[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Bất luận nhân vật giỏi nhất của bất kỳ ngành nghề nào, đều có thiên phú phi phàm. Cho dù là làm lừa đảo, làm mafia, làm tài chính, hay là làm chính trị. Đây là điều không thể nghi ngờ.
Có rất nhiều người quen biết Hàn Nghệ, đều từng nói qua một câu. Thằng này dù không làm lừa đảo, thì vẫn sẽ thành công mà thôi, bởi vì hắn có năng lực lĩnh ngộ siêu phàm.
Nhưng Hàn Nghệ dù sao cũng chỉ là con người, không phải là thần.
Trong cái nghề hết sức nguy hiểm này, một khi bắt đầu nhiệm vụ, hắn phải chịu áp lực gấp nhiều lần các ngành nghề khác. Bởi vì một khi thất bại, hắn sẽ mất mạng, cho nên hắn phải tập trung vào đó. Nhưng mà sau khi nhiệm vụ kết thúc, hắn cần bước ra khỏi nhiệm vụ, cần phải giải tỏa áp lực trong lòng.
Cồn và nữ nhân là một phương thức để giải tỏa áp lực.
Ngoài ra, còn có vẽ tranh và âm nhạc.
Hắn biết chơi hơn mười loại nhạc cụ, nhưng thích nhất là đàn hạc, bởi vì đàn hạc tương đối nhu hòa, dễ làm người ta đắm chìm trong đó, hơn nữa thích hợp để độc tấu một mình.
Mà khúc nhạc hắn thích nhất cũng chính là Canon, lặp đi lặp lại, bình thản thong dong. Bởi vì trong nhiệm vụ hắn phải trải qua quá nhiều kích thích, âm nhạc của hắn cần sự bình thản, tự do. Hắn có thể dùng hơn mười loại nhạc cụ chỉ để chơi một khúc này, bao gồm cả nhạc cụ bộ hơi. Trong đó kỹ nghệ chơi đàn hạc của hắn đã nằm giữa khoảng chuyên nghiệp và nghiệp dư. Nếu như hắn có thể siêng năng luyện tập mỗi ngày, thì việc đạt tới đẳng cấp chuyên nghiệp tuyệt đối không thành vấn đề.
Có những lúc, tỉ như trong lòng cực kỳ phiền muộn, hắn phải chơi rất lâu mới có thể bước vào thế giới âm nhạc. Nhưng hiện giờ hắn đang hạnh phúc, vì thế rất nhanh đã chìm vào thế giới âm nhạc rồi, đầu óc bắt đầu thanh thản, toàn thân hòa nhập vào trong đó, tất cả động tác đều xuất phát từ bản năng.
Phải biết rằng ở hậu thế Hàn Nghệ là cực kỳ đẹp trai, khi hắn hoàn toàn đắm mình vào âm nhạc, vẻ ngoài anh tuấn cộng thêm sự ưu nhã của đàn hạc, thì gần như không có nữ nhân nào có thể chống cự được sự hấp dẫn của hắn.
Tuy hiện tại khuôn mặt hắn đã thay đổi, không còn đẹp trai như trước, nhưng cái khí chất mâu thuẫn và phức tạp vẫn còn đó. Hai mắt hắn dần dần trở nên thâm thúy, thậm chí còn trống rỗng.
Tiêu Vô Y ngồi một bên, một tay chống cằm, nghe tới mê muội. Tiếng đàn du dươngm giống như ngâm thơ vậy, nhẹ nhàng đi vào lòng người.
Nhưng khi nàng liếc nhìn Hàn Nghệ thì không khỏi sửng sốt, chỉ thấy hai mắt Hàn Nghệ trống rỗng vô thần, giống như người thực vật vậy. Nhưng cái ánh mắt khiến người ta sờ sợ kia khi kết hợp với tiếng đàn lại cứ làm người ta mê muội. Có lẽ thứ làm người ta mê muội nhất trần đời này không phải là sự mỹ lệ, mà là sự thần bí.
Tiêu Vô Y có một loại cảm giác, hiểu biết của mình về Hàn Nghệ, có lẽ chỉ là một góc băng sơn, hoặc có lẽ nàng căn bản không hiểu gì về Hàn Nghệ.
Nàng rất muốn biết đằng sau ánh mắt trống rỗng kia rốt cuộc là gì.
Là cô độc sao?
Hắn tựa hồ cũng không cô độc.
Là đau thương sao?
Hắn dường như cũng không có lý gì để đau thương.
Khúc nhạc không ngừng, lặp đi lặp lại
Tiêu Vô Y cũng không có bảo ngừng ngừng. Từ ban đầu là lẳng lặng nghe tiếng đàn, đến bây giờ là ngây ngốc nhìn Hàn Nghệ.
Cũng không biết qua bao lâu, khúc nhạc bỗng nhiên dừng lại, ngay cả dư âm cũng không có.
Nếu đã tùy tâm mà đánh, thì tâm đã tĩnh, tự nhiên cũng không cần tiếng đàn nữa.
Lưu luyến sao?
Ít nhất kiếp trước Hàn Nghệ cũng không hiểu được lưu luyến là cái gì, lúc nên kết thúc thì lập tức kết thúc thôi.
"Phù."
Hàn Nghệ thở khẽ một hơi, cảm thấy toàn thân thoải mái không ít, đầu óc cũng trở nên vô cùng tỉnh táo, như là vừa được gột rửa, đây chính là ma lực của âm nhạc. Hắn quay đầu lại, thấy Vô Y đang ngơ ngác nhìn mình, trong lòng sửng sốt, thế là quơ tay trước mặt nàng: "Này!"
Tiêu Vô Y ngẩn ra, hai má hơi đỏ, có vẻ ngượng ngùng.
Hàn Nghệ cười hắc hắc nói: "Có phải nàng bị vẻ đẹp trai của ta mê hoặc rồi không."
Hàn Nghệ lúc này so với lúc chơi đàn tựa như hai người khác nhau.
Tuy Hàn Nghệ vừa rồi làm người mê hoặc. Nhưng dường như Tiêu Vô Y thích Hàn nghệ với nụ cười xấu xa này hơn. Thật ra cho dù là Hàn Nghệ nào, đều là chồng của nàng cả, thế là đỏ mặt nói: "Anh tuấn cái gì? Đúng là đồ không biết xấu hổ." Ngừng một lúc, nàng lại nói: "Nhưng mà khúc nhạc này rất hay."
Hàn Nghệ cười nói: "Nếu không hay thì sao ta dám đặt tên là Vô Y Khúc chứ, trừ phi ta không muốn sống nữa."
Tiêu Vô Y chớp chớp đôi mắt đẹp, rồi lập tức trừng hai mắt lên, nói: "Lời này là có ý gì? Tiêu Vô Y ta thô bạo như vậy sao?"
"Đương nhiên là... không."
Hàn Nghệ lập tức bổ sung một câu trong lòng, nữ nhân ngang ngược trước mặt ngươi, chính là một nữ nhân ôn nhu nha. Hắn vội vàng chuyển chủ đề, kéo tay nàng, nói: "Để ta dạy nàng."
Tiêu Vô Y có chút thấp thỏm. Dù sao Hàn Nghệ cũng diễn tấu quá hoàn mỹ, nói: "Ta thông minh như vậy, nếu ta không học tốt, vậy chắc chắn là do chàng dạy tồi."
Nhạc vẫn chưa học, nhưng trách nhiệm phải phân cho rõ trước.
Học tốt là do ta thông minh. Học không tốt là do giáo viên dỏm.
Lần đầu làm thầy, đã đụng phải học sinh ngang bướng như vậy, Hàn Nghệ mỉm cười, nói: "Hợp tình hợp lý, không có gì công bằng hơn."
Tiêu Vô Y cười khúc khích nói: "Đây là đương nhiên, bổn quận chúa từ trước tới nay vẫn luôn theo đuổi công bằng."
Ừm, công bằng vãi ra.
Hàn Nghệ thầm mắng một câu, sau đó kéo nàng tới trước đàn hạc.
Tiêu Vô Y cũng học Hàn Nghệ ngồi quỳ hai đầu gối lên vải xanh, rồi bỗng nhiên quay đầu lại, thận trọng nhìn Hàn Nghệ đang ôm mình từ phía sau, nói: "Chàng làm gì đó?"
Thằng cha này không những ôm rất chặt, mà còn thổi hơi nóng vào tai nàng, cmn đây mà là đang dạy đàn sao?
Nhưng mà Hàn Nghệ lại không cảm thấy có gì không ổn, nói: "Thì dạy nàng đó. Đây là một tư thế chuyên dạy loại đàn này, gọi là hậu nhập thức."
"Hậu nhập thức?"
Hai mắt Tiêu Vô Y lộ ra vẻ hồ nghi.
Hàn Nghệ mặt không đổi sắc nói: "Đương nhiên, nàng nhìn xem, nàng học đàn, cũng là quỳ phía sau đàn ôm đàn. Vậy ta dạy nàng, chắc chắc cũng phải như này, ở phía sau ôm nàng."
Hắn nói như vậy, Tiêu Vô Y thật ra cũng tin vài phần, đột nhiên cúi đầu thấy đôi tay đang ôm lấy eo mình, tựa hồ còn cố tình hay vô ý khẽ mấp máy, thế là khuôn mặt xinh đẹp ửng đỏ, nghi hoặc nói: "Tay chàng đặt ở đây thì làm sao dạy ta học đàn?"
"Hả?"
Hàn Nghệ thoáng sửng sốt, nhưng kẻ lừa đảo chính là kẻ lừa đảo, phản ứng cũng cực nhanh, nói: "Thiết nghĩ lúc nàng học đàn, bài học đầu tiên sư phụ nàng dạy, chắc chắn là tư thế đánh đàn. Tay của ta để ở đây chính là giúp nàng giữ tư thế cho chuẩn xác." Nói rồi hắn lướt tay trên bụng Tiêu Vô Y, nói: "Không tồi, không tồi, đủ lán, à không, quả nhiên là có thiên phú, tư thế này đúng rồi đó."
Tiêu Vô Y nói: "Vậy chàng còn không mau bỏ tay ra."
"Hay là ta giúp nàng duy trì một lúc đi."
"Ừm."
"Được được rồi, bài học tư thế đến đây thôi, nếu hôm nào đó quên mất. Ta tùy thời đều có thể dạy bù, ta không ngại đâu."
Hàn Nghệ tiếc nuối không muốn buông tay ra, lại cầm đôi tay thon mềm của Tiêu Vô Y, xoa xoa bóp bóp. Lần này không cần Tiêu Vô Y hỏi, bản thân hắn đã nói trước: "Đánh đàn Vô Y cầm quan trọng nhất là ngón tay, ngón tay nhất định phải mềm mại, vì thế trước khi đánh đàn, nhất định phải mát xa một chút, giống như ta làm này."
"Ta đã đánh đàn nhiều năm, ngón tay rất linh hoạt, không cần phải làm cái này." Tiêu Vô Y duỗi hai tay ra trước, giãy giụa muốn thoát ra.
Đúng là, đã không nộp học phí, mà quy tắc ngầm cũng không biết. Ta khó khăn lắm mới được làm giáo viên một lần, Hàn Nghệ cảm thấy Tiêu Vô Y không hiểu phong tình gì cả, đây rõ ràng là nàng không hiểu quy tắc ngầm mà, không lẽ đợi ta nói thẳng ra? Nhưng mà không có cách nào, muốn nói quy tắc ngầm với một nữ nhân bưu hãn như vậy đúng là không dễ dàng mà, chỉ có thể làm dần dần, cười nói: "Đó là đương nhiên, ta vừa sờ đã biết. Được rồi, bây giờ chúng ta bắt đầu học đàn."
"Đợi chút."
Tiêu Vô Y đột nhiên quay đầu, khẽ mở mắt, nhìn chăm chú Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ bị nàng nhìn đến có chút hoảng, nói: "Gì vậy?"
Tiêu Vô Y nói: "Vô Y cầm này, chàng chỉ được dạy cho một nữ nhân là ta."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Là sao, à không, vì sao?"
Tiêu Vô Y đỏ mặt nói: "Vừa ôm vừa sờ thế này, thì còn ra thể thống gì nữa?"
Woa, nàng không cho ta chơi quy tắc ngầm còn chưa tính, lại còn ngăn chặn con đường hoạt động quy tắc ngầm của ta. Há có thể thế được. Hàn Nghệ cắn răng, nói: "Nam nhân thì có được không?"
Tiêu Vô Y nhíu mày, suy tư một hồi, rồi gật đầu nói: "Nam nhân thì được."
Hàn Nghệ nghĩ đến bản thân ôm một thằng đực rựa, chỉ cảm thấy ớn lạnh, phi một tiếng nói: "Ta mới không cần."
Tiêu Vô Y mím môi cười.
Hàn Nghệ vội xóa đi những hình ảnh ghê tởm trong đầu kia, nhìn Tiêu Vô Y, tâm tình lại lập tức thoải mái, có vợ xinh đẹp, nam nhân sẽ dễ vui vẻ hơn một chút, nói: "Nàng yên tâm, chắc chắn ta chỉ dạy cho một mình nàng thôi. Bắt đầu nào."
Tiếp đó, hắn bắt đầu dạy đàn.
Kỳ thực cách chơi đàn hạc và đàn không giống nhau đến kì diệu, rất nhiều thủ pháp đều tương tự.
Tiêu Vô Y tuy rằng không biết nấu cơm giặt quần áo, nhưng cầm kỳ thi họa thì không gì không giỏi, rất nhanh là đã quen tay. Nhưng tính nàng khá nôn nóng, không muốn dừng lại ở kiến thức cơ bản, luôn miệng muốn học Vô Y khúc.
Hàn Nghệ hoàn toàn là một thầy giáo bù nhìn, học sinh muốn học cái gì, hắn phải dạy cái đó. Vì thế lại dạy sơ sơ giai điệu của bài Canon.
Nói công bằng, Tiêu Vô Y người ta đúng là rất thông minh, rất nhanh đã thuần thục, đàn tới quên cả đất trời.
Nhưng như thế lại khổ cho Hàn Nghệ. Cách dạy hậu nhập thức này, bởi vì phải hoạt động đôi tay, thân thể cũng hơi lay động, thế là thân thể hai người không ngừng ma sát.
Nhưng mà ma sát vật lý lại tạo ra phản ứng sinh lý của con người.
Tiêu Vô Y đột nhiên ngừng lại, hơi chờ mong nói: "Hàn Nghệ, có phải chàng vẫn đang giấu một món quà khác không?"
Hàn Nghệ ngạc nhiên nói: "Là sao?"
Tiêu Vô Y cười hì hì nói: "Chàng còn muốn gạt ta, chàng nói xem trong y phục chàng giấu thứ gì?"
Hàn Nghệ ngẩn người, đột nhiên cười ha hả, nói: "Đây không phải là quà, đây là 'Học phí plus' "
Tiêu Vô Y nói: "Học phí bổng?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Học phí plus này có rất nhiều tác dụng. Lúc bình thường sẽ không xuất hiện. Nhưng nếu như có người nợ học phí, nó sẽ xuất hiện. Chính là muốn nhắc nhở nàng nộp học phí."
Hắn dùng thái độ đùa giỡn nói, thật không ngờ Tiêu Vô Y lại nửa tin nửa ngờ, nói: "Thần kỳ vậy sao?
Nói rồi nàng đưa tay ra túm lấy.
Nữ nhân này đúng là bưu hãn mà, Hàn nghệ hít một hơi khí lạnh.
Tiêu Vô Y dường như cũng kịp phản ứng, cả người đều ngây dại.
Hàn Nghệ phê phê, cười nắc nẻ: "Vô Y, nàng định khi nào thì nộp học phí đây?"
"A a a."
Tiêu Vô Y bỗng nhiên sợ hãi kêu một tiếng, mặt đỏ như gấc. Tuy nàng không còn là một trinh nữ, nhưng trái tim trinh nữ của nàng vẫn còn nha, chỉ cảm giác tim như muốn nhảy ra ngoài, vừa thẹn vừa giận, mắng: "Chàng là đồ bại hoại."
Đồng thời hai tay đưa lên, như muốn giãy thoát ra.
Nhưng lại vừa vặn thúc cùi chỏ vào ngực Hàn Nghệ.
Cùi chỏ của Tiêu Vô Y, cũng không phải cùi chỏ của nữ nhân bình thường nha.
Hàn Nghệ không kịp chuẩn bị, ngã ngửa ra sau, bỗng nhiên thiếu oxy, làm cho hắn xém tí ngất xỉu, đôi mắt rưng rưng, ngây ngốc nhìn lên trời, ta không bao giờ làm giáo viên nữa đâu, hức hức.