[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Dương Tư Huấn tuy rằng bảo thủ, nhưng tuyệt không phải là người cổ hủ, ông ta biết Hàn Nghệ nhất định sẽ suy xét đến Dương Mông Hạo, đây là điều có thể lý giải được, chỉ có điều Hàn Nghệ nói dối quá lưu loát, kinh nghiệm quá phong phú, mà Dương Tư Huấn lại là chú trọng phẩm hạnh cá nhân, vì vậy ông ta đối với biểu hiện lần này của Hàn Nghệ, có phần bất mãn.
Xem ra có chút thời điểm diễn xuất quá mạnh cũng không phải chuyện tốt.
Hàn Nghệ cũng biết Dương Tư Huấn nhất định sẽ vì vậy mà giảm bớt đi nhiều ấn tượng tốt đối với hắn, nhưng hắn không thấy sao cả, hắn thật sự chưa bao giờ mong đợi dựa vào Dương Tư Huấn mà phát tài, ngược lại chuyện này càng thêm thúc đẩy ý nghĩ sớm một chút chuyển ra ngoài.
Đi một hồi, chợt thấy Hùng Đệ dẫn theo hai con thỏ bước dáng chữ bát, mặt mày hớn hở đắc ý, dường như cũng mới từ bên ngoài trở về, lại thấy Hùng Đệ đột nhiên nhấc cái lồng trúc, nói với hai con thỏ nhỏ bên trong: "Nhị Thố, ngươi đừng luôn khi dễ Đại Thố, Đại Thố ngươi cũng thế, bộ dạng mập thế này, giống y như ta vậy, tay chân vụng về, đáng tiếc ngươi không có Hàn đại ca bảo hộ ngươi."
Hàn Nghệ nghe vậy thì cười khổ không nổi, hô: "Tiểu Béo."
"Hàn đại ca."
Hùng Đệ nhìn thấy Hàn Nghệ, lập tức vui vẻ, vội vàng bước nhanh tới.
Hàn Nghệ cười hỏi: "Đệ vừa mới đi đâu về?"
Hùng Đệ hưng phấn nói: "Đệ vừa mới đi tìm Oánh Oánh chơi."
Hàn Nghệ ai u một tiếng: "Hoá ra tiểu tử đệ lại vụng trộm chạy đi hẹn hò."
"Cái gì mà hẹn hò chứ." Hùng Đệ mặt mập đỏ lên, nói: "Chẳng... chẳng qua là Oánh Oánh... Oánh Oánh muốn nhìn Đại Thố và Nhị Thố, nên đệ mang... mang đi cho nàng xem thôi."
Hàn Nghệ một tay khoác lên trên vai Tiểu Béo, ha hả nói: "Oánh Oánh thì muốn nhìn xem thỏ, mà đệ thì muốn nhìn Oánh Oánh, có phải hay không?"
"Làm gì có!"
Hùng Đệ chột dạ nói.
Nhóc mập này! Hàn Nghệ ha hả nói: "Muốn đại ca dạy đệ mấy chiêu tán gái hay không?"
Hùng Đệ vội vàng lắc đầu.
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Sao vậy? Chẳng lẽ đệ không tin thủ đoạn của ta sao?"
Hùng Đệ nói: "Nhưng Oánh Oánh bảo đệ không cần mọi chuyện đều nghe lời của đại ca, phải tự mình quyết định."
Cái thằng có gấu là mất nhân tính này. Hàn Nghệ nói: "Ồ, Oánh Oánh nói thì đệ liền nghe, còn đại ca nói thì đệ không nghe sao?"
"Điều này cũng đúng nhỉ." Hùng Đệ nháy mắt, lại không biết nên làm thế nào, đành phải ngẩng cái mặt béo phì lên, đáng thương nhìn Hàn Nghệ.
Nhìn đến mức khiến Hàn Nghệ cũng áy náy, nói: "Ta chỉ là nói giỡn thôi. Đệ không cần phải nhìn ta như vậy, được được được, ta không nói nữa, như vậy được chưa."
Hùng Đệ cười ha hả, nói: "Vẫn là đại ca tốt với ta nhất." Nói xong dường như nó nhớ tới cái gì, vội vàng đem cái bao bố trên vai xuống, nói: "Hàn đại ca, đệ mời huynh ăn nè."
Hàn Nghệ tò mò nhận lấy, vừa mở ra vừa, chỉ thấy bên trong là một ít mứt hoa quả vô cùng tinh xảo. Nói: "Cái này đệ mua ở đâu thế?"
Hùng Đệ ha hả nói: "Đây là Oánh Oánh tặng cho đệ đấy, nàng biết đệ thích ăn, liền mang từ trong nhà ra một tí đồ ngon cho đệ, ngon lắm, đệ đã ăn không ít, những thứ này là đệ để lại cho huynh và Tiểu Dã ăn."
"Coi như tiểu tử đệ còn có chút lương tâm."
Nói thì nói thế, nhưng trong lòng Hàn Nghệ vẫn khá là cảm động.
Hùng Đệ nhún nhún hai vai ngốc núc ních mà cười cười, lại nói: "Hàn đại ca, huynh có thể kể cho đệ một ít chuyện xưa hay không?"
Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức hiểu được. Nói: "Ồ, ta biết rồi, đệ là muốn đi kể cho Oánh Oánh nghe hả."
Hoá ra ở trên đường đến Trường An, Hàn Nghệ thường xuyên kể cho bọn họ nghe một vài câu chuyện xưa nho nhỏ, như Anh em Hồ Lô, Hắc Miêu "Bộ đầu" v..v.
Hùng Đệ gật gật đầu.
"Trên đường ta kể cho đệ nhiều như vậy, đệ đã kể hết toàn bộ cho Oánh Oánh nghe rồi sao? Như thế không được đâu, phải kể từng chút một, bụng đại ca không lớn như đệ, cất ở trong đó cũng không nhiều đâu." Hàn Nghệ vẻ mặt buồn bực nói.
Hùng Đệ vò vò cái đầu, ảo não nói: "Cái này thật ra không phải như thế. Đây đều tại trí nhớ đệ không tốt, chỉ nhớ được hai ba chuyện, hơn nữa còn không được đầy đủ."
Hàn Nghệ vỗ vỗ bờ vai của nó, cười nói: "Được. Ta kể cho đệ nghe là được."
Hùng Đệ nhất thời vui vẻ nói: "Cảm ơn Hàn đại ca."
Kỳ thật mấy ngày này Tiểu Béo thường xuyên vứt bỏ bạn tốt, chạy đi tìm Oánh Oánh chơi, đương nhiên, đây không phải là Tiểu Béo có gấu liền mất nhân tính, nó cũng muốn tìm Tiểu Dã cùng đi, nhưng Tiểu Dã không thích đi. Cậu ta cảm thấy cứ kỳ kỳ, bởi vì cậu ta với Oánh Oánh cũng không quen thuộc lắm, cho nên Tiểu Béo chỉ có thể tự mình đi.
Nhưng Hàn Nghệ cũng không hỏi han tỉ mỉ mọi chuyện, bởi vì mỗi người đều có vòng tròn xã giao của bản thân mình, hắn không nhiều chuyện như vậy, ngược lại còn vì Hùng Đệ có thể quen biết một bằng hữu khác phái mà cảm thấy cao hứng, bởi vì hắn không hy vọng Tiểu Béo vĩnh viễn sống ở dưới cánh chim của mình, nếu như vậy, Tiểu Béo vĩnh viễn sẽ không lớn lên được.
Mặt khác, hắn cảm thấy Tiểu Béo thiện lương như vậy, thì quyết sẽ không hại người, mà tiểu cô nương kia tuổi còn nhỏ, tất nhiên sẽ không hại Hùng Đệ, cho nên hắn cũng chỉ ngẫu nhiên trêu chọc Tiểu Béo một chút.
Đi vào trong tiểu viện, Hùng Đệ đột nhiên nói: "Ai ui!, đệ quên viết chữ."
Hàn Nghệ kinh ngạc nói:"Viết chữ gì?"
Hùng Đệ nói: "Chính là để tương lai đại tỷ tỷ kiểm tra lại việc học đó. Đại ca, đệ không nghe huynh kể nữa, đệ muốn trở về phòng viết chữ."
Nó nói xong, liền giơ chân chạy về hướng phòng trong.
Hàn Nghệ ngây người trước cửa sân, suy nghĩ xuất thần.
Tiểu Dã không biết từ nơi nào xông ra, đứng ở bên cạnh Hàn Nghệ, nhỏ giọng nói: "Hàn đại ca, có phải huynh nhớ đại tỷ tỷ rồi hay không."
Hàn Nghệ ngẩn ra, cười nói: "Không có, vào nhà đi."
Đi vào phòng trong, chỉ thấy ba người Tang Mộc đang ở trong phòng chơi cờ tướng, bây giờ cờ tướng vẫn còn vô cùng đơn giản, chỉ có bốn binh chủng là tướng, xe, mã, tốt, nhưng ba người bọn họ mải chơi quên cả trời quên đất, nhìn thấy Hàn Nghệ đến đây, mới đứng dậy hô: "Ân công, người đã trở lại."
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Các ngươi cứ tiếp tục, các ngươi cứ tiếp tục đi."
Nói xong hắn an vị ở bên cạnh, rót cho mình một chén trà, vừa uống, vừa xem cuộc chiến, tuy rằng lúc này cờ tướng vô cùng đơn giản, nhưng hắn xem cũng cực kỳ nhập thần, khi còn nhỏ hắn cũng thường xuyên ngồi xổm ở ven đường nhìn mấy thúc thúc gia gia chơi cờ, mỗi lần ngồi là ngồi đến trưa, chẳng biết trời đất, dần dần hắn cũng biến thành một cao thủ cờ tướng, có chút thời điểm, còn đi đánh cờ cùng các đại thúc này, đánh cuộc nho nhỏ chút cho vui vẻ, kiếm chút thu nhập thêm mua hai cái bánh bao để ăn.
Một ván đánh xong.
Tang Mộc thấy Hàn Nghệ đang xem đến xuất thần, vì thế nói: "Ân công, người muốn đánh ván tiếp theo không?"
Đánh với ta, các ngươi sẽ rất nhanh mất đi hứng thú với cờ tướng. Hàn Nghệ khoát tay nói: "Thôi, thôi, ta xem một chút là được." Dừng một chút rồi, hắn đột nhiên giống như nhớ tới cái gì, hỏi: "Đúng rồi, các ngươi cảm thấy ở nơi này như thế nào?"
Ba người Tang Mộc, Đông Hạo, Tá Vụ quay sang nhìn nhau, sau đó đồng loạt gật đầu.
Tang Mộc nói: "Rất tốt, ta lớn như vậy, vẫn còn chưa từng được ở phủ đệ lớn thế này."
"Chỉ là không tự tại bằng ở tại Dương Châu."
Tá Vụ lại bổ sung một câu.
Đây là một câu nói vô cùng thực tế, dù sao cũng là ở trong nhà người khác. Khó tránh khỏi sẽ cảm thấy gò bó.
Hàn Nghệ gật gật đầu, nói: "Ta tính ở bên ngoài mua một gian nhà, các ngươi nghĩ thế nào?"
"Tốt."
Tang Mộc, Đông Hạo tất cả đồng thanh nói.
Hàn Nghệ cười nói: "Các ngươi mới vừa rồi không phải nói ở nơi này rất tốt sao."
Tang Mộc ngượng ngùng nói: "Nhưng vẫn còn có chút câu thúc, cảm thấy muốn ra ngoài một chuyến thì cũng rất phiền toái."
Đông Hạo chờ mong nói: "Không biết ân công đã nhìn được nhà nào chưa?"
Hàn Nghệ ừ một tiếng: "Có để ý một cái rồi, chỉ là..."
"Chỉ là sao?"
Tang Mộc hiếu kỳ nói.
Hàn Nghệ nói: "Chỉ là đó là một nhà thanh lâu."
"Thanh lâu?"
Ba người đồng thanh cả kinh nói. Sắc mặt đều có vẻ rất quỷ dị.
Trôi qua một lát, Đông Hạo ha hả nói: "Ân công không phải là tính toán mở thanh lâu đó chứ?"
Hàn Nghệ nói: "Thật ra cũng có ý định này. Các ngươi nghĩ như thế nào?"
"... !"
Ba người đều có chút trầm mặc.
Hàn Nghệ biết bọn họ kỳ thật đều muốn gật đầu đấy, dù sao đều là nam nhân, nói: "Các ngươi nghĩ đi đâu vậy, cho dù ta muốn mở thanh lâu, cũng không phải làm hoạt động này, các ngươi hãy thu ngay cái ý nghĩ tục tĩu kia của các ngươi lại đi."
Ba đại nam nhân đều mang vẻ mặt xấu hổ.
Tang Mộc nói: "Vậy không biết ân công định dùng thanh lâu này để làm những thứ gì?"
Hàn Nghệ nói: "Trước tiên phải là có mua hay không đã rồi nói sau, ta hiện tại cũng đang do dự."
Kỳ thật Hàn Nghệ lúc ăn cơm ở Phượng Phi Lâu, thì đã có ý tưởng này, mấu chốt trước mắt dường như hắn cũng không biết làm gì. Tiếp tục đi lừa gạt mà sống, hiển nhiên là không được, chung quy cũng không có khả năng luôn mang Tiểu Dã, Hùng Đệ đi lừa gạt, tuy rằng hắn cái gì cũng biêt, nhưng ngoại trừ lừa gạt, thì không có một ngành nào là tinh thông, duy chỉ có đối với những chỗ ăn chơi thì tương đối quen thuộc, phải biết rằng trước kia những chỗ ăn chơi đó chính là cái nhà thứ hai của hắn, cho nên hắn cảm thấy mở một chỗ ăn chơi đối với hắn mà nói là một lựa chọn tốt.
Nhưng xét thấy ân oán của Phượng Phi Lâu và Hoa Nguyệt Lâu, cùng với tình trạng của hẻm Bắc trước mắt, hắn lại tràn đầy lo lắng, vì vậy vẫn luôn trong trạng thái do dự, nhưng quả thật hắn rất muốn chuyển ra ngoài.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Hàn Nghệ kêu Hùng Đệ, Tiểu Dã dậy chạy bộ sáng sớm, hiện giờ Hùng Đệ phải tán gái, nhất định phải giúp nó rèn luyện thân thể, Hàn Nghệ chính là nghĩ như vậy.
"Hàn đại ca, hình như những ca ca tỷ tỷ mà chúng ta đi qua đều đang cười chúng ta."
Hùng Đệ chạy trước, đột nhiên phát hiện khi đi ngang qua một vài gia đinh nữ tỳ, thấy bon họ đang xì xào bàn tán, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút không nhịn được rồi.
Hàn Nghệ nói: "Không cần phải để ý đến bọn họ, tiếp tục chạy là được." Hắn làm chuyện gì, cực ít khi đi để ý đến ánh mắt của người không quen biết.
"A."
"A, đây không phải là Dương tỷ tỷ sao."
Hùng Đệ đột nhiên ngừng lại, lại vẫy vẫy về phía trước hô: "Dương tỷ tỷ, chào buổi sáng nè!"
Chỉ thấy Dương Phi Tuyết đang đi thẳng tới, giọng điệu vô cùng bình thản nói một tiếng: "Chào buổi sáng!" Ánh mắt lại nhìn về hướng Hàn Nghệ.
Hàn Nghệ đều nhìn thấy trong mắt, khẽ cười nói: "Chào buổi sáng Dương cô nương."
Dương Phi Tuyết há miệng thở dốc, đột nhiên lại hướng sang Hùng Đệ và Tiểu Dã nói: "Tiểu Béo, Tiểu Dã, các đệ tiếp tục chạy đi, tỷ tỷ có một số việc muốn nói với Hàn đại ca của các đệ."
"Dạ."
Hùng Đệ và Tiểu Dã cũng không phải người nhiều chuyện, lập tức rời khỏi.
Dương Phi Tuyết nghiêng mắt liếc nhìn Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ, hôm qua ngươi đi đâu thế?"
Hàn Nghệ nói: "Đi học viện của Thiếu công tử a!"
Dương Phi Tuyết hừ nói: "Ngươi còn muốn gạt ta, ngươi rõ ràng là đi thanh lâu."
"Ặc."
"Hàn Nghệ, ngươi đã nói sẽ không gạt ta rồi."
"Làm sao cô biết?"
"Hừ, trước tiên ngươi đừng hỏi ta làm sao biết, hiện tại ta hỏi ngươi, vì sao ngươi gạt ta."
Hàn Nghệ vẻ mặt khó xử nói: "Dương cô nương, ta thực sự không muốn lừa dối cô, nhưng Thiếu công tử uy hiếp ta không thể nói ra, bằng không mà nói, y liền sẽ đuổi ta đi."
"Thật sao?" Dương Phi Tuyết nói.
Hàn Nghệ nói: "Ta lừa cô làm chi, ta muốn đi thanh lâu thì đi, có cái gì không thể nói."
"Điều này cũng đúng."
Dương Phi Tuyết gật gật đầu, lại nói: "Ngươi nói đi thanh lâu giống như là chuyện gì đó đương nhiên vậy, ngươi là người có vợ, sao có thể đi thanh lâu, nơi đó cũng không phải là địa phương gì tốt. À, ta biết rồi, ngươi nhất định là thấy thê tử ngươi không ở đây, vì thế liền vụng trộm chạy tới thanh lâu. Lần tới gặp được thê tử ngươi, ta nhất định nói cho nàng biết."
Hàn Nghệ có chút đổ mồ hôi, cái này nếu để cho Tiêu Vân biết được, trời ạ! Vội vàng nói: "Dương cô nương, cô cũng không phải là người thích đốt nhà đó chứ."
Dương Phi Tuyết hừ nhẹ nói: "Nếu như ngươi đi một mình. Ta đây sẽ không báo cho thê tử ngươi biết, nhưng không ngờ ngươi lại mang theo Tiểu Mông cùng đi, Tiểu Mông mới lớn có nhiêu đó, ngươi lại dẫn nó đi tới cái loại địa phương đó."
"Ta dẫn hắn đi á?"
Hàn Nghệ trợn tròn hai mắt, nói: "Cô đây là nghe ai nói thế?"
"Tiểu Mông nói."
Dương Phi Tuyết nói: "Việc này Nhị bá bá ta cũng đã biết. Đêm qua chính tai ta nghe được Tiểu Mông nói là ngươi nhờ nó dẫn đi dạo thanh lâu, nó chối từ không được mới dẫn ngươi đi, Tiểu Mông còn nói, nó cố ý dẫn ngươi đi một nhà thanh lâu sắp đóng cửa, ngươi còn rất là bất mãn."
Tiểu vương bát đản này, lão tử không có bán đứng nó, nó ngược lại bán đứng ta rồi. Hàn Nghệ tức giận đến mức nói không ra lời.
Dương Phi Tuyết nói: "Như thế nào? Ngươi không còn gì để nói sao?"
Dừng một chút, nàng lại nói: "Hàn Nghệ, ta đã nói với ngươi rồi, Nhị bá bá ta là một người vô cùng chính trực. Ta hận nhất người khác đi thanh lâu, sao ngươi đã nghe rồi, còn dẫn Tiểu Mông cùng đi, hiện tại Nhị bá bá ta đối với ngươi có thành kiến rất lớn, đêm qua ta còn muốn giúp ngươi..."
Nàng mới nói được một nửa, Hàn Nghệ đột nhiên kéo tay nàng, nói: "Cô mau đi theo ta."
Dương Phi Tuyết chưa kịp tỉnh hồn lại, đã bị Hàn Nghệ kéo qua một bên, Dương Phi Tuyết khẩn trương thu bàn tay nhỏ bé trở về: "Hàn Nghệ. Ngươi làm gì đó, mau buông ta ra."
"Ah."
Hàn Nghệ lúc này mới tỉnh ngộ lại, vội vàng buông tay ra, nói: "Cô trốn ở chỗ này trước. Đừng lên tiếng, đợi lát nữa là biết chân tướng thôi, nhớ kỹ, ngàn vạn đừng lên tiếng."
Hắn nói xong lại vội vàng đi đến giữa đường, sôi nổi tập mấy động tác thể dục buổi sáng kỳ quái.
Dương Phi Tuyết trốn ở góc tường, hai má dần dần đỏ ửng, không hiểu ra sao, hoàn toàn không hiểu tình huống gì thế này, khi đang chuẩn bị lên tiếng hỏi, chợt nghe một người hô: "Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."
Nàng vừa nghe được thanh âm này, lời nói đến bên miệng lại nhịn trở về.
Không đến một lát, chỉ thấy Dương Mông Hạo đổ mồ hôi đầy đầu chạy tới.
Hàn Nghệ ngừng lại, cười nói: "Thiếu công tử, dậy sớm thế!"
Dương Mông Hạo chỉ vào Hàn Nghệ, trừng to hai mắt, hơi thở dốc nói: "Hàn Nghệ, xem ra ta nhìn lầm ngươi rồi, không nghĩ tới ngươi không giảng nghĩa khí như vậy, không ngờ lại bán đứng ta."
Đồ chó hoang, ta còn chưa thèm tìm ngươi tính sổ, ngươi còn nói ta không giảng nghĩa khí. Hàn Nghệ bất động thanh sắc, ra vẻ kinh ngạc nói: "Thiếu công tử, ngươi cớ gì nói ra lời ấy?"
Dương Mông Hạo nói: "Ta hỏi ngươi, vì sao ngươi đem chuyện hôm qua chúng ta tới Bình Khang Lý báo cho phụ mẫu ta biết."
Hàn Nghệ nói: "Ta không nói a!"
Dương Mông Hạo nói: "Ngươi còn muốn gạt ta, nếu ngươi không nói, làm sao phụ mẫu ta lại biết được, việc này chỉ có ta và ngươi biết, chăng lẽ lại là ta nói sao?"
Hàn Nghệ tức giận nói: "Thiếu công tử, ngươi đừng oan uổng người tốt được không, nếu Hàn Nghệ ta là người không có nghĩa khí như vậy, lần đầu tiên ngươi lừa tỷ tỷ ngươi nói mua cung, nhưng thật ra là đi đánh bạc, ta cũng đã báo cho cha mẹ ngươi biết rồi."
"Ai u!"
Dương Mông Hạo khẩn trương nói: "Ngươi đừng ồn ào a, nếu chẳng may để cho tỷ ta nghe được thì sẽ không tốt."
Thật xin lỗi! Cũng đã nghe được rồi đó. Hàn Nghệ cười thầm trong lòng, ngoài miệng lại nói: "Hình như là ngươi đang ở đây ồn ào đó."
Dương Mông Hạo hồ nghi nhìn hắn một cái, nói: "Thật không phải ngươi nói sao?"
Còn ở nơi giả vờ với đại gia à. Hàn Nghệ hừ nói: "Hàn Nghệ ta dám thề với trời, đúng vậy, hôm qua lúc ta trở về, liền gặp được Quan Quốc công và mẹ ngươi, bọn họ cũng đích xác từng hỏi qua ta, nhưng ta hoàn toàn nói theo lời ngươi muốn, nói là đi học viện ngươi chơi, còn nói ngươi và bằng hữu của ngươi đi ra ngoại ô đánh cầu rồi, nên ta đi về trước."
"Thật... thật sao?"
Dương Mông Hạo hồ nghi nhìn Hàn Nghệ, kỹ thuật biểu diễn xem như không tệ, đóng vai phụ quần chúng gì đó thì cũng tạm được.
Nhưng đáng tiếc gã đã đụng phải đại sư diễn xuất.
Hàn Nghệ tức giận nói: "Ta cần phải lừa ngươi sao, ta hiện tại sống nhờ ở nhà ngươi đó, chẳng lẽ ta lại ngốc nghếch nói cho Quan Quốc công rằng chúng ta đi thanh lâu, vậy không phải là ta tự tìm đường chết cho mình sao, ngươi có thể động não ngẫm lại một chút hay không."
"Vậy thì lạ thật, nếu không phải ngươi nói, vì sao cha ta lại biết được."
Dương Mông Hạo nhíu mày nói.
Hàn Nghệ nói: "Cái này ta làm sao mà biết, chắc là không cẩn thận để người quen nhìn thấy."
"Cái này..."
Dương Mông Hạo đột nhiên vẻ mặt đáng thương nhìn Hàn Nghệ, vô cùng áy náy nói: "Hàn Nghệ, ta thật xin lỗi ngươi a!"
Hàn Nghệ tâm sáng như gương, nhưng vẫn làm bộ kinh ngạc nói: "Ngươi có lỗi gì với ta?"
Dương Mông Hạo vỗ đùi thật mạnh, nói: "Đều tại ta, đều tại ta lúc ấy không nghĩ kỹ, nên...nên."
Nên bán đứng ta rồi đúng không. Trong lòng Hàn Nghệ âm thầm cười lạnh, ngoài miệng lại nói: "Nên cái gì?"
Dương Mông Hạo ảo não haiz một tiếng, nói: "Ta lúc ấy tưởng ngươi bán đứng ta, vì thế trong cơn tức giận, liền đem toàn bộ trách nhiệm đổ cho ngươi rồi."
"Có...có ý tứ gì?"
Hàn Nghệ hoảng sợ nói.
Dương Mông Hạo nói: "Ta nói là ngươi muốn đi thanh lâu xem, vì thế bảo ta dẫn ngươi đi."
Hàn Nghệ phẫn nộ nói: "Oa vãi lúa! Thiếu công tử, sao ngươi có thể nói như vậy, rõ ràng là ngươi cưỡng ép dẫn ta đi mà, trước đó ta rõ ràng không muốn đi, là ngươi cố gắng lôi kéo ta đi đó, ngươi đây rõ ràng chính là đổi trắng thay đen nha!" Trong lòng thầm mắng, tiểu tử này thật đúng là giảo hoạt, bên kia bán đứng ta, bên này còn muốn ta thông cảm, làm người như thế là không được đâu.
Dương Mông Hạo ngượng ngùng cười nói: "Ngươi nghe ta giải thích đã, ta không phải cũng tức giận sao, đây... đây chỉ là một hiểu lầm mà thôi, nếu đã giải thích rõ ràng rồi, vậy... vậy không việc gì nữa rồi."
Hiểu lầm? Ta hiểu lầm cái tỷ tỷ ngươi, à không, là tỷ ngươi hiểu lầm ta. Hàn Nghệ nói: "Không được, sao ngươi có thể làm như vậy, ta phải đi gặp Quan quốc công giải thích rõ ràng."
"Không cần a!"
Dương Mông Hạo sợ tới mức kêu lên tiếng, lại thấp giọng nói: "Hàn Nghệ, ngươi ngàn vạn không thể đi, bằng không mà nói, ta liền xong đời đó, ngươi không biết cha ta mà đánh người thì sẽ tàn nhẫn đến cỡ nào, ông ấy là người mang binh đánh giặc đấy, đánh địch nhân đã thành thuận tay rồi, xuống tay không biết nặng nhẹ đâu, ta sẽ chết đấy."
Nếu là như thế, với đức hạnh này của ngươi, chỉ sợ sớm đã chết rồi. Hàn Nghệ nói: "Vậy ta thì sao? Chẳng lẽ muốn ta gánh cái tiếng xấu này à."
Dương Mông Hạo nói: "Ít nhất cha ta sẽ không đánh ngươi nha, hơn nữa ngươi cũng trưởng thành rồi, đi thanh lâu cũng không có gì hiếm lạ, không coi là tiếng xấu, có... có thể coi là cũng là bạch oa."
Hàn Nghệ thật sự bị chỉ số thông minh của tiểu tử này làm cảm động rồi.
Đúng lúc này, bên cạnh lóe ra một bóng người: "Tiểu Mông, đệ thật quá đáng, lại dám gạt ta."
"Tỷ tỷ."
Khuôn mặt trắng nõn của Dương Mông Hạo, lập tức bị dọa thành màu xanh, nói: "Tỷ, tại sao tỷ lại ở chỗ này?"
Nói xong gã liền nhìn về phía Hàn Nghệ, Hàn Nghệ làm ra một vẻ mặt so với gã còn kinh ngạc hơn, nói: "Á... Dương Dương cô nương, cô ở trong này khi nào vậy?"
Khóe miệng Dương Phi Tuyết giật giật, hừ nói: "Nếu không phải ta trùng hợp đi ngang qua nơi này, còn không biết bị các ngươi giấu diếm như thế, đặc biệt Tiểu Mông đệ, đệ thật sự là quá đáng ghét, tỷ đệ chúng ta sắp mười năm không gặp mặt, không ngờ đệ vừa gặp được ta liền gạt ta, thiệt thòi ta tin tưởng đệ như vậy."
Dương Mông Hạo sắp khóc rồi, dậm chân nói: "Tỷ, không phải như thế, tỷ đã hiểu lầm rồi."
"Ta hiểu lầm cái gì, ta vừa rồi nghe rất rõ ràng, hừ, ta sẽ đi nói cho Nhị bá bá ngay bây giờ."
Dương Phi Tuyết làm bộ sẽ đi cáo trạng.
"Đừng mà!" Hét lên một tiếng, Dương Mông Hạo khẩn trương ngăn ở phía trước, vẻ mặt đưa đám nói: "Tỷ, đệ xin tỷ, đừng nói cho cha đệ. Hàn Nghệ, ngươi còn không mau lại đây hỗ trợ khuyên nhủ tỷ của ta."
Hàn Nghệ đang vui vẻ muốn chết, sao có thể hỗ trợ, hận không thể tự tay xách Dương Mông Hạo đến trước mặt Dương Tư Huấn, nhưng vẻ mặt lại đầy khẩn trương, vươn tay ra, trông như thật muốn ngăn trở vậy: "Dương cô nương, Dương cô nương, không...ai da, đau bụng quá, ôi, ui, không được, ta phải đi nhà xí, ngươi trước hãy trụ vững, lát nữa ta sẽ tới."
Dứt lời, hằn quay đầu liền chạy như điên.
"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ, ngươi không thể không giảng nghĩa khí như vậy a!"
Nghĩa khí? Tiểu tử ngươi cũng dám lôi cái nghĩa khí ra nói? Thật là chó má.