[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
"Lư quốc công, nếu không có chuyện gì, tiểu tử cũng xin đi trước."
Hàn Nghệ cũng chuẩn bị chuồn đi, nhưng hắn cũng không dám làm giống như Nguyên Mẫu Đơn, vờ như không nghe thấy gì, mà vẫn phải lên tiếng chào.
"Tiểu tử ngươi đợi chút đã."
Trình Giảo Kim lập tức gọi hắn lại, lại thấp giọng hỏi: "Ngươi và Mẫu Đơn..."
Hàn Nghệ vội vàng giải thích nói: "Lư quốc công, ta và Mẫu Đơn nương tử chỉ là có chút hợp tác trên phương diện làm ăn, ta là người có thê tử, hơn nữa, nàng cũng sẽ không coi trọng ta đâu!"
"Điều này cũng đúng."
Trình Giảo Kim hoàn toàn tán đồng với lời Hàn Nghệ nói.
Hàn Nghệ buồn bực nói: "Tuy nhiên, tiểu tử cũng không không chịu nổi như Lư quốc công ngươi nói chứ, trước kia ngươi còn nói rất thưởng thức tiểu tử đấy."
"Đó là lúc trước."
Trình Giảo Kim hừ một tiếng: "Tiểu tử ngươi cũng thật đúng là không biết trời cao đất dày, ngươi đã từng thấy con thỏ nào chơi cùng một đàn hổ chưa?"
Tại sao lại cố vòng qua chuyện này rồi. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Xin thứ cho tiểu tử ngu dốt, không biết lời này của Lư quốc công là có ý gì?"
"Tiểu tử ngươi còn không biết? Ngươi không biết mà lại ở đây?"
Trình Giảo Kim trừng mắt, lập tức lại thở dài: "Hàn Nghệ à, lão phu thưởng thức cái tính không sợ trời, không sợ đất kia của ngươi. Nhưng cái tính này của ngươi mà dùng ở triều đình thì chính là tìm chết. Đến dưới trướng lão phu đi, bây giờ vẫn còn chưa muộn đâu, hiện giờ chỗ an toàn nhất, đó chính là trong quân. Lão phu rất rõ ràng đối với biểu hiện của ngươi trong trận chiến ở Dương Châu, đến trong quân trải nghiệm một chút, về phần sau này có thể đạt bao nhiêu thành tựu, vậy phải xem vận mệnh của chính ngươi rồi."
Kỳ thật cái trận chiến Dương Châu trước đó kia, cả quá trình cực kỳ xuất sắc, công lao cũng không nhỏ, không cần nghĩ cũng biết Dương Triển Phi kia hiện giờ chắc chắn đã thăng chức. Nhưng mà, công thần lớn nhất của trận chiến này - Hàn Nghệ, lại bởi vì xuất thân hèn mọn, nên bị thể chế chính trị bỏ qua.
Nhưng Trình Giảo Kim không quá coi trọng những điều này, thế nên ông ta vô cùng coi trọng Hàn Nghệ. Nhưng ông ta cảm thấy Hàn Nghệ còn trẻ như vậy, lại chạy đi chơi với một đám cáo già, nhất định sẽ bị người ta đem bán, lại còn giúp người ta đếm tiền. Ông ta cho rằng con đường võ tướng này, mới là con đường thích hợp nhất với Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ đương nhiên sẽ không đi tòng quân, nếu mà muốn đi thì đã sớm đi rồi, ít nhất lúc này thì hắn không muốn. Bất quá hắn cũng biết Trình Giảo Kim là có ý tốt, chỉ có thể thở dài nói: "Đa tạ Lư quốc công thưởng thức, tiểu tử không có gì để báo đáp."
"Ngươi...!" Trình Giảo Kim đầu tiên là trừng mắt, lập tức lại thở dài, vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói: "Vậy ngươi tự giải quyết cho tốt đi."
Nói rồi, ông ta liền xách theo giỏ quýt rời đi.
Đợi ông ta đi xa rồi, Hàn Nghệ đột nhiên cười, thầm nghĩ, nếu chỉ là một con hổ, thì bé thỏ như ta hiển nhiên có thể chạy được bao xa, thì cố gắng chạy xa bấy nhiêu. Nhưng nếu đó là một đàn hổ, khà khà, hươu chết về tay ai, vẫn còn chưa biết đâu.
Tiếp tục bước dọc xuống theo cầu thang, ngắm phong cảnh Thiên Đài Sơn, bỗng phát hiện, ở xung quanh đình đài, đại thụ phía trước có thêm rất nhiều người mới đến. Những người này có kẻ mặc thường phục, cũng có kẻ mặc nho sam, 4~5 người tụ cùng một chỗ, có người đứng, có người ngồi dựa lưng vào cây đại thụ. Thậm chí còn có người trực tiếp ngồi trên thân cây, đang kịch liệt thảo luận cái gì đó, dù sao mỗi người đều phát biểu ý kiến của mình, bàn luận to nhỏ. Hàn Nghệ cũng ngẫu nhiên nghe được một ít bàn luận về tình hình chính trị đương thời.
Không cần phải nói, những người này nhất định đều là một vài quý tộc. Ở giai cấp quý tộc, ngôn luận vẫn là vô cùng tự do. Bọn họ thật sự không sợ, thích bàn luận về chính trị, thậm chí còn phê bình một vài chính sách đương thời. Đây là không khí quý tộc, điều này khó có khả năng xuất hiện ở thời đại Minh Thanh.
Hoàng đế cũng không sợ bọn họ bàn luận to nhỏ, Hoàng đế chỉ sợ bọn họ không nói, vậy phỏng chừng là đang bí mật mưu đồ gì đó.
Ở trên sân thượng một tòa đình đài giữa lưng chừng núi, có vài lão giả đang ngồi, tuy rằng ăn mặc vô cùng đơn giản, nhưng trông những người này lại cực kỳ nổi bật. Bọn họ hoàn toàn có thể đại biểu triều đình, chính là Trưởng Tôn Vô Kỵ, Chử Toại Lương, Liễu Thích, Lai Tể, Hàn Viện.
"Phù...! Già rồi! Già rồi!"
Trưởng Tôn Vô Kỵ ngồi ở trong đình, hơi thở có chút hổn hển, nói: "Nhớ ngày đó ta cùng với Thái Tông Thánh Thượng tới đây, nào có cố sức như vậy, con người không thể không già đi nha."
Chử Toại Lương cười nói: "Đúng là vậy, nhớ ngày trước cùng Thái Tông Thánh Thượng tới đây, vẫn là năm Trinh Quán thứ 18, vậy mà nháy mắt đã 10 năm trôi qua."
Lai Tể nói: "Nhưng phong cảnh nơi này vẫn xinh đẹp như trước đây."
Chợt nghe một người nói: "Đều là cảnh còn người mất, cảnh sắc tuy đẹp, nhưng cũng không bằng xưa kia."
Người nói chuyện chính là Liễu Thích, chỉ thấy vẻ mặt ông ta đầy oán khí.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nhíu mày nói: "Tử Thiệu, ngươi có phải sinh bệnh rồi không, sao lại nói bậy như thế."
Liễu Thích dậm chân nói: "Thái úy, ta hiện giờ ăn không ngon, ngủ không yên, nào có tâm tình thưởng thức cảnh đẹp này."
Chử Toại Lương nói: "Ngươi sợ cái gì, hiện giờ ngồi trong cung không phải vẫn là Vương hoàng hậu sao."
Liễu Thích vội vàng nói: "Đăng Thiện, ngươi không biết đó thôi, từ chuyện tiểu công chúa chết yểu lần trước qua đi, bệ hạ đối với ta chính là mọi kiểu lãnh đạm, gặp mặt cũng không nói một câu. Không chỉ có thế, hiện giờ ngay cả tỷ của ta tiến cung cũng bị hạn chế. Ngay cả chuyện tới Vạn Niên Cung này, bệ hạ cũng chỉ phái người tới nói với cháu gái ta một câu, càng đừng nói chi tới việc mang cháu gái ta cùng đến. Giờ bệ hạ xuất cung, Hoàng hậu không thấy, không ngờ đã không mang theo hoàng hậu đi, mà lại mang theo một Chiêu nghi, nếu dân chúng biết được, thì sẽ nghĩ việc này thế nào."
Lai Tể nói: "Việc này bệ hạ đích xác làm không được ổn thỏa lắm."
Hàn Viện cau mày nói: "Vương hoàng hậu và bệ hạ là thanh mai trúc mã, hơn nữa Hoàng hậu còn là người mà Thái Tông Thánh Thượng tự mình chỉ định, nên chắc bệ hạ không dám xằng bậy đâu."
Liễu Thích hừ một tiếng: "Hiện tại việc này đã như lửa sém lông mày rồi, nếu chúng ta còn tiếp tục không quan tâm đến, thì chẳng phải là ngồi chờ chết."
Chử Toại Lương nói: "Nhưng hiện giờ bệ hạ vẫn chưa nói gì, chúng ta chung quy không thể khuyên Hoàng thượng ở cùng Hoàng hậu nhiều hơn đi, vậy không khỏi là gây rối vô cớ rồi."
Liễu Thích đột nhiên liếc mắt nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ một cái, nói: "Thật ra ta có một cách."
Chử Toại Lương hỏi: "Có cách gì?"
Trong mắt Liễu Thích hiện lên một chút tàn nhẫn, nói: "Ta muốn thượng tấu xin từ chức Trung Thư Lệnh."
Chử Toại Lương đại kinh thất sắc, nói: "Ngươi điên rồi sao."
"Ngươi trước hết nghe ta nói đã."
Liễu Thích nói: "Chức Trung Thư Lệnh này là chức vị quan trọng, há có thể nói đổi là đổi. Ta làm như vậy, chẳng qua là muốn thử bệ hạ một chút, nếu bệ hạ thật sự phê chuẩn, như vậy chứng minh là bệ hạ quyết tâm sẽ lập Võ Chiêu nghi làm hậu. Nếu là như vậy, thì cho dù ta không xin từ chức, bệ hạ cũng sẽ không còn tiếp tục tín nhiệm ta nữa, ta có làm cũng không an lòng. Hơn nữa chúng ta còn có thể chuẩn bị tốt đối sách. Mặt khác, tỷ tỷ ta và cháu gái ở trong cung nhận đủ ủy khuất, người làm cữu cữu như ta đây, nếu một chút động tác cũng không có, vậy còn có ai có thể giúp các nàng."
Nói như oán khí đầy mình vậy. Sự thật cũng đúng là thế, ông ta xuất thân từ Hà Đông Liễu thị, đại tộc Quan Trung, khuê nữ nhà mình ở nhà chồng bị ủy khuất, làm cữu cữu khẳng định phải ra mặt để làm chủ cho khuê nữ nhà mình nha. Nhưng đối phương là Hoàng thượng, mắng cũng không được, đánh cũng không được, chẳng phải chỉ còn lại một chiêu này, bức thôi! Không chỉ thế, một chiêu này của ông ta, nhìn qua là muốn cùng Hoàng đế căng thẳng chính diện, nhưng kỳ thật còn âm thầm ẩn giấu một tay bo bo giữ mình.
Nếu Lý Trị thật sự mang tâm tư phế Hậu, như vậy đến lúc đó ông ta là Trung Thư Lệnh, lại là cậu của Hoàng hậu, khẳng định Lý Trị sẽ lấy ông ta khai đao. Bỏ qua đám người Trưởng Tôn Vô Kỵ một bên không nói, ông ta chắc chắn sẽ bị liên lụy đấy, bởi vì ông ta có thể được làm Trung Thư Lệnh, cũng nhờ một phần có Vương hoàng hậu, Hoàng hậu hạ vị, ông ta đương nhiên cũng phải xuống đài theo.
Nói cách khác, nếu Lý Trị còn chưa quyết định, thì chắc chắn sẽ không để ông ta từ chức, nói không chừng còn bởi vì sự bất mãn của ông ta, mà cảm thấy áy náy, đi quan tâm Hoàng hậu nhiều hơn, làm vậy vừa sẽ biết ý tứ của Lý Trị thế nào, lại còn bảo vệ được chức quan.
Nếu Lý Trị đã hạ quyết tâm, như vậy khẳng định sẽ phê chuẩn cho ông ta từ quan, như thế trước khi Lý Trị động thủ, ông ta có thể nhượng bộ lui binh trước, khiến Lý Trị không thể lấy ông ta khai đao.
Một chiêu này có thể nói là lấy lùi làm tiến, cũng có thể nói là lấy tiến làm lùi.
Chỉ xem Lý Trị có ý gì nữa thôi.
Chử Toại Lương nhíu mày không nói.
Lai Tể lại nói: "Thật ra ta cảm thấy rất khả thi. Hiện giờ xem ra, bệ hạ xác thực có tâm tư phế Hậu rồi, chắc chắn cũng đang chờ cơ hội. Nếu để bệ hạ đợi được tới khi cơ hội thành thục, ngược lại sẽ bất lợi đối với chúng ta, thế nên chúng ta nên dứt khoát tiên phát chế nhân, phá chuyện này trước đã, sau đó chúng ta lại cực lực khuyên can bệ hạ, khiến bệ hạ không có tâm tư này nữa, tốt nhất là đuổi Võ Chiêu nghi ra khỏi cung luôn."
Hàn Viện gật đầu nói: "Ta cũng tán thành."
Đám người lại nhao nhao đều nhìn về phía Trưởng Tôn Vô Kỵ, đây là lão đại, lão đại không gật đầu, bọn họ cũng không dám làm như thế.
Cáo già như Trưởng Tôn Vô Kỵ làm sao có thể không rõ dụng ý của Liễu Thích, nhưng theo ông ta, Liễu Thích chính là khu vực giảm xóc, không thể dễ dàng từ bỏ. Nếu Hoàng đế thực sự phê chuẩn rồi, vậy đối với ông ta mà nói, chính là rất bất lợi, trầm ngâm một lát, nói: "Tử Thiệu, cứ chờ thêm một hồi đi, hiện giờ còn chưa tới thời điểm đi một bước kia."
.
Ở phía đông Vạn Niên Cung có một tòa đại điện hùng vĩ, tên là Bài Vân điện!
Bình thường ca múa biểu diễn đều là tiến hành ở đây.
Lúc này, Hàn Nghệ đang cùng Mộng Nhi ở trong này tiến hành diễn tập làm quen sân khấu, đại điện này còn lớn hơn cả Phượng Phi Lâu, sân khấu cũng lớn hơn nhiều, nhưng lớn không có nghĩa là tốt, còn phải thích ứng một chút.
Chẳng qua Lý Trị cho Hàn Nghệ thời gian cũng đủ nhiều, so với những cung kỹ thì chiếm thời gian nhiều hơn nhiều lắm, kỳ thật lần xuất hành này, phương diện biểu diễn chủ yếu vẫn là lấy kịch nói của Phượng Phi Lâu làm chủ đạo.
Khi mặt trời lặn xuống Tây Sơn, đám Hàn Nghệ, Mộng Nhi tập luyện suốt một ngày, đều kéo một thân mệt mỏi ra khỏi cung điện.
Đến chỗ ngã ba ngoài cung, vừa lúc gặp Trưởng Tôn Vô Kỵ và hai tùy tùng từ phía đối diện đi tới.
Hàn Nghệ dĩ nhiên biết Trưởng Tôn Vô Kỵ là tới tìm hắn, dừng bước chân lại, đợi Trưởng Tôn Vô Kỵ đến gần, lập tức khẩn trương cùng đám người Mộng Nhi khom mình thi lễ.
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu, nói: "Miễn lễ! Các ngươi mới vừa từ Bài Vân điện đi ra à?"
Hàn Nghệ liếc nhìn Trưởng Tôn Vô Kỵ, gật đầu nói: "Dạ đúng vậy."
Trưởng Tôn Vô Kỵ chỉ tay về hướng trong cung, nói: "Các ngươi không phải là nên đi bên kia sao?"
Lão già này rõ ràng là biết rồi còn cố hỏi. Hàn Nghệ ngượng ngùng nói: "Là như vầy, chúng ta được sắp xếp ngụ tại Lục Ba các."
"Lục Ba các?"
Trưởng Tôn Vô Kỵ vẻ mặt kinh ngạc, lập tức cười nói: "Đúng lúc lão phu cũng phải đi sang bên kia, đi một mình cũng khá nhàm chán, ngươi hãy theo lão phu cùng đi đi."
"Vâng!"
Hàn Nghệ cung kính đáp, sau đó mắt liếc ra hiệu một cái với đám người Mộng Nhi.
Mộng Nhi lập tức nói: "Quốc cữu công, vậy chúng ta đi trước ạ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ gật gật đầu.
Đám Mộng Nhi liền đi trước, Trưởng Tôn Vô Kỵ và Hàn Nghệ đi ở phía sau.
"Thật không ngờ Quốc cữu công nhanh như vậy đã tới tìm tiểu tử."
Hàn Nghệ khẽ mỉm cười, hắn ngược lại cũng không sợ, hắn và Trưởng Tôn Vô Kỵ trước đó đã có qua lại, rất nhiều người đều biết điều ấy. Nếu hai người bọn họ lén lút, lỡ bị người khác phát hiện rồi, vậy chắc chắn sẽ cho rằng hai người bọn họ đang có mưu đồ bí mật gì đó. Ngược lại nếu cứ đường đường chính chính đi cùng với nhau, thì sẽ không có ai hoài nghi gì, hơn nữa, Hàn Nghệ vào ở Lục Ba các, hai người bọn họ cũng không thiếu đề tài nói chuyện.
"Lão phu cũng không nghĩ tới, chẳng qua tiểu tử ngươi thật đúng là lợi hại, mới không qua bao lâu, ngươi đã từ lều trại đến ở Lục Ba các. Ha ha, lão phu quả nhiên không nhìn lầm người."
Trưởng Tôn Vô Kỵ mắt nhìn phía trước, nhìn như phong khinh vân đạm.
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Đa tạ quốc cữu công khích lệ."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Là vì một ván bài ở huyện Mi kia sao?"
Hàn Nghệ gật gật đầu.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Lão phu cũng rất tò mò, là cái gì khiến bệ hạ coi trọng ngươi như thế, vậy mà lại cho ngươi vào ở Lục Ba các."
Hàn Nghệ chi tiết nói: "Tiểu tử trước đó chỉ là đưa ra hai quan điểm, một công một tư. Phương diện việc công, tiểu tử đã từng đề cập với Quốc cữu công rồi, chính là muốn làm chuyện lớn thì phải có công cụ tốt. Nếu như muốn Đại Đường tiến thêm một bước, thì công cụ tiên tiến chính là phương pháp nhanh nhất, ta đề nghị bệ hạ coi trọng phát minh sáng tạo. Về tư, đơn giản chính là mấy lời nịnh nọt, tiểu tử chỉ trình bày một quan điểm, chính là sau lưng một người đàn ông thành công, nhất định phải có một người phụ nữ vĩ đại."
Về muốn làm chuyện lớn thì phải có công cụ tốt, Trưởng Tôn Vô Kỵ cũng đã từng nghe qua, tuy rằng Hàn Nghệ không nói rõ ràng, nhưng trong lòng cũng đoán ra được nội dung trong đó, chỉ là ông ta cũng không biết rằng bên trong còn cất giấu một cái luật độc quyền. Nhưng thật ra một câu còn lại kia, khiến ông ta hơi nhíu mày, nói: "Bệ hạ có tán thành câu sau của ngươi hay không?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Hẳn là tán thành."
Trưởng Tôn Vô Kỵ nói: "Còn Võ Chiêu nghi thì sao? Vẻ mặt nàng ta lúc ấy thế nào?"
Cái này còn cần phải hỏi sao? Hàn Nghệ nói đúng sự thật: "Đương nhiên là cao hứng, bằng không tiểu tử cũng sẽ không ở tại Lục Ba các."
"Điều này cũng đúng."
Trưởng Tôn Vô Kỵ thấp giọng thì thầm một câu, hai đầu lông mày lộ ra một tia buồn rầu, ánh mắt hướng bên trái thoáng nhìn, nói: "Được rồi, lão phu đi trước."
Nói xong, ông ta liền đi sang hành lang bên cạnh.
Tuy rằng Hàn Nghệ vào ở Lục Ba các, nhưng cũng không thay đổi được thực chất, ông ta cũng biết tin tức Hàn Nghệ có thể cung cấp không có bao nhiêu.
Hàn Nghệ cười lắc đầu, tìm một tên lừa đảo đi nằm vùng, thật không biết lão nhân gia ngươi nghĩ thế nào nữa.