[Dịch] Thiếu Niên Tứ Đại Danh Bổ
Phần I: Thiếu niên Lãnh Huyết
Tập 3: Một người gây chuyện, tám người gánh vác
Chương 15: Thông minh như ngươi
Người dịch: Robin Lee
Nguồn: tangthuvien.vn
Nguy Thành - đại bản doanh của Kinh Bố Đại tướng quân đang ngày một gần hơn.
Chàng đã tới Lão Cừ, võ lâm giang hồ truyền rằng, dân ở trấn Lão Cừ ai ai cũng biết võ công, từ đứa trẻ ba tuổi đến cụ ông tám mươi, ít nhiều đều có chút võ nghệ.
Càng tới gần Nguy Thành càng bắt gặp nhiều vụ án quỷ dị, nhiều cảnh đời bi thảm.
Khi đến một trạm dịch thuộc khu huyện thành phụ cận trấn Lão Cừ, chàng trông thấy một đoàn người cả nam cả nữ, thái độ hung hăng ngang ngược, đang lôi xềnh xệch, áp tải hai người đi. Hai người kia khó nhọc lê từng bước, từng bước đi về phía huyện lị. Đằng xa còn có vài người đang đứng xem náo nhiệt.
Hai người đó bị búa gỗ nẹp ngang hai cánh tay, mười ngón tay bị đinh gỗ ghim chặt, quần áo của thương nhân rách tả tơi, lộ hơn nửa thân người, người phụ nữ thì hạ thân lở loét khó coi, cả máu cả mủ trào ra, hễ đi một bước lại rên rỉ thảm thiết, thật không nỡ nhìn. Nữ phạm nhân này tóc tai tán loạn che phủ mặt, trước đó bị đánh đến nỗi sứt đầu mẻ trán, trên mặt chi chít vết trầy xước, nhưng vẫn lờ mờ nhận ra nàng ta vốn rất xinh đẹp.
Lãnh Huyết đảo mắt bắt gặp cảnh tượng đó, không thể giương mắt nhìn.
Chàng chặn họ lại hỏi:
- Các người đang làm gì vậy?
Đi đằng trước là một gã mắt lồi môi trề, hắn nhe răng trợn mắt nói:
- Ngươi là cái giống gì?
Lãnh Huyết đáp:
- Ta chỉ là người qua đường.
Gã môi trề vươn tay đẩy chàng ra.
- Cút!
Bị đẩy nhưng Lãnh Huyết không hề động.
Gã môi trề cảm thấy vừa nãy dường như hắn vừa đẩy trúng một vách đá.
Khi hắn chớp mắt nhìn kỹ lại, Lãnh Huyết vẫn đang đứng đó.
Trong lòng hắn thốt ra một tiếng: Tà môn! Có điều động tác của hắn cũng trở nên thận trọng.
- Không thấy ta là công sai à!
Hắn hét vào mặt Lãnh Huyết.
Lãnh Huyết đã chú ý đến y phục của hắn từ sớm, chàng lập tức nói:
- Việc chi phải đối xử với phạm nhân như vậy?
Quan sai kia cười nhạt:
- Ta chỉ phụng mệnh hành sự.
Một phụ nữ mặt rỗ đứng cạnh hắn chợt xen vào:
- Hai kẻ này ấy à, một đôi gian phu dâm phụ! Tên kia còn là chông tôi đó! Sao, cậu không phục à? Đi đến chỗ Đại tướng quân với huyện thái gia mà cáo trạng!
Chị ta liến thoắng đến nỗi gần như nước mặt văng tùm lum lên mặt Lãnh Huyết. Một gã có đôi tai chuột chợt nói:
- Ta cũng là người của nha môn. Ngươi còn lắm chuyện, đại gia bắt luôn cả ngươi bây giờ!
Lãnh Huyết tránh về bên trái một bước.
Đại đội nhân mã nghênh ngang đi qua, chốc chốc lại truyền tới tiếng cười dâm đãng của những kẻ áp tải, lúc thì đạp, lúc thì sờ mó lên người phạm nhân, xen lẫn tiếng kêu ai oán.
Lúc đầu Lãnh Huyết chỉ định đi qua đây.
Mục tiêu của chàng là Kinh Bố Đại tướng quân.
Người chàng cần tìm là Đại tướng quân.
Nhưng chuyện xảy ra trước mắt khiến chàng không đành lòng.
Chàng bèn đi thăm dò dân chúng ở Nguy Thành.
Hương trấn này không nhỏ, rất đông dân cư.
Nhưng không ai dám hé môi.
Họ càng không dám nói, Lãnh Huyết càng thấy kỳ lạ.
(Phạm pháp bị quan sai bắt, chuyện này có gì phải giấu giếm?)
Bệnh cứng đầu phát tác, chàng quyết tâm hỏi cho ra nhẽ đầu đuôi.
(Dùng cách nào nhỉ)
Đưa tiền? Chàng không có tiền.
Đánh người? Chàng không nỡ.
(Nên làm gì bây giờ)
Chàng ảo não vô cùng. Đang lúc rầu rĩ, chàng vô thức vung tay đấm một quyền lên tường. “Bình” một tiếng, mặt tường trong vòng ba xích đều bay mất cả, chỉ còn lại một cây đinh!
Người bị hỏi ngơ ngác nhìn đến đờ đẫn.
Trán và cằm của người này hơi bạnh ra, trông như trăng non tháng bảy, gã lắp bắp nói:
- Cái...cái này..là...là cậu...cậu làm ra...?
Lãnh Huyết nhất thời chưa tỉnh hẳn, vô thức trả lời:
- Phải. Có gì khó đâu?
Nói rồi chàng vung quyền đánh lên tảng đá.
Đá không nứt.
Cũng không vỡ vụn.
Nhưng trên mặt đá hiện rõ vết lõm do khớp tay hằn lên.
- Tôi...tôi...tôi nói...nói...
Người kia như bị trúng tà, vừa hoàn hồn lại, lập tức nói ra manh mối quan trọng:
- Sao...cậu không...đi hỏi...hỏi... “Ngũ...Ngũ...Ngũ Nhân Bang” ở...Lão...Lão Miếu!
Lãnh Huyết chợt hiểu ra.
Thực lực.
Thực lực chính là vũ khí lợi hại nhất khiến người ta phục tùng.
Chàng giơ nắm đấm lên nhìn, dường như tay chàng đang ngứa, rất ngứa, chàng lạnh lùng hỏi:
- Ngũ Nhân Bang?
- Phải phải phải...Gia Luật Ngân Xung...Nhân Ba Vượng...A Lý...Nùng Chỉ Ất...Nhị Chuyển Tử...Bọn họ..năm người....
Lãnh Huyết khẳng định gã này mắc tật nói lắp.
Chàng cũng không nỡ doạ hắn thêm.
Vì thế chàng cau mày hỏi:
- Lão Miếu?
- Ở...ở...thành Tây, ngã ba Trường An rẽ trái...qua một rừng trúc...là đến...Lão Miếu...miếu..miếu...
(Được, đi Lão Miếu một chuyến xem thế nào!)
Lão Miếu, đúng là vật sao tên vậy, đây là một ngôi miếu cũ kỹ, đại khái thờ Long Thần, bức tượng thần đã tả tơi, xuống cấp thảm không thể tả, nhưng bức tượng rồng bị hư hại đặt trên điện thờ hãy còn sừng sững uy nghi.
Miếu vừa rách vừa nát, nhưng từ những dấu vết bong tróc, đổ vỡ vẫn ẩn hiện phong thái huy hoàng của một thời còn hương khói nghi ngút.
Trên bậc thềm đá phủ đầy rêu xanh ở trước miếu có ba người.
Trên phiến đá chằng chịt mạng nhện trong miếu có hai người nữa.
Ngoại hình của năm người này hoàn toàn khác nhau.
Con người ta vốn có mắt, mũi, tai, tứ chi, đại thể nói chung không sai biệt nhiều.
Nhưng năm người này toả ra ấn tượng khác hẳn.
Người thì cực cao, người lại cực lùn, có người rất béo, có người trông như que củi, một người hai chân dài ngắn khác nhau.
Người thì hai mắt trũng sâu, lông mày cao vút, có người mồm đầy răng vàng, da đen thui như than, có người bình chân như vại, không khác gì cái hòm sắt kín mít, có người khuôn mặt mang tướng thông minh, người râu ria xồm xoàm vàng khè, một người khác có cặp mắt chó, nhìn toàn thể trông giống một nùi giẻ rách hơn giống người.
Năm người này cứ như đến từ năm bộ lạc hoàn toàn trái ngược trên đời.
Cả năm đều xấu xí, nhất là sau khi Lãnh Huyết vừa gặp nữ tử mỹ lệ kia, vẻ xấu xí của năm người này càng thêm đau mắt.
Nhưng nếu năm người đứng cạnh nhau lại sinh ra một cảm giác rất tương xứng, rất hoà hợp.
Vì họ có một điểm chung.
Chính là thần tình (biểu cảm, vẻ mặt).
Họ đều có dáng vẻ lông bông, không nghề ngỗng, không việc làm, thích gì làm nấy.
Bất cứ ai liếc mắt là nhận ra đôi chút trẻ con và tham vọng ẩn hiện trên trán họ.
Nhưng thần tình kia rõ ràng đang nói:
Năm kẻ lười biếng.
Lãnh Huyết trước giờ luôn rất cần cù, chăm chỉ.
Sáng chàng luyện công, tối cũng luyện công.
Chàng cho rằng thành công đến từ thiên phú và nỗ lực.
Lúc này chàng vẫn chưa biết vận may cũng quan trọng đến nhường nào.
Nhưng chàng không ghét bỏ người lười.
Trái lại, chàng cho rằng họ rất có phúc khí.
Một người siêng năng không thể lười nổi, nhưng một kẻ lười bẩm sinh nếu trải qua chút biến động, chút kích thích nhỏ, nói không chừng có ngày sẽ chăm chỉ lên.
Từ trước tới giờ chàng rất ngưỡng mộ những người lười.
Bản thân chàng không tài nào lười được như thế.
Đang định bước lại gần, chàng chợt nghe thấy trong số họ, một người giống thỏ, dựng tai lên rồi buông một câu:
- Cẩu Thoái Tử (chân chó) đến rồi!
Sau đó người thì ngáp, người thì ngủ gà ngủ gật, người phun nước miếng, người đi tiểu tiện, người đánh rắm.
Cẩu Thoái Tử!
(Cẩu Thoái Tử là ai?)
(Chẳng lẽ đang nói mình?)
Lãnh Huyết vội nhìn xuống chân.
Rõ ràng là một đôi chân người mà.
- Chào các vị!
Không ai chú ý đến chàng.
- Chào buổi sớm.
Ai đó thấp giọng thì thầm:
- Bây giờ còn sớm à?
Lãnh Huyết biết giờ này vẫn còn sớm, nhưng không nói ra được.
Mục đích của chàng là tìm câu trả lời.
Có người đáp lời là có thể hỏi.
- Xin hỏi...
Chưa dứt câu, người có tướng thông minh dùng sức nhổ toẹt một bãi đờm xuống đất.
- Ta vừa nhìn là biết ngươi là Cẩu Thoái Tử! Có gì hay mà hỏi! Chỗ này bị các ngươi moi sạch sẽ, người tốt chết yểu dưới tay các ngươi, khuê nữ bị các ngươi chà đạp, còn muốn gì nữa!
Lãnh Huyết không lường trước sẽ bị mắng xối xả vào mặt như vậy, chàng thần ra một lúc, còn chưa kịp lên tiếng, người gầy gò có cặp mắt chó chợt bước tới gần, ngửi tới ngửi lui quanh người chàng rồi khẳng định chắc nịch:
- Ta ngửi ra rồi, ngươi nhất định là Cẩu Thoái Tử!
Mày kiếm của Lãnh Huyết khẽ nhướng lên.
Người lùn có mắt sâu mày cao chợt lên tiếng:
- Giận rồi à? Đến đây, thử một trận xem, tốt nhất đừng qua, chúng ta không sợ!
Hắn nói chuyện mà như làm câu đối, cứ hai chữ lại dừng, từng âm từng âm quyện vào nhau trôi đi, nhưng ngữ điệu như hát, như đùa cợt, vô cùng cổ quái.
Lãnh Huyết nén cơn giận:
- Cẩu Thoái Tử là gì?
Mắt chó quay sang nhìn chàng một hồi, nhìn từ trên xuống dưới, lại tỉ mỉ đánh giá lần nữa, rồi chép miệng:
- Ngươi không biết thật hay giả vờ không biết?
Người có tướng thông minh chợt chen vào:
- Tất nhiên hắn đang giả vờ, không tin ngươi hỏi hắn mà xem!
Mắt chó tiến lại gần, ngửi ngửi y sam của Lãnh Huyết, xem chừng hắn còn muốn dí mũi ngửi thanh kiếm đeo bên hông chàng, sau đó hắn lùi lại một bước:
- Ngươi là công sai?
Lãnh Huyết thẳng thắn đáp không kiêng kị:
- Phải!
- Thế mà ngươi còn không thừa nhận ngươi là Cẩu Thoái Tử!
Lãnh Huyết chợt hiểu ra.
- Thì ra quan sai chính là Cẩu Thoái Tử!
Chàng vội nói:
- Ta cũng sắp thành quan sai, nhưng còn phải phá được một vụ án đã, bây giờ vẫn chưa chính thức.
Mắt chó lại hỏi:
- Ngươi không biết thật hay giả vờ không biết?
- Có gì thật với giả vờ ở đây?
Lãnh Huyết hỏi lại.
- Các vị hận quan sai lắm phải không? Vì sao gọi họ là Cẩu Thoái Tử?
- Nối giáo cho giặc, trợ Trụ làm ác, tàn sát dân chúng, theo đuổi ham muốn riêng, bày vẽ ra đủ thứ thuế má các kiểu, lừa gạt người tốt, luồn cúi trước kẻ ác, tác oai tác quái...
Gã mặt đen răng vàng bi phẫn tuôn ra một tràng.
- Loại người đó không phải đồ chân chó thì là gì?
Người có tướng thông minh đáp lời hắn:
- Gọi là tay sai, ưng khuyển, nô tài, chó săn, rùa đen ngu ngốc!
Đúng lúc này, người có dáng vẻ ổn trọng, bình tĩnh chợt lên tiếng.
Hắn vừa mở miệng, bốn người còn lại lập tức im bặt.
Trông hắn như một cái màn thầu bằng sắt.
Giọng nói của hắn như tiếng vàng sắt va chạm, từng lời vang rền rất có lực.
- Có phải ngươi đến đây để phá án?
- Phải.
- Là án gì?
Nhất thời Lãnh Huyết không biết có nên nói thật không.
Họ là bạn hay thù?
Chàng đang có nhiệm vụ trên người, nên tiết lộ hay không?
Chàng vốn đến đây để hỏi thăm tin tức, rốt cuộc bây giờ lại bị người ta thẩm vấn.
Người có tướng thông minh lại lẩm bẩm:
- Lại đi kiếm vài cái tên, đào ra tí lợi lộc dâng lên Đại tướng quân chứ gì.
Hán tử trầm ổn như sắt kia trừng mắt với hắn.
Tướng thông minh vội vàng thè lưỡi, không dám nói tiếp nữa.
- Đại tướng quân?
Lãnh Huyết hơi chấn động:
- Các người có tin tức của Đại tướng quân?
Cả năm người đồng thời nheo mắt lại.
Người mắt sâu mày cao nói:
- Phải không nhỉ? Toàn một lũ chó săn, chẳng có ai tốt lành gì!
Người mặt đen răng vàng lộ đầy địch ý:
- Lại đến nương nhờ Đại tướng quân chứ gì?
- “Nương nhờ”?
Lãnh Huyết cười khẩy.
- Đại tướng quân mà các người nói có phải Kinh Bố Đại tướng quân?
Thiết hán tử chợt thở dài:
Hắn vừa thở ra, ngay cả Lãnh Huyết cũng cảm thấy nhịp thở của mình gấp gáp hơn một chút.
Thiết hán tử cẩn trọng, nặng nề, mạnh mẽ, chân thành hỏi:
- Ngươi là gì với Đại tướng quân?
Lãnh Huyết thấy từng người chầm chập đứng thẳng lên, thần sắc họ vốn đang thờ ơ chợt dần dần trở nên nghiêm trọng, cảnh giác, một cỗ hào khí cuộn lên, thấy như vậy, trong tích tắc, mọi âu lo sợ hãi đều tan biến cả, cho dù Kinh Bố Đại tướng quân đang đứng trước mặt, chàng cũng không ngại nói thẳng:
- Ta là gì ư? Nói cho các người biết, ta là người tới bắt hắn về quy án!
- Thật không?
Gã mặt đen răng vàng lập tức thay đổi thái độ.
- Ngươi nói thật chứ?
Cẩu Nhãn hán tử có bộ mặt giống chó, lúc này thần sắc cũng ngoan ngoãn hẳn lên.
- Ngươi? Chỉ dựa vào ngươi?
Gã mắt sâu mày cao nghi ngờ:
- Ngươi có đủ sức làm đối thủ của hắn không?
Sau đó ba người nhao nhao hỏi thiết hán tử:
- Lời hắn nói là thật chứ?
Thiết hán tử trầm ổn ngẫm nghĩ một hồi lâu, cũng chăm chú quan sát Lãnh Huyết một hồi lâu, lại chau cặp lông mày trơ trọi một hồi lâu, sau đó mới trầm giọng nói:
- Ta cho rằng hắn nói thật.
- Thật hả? Ta đã bảo mà, ta vừa nhìn là biết ngay hắn không giống người xấu, các người lại không chịu tin ta!
Tướng thông minh mau mồm liến thoắng.
- Ê, ngươi từ đâu đến? Tên họ là gì? Đến Lão Miếu làm gì? Ngươi làm thế nào biết được đại danh đỉnh đỉnh của Ngũ Nhân Bang chúng ta?
Lãnh Huyết cố nén cười, hỏi lại:
- Thông minh như ngươi, còn cần hỏi ta sao?
Bốn chữ “thông minh như ngươi” lập tức xoá tan địch ý của gã có tướng thông minh, hắn cảm thấy uy phong bừng bừng, vui đến mức lâng lâng như bay qua đỉnh núi Thái Sơn.