[Dịch] Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Trong ánh nến lờ mờ, Ôn Nhu cười khúc khích, giống như một con gà mái nhỏ đang đắc ý.
- Ta có uy phong không?
Nàng dương dương tự đắc hỏi Bạch Sầu Phi.
- Uy phong.
- Ta có lợi hại không?
- Lợi hại.
Bạch Sầu Phi vẫn nhẫn nhịn.
- Huynh có bất phục không?
- Không có.
Sau đó hắn lại nói:
- Ta hoàn toàn không có ác ý với muội, vậy mà muội lại ám toán ta.
- Ta ám toán huynh?
Ôn Nhu cười một tiếng:
- Là chính các người xem thường thực lực của bản cô nương.
Bạch Sầu Phi đương nhiên thừa nhận điểm này. Hắn càng thừa nhận, thủ đoạn giết người không thấy máu của các cô gái xinh đẹp chính là sự ôn nhu.
Sự ôn nhu của nữ nhân có thể làm cho người khác không đề phòng. Cao thủ không đề phòng cũng chẳng khác gì người thường, chỉ sợ còn dễ chết oan hơn.
Cho nên hắn chỉ đành cười khổ.
- Huynh cũng đã quên ta là một thành viên của “Lão Tự Hiệu” Ôn gia.
Ôn Nhu cười đến mí mắt, khóe mắt và lông mày đều rạo rực:
- Ta vừa ngửi đã biết trong rượu có bỏ Yên Chi Lệ. Tất cả mọi người đều không biết, cũng đã quên bản cô nương trời sinh có bản lĩnh này, có thể thấy các người vốn xem thường người khác.
Bạch Sầu Phi kháng nghị:
- Nhưng ta cũng không rót rượu này cho muội.
- Cho nên bản cô nương mới bỏ Ly Nhân Túy vào trong rượu của huynh, dạy cho huynh một bài học.
Bạch Sầu Phi cười thảm nói:
- Bây giờ ta đã bị giáo huấn rồi. Tại sao muội lại làm như vậy?
- Ta là một cô gái, thứ ta muốn là cùng nhau sống vui vẻ yên bình, chứ không phải khổ cực đi làm những chuyện lớn oanh oanh liệt liệt. Oanh liệt là chuyện của đàn ông các người.
Ôn Nhu nói một cách xa xăm:
- Bất kể tại Kim Phong Tế Vũ lâu hay Tượng Tị tháp, ta và Chu Tiểu Yêu, Hà Tiểu Hà đều nghĩ như vậy, cũng thường nói như vậy. Chỉ có điều, các người bận chuyện của các người, không hề để mắt đến những cân quắc anh thư còn xuất sắc hơn cả nam nhi chúng ta.
- Các người cao hứng nghĩ như vậy, đâu có ai ngăn cản?
Bạch Sầu Phi càng cảm thấy khó hiểu:
- Vậy cũng không cần phải hạ độc ta.
- Ta hạ độc huynh, là vì muốn chứng minh bản cô nương còn giỏi hơn huynh.
- Muội giỏi, muội giỏi!
Bạch Sầu Phi nói:
- Muội giỏi rồi, giải độc cho ta đi!
- Chân khí của huynh không đủ, nói chuyện cũng khó khăn, đúng không?
- Muội nghe được rồi, không cần phải hỏi thêm câu này chứ.
- Tay của huynh không thể cử động sao?
- Có thể, nhưng lại không dùng sức được.
- Không phải ở đó có rượu sao?
- Lúc này mà còn uống rượu?
- Uống chứ, huynh uống bầu này!
- Bầu rượu này không phải có Yên Chi Lệ sao?
- Đúng vậy.
- Muội có ý gì?
- Nói cho huynh biết, không hại huynh đâu, huynh đúng là chuyên nghi thần nghi quỷ.
Ôn Nhu vui vẻ nói:
- Dược lực của Yên Chi Lệ vừa lúc có thể khắc chế Ly Nhân Túy, huynh uống vào, không tới nửa khắc sau sẽ có thể khôi phục như thường.
- Thật sao?
- Lừa huynh làm gì?
Sóng mắt Ôn Nhu lưu chuyển, nhí nhảnh nói:
- Có biết tại sao bản cô nương không làm khó huynh không?
Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy giống như thịt nằm trên thớt, trong lòng suy tính, ngoài miệng lại hỏi:
- Tại sao?
Ôn Nhu cười cười, nhẹ nhàng thở vài hơi bên tai Bạch Sầu Phi, nói:
- Bởi vì vừa rồi huynh cũng không đưa rượu có Yên Chi Lệ cho ta uống, nếu không…
Gò má ngọc của nàng giống như hai cái bánh bao nhỏ, hơn nữa còn nhuộm màu hồng phấn.
- Nếu huynh làm như vậy, ta sẽ không để ý tới huynh.
Sau đó nàng xoay người, nhặt bầu rượu kia lên, đưa miệng bình cho Bạch Sầu Phi hớp vài ngụm.
Nói ra cũng kỳ quái, trong gian phòng ánh nến chập chờn này, Bạch Sầu Phi lại có cảm giác ấm áp, giống như một dòng nước ấm từ trong lòng lan ra bên ngoài, chảy khắp gian phòng cô độc của con người luôn luôn cô độc này.
Lần này, Ngô Lượng, Trương Thán và Thái Thủy Trạch đều chờ ở tầng dưới chót Bạch lâu. Bởi vì vừa rồi trên Lưu Bạch hiên, Bạch Sầu Phi cũng không ra hiệu, do đó Âu Dương Ý Ý, Lợi Tiểu Cát, Tường Ca Nhi và Chu Như Thị cũng không tiện đuổi bọn họ đi, nhưng vẫn nhìn chằm chằm giám thị bọn họ.
Ba người Ngô Lượng, Thái Thủy Trạch và Trương Thán cũng nhỏ giọng thầm thì, thương lượng đối sách.
- Xem ra, Ôn Nhu ở trên hình như không có gì nguy hiểm, chúng ta đã phí công chuyến này, cũng uổng công lo lắng.
Ngô Lượng khá lạc quan.
- Ta thấy nói như vậy còn quá sớm. Tên Bạch Sầu Phi này phân phúc vô thường, Ôn Nhu muốn đối phó với hắn, e rằng chưa đủ tư cách.
Trương Thán lại khá bi quan.
- Ai.
Thái Thủy Trạch lại chỉ thở dài một tiếng.
Trương Thán trợn mắt nhìn hắn.
- Sao thế?
Ngô Lượng hỏi:
- Có gì thì hãy nói đi!
- Ta thấy vấn đề không nằm ở Bạch Sầu Phi.
- Vậy ai có vấn đề?
Ngô Lượng không hiểu:
- Ngươi à?
- Không.
Thái Thủy Trạch bất an xoa xoa đầu ngón tay, nói:
- Ôn Nhu.
Trương Thán lại hung hăng liếc hắn một cái.
Một vật trị một vật, chẳng hạn như con voi sợ con chuột, gạo nếp sợ con mối.
Bạch Sầu Phi đã trúng thuốc mê, toàn thân rã rời vô lực, giống như một cỗ máy, công tắc còn chưa khởi động thì đã vô dụng.
Nhưng lúc này Ôn Nhu lại thay hắn nhấn công tắc, đó là cho hắn uống Yên Chi Lệ. Dược lực của Yên Chi Lệ vừa lúc có thể khắc chế Ly Nhân Túy. Thể lực của Bạch Sầu Phi đang khôi phục, hắn cũng cảm giác được bản thân đang phục hồi.
Ôn Nhu cười duyên nhìn hắn, giống như rất hài lòng về những chuyện do mình một tay tạo thành.
Bạch Sầu Phi yên lặng vận công, hơi thở dốc. Hiện giờ hắn lại đối mặt với vài lựa chọn.
Thứ nhất, vẫn tiến hành theo kế hoạch. Chim bồ câu tự bay đến, nếu không nướng chín ăn vào trong bụng, quả thật có lỗi với mình.
Thứ hai, tha cho nàng một lần, giữ tình cảm tốt, biết đâu sau này sẽ có tác dụng. Giống như ngày đó hắn dùng lễ đối đãi với Lôi Mị, đến một ngày thực lực ngang hàng với Tô Mộng Chẩm, tự nhiên chiếm được ưu thế rất lớn. Hơn nữa nàng đối xử với mình tốt như vậy, mình cũng không ngại đối xử tử tế với nàng, xem như là báo đáp.
Thứ ba, giữ nàng lại, không để cho nàng đi, nhưng có thể tạm hoãn chuyện hưởng thụ thân thể trong trắng tuyệt vời của nàng. Dù sao tương lai còn dài, phượng hoàng gãy cánh thì không sợ bay đi đâu mất.
Bạch Sầu Phi đang bức dược lực còn sót lại trong cơ thể ra ngoài, chỉ cảm thấy lúc lạnh lúc nóng.
Ôn Nhu chợt nghiêng đầu lên bàn, tiến đến gần, dịu dàng nói:
- Phi ca…
Một tiếng gọi này rung động đến tâm can, Bạch Sầu Phi chỉ thấy Ôn Nhu dịu dàng thành khẩn, đôi môi đỏ mọng mấp máy, cặp mắt sáng như sao khép hờ, đẹp không sao tả xiết, trong lòng cũng thật sự rung động.
- Huynh có thể đáp ứng với ta một chuyện hay không…
- Chuyện gì? Muội nói đi, nếu có thể thì ta nhất định sẽ đáp ứng.
Đây là lần đầu tiên Bạch Sầu Phi nói về việc công với giọng điệu dịu dàng như vậy.
Ôn Nhu vui mừng ra mặt.
- Đừng thương tổn Tiểu Thạch Đầu có được không? Những huynh đệ kia vốn là người một nhà, huynh không nên tàn nhẫn đối phó với bọn họ như vậy, được không? Ta biết con người của Tiểu Thạch Đầu, hắn nhất định sẽ không vô cớ làm tổn thương người khác. Huynh cũng không cần đối phó với Tiểu Thạch Đầu, được không?
Bạch Sầu Phi trong lòng lạnh đi, vẻ mặt lạnh, ánh mắt càng lạnh hơn. Nhưng hắn lại cười, ít nhất lông mày, khuôn mặt, khóe môi đều nở một nụ cười hoàn chỉnh.
- Hôm nay muội đến đây… là vì chuyện này?
Ôn Nhu vui không tả xiết:
- Có đúng không! Ta đã nói các người vốn là huynh đệ, không có thù oán nào không hóa giải được. Chỉ cần ta nói ra, huynh nhất định sẽ đồng ý với ta.
- Phải không?
Nàng lại ghé khuôn mặt xinh đẹp tới, hơi thở như hoa lan, nói:
- Huynh có đáp ứng không? Ta muốn chính miệng huynh đồng ý một tiếng.
- Đáp ứng muội cũng không khó, nhưng trước tiên muội hãy làm giúp ta một chuyện.
- Được thôi, chuyện gì huynh cứ nói đi, không có chuyện gì mà ta giải quyết không được.
- Trước tiên muội hãy giúp ta giết mấy người.
- Giết người?
Miệng của Ôn Nhu mở thành hình chữ “O”, không khép lại được:
- Người nào?
- Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch, sư phụ của muội, còn có cha muội đã lẻn vào trong kinh, được chứ?
Ôn Nhu mở to mắt, sau đó bật cười.
- Huynh thật biết nói đùa, làm ta giật cả mình. Nếu như cha ta thật sự đã đến, vậy thì hỏng rồi.
Ôn Nhu vỗ vỗ ngực. Ngực của nàng nhỏ nhắn, nhưng xinh xắn, vươn rất thẳng.
Bạch Sầu Phi chợt cảm thấy trong lòng nóng bức. Dược lực của Yên Chi Lệ vốn có dâm tính khá mạnh, tuy đã trung hòa với mê tính của Ly Nhân Túy, nhưng vẫn còn lưu lại không ít dược lực kích tình.
- Đúng, ta chỉ nói đùa.
Hắn thở ra một hơi, bởi vì trong đũng quần rất nóng, cực kỳ khó chịu.
Nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó cười.
- Ta cũng biết huynh đang nói đùa.
Hai người đều cười.
Ánh nến khẽ lung lay, tạo nên một vệt sáp chảy.
Ôn Nhu không ngừng thở gấp.
Bạch Sầu Phi từ từ đứng lên, khẽ ho.
- Sao vậy?
Ôn Nhu quan tâm hỏi.
- Không sao, gần đây thường có chút bệnh vặt.
Bạch Sầu Phi khẽ ôm ngực, tay còn lại chống lên mặt bàn.
Ôn Nhu rất lo lắng, mặt mày thất sắc, vội vàng đi qua đỡ hắn, trên mặt hiện lên vẻ ân cần.
- Huynh biết không?
- Biết cái gì?
- Huynh càng ngày càng giống như.
- Giống như cái gì?
- Giống như y.
- Y?
- Sư ca của ta.
- Tô Mộng Chẩm?
- Huynh gầy, càng ngày càng có quyền, hơn nữa còn lãnh khốc, sao lại không giống như y? Nhưng ta biết huynh và y là cùng một dạng, bề ngoài lạnh lùng nhưng trong lòng rất thiện lương.
- Phải không?
- Không phải sao?
- Đúng.
Chữ “đúng” vừa thốt ra, Bạch Sầu Phi liền vận chỉ như gió, phong tỏa năm yếu huyệt trên người Ôn Nhu.