[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 337 : Hiệu ứng danh nhân


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Kiếm tiền rồi. Nhưng đây là chuyện nằm trong dự tính của Hàn Nghệ, hắn sống trong cái xã hội khắp nơi đều là hổ báo ở hậu thế kia, vậy mà vẫn có thể phát tài, thì không có lý nào lại phải xin cơm ở Đường triều. Từ trước đến nay Hàn Nghệ đều tiêu tiền như nước, thế là lại hào phóng thưởng cho những thợ thủ công cần cù mấy ngày nay một số tiền thưởng lớn. Kỳ thật đãi ngộ của Phượng Phi Lâu đã là rất tốt rồi, thậm chí có thể nói là tốt nhất, đây cũng là lý do những thợ thủ công này đều bán mạng làm việc. Nếu không có sự liều mạng của bọn họ, thì hẻm Bắc không có khả năng cải tạo xong nhanh như vậy. Nhưng cho dù không cho số tiền thưởng này, bọn họ cũng không sao cả, bởi vì tiền công đã đủ nhiều, còn có thưởng cuối năm nữa. Đương nhiên có thưởng thì càng tốt, những thợ thủ công này sẽ tiếp tục trung thành với Hàn Nghệ. Trải qua hai ngày thao tác, hẻm Bắc ở Trường An lại thanh danh đại chấn. Hồi trước, mọi người nhắc tới hẻm Bắc trọng điểm đều là đặt ở kịch nói của Phượng Phi Lâu. Nhưng hôm nay, trọng điểm mọi người đàm luận hơn phân nửa đều là hẻm Bắc. Cái bảng hiệu Hẻm Bắc này cuối cùng cũng thuận lợi bước ra bước đi đầu tiên. Buổi sáng hôm đó. Tiền còn chưa tới, ngược lại người đã tới trước. Những người này đều là nhân viên của cửa hàng sẽ nhập trú hẻm Bắc, bởi vì trên điều khoản đã viết rõ rằng phàm là nhân viên cửa hàng đến hẻm Bắc công tác, thì đều cần phải tham gia huấn luyện. Vì ngăn chặn có người đục nước béo cò, Hàn Nghệ còn định sẽ đưa ra giấy phép nhân viên cửa hàng nhẻm Bắc, chỉ có người hoàn thành huấn luyện, mới nhận được giấy phép. Bởi vì thời gian cấp bách, tiền thuê cũng không ít, mọi người cũng cần chuẩn bị một chút, dù sao thời buổi này cũng không có chuyển tiền, vận chuyển nhiều tiền như vậy là vô cùng phiền toái. Phương diện con người thì tiện hơn, cho nên những thương nhân kia liền chọn vài tên nhân viên thông minh lanh lợi một chút mang theo phí huấn luyện tới đây để học. Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không đích thân giảng dạy, như thế sẽ mệt lắm, hắn để các nhân viên cũ của Phượng Phi Lâu trước kia đi dạy bọn họ. Mà Hàn Nghệ thì lại cùng đám người Lưu Nga đi vào hẻm Bắc, làm đợt kiểm tra cuối cùng, bởi vì hàng hóa sắp được chuyển tới rồi, hàng hóa vừa đến, thì sẽ có thể kinh doanh rồi, nên hắn nhất định phải bảo đảm tất cả mọi thứ đều có thể tiến hành thuận lợi. Ngoại trừ Lưu Nga ra, còn có một vài người cũng đi theo, nam có nữ có. Những người này tiền đồ rộng mở nha, Hàn Nghệ gọi bọn họ đi theo, không phải là để bọn họ cho ý kiến, mà là để bọn họ học tập, tương lai có lẽ bọn họ sẽ là nhóm quản lý đầu tiên của hẻm Bắc. "Ha ha!" Hàn Nghệ vừa mới từ một cửa hàng mặt tiền đi ra, thì bỗng nghe thấy một tiếng cười sang sảng, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trịnh Thiện Hành và Lư Sư Quái đang đi về phía này. "Hàn tiểu ca, thật sự chúc mừng, chúc mừng nha!" Trịnh Thiện Hành vừa tới gần, liền liên tục chắp tay. "Đâu có đâu có." Hàn Nghệ cũng chắp tay đáp lễ hai người. Sau đó lại ra hiệu cho Lưu Nga tiếp tục dẫn người đi tuần tra. Đợi đám người Lưu Nga đi rồi, Trịnh Thiện Hành lập tức nói: "Hàn tiểu ca, kế hoạch này của ngươi thật đúng là lợi hại, mãi cho đến một tháng trước, ta cũng không nghĩ tới sẽ kiếm được nhiều tiền như vậy." Lúc nói chuyện, thì khuôn mặt đầy vẻ hâm mộ, y buôn bán cũng được vài năm, Nhưng Hàn Nghệ đến Trường An vẫn chưa tới một năm, thì đã được như vậy. Kiếm còn nhiều hơn so với mấy năm qua y buôn bán, người so với người thật đúng là tức chết nha. Chẳng qua Trịnh Thiện Hành lòng dạ rộng lớn, mình quả thật không bằng người, trong lòng cũng chịu phục, một câu chúc mừng vừa rồi cũng là thật lòng. . . Tên này rốt cuộc có phải là con cháu sĩ tộc hay không vậy, nói đến tiền còn trực tiếp hơn cả mình. Hàn Nghệ cũng có chút xấu hổ mà, khiêm tốn nói: "Hiện tại ta nuôi nhiều người như vậy, chút tiền này thật sự chỉ là như muối bỏ biển nha, ta còn trông chờ dựa vào Trịnh công tử để phát tài đó!" Trịnh Thiện Hành tức giận nói: "Lời này ngươi nói mà không sợ cắn lưỡi à. Là ta dựa vào ngươi phát tài mới đúng. Nhớ trước đây không lâu mấy người các ngươi mới vừa từ Dương Châu tới Trường An, nhưng lúc này mới qua chẳng được bao lâu, mà thanh danh của Hàn Nghệ ngươi trong Trường An này đã không ai không biết, không ai không biết. Đây vẫn là lần đầu tiên từ khi cha sinh mẹ đẻ ta thấy đấy." Hàn Nghệ tự giễu nói: "Nói nghe lợi hại như vậy, thiếu chút nữa ta cũng tin đấy, nhưng mà ngẫm lại, ta chẳng qua vẫn là một thương nhân ti tiện." Trịnh Thiện Hành hừ nói: "Đúng là chưa từng thấy kẻ nào như ngươi, kiếm được tiền mà cũng không vui, nếu như ngươi không cần, vậy tất cả đều cho ta là được." Hàn Nghệ cười nói: "Được a!" Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Thật sao?" Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Để ta tới Trịnh gia các ngươi làm thế tôn." Trịnh Thiện Hành ngẩn người, cười ha hả nói: "Ta thật ra cũng không ngại." Lư Sư Quái đột nhiên cười ha hả nói: "Hàn tiểu ca, thế tôn Trịnh gia cũng không ngon lành như trong tưởng tượng của ngươi đâu, mỗi ngày đều chỉ có thể ăn cơm rau dưa, còn không bằng dân chúng bình thường, không bằng tới Nguyên gia đi." Hàn Nghệ ha ha nói: "Lư công tử nói có lý, đáng tiếc là Nguyên gia lại không cần ta." Ba người lại cười to một phen. Lư Sư Quái đột nhiên nói: "Đúng rồi, Hàn tiểu ca, còn còn nhớ ngày đó ta đã từng nói với ngươi, ta muốn đến chỗ này của ngươi mở một hiệu thuốc không?" Hàn Nghệ lập tức gật đầu nói: "Ta vẫn còn nhớ, hiệu thuốc ta cũng đã chuẩn bị cho ngươi rồi." Lư Sư Quái xua tay một cái nói: "Không, ta hôm nay đến chính là để nói một tiếng xin lỗi với ngươi, tiệm thuốc này ta định từ bỏ." Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Vì sao?" Trịnh Thiện Hành cười nói: "Còn có thể vì sao, Lư huynh của ta mở tiệm thuốc này cũng không phải là để kiếm tiền, tiền thuê nơi này của ngươi đắt như vậy, mở tiệm thuốc ở trong này cũng không có lời." Lư Sư Quái cười gật gật đầu, ngược lại cũng không thèm giấu diếm sự ngượng ngùng vì ví tiền rỗng tuếch, sợ đắt thì sợ đắt thôi, cái này có cái gì mà ngượng ngùng. "Ta còn tưởng là nguyên nhân gì." Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, vô cùng hào phóng nói: "Ngay từ đầu ta đã không định thu tiền tiệm thuốc này của ngươi." Trịnh Thiện Hành kinh ngạc nói: "Lời này là thật?" Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Đương nhiên là thật." Lư Sư Quái nghi hoặc hỏi: "Vì sao?" Hàn Nghệ cười nói: "Lư công tử, ta nói thẳng với ngươi, hiện giờ hẻm Bắc ta vừa mới cất bước, danh tiếng của ngươi sẽ có trợ giúp rất lớn đối với hẻm Bắc của ta, hơn nữa mỗi người đều sẽ có lúc bị bệnh, mà lang trung và tiệm thuốc là thứ mà một khu buôn bán nhất định phải có. Cho dù ngươi không đến, thì ta cũng sẽ mở tiệm thuốc thôi, hơn nữa y thuật của Lư công tử rất giỏi, ngay cả Hoàng thượng cũng biết, đừng nói là miễn phí, cho dù bảo ta trả thêm tiền cho ngươi, ta cũng nguyện ý nha!" Trịnh Thiện Hành nghe vậy liên tục gật đầu, nói: "Lời này cũng có lý." Lư Sư Quái lại có vẻ hơi do dự. Hàn Nghệ tiếp tục nói: "Lư công tử, ta là một thương nhân, thương nhân chắc chắn sẽ không làm mua bán lỗ vốn, ta cũng không phải là trợ giúp ngươi, hay là bán cho ngươi một cái nhân tình cũ rích gì đó, ta chỉ là đang tự giúp mình." Trịnh Thiện Hành nói: "Lư huynh, ta thấy Hàn Nghệ nói cũng khá có lý đấy, việc này có thể nói là hai bên cùng thắng, dù sao ngươi cũng đã quyết phải mở tiệm thuốc ở Trường An, vậy sao không mở ở đây luôn đi." Hàn Nghệ nói: "Đúng đấy! Ta đã chuẩn bị tốt tất cả. Còn không chúng ta cứ đi xem trước rồi rồi nói tiếp nhé." Lư Sư Quái vẫn không nói gì, còn Trịnh Thiện Hành thì gật đầu đồng ý, sau đó lôi kéo Lư Sư Quái đi theo sự chỉ dẫn của Hàn Nghệ, đến vị trí tiệm thuốc. Vị trí tiệm thuốc này ở ngay đầu hẻm, nhưng không hề sát đường, bởi vì hoàn cảnh huyên náo thì không thích hợp để xem bệnh, nhưng mà ở sâu bên trong quá thì cũng không tốt, bởi vì người bệnh thiếu nhất chính là thời gian nha. Ba người vào trong tiệm thuốc, chỉ thấy giữa phòng ngoài đặt một tấm bàn dài, hai bên bàn đặt hai cái ghế dựa, còn có một hàng ghế dài dựa vào tường, mà phía sau phòng thì được ngăn cách bởi một tấm rèm vải màu trắng, đằng sau rèm vải là một chiếc giường. Hàn Nghệ nói: "Tiệm thuốc này chia làm ba phòng, mà căn phòng này chính là phòng mạch, chuyên môn dùng để xem bệnh." Lư Sư Quái vốn là thầy thuốc, vừa thấy bố cục thế này liền liên tục gật đầu, tuy rằng rất đơn giản, nhưng lại rất thực dụng. Hàn Nghệ lại nói: "Phòng ở giữa là phòng rửa mặt thay đồ." Ba người lại đến căn phòng thứ hai, trong căn phòng này lại dùng tấm ván gỗ chia thành hai căn phòng nhỏ, bên ngoài là một chỗ để rửa tay, có một rãnh chuyên biệt để dẫn nước, nhưng thiết kế thành đường nước ngầm, miệng vòi nước được trang bị giống như một cái phễu. Hàn Nghệ chỉ vào một cánh cửa bên trái trên tường kia, nói: "Bên này là căn phòng dùng để đun nước xây bằng ngói, ta nghĩ xem bệnh chắc thường xuyên phải dùng đến nước ấm." Lại chỉ về đằng sau tấm ván gỗ bên kia nói: "Phía sau tấm ván gỗ này là phòng thay đồ, bên trong còn có một tủ quần áo, là dùng để thay quần áo đấy. Ta còn giúp Lư công tử chuẩn bị mấy bộ quần áo chuyên dùng để chẩn bệnh." Lư Sư Quái kinh ngạc nói: "Thật sao?" Trịnh Thiện Hành cười nói: "Không ngờ ngươi lại chuẩn bị đầy đủ như thế, ngay cả y phục cũng có." Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Bản thân ta khá lười, hoặc là không làm, còn đã làm thì phải hoàn mỹ." Hắn nói xong lại dẫn hai người tới phòng thay đồ, bên trong tương đối nhỏ, ba người đứng trong đó có vẻ khá chật chội. Hàn Nghệ mở tủ quần áo ra, chỉ thấy bên trong treo hai bộ áo dài màu trắng, hắn tự tay lấy ra một bộ, hình dáng áo cũng không phải hoàn toàn căn cứ theo kiểu đời sau, mà là vẫn căn cứ hình dáng trang phục đương đại mà chế tác. Nó cùng loại với áo bào cổ tròn, nhưng lúc mặc vào cởi ra khá là đơn giản, trực tiếp tròng vào là được rồi. Hàn Nghệ cười nói: "Ta cho rằng người làm nghề y, đầu tiên là phải chú trọng bề ngoài của mình, nếu mà lết tha lết thếch, thì không tốt cho lắm, cho nên ta cảm thấy không thể mặc quần áo bình thường để làm nghề y, hơn nữa còn nhất định phải đội mũ, để phòng ngừa râu tóc rơi ra." Lư Sư Quái nghe vậy gật đầu liên tục nói: "Hàn tiểu ca nói có lý, nên như thế, nên như thế!" Gã cũng có yêu cầu rất khắc nghiệt đối việc hành nghề y, cố gắng đạt tới mức hoàn mỹ, vì vậy những sắp xếp này của Hàn Nghệ rất hợp với ý gã, trong lòng cũng rất vui vẻ. Trịnh Thiện Hành nói: "Cái giá áo này của ngươi nhìn lạ nhỉ." Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Cái này thì nhờ hồng phúc của ngươi đó, giá áo này chính là chuyên thiết kế cho tiệm quần áo đấy." Trịnh Thiện Hành nghe vậy sắc mặt liền vui vẻ. Lư Sư Quái cũng rất hài lòng với trang phục này, nhưng cũng không vội thử ngay lập tức. Hàn Nghệ lại dẫn bọn họ đi vào căn phòng trong cùng kia, căn phòng này lớn hơn rất nhiều so với hai căn phòng trước. Vốn dĩ nơi này chính là đại sảnh, hiện giờ đã cải tạo thành một phòng thuốc. Trong phòng có một chiếc tủ thuốc cao chừng 6 thước, dài chừng 5 thước được đặt sát vào tường, mặt trước tủ là những ngăn kéo nhỏ, được quét sơn màu đỏ tím, tinh xảo lịch sự, càng nhìn càng thuận mắt. Đây là tủ thuốc chuyên dùng của Đông y, gọi là tủ thuốc Thất Tinh. Đồ gia dụng ở Đường triều hiện giờ chỉ có như vậy, chắc chắn sẽ không có tủ thuốc thế này. Lư Sư Quái đánh giá tủ thuốc này, hai mắt nở rộ quang mang, văn nhân yêu bút mực, võ nhân yêu cung kiếm, còn thầy thuốc tất nhiên là thích tủ thuốc rồi. Trịnh Thiện Hành mặc dù không hiểu y thuật, nhưng vừa thấy cũng biết chỗ tốt của tủ thuốc này, kinh thán nói: "Hàn tiểu ca, ngươi đừng có nói với ta là đây cũng là do ngươi phát minh nha." "Là ai phát minh không quan trọng, quan trọng là nó thực dụng." Hàn Nghệ cười nhạt một tiếng, nói: "Tủ thuốc này, hai tầng trên cùng đều có bọc giấu dầu, là chuyên dùng để chứa những thảo dược không thể bị ẩm, mà bên trong còn có ngăn ngầm, là dùng để đựng những thảo dược có độc tố." "Hay, rất hay!" Lư Sư Quái không cầm lòng được mà đi về phía trước, giống như đang nhìn tuyệt thế mỹ nữ vậy, vươn tay nhẹ vuốt ve tủ thuốc, lại chậm rãi kéo ra một ngăn kéo nhỏ, hết thảy tất cả đều là hoàn mỹ như vậy. Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành nhìn nhau, hiểu ý cười. "Lư công tử, tiệm thuốc này ngươi có hài lòng không?" Hàn Nghệ hai tay chống trên tủ thuốc, cười hỏi. Lư Sư Quái liên tục gật đầu, nói: "Hài lòng, thật sự rất hài lòng, chỉ sợ ngay cả dược phòng trong hoàng cung cũng không tốt như vậy." "Hài lòng là tốt rồi!" Hàn Nghệ lại đưa tay chỉ ra sau, nói: "Ở phía sau còn có một cái tiểu viện, dù sao người bệnh tới xem bệnh thì chẳng phân biệt giờ giấc sớm muộn gì cả. Nếu có thể, ta cảm thấy Lư công tử cứ ở lại nơi này thì càng tốt hơn một chút, có thể xem bệnh giúp bệnh nhân bất kỳ lúc nào." Đây quả thực là quá hoàn mỹ. Lư Sư Quái nhìn Hàn Nghệ, rồi ngập ngừng, chỉ cảm thấy lễ này quá nặng rồi. Gã thật sự có chút nhận không nổi. Hàn Nghệ ha hả nói: "Lư công tử ngàn vạn đừng nói lời cảm kích làm gì. Nơi này tiêu có bao nhiêu tiền đâu, chỉ cần Lư công tử đến đây ngồi xuống, chuyện gì cũng không cần làm, thì tiền đã trở lại túi của ta rồi. Chợ Đông, chợ Tây tuy rằng phồn hoa, nhưng chỗ bọn họ cũng không có thần y, điều này sẽ mang đến cho hẻm Bắc chúng ta vô số lợi ích. Ta thậm chí cảm thấy rằng mỗi thương nhân hẻm Bắc đều nên nộp một khoản phí cho Lư công tử, bởi vì Lư công tử mang đến cho bọn họ không ít khách nhân." Trịnh Thiện Hành cười dài nói: "Lư huynh, da mặt ngươi phải dày lên. Nếu hắn mà nói lời này với ta, thì ta chắc chắn sẽ thu tiền của hắn nhiều một chút, dù sao gần đây Hàn tiểu ca buôn bán lời không ít tiền." Hàn Nghệ cười nói: "Nhưng ta sẽ không bao giờ nói với ngươi như vậy cả!" Trịnh Thiện Hành thở dài: "Biết ngay mà." Hai người này kẻ xướng người hoạ, Lư Sư Quái cũng không biết nên nói cái gì, khẽ cười nói: "Bất kể thế nào, ta vẫn phải nói một tiếng cám ơn với Hàn tiểu ca." Nói xong gã lại thở dài một tiếng, tiếc hận nói: "Không dối gạt hai vị, từ khi sinh ra đến nay, ta mới biết hoá ra ta đáng giá như vậy." Lời này vừa dứt, ba người đều cười lên ha hả. Lư Sư Quái đi qua đi lại trong tiệm thuốc, lại đi đến hậu viện quan sát, chỉ cảm thấy như nhặt được chí bảo. Trong lúc nhất thời lại không muốn rời đi, cũng không biết có phải gã muốn lén lén mặc vào cái áo thầy thuốc kia thử xem cảm giác thế nào hay không. Hàn Nghệ và Trịnh Thiện Hành ngược lại cũng không quấy rầy gã, đánh một tiếng chào hỏi với gã, nói đi xem tiệm quần áo, sau đó rời đi. Bởi vì Trịnh Thiện Hành và Hàn Nghệ là quan hệ hợp tác, tương đương với việc chính Hàn Nghệ buôn bán, vậy nhất định phải có ưu đãi nha, đây là thường tình của con người. Vì vậy, tiệm bán quần áo có vị trí địa lý rất tốt, hơn nữa ngoài Nữ Sĩ Các ra, thì đây chính là cửa hàng mặt tiền lớn nhất hẻm Bắc. Đi vào trong tiệm, bởi vì còn chưa có hàng hóa, nên trong đây có vẻ rất rộng rãi. Kỳ thật hiện tại cũng không có gì đáng để xem cả, chủ yếu là xem một cái phòng thử đồ, tổng cộng có bốn gian, toàn bộ là ở phía sau, so với phòng thử đồ ở hậu thế thì lớn hơn nhiều, có thể bày cả một quầy hàng nhỏ. Toàn bộ nơi này đều dựa vào Hàn Nghệ miêu tả, ví dụ như chỗ này phải có một tấm gương đồng, trang sức xinh đẹp sẽ treo trên tường chỗ kia, v...v... Trịnh Thiện Hành nghe Hàn Nghệ nói cũng tự tưởng tượng ra hình ảnh, nhưng dù vậy, gã vẫn hứng trí dạt dào. Bởi vì từ lâu gã đã bắt đầu mưu tính chuyện bán y phục rồi, hiện giờ xem như là hoàn thành được tâm nguyện, thậm chí có thể nói là vượt xa dự tính, điều này làm gã vô cùng kích động. Xem xong lầu một, hai người lại đến lầu hai. Vì mỹ quan, thang lên lầu ở đây đều được thiết kế theo hình xoắn ốc, so với cái loại cầu thang hiện tại thì nhìn khí khái hơn nhiều. Lầu hai tuy cũng không có gì, nhưng trang hoàng thì xa hoa hơn một chút, lại còn có hai cái ban công. Trên ban công đặt hai chiếc bàn tròn, bên cạnh bàn tròn còn đặt 4 chiếc ghế dựa. Trịnh Thiện Hành ngồi xuống, nhìn đường phố phía dưới, vẻ mặt tò mò hỏi: "Ta hỏi này Hàn tiểu ca, bộ bàn ghế này là dùng để làm gì vậy?" Hàn Nghệ nói: "Cái này đương nhiên là dùng để khách nhân ngồi đó!" Trịnh Thiện Hành lại tò mò hỏi: "Khách nhân đến mua quần áo, vì sao phải ngồi?" Cái đệch! Thiếu chút nữa quên mất thời đại này chưa có khái niệm đi shopping. Hàn Nghệ giải thích nói: "Trịnh công tử, ngươi cho rằng ta kiếm một mặt bằng lớn như vậy cho ngươi bán quần áo, chỉ là để khách nhân mua rồi đi luôn sao? Nhiều quần áo như vậy, nhiều kiểu dáng như vậy, khách nhân nhất định sẽ cẩn thận lựa chọn, hơn nữa khách nhân cũng không có khả năng chỉ đến mua một mình, chắc chắn còn có người đi cùng. Nếu người mua quần áo ở bên trong thay quần áo, thì người di cùng kiểu gì cũng phải tìm một chỗ để ngồi chứ. Mua quần áo không chỉ là lạc thú do bộ đồ mới mang đến, mà quá trình đi mua cũng là một loại hưởng thụ." Trịnh Thiện Hành thoáng suy tư rồi gật gù, ngay sau đó cười nói: "Vẫn là Hàn tiểu ca suy tính chu đáo." Hàn Nghệ thở dài nói: "Không có cách nào, giữa chúng ta còn có hiệp nghị đánh cược đấy, ta phải hết sức nỗ lực nha!" Trịnh Thiện Hành nghe vậy cũng cảm thấy xấu hổ, khoát tay một cái nói: "Cái này không cần nói đâu, quần áo tạm thời không nói đến nũa, chỉ bằng thỏ Khuê Mật, ngươi đã có thể hoàn thành nhiệm vụ rồi. Đúng rồi, nói đến quần áo, ta đã xem qua thứ ngươi giao cho Từ cửu thúc rồi." "Là bản thiết kế." "Đúng, là bản thiết kế." Trịnh Thiện Hành cười ha hả nói: "Mấy cái thiết kế của ngươi quả thật rất xảo diệu, ngay cả người không quá am hiểu về trang phục cũng cảm thấy một khi những quần áo kia xuất hiện, thì nhất định sẽ bán cháy hàng giống cái áo ngắn tay kia đó. Thật đúng là kỳ vọng ngày hẻm Bắc khai trương lại mà." Hàn Nghệ đột nhiên như nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, ta không có ý định để cửa hàng chúng ta khai trương cùng ngày với những cửa hàng khác của hẻm Bắc." Trịnh Thiện Hành nói: "Tại sao?" Hàn Nghệ nói: "Bởi vì ta muốn trước tiên tổ chức một show diễn thời trang ở Phượng Phi Lâu ." "Show diễn thời trang?" Trịnh Thiện Hành dám thề, gã chưa bao giờ nghe qua cái từ này. Hàn Nghệ nói: "Nói đơn giản, chính là để một số người mặc những bộ đồ mới đi tới đi lui trên sân khấu, để khách nhân thấy được vẻ đẹp của những bộ quần áo kia." Tế bào buôn bán của Trịnh Thiện Hành vẫn chưa đủ phát triển, nghi hoặc nói: "Như vậy sẽ hữu dụng sao?" "Tuyệt đối hữu dụng, hơn nữa nó sẽ còn khai sáng một trào lưu thời trang, đồng thời cũng là lợi khí để xây dựng thị trường quần áo. Nói không thì khó hiểu lắm, đến lúc đó ngươi sẽ biết." Nói tới đây, mặt hắn bỗng nhiên xuất hiện vẻ ngượng nghịu. Trịnh Thiện Hành nói: "Sao vậy?" Hàn Nghệ nói: "Ngươi biết đấy, quần áo của chúng ta chủ yếu là nhằm vào nữ nhân. Show diễn thời trang đầu tiên nhất định là phải tổ chức vào 'Ngày phụ nữ', chỉ sợ Trịnh công tử khó có thể nhìn thấy sự rầm rộ vào lúc đó." Trịnh Thiện Hành hơi nhíu mày, lấy cá tính quân tử của gã, tuyệt đối sẽ không nói mấy lời như chạy tới để nhìn mỹ nữ. Nhưng đây lại là chuyện kinh doanh của gã, Hàn Nghệ lại nói show diễn thời trang này lợi hại như vậy, làm gã thật sự rất muốn đến xem. Hàn Nghệ thấy sắc mặt gã rối ren, nói: "Nếu không thì như vầy, ngươi theo ta núp sau hậu trường để xem." Trịnh Thiện Hành liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, lập tức lắc đầu nói: "Hay là thôi đi." Gã dù sao cũng rất có danh tiếng ở Trường An này, rất nhiều nữ tử quý tộc đều biết gã. Nếu chẳng may có ai thấy được gã ở hậu trường nhìn lén, vậy thì mất mặt quá rồi, cho dù gã không để ý mặt mũi của mình, thì cũng phải để ý mặt mũi Trịnh gia nha! Hàn Nghệ ngược lại cũng không miễn cưỡng, nói: "Như vậy cũng tốt, ngươi chỉ cần lo ngủ và đếm tiền là được." Trịnh Thiện Hành cười khổ nói: "Đếm tiền thì không cần, chỉ cần kiếm đủ tiền để tiêu là được rồi." Hàn Nghệ sửng sốt, ngay sau đó nói: "Cái này ta cũng không dám bảo đảm nha, ngươi gọi đó là tiêu tiền sao. Ngươi rõ ràng là cho tiền nha. Tuy ta biết tiền này cho cũng không sai, nhưng cách này chỉ trị được ngọn không trị được gốc. Ngươi có biết thời khắc hạnh phúc nhất của một người hành thiện là gì không?" Trịnh Thiện Hành nói: "Là gì?" Hàn Nghệ nói: "Chính là ngay cả một đồng tiền cũng không có chỗ tiêu." Trịnh Thiện Hành ngẩn người, rồi liền cười ha hả nói: "Lời này rất hay, nói rất hay!" Hàn Nghệ nhún vai, thở dài nói: "Nhưng cũng chỉ là nói hay mà thôi." Ngày đó hắn đã từng khuyên bảo gã một phen rồi, hiện tại chỉ là muốn thử một chút xem rốt cuộc Trịnh Thiện Hành có ý định gì khác không. Trịnh Thiện Hành khẽ mỉm cười, cũng không tiếp lời nữa, đột nhiên nói: "Đúng rồi, ngươi còn nhớ chuyện ngươi bảo ta tìm một loại thực vật để trồng không?" Hàn Nghệ chớp chớp mắt, nói: "Đương nhiên còn nhớ, chẳng lẽ ngươi tìm được rồi?" Trịnh Thiện Hành cười nói: "Cái này quả thật tìm ra chẳng tốn mấy công phu, trong hoa viên của Nguyên gia ở phía Nam có loại thực vật trong bức tranh ngươi vẽ." "Đúng nhỉ! Làm sao ta lại không nghĩ tới Nguyên gia nhỉ, nhà bọn họ có vườn trái cây, lại có hoa viên, cho dù không có, thì cũng có thể đã từng gặp qua." Hàn Nghệ có chút ảo não, hắn tính tới tinh lui, rốt cuộc lại tính thiếu Nguyên gia rồi. Trịnh Thiện Hành hiếu kỳ hỏi: "Ngươi tìm loại thực vật này làm gì?" Hàn Nghệ nói: "Đây chính là bảo bối đó." Nói rồi hắn quay đầu lại, nhỏ giọng nói: "Không nói gạt ngươi, ta từng nghe người ta nói, quả của loại thực vật này đem dệt vải còn tốt hơn nhiều so với dệt vải từ bông gòn hay tơ tằm, ít nhất cũng có thể nói là mỗi loại mỗi vẻ, vô cùng đặc sắc. Một khi loại vải này được dệt hàng loạt, thì sau này có lẽ 70% vật liệu may mặc đều là dùng loại vải này." Hắn nói chính là cây bông vải. Trịnh Thiện Hành hai mắt trợn lên, nói: "Thật sao?" Hàn Nghệ gật gật đầu. Trịnh Thiện Hành nói: "Đáng tiếc thứ này ở Trung Nguyên nhìn thấy rất ít, là từ phía tây tới. Nguyên gia cũng chỉ là có một ít đất trồng được. Ta nghe Liệt Hổ nói là Mẫu Đơn tỷ thấy thứ này trắng như tuyết, vô cùng xinh đẹp, vì thế mới đem trồng, còn đặt tên cho nó là bạch tử, ngày thường cũng chỉ dùng để ngắm thôi. Có lẽ cũng không nhiều người biết nó gieo trồng thế nào." Hàn Nghệ hơi nhíu mày, tuy hắn cũng biết một ít tri thức nông nghiệp, nhưng cũng chưa từng thí nghiệm qua, nhất là loại thực vật cấy ghép này, đây là chuyện rất khó, hơi trầm ngâm nói: "Nói như vậy, ta chỉ có thể hợp tác với Nguyên Mẫu Đơn rồi." Trịnh Thiện Hành gật gật đầu. Hàn Nghệ thở dài: "Làm thương nhân phải làm tới mức như Nguyên gia, thì mới có tư cách nằm đếm tiền nha. Nói không chừng lúc này Nguyên Mẫu Đơn còn ở nơi nào đó ngắm hoa, mà không ngờ rằng đang có một đống tiền trên trời rơi xuống, hơn nữa còn đập trúng nàng. Đây đúng là hạnh phúc nha!" Trịnh Thiện Hành cười nói: "Hiện tại Mẫu Đơn tỷ cũng không có ngắm hoa đâu." Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Làm sao ngươi biết?" Trịnh Thiện Hành chỉ tay về phía trước mặt. Hàn Nghệ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy một vị mỹ nữ cao cao đang đi về phía này.