[Dịch] Thiếu Niên Tứ Đại Danh Bổ
Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết
Tập 1: Một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu
Chương 6: Ta chính là loại người giết hại bằng hữu
Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn
Kế hoạch “thu dọn” đang tăng tốc.
Hành động “thanh lý” cũng bừng bừng khí thế kỳ quái.
Đang ngày hè, bỗng nhiên có một trận bão tuyết và một trận mưa đá hột nào hột nấy to hơn quả trứng gà đổ ập xuống Thiên Triều Sơn Trang, Tổng bộ của Đại Liên Minh.
Sau đó không lâu, gia đinh của sơn trang phát hiện ra một cặp gián kích cỡ to hơn chuột, dẫn đầu hàng ngàn hàng vạn côn trùng chiếm lĩnh phòng bếp.
- Ta cho rằng trong Đại Liên Minh có kẻ phản bội.
Kinh Bố Đại tướng quân trấn tĩnh nói.
- Đây là lời cảnh báo của thần linh.
Ba ngày sau khi hắn nói câu đó, đột ngột truyền ra tin Kinh Bố Đại tướng quân chết bất đắc kỳ tử.
Ai nấy vừa lo vừa sợ, vừa mừng vừa nghi. Rất nhiều người nói Kinh Bố Đại tướng quân trước khi chết, thân thể vốn đã nhiễm mùi tử thi quá nặng, ông ta chết cũng là hợp tình hợp lý.
Hắn bị hạ độc chết ngay bên cạnh cỗ quan tài hắn tự chuẩn bị cho mình, chính tay ái tướng Tiêu Kiếm Tăng đặt xác hắn vào.
Nghe nói từ lúc khâm liệm cho đến khi hạ táng, chỉ mang xác hắn đến rồi đặt xuống, thế là xong.
Nghe nói xác hắn hôi thối đến độ bên cạnh quan tài, hoa nhài xếp thành một vườn.
Nhưng hoa nhài không ngăn được cảm giác buồn nôn của khách đến viếng.
Lúc đó Trang Vô Tụ và Tống Vô Hư, hai người phụ trách kiểm tra cơm nước của Đại tướng quân kiêm hộ vệ của Thiên Triều Sơn Trang, một người thì kinh hãi kiên quyết tìm đường xin chết, có điều nhất thời chết không nổi, trong lúc đau buồn khôn xiết đã cắt mạch máu định tự vẫn nhưng không chết, sau đó lại cắt cổ tay và yết hầu, lúc đó mới tuyệt khí. Người còn lại chỉ còn nước liều mạng đào vong, sau dó bị Tiêu Kiếm Tăng - kẻ mang mặt nạ quỷ - đuổi theo giết chết ở nơi cách Thiên Triều Sơn Trang một trăm chín mươi dặm.
Đêm tế lễ hôm đó, Ngũ minh minh chủ gồm Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ, tâm trạng vừa mệt mỏi vừa phấn khích, bắt đầu đóng cửa bàn bạc trong Bát Nghịch Thính (sảnh) để thảo luận xem nên chọn ai làm Tổng minh chủ mới.
Quần long vô chủ, ai nấy mồm năm miệng mười, vỗ bàn đập ghế, bàn mãi không ra lý do chính đáng, chủ đề thảo luận dần đá sang các chuyện vô thưởng vô phạt như: “Nếu ta làm minh chủ, nhất định sẽ đổi tên mấy chỗ ‘Tam Bạn Trai,’ ‘Bát Nghịch Thính’ này đi, toàn chữ không may mắn*.”
* “Bạn” trong “Tam Bạn Trai” nghĩa là “phản bội,” “Nghịch” trong “Bát Nghịch Thính” nghĩa là phản nghịch.
Có người chợt ngửi thấy mùi hôi quen thuộc.
- Lẽ nào Đại tướng quân hiện hồn về?
Kẻ khác trêu chọc hắn.
- Phỏng chừng Đại tướng quân sát nghiệp quá nặng, cho nên chết rồi mà vẫn hôi thối thế này!
- Ai bảo thế? Lúc còn sống ông ta cũng thối um lên rồi!
Có người vô tình đá phải thứ gì đó dưới gầm bàn.
Đó là một cái giỏ trúc lớn.
- Cái gì đấy?
Vài người vừa ngửi thấy mùi hôi quen thuộc, lo lắng nghển cổ ra nhìn.
Đúng lúc đó, một tiếng ầm vang lên.
Trong giỏ giấu thuốc nổ.
Sức công phá cực mạnh.
Đáng sợ hơn cả thuốc nổ là ba ngàn năm trăm hai mươi bảy mũi “Cửu Thiên Thập Địa, Quỷ Thích Thần Châm” giấu trong giỏ, còn có hai mươi tư quả “Lôi Chấn Tử” phát nổ cùng lúc. Đây là tuyệt môn ám khí hoả dược và độc lực do Lôi Đại Cung khổ cực suốt mười năm mới chế ra được.
“Mộc minh” minh chủ “Mộc Nhân,” một thân công lực luyện đến cảnh giới “Nhập Mộc Tam Phân,” “Hành Tương Tựu Mộc,” nếu bị đao kiếm đâm, ông ta sẽ dùng “Hủ Thi Công” đảo hô hấp, tựa như biến thành một thân gỗ.
Nhưng “Mộc Nhân” dẫu sao vẫn là người.
Ông ta mất hai cánh tay sau vụ nổ.
“Thổ minh” minh chủ “Thổ Nhân,” khi giao thủ với kẻ địch, ông ta có thể chui xuống đất, tấn công đối phương từ bên dưới, trừ phi chân không chạm đất, nếu không tất sẽ dính đòn của ông ta.
Nhưng “Thổ Nhân” dẫu sao vẫn là người.
Ông ta còn chưa kịp chui xuống đất đã trúng một châm. Ba ngàn năm trăm hai mươi bảy mũi, ông ta chỉ trúng một mũi.
Chỉ một mũi châm, nhưng khoảnh khắc trúng châm đó đủ làm ông ta mất mạng.
“Kim minh” minh chủ “Kim Nhân,” minh của ông ta giàu nhất trong Ngũ minh, “Kim Bảo Kỳ Ngoại” của ông ta còn mạnh hơn so với “Thập Tam Thái Bảo Hành Luyện,” “Tiên Thiên Nhất Sát,” “Kim Cương Bất Hoại Thần Công,” mấy thứ như “Kim Chung Tráo,” “Thiết Bố Sam,” “Thiết Giả Quy Nguyên” đều không đáng một xu trong mắt ông ta.
Thủ lĩnh Ngũ minh đều ghi nhớ đạo lý trên giang hồ trước phải cầu sinh, sau mới cầu thắng, trước tiên luyện tuyệt kỹ “đao thương bất nhập,” đã đến cảnh giới không bại, nhưng trong số năm người mới chỉ có Kim Nhân thực sự luyện được “Vô Kiên bất tồi, Vô Kiên khả nhập” (không cứng mà vững, uyển chuyển linh hoạt). Toàn thân hắn chính là một khối vàng.
Có điều, vàng sợ lửa.
Hai mươi chín quả Lôi Chấn Tử tẩm thuốc không bao giờ bị tắt, đã khiến toàn thân ông ta “tan chảy.”
“Thuỷ Nhân” của “Thuỷ minh” tuy có thể “dùng thuỷ khắc hoả,” ông ta bị bỏng hai mươi bảy chỗ nhưng trong tích tắc khi đạn dược phát nổ, ông ta “trôi” ra ngoài như nước trữ trong một căn mật thất bị phong kín.
Nếu không gặp phải Tiêu Kiếm Tăng, hẳn là ông ta đã chạy thoát.
Tiêu Kiếm Tăng một đao chém đứt đầu ông ta.
Hắn dùng chính thanh đao đầy rỉ sét hắn vẫn đeo bên hông.
“Hoả minh” minh chủ “Hoả Nhân” lấy lửa chế lửa, nhưng tai ông ta đã bị điếc sau vụ nổ.
Ông ta không nghe được tiếng kêu la thảm thiết của Mộc Nhân bị nổ đứt hai tay.
Khói bay mù mịt trong căn mật thất, đột nhiên cửa lớn mở ra, một đám đệ tử của Đại Liên Minh ùa vào, khí thế như hùm như hổ, khoái đao chém lia lịa, băm Mộc Nhân thành một đống thịt vụn.
Hoả Nhân không nghe được, nhưng ông ta nhìn được.
Ông ta vừa điên cuồng dập lửa, vừa giết những kẻ đến gần, mở đường máu ra ngoài, khi đánh đến đại sảnh của Thiên Triều Sơn Trang, đột nhiên từ linh đường truyền ra một tràng âm thanh, nắp quan tài bật ra, Kinh Bố Đại tướng quân ngồi thẳng dậy, tiện tay vơ một chiếc đũa trên bàn để đồ cúng, phi một phát trúng giữa mi tâm của Hoả minh minh chủ đang trợn mắt há mồm ngây ra như phỗng.
Ba mươi năm sau, có kẻ trộm mộ đào được thi thể của họ ra, đào được một cái đầu lâu, trong đó có hai con chuột chạy ra, chính giữa trán đầu lâu vẫn ghim một cây đũa.
Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ Ngũ minh minh chủ, trong lúc nghị sự toàn bộ đều vong mạng.
- Ta không thể không giết các ngươi, ta còn có thê tử, gia nghiệp, con cái. Các ngươi đấu không lại ta vì các ngươi không giỏi chiếm tiên cơ bằng ta, thủ đoạn không tàn nhẫn bằng ta.
Hắn thu thập từng mảnh đầu, ngũ quan, tứ chi, nội tạng của thủ hạ tâm phúc, thấp giọng lẩm bẩm:
- Ta khi hành sự, một không làm, hai không nghỉ, ba không quay đầu. Các ngươi chết cũng đáng tiếc, sống cũng đáng sống!
Thế nhưng khi đối mặt với chúng đệ tử Đại Liên Minh và các nhân sĩ võ lâm đến phúng viếng, đương nhiên hắn sẽ nói kiểu khác.
- Ta là người có thê thất, gia nghiệp, nhi nữ, ta cũng rất đau lòng khi thấy các bằng hữu trong minh chết thảm như vậy. Nhưng họ tàn sát huynh đệ của ta, còn âm mưu đầu độc ta, xâu xé cơ nghiệp này, khiến ta không thể không báo thù cho các huynh đệ...
Hắn bày những mảnh thi hài của bảy huynh đệ kết bái lên bàn, giọng nghẹn ngào đau thương.
- Ta cũng không nhẫn tâm đi đến bước này, hẳn đây chính là báo ứng của họ? Tuy ta chiến đấu vì chính nghĩa, nhưng dẫu sao chính tay ta đã sát hại bằng hữu của mình!
Chúng nhân nghe xong, ai nấy nước mắt lưng tròng.