[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 81 : Dân cờ bạc


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Lưu Tuấn ở thành tây, tại một cái tiểu viện, bên trong có ba bốn phòng, nhìn từ bên ngoài, ít nhất không phải là một người nghèo, bất quá trong phòng chỉ còn lại bốn bức tường, dù sao thứ gì có thể đánh bạc, đều bị gã thua sạch rồi. "Ngươi cái đồ vô dụng, lúc trước ta thế nào lại gả cho ngươi, ô ô ô..., bây giờ xong rồi, ngươi ngay cả làm binh lính cũng không làm được, hai mẹ con chúng ta phải sống thế nào đây!" Chỉ thấy một vị phụ nhân ngồi trên ghế con trong phòng, ôm một đứa bé 3~4 tuổi khóc sướt mướt. Mà người nằm trên tấm giường mát, đùi phải có quấn vải trắng, chính là Lưu Tuấn, Lưu Tuấn mặc dù học được một thân tay nghề, hơn nữa hồi nhỏ bởi vì cha ở trong quân nhậm chức, đã bái một vị sư phụ giỏi, học được võ nghệ cao, nhưng lại nghiện đánh bạc, lúc trước Trịnh Thị vợ gã thấy gia cảnh gã không tệ, mới gả vào Lưu gia, nhưng chưa từng nghĩ đến bố chồng vừa chết, Lưu Tuấn liền coi trời bằng vung, rất nhanh đã đem tiền và đồ đạc trong nhà đánh bạc thua không còn một mảnh, mà gần đây lại bị giam giữ nhiều ngày như vậy, trong nhà sắp ngay đến cả nồi niêu cũng lục không ra rồi, ngươi nói nàng làm sao có thể không khóc. "Ngươi đúng là loại đàn bà đáng ghét, hiện tại ngươi đã bị đói chết hay sao hả, có đồ ăn, ngươi ăn là được, lão tử vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, ngươi không thể bớt sinh chuyện một chút sao." Lưu Tuấn vẻ mặt khó chịu nói. Trịnh Thị vừa khóc vừa nói: "Hiện tại trong nhà chỉ còn lại lương thực không đến hai ngày, ngươi một nam nhân không ra ngoài làm việc, cả ngày chỉ nằm ở đây chờ ăn đợi uống, được, chờ hai mẹ con bọn ta chết đói, ngươi liền được yên tĩnh rồi." Lưu Tuấn không vui nói: "Bà nương ngươi không thấy ta bị thương trong người sao, ta như thế nào đi ra ngoài tìm việc để làm, ngươi còn lắm chuyện nữa, coi chừng ta đánh ngươi." "Ngươi đánh đi, ngươi có bản lĩnh thì đánh đi, ngươi tốt nhất là đánh chết ta luôn, ta liền không phải đi theo ngươi chịu khổ." "Oa ...!" Đứa bé kia thấy cha mẹ càng cãi nhau càng lớn, trong lòng sợ hãi, đột nhiên khóc lên. "Ta không thèm dài dòng với ngươi." Thật sự là chồng nghèo vợ hèn trăm sự buồn bã! "Lưu ca, Lưu ca, ngươi đang ở đây sao." Chợt nghe ngoài phòng có người nói. Lưu Tuấn vừa nghe thanh âm này, lập tức nói: "Có phải là Tam Nhi?" "Lưu ca, là ta." "Mau vào đây." Lưu Tuấn hưng phấn nói. Mà Trịnh Thị vợ gã thì cả giận nói: "Đều chả ra giống gì." Cuộc đời nàng hận nhất là đánh bạc, bởi vì Lưu Tuấn chính là như vậy khiến cho nhà cửa thua sạch, Trương Tam Nhi này cũng nổi danh là dân cờ bạc, thật sự là cá mè một lứa, cho nên nàng ghét nhất Trương Tam Nhi tìm đến Lưu Tuấn. Qua một lát, chỉ thấy Trương Tam Nhi đi vào trước phòng, còn thấy hai tay gã mang theo không ít hộp nặng trịch, nhìn vào trong phòng, chợt cảm thấy không khí không đúng, lúng túng nói: "Có phải là ta tới không đúng lúc không?" Trịnh Thị thấy Trương Tam Nhi xách nhiều quá cáp như vậy đến, lập tức thay đổi sắc mặt, vội nghênh đón cười ha hả nói: "Là Tam Nhi đến sao, mau mau vào ngồi." "Tẩu tẩu khỏe." Trương Tam Nhi cười cười, thằng nhãi này mặc dù là một con bạc, nhưng ngoại trừ Trịnh Thị ra, có rất ít người ghét gã, bởi vì gã đối xử với người vẫn không tệ, biết ăn nói, thuận tay đem quà đưa cho Trịnh Thị, nói: "Ta nghe Lưu ca gần đây được thả ra, đặc biệt tới thăm hỏi Lưu ca." "Vẫn là Tam Nhi ngươi trọng tình cảm, mau lại đây ngồi." Lưu Tuấn thân thiết kêu gọi Trương Tam Nhi lại. Mà Trịnh Thị vô cùng thức thời nói: "Tam Nhi, ngươi ngồi trước đã, ta đi bưng nước đến cho ngươi." "Không cần đâu, không cần đâu, sao dám làm phiền tẩu tẩu." "Không có gì, không có gì." Trịnh Thị thật ra là muốn xem một chút Trương Tam Nhi có cho chút đá vào cho đủ nặng hay không không, đi đến ngoài phòng, vội vàng mở quà ra xem, thấy đều là những quà ăn thật, lúc này mới yên lòng, lập tức vui vẻ không thôi, cầm một miếng bánh đưa cho đứa con đang thèm, chính mình thì vui tươi hớn hở rót một chén nước cho Trương Tam Nhi. "Cảm ơn tẩu tẩu." "Không có gì, các ngươi trước trò chuyện, ta đi làm việc chút." Trịnh Thị dứt lời, liền đi ra ngoài. Trương Tam hơi thấp giọng: "Sao vậy? Lưu ca, lại cãi nhau với tẩu tẩu à." Lưu Tuấn thở dài: "Bà nương nhà ta ngươi cũng không phải là không biết, chuyên gia lải nhải, vẫn là lão đệ ngươi sướng, một mình tự do tự tại, không ai lải nhải ngươi." Trương Tam Nhi cũng là vẻ mặt hâm mộ nói: "Lưu ca, ngươi đây là sinh ở trong phúc không biết phúc, ta lại không sánh bằng ngươi, cha mẹ ta đều là nô bộc, muốn lấy vợ, cũng không ai để ý ta." Được rồi, không nói chuyện này nữa. Trương Tam Nhi lại liếc nhìn đùi phải Lưu Tuấn, vẻ mặt quan tâm nói: "Lưu ca, chân này của huynh không sao chứ." Lưu Tuấn lòng còn sợ hãi nói: "Hiện tại tốt hơn nhiều, lúc mới bắt đầu còn tưởng rằng chân này mất rồi." "Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Trương Tam Nhi nhẹ nhàng thở ra, lại nói: "Lưu ca, lần này thật sự nguy hiểm, thật sự là không thể tưởng được Quan Trung Thất Hổ dám làm chuyện đại nghịch bất đạo như thế, ta đến nay cũng không thể tin được đây là thật đấy." "Ai nói không phải, đúng là tri nhân tri diện bất tri tâm, ta đây lần này có thể nhặt lại một mạng, cũng đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi." Lưu Tuấn lắc đầu, lại nói: "Đúng rồi, Tam Nhi, tiểu tử ngươi gần đây sống không tồi nha, mang nhiều quà đến như vậy, ồ, ta biết rồi, có phải là gần đây thắng không ít!" Trương Tam Nhi cười gian nói: "Lưu ca, huynh không biết đâu, trước hôm qua, ta không khá hơn bao nhiêu so với huynh, thiếu chút nữa cũng chết rồi." Lưu Tuấn hiếu kỳ nói: "Vậy là sao?" Trương Tam mới nói: "Trước đó vài ngày, ta thật là gặp phải rất nhiều xui xẻo, đem bổng lộc một tháng này thua sạch không nói, còn thiếu một khoản nợ lớn, tránh ở trong quân doanh không dám ra ngoài cửa, lúc ấy cũng không biết như thế nào cho phải, vừa vặn ta nghe được có người nói thành tây này mở một sòng bạc mới, hơn nữa bên trong sòng bạc này có quy tắc đánh cược mới, hết sức kích thích, trong lòng tò mò, liền qua đó xem, bên trong thật sự rất đông người, ta xem mà tay ngứa ngáy suốt, nhưng không có tiền, chỉ có thể ở bên cạnh nhìn, sau đó chủ sòng bạc thấy ta luôn xem, nhưng không đánh cược, vì thế liền tiến lên hỏi ta, vì sao chỉ nhìn không đánh, ta nói không có tiền, y nói y cho ta mượn, ta đâu dám mượn. Nhưng y còn nói, sòng bạc này của y vừa mới khai trương, muốn thu hút khách, trước mắt vay tiền không tính lãi, chỉ cần ngươi ở đây trong vòng nửa tháng trả hết nợ là được rồi, ta nghe không tính lãi, liền suy nghĩ một hồi, dù sao cũng thiếu nợ nhiều như vậy, thêm chút này cũng chẳng kém bao nhiêu, thế là ta cũng chẳng đếm xỉa gì nữa mà đi hỏi cái ông chủ kia mượn 20 đồng tiền, nào biết đâu, ta cứ đặt là trúng, cao nhất liên tục thắng mười tám ván. Xém chút nữa làm ta mừng mà ngu người luôn, lần này ta chẳng những đem khoản nợ trả sạch, còn thắng 300 văn tiền, nếu không ta cũng chẳng có mặt mũi tới gặp huynh." Lưu Tuấn nghe say mê thích thú, ngoài miệng lại nói: "Tiểu tử ngươi khoác lác à." Trương Tam mới nói: "Ta lừa huynh làm chi, ngày đó ta là danh tiếng đại phóng, người khác đều theo ta đặt, chậc chậc, Lưu ca ngươi là không nhìn thấy, ta lúc ấy uy phong cỡ nào, cuộc đời này còn chưa từng nở mày nở mặt một lần như vậy, lát nữa ta lại đi đại sát tứ phương, đáng tiếc Lưu ca ngươi có thương tích trong người, nếu không huynh đệ chúng ta ra trận, khẳng định không ai có thể ngăn cản." Lưu Tuấn chỉ thấy cả người phát ngứa, nói: "Tổn thương của chân ta đã sớm không có gì đáng ngại, chỉ là đi tương đối chậm mà thôi." Trương Tam mới nói: "Vậy Lưu ca đi không?" Lưu Tuấn ngập ngừng, sau đó lắc đầu nói: "Thôi đi, thôi đi, ta vẫn nên không đi nữa, dù sao ta mới ra ngoài không lâu, giờ nếu để cho người khác thấy cũng không tốt lắm." Trương Tam Nhi gật đầu nói: "Vậy cũng đúng, không có việc gì, Lưu ca, ngươi an tâm ở nhà dưỡng thương, đợi sau khi thương thế lành, chúng ta lại đi đánh bạc cả ngày đêm." "Được." Lưu Tuấn một ngụm đáp ứng, lại ha hả nói: "Ngươi trước đó không phải nói có cách chơi mới sao, là chơi thế nào, mau nói với ta." "Cách chơi mới này tên là Phiên quán." Tiếp đó Trương Tam Nhi lại đem cách chơi Phiên quán nói với Lưu Tuấn nói một lượt. Lưu Tuấn sau khi nghe xong, nói: "Cách chơi này có vẻ khá đơn giản, chẳng qua chỉ là đoán." Trương Tam mới nói: "Lưu ca, cái này ngươi không biết rồi, cái này nghe thì đơn giản, nhưng...chỗ tuyệt diệu trong đó, ta cũng không biết nên nói như thế nào, dù sao ngươi đến lúc đó đi thì biết." Nói tới đây, gã đột nhiên cười ha hả, nói: "Nói xong ta đây tay cũng ngứa rồi, Lưu ca, ta liền cáo từ trước, buổi chiều, buổi chiều nếu là tiểu đệ thắng tiền, mua chút rượu và thức ăn tới, chúng ta uống thoải mái một phen." Lưu Tuấn buồn bực nói: "Ngươi mới đến bao lâu đâu, làm sao đã đi rồi, ngồi thêm một lát đi." Trương Tam mới nói: "Lưu ca, ngươi cũng biết, ta hiện tại đang vượng, nên không thể chậm trễ." Đều là dân cờ bạc mà, làm sao không hiểu, Lưu Tuấn phất tay nói: "Được được được, ngươi đi đi, nhớ thắng nhiều một chút, buổi chiều nhất định phải tới." "Nhất định phải tới, huynh yên tâm đi." Trương Tam Nhi đi rồi, Lưu Tuấn chỉ cảm thấy một trận cô đơn, đáng chết chính là, Trịnh Thị lại bắt đầu lải nhải, nói Trương Tam Nhi người ta có nhiều tiền đồ, ngươi chỉ biết nằm chờ chết, vân vân và mây mây. Làm cho Lưu Tuấn rất buồn bực. Lúc chạng vạng tối, Trương Tam Nhi đúng hẹn đi vào Lưu gia, mang theo một ít rượu và thức ăn, vừa nhìn liền biết gã lại thắng không ít. Lúc hai người uống rượu, đợi sau khi Trịnh Thị rời đi, Lưu Tuấn vội vàng hỏi tình hình buổi chiều nay. Trương Tam Nhi lập tức nói tới nước miếng tung bay, rằng bản thân đại sát tứ phương như thế nào, lại đại xuất danh tiếng như thế nào, Lưu Tuấn nghe mà trong lòng rất ngứa ngáy, là một con bạc làm sao kháng cự được hấp dẫn mức này, rốt cục chịu đựng không nổi, mấu chốt là nằm ở nhà, mỗi ngày đều bị thê tử lẩm bẩm, trong lòng phiền muộn, vì thế hẹn với Trương Tam Nhi, buổi chiều ngày mai cùng nhau đến sòng bạc mới xem thế nào.