[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 65 : Đổi trắng thay đen (Hạ)


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Đám người Phù Tang này thật quá dã man, đặc biệt là cái tên Tá Vụ đó." Khi Vương Bảo đã ngồi trên xe ngựa chở tiền, vẻ mặt vô cùng khó chịu. Gã sớm đã bất mãn với tên Tá Vụ kia rồi, trong lòng còn suy nghĩ miên man, xem có nên âm thầm phái người đi dạy cho Tá Vụ kia một bài học hay không, ở tại cái đất Dương Châu này, ngoài những quý tộc như Dương gia ra, gã chẳng sợ ai hết. Vương Đại Kim trừng mắt nói: "Con còn mặt mũi nào lên tiếng sao, đây còn không phải do con à, ta cũng không có bảo con đi ăn bớt tiền đồng." Vương Bảo khép nép nói: "Con tưởng là nhiều tiền như vậy, chúng sẽ không đếm kỹ lưỡng đến thế." Thực ra gã đã quen với việc cho vay tiền rồi, trước đây bọn họ cho người khác mượn tiền, nói là 1 quan tiền, nhưng thực ra chỉ là 800 văn. "Đều là người làm ăn buôn bán, số tiền này là nhiều hay ít, ai mà chẳng nhẩm tính trong lòng chứ." Vương Đại Kim nói một cách chân thành: "Tiểu Bảo, đây không phải là chúng ta cho vay, việc đó đương nhiên phải ăn bớt đi rồi, đây là chúng ta đang làm ăn buôn bán, buôn bán có thể đầu cơ trục lợi, nhưng nếu dùng những thủ đoạn tầm thường đó, chỉ khiến cho người ta khinh thường chúng ta mà thôi, trong tương lai có lẽ chúng ta vẫn phải hợp tác với bọn họ, con làm như vậy, bọn họ sẽ nghĩ chúng ta thế nào." Vương Bảo nói: "Nhưng việc cũng đã lỡ rồi, phụ thân, cha nói xem liệu họ có vì việc này mà không hợp tác với chúng ta nữa không?" Vương Đại Kim suy nghĩ rồi nói: "Ta thấy Tang Mộc kia ngược lại cũng không phải là người bụng dạ hẹp hòi, có lẽ sẽ không vì chuyện này mà tính toán so đo, ngày mai, chúng ta sẽ đem năm quan tiền đến, tự mình đến cửa xin lỗi, bất luận thế nào cũng phải khiến họ nhận năm quan tiền này, không thể để họ cho rằng chúng ta là loại người ham món lợi nhỏ." Vương Bảo gật đầu lia lịa: "Vẫn là cha suy nghĩ thấu đáo." Vương Đại Kim nhìn mặt con trai, gương mặt thoáng có chút bất đắc dĩ. Vương Bảo vội vàng nói khéo: "Phụ thân, cha cầm chỗ vàng đó chắc mệt rồi, hay là để con cầm giúp." Vương Đại Kim thực sự đã hơi mệt, ừ một tiếng, rồi đưa hòm gỗ tới, nói: "Cẩn thận một chút, có thể nói đây là tất cả gia sản nhà chúng ta đó." "Ai da, cái này con hiểu mà." Vương Bảo nhận lấy hòm gỗ một cách thận trọng, một lúc sau gã nói: "Cha, con có thể xem một chút không?" Vương Đại Kim nói: "Nơi này đông người như vậy, về nhà xem sau." "Vâng." Vương Bảo gật gật đầu, cầm hòm gỗ một cách cẩn trọng. Vương Đại Kim liếc nhìn con trai, lại nói: "Con muốn xem thì xem đi, cẩn thận một chút là được." Vương Bảo nhất thời mừng rỡ, liên tục gật đầu, nhìn ngó xung quanh, thấy tất cả đều an toàn, lúc này mới dùng một tay để mở hòm gỗ ra. Cốp! Thoáng nhìn xuống dưới, Vương Bảo đột nhiên đóng chặt chiếc hộp lại, toàn thân run rẩy, những giọt mồ hôi to như hạt đậu đua nhau rớt xuống. Vương Đại Kim nói: "Sao vậy?" "Vàng... vàng" Mỡ trên người Vương Bảo run lên một cách kịch liệt, giống như lên cơn động kinh, đôi mắt một mí mỏng tang của gã trợn lên thành đôi mắt hai mí dày cộp. Vương Đại Kim kinh ngạc nói: "Tiểu Bảo, con sao vậy?" "Vàng...hình như vàng mất rồi." Thanh âm của Vương Bảo run rẩy đến cùng cực, giờ đây gã thậm chí không có dũng khí để mở chiếc hòm gỗ ra nữa. Vương Đại Kim hoảng hốt, vội vàng cầm lại chiếc hòm, vừa mở ra, hai mắt lập tức trợn tròn, chỉ thấy chiếc hòm gỗ vốn dĩ đầy vàng, bên trong đột nhiên biến thành một khối sắt, nhất thời kêu ầm lên: "Vàng, vàng của ta." Cầm lấy khối sắt, đột nhiên phát hiện trọng lượng của khối sắt đó có gì không đúng, thầm nghĩ, không thể như vậy được, khối sắt nhẹ như vậy, sao nhấc lên lại nặng thế này. Ông ta bất chợt cầm lại chiếc hộp, phát hiện chiếc hộp vô cùng nặng, nặng hơn nhiều so với những chiếc hộp gỗ thông thường, ông ta dùng sức đập chiếc hộp xuống đất, chiếc hộp vừa vỡ ra, bên trong lại giấu đầy sắt miếng. Không khỏi tỉnh ngộ, dung lượng của chiếc hộp này chỉ có vậy, chỉ có thể chứa được nhiêu đó vàng, cho dù là đựng đầy sắt, vậy thì ắt phải nhẹ hơn nhiều, ông ta khẳng định có thể phát hiện ra, vừa rồi khi cầm chiếc hộp đã ước lượng một chút, nhưng không hề nghĩ đến chỗ sắt này, trọng lượng hao hụt của vàng đều do chiếc hộp này bù lại. "Không xong rồi, chúng ta bị lừa rồi, chúng ta bị lừa rồi... Tiểu bảo, Tiểu Bảo" Vương Đại Kim quay đầu nhìn lại, thấy Vương Bảo đã bất tỉnh nhân sự, nguyên lai con người Vương Bảo vốn yêu tiền như mạng, lần này trông thấy vàng hóa sắt, trong lòng làm sao chịu nổi, nên đã ngất đi. Nhưng Vương Đại Kim cũng không lo nhiều đến vậy, vội vàng nói: "Mau quay về, quay về khách sạn đó" ... "Đám tặc tử, nếu để ta bắt được các ngươi, ta nhất định sẽ khiến bọn ngươi sống không bằng chết." Khi đến khách sạn, Vương Bảo đã tỉnh lại, mặt mày xanh lét, tiên phong dẫn đầu, xông vào khách điếm, chạy một mạch lên lầu, đá một cước mở toang cửa phòng, chỉ thấy bên trong đã vườn không nhà trống. Chủ khách điếm trông thấy Vương Đại Kim đi rồi quay lại, mà còn quay lại với vẻ bất thiện, đạp vỡ cả cửa, liền vội vàng lên lầu rồi nói: "Các vị khách quan..." Ông ta chưa nói hết, đã bị Vương Đại Kim tóm gọn: "Mấy tên tặc tử Phù Tang đâu?" Chủ khách điếm sợ hãi, run rẩy đáp: "Ngài...sau khi các ngài đi...Bọn họ...bọn họ đều rời khỏi đây rồi." "Chết tiệt." Vương Đại Kim đẩy mạnh lão chủ, nói: "Bọn chúng cầm theo nhiều tiền như vậy, nhất định là chưa chạy được bao xa." Vương Bảo dường như trông thấy một tia hy vọng, vung cánh tay hô: "Đuổi theo." Rồi đem theo một đám hạ thủ xông thẳng xuống dưới. "Ai ui!" Vừa đến trước cửa, không may có một bóng người cũng đang vọt vào, va thẳng vào nhau, mông Vương Bảo đập xuống nền đất, nhìn lên, người tới chính là Thẩm Tiếu, không khỏi sửng sốt, Thẩm Tiếu trông thấy Vương Bảo cũng không khỏi sững sờ. "Lẽ nào ngươi cũng bị gạt?" Hai người đồng thanh cất tiếng, đồng thời đưa ra miếng sắt kia, đôi oan gia này lẽ nào lại ăn ý đến vậy. "Các người còn ở đây làm gì, mau đuổi theo!" "Dạ dạ dạ!" Thẩm Tiếu, Vương Bảo vội vàng đứng dậy. Hàn Nghệ ở phía sau Thẩm Tiếu, đột nhiên tiến lên, tóm gọn tên phục vụ: "Bọn đạo tặc Phù Tang đó chạy đằng nào rồi." Tên phục vụ sợ tới mức toàn thân run rẩy, chỉ hướng Nam, nói: "Bọn họ...bọn họ... đi...hướng..." Chưa nói dứt câu, Vương Đại Kim liền phá cửa xông ra. Thẩm Tiếu, Vương Bảo, Hàn Nghệ cũng lần lượt xông ra ngoài. Mỗi người đều lên ngựa chạy thẳng về phía nam. Nhưng đuổi theo một hồi, cũng chẳng thấy bóng dáng một ai. "Ngừng ngừng ngừng!" Vương Đại Kim đột nhiên kêu phu xe dừng lại. Vương Bảo vội la lên: "Cha, sao dừng lại." Vương Đại Kim nói: "Không thể như vậy, bọn chúng mang theo nhiều tiền như thế, không thể nào chạy nhanh như vậy." Một ngàn tám trăm quan tiền, hơn một tạ rồi, thời đại này lại không có động cơ, có nhanh hơn nữa cũng chỉ đến vậy thôi. Lúc này, Thẩm Tiếu ở phía sau vừa đuổi kịp, nói: "Vương thúc, sao người dừng lại." Vương Đại Kim đáp: "Bọn chúng đem theo nhiều tiền như vậy, vốn dĩ không thể nào chạy quá xa, chúng ta đuổi theo lâu như vậy, đúng ra phải đuổi kịp rồi." Thẩm Tiếu ngẩn người, liên tục nói: "Vương thúc nói có lý, nhiều tiền như vậy, cho dù chúng có dùng ngựa kéo, cũng chẳng đi được bao xa, lẽ nào tên phục vụ lại lừa chúng ta." Hàn Nghệ đột nhiên nói: "Chẳng lẽ..." Thẩm Tiếu hỏi: "Chẳng lẽ cái gì, ngươi không mau nói đi." Hàn Nghệ không dám chắc, nói: "Vừa rồi không phải chúng ta đi ngang qua một bến tàu sao, có lẽ nào bọn chúng đi đường thủy." Lời vừa dứt, Vương Đại Kim không ngừng hoảng sợ, vội vàng nói với phu xe: "Mau đến bến tàu, mau đến bến tàu." Đoàn người liền vội vàng quay đầu, chạy tới bến tàu. Đến khi bọn họ vào bến tàu, bến tàu không những không có một bóng người, ngay cả một con thuyền cũng không có. Cách đó không xa, Vương Đại Kim trông thấy một quán trà, vội vàng tiến đến, hỏi vị đại nương bên trong quán trà: "Này, vừa rồi bà có nhìn thấy một đám người Phù Tang đến đây lên thuyền không?" Vị đại nương đáp: "Vừa rồi có một đám người, nhưng có phải người Phù Tang hay không thì ta không biết." Một người khách trong tiệm đột nhiên nói: "Mấy người đó vô cùng quái dị." Vương Đại Kim hỏi: "Sao lại nói như vậy?" Vị khách trả lời: "Bọn họ cùng lên một chiếc thuyền hàng nhỏ, nhưng họ lại cho mỗi phu thuyền khác không ít tiền, để những thuyền khác rời bến." Vương Đại Kim bất giác lảo đảo về sau mấy bước, ánh mắt lộ vẻ tuyệt vọng. "Không, tiền của ta, tiền của ta!" Vương Bảo như hiểu ra, ngồi bệt xuống đất, khóc rống lên, đúng thật là xé ruột xé gan, khiến người nghe đau lòng, thấy muốn nhỏ lệ. Hàn Nghệ liếc nhìn cha con họ, suýt chút nữa không nhịn được cười ra tiếng.