu tiên giả vô cùng lợi hại. Phải biết sự cường đại của Mộc hệ đạo pháp ở chỗ Mộc ất linh khí ẩn chứa ngay trong khí tức sinh mệnh cường đại, khác xa với loại linh khí khác, cho nên sự khôi phục linh lực cũng được duy trì liên tục. Tại cảnh giới trước Kết đan kỳ, lực công kích của Một hệ tu tiên giả không phải là sở trường. Cho nên giữa các trận tỷ thí, Mộc hệ tu tiên giả luôn rơi vào thế yếu. Mà Lâu Thanh Tùng là Mộc hệ tu tiên giả, tiến được vào vòng bát cường thì đã nói lên được thực lực của bản thân hắn. Đáng tiếc, đối thủ của hắn lần này lại là Kim Thanh Hàn. Kim Thanh Hàn không chỉ có thực lực bản thân cao hơn một bậc, án theo nguyên lý ngũ hành tương khắc, việc tu tập Kim hệ đạo pháp của hắn chính là khắc tinh của Mộc hệ đạo pháp. Cho nên ngay từ đầu, Lâu Thanh Tùng đã rơi vào thế hạ phong. Không có chút lực nào để chống cự lại. Tựa như bị Phượng Thanh Thiên kích động, trong trận tỷ thí này đòn công kích của Kim Thanh Hàn tương đối sắc bén. Kim linh khí trong cơ thể bùng nổ, trung giai đạo pháp “Kim Linh Thương” không ngừng được hình thành bên cạnh hắn, tiếp theo hướng Lâu Thanh Tùng mà tấn công tới, dầy đặc, cuồn cuộn, phảng phất như vô cùng vô tận. “Kim Linh Thương” công kích vô cùng sắc bén, sức mạnh vô địch, mà Lâu Thanh Tùng lại thi triển mộc thuẫn, khi đối mặt với “Kim Linh Thương” thì không có chút tác dụng ngăn cản nào. Trong lúc nhất thời, Kim quang đại thịnh, Lâu Thanh Tùng bị Kim Thanh Hàn tấn công đến mức vô cùng chật vật, khó có thể chịu nổi. Nhưng Lâu Thanh Tùng không hổ là Mộc hệ tu tiên giả, vô cùng kiên trì, bền bỉ. Bản thân ở vị trí thế yếu, phải đối mặt với nhiều nguy cơ, thế mà thần sắc mặc dù có chút khẩn trương nhưng không hề tỏ ra chút bối rối nào. Vừa cấp bách tránh né “Kim Linh Thương”, đồng thời mười ngón tay kết lại thi triển đạo thuật. Cuối cùng, Lâu Thanh Tùng cũng chật vật thi triển xong đạo thuật. Chỉ thấy dưới đất nứt ra, bốn cái cây to lớn đột ngột mọc lên, nhanh chóng che chắn trước mặt Lâu Thanh Tùng. Làm cho người ta ngạc nhiên chính là mấy cái cây đó lại có tay chân, mắt miệng đầy đủ, rõ ràng là trung cấp cao giai đạo pháp “Thụ Nhân Thủ Vệ”. Tuy những thủ nhân thụ vệ này toàn thân đều bằng gỗ, nhưng lại có khả năng chống lại sắt vô cùng lớn. “Kim Linh Thương” bắn vào thụ nhân chỉ phát ra tiếng kim loại va chạm. Mặc dù có vụn gỗ rơi ra, nhưng cũng chưa đủ để gây cho Thụ nhân thủ vệ vết thương trí mạng được. Mà Thụ nhân thủ vệ tuy tốc độ di động chậm hơn ba phần so với Nham thạch khôi lỗi, nhưng cũng khiến “Kim Linh Thương” của Kim Thanh Hàn bị chặn đứng ở bên ngoài. Tạm thời được an toàn, Lâu Thanh Tùng không ngừng nỗ lực, mười ngón tay kết lại, một số lượng lớn Mộc ất linh khí trên người hắn phát ra đã tụ tập ở giữa không trung, hóa thành vô số tiêu tiêu lạc mộc, hướng về phía Kim Thanh Hàn ào ào giáng xuống. -Hừ! Đối mặt với vô số cự mộc từ không trung giáng xuống, Kim Thanh Hàn cũng không thèm nhìn tới, chỉ thấy trên người Kim quang thêm đậm, một chiếc Kim thuẫn dày đột ngột hiện lên trên đầu, chặn đứng sự công kích của cự mộc, không gây chút thương tổn nào tới hắn. Ngăn cản được sự tấn công của Lâu Thanh Tùng, Kim Thanh Hàn hai tay bắt pháp quyết, bên người hóa ra mấy trăm “Kim Linh Thương”. Nhưng khác với lần trước, lần này, Kim Thanh Hàn không trực tiếp dùng “Kim Linh Thương” tấn công Lâu Thanh Tùng, mà chậm rãi tụ tập trước mặt hắn. Kim quang lóe lên giữa không trung, mấy trăm “Kim Linh Thương” hóa thành một cự linh thương dài năm trượng, cao ba thước. Sau khi cự thương xuất hiện, không hề dừng lại mà trực tiếp phóng về phía Lâu Thanh Tùng, tốc độ nhanh như sấm sét. Mọi người chợt thấy Kim quang lóe sáng, cự linh thương đã đâm vào một Thụ nhân thủ vệ của Lâu Thanh Tùng. Đối mặt với uy lực cường đại gấp mấy trăm lần “Kim Linh Thương” bình thường, sắc mặt Lâu Thanh Tùng đại biến, ngón tay co lại, chỉ thấy ba thụ nhân trong nháy mắt đã bạo liệt, hóa thành đại lượng Mộc ất linh khí, đến dung nhập vào cơ thể của thụ nhân còn lại. Hấp thu toàn bộ linh khí của ba thụ nhân kia, cơ thể nó phình to ra, cả người trên dưới thanh quang lóe sáng, uy lực đại tăng. Đối mặt với cự hình “Kim Linh Thương” đang hướng đâm tới mình, trong nháy mắt, cự nhân dùng hai tay giữ lại, miễn cưỡng ngăn cản thế công của cự hình Kim Linh Thương. Nhưng, “Kim Linh Thương” này vẫn ẩn chứa uy lực vô cùng mạnh mẽ, tại nơi mà nó đang xông tới, mặc dù thụ nhân có thể miễn cưỡng ngăn cản, nhưng cũng từng bước bị đẩy lùi ra phía sau, hiển nhiên không cản được hết lực. Thấy thụ nhân của mình cản được công kích của Kim Thanh Hàn, Lâu Thanh Tùng không khỏi thở phào một cái. Nhưng Kim Thanh Hàn cũng không dừng lại chút nào, bên người lại hóa ra hơn mười “Kim Linh Thương”, cũng lại sát nhập thành một cây cự hình kim linh thương ở giữa không trung ngay bên người Kim Thanh Hàn chờ phát động. -Ta nhận thua! Lâu Thanh Tùng thấy cự hình kim linh thương thứ hai của Kim Thanh Hàn, biết mình cũng không có cách nào ngăn cản được, chán nản nói. Thấy Lâu Thanh Tùng tự nhận thua, Kim Thanh Hàn cũng không nói thêm gì, chỉ hơi gật đầu rồi quay người đi - Trận thứ ba, Kim Thanh Hàn thắng. Một vị trưởng lão trên đài cao đứng dậy tuyên bố. Thấy trận tỷ thí đã chấm dứt, dưới sân mọi người xôn xao hẳn lên. Phải biết rằng từ lúc bắt đầu thi đấu đến khi kết thúc còn chưa đến một nén nhang. Không ngờ Kim Thanh Hàn lại dễ dàng giành được phần thắng như vậy. Thanh danh của Lâu Thanh Tùng đã sớm được lưu truyền, trong hàng ngũ đệ tử cấp dưới của Cửu Hoa Môn cũng có thực lực số một số hai. Không nghĩ rằng lại có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy, thậm chí còn không có khả năng bức Kim Thanh Hàn sử dụng đạo pháp nào khác ngoài “Kim Linh Thương”. So sánh với trận tỷ thí vô cùng huyễn lệ, đặc sắc của Phượng Thanh Thiên, Kim Thanh Hàn lại lấy ưu thế áp đảo mà chiến thắng. Không thể nghi ngờ sự chênh lệch giữa hắn với đối thủ là ở toàn bộ các phương diện. Mặc dù nguyên nhân là do sự chênh lệch đó nhưng cũng có thể thấy được một phần thực lực cường đại của Kim Thanh Hàn. “Cửu hoa song kiệt” được công nhận là đệ tử cấp dưới nổi trội nhất Cửu Hoa Môn. Quả nhiên mỗi người đều có điểm phi phàm. Sau khi thắng Lâu Thanh Tùng, đối mặt với ánh mắt kính sợ của mọi người, Kim Thanh Hàn cũng không lộ ra vẻ đắc ý, phảng phất như trận này đối với hắn mà nói không đáng để nhắc tới.Chỉ là khi đi tới chỗ Từ Thanh Phàm cũng Bạch Thanh Phúc ở sau, đối với sự chúc mừng của Từ Thanh Phàm thì gật đầu, còn đối với Bạch Thanh Phúc thì thản nhiên nói: -Đến lượt ngươi. Bạch Thanh Phúc trên mặt hiện lên một tia thâm ý, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại biến mất, than thở: -Từ sư đệ cùng với Kim sư đệ đều tiến vào tứ cường, hiện tại ta cũng phải tự bêu xấu rồi - Với thực lực của Bạch sư hunh, chiến thắng là chuyện đương nhiên. Sư đệ ở đây cầu chúc cho Bạch sư huynh chiến thắng ròn rã, thuận lợi tiến vào tứ cường. Từ Thanh Phàm chắp tay vừa cười vừa nói. -Sao lại có thể dễ đang được như vậy. Lữ Thanh Thượng này được cho rằng là ứng cử viên số ba trong đại hội lần này, đặc biệt là ở phương diện sử dụng bùa chú và trận pháp. Danh vọng của hắn trong hàng đệ tử cấp thấp của Cửu Hoa Môn chỉ thấp hơn Kim sư đệ, ta làm gì có năng lực đối phó. Bạch Thanh Phúc cười khổ nói. Kim Thanh Hàn nghe được lời nói đó của Bạch Thanh Phúc, thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái, rồi nói: - Lữ Thanh Thượng tuy thực lực rất cường đại, nhưng ta lại cảm giác được thực lực của Bạch sư huynh so với hắn còn mạnh hơn mới đúng. - Ha ha, Kim sư đệ cũng coi trọng ta quá. Trận này chỉ cần không thua quá mất mặt là tốt rồi. Trong mắt Bạch Thanh Phúc lóe tinh quang, nhưng rồi lại cười khổ nói. Vừa nói, hắn vừa chậm rãi đi về phía lôi đài. - Đệ thấy thực lực của Bạch sư huynh đến cùng là thế nào? Nhìn bóng lưng Bạch Thanh Phúc, Từ Thanh Phàm liền hỏi Kim Thanh Hàn. - Rất mạnh, ít nhất cũng không dưới đệ. Đang nhìn chăm chú vào bóng lưng Bạch Thanh Phúc, Kim Thanh Hàn thản nhiên nói: - Lữ Thanh Thượng không phải là đối thủ của huynh ấy. Mặc dù trong lòng đã có sự chuẩn bị, nhưng nghe Kim Thanh Hàn nói vậy hắn vẫn không nhịn được mà cả kinh. Trên người Bạch Thanh Phúc này không biết còn cất dấu bao nhiêu bí mật nữa.Từ Thanh Phàm đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút bất an, nhưng lại không tìm được nguyên nhân. Mà hắn cùng Kim Thanh Hàn đều không ngờ, kết quả trận tỉ thí này lại nằm ngoài dự liệu của họ. Lữ Thanh Thượng trông như một hài tử mới chỉ mười sáu, mười bảy tuổi. Trên mặt luôn luôn có nụ cười uể oải, cùng với đôi mắt nhắm tịt, lúc nào cũng như đang ngủ, cả người đều toát lên vẻ lười biếng. Chỉ khi hắn cười, nhìn thấy nếp nhăn nơi khóe mắt, người ta mới biết tuổi của hắn không còn nhỏ. Sau khi Bạch Thanh Phúc lên lôi đài, Lữ Thanh Thượng đầu tiên là tò mò đánh giá Bạch Thanh Phúc một lúc, rồi mới chắp tay nói: - Ra mắt Bạch sư huynh. - Chào Lữ sư đệ, mong Lữ sư đệ hạ thủ lưu tình. Bạch Thanh Phúc tựa như tin chắc bản thân mình sẽ không thể chiến thắng, cười khổ nói - Trận đấu còn chưa chấm dứt, ai thắng ai thua còn chưa biết, Bạch sư huynh không nên tự hạ thấp mình như vậy Lữ Thanh Thượng trên mặt vẫn mang theo vẻ lờ đờ, thản nhiên nói. Trận tỉ thí được bắt đầu ngay sau đó, Lữ Thanh Thượng lập tức biểu hiện thực lực kinh người của mình. Trong tay liên tiếp tung ra các loại phù chú, vô số Hỏa cầu, Thủy ba, Kim phiêu, Mộc thứ không ngừng hướng về Bạch Thanh Phúc tấn công. Trong lúc nhất thời, lôi đài tràn ngập ngũ sắc quang mang, thanh thế kinh người. Nhưng Bạch Thanh Phúc tu luyện Thổ hệ đạo pháp, lực phòng ngự quả thật kinh người. Mặc dù lực công kích bằng phù chú của Lữ Thanh Thượng có uy thế mạnh mẽ, nhưng lại liên tiếp bị tường đất ngăn cản, không làm cho Bạch Thanh Phúc bị tổn thương chút nào. Nhưng Lữ Thanh Thượng cũng không hề nóng vội, vốn hắn cũng không trông mong mấy cái thấp giai phù chú này có thể làm cho đối thủ tiến vào được bát cường bị thương tổn gì, chẳng qua chỉ làm nóng người mà thôi. Chỉ thấy Lữ Thanh Phượng cười uể oải, hai tay liên tiếp bắn ra năm cái phù chú mang năm màu khác nhau, phân biệt thành: kim, thanh, lam, hồng, hoàng; đại biểu cho Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ ngũ hành. Năm cái phù chú này cũng không tiến hành công kích trực tiếp Bạch Thanh Phúc, chỉ trôi nổi xung quanh hắn, mấy loại quang mang có mầu sắc bất đồng càng thêm chói mắt. -Ngũ hành cầm cố trận!! Theo thanh âm uể oải của Lữ Thanh Thượng vang lên, năm loại phù chú sáng rực lên, chậm rãi giao thoa với nhau, cùng ngũ hành linh khí trong không khí liên tục chuyển động theo một quy luật kì dị, cuối cùng hình thành một kết giới nhỏ do ngũ sắc quang mang tạo thành. Lúc Bạch Thanh Phúc phát hiện ra mục đích của Lữ Thanh Tùng, muốn ngăn cản thì đã muộn rồi. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm thấy thân thể dường như mất đi năng lực hoạt động, cũng không thể nhúc nhích được nữa. - Trận pháp này có thể mượn ngũ hành linh khí để giam cầm đối thủ, ngươi muốn chống cự chỉ vô ích mà thôi. Nhìn thân hình bị nhốt của Bạch Thanh Phúc đang cố gắng giãy giụa, Lữ Thanh Thượng vừa cười vừa nói. - Có đúng vậy không? Bạch Thanh Phúc phát hiện ra việc giãy dụa là vô dụng, cười nói thản nhiên: - Đã như vậy thì ta nhận thua. ……… - Bạch sư huynh, người không thể dễ dàng bị đánh bại như thế chứ? Tại sao lại phải dấu thực lực? Sau khi biết được kết quả, Kim Thanh Hàn liền hỏi - Ta nào có ẩn giấu thực lực đâu, ngũ hành cấm cố làm cho ta không thể di động, như thế sao mà đánh thắng được? Bạch Thanh Phúc cười khổ nói, dường như có chút bất đắc dĩ trong lòng. - Ngũ hành cấm cố đương nhiên là rất lợi hại, nhưng chỉ cẩn ở trong trận phá đi sự cân bằng của ngũ hành, là có thể phá trận. Ta có thể nghĩ ra được điểm ấy, sao huynh không nghĩ ra được? Kim Thanh Hàn cau mày hỏi. - Biết, nhưng trong khi ta phá ngũ hàng cấm cố kia, Lữ Thanh Thượng đã có đủ thời gian để chuẩn bị một đạo pháp cường đại rồi. Bạch Thanh Phúc thở dài nói. Nhìn khuôn mặt Bạch Thanh Phúc dường như có chút mất mát, Từ Thanh Phàm phát hiện chính mình ngày càng không thể hiểu hắn. Mặc dù chính Bạch Thanh Phúc nói hắn không có cách nào chiến thắng Lữ Thanh Thượng, Từ Thanh Phàm vẫn không tin. Tuy hắn chưa từng được thấy tận mắt Bạch Thanh Phúc ra tay, nhưng Từ Thanh Phàm vẫn kiên trì tin tưởng thực lực của Bạch Thanh Phúc vô cùng cao thâm, không chỉ như những gì hắn vừa biểu hiện trong trận đấu. Nhưng tại sao Bạch Thanh Phúc lại muốn ẩn dấu thực lực? Nếu đã muốn ẩn dấu thì sao còn tham gia đại hội lần này? Hành vi, thái độ của Bạch Thanh Phúc cho tới bây giờ thực sự là vì mục đích gì? Nhìn khuôn mặt Bạch Thanh Phúc vẫn tủm tỉm cười, Từ Thanh Phàm càng thêm cảm giác hắn là người cao thâm khó lường. Sau khi Bạch Thanh Phúc nhận thua, đại hội lần này đã xác định được bốn người mạnh nhất bước tiếp vào vòng trong.. Đầu tiên là người có được thượng cổ thần thú “Liệt Diễm Phượng Hoàng”, là huyết mạch cuối cùng và cũng là truyền nhân duy nhất của Phượng gia Phượng Thanh Thiên. Ngoài việc hắn đánh bại Vương Thanh Tuấn, còn lại vài trận tỉ thí kia thì chưa từng có đối thủ nào chịu được sự công kích của hắn quá ba tuần trà. Được cho rằng là ứng cử viên số một của đại hội lần này. Tiếp theo, cùng với Phượng Thanh Thiên cũng được xưng là “Cửu hoa song kiệt” chính là Kim Thanh Hàn, từ khi đại hội bắt đầu, hắn đã biểu hiện ra ưu thế áp đảo. Không chỉ có thể giải quyết đối thủ trong thời gian rất ngắn, mà trong tất cả các trận tỉ thí hắn chỉ sử dụng “Kim Linh Thương”, một loại đạo pháp ẩn giấu uy lực hết sức kinh người. Sau đó là người giỏi về chế tạo phù chú cũng như tinh thông trận pháp Lữ Thanh Thượng, mặc dù tu vi của hắn chỉ là Tích cốc kỳ, nhưng nhờ có cơ trí nhạy bén, cùng với việc sự dụng phù chú và trận pháp. Hắn có thể dễ dàng chiến thắng đối thủ so với mình cường đại gấp mấy lần. Cuối cùng, tại đại hội này, người ít được chú ý nhất lại là Từ Thanh Phàm. Trước đây, thanh danh của hắn tại Cửu Hoa Môn hoàn toàn không có gì. Nhưng từ khi đại hội bắt đầu, với việc sử dụng đạo pháp vô danh vô cùng mạnh mẽ, rực rỡ, cùng với thân pháp quỷ dị, nhanh chóng đánh bại các đối thủ trên đường, tiến vào tứ cường. Chính vì thế tại Cửu Hoa Môn, hắn có được uy danh vô cùng lớn. Cứ như vậy, vòng thi đấu tứ cường đặc sắc nhất Đại hội nội môn trên Cửu Hoa Sơn đã chuẩn bị bắt đầu rồi. Chương trình ủng hộ thương hiệu Việt của Tàng Thư Viện: