[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 80 : Bắt đầu rồi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Kỳ thật nói cho cùng, Dương Tư Nột cũng là bị buộc bất đắc dĩ, thật sự là không còn cách nào, bởi vì ông ta không có thời gian do dự thêm nữa, nếu còn kéo dài nữa, sớm muộn cũng sẽ bị lộ tẩy. Nếu có thể, ông ta đương nhiên không muốn đem trọng trách này giao cho một tiểu tử nhà nông, nhưng nói đi cũng phải nói lại, tài trí mà Hàn Nghệ bày ra, cũng làm cho ông ta có lý do tin tưởng Hàn Nghệ. Rất nhanh, Dương Tư Nột đã ấn nút khởi động nhiệm vụ này. Đó chính là công khai chuyện Bồ Tát vàng bị trộm. Điều này dường như thả một quả bom vào trong thành Dương Châu yên bình. Đến là đột nhiên như thế. Bức họa Quan Trung Thất Hổ phô thiên cái địa dán đầy phố lớn ngõ nhỏ. Trong lúc nhất thời truyền đi xôn xao khắp nơi, nếu đây chỉ là Bồ Tát vàng thôi, thì cũng bỏ đi, chỉ là tiền mà thôi, nhưng đây là tặng cho hoàng thượng, thế nên không phải là chuyện nhỏ. Lý Trị người ta muốn xây chùa Phật giáo lớn nhất ở Trường An, chẳng qua là muốn cầu may mắn, ngươi thì hay rồi, Bồ Tát của ta còn chưa nhập điện, đã không cánh mà bay mất, may mắn đâu không thấy, chỉ thấy một thân xui xẻo. Có trời mới biết được Lý Trị ở Trường An xa xôi liệu có giáng tội cho Dương Châu hay không, cho nên lòng dân trong thành Dương Châu hiện nay đều hoảng sợ. Mà người nhà những thủ hạ đã chết liền hậu tri hậu giác, cũng đều lũ lượt chạy tới phủ nha, đã chết mười người rồi, hơn nữa những người này đều là trụ cột trong nhà, trụ cột này vừa đổ, là hơn mười gia đình thế nào cũng cửa nát nhà tan, tiếng khóc xé ruột xé gan bao phủ lấy phủ nha. Cả thành Dương Châu đều bị sự lo lắng bao phủ. . . . . . . Ở sau phủ nha Dương Châu, có một tòa tiểu viện, trong trong ngoài ngoài có hơn mười tên hộ vệ đeo đao trấn giữ, đao thương sáng bóng, canh phòng nghiêm ngặt. Lúc này một đội hộ vệ tay cầm lệnh bài vào trong nội viện. "Mở cửa" Một người cầm đầu ra lệnh cho hai gã hộ vệ trước cửa, "Vâng" Cửa rất nhanh được mở ra. Chỉ thấy bên trong ngồi hai người, một người cánh tay có quấn vải trắng, một người trên bụng quấn vải trắng Kẻ cầm đầu đi vào trong phòng, vừa cầm lệnh bài vừa nói: "Lý Phàm, Trần Đông, ta phụng mệnh lệnh Dương công, thả cho các ngươi về." Tên cánh tay quấn có vải trắng kia, tên là Lý Phàm, vẻ mặt kinh ngạc nói: "Thả...thả chúng ta ra ngoài?" Bọn họ dù sao đều thủ hạ dưới trướng Dương Tư Nột, đều biết lẫn nhau. Tên hộ vệ họ Tào này tên là Tào Hùng, ở trong quân đảm nhiệm phó úy, hắn nhìn xung quanh một chút, lập tức thấp giọng nói: "Bây giờ sự tình đã lộ ra ngoài rồi, hiện tại Dương công đang toàn lực điều tra tung tích Bồ Tát vàng, các ngươi cũng không cần đợi ở đây nữa" Cái gì? Lý Phàm kinh hô một tiếng, lập tức nói: "Chuyện này là sao?" Tào Hùng thấp giọng nói: "Ngươi cho là còn có thể giấu diếm được bao lâu, Trường An bên kia đã phái người đến giục rồi, muốn giấu diếm cũng không có khả năng, bất quá Dương công nhớ tới lòng trung thành của các ngươi, liền tạm thời tha các ngươi trở về tĩnh dưỡng thân thể, nhưng việc này vẫn chưa xong, mấu chốt còn phải xem chỉ thị bên Trường An." Nói xong, hắn lại cất cao giọng nói: "Nhanh đi thôi, người nhà của các ngươi đã chờ ở bên ngoài phủ nha rồi" "À vâng, đa tạ, đa tạ." Lý Phàm, Trần Đông ra cửa, lại thấy từ hai gian phòng bên cạnh đều có hai người đi ra, trong đó còn có hai người đều khập khiễng chống mộc côn, hai người còn lại kia thì ngược lại không có thương tổn trong người. 6 người liếc nhìn nhìn nhau. Từ Mãnh và Vương Hưng không có tổn thương trong người nói vài câu với hộ vệ bên cạnh, sau đó đi tới, vẻ mặt quan tâm nói: "Lý Phàm, Hình Phi, Lưu Tuấn, Trần Đông, thương thế của các ngươi thế nào?" Lý Phàm gật đầu nói: "Không chết được" "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi, về nhà tĩnh dưỡng cho tốt, ta nhất định sẽ tìm cho ra Quan Trung Thất Hổ kia, báo thù cho các ngươi" Lý Phàm kinh ngạc nhìn Từ Mãnh. Từ Mãnh giải thích nói: "Hiện tại Dương công cho ta và Vương Hưng một cơ hội lập công chuộc tội, để cho chúng ta lãnh binh đi điều tra chuyện Bồ Tát vàng." Tào Hùng nói: "Lý Phàm, Trần Đông, các ngươi cũng phải nhanh chóng dưỡng thương cho khỏi, bởi vì gặp qua đám đạo tặc cũng chỉ có vài người các ngươi, nếu không phải các ngươi có thương tích trong người, Dương công cũng muốn phái các ngươi đi cùng." Lý Phàm nghiến răng nghiến lợi nói: "Bảy tên đạo tặc đó hại bọn ta đến bước bất nhân bất nghĩa, cho dù là đào sâu ba thước, chúng ta cũng nhất định sẽ tìm ra bọn chúng." Tào Hùng nói: "Các ngươi nếu có thể nghĩ được như thế, vậy không còn gì tốt hơn rồi." 6 người tới trước cổng phủ nha và đều gặp thân nhân của chính mình, sau một phen ân cần thăm hỏi, Từ Hùng, Vương Hưng liền dẫn đầu đi theo Tào Hùng rời đi, bởi vì thời gian cấp bách, bọn họ nhất định phải lập tức về đơn vị, sau đó cùng điều tra Bồ Tát vàng, còn đám người Lý Phàm thì theo thân nhân trở về. Sau nửa canh giờ Một gã hộ vệ đi vào Dương phủ, đem trọn quá trình kể lại một lượt với Dương Triển Phi. Dương Triển Phi gật gật đầu, để hộ vệ này lui ra, lại hướng sang Hàn Nghệ hỏi: "Hàn tiểu ca, ngươi thấy thế nào?" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Những cái này đều vô cùng bình thường, không nhìn ra được gì, rốt cuộc có phải là bọn chúng làm hay không, còn phải chờ bọn chúng sau khi nhập cục mới có thể biết được." Dương Triển Phi hỏi: "Vậy ngươi định khi nào thì ra tay?" Hàn Nghệ cười nói: "Bây giờ còn sớm, bọn chúng vừa mới ra, bên ngoài tình huống như thế nào cũng chưa rõ, là thời điểm cần cẩn thận nhất, loại thời điểm này rất khó khiến bọn chúng mắc mưu, vẫn là đợi thêm mấy ngày nữa đi, chờ bọn chúng buông lỏng rồi tính tiếp." Dương Triển Phi gật gật đầu, lại nhìn Hàn Nghệ hỏi: "Hàn tiểu ca, đối với việc này, ngươi rốt cuộc nắm chắc bao nhiêu phần?" Việc này đối với Dương gia bọn họ mà nói, thật không phải là chuyện nhỏ, trong lòng y cũng rất khẩn trương. Hàn Nghệ cười nói: "Nhị công tử, có phải ngươi cho rằng bố cục này của ta quá đơn giản một chút" Dương Triển Phi không nói gì, thật sự là y cảm thấy bố cục này có chút quá mức đơn giản, không quá ổn thỏa. Hàn Nghệ lại nói: "Nhị công tử, thật ra âm mưu cao minh nhất, thường thường lại càng đơn giản, ngươi đi trên đường mua cái bánh bao có khả năng bị người lừa, đi nhà vệ sinh cũng có khả năng bị người lừa, nhưng nếu trên trời tự dưng có vàng rơi xuống, vậy nhất định là sự thật, bởi vì không ai dùng loại chuyện không thực tế này đi gạt người, kỳ thật cái gọi là âm mưu, thường thường chính là phát sinh trong lúc lơ đãng, càng là chuyện bình thường, lại càng dễ làm cho người ta mắc mưu." Đây chính là Thiên môn chí lý, phàm là những âm mưu thành công, ngươi nhìn qua đều sẽ thấy rất bình thường, lơ lỏng, không có bất kỳ điểm nào đặc biệt, đơn giản không thể đơn giản hơn được nữa, chính là những chuyện xảy ra trong ngày bình thường, không có khoa trương, không có cố lộng huyền hư như trong phim ảnh. Nói như vậy đi, nếu ngươi nói ngươi không biết tiên pháp, người khác đều sẽ tin tưởng ngươi, bởi vì chuyện này rất bình thường mà, ta cũng không biết, nhưng nếu ngươi nói ngươi biết tiên pháp, cho dù ngươi thật sự biết, hơn phân nửa người cũng sẽ cho là ngươi đang lừa gạt người ta. Dương Triển Phi nghe cũng có chút đạo lý, thầm nghĩ, nếu phụ thân mời hắn đến, vậy hắn đương nhiên là có chỗ hơn người, ta cần gì phải vì thế mà lo lắng, chỉ cần làm tốt chuyện của ta là được rồi.Nói: "Hàn tiểu ca, thật sự là xin lỗi, ta không nên nghi ngờ ngươi" Y cũng là võ tướng, nói chuyện cũng thẳng thắn rõ ràng, đúng chính là đúng, sai chính là sai. "Không có gì, không có gì, chuyện này ta cũng không dám cam đoan nhất định thành công." Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: "Đúng rồi, người ta cần đều đã chuẩn bị xong chưa?" Dương Triển Phi nói: "Sớm đã chuẩn bị xong rồi, điều này đối với Dương gia chúng ta mà nói, cũng không phải việc khó gì." Đúng lúc này, bên ngoài có người nói: "Nhị công tử, Trương Tam Nhi đến rồi" Dương Triển Phi không có vội vã trả lời, nói với Hàn Nghệ: "Trương Tam Nhi này ở trong quân nổi danh là kẻ giỏi đánh bạc, cùng với Lưu Tuấn kia là cá mè một lứa, quan hệ hai người cũng rất tốt." Hàn Nghệ nói: "Vậy tin được không?" Dương Triển Phi ha hả nói: "Điều này ta không biết, nhưng hắn chắc chắn không dám chống lại mệnh lệnh của ta" Chắc chắn như vậy? Hàn Nghệ "Ừm" một tiếng, nói: "Vậy ta tạm lánh phía sau bình phong một lát." Dương Triển Phi gật đầu. Hàn Nghệ lập tức ra sau tấm bình phong, nếu Dương Tư Nột gọi Dương Triển Phi đến hỗ trợ hắn, vậy hắn dứt khoát cũng đem chính mình giấu ở phía sau màn, có thể không ra mặt thì tận lực không ra mặt, hắn thật không muốn can thiệp vào chốn quan trường này, toàn bộ do Dương Triển Phi ra mặt, dù sao Dương Triển Phi tới đây chính là hỗ trợ hắn làm chuyện này mà. Chỉ chốc lát sau, một tên chừng ba mươi tuổi, dáng người khôi ngô, nhưng lấm la lấm lét đi vào. "Ty chức bái kiến Nhị công tử" Trương Tam Nhi rụt lại bả vai, vẻ mặt cung kính hướng Dương Triển Phi thi lễ một cái. Dương Triển Phi cười nói: "Trương Tam Nhi, nghe nói ngươi gần đây vô cùng chăm chỉ, mỗi ngày ở lại trong quân doanh luyện tập, không còn lười biếng nữa rồi" Trương Tam Nhi cười nịnh nói: "Đây đều là Nhị công tử huấn luyện có phương pháp, ty chức hiện giờ đã thay đổi triệt để, quyết không phụ lòng một phen khổ tâm của Nhị công tử." Thực ra chuyện này chả liên quan cái lông gì đến Dương Triển Phi cả, y cùng với Trương Tam Nhi tổng cộng mới gặp mặt một lần, còn về có nói chuyện hay không, Dương Triển Phi cũng không nhớ nữa, lấy đâu ra hướng dẫn với huấn luyện. Dương Triển Phi đột nhiên biến sắc, quát: "Ngươi thật to gan, chuyện cho tới bây giờ, lại vẫn muốn gạt ta, ngươi cho ta không biết sao, ngươi ở bên ngoài còn nợ một khoản đánh bạc, không dám đi ra ngoài, cả ngày trốn ở quân doanh, bây giờ người ta đã đến đòi nợ ở quân doanh rồi, ngươi tính sao đây hả?" "Nhị công tử tha mạng, nhị công tử tha mạng, tiểu ...tiểu nhân chỉ là nhất thời kích động, tiểu nhân không dám, tiểu nhân cũng không bao giờ dám nữa" Dương Triển Phi hơi dọa nạt, Trương Tam Nhi lập tức liền nằm sấp xuống đất, trong lòng cũng khó hiểu, xảy ra chuyện lớn như vậy, nhị công tử làm sao lại còn rảnh rỗi như vậy, còn có tâm tư quan tâm tới mình. Dương Triển Phi liếc nhìn con bạc này một cái, trong lòng cũng là bất đắc dĩ, Trương Tam Nhi này thực ra khá thông minh, thân thủ cũng không tệ, ở trong quân nhân duyên rất tốt, gặp người liền cười ha hả, chưa cùng người khác làm gì xấu, nhưng lại ham đánh bạc như mạng, nói: "Ngươi đứng lên trước đi" "Dạ dạ dạ." Trương Tam Nhi nhanh nhẹn bò lên, len lén quan sát Dương Triển Phi, trong lòng đã hoang mang vạn phần. Dương Triển Phi hỏi: "Quan hệ giữa ngươi và Lưu Tuấn là thế nào?" Bị hỏi một câu khó hiểu, Trương Tam Nhi cũng không hiểu ra sao, ngập ngừng mấy lần, mới nói: "Tiểu nhân...tiểu nhân và Lưu Tuấn quan hệ cũng không tệ" Dương Triển Phi nói: "Vậy sao? Ta thấy là bạn cờ bạc nhỉ?" Trương Tam Nhi ngượng ngùng cười một tiếng, không đáp lời này. Dương Triển Phi lại nói: "Vừa rồi Lưu Tuấn đã về nhà, ngươi có biết không?" "Lưu Tuấn ra rồi sao?" Trương Tam Nhi lắc lắc đầu nói: "Chuyện này tiểu nhân không biết". Gã gần đây vẫn tránh ở trong quân doanh, chỉ biết chuyện Lưu Tuấn còn sống, dù sao việc này cũng ầm ĩ rất lớn, nhưng lại không biết Dương Tư Nột muốn thả Lưu Tuấn. Dương Triển Phi nói: "Ngươi không định đi thăm gã một chút sao?" "Chuyện này..." Trương Tam Nhi xấu hổ cứ thế vò đầu, gã thật ra muốn đi thăm, vấn đề là gã hiện tại ngay cả cửa cũng không dám ra, đang chờ đến lúc phát tiền để đi trả nợ. Dương Triển Phi nói: "Ngươi yên tâm, khoản nợ đánh bạc của ngươi, ta sẽ giúp ngươi giải quyết." Trương Tam Nhi hai mắt trợn tròn, khiếp sợ nhìn Dương Triển Phi. Dương Triển Phi cười nói: "Không chỉ có thế, ta còn lấy tiền cho ngươi đi đánh bạc." Trương Tam Nhi lại là một kẻ hết sức thông minh, gã đương nhiên biết tiền này cũng không phải lấy không, hơn nữa còn là Dương Triển Phi tự mình ra mặt, tiền này có được cũng có chút phỏng tay nha, cho nên gã không có nửa phần cao hứng, ngược lại mồ hôi đầm đìa, run giọng nói: "Đa...đa tạ Nhị công tử, tiểu...tiểu nhân nguyện vì nhị công tử đi theo làm tùy tùng, máu chảy đầu rơi." Chuyện tới lúc này, gã biết rằng chính mình không còn đường thối lui, bởi vì mệnh lệnh của Dương Triển Phi, gã không thể cãi lời, thay vì như thế, còn không bằng tranh thủ tỏ vẻ trung thành, đây chính là tâm tính của dân cờ bạc. Nếu như là Hàn Nghệ mà nói..., hắn cũng sẽ nói như vậy, nhưng tuyệt đối sẽ không lộ ra thần sắc sợ hãi, đây cũng là chênh lệch giữa hai người. Dương Triển Phi gật gật đầu nói: "Ngươi cũng không cần phải sợ hãi, ta thật sự chỉ là lấy tiền cho ngươi đánh bạc, chỉ có điều hi vọng ngươi gọi thêm một người đi cùng." Trương Tam Nhi hiếu kỳ nói: "Người nào?" "Lưu Tuấn."