[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 336 : Tiêu tiền mới là khó nhất


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Không thể trông mặt mà bắt hình dong nha! Rama Sayyid không khỏi cảm khái một câu. Lưu Nga hậu tri hậu giác, trong lòng không khỏi mắng to Rama Sayyid này gian trá. Kẻ này nhìn thì hào phóng, nhưng thật ra thì tính toán kỹ lưỡng từ tận xương tủy. Rama Sayyid là một thương nhân, đương nhiên sẽ không từ bỏ như vậy, vẫn còn cố tranh thủ, nói: "Hàn đông chủ, không phải ta tự thổi phồng đâu, trên tay của ta có tất cả loại hàng hóa mà Ba Tư bán cho quý quốc, hơn nữa tất cả đều là tốt nhất. Mặt khác, chúng ta còn có thể đem hàng hóa quý quốc bán đến Ba Tư chúng ta nữa. Nếu chúng ta hợp tác, sẽ có rất nhiều chỗ tốt đối với song phương chúng ta, thậm chí là toàn bộ hẻm Bắc." Hàn Nghệ cười nói: "Ta không nghi ngờ lời nói của Rama tiên sinh, nhưng hàng hóa có tốt, thì cũng phải bán ra được mới tính. Mà ta lại có được quần thể khách hàng lớn nhất, đặc biệt là nữ nhân, đó là duy nhất đấy. Càng không cần nói tới những ca kỹ ở hẻm Trung, hẻm Nam, họ là khách hàng lớn mua phấn son, hương liệu đó. Nhưng ta đoán Rama tiên sinh cũng không phải là thương nhân Ba Tư duy nhất. Ta thật tâm hoan nghênh Rama tiên sinh tới đây buôn bán. Nhưng có một câu hơi trực tiếp, nơi này là địa bàn của ta, nếu ngươi muốn tới nơi này buôn bán, nhất định phải làm theo quy củ của ta, về phần đề nghị của Rama tiên sinh, ý của ta là không có gì để thương lượng." Trong lúc vô tình, hẻm Trung lại bị Hàn Nghệ mang ra bán một phen. Sắc mặt Rama Sayyid có chút cứng ngắc, đích xác, hẻm Trung và hẻm Nam cũng là một trong các nguyên nhân trọng yếu khiến ông ta nhìn trúng hẻm Bắc. Ở trước mặt Hàn Nghệ ông ta dường như bị phơi bày trần trụi, lại thấy giọng điệu Hàn Nghệ cường ngạnh như vậy, khí thế không khỏi rơi xuống hạ phong, nói: "Hàn đông chủ, buôn bán không thể làm như vậy được, ngươi không cho chúng ta đường nào để thương lượng, vậy vụ mua bán này làm sao bàn tiếp được." Hàn Nghệ nói: "Chỗ có thể thương lượng thì có rất nhiều, nhưng thật xin lỗi, điểm này tuyệt đối không nằm trong đó." Rama Sayyid liếc mắt nhìn Hàn Nghệ một cái, vốn dĩ ông ta thấy Hàn Nghệ còn trẻ như vậy, cho rằng có thể thoải mái lừa một phen, nào biết thái độ của Hàn Nghệ cường ngạnh như thế. Hàn Nghệ rất bình tĩnh, hắn không thấy lạ với việc Rama Sayyid tới đây. Nếu thị trường hẻm Bắc thành công, hắn hoàn toàn có thể đẩy một thương nhân Ba Tư thượng vị. Ngay từ đầu, hắn đã là chúa tể buổi đàm phán này rồi. Qua hết nửa ngày, Rama Sayyid thở dài. Một câu nói kia của Hàn Nghệ vừa lúc nói trúng điểm yếu của ông ta, hàng hóa dù có tốt thì cũng phải có người mua cái đã. Ngươi có khách hàng, có 'Ngày phụ nữ' độc nhất, đây là một cái quần thể khách hàng hoàn toàn chưa được khai phá. Chỉ dựa vào điểm này, ông ta rơi vào cửa dưới rồi, có vẻ có chút ủ rũ, gật đầu nói: "Vậy được, điểm này ta có thể nhượng bộ, nhưng ta muốn cửa hàng lớn nhất hẻm Bắc các ngươi." Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Thật xin lỗi, cửa hàng lớn nhất đã bị người thuê rồi." Rama Sayyid nói thẳng: "Ta có thể bỏ nhiều tiền hơn." Hàn Nghệ cười nói: "Ý của Rama Sayyid là có thể nhượng ra năm thành cho ta?" "Năm thành?" Rama Sayyid sửng sốt, cười nói: "Hóa ra cửa hàng lớn nhất là của chính các ngươi." Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Nhưng xung đột với ngươi không lớn. Cửa hàng lớn nhất kia là một cửa hàng chuyên môn bán phục sức. Nhưng ta có một cửa hàng mặt tiền thích hợp để ngươi buôn bán hơn." Nói rồi hắn liền liếc mắt ra hiệu với Lưu Nga một cái. Lưu Nga lập tức sai người cầm bản đồ quy hoạch hẻm Bắc tới. Hàn Nghệ giơ tay ra hiệu, Rama Sayyid lập tức đi theo Hàn Nghệ tới trước bản đồ quy hoạch. "Rama tiên sinh chắc là đã nghe qua Nữ Sĩ Các rồi. Hiện tại Nữ Sĩ Các đã từ chợ Tây chuyển đến hẻm Bắc của ta." Hàn Nghệ vừa nói vừa chỉ tay vào bản đồ: "Nơi này chính là Nữ Sĩ Các, trong tương lai không xa, Nữ Sĩ Các sẽ là nơi tập trung nhiều nữ nhân nhất Đại Đường, mà ở đối diện cửa chính Nữ Sĩ Các, chính là cái cửa hàng hình cung này. Cửa hàng này ta tính dùng để bán son phấn, hương liệu. Không chỉ có vị trí địa lý tốt, mà bên cạnh còn có cửa hàng bán hoa, trái cây. Nơi này sẽ là nơi sạch sẽ nhất, thơm tho nhất hẻm Bắc chúng ta. Nếu Rama tiên sinh có ý, ta có thể đem tiệm này cho ngươi thuê." Rama Sayyid là một thương nhân lão thành, khôn khéo vô cùng, vừa nghe xong đã rất nhanh chóng ưng ý cửa hàng này, nói: "Mặt tiền cửa hàng này có lớn không?" Hàn Nghệ cười nói: "Đây là cửa hàng lớn thứ hai ngoại trừ quán rượu ra, tổng cộng hai tầng. Ước chừng có 600 thước." Rama Sayyid cười ha hả nói: "Cửa hàng này ta rất thích." "Rama tiên sinh thích là tốt rồi." Hàn Nghệ nói xong lại giới thiệu một lần về Thương Vụ lâu và chợ lớn Đào Bảo với Rama Sayyid . Rama Sayyid nghe xong liên tục gật đầu, kinh thán nói: "Chủ ý này đúng là cực kỳ hay, ta nhất định sẽ lấy một phòng." Nói xong ông ta lại nhìn Hàn Nghệ, nói một câu tận đáy lòng: "Ta tin rằng không bao lâu, Hàn đông chủ sẽ trở thành thương nhân giàu nhất Đại Đường." Ông ta biết rằng tất cả những thứ ở đây đều được hoạch định rồi, rất khó tranh thủ thêm được gì nữa, Hàn Nghệ đã là chủ đạo của tất cả. Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Ta cũng không cần trở thành thương nhân giàu nhất. Nếu có thể lựa chọn, ta tình nguyện để các thương nhân hẻm Bắc này trở thành thương nhân giàu có nhất trên đời." Rama Sayyid lại cười ha ha, nói: "Ta không còn vấn đề gì nữa rồi, nếu như có thể, ta muốn mọi việc xong hết trong hôm nay." Lưu Nga nghe vậy mừng rỡ không thôi. Ngươi thì không có vấn đề, nhưng ta còn chưa ra điều kiện xong đâu. Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ta hi vọng Rama tiên sinh vẫn là xem hợp đồng trước đi." Nói xong vung tay, hạ nhân lập tức đưa hợp đồng lên. Rama Sayyid tất nhiên là xem hiểu chữ Hán, cầm đọc một hồi, lập tức sinh ra cảm xúc muốn chửi thề, quy củ ở đây nhiều hơn rất nhiều so với hai chợ nha! Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Rama Sayyid, hắn tất nhiên biết hiện tại trong lòng ông ta chắc chắn đang mắng chửi những lời không hay ho gì, nói: "Rama tiên sinh, quy củ ở đây có hơi nhiều một chút, nhưng không có ngoại lệ, tất cả đều là vì tương lai phát triển của hẻm Bắc. Hẻm Bắc mà tốt, khách nhân nhiều, thì các ngươi cũng tốt theo. Hẻm Bắc là một chỉnh thể, nếu có cửa hàng nhà ai lừa đảo, thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới lòng tin của khách hàng đối với hẻm Bắc. Nói tóm lại, những điều khoản này cũng là vì các ngươi. Đương nhiên, những điều khoản này cũng không có bất kỳ chỗ nào để đàm phán cả, đây là thiết luật nhất định phải tuân thủ." Rama Sayyid cười khổ lắc đầu nói: "Hàn đông chủ, tương lai có lẽ ngươi không chỉ trở thành thương nhân giàu có nhất, mà còn có thể là thương nhân đứng đầu thiên hạ đó!" Đây là nhất định rồi! Hàn Nghệ cười nói: "Điều này ta cũng chưa nghĩ tới, ta chỉ là hi vọng có thể khiến hẻm Bắc trở nên phồn vinh hơn." Rama Sayyid thở dài một hơi, bỗng sinh ra một cảm giác thất bại. Bởi vì vốn dĩ thương nghiệp Đại Đường cũng không phát đạt, thua xa Ba Tư bọn họ. Bọn họ có rất nhiều kinh nghiệm phong phú, cho nên khi buôn bán ở Đại Đường thì không ai địch nổi. Đây là lần đầu tiên bị người ta quản chế, nói: "Được rồi, ta đồng ý." Lưu Nga lập tức sai người mang rượu tới. Ba người nâng chén. Hàn Nghệ cười nói: "Chúc chúng ta hợp tác vui vẻ." "Hợp tác vui vẻ." Đương nhiên, đây chỉ là hoàn thành ý đồ hợp tác, dù sao hiện nay cũng không có chuyển khoản. Vấn đề vận chuyển tiền cũng là một chuyện phiền phức, để có thể chân chính ký hợp đồng, còn phải đợi tiền đến mới được. Bên này vừa mới đạt thành ý đồ hợp tác, thì Hàn Nghệ đã cho người rải tin tức này ra cho những thương nhân kia. Những thương nhân kia nghe được thì kinh hãi không thôi, ngây người cả buổi, cửa hàng mặt tiền lớn thứ hai hẻm Bắc cũng bị thuê mất rồi, giờ nếu mà còn ngơ ngẩn ra nữa, nói không chừng ngay cả canh cạn cũng không có mà uống. Những thương nhân còn do dự liền khẩn trương ào tới quyết định nhập trú hẻm Bắc. Bởi vì cửa hàng mặt tiền chỉ có nhiêu đó mà thôi, rõ ràng là sói nhiều thịt ít. Trong ngày hôm nay, ngoại trừ chợ lớn Đào Bảo kia ra, tất cả cửa hàng mặt tiền đều đã được thuê sạch sẽ. Bởi vì bọn họ từng đám phán với Lưu Nga nhiều lần rồi, vẫn luôn chú ý đến hẻm Bắc, điều duy nhất làm bọn họ do dự chính là mấy cái điều khoản rườm rà này, còn có tiền thuê đắt nữa. Nhưng khôn khéo như tên Rama Sayyid mà cũng đã khẩn cấp nhập trú hẻm Bắc, vậy thì bọn họ còn có cái gì để mà do dự nữa chứ. Đêm đó, Hàn Nghệ, Lưu Nga và Trà Ngũ ngồi trong phòng trao đổi công việc, thì Tang Mộc gần như là vừa lăn vừa bò chạy vào: "Tính ra rồi, tính ra rồi." Lưu Nga tò mò hỏi: "Tính ra gì thế?" Tang Mộc nói: "Nếu tất cả đều hợp tác thành công, thì tiền thuê một năm của chúng ta đã đạt tới. . ." ". . . Hơn 1800 quan tiền." Người nói chính là Hàn Nghệ. Tang Mộc ngơ ngẩn hỏi: "Ân công, làm sao ngươi biết?" Hàn Nghệ trợn trắng mắt nói: "Tiền thuê này là phải xem đất có bao nhiêu. Hiện giờ toàn bộ đã được thuê rồi, tiền này còn không dễ tính ra sao?" "Điều này cũng đúng." Tang Mộc sửng sốt một lát, lập tức cười ha hả nói: "Thế này còn kiếm được nhiều hơn so với bán máy dệt vải!" Lưu Nga cũng vui sướng không thôi, cười khanh khách nói: "Lúc trước mấy địa chủ kia đem phòng ốc bán cho chúng ta với giá rẻ như vậy. Giờ chỉ một tháng đã hồi vốn hết rồi." Hàn Nghệ cười nói: "Vẫn là câu nói kia, đây mới là khởi đầu mà thôi, dự tính sang năm, tiền thuê này phải tăng lên nữa. Hơn nữa, kiếm tiền cũng không phải là chỗ khó nhất, bởi vì kiếm tiền đều là chuyện nằm trong dự tính, không có gì đáng để suy nghĩ, chỉ cần lấy tiền là được rồi. So ra, tiêu tiền mới là chỗ khó nhất, chúng ta phải suy tính làm thế nào để tiêu tiền này cho tốt." Nói xong, hắn đứng dậy, mở ngăn tủ ra, lấy từ bên trong một khối vải trắng, bày ra ở trên bàn. Lưu Nga, Tang Mộc, Trà Ngũ cùng cúi đầu nhìn. Lưu Nga nói: "Đây không phải bản đồ Bình Khang Lý chúng ta sao?" Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Một khi hẻm Bắc chúng ta bắt đầu phát triển, đất đai ở Bình Khang Lý chắc chắn sẽ trở nên tấc đất tấc vàng. Trước kia chúng ta không có tiền, nên ban đầu chỉ có thể mua lại một ít nhà dân ở hẻm Bắc. Nhưng hiện tại chúng ta có tiền, chúng ta có thể thu mua quy mô lớn rồi. Hiện giờ phía nam lấy đều là địa bàn của hẻm Trung và hẻm Nam, đất đai có thể mua được không nhiều lắm. Mấu chốt là ở phía Bắc và phía Tây hẻm Bắc còn có đại khái chừng 100 hộ dân. Ta đã đi xem cụ thể, bởi vì phòng ốc bọn họ xây dưng không quá tập trung, có rất nhiều nơi đều là đất trống. Ở khu đất hoàng kim này, đây là một loại lãng phí, nếu chúng ta có thể mua lại mảnh đất này, quy hoạch cho hợp lý, thì cái chợ của chúng ta ước chừng sẽ mở rộng thêm gấp đôi." Lưu Nga kinh ngạc nói: "Mua lại toàn bộ?" Hàn Nghệ nói: "Nhất định phải mua lại toàn bộ." Trà Ngũ nói: "Nhưng dân chúng ở đó không nhất định sẽ chịu bán, bọn họ bán nhà, thì đi đâu ở?" Hàn Nghệ cười nói: "Chúng ta giúp bọn họ xây dựng, mảnh đất này lớn như vậy, chỉ cần tập trung bọn họ lại rồi xây nha, chúng ta vẫn có thể thu hoạch được lợi ích rất lớn." Lưu Nga nói: "Một khi đã như vậy, tại sao chúng ta không mua miếng đất ở ngoài thành rồi xây nhà giúp họ ở." Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Khó mà làm được, nếu toàn bộ Bình Khang Lý đều là chợ, vậy thì triều đình có thể sẽ nhúng tay vào. Sở dĩ Bình Khang Lý tự do, đó là vì nó là nơi duy nhất kết hợp giữa chợ và phường, đây là ưu thế lớn nhất của chúng ta, nếu đánh mất nó, vậy chúng ta cũng không khác gì hai chợ kia." Dừng một chút, hắn lại nói: "Chúng ta chẳng những xuất tiền mua của bọn họ, mà còn giúp bọn họ xây nhà ở mới, hơn nữa còn cho mỗi người bọn họ 5 quan tiền làm phí bồi thường. Mặt khác, nếu bọn họ đồng ý, chúng ta còn có thể cung cấp công việc cho bọn họ, thậm chí còn cho bọn thuê một ít quầy hàng ở chợ Đào Bảo với giá rẻ." Lưu Nga nói: "Thế này thì phải chi không ít tiền nha!" Hàn Nghệ cười nói: "Nếu như có thể tiêu chút tiền ấy để mua lại chỗ đất này, thì sau một năm, chúng ta sẽ thu lại lợi nhuận gấp trăm lần." Hắn lại quay sang Trà Ngũ nói: "Trà Ngũ, việc này sẽ giao cho ngươi làm, nếu ngươi làm được, ta cũng không cần đổi người để 'Khích lệ' ngươi nữa rồi." Trà Ngũ ngẩn người, thế này nghe không giống 'Khích lệ' nha, thấp thỏm nói: "Nếu lỡ không thành công thì sao?" Hàn Nghệ cười ha hả nói: "Ngươi hiểu mà!"