[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 315 : Từ Chery sang Audi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hàn Nghệ một mình đẩy một chiếc xe gỗ đến, vừa nhìn đã biết là đến tặng lễ nha, quá rõ ràng rồi. ⊙. ⊙ Võ Mị Nương cũng bị hù rồi, nàng cho rằng Hàn Nghệ chỉ là mang đến chút vải vóc gì đó thôi, kỳ thật tặng cái gì cũng không quan trọng, nàng cũng không thiếu chút quà cáp này, mấu chốt là có người đến tặng nha. Hàn Nghệ đi vào bên trong, đặt chiếc xe gỗ xuống bên cạnh, thở phì phò, hướng về phía Võ Mị Nương hành lễ, nói: "Hàn Nghệ bái kiến Chiêu nghi." Ánh mắt lại thoáng nhìn, hôm nay Võ Mị Nương đang mặc váy lụa mềm, lộ ra vùng ngực tuyết trắng, cái rãnh mương kia thật đúng là sâu không thấy đáy nha, Hàn Nghệ nhìn mà toát mồ hôi lạnh, mong nó đừng có nhảy ra ngoài, nếu không sẽ lúng túng đó. Võ Mị Nương ngược lại không có chú ý, bởi vì đây là chuyện rất bình thường, ở Đường triều lộ ngực còn tượng trưng cho một loại thân phận, bởi vì không phải ai cũng có thể lộ được, cười nói: "Nhanh, nhanh miễn lễ, dâng trà." "Vâng." Cái này cần phải khoản đãi nha. Hàn Nghệ vừa thấy, thiếu chút nữa đã cười ra tiếng, thầm nghĩ, xem ra nàng ta cũng đang lo lắng, thế là uống một ngụm trà, giọng điệu chậm rãi, nói: "Thật sự xin lỗi, ta định hôm qua đến chúc mừng rồi, nhưng không biết nên tặng lễ vật gì cho Chiêu nghi thì mới thích hợp, thế nên mới cực khổ suy nghĩ một ngày trong phòng, rốt cuộc nghĩ ra một ý tưởng." Nói xong, tay hắn duỗi tay về hướng bên cạnh, nói: "Đây là xe nôi ta đặc biệt chuẩn bị cho Hoàng tử mà Chiêu nghi sắp sinh." Lúc này mới vừa chẩn đoán ra được có thai, có trời mới biết là nam hay nữ, nhưng nam chung quy vẫn tốt hơn nữ ở thời đại này. Võ Mị Nương nghe vậy trong lòng vui vẻ, nàng đương nhiên cũng hi vọng là một Hoàng tử, lại nghe tới xe nôi, không khỏi tò mò, ánh mắt nhìn về phía chiếc xe gỗ nho nhỏ kia. Hàn Nghệ lập tức giải thích nói: "Xe nôi này là một thứ ta làm cho Hoàng tử khi tuổi còn nhỏ, thiết kế ra để cung cấp sự tiện lợi khi ra ngoài. Ta cho rằng trẻ con tuy còn nhỏ, nhưng cũng có điểm giống người trưởng thành, nếu cứ luôn ở trong phòng, thì sẽ buồn chán lắm, cần thì đi ra ngoài dạo chơi một chút, để chúng nó trông thấy thế giới bên ngoài thế nào, điều này có nhiều điểm tốt cho sự trưởng thành của trẻ. Đợi tới khi Hoàng tử sinh ra, là Chiêu nghi có thể đẩy xe đưa Hoàng tử ra hoa viên chơi một chút." Nói xong, hắn còn thị phạm một chút làm sao sử dụng xe nôi này. Đương nhiên, xe nôi này không phải chỉ có mấy khúc gỗ, mặt trên đều đã được bọc bằng tơ lụa đấy, những tơ lụa này cũng chính là thứ mà lúc trước Võ Mị Nương ban cho hắn. Hắn đây cũng là mượn hoa hiến phật thôi. Tri kỷ nha! Đây đúng là quá tri kỷ mà. Lần này Hàn Nghệ đến không chỉ là tặng quà, mà còn mang cả đống tâm tư, bởi vì hiện giờ không có xe nôi, Võ Mị Nương chắc chắn sẽ cho rằng đây là Hàn Nghệ hao hết tâm tư mới nghĩ ra, chắc chắn sẽ cảm động muốn chết. Nàng rất nhanh đã yêu thích chiếc xe nôi này, chạy nhanh từ trên giường xuống, nói: "Xe nôi này đúng là lạ thật đấy, ta có thể thử không?" Nha hoàn bên cạnh vội vàng đi tới đỡ lấy nàng. Hàn Nghệ cười nói: "Đương nhiên là có thể." Võ Mị Nương đi tới trước, đẩy cái xe nôi này, tưởng tượng cảnh sau này mình đẩy con của mình tản bộ chầm chậm trong ngự hoa viên, đây là một loại hạnh phúc cỡ nào chứ, oán khí trong lòng phút chốc đã trở thành hư không. Hàn Nghệ nhìn bộ dáng cao hứng của nàng thì âm thầm đắc ý. Hàn Nghệ - Người bạn của chị em phụ nữ, ngươi quả thật là danh bất hư truyền. Võ Mị Nương chơi một hồi mới chịu buông tay, thấy Hàn Nghệ vẫn còn đứng ở bên cạnh, thế là duỗi tay nói: "Hàn Nghệ, nhanh, nhanh ngồi đi." "Đa tạ." Hàn Nghệ ngồi vào cái ghế bên cạnh. Võ Mị Nương cũng ngồi trở lại cái ván, vui vẻ cười nói: "Hàn Nghệ, ngươi đúng là có tâm, ta vô cùng thích xe nôi này, tin rằng bệ hạ cũng sẽ thích đấy." Hàn Nghệ cười nói: "Chiêu nghi thích thì tốt rồi, ta chỉ sợ món quà này quá khó coi thôi." "Sao có thể chứ." Võ Mị Nương vội vàng nói: "Chỉ với một phần tâm ý này của ngươi, đã là quá đáng quý rồi, ta thật không biết làm thế nào để cảm ơn ngươi mới tốt nữa." Hàn Nghệ nói: "Chiêu nghi nói quá lời. Đây chỉ là một phần tâm ý nhỏ của những người làm thần tử như chúng ta mà thôi, không đáng nhắc đến." Võ Mị Nương nghe vậy thở dài, nói: "Nếu ai cũng nghĩ được như ngươi thì tốt rồi." Hàn Nghệ giả vờ ngẩn ra, liếc mắt nhìn Võ Chiêu nghi một cái, cười nói: "Có phải Chiêu nghi đang tức giận vì bị văn võ cả triều lãnh đạm không?" Bởi vì nơi này chỉ còn một nha hoàn thân cận bên cạnh, nên Võ Mị Nương cũng không giấu tức giận trong lòng, mắt phượng trợn lên, nói: "Chẳng lẽ ta không nên tức giận sao? Đám thần tử gì đó, cho dù bọn họ có xem thường ta, nhưng đứa nhỏ này dù gì cũng là của bệ hạ, không nhìn mặt tăng thì cũng phải nhìn mặt Phật chứ." Hàn Nghệ mỉm cười nói: "Lời tuy nói thế, nhưng ta cho rằng điều này thật ra lại là một chuyện tốt đối với Chiêu nghi." Võ Mị Nương sửng sốt, nói: "Là sao?" Hàn Nghệ cười nói: "Nếu tất cả mọi người đều ủng hộ Chiêu nghi, đều lấy lễ đối đãi, hơn nữa còn được bệ hạ sủng ái, vậy ngược lại sẽ làm người ta đồng cảm với người khác. Cho dù về sau Chiêu nghi có thành công, thì dư luận nhằm vào Chiêu nghi chắc chắn vẫn sẽ không tốt. Bởi vì bản tính con người ấy mà, đều có thói quen đồng cảm với kẻ yếu. Đến lúc đó người ta sẽ nghĩ, có phải Chiêu nghi khinh người quá đáng hay không, vân vân các loại. Nhưng mà, loại đãi ngộ bất công hiện giờ, có thể giúp Chiêu nghi tranh thủ rất nhiều sự đồng cảm. Cho dù đến lúc Chiêu nghi có động tác, thì mọi người cũng có thể lý giải, dù sao thì cũng là vì tự bảo vệ mình." 'Người khác' mà hắn nói còn có thể là ai chứ, không phải là chỉ Vương hoàng hậu sao. Võ Mị Nương nghe vậy trầm ngâm, nói: "Vậy theo ý ngươi là...?" Hàn Nghệ nói: "Mạnh trong nội tâm, yếu ở bề ngoài." Đạo lý này rất dễ hiểu, trước tiên ngụy trang mình thành một người bị ức hiếp, đến lúc đó dù ngươi muốn làm gì, thì cũng có lý do để làm rồi, ta không phải vì tham quyền mà muốn đoạt ngôi Hậu, ta thật sự là bị bức đến không còn cách nào, nên mới phải phản kích thôi. Hiện tại mọi người đều đồng cảm với Vương hoàng hậu, việc này kỳ thật vô cùng bất lợi với Võ Mị Nương. Nhưng nếu nói thể này, tựa hồ cũng không phải là một chuyện xấu. Võ Mị Nương nháy mắt đã thấy lòng khá hơn nhiều. Hàn Nghệ đảo mắt, lại nói: "Kỳ thật Chiêu nghi còn có thể nhờ vào chuyện này, mà làm to ra đấy." Võ Mị Nương nói: "Mau nói tiếp." Hàn Nghệ nói: "Dựa theo lẽ thường, không phải là cần đãi một buổi tiệc mừng sao?" Võ Mị Nương gật gật đầu, nói: "Nhưng cho dù mở tiệc, thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục. Chẳng lẽ ngươi lại bảo ta tự tìm sự không thoải mái, tranh thủ sự đồng cảm của mọi người?" "Đương nhiên không phải!" Hàn Nghệ cười nói: "Chiêu nghi đừng quên, vài ngày trước cơn lũ bất ngờ kia đã làm chết không ít người, hiện giờ sự bất an vẫn chưa tan, mở tiệc vào lúc này đích xác có chút không ổn. Chiêu nghi sao không thử đề nghị bệ hạ, đem khoản tiêu phí của lần mở tiệc này, cùng với những thứ bệ hạ ban thưởng cho ngài, đem tặng cho người nhà của những người đã chết kia. Kể từ đó, vừa có thể tìm được một bậc thang xuống đài, lại vừa có thể lấy được nhân tâm, còn có thể tranh thủ được không ít sự đồng cảm." Võ Mị Nương nghe vậy đôi mắt sáng ngời, đây quả thật là một biện pháp tốt nha, một công đôi việc, còn có thể hóa giải xấu hổ. Làm gì còn oán khí nữa, vui mừng không thôi, thật sự là nhân họa đắc phúc mà, cười dài nói: "Hàn Nghệ. Ngươi thật đúng là giỏi tìm cách đó." Hàn Nghệ nói: "Đa tạ Chiêu nghi khích lệ." Thiếp thân nha hoàn thấy Võ Mị Nương tâm tình đã khá hơn, khẩn trương chớp lấy cơ hội nói: "Chiêu nghi, đến thời điểm dùng bữa rồi." Võ Mị Nương đang tán gẫu vui vẻ cùng Hàn Nghệ, không khỏi trừng mắt, ngươi cũng quá không hiểu chuyện rồi. Hàn Nghệ vội vàng nói: "Chiêu nghi, hiện giờ thân thể là lớn nhất, ngài nên bảo vệ tốt chính mình, nếu như ngay cả chính ngài cũng không quý trọng thân thể của mình, vậy thì càng không thể hi vọng xa vời người khác quý trọng giùm mình rồi." Võ Mị Nương nghe vậy khẽ gật đầu, nói: "Ngươi nói không sai, ta đúng là hành động theo cảm tính rồi." Oán khí trong lòng vừa tan, khẩu vị cũng trở lại, đúng là cảm thấy có chút đói bụng. Nha hoàn đứng bên cạnh vội vàng đem đồ ăn đưa tới. Hàn Nghệ cũng đứng dậy nói: "Chiêu nghi cứ từ từ dùng bữa, Hàn Nghệ cáo từ trước." Võ Mị Nương đang cảm thấy tán gẫu rất vui vẻ, nói: "Nếu không có việc gì thì ngồi thêm một lát đi. Ta còn có chút việc muốn thỉnh giáo ngươi." "Vâng." Hàn Nghệ lại ngồi trở lại. Cái mông vừa mới ngồi xuống, chợt nghe thấy một tiếng hô the thé: "Hoàng thượng giá lâm." Hàn Nghệ lại vội vàng đứng dậy, không qua bao lâu, chỉ thấy Lý Trị mang vẻ mặt âm trầm đi vào. "Vi thần tham kiến bệ hạ." Hàn Nghệ vội vàng hành lễ. Võ Mị Nương cũng vội vàng bước xuống từ tấm ván, Lý Trị vừa thấy, vội vàng tiến tới đỡ Võ Mị Nương, nói: "Nàng đang mang thai, những việc này miễn đi." "Đa tạ bệ hạ." Lý Trị lại nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: "Hàn Nghệ, ngươi tới lúc nào vậy?" Võ Mị Nương cười nói: "Hàn Nghệ là tới tặng quà cho con của chúng ta đấy." Đúng là nhu thanh tế ngữ nha! Lý Trị cũng đã bị Võ Mị Nương oán trách cả ngày, lúc trở lại, trong lòng còn có chút bồn chồn, hiện giờ thấy giọng điệu Võ Mị Nương đại biến, cứ tựa như là gió xuân, lại thấy thần thái Võ Mị Nương có vẻ vô cùng vui vẻ, thì trong lòng rốt cuộc cũng trấn tĩnh lại, cười nói: "Vậy à?" Võ Mị Nương lập tức tự mình tiến lên, hai tay giữ lấy xe nôi, nói: "Đây chính là xe nôi mà Hàn Nghệ tặng cho con của chúng ta, đợi sau khi hoàng nhi lớn lên, ta sẽ có thể cùng bệ hạ đẩy xe đưa hoàng nhi ra ngự hoa viên tản bộ rồi." Vừa nói vẻ mặt còn mơ về tương lai. Lý Trị cũng chưa từng thấy xe nôi này. Hơn nữa y cũng trẻ tuổi, cũng cảm thấy rất hứng thú đối với những sự vật mới, nhìn đông rồi lại ngó tây một hồi, nói: "Chiếc xe nôi này đúng là thú vị nha. Nào, để trẫm tới thử xem." Nói xong y hứng trí bừng bừng tiến tới, đẩy thử xe nôi kia, liên tục gật đầu, khen không dứt miệng, lại quay qua Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, đây là ngươi làm sao?" Hàn Nghệ gật đầu nói: "Bẩm bệ hạ, đây là chính vi thần tự mình làm, nhưng vì nhân lực vật lực có hạn, làm ra sản phẩm cũng không hoàn mỹ lắm, nếu đổi được chất liệu bốn bánh xe kia thành đồng, vậy sẽ càng tốt hơn." "Không không không, ngươi có thể có phần tâm tư này, đã là khó có rồi." Lý Trị lại nhìn bộ dáng vui vẻ của Võ Mị Nương, cảm động đến rối tinh rối mù, sớm biết thế này, thì từ sớm đã kêu Hàn Nghệ tới rồi, nói: "Hàn Nghệ, trẫm thật sự rất cảm kích ngươi." Trong mắt phiếm lệ quang, tựa như muốn nói, may mà có ngươi đó! "Có thể cống hiến sức lực vì bệ hạ, đó là vinh hạnh của vi thần." Lúc Hàn Nghệ nói chuyện, lại lộ ra ánh mắt 'Ta hiểu mà'. Ánh mắt của hai nam nhân, làm sao có thể qua được đôi mắt của Võ Mị Nương, không khỏi có vẻ có chút xấu hổ, hai má ửng hồng, một tay ôm lấy tay của Lý Trị, nói: "Bệ hạ, ngài xem Hàn Nghệ có tâm như thế, chúng ta có phải cũng nên tỏ vẻ một chút không?" "Thưởng. Nhất định phải thưởng." Lý Trị nói rồi, lại không biết nên thưởng cái gì, quay sang Võ Mị Nương hỏi: "Mị Nương, nàng quyết định đi." Võ Mị Nương đảo đôi mắt phượng, nói: "Bệ hạ, ta định đem xe ngựa mà lúc trước bệ hạ ban cho ta, tặng lại cho Hàn Nghệ." Hàn Nghệ vừa nghe thấy, OMG, đây quả thật là từ Chery QQ đổi sang Audi mà! Lý Trị cũng cảm thấy nên làm như thế, rốt cuộc cũng có một người tới chúc mừng, không thưởng lớn sao được, cũng tiện thể để cho những kẻ chưa tới chúc mừng hâm mộ một chút, vô cùng sảng khoái nói: "Được, làm theo ý nàng, mặt khác, đến lúc đó trẫm sẽ lại có ban thưởng khác." Woa! Một xe ngựa còn chưa đủ, còn có thưởng khác à, chuyến này đúng là kiếm lớn rồi. Hàn Nghệ thầm nở nụ cười trong lòng.