[Dịch] Thiếu Niên Tứ Đại Danh Bổ
Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết
Tập 3: Một người gây chuyện, tám người gánh vác
Chương 16: Tàn nhẫn như thế
Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn
“Quả nhiên, quả nhiên!” Hán tử có tướng thông minh reo lên, “Quả nhiên hắn là người tốt! Ngũ Nhân Bang chúng ta danh tiếng bay xa, quỷ thần đều biết đến! Hắn chẳng qua chỉ là người, tất nhiên tên tuổi chúng ta như sấm vọng bên tai, hắn ngưỡng mộ nên mới tìm đến!”
Thiết hán tử thận trọng hỏi cặn kẽ: “Ngươi muốn bắt Đại tướng quân?”
Lãnh Huyết dõng dạc đáp: “Nếu quả thực ông ta có tội, để ta tìm ra chứng cứ, ta lập tức bắt giữ.”
Người có mày cao mắt sâu lên tiếng: “Ngươi có thân phận gì? Chỉ dựa vào một công sai nhỏ bé, có đối phó nổi Đại tướng quân?”
Lãnh Huyết thò tay định lấy ra khối ngọc “Bình loạn quyết,” lúc này mới phát hiện ra nó đã không cánh mà bay!
Lãnh Huyết giật mình kinh hãi, vô cùng hoang mang.
Cẩu nhãn hán tử trái lại rất ung dung, thong thả lấy ra một vật giơ lên, dùng hai ngón tay cầm khối ngọc phủ vải đỏ, đung đưa qua lại, lấy mũi ngửi lên ngửi xuống, lật xem mặt sau, xoay tới xoay lui mãi một lúc: “Ngươi tìm cái này hả?”
Lãnh Huyết nổi giận: “Trả đây!”
Cẩu nhãn hán tử: “Thứ này đang ở trên tay ta, ai nói nó là của ngươi?”
Lãnh Huyết: “Ngươi lại dùng thủ đoạn trộm cắp hạ lưu này, bỉ ổi!”
Cẩu nhãn và Râu vàng tức thì có chút kích động: “Bỉ ổi cái gì? Ta có thể lấy đi vật trên người ngươi mà ngươi không hay biết, đây chính là bản lĩnh của ta, thất bại của ngươi! Hạ lưu thì đã làm sao? Ta quang minh chính đại dùng phương pháp hạ lưu, hành sự quang minh lỗi lạc, rạng rỡ tổ tông, có gì không tốt?”
Lãnh Huyết chợt nhớ lại trước đây Thanh Sấu Thượng Nhân từng nói, trên giang hồ có một môn phái gọi là “Tam Hạ Lạm” của nhà họ Hà, chuyên dùng thủ đoạn ti tiện, lừa lọc dối trá, ăn trộm ăn cắp rồi tiêu thụ đồ gian. Về mặt này, đám người đó rất tinh thông. Người trong môn phái này tuy công phu của họ quá thô tục, không được xem trọng, nhưng cách làm người lại rất chính phái, không nên coi thường họ vì họ chỉ giỏi mấy chiêu vặt.
Lãnh Huyết thở dài: “Ngươi có phải người của “Tam Hạ Lạm” nhà họ Hà?”
Cẩu nhãn nhăn mũi: “Ta tên A Lý, từ Tây Nam lưu lạc đến đây, không liên quan đến Hà gia, ngươi tưởng thế à?”
Lãnh Huyết bình thản đáp: “Ngươi có thể giữa thanh thiên bạch nhật lấy đồ trên người ta mà ta không hề hay biết, về điểm này ta thua, tuyệt không oán thán nửa câu.”
Lúc này Cẩu nhãn mới cười đắc ý: “Tiểu tử, coi như ngươi hiểu chuyện, biết sợ đại gia ta đây!”
Lãnh Huyết lắc đầu: “Ta bái phục ngón nghề của ngươi, nhưng ta không sợ ngươi. Khối ngọc này rất quan trọng với ta, xin hãy trả lại.”
Thiết hán tử lên tiếng: “Có phải khi nãy ngươi muốn nói, dựa vào khối ngọc này có thể bắt giữ Đại tướng quân?”
Lãnh Huyết: “Không sai.”
Hán tử mày cao mắt sâu: “Ta lại chẳng thấy nó đặc biệt chỗ nào.”
Lãnh Huyết: “Đây là Bình loạn quyết, báu vật ngự phong, có thể tiền trảm hậu tấu, đích thân trừ gian diệt bạo.”
Lời vừa nói ra, ai nấy đều “a” lên một tiếng, xúm lại xem khối ngọc Cẩu nhãn tử đang đung đưa trên tay. Mấy cái miệng nhao nhao lên: “Thật không ngờ nó lại hữu dụng như vậy!”
Lãnh Huyết bực mình: “Trả đây!”
Cẩu nhãn tử lại sinh lòng tò mò với khối ngọc: “Vội cái gì? Đợi lát trả không được sao?”
Lãnh Huyết: “Ngươi có thể tuỳ tiện lấy đồ của ta, nhưng ta cũng có thể giành lại.”
Những lời này làm năm người kia cười ồ lên.
Cẩu nhãn tử tên A Lý cười như một chú chó dùng chân sau gãi rận: “Ôi giời ơi! Ngươi dám đọ tài ‘chôm chỉa’ với người của Ngũ Nhân Bang, thật là khiến ta đại khai nhãn giới.”
Hắn chưa dứt câu, kiếm quang chợt loé.
Kiếm quang xẹt qua hán tử mày cao mắt sâu, lại đến hán tử da đen răng vàng, sượt qua hán tử có tướng thông minh, vượt qua Thiết hán tử, cuối cùng mũi kiếm dừng trước yết hầu A Lý.
A Lý đứng ngây ra như bị điểm huyệt đạo.
Hàn ý từ mũi kiếm khiến cho lông tơ chỗ cổ họng hắn dựng đứng cả lên.
Sau đó Lãnh Huyết vươn tay.
Cánh tay không cầm kiếm.
Chàng lấy lại Bình loạn quyết từ tay A Lý.
“Xoẹt” một tiếng, không còn thấy bóng kiếm đâu nữa.
Kiếm đã trở lại bên hông Lãnh Huyết.
Thanh kiếm đó vẫn trông như một thanh thép rỉ, khiến ngươi không dám tin chính nó vừa toả ra ánh sáng khiến người ta kinh tâm động phách.
A Lý sờ sờ cổ, đang định nói gì đó để cứu vãn chút thể diện, bỗng dưng mặt mày xây xẩm, trời đất quay cuồng. May sao hán tử mặt đen răng vàng kịp thời đỡ hắn, Cẩu nhãn tử khoa trương “a” lên một tiếng.
Hán tử có tướng thông minh: “Hắn xỉu rồi.”
Thiết hán tử quay sang Lãnh Huyết: “Xin hỏi quý tính đại danh?”
Lãnh Huyết: “Ta họ Lãnh.”
Thiết hán tử: “Muốn bắt Đại tướng quân, ngươi nên đi Nguy Thành mới phải, đến trấn Lão Cừ làm gì?”
“Phải rồi,” Hán tử mặt đen răng vàng nói, “Ngươi đến Lão Miếu tìm chúng ta làm gì?”
“Ta có chuyện muốn thỉnh giáo các vị.”
“Chuyện gì?”
“Khi nãy trước dịch trạm, có gặp một nam một nữ bị giải ra khỏi thành, phần lớn thân thể loã lồ, thương tích đầy mình, đây rốt cuộc là chuyện gì? Lẽ nào quan lại địa phương có thể tuỳ tiện lạm dụng tư hình?”
Năm người nhìn nhau, Thiết hán tử nói: “Ngươi hỏi trúng chuyện tốt của Đại tướng quân rồi.”
Hán tử tướng thông minh: “Ngươi hỏi đúng người rồi đấy.”
Lúc này A Lý cũng vừa tỉnh lại, Thiết hán tử mời Lãnh Huyết vào trong miếu, giới thiệu từng người trong số họ.
Cẩu nhãn hán tử tên A Lý, lấy họ Hà theo mẹ.
Người có tướng thông minh tên Nhị Chuyển Tử.
Mắt sâu mày cao là Nùng Chỉ Ất.
Mặt đen răng vàng là Đãn Ba Vượng.
Thiết hán tử tên Gia Luật Ngân Xung.
“Hạnh ngộ, hạnh ngộ.” Lãnh Huyết thân mật nói, “Tên của mọi người nghe hơi lạ.”
Đãn Ba Vượng giải thích: “Chúng ta đến từ những nơi khác nhau, từ Dao tộc, Hồi Cương, Đại Liêu, Nữ Chân, Kinh Sư, có người đến đây từ khi còn quấn ta, có người gia đình đã sống ở đây một đời, có người mới đến được vài năm, nhưng quan điểm, suy nghĩ giống nhau, đều không xu dính túi, cho nên cùng cư ngụ ở đây, thành hảo bằng hữu.”
Nhị Chuyển Tử hỏi bốn người còn lại: “Có nên nói cho hắn biết chuyện của Dung tẩu và Kê thúc không?”
Nùng Chỉ Ất không ý kiến.
Đãn Ba Vượng và A Lý đều nói: “Cũng nên nói thôi.”
Gia Luật Ngân Xung: “Nói đi.”
“Ta thấy hắn không phải người xấu. Ta còn muốn công bố cho thiên hạ biết hết những chuyện ‘tốt đẹp’ của Đại tướng quân kìa!” Nhị Chuyển Tử nói với Lãnh Huyết: “Nói cho ngươi biết, nữ tử trẻ tuổi đó tên Dung tẩu, hán tử là Kê thúc. Hắn buôn gà, cũng lớn tuổi rồi, hắn coi Dung tẩu như con gái. Ngày trước khi Kê thúc đổ bệnh, Dung tẩu từng chăm sóc cho hắn. Dung tẩu sống ngay sát vách nhà Kê thúc. Dung tẩu còn trẻ, có tư sắc, tính nết cũng tốt, song thân đã qua đời, không nơi nương tựa. Có lần cô nương đó đến trấn Lão Cừ bán cỏ lai, ai ngờ lại gặp phải đại hoạ thế này, thật là muốn chửi đổng!”
Nhị Chuyển Tử bỗng chửi um lên, tức đến nỗi không nói tiếp được nữa. Lãnh Huyết chưa hiểu giữa Dung tẩu và Kê thúc này có chuyện gì không đứng đắn.
Nùng Chỉ Ất thay Nhị Chuyển Tử nói tiếp: “Là thế này, Dung tẩu lên trấn Lão Cừ, không may đụng phải Kinh Bố Đại tướng quân, bị hắn nhìn trúng, muốn cô nương đó thành thị thiếp thứ ba mươi bảy của hắn. Dung tẩu nói thế nào cũng không chịu. Đại tướng quân tìm đến hai người, một là Phù Lão Cận, công sai trong huyện, và Hoắc Thiểm bà, kẻ chuyên dắt mối tìm gái cho hắn, sai chúng đi dỗ dành Dung tẩu, nhưng Dung tẩu không màng phú quý, thề chết không chịu. Cô ấy nói: ‘Ta quyết không gả cho ai hết!’ Phù Lão Cận nói hết nước hết cái, sớm đã nổi cáu, còn Hoắc Thiểm bà cười nhạo: ‘Ta không tin ngươi là hạng tam trinh cửu liệt gì!’ Dung tẩu rất tức giận, đúng lúc Kê thúc tới tìm cô ấy, thấy vậy liền đuổi bọn Phù Lão Cận đi.
Lãnh Huyết chợt hỏi: “Phù Lão Cận có phải kẻ có miệng giống cá trê?”
“Phải.” Đãn Ba Vượng và A Lý cùng đáp, “Ngươi từng gặp hắn rồi à?”
Nhị Chuyển Tử đã bình tĩnh lại, tiếp tục câu chuyện: “Không lâu sau, Dung tẩu ngã bệnh. Kê thúc có lòng tốt tới nấu cháo sắc thuốc giúp cô ấy. Ai ngờ Phù Lão Cận và Hoắc Thiểm bà nhất tề xông vào, trói gô Kê thúc lại, đánh đập ông ấy một trận, Hoắc Thiểm bà còn tìm đến vài gã hán tử, bảo chúng chửi bới nhục mạ Dung tẩu, dùng móng tay cào mặt cô ấy, vừa nói: ‘Ta xem ngươi tam trinh cửu liệt đến đâu! Ngươi đã dám cả gan từ chối rượu mời của Đại tướng quân thì chờ lãnh đủ đi!’ Phù Lão Cận nói: ‘Bắt gian phải bắt tại trận!’ Thế rồi đám người không đáng gọi là người đó như sài lang hổ báo xông tới xé quần áo của Kê thúc và Dung tẩu.”
Nói đến đây, Nhị Chuyển Tử lại tức nghẹn họng. Nùng Chỉ Ất đành thay hắn nói tiếp: “Dung tẩu liều chết chống trả, bị nứt ba xương sườn, chảy máu đầm đìa, vẫn quyết không để bị bọn người kia tụt váy. Hoắc Thiểm bà lòng dạ rắn rết, ả hắt nồi cháo nóng trên bếp xuống hạ thân Dung tẩu, nhân lúc Dung tẩu đau đớn lăn lộn la hét trên đất, ả sai mấy tên cầm thú kia xé váy Dung tẩu. Lúc này hai chân Dung tẩu đã đầy vết phỏng rộp, da thịt bầy nhầy, Hoắc Thiểm bà lại còn đổ thuốc nóng vào vùng kín...” Kể đến đây, ngay cả Nùng Chỉ Ất cũng không nói tiếp được nữa.
Nhị Chuyển Tử giọng đầy bi phẫn: “Kê thúc liều chết vùng vây, muốn cứu Dung tẩu, rốt cuộc ông ấy cũng bị đánh nhừ tử, đổ cháo nóng vào vùng kín, khiến ông ấy câm lặng không nói được. Hai người họ bị hành hạ suốt mấy ngày, hôm nay mới giải đến Nguy Thành lĩnh án.”
Câu chuyện kết thúc, ai nấy đều trầm hẳn xuống.
Lãnh Huyết nghe thấy máu trong huyết quản sục sôi.
Chàng hạ quyết tâm bắt Đại tướng quân phải chịu trừng phạt.
Chàng phẫn nộ nói: “Nguy Thành không phải ít người, diện tích cũng không nhỏ, chẳng lẽ không có ai đứng ra cứu họ?”
Cả năm người đồng loạt cúi gằm mặt xuống.
Lãnh Huyết nghiến răng: “Bọn người đó tàn nhẫn như thế, Nguy Thành lớn như vậy mà không ai lên tiếng?”
Qua một lúc lâu, Nùng Chỉ Ất run run cất giọng: “Ngươi có biết, kẻ nào đắc tội với Kinh Bố Đại tướng quân, đều không có kết cục tốt?”
Trong mắt Lãnh Huyết phẫn nộ bừng bừng: “Ta không tin hắn có thể một tay che trời! Án này nếu trình lên, lẽ nào huyện nha lại không thể tra xét rõ ràng?”
“Lão đệ,” Gia Luật Ngân Xung hắng giọng, bình tĩnh nói: “Cái này cậu không biết rồi. Mấy chuyện thương thiên hại lý, xem mạng người như cỏ rác, ở đây chỉ e tháng nào cũng xảy ra mười bảy, mười tám vụ. Đương nhiên vùng này không thiếu kẻ nịnh bợ người có chức có quyền, cấu kết với chúng. Ở đây còn đỡ, ngày trước ở thôn Tảo Dương và trấn Đoàn Hổ, chỉ vì có người dám đứng lên chống lại hắn, hắn liền tấu lên hoàng thượng, nói là có bạo dân tạo phản, triều đình tức thì phái người hỗ trợ hắn đồ sát toàn thôn, máu chảy thành sông, bị cướp bóc sạch sành sanh. Hắn quyền cao thế lớn, cậu làm gì được hắn? Mọi người ở đây ai nấy đều phải nuốt cục tức vào bụng, nhẫn nhịn cho qua ngày, cũng chẳng còn cách nào khác. Hôm đó bọn chúng hành hạ Kê thúc và Dung tẩu đến chết đi sống lại, khi chúng ta biết được thì họ đã bị nhốt vào nhà lao huyện nha Nguy Thành, lẽ nào chúng ta còn dám đi làm chuyện cướp ngục không thành? Đó là tội lớn tày đình!”
“Chuyện này do một tiểu huynh đệ có mặt ở hiện trường kể lại, vốn dĩ hắn định nối giáo cho giặc.” Nùng Chỉ Ất bổ sung, “Lúc đó hắn chứng kiến sự việc, trong lòng rất khó chịu, nhưng hắn thì làm được gì? Hắn cho rằng nói ra sẽ dễ chịu hơn một chút. Chúng ta nghe hắn trút giận, nhưng làm được gì đây? Chuyện này đâu phải lần đầu tiên?”
A Lý đang gãi ngứa, động tác không khác gì một chú chó: “Hạng người như chúng ta đây có thể làm nên cơm cháo gì? Có gì cho chúng ta làm? Chẳng thà tụ lại một chỗ với nhau, giết thời gian, cũng đủ phúc khí rồi.”
Lãnh Huyết gằn từng tiếng: “Những gì các vị nói đều là sự thật?”
“Có gì mà thật với giả!” Nhị Chuyển Tử khịt mũi, “Kinh Bố Đại tướng quân làm ra nhiều chuyện tốt như thế, giấy mà gói được lửa? Còn lâu! Ở đây ngay cả phụ nữ, trẻ con cũng biết, hắn ỷ vào quyền thế, không biết nhục nhã, tác oai tác quái, man rợ tàn bạo như thế, ngươi nói có gì thật với giả ở đây!”
Lãnh Huyết đột ngột đứng dậy: “Được lắm! Ta sẽ tìm hắn, tra rõ chứng cứ!”
Gia Luật Ngân Xung: “Ta khuyên cậu không nên đi thì hơn!”
A Lý cũng nói: “Phải phải phải, ta cũng nghĩ như thế!”
Đãn Ba Vượng: “Ngươi không được đi.”
Lãnh Huyết: “Vì sao?”
Gia Luật Ngân Xung: “Khoảng cách giữa ta và địch quá xa, thực lực chênh lệch quá lớn, thế lực của bè đảng Kinh Bố Đại tướng quân đã thao túng triều dã, cậu không làm gì được hắn đâu.”
A Lý: “Phải phải phải, ngươi còn trẻ người non dạ, chớ nên bồng bột!”
Đãn Ba Vượng: “Rất nhiều người đã chọc vào hắn, đều không có kết cục tốt. Ta không muốn ngươi thành người tiếp theo.”
Nùng Chỉ Ất nói vẻ nước đôi: “Ngươi cho rằng ‘Ngũ Nhân Bang’ chúng ta không muốn vì dân trừ bạo chắc? Nhưng chúng ta không làm những chuyện không biết tự lượng sức, lấy trứng chọi đá.”
Nhị Chuyển Tử: “Thôi bỏ đi, Lãnh huynh, người trên giang hồ, thân bất do kỷ!”
Lãnh Huyết đáp: “Đa tạ các vị.”
Chàng rất ít khi nói lời cảm tạ, nhưng hôm nay đã nói ra, lời nói ra thật khó khăn, có phần không rành mạch, giống như bị mắc nghẹn.
“Ngươi hiểu được là tốt.”
“Cố làm anh hùng chỉ vô ích. Loại như chúng ta thì làm được gì? Ai dà!”
“Thôi bỏ đi, chàng trai trẻ, quen rồi sẽ khá hơn.”
“Ngày trước chúng ta cũng bồng bột y như ngươi.”
“Kẻ ác rồi sẽ bị trời phạt, sẽ gặp báo ứng. Chúng ta phải biết quý trọng bản thân, ngoan ngoãn ngồi nhìn thôi.”
Đột nhiên Lãnh Huyết lên tiếng, trong ngữ khí ẩn chứa một sự trầm ổn, bình tĩnh, tự tin, đau đớn một cách phi thường, chàng nhấn mạnh từng chữ từng chữ: “Đợi trời phạt hắn? Thiên đạo vô thân, hảo nhân vô lực. Đợi ngày hắn gặp báo ứng? Cho dù báo ứng có thật trên đời, liệu chúng ta có đợi được ngày đó? Đợi đến ngày đó, hắn còn tiếp tục hại thêm bao nhiêu người? Kẻ giết người phống hoả thì vàng bạc đầy người, kẻ sửa cầu mở đường thì chết không còn mảnh xương khô. Đợi trời phạt, không bằng chúng ta tự mình làm! Các vị nhịn hắn, mặc kệ hắn, để cho hắn tác oai tác quái, hắn mới dám vô pháp vô thiên như thế! Chính vì không ai lên tiếng, không ai hành động, cho nên hắn làm gì cũng trót lọt! Trời chỉ giúp người biết tự giúp mình, kỳ thực lão thành thiên bận rộn lắm, chúng ta không dựa vào trời phạt, mà dựa vào chính mình, để cho trời cao thấy rõ, để xem ông trời sẽ giúp ai! Kẻ bại hoại mất nhân tính như thế, ta liều mình không làm bộ khoái, nguyện hi sinh tấm thân này, cho dù không giết được hắn cũng phải làm hắn ăn không ngon, ngủ không yên!”
Chàng nói hết ruột gan mình bằng một lòng tin sắt đá đến mức dường như có thể lấy mạng người, sau đó chàng nói: “Nếu muốn làm thì hãy theo ta!”
Đúng lúc đó, từ ngoài miếu bỗng nhiên vọng vào một giọng nói trong trẻo mà kích động của nam nhân:
“Không, ta không tin, Đại tướng quân không phải loại người như thế!”
Vừa nghe thấy chữ đầu tiên, Lãnh Huyết lập tức phi thân lao ra ngoài miếu.
Giọng nói kia vọng vào từ bên ngoài, nhưng không ngờ, vừa lúc một thân hình nữ giới mảnh khảnh cũng đang xông vào.
Lãnh Huyết vội dừng lại.
Người kia cũng muốn khựng lại.
Nhưng vừa chạm mặt nhau, cả hai không hẹn mà cùng “a” lên một tiếng, mặt mày choáng váng, nhất thời không thu thế lại được, tuy chưa chính diện tông sầm vào nhau, nhưng hai chóp mũi đối diện, ngực chạm ngực, thế là hai bên lại “á” một tiếng, mỗi người tự lùi về sau bảy, tám bước.