[Dịch] Thương Tâm Tiểu Tiễn [Luận Anh Hùng]
Máu vốn có màu gì?
Là màu đỏ.
Hiện giờ máu của hắn chảy xuống lại là màu đen.
Bởi vì đao quá độc, khiến cho máu của hắn lập tức đổi màu? Hay là người ra tay quá hèn hạ, đến nỗi người bị ám toán không muốn chảy ra máu đỏ?
oOo
Sân vườn yên tĩnh.
Nơi này vốn là trọng địa số một của Lục Phân Bán đường, đình viện của Đạp Mai Tầm Tuyết các, khuê phòng của Lôi Thuần.
Nơi này có ba trăm hai mươi bốn gốc mai, mỗi khi đến đông chí xuân hàn, mùi hoa mai phả vào mũi, hoa rơi như mưa.
Mấy đêm trước đều có tuyết rơi, đêm nay chỉ có gió không tuyết, khí lạnh thấm vào người, tuyết hơi tan chảy, nhưng tuyết trên đất lại nhanh chóng nứt ra.
Sau một trận tiếng lạch cạch, mặt đất nứt ra một khe hở khoảng chừng năm thước. Bầu trời không trăng, ánh sao rực rỡ, giống như trời cao đang cử hành dạ yến của thiên thần.
Cơ quan vừa phát động, mặt đất nứt ra, bên trong dường như có một người đang ngồi.
Người này ngồi xếp bằng ở đó, giống như một lão tăng nhập định, không biết đã ngồi bao nhiêu năm, bao nhiêu tháng, bao nhiêu ngày, bao nhiêu canh giờ, thậm chí cũng không biết y đã tọa hóa hay chưa.
Người này lại ở trong lòng đất, trong Lục Phân Bán đường, dưới khuê các của Lôi Thuần.
- Chào ngươi!
Lôi Thuần rất khách khí với người trong lòng đất này.
- Chào cô!
Người trong địa huyệt cũng rất khách khí với Lôi Thuần.
- Tối nay tất cả đều ổn chứ?
- Cũng được, chỉ là sao trên trời đêm hơi sáng một chút.
- Tối nay người dưới mặt đất càng náo nhiệt hơn.
- Hả?
- Thời gian đã đến, bọn họ đã bắt đầu giao chiến rồi.
- Là ai với ai?
- Bạch Sầu Phi bắt Ôn Nhu vào Lưu Bạch hiên, Trương Thán và Thái Thủy Trạch giết lên Bạch lâu để cứu cô ấy, đám người Tống Triển Mi và Lạc Ngũ Hà thì bao vây bên ngoài Kim Phong Tế Vũ lâu, không lâu nữa nhất định sẽ đánh nhau.
- Nhưng Vương Tiểu Thạch vẫn không xuất hiện, chưa chắc sẽ đánh được.
- Vương Tiểu Thạch nhất định sẽ xuất hiện.
Người trong địa động kia hơi trầm ngâm, cuối cùng vẫn hỏi:
- Làm sao biết?
- Ôn Nhu thất thân, Trương Thán nguy hiểm, Hỏa Hài Nhi gặp nạn, ngươi nói Vương Tiểu Thạch sẽ lẩn trốn không ra mặt sao? Hắn và Bạch Sầu Phi sớm muộn gì cũng phải đánh trận này, không thể tránh được.
- Cô nói đúng.
- Cho nên, thời gian của ngươi đã đến rồi.
Lôi Thuần dịu dàng cười một tiếng:
- Tất cả ngươi đều hiểu rõ trong lòng, chờ đợi đã lâu. Chỉ là ngươi không nói ra, giả vờ không hiểu mà thôi.
Người trong lòng đất im lặng.
- Tối nay là thời điểm mà ngươi đã gối giáo chờ sáng trong nhiều ngày qua. Ngươi kéo dài hơi tàn là để chờ đến hôm nay, đây là ngày mà ngươi mong ước. Hiện giờ thời cơ đã đến, theo như ước định giữa ta với ngươi, ta sẽ giúp ngươi báo thù lớn, hoàn thành tâm nguyện.
Một hồi lâu, người nọ mới uể oải nhưng sắc bén, hỏi một câu:
- Tại sao cô lại muốn giúp ta?
Cặp mặt Lôi Thuần thâm thúy như mộng, cười khúc khích một tiếng, vô cùng quyến rũ:
- Sự quật khởi của ngươi đã thay thế địa vị của Lục Phân Bán đường. Năm năm qua, thế lực của ngươi đã đánh cho người trong đường chúng ta không ngóc đầu lên làm người được. Ngươi cũng không thực hiện hôn ước với ta, còn giết chết cha ta. Ngươi nói xem, tại sao ta lại muốn giúp ngươi?
Sau đó nàng lại duyên dáng cười một tiếng, vô cùng xinh đẹp:
- Có lẽ bởi vì, nếu ta không giúp ngươi, bây giờ còn ai đến giúp ngươi, còn ai có thể giúp ngươi được nữa.
Nàng xinh đẹp như vậy, giọng nói du dương động lòng người, con người cũng rất đơn thuần, nhưng những lời thuận miệng nói ra lại giống như một tia chớp, một tiếng sấm.
- Người đâu, khởi kiệu! Ta dẫn ngươi đi gặp một người, nhất định y sẽ rất bất ngờ, nói không chừng còn sẽ rất kinh hỉ.
Nàng nói xong lại cười, ánh mắt như mộng, lúm đồng tiền hiện lên thật sâu.
oOo
Thái Thủy Trạch không ngờ Ngô Lượng lại tặng cho hắn một kích trí mạng.
Ngô Lượng một đao đắc thủ, đao đen còn ở trong cơ thể Thái Thủy Trạch, không kịp rút về, bốn ngón tay phải của Trương Thán đã đâm vào lưng hắn.
Công kích của Trương Thán rất nhanh, hơn nữa còn kỳ dị.
Ngô Lượng vốn định dùng khuỷu tay ngăn cản, nhưng bốn ngón này của Trương Thán vừa hấp thu công lực “Đại Tuyết” của Bạch Sầu Phi, Ngô Lượng làm sao ngăn cản được?
Chỉ thứ nhất của Trương Thán đã đánh tan lực khuỷu tay của hắn.
Chỉ thứ hai đã xuyên qua xương khuỷu tay của hắn.
Chỉ thứ ba đánh bay cả cánh tay của hắn ra ngoài… là cánh tay rời khỏi cơ thể, sau đó mới “bay” ra.
Chỉ thứ tư ấn vào trên lưng Ngô Lượng.
Ngô Lượng kêu lên thảm thiết, hộc máu ngã xuống, chết ngay lập tức.
Người giật mình lại là Bạch Sầu Phi, chuyện này khiến cho hắn thấy được sự kỳ diệu của “Phản Phản thần công” của Trương Thán.
Trương Thán càng giật mình hơn, hóa ra “Kinh Thần chỉ” của Bạch Sầu Phi thật sự có sức mạnh kinh thiên địa, quỷ thần khiếp.
Nhưng hắn lại càng thương tâm hơn là kinh tâm, bởi vì Thái Thủy Trạch đã trúng phải ám toán.
Điều này khiến cho hắn hết sức tự trách, hết sức hối hận, bởi vì hắn lại không kịp tố cáo và nhắc nhở Thái Thủy Trạch. Khi hắn từ cửa sổ lầu bốn nhìn xuống, đã phát hiện một chuyện khác thường… Ngô Lượng đứng trong đám đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu, không phải đang khổ chiến, cũng không phải đang phá vòng vây, mà là đang cùng Lương Hà, Âu Dương Ý Ý châu đầu ghé tai, bí mật thương nghị.
Hắn đã sớm đề phòng Ngô Lượng, cho nên khi “Hắc đao” của Ngô Lượng vừa xuất thủ, hắn cũng lập tức ra tay.
Nhưng vẫn đã muộn, hắn không kịp cứu Thái Thủy Trạch.
Hắn chỉ có thể giết chết Ngô Lượng, nhưng không thể vãn hồi kiếp nạn của Thái Thủy Trạch.
Bởi vì hắn nhìn thấy Ngô Lượng có hành động khác thường, cho rằng Thái Thủy Trạch cũng là nội gian, vì vậy mới không kể lại chuyện này với Hỏa Hài Nhi, khiến Thái Thủy Trạch không không hề phòng bị, trúng phải ám toán.
Mà kiếp nạn vẫn chưa qua, Bạch Sầu Phi đã bước dài lướt tới.
Trương Thán hiểu rất rõ, dựa vào “Phản Phản thần công” của mình, còn có thể miễn cưỡng ngăn cản hai ba chiêu, nhưng đánh lâu nhất định sẽ bại.
Huống hồ hắn đã mất đi sự trợ giúp của Thái Thủy Trạch, còn Bạch Sầu Phi tùy thời sẽ có đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu tiếp viện.
Theo tình hình trước mắt, bọn họ nhất định sẽ thua, cũng là chết chắc.
Như vậy Ôn Nhu phải làm sao đây?
Ai sẽ tới cứu nàng?
Bất ngờ chính là, Thái Thủy Trạch đột nhiên rút “Hắc đao” ra.
Máu đen phun ra, mưa máu rơi xuống trên thân thể Ôn Nhu.
Bạch Sầu Phi nhoáng người lên, một chỉ ấn về phía Thái Thủy Trạch, hắn dùng ngón út tay trái.
Trương Thán không có thời gian do dự, tay phải vung lên, dùng quyền nghênh đón Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi bỗng nhiên búng ra ngón út tay phải.
Một chỉ này vô cùng quái dị, Trương Thán không có lựa chọn nào khác, đánh phải vung tay trái lên đón đỡ.
Lần này, “Phản Phản thần công” đã không thể thành công hóa giải hai luồng chỉ kình, càng không thể chuyển thành nội lực của mình, ngược lại chỉ kình đồng loạt giáp công trong cơ thể. Trương Thán hét lớn một tiếng, lỗ mũi, lỗ tai và con ngươi đều ứa máu.
Một chiêu này, sau khi đón đỡ, hắn đã thua thiệt rất nhiều.
Từ lần giao thủ trước đó, Bạch Sầu Phi đã nhìn ra sơ hở trong công lực của hắn, cho nên đã dùng một chiêu công phá.
Lần này, Trương Thán chỉ cảm thấy tiếng chuông ngân vang, đốm lửa tung tóe, huyết khí quay cuồng, đau đớn không chịu nổi, nhất thời không thể ứng chiến, thân thể liên tục xoay tròn tại vị trí ban đầu. Hai tay hắn dùng sức bịt chặt lỗ tai, điên cuồng gào thét, mới có thể triệt tiêu huyết khí cuồn cuộn trong người.
Bạch Sầu Phi chợt nhoáng lên, đã đến trước người Thái Thủy Trạch.
Thái Thủy Trạch lại vung đao chém xuống.
Người hắn chém không phải Bạch Sầu Phi, mà lại là Ôn Nhu.
Ôn Nhu đã hôn mê, suýt chút nữa đã bị thất thân lăng nhục, giống như một đóa hoa mềm mại.
(Hắn lại nhẫn tâm giết nàng!)
(Hắn lại ra tay độc ác với nàng?)