[Dịch] Thiên Hạ Đệ Cửu - Sưu Tầm

Chương 136 : Thiên Mạc mở ra


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Tần Âm quả thật xinh đẹp, nhưng Địch Cửu cũng không có ý đồ gì với nàng. Sau chuyện của Chân Mạn, Địch Cửu không còn động tâm với nữ nhân thứ hai nào nữa. Trải qua vô số chuyện, hắn đã sớm đi qua giai đoạn ngây thơ đấy rồi. Tần Âm mấy lần muốn rời khỏi đại điện đổi Thiên Mạc Bài, nàng nhìn Địch Cửu thế nào cũng thấy không thuận mắt. Chỉ là sư phụ đã nói với nàng, trước khi nàng tới, tuyệt đối không được rời khỏi đại điện này. Ở Thiên Mạc, chỉ có đại điện này là an toàn nhất, không người nào dám động thủ ở trong này. Nhưng cũng không phải bất kỳ kẻ nào cũng được che chở trong đại điện này, chỉ có người nhận được Thiên Mạc Bài thì mới có tư cách ở lại đây chờ. Nàng không nhận được Thiên Mạc Bài, nhưng sư phụ của nàng là cường giả Nguyên Hồn hậu kỳ, cho nên cũng có tư cách ở lại đây chờ. Nàng và những tu sĩ khác đều cho rằng Địch Cửu ở lại đây chờ đợi là vì nhìn nàng, nhưng chỉ vẻn vẹn một nén nhang, Tần Âm liền có chút hoài nghi suy nghĩ này. Tu sĩ kia chọc ghẹo nàng xong, dường như trở về ghế ngồi yên không nhúc nhích nữa, thậm chí cũng không nhìn lén mình, lại càng không dùng thần niệm quét nàng. Đây là trực giác của nữ nhân, nàng tin rằng cảm giác của mình không sai lầm. Nếu như không hề tơ tưởng gì đến nàng thì tên phách lối không biết xấu hổ này lưu lại trong đại điện làm cái gì? ... Hà Thai quay trở về động phủ giản dị của mình, lấy ra Truyền Tin Châu, phát một tin tức cho Tăng Bắc Tử, truyền tin tức về Địch Cửu qua, sau đó chờ Tăng Bắc Tử hồi âm. Hắn từng gặp Tăng Bắc Tử ở thành Thiên Khư, lúc ấy Tăng Bắc Tử đi cùng với Du Tiệp. Các nàng còn nói với hắn: chỉ cần Trúc Cơ thì sẽ lập tức đi tìm Địch Cửu, giúp Địch Cửu tránh khỏi Thích gia truy sát. Đặc biệt là Tăng Bắc Tử, dường như nàng cực kỳ áy náy với Địch Cửu đại ca. Nên sau khi biết tin tức Địch Cửu đại ca xuất hiện ở Cực Dạ, còn bị Thích Gia Thương Lâu truy sát thì liền kích động lo lắng không thôi. Mất mấy canh giờ, Hà Thai mới nhận được tin tức Tăng Bắc Tử truyền đến, tin tức rất ngắn gọn, chỉ có một câu: Chúng ta đang bị vây ở sâu trong sông băng Bách Vạn Thiên Khư... Hà Thai vừa nghe liền biết không ổn, lúc đầu ở thành Thiên Khư, Tăng Bắc Tử và Du Tiệp lão sư đã từng mời hắn đi sông băng, chẳng qua hắn có cơ duyên của mình, muốn đi Thiên Mạc thử thời vận, cho nên mới không theo cùng. Bây giờ xem ra, sau khi hắn rời đi, Tăng Bắc Tử vẫn đi sông băng, hơn nữa còn bị vây ở trong sông băng. Dựa theo những gì hắn biết về sông băng thì căn bản không có người nào có thể từ trong sông băng đi ra. Với chút năng lực nhỏ nhoi của Hà Thai bây giờ, cũng không có biện pháp cứu ra Tăng Bắc Tử và Du Tiệp. Nghĩ đến đây, Hà Thai lo lắng vạn phần, nào còn tâm tư tiếp tục ở lại đây chờ đợi? Hắn nhất định phải đi tìm Địch Cửu, nói cho Địch Cửu biết tin tức này. Hắn vừa định xông ra khỏi động phủ thì bên ngoài lại truyền đến tin tức Thiên Mạc mở ra. Hà Thai lập tức tỉnh táo lại, hắn vốn là muốn đi tìm Địch Cửu hỗ trợ. Nhưng sau khi hắn tỉnh tạo lại, cũng biết cho dù hắn tìm được Địch Cửu thì e rằng cũng rất khó cứu được Tăng Bắc Tử và Du Tiệp ra khỏi sông băng. Nếu như có thể rời khỏi sông băng dễ dàng như vậy, có lẽ đã có không biết bao nhiêu người vào đó tìm Băng Linh Liên Hoa rồi. Tin tức liên quan đến sông băng có rất nhiều, nhưng dù sao phần lớn là cũng là của những tu sĩ bị mắc kẹt trong đó, trên cơ bản đều vẫn lạc trong sông băng rồi. Hà Thai bắt đầu tiến hành dịch dung đơn giản, hắn có thể từ thành Thiên Khư đi tới nơi này đã là cực kỳ may mắn rồi. Nếu bây giờ để hắn tới thành Thiên Khư, lại vào dòng sông băng trong Bách Vạn Thiên Khư. Vậy thì đừng nói hắn không đi được, cho dù hắn đi được thì e rằng cũng không thể cứu về Tăng Bắc Tử và Du Tiệp. Bây giờ lựa chọn tốt nhất của hắn là tiến vào Thiên Mạc, sau đó ở trong đó tăng cường thực lực, đồng thời nói cho Địch Cửu đại ca biết chuyện này. Đến lúc đó, hắn và Địch Cửu sẽ cùng vào sông băng để cứu Tăng Bắc Tử và Du Tiệp. Về phần Tăng Bắc Tử và Du Tiệp có thể kiên trì được thời gian dài như vậy hay không, chỉ có thể xem mệnh trời thôi. Nếu như không trải qua chuyện ngọc bài bị cướp, nói không chừng Hà Thai cũng sẽ không dịch dung. Bây giờ hắn đã rõ: trước khi tiến vào Thiên Mạc, hắn nhất định phải cải trang thành một tu sĩ không có Thiên Mạc Bài. ... Thành Hán Đài – thành thị tu chân lớn nhất Đông Vực châu. Địa vị của thành Hán Đài ở Đông Vực châu còn cao hơn thành Bắc Tích ở Bắc Vực châu. Nơi này tập trung toàn bộ tài nguyên tu chân nhiều nhất Đông Vực châu, đồng thời tụ tập toàn bộ thương gia giàu có nhất Đông Vực châu. Ngoài ra, các đại tông môn cũng đều có trụ sở ở Đông Vực châu này. Lúc này, trong một động phủ xa hoa đến cực điểm ở thành Hán Đài, một tên thanh niên tóc lam yêu dị mở mắt ra, đưa tay nhìn một chút rồi đứng lên thở dài. Cực Dạ đại lục quả thật hơi kém, hắn bước vào Vương Trận sư cấp chín đã 200 năm, thế nhưng 200 năm qua, tu vi của hắn vẫn chỉ là Tích Hải bảy tầng mà thôi. Đừng nói là bước vào Hóa Đỉnh, cho dù là Tích Hải chín tầng cũng không biết phải mất bao nhiêu năm tháng. Xem ra hắn nhất định phải rời khỏi Cực Dạ đại lục rồi. Nhưng hắn không cam lòng, hắn lấy được Thần Niệm Độn Thiên ở Cực Dạ đại lục, cho nên hắn khẳng định Thần Niệm Đoán Thiên cùng một bộ với Thần Niệm Độn Thiên cũng ở Cực Dạ đại lục. Môn Độn thuật này là thần thông đỉnh cấp trong truyền thuyết, đáng tiếc là hắn chỉ đạt được nửa phần Thần Niệm Độn, còn nửa phần trước là Thần Niệm Đoán thì lại không đoạt được. Không có Thần Niệm Đoán thì Thần Niệm Độn cũng không có tác dụng gì, hắn căn bản không thể tu luyện thành Thần Niệm Độn. Cho nên hắn mới đổi tên Thần Niệm Độn thành Độn thuật thần niệm, khắc vào vô số ngọc giản rồi phát tán ra, mỗi một ngọc giản đều có ấn ký thần niệm của hắn. Chỉ cần có người tu luyện Thần Niệm Độn thì hắn sẽ có thể thông qua trận pháp mình bố trí trong ngọc giản mà biết được. Có thể tu luyện Thần Niệm Độn thì nhất định có Thần Niệm Đoán, đây là lý luận của hắn. Sau khi chỉnh trang lại một chút, thanh niên tóc lam mới đi tới bên ngoài pháp trận thần niệm. Lúc hắn nhìn thấy trong pháp trận thần niệm có một điểm đỏ lấp lóe thì trái tim lập tức kích động như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Hắn ôm suy nghĩ đi tìm Thần Niệm Đoán cùng một cặp với Thần Niệm Độn, không ngờ lần này quả nhiên để hắn tìm thấy. Điểm đỏ lóe lên trên pháp trận thần niệm của hắn, đại biểu cho có người tu luyện Thần Niệm Độn thành công, đồng thời còn từng thi triển Thần Niệm Độn. Điểm đỏ kia chính là vị trí của người này. Thanh niên tóc lam phải mất hồi lâu mới nén được tâm tình kích động của mình, hắn tiến vào pháp trận thần niệm, chỉ trong tích tắc đã xác định được vị trí của điểm đỏ kia. Hẳn là đang ở một nơi ở cực tây Cực Dạ đại lục, không cần hỏi cũng biết là ở Thiên Mạc. Cực tây Cực Dạ đại lục trên cơ bản không có vết tích tu sĩ, tu sĩ đến đó chỉ một mục tiêu duy nhất là đi Thiên Mạc. Thanh niên tóc lam cũng không nghĩ ngợi nhiều, tiện tay kéo một cái, tin tức của điểm đỏ đã bị hắn thu được, sau đó thân hình hắn lóe lên, biến thành một tia sáng bay ra khỏi thành Hán Đài. Về phần cấm chế cấm bay của thành Hán Đài thì chẳng khác gì đồ trang trí trong mắt hắn. Hắn nhất định phải nhanh chóng chạy tới Thiên Mạc, sau đó lấy Thần Niệm Đoán kia đi. ... Đối với tu sĩ mà nói, thời gian là trôi qua nhanh nhất. Địch Cửu nhắm mắt lại, vừa bắt đầu thôi diễn Độn thuật thần niệm thì bên ngoài đã truyền đến thanh âm: - Thiên Mạc mở ra rồi! Địch Cửu nhảy dựng lên, chỉ vài bước đã xông ra khỏi đại điện. Tần Âm vẫn một mực chú ý Địch Cửu liền kinh ngạc nhìn hắn. Tên này thật sự vì mình mới ở lại trong đại điện để chờ sao? Từ đầu đến cuối, nàng không phát hiện Địch Cửu quan sát mình, mà lúc Thiên Mạc vừa mở ra, Địch Cửu liền xông ra ngoài, thật giống như đang ở trong này tránh họa, chỉ chờ đến lúc Thiên Mạc mở ra mà thôi. Người ngang tàng như hắn cũng phải tránh tai họa sao? Tốc độ của Địch Cửu quả thật quá nhanh, lúc hắn xông vào giữa đám tu sĩ Trúc Cơ của Hải Minh thì mấy tên tu sĩ kia mới kịp phản ứng lại, cấp tốc đứng ra chặn đường. Chẳng qua, tốc độ của Địch Cửu nhanh đến mức chỉ trong giây lát đã xông tới biên giới Thiên Mạc. Thiên Mạc mở ra, lối vào giống như một cái thác nước, từng đạo hoa văn vặn vẹo hư không không biết từ đâu rơi xuống. Có tu sĩ cầm Thiên Mạc Bài xông vào trong những đường vân vặn vẹo này, sau đó nhanh chóng biết mất không thấy đâu nữa. Dựa theo tốc độ bình thường, sau khi Địch Cửu xông vào Thiên Mạc thì mấy tu sĩ Hải Minh kia cũng không thể đuổi kịp. Nhưng không biết xảy ra chuyện gì, lúc Địch Cửu đến gần biên giới Thiên Mạc thì hắn ngược lại thả chậm tốc độ. Mấy tên tu sĩ Hải Minh cuối cùng cũng chạy tới bên cạnh Địch Cửu, tên tu sĩ Trúc Cơ có tu vi cao nhất vung tay ném ra một cái lưới đen, quát: - Tiểu tử, còn muốn đi... Gần như trong khoảng khắc đối phương ném ra lưới đen thì đại chùy của Địch Cửu đã bổ xuống. Phong Loan Tụ dung hợp vào đại chùy, cuốn lên tầng tầng cự phong chân nguyên. Dưới sự tập kích của cự phong kéo dài mãi không dứt này, phòng ngự chân nguyên của tên tu sĩ Trúc Cơ lập tức vỡ vụn, sau đó đại chùy trực tiếp đánh lên người tên tu sĩ Trúc Cơ này. Phành... Cùng lúc tên tu sĩ Trúc Cơ này bị đại chùy đánh chết thì Địch Cửu đã sải bước tiến vào Thiên Mạc đang vặn vẹo. Thật hung hãn! Đám tu sĩ vây quanh xem như đã hiểu lý do tại sao Địch Cửu đột nhiên giảm tốc độ, thì ra mục đích chính là vì giết chết tên tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ của Hải Minh.