[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Rượu chính là một thanh kiếm hai lưỡi, nó có chỗ xấu, cũng có chỗ tốt. Có hai nơi tốt nhất để giải quyết ân oán, thứ nhất chính là chiến trường, thứ hai chính là bàn rượu.
Đêm đó, Hàn Nghệ làm chủ, uống cùng mấy vị trưởng bối tại tửu quán quên cả trời đất. Hàn Nghệ chưa bao giờ chọn bạn rượu, ăn mày cũng là một chén rượu, bởi vì hắn cũng đã từng làm ăn mày, lão bản cũng là một chén rượu, hắn cũng đã từng làm người có tiền. Hơn nữa với tư cách là cao thủ Thiên môn, thiên nam địa bắc không chỗ nào không biết, chỉ là không tinh thông thứ gì thôi. Ngươi tán gẫu với hắn bất kỳ chuyện gì, đều có thể nói đến thư sướng, vì lẽ đó hắn cũng không để ý mấy thứ này.
Từng có lúc, hắn tại dưới chân một cây cầu vượt ở Trịnh Châu cầm bốn bình Mao Đài uống suốt đêm cùng một đám phần tử nửa ăn mày nửa nghệ sỹ. Cái gọi là phần tử nửa ăn mày nửa nghệ sỹ, chính là chỉ loại người kiếm sống bằng cách đàn hát trên phố kia. Bọn họ uống suốt đêm, tán gẫu xong liền kéo đàn nhị hồ, uống rượu chỉ cầu hợp ý, nếu như quan tâm quá nhiều, cái gì thân phận, cái gì địa vị, vậy thì liền mất đi ý nghĩa rồi.
Trong bữa tiệc, Dương Lâm cùng mấy người Quan Tam liền tiêu trừ hết khúc mắc trong lòng. Có vài chuyện căn bản không phải đại sự gì, chỉ vì ngươi không nói, ta cũng không nói, thời gian dài tích lũy, liền khiến chuyện nhỏ như hạt vừng biến thành một đoạn ân oán không thể hóa giải, kỳ thực mọi người cứ nói ra là không sao rồi.
Hàn Nghệ cũng uống đến say mèm, trong ấn tượng của hắn, chỉ nhớ là bò đến cửa nhà, gõ cửa hai cái xong, sau đó liền bất tỉnh nhân sự.
Hôm sau!
Hàn Nghệ hơi mở mắt ra, thoáng xoa xoa huyệt Thái Dương, bởi vì bọn họ uống cũng không phải rượu mạnh, vì vậy đầu cũng không quá đau, chính là có chút choáng váng. Đảo mắt nhìn chung quanh, phát hiện hắn vẫn ngủ trên giường của mình, dùng sức chà mặt một chút, thầm nói, không nghĩ tới thân thể này đánh nhau không được, uống rượu cũng kém cỏi như vậy, thật là nhìn không ra điểm mạnh nào cả.
"Ngươi đã tỉnh."
Đột nhiên nghe thấy một thanh âm êm tai vang lên, chỉ thấy Tiêu Vân từ bên ngoài đi vào.
Hàn Nghệ ừ một tiếng, nói: "Tối hôm qua làm phiền cô rồi." Hắn thấy mình ngủ ở trên giường, hơn nữa giày cũng đã cởi, cả người cũng không có quá nhiều mùi rượu, đây nhất định là Tiêu Vân làm.
Tiêu Vân chép miệng một tiếng: "Ngươi không uống được rượu, thì uống ít một chút, tối hôm qua nôn ra đầy đất, thực sự là bẩn chết...rồi."
"Ừ, ta sẽ chú ý hơn."
Hàn Nghệ hai tay che mặt, nhẹ nhàng xoa xoa, kiếp trước hắn cũng thường say ngất trên đường, tất cả đều là Peter Zhu tới thu thập tàn cục, thế nhưng Peter Zhu cũng sẽ không làm những việc này, chỉ có ném hắn vào trong khách sạn, để hắn tự sinh tự diệt. Thế nhưng bởi vì trong khách sạn còn có phục vụ viên giúp đỡ, hắn nhiều nhất cũng chỉ là ngày hôm sau cho chút tiền, người phục vụ cũng hài lòng, hắn cũng bớt đi phiền phức, vì lẽ đó mỗi khi say rượu, đã quen như vậy rồi. Nhưng không nghĩ tới hiện tại cũng không có người phục vụ giúp hắn xử lý những chỗ bẩn kia, chỉ có Tiêu Vân, hắn đúng là cảm thấy vô cùng có lỗi, sau này chắc chắn sẽ phải chú ý hơn.
Tiêu Vân sững sờ, nàng vốn cho rằng Hàn Nghệ sẽ lại hơn thua miệng lưỡi với nàng vài câu, ví dụ như nói ra mấy câu như "Đây đều là chuyện thê tử nên làm" hay là "Cô thật dông dài" các loại. . . Nhưng không nghĩ tới Hàn Nghệ sảng khoái thừa nhận sai lầm của mình như vậy, lúc này mới nói: "Kỳ thực những việc này đều là việc nhỏ, uống nhiều rượu không tốt cho cơ thể."
Hàn Nghệ thả tay xuống, liếc nhìn Tiêu Vân, đột nhiên nở nụ cười ha ha.
Tiêu Vân kinh ngạc hỏi: "Ngươi cười cái gì?"
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không có gì."
Kỳ thực hắn vốn cười chính mình dĩ nhiên có cơ hội nghe được một câu nói như vậy, có lẽ đối với người khác mà nói, câu này cực kỳ qua quýt bình thường, thế nhưng đối với hắn mà nói, thì có vẻ cực kỳ xa lạ, hắn thậm chí cảm thấy có chút buồn cười, vì vậy mới cười. Hàn Nghệ lại nói: "Thế nhưng nhân sinh khó được vài lần say, nếu như kiêng kị quá nhiều, nhân sinh liền trở nên vô vị, uống rượu cứ thuận theo tự nhiên là được rồi."
Tiêu Vân nói: "Ta cũng không phải không cho ngươi uống, chỉ là bảo ngươi uống ít đi thôi."
"Được được rồi, ta biết rồi, thật dông dài."
Hàn Nghệ xoa xoa cái trán, lại nói: "Ta đi rửa mặt cái đã."
Tiêu Vân lườm hắn một cái, ngược lại cũng không nói gì nữa.
Rửa mặt xong, Hàn Nghệ tùy tiện ăn một chút bánh, người vừa mới tỉnh rượu xong, ngươi đừng hy vọng xa vời hắn còn có tâm tư đi kiếm bữa sáng, chỉ cần đơn giản là xong.
Ăn xong, Hàn Nghệ liền đánh tiếng với Tiêu Vân, sau đó liền ra ngoài. Hắn phải mau chóng tìm ra biện pháp thủ tiêu tang vật, nếu không, phải trông coi một đống hoàng kim thế kia, cả người chẳng thoải mái chút nào, còn phải cả ngày lo lắng đề phòng.
"Tiểu Nghệ."
"Tiểu Nghệ ca."
"Hàn Nghệ."
...
Khi đi ngang qua đồng ruộng, thôn dân dồn dập chào hỏi Hàn Nghệ, đều có vẻ vô cùng nhiệt tình. Trước đây thật lâu, bọn họ cũng là chào hỏi Hàn Đại Sơn như thế, thiếu đi một chút hư tình giả ý đầy hơi tiền, nhiều hơn một tia tôn trọng xuất phát từ nội tâm. Đây đều là do bữa tiệc rượu hôm qua mang đến, bởi vì Hàn Nghệ ngày hôm qua xử lý cực kỳ đẹp đẽ chuyện tranh chấp giữa hai nhà Dương, Quan, do đó được thôn dân tán dương vô cùng, vì lẽ đó các thôn dân mới thay đổi cảm quan với Hàn Nghệ, từ nội tâm mà
bắt đầu yêu thích tên tiểu tử Hàn gia này.
Hàn Nghệ cũng rất nhiệt tình chào hỏi, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy vui vẻ. Đi tới cửa thôn, chợt thấy hai hán tử xa lạ thân mặc áo cổ tròn tay hẹp đang cùng ca ca của Trương lục thúc, Trương Thường Ngũ nói chuyện.
Bởi vì vị trí của Mai thôn khá hẻo lánh, ngoại trừ săn thú, rât ít người tới đây, mà hai người này tựa hồ không giống như là đến săn thú.
Dù sao cũng đã làm một ít chuyện không thể lộ ra ngoài ánh sáng, khó tránh khỏi có chút chột dạ, Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nhưng làm như không thấy, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước. Không ngờ khoé mắt lại thấy Trương Thường Ngũ đột nhiên chỉ về phía mình, hai hán tử kia lập tức đi về phía hắn, trong lòng âm thầm cả kinh, lẽ nào sự tình bại lộ? Không có khả năng, coi như bại lộ, thì cũng là quan binh tìm đến chứ, hai người này cũng không có ăn mặc như người quan phủ nha!
Nhưng Hàn Nghệ lại biết, càng là vào thời điểm thế này, thì phải càng tỉnh táo, nhất định phải làm ra dáng vẻ ta không làm việc trái lương tâm, không sợ quỷ gõ cửa.
Chỉ chốc lát sau, hai hán tử kia đã đi tới trước mặt Hàn Nghệ, một người trong đó hỏi: "Xin hỏi ngươi là Hàn Nghệ sao?"
Hàn Nghệ thành thật nói: "Ta. . . Ta đúng là Hàn Nghệ, hai vị đại ca có chuyện gì không?"
"Theo chúng ta đi một chuyến đi."
Nghe giọng điệu nghiễm nhiên như thể quan sai vậy.
"Đi. . . đi đâu cơ?"
Hàn Nghệ lộ ra bộ dáng vô cùng yếu đuối.
Người kia móc ra một khối lệnh bài bằng gỗ, giơ lên trước mặt Hàn Nghệ, nói: "Chúng ta là hộ vệ phủ Thứ Sử, có người muốn gặp ngươi."
Phủ Thứ Sử?
Trong lòng Hàn Nghệ cả kinh, ngoài miệng lại nói: "Có phải ta phạm vào chuyện gì không?"
"Ta không có nói ngươi phạm tội, đi thôi."
Người kia tựa hồ hơi không kiên nhẫn, tay duỗi một cái về phía trước.
Cũng không có cách nào rồi, bọn họ đều đã lấy ra thân phận, phủ Thứ Sử nha, Dương Châu đệ nhất phủ, huống chi, bọn họ đều đeo đao, Hàn Nghệ có thể không đi sao, đành đàng hoàng đi theo hai người về phía trước.
Khoảng chừng ăn xong một bữa cơm, ba người liền đi tới một toà tiểu đình bên bờ Mai Hà, chỉ thấy bên trong đứng một nữ tử mặc một bộ nam trang màu đỏ. Đây cũng không phải nữ giả nam trang, ngoại trừ quần áo bên ngoài, nữ tử này cũng không có ăn mặc bất kỳ thứ gì mang đặc điểm của nữ tính, bởi vì tại Đường triều rất nhiều nữ tử đều thượng võ, mặc nam trang là một loại thời thượng, ủng da cao cao, tay cầm roi ngựa, anh khí bừng bừng. Ngoài nữ tử này ra bốn phía tiểu đình còn có 4 tên hộ vệ đeo đao đứng gác.
Hóa ra là nàng, xem ra lúc này không chừng lật thuyền trong mương rồi.
Hàn Nghệ nhìn thấy nàng kia xong, liền âm thầm cân nhắc đối sách.
Cô gái này chính là vị thiên kim thứ tám của Dương Tư Nột, Dương Phi Tuyết.
Hai tên hộ vệ dẫn Hàn Nghệ đi tới ngoài đình, ôm quyền nói: "Khởi bẩm thiếu chủ, người đã mang tới."
Dương Phi Tuyết gật gật đầu, nói: "Các ngươi lui ra đi."
"Vâng."
Sáu gã hộ vệ rời khỏi đình mười bước.
Dương Phi Tuyết liếc nhìn Hàn Nghệ, nói: "Ngươi vào đi."
Hàn Nghệ đi vào trong đình, chắp tay thi lễ.
Khóe miệng Dương Phi Tuyết khẽ nhếch hỏi: "Ngươi còn nhớ ta chứ?"
"Không dám quên."
Hàn Nghệ đột nhiên che hai mắt nói: "Ta thật muốn xin lỗi cô." Trong thanh âm tràn ngập hổ thẹn cùng nghẹn ngào.
"Xin lỗi ta?"
Dương Phi Tuyết đầu tiên là sững sờ, lập tức nhướng lên lông mày lá liễu, hỏi: "Vì sao ngươi muốn nói xin lỗi với ta?"
Hàn Nghệ thoáng nghẹn ngào một tiếng: "Thật không dám giấu diếm, ngày đó trong rừng kỳ thực là ta lừa cô, con chó kia căn bản không phải của ta, hơn nữa ta cũng là cố ý để cô bắn trúng nó, mục đích chính là muốn lừa gạt chút tiền của cô."