[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Có một con thuyền trên mặt sông phía nam ngọai ô đi tới, ba bốn người ngồi xếp bằng trên đầu thuyền, đều là nho phục thanh sam, hoặc đánh đàn ngồi hát, hoặc cầm sách đọc ngâm nga, giữa vẻ đẹp non xanh nước biếc ngâm thơ hát vang, không phải là khoái cảm của nhân sinh sao.
Một khúc hát kết thúc, lại là từng trận cười to, lời khen tán dương lẫn nhau, không dứt bên tai.
"Lý huynh, ngươi đi làm lính, thật sự là nhân tài không được trọng dụng rồi, kỳ thật dựa vào học vấn của ngươi, đủ để đi thi đạt được công danh."
"Đúng vậy, Lý huynh, thật không biết ngươi nghĩ thế nào, kỳ thật chúng ta cũng đều biết, việc tham gia quân ngũ này tuyệt không phải là mong muốn của ngươi."
"Lý huynh, nếu không chúng ta sang năm cùng nhau tham gia thi hương"
Chỉ thấy ba người trong đó nói với một người đàn ông cao lớn nhất trong bọn họ.
Người đàn ông này chính là Lý Phàm, hắn ở trong quân mặc dù không có hảo hữu gì, nhưng hắn lại có không ít bằng hữu văn nhân, hôm nay chính là tụ hội bằng hữu văn nhân của hắn rủ hắn cùng đi du thuyền.
Lý Phàm thở dài: "Ta sao không muốn đi tham gia khoa cử chứ, nhưng là các ngươi cũng biết, ông nội ta từng là quan viên triều trước, triều đình làm sao cho phép ta đi tham gia khoa cử."
"Hiện tại cũng đã là năm Vĩnh Huy rồi, hơn nữa, ngươi đừng trách ta nói khó nghe, ông nội ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tri huyện mà thôi, triều đình đâu ra so đo nhiều như vậy, ngươi không đi thử thì sao biết được, ngươi hiện tại tuổi cũng không còn nhỏ nữa, nếu còn không đi, đợi đến khi ngươi già rồi, cho dù triều đình cho phép ngươi tham gia, chỉ sợ ngươi cũng là lực bất tòng tâm."
Lý Phàm trầm ngâm không nói, hình như có chút động tâm.
"A a a , các ngươi mau nhìn bên kia."
Chợt nghe một nam tử mặc áo xanh chỉ vào bên trái bờ sông hô.
Mấy người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy bờ sông có một đôi nam nữ đang ngồi nói chuyện, nhìn như hết sức thân mật, nam nhân kia còn cầm một đóa thu cúc nở rộ cắm trên tóc mây nữ nhân kia.
Lúc thấy rõ đối phương, Lý Phàm không khỏi nói: "Là gã?"
"Lý huynh, huynh quen người này à?"
"À? Ừm"
Lý Phàm có chút xấu hổ gật đầu.
Một người khẽ nói: "Nam nhân kia ta cũng biết, tên là Trần Đông, cũng làm lính, nổi danh háo sắc vô sỉ, không phải loại tốt đẹp gì, trông cô nương kia xinh đẹp, sợ là lại bị tên đê tiện vô sỉ này lừa rồi."
Nam tử áo xanh kia lại nói: "Trần Đông này ta chưa từng nghe qua, bất quá nữ nhân kia ta lại nhận thức, ở cùng một xóm với chúng ta, là mỹ nhân hiếm thấy, không hay chính là dì Hai nàng, tính cách đanh đá, thường xuyên đánh chửi nàng, gần đây nghe nói sắp bán nàng cho Cố Đại Hải, Cố Đại Hải lại vừa già lại xấu, ta và mọi người xung quanh đều cảm thấy tiếc nuối, có điều hôm nay lại nghe nói có người ra giá muốn mua nàng, không biết có phải người tên Trần Đông này hay không."
Người phía trước nói: "Đó căn bản không có khả năng, gã chẳng qua chỉ là binh lính, sao có thể so sánh với kẻ có tiền như Cố Đại Hải chứ."
"Chuyện này ta cũng không biết nữa, ta cũng chỉ là nghe nói mà thôi."
"Mấy chuyện này nói ra mất hứng, chúng ta lại khảy một bản thế nào."
Trừ Lý Phàm ra, những người còn lại đều lần lượt nói.
Mà Lý Phàm thì một mực trầm mặc không nói, nhìn Trần Đông càng ngày càng xa mình, lông mày khẽ nhíu.
. . .
. . .
Tiểu nương tử này quả thực chưa từng trải, lão tử nói ba hoa hai ba câu liền khiến nàng mơ mơ màng màng, không quá ba ngày, chuyện tốt có thể thành a!
Lúc chạng vạng tối, Trần Đông trên đường nhỏ một mình đi về nhà, khóe môi nhếch lên ba phần cười tà.
"Trần Đông."
Chỉ thấy trên sườn dốc bên phải đường đột nhiên có một người nhảy xuống.
Trần Đông giật mình, sau đó lại ngạc nhiên nói: "Lý Phàm?"
Người tới chính là Lý Phàm, y nhíu mày nhìn Trần Đông nói: "Ngươi từ đâu tới đây?"
Trần Đông ánh mắt hơi có vẻ trốn tránh, nói: "À, ta vừa gặp mấy hảo hữu."
Lý Phàm nói: "Ngươi còn muốn gạt ta, chuyện ngươi và tiểu nương tử kia, ta đều biết rồi."
Trần Đông đầu tiên là sửng sốt, lập tức cau mày nói: "Ngươi theo dõi ta?"
Lý Phàm hừ nói: "Ta không có thời gian rảnh rỗi làm mấy chuyện này, ta chỉ là trong lúc vô tình nhìn thấy các ngươi. Trần Đông, ngươi có biết hay không, ngươi đây là đang đùa với lửa."
Trần Đông nói: "Cái gì đùa với lửa, ta nghe không hiểu ngươi đang nói gì?"
Lý Phàm nói: "Mới ra vài ngày, ngươi đã không yên ổn như vậy."
Trần Đông vẻ mặt thoải mái nói: "Lý Phàm, ta thấy ngươi là chuyện bé xé ra to rồi, hiện giờ gió êm sóng lặng, hết thảy đều vô cùng bình thường, nếu chúng ta ngay cả cửa cũng không dám ra ngoài, đó mới gọi là có tật giật mình."
"Vậy ta hỏi ngươi, ngươi dựa vào gì mà đấu với Cố Đại Hải?"
"Ta đấu cái gì mà đấu, ta chẳng qua chỉ là vui đùa với tiểu nương tử kia một chút mà thôi, chẳng lẽ ta lại ngu xuẩn thật sự lấy tiền ra xài như vậy, ngươi không khỏi cũng quá coi thường ta rồi."
Đối mặt với giọng nói hăm dọa của Lý Phàm, Trần Đông rất là khó chịu, lại nói: "Còn nữa, Lý Phàm, ta biết ngươi bình thường thấy ta khó chịu, ta không lên tiếng, nhưng không có nghĩa là ta sợ ngươi, đừng cứ mãi khoa tay múa chân với ta, ngươi còn không xứng, hừ, ta tuy xuất thân ti tiện, nhưng ngươi cũng không có chỗ nào tốt hơn đâu, không phải chỉ là có một tổ phụ là tri huyện thôi sao, đáng tiếc vẫn là tri huyện tiền triều, thật không biết có gì đáng kiêu ngạo."
Lý Phàm vừa nghe Trần Đông nói đến tổ phụ của mình, không khỏi thẹn quá hóa giận nói: "Ngươi có gan nói thêm câu nữa."
"Còn nói cái rắm, ngươi có phải muốn động thủ hay không, đến đi, ta cũng không sợ ngươi."
"Ngươi...!"
Lý Phàm giơ nắm tay lên, căm tức nhìn Trần Đông, nhưng qua một lát, y vẫn là hạ xuống, nói: "Ngươi cho rằng ta muốn quản ngươi sao, việc này qua xong, ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta, chúng ta không quan hệ gì nữa. Có điều ta khuyên ngươi tốt nhất vẫn là nên thu liễm chút, nếu làm hỏng chuyện, ta đương nhiên sẽ không tha cho ngươi."
Dứt lời, y liền xoay người bỏ đi.
Trần Đông hừ nói: "Nói cứ như bản thân mình sẽ không phạm sai lầm vậy."
. . .
. . .
Lại hai ngày trôi qua
"Uống...!"
Ở trước một gian nhà gỗ nhỏ, một nam tử mình trần đang đánh quyền ở đất trống trước cửa nhà.
Người này chính là Hình Phi, trong số sáu người thì có y là khôi phục nhanh nhất, dù sao tố chất thân thể y cũng là tốt nhất, thương thế kia mới vừa lành, y liền kìm nén không được, bắt đầu luyện quyền ngay.
Một lát sau, chợt nghe có người khóc hô: "Hình ca, Hình ca."
Hình Phi dừng lại, quay đầu nhìn, thấy là thê tử Lưu Tuấn, Trịnh Thị.
Trịnh Thị vội vàng hấp tấp chạy đến trước mặt Hình Phi, khóc hô: "Hình ca, van cầu ngươi, van cầu ngươi nhất định phải cứu chồng ta."
Hình Phi nghe thấy khó hiểu, nói: "Tẩu tẩu, ngươi nói chậm một chút, xảy ra chuyện gì?"
"Ta...chồng của ta bị người ta bắt đi rồi."
"Hả?"
Hình Phi sắc mặt căng thẳng nói: "Ngươi nói Lưu Tuấn bị người bắt đi?"
Trịnh Thị cúi đầu dậm chân nói: "Chính là cái loại không có tiền đồ, cái loại trời đánh ấy, lại chạy đi bài bạc, kết quả mượn hơn mấy chục quan tiền, vừa rồi rất nhiều người vào nhà bắt gã lôi đi rồi."
Hình Phi cau mày nói: "Điều này sao có thể, có phải là nhầm rồi không."
Trịnh Thị vội vã dậm chân nói: "Người ta đều là cầm biên lai mượn tiền tới, làm sao có thể nhầm được, cái loại không có tiền đồ kia cũng thừa nhận."
Hình Phi lập tức tức giận đỏ mắt, nói: "Tên khốn khiếp này, đến lúc nào rồi, còn chạy đi đánh bạc, lúc đó nên chém tay gã đi cho rồi."
"Hình ca, bây giờ làm thế nào mới tốt."
Hình Phi nhất thời cũng không có chủ ý, nói: "Tẩu tẩu, ngươi chớ sốt ruột, Lưu ca có quân tịch trong người, bọn họ không dám làm gì Lưu ca, ngươi nói cho ta biết là sòng bạc nào, ta tìm bọn Lý Phàm cùng nhau qua xem thế nào."
Sau khi nghe Trịnh Thị nói ra địa chỉ, Hình Phi lập tức mặc xong quần áo, hoả tốc chạy tới nhà Lý Phàm.
Dù sao Lý Phàm đọc sách biết chữ, sẽ có chủ ý hay.
Con người Lý Phàm lúc không có chuyện gì làm không thích ra ngoài, trừ phi hảo hữu hẹn, thì bình thường hắn đều ở nhà viết chữ, đánh đàn, lúc Hình Phi chạy tới, Lý Phàm đang đánh đàn trong tiểu viện ở nhà, thấy Hình Phi tới, hơi cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn với Hình Phi giao tình cũng không phải sâu đậm, dù sao cũng không phải người một đường, nhưng cũng không đến nỗi nhìn đối phương không vừa mắt, bất quá nếu không có chuyện quan trọng, Hình Phi quyết định sẽ không tới tìm hắn đâu.
Hình Phi cũng không phải là người lắm lời, lập tức đem chuyện Lưu Tuấn nói cho Lý Phàm.
Lý Phàm nghe được giận dữ: "Thằng nhãi này không muốn sống nữa hả, thời điểm này, vẫn còn có tâm tư đi đánh bạc, ta làm sao lại nhập bọn với loại người này."
Hình Phi nói: "Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Lý Phàm cau mày, thở dài: "Bất kể thế nào, chúng ta vẫn là đem gã cứu ra trước rồi nói sau."
Hai người giận dữ nhanh chóng chạy tới sòng bạc, lúc này bên trong sòng bạc vẫn còn chen lấn chật như nêm cối.
Hình Phi hai mắt đảo qua, đột nhiên vươn tay, một tay nắm chặt một tên giống như quản lý ở đây, âm thanh lạnh lùng nói: "Kêu chủ nhân các ngươi ra đây."
"Ta đây."
Hình Phi vừa mới dứt lời, chỉ thấy một nam nhân trung niên bụng phệ từ bên cạnh đi ra.
Gã liếc nhìn Hình Phi và Lý Phàm, hơi chút kinh ngạc nói: "Không biết nhị vị tìm ta có chuyện gì?"
Lý Phàm nói: "Chúng ta là đến tìm Lưu Tuấn."
Nam nhân trung niên ha hả nói: "Hóa ra là bằng hữu của Lưu ca, thế nào? Các ngươi là đến giúp gã trả tiền à, vậy thật là quá tốt rồi."
Hình Phi nói: "Bớt sàm ngôn đi, thả người trước đi,"
Trung niên nam nhân nói: "Thật xin lỗi, gã đã đi rồi"
Lý Phàm híp mắt nói: "Ngươi coi bọn ta là tiểu hài tử ba tuổi sao?"
Hình Phi nói: "Nếu là Lưu Tuấn có gì không hay xảy ra, ta nhất định sẽ khiến sòng bạc ngươi không mở được"
"Ta lại sợ các ngươi quá cơ."
Nam nhân trung niên ha hả cười: "Nhưng bọn ta cũng không cần phải lừa các ngươi, hôm nay ta chỉ mời Lưu ca tới đây, nhắc nhở gã sắp đến kỳ hạn trả tiền rồi, để gã có chút chuẩn bị, cũng không có ác ý, không tin, ngươi có thể hỏi bọn họ, bọn họ tận mắt thấy Lưu ca ra ngoài đấy."
Khi nói, tay y chỉ trên người mấy con bạc bên cạnh.
Nhiều con bạc cũng gật đầu, tỏ vẻ trước đó không lâu vừa thấy Lưu Tuấn từ nơi này ra ngoài.
Hình Phi và Lý Phàm nhìn nhau, Lý Phàm cười nói: "Ta cũng không cần ngươi sợ bọn ta, nhưng ngươi tốt nhất là nói thật, nếu không, ngươi nhất định sẽ phải hối hận."
Nói xong, hai người liền trở ra sòng bạc, lại tiến đến nhà Lưu gia, nhưng Trịnh Thị lại nói Lưu Tuấn chưa từng trở về.
"Thằng nhãi này đi đâu rồi?"
Lý Phàm ra khỏi nhà Lưu gia, nhìn xung quanh, rất khó chịu.
Hình Phi nói: "Ngươi nói gã có thể hay không...?"
"Không có khả năng, một mình gã không có khả năng..."
Nói đến đây, Lý Phàm đột nhiên giật mình: "Không hay rồi, đi, nhanh đến chỗ Trần Đông xem thế nào"
Đi vào Trần gia, chỉ thấy một phụ nữ xấu xí mặt đen sì đang ở nhà dệt vải, xấu phụ này gọi là Ô Thị, chính là vợ của Trần Đông, làn da thô ráp, tứ chi tráng kiện, thân thể lại có vẻ gầy, nếu chỉ nhìn từ bộ dạng, quả thực không xứng với Trần Đông, nhưng phụ nhân này lại thật sự là hiền lương thục đức, chăm sóc gia đình, quản lý dọn dẹp nhà cửa gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa nàng cũng biết Trần Đông thường xuyên ở bên ngoài làm bừa, nhưng nàng chưa từng hỏi, bởi vì nàng cũng biết bản thân xấu xí, cho nên vẫn luôn hiểu cho Trần Đông, bao dung Trần Đông.
Nhưng rất đáng tiếc, Trần Đông từ trước đến nay đều trông mặt mà bắt hình dong, chưa bao giờ biết tán thưởng ưu điểm này của nàng.
"Hình ca, Lý ca, các ngươi làm sao tới đây?"
Ô Thị thấy Hình Phi, Lý Phàm đến, vội vàng đứng lên.
Lý Phàm nói: "Trần Đông có ở nhà không?"
Ô Thị nói: "Trước đó không lâu Lưu ca tới nhà gọi huynh ấy ra ngoài."
"Lưu Tuấn?"
"Đúng vậy!"
"Hỏng rồi!"
Lý Phàm nắm chặt tay, thầm mắng một câu.