[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Dương phủ này rất lớn, dù sao cũng là phủ đệ thừa kế. Dương Mông Hạo mang theo bọn Dương Phi Tuyết đi trên đường nhỏ trải đá cuội. Khắp nơi đều là hoa thơm chim hót, tuy rằng đơn giản, nhưng cảnh sắc lại mê người.
"Dương tiểu ca, nhà của ngươi lớn thật."
Hùng Đệ ngẩng cái đầu, hết nhìn đông tới ngó tây, kinh ngạc cảm thán, cảm thấy rung động không nhẹ.
Dương Mông Hạo nói: "Tiểu Béo, nhà ta không tính là lớn, ngươi đi mà xem nhà Trưởng Tôn, đó mới là lớn. Nhà ta còn không to bằng một nửa nhà ông ta."
Dương Mông Hạo trước đó còn tưởng bọn Hàn Nghệ là người hầu của Dương Phi Tuyết. Sau khi ra khỏi phòng, qua giới thiệu của Dương Phi Tuyết mới biết Hàn Nghệ là bằng hữu của Dương Phi Tuyết. Tên tiểu tử này nhìn có vẻ không đáng tin cậy, nhưng là một người không câu nệ, không để ý đến Hàn Nghệ xuất thân bần hàn, hơn nữa tuổi nó cũng xấp xỉ với Hùng Đệ, Tiểu Dã, rất nhanh đã bắt đầu tán gẫu, trong lòng còn khá xúc động. Bởi nó chỉ có một ca ca, sớm đã ra ngoài làm quan, một mình ở nhà cực kỳ nhàm chán. Nhà khác đều con cháu đầy nhà, rất nhiều đệ đệ muội muội, cho nên nó rất hi vọng bọn Hùng Đệ có thể ở lại nơi này. Như thế ít nhất thời điểm nghỉ ngơi buổi tối, còn có thể tìm người nói chuyện.
Dương Phi Tuyết bỗng nhiên như nhớ tới cái gì, nói: "Đúng rồi, Tiểu Mông, lúc nãy mọi người nói tên nam tử nhà Độc Cô là ai thế?"
Dương Mông Hạo đôi mắt khẽ động, vỗ ngực nói: "Đó là Vô Nguyệt ca ca của ta."
Hàn Nghệ vô thức nói: "Độc Cô Vô Nguyệt?" Thầm nghĩ, không biết có quan hệ gì với Độc Cô Cầu Bại không.
Dương Mông Hạo gật gật đầu, nói: "Đừng nói là ta không nhắc nhở các ngươi, nếu như không có ta, các người gặp phải Vô Nguyệt ca ca, thì tận lực tránh xa một chút. Vô Nguyệt ca ca là người tính tình không tốt, nếu chọc giận huynh ấy thì hậu quả không dám tưởng tượng. Mới tháng trước thôi, huynh đệ Trình gia chọc vào Vô Nguyệt ca ca, kết quả là Vô Nguyệt ca ca đem hai người bọn họ treo lên cây mà đánh."
Hàn Nghệ nói: "Vậy nếu ngươi ở đó thì sao?"
Dương Mông Hạo ha hả nói: "Nếu ta ở đó tự nhiên là không có việc gì, Dương Mông Hạo ta ở Trường An vẫn có vài phần thể diện nha."
Tin ngươi thì ta có mà đi chết. Hàn Nghệ cười gật gật đầu, không lưu tâm.
Dương Phi Tuyết đột nhiên nói: "Trình gia? Là tôn tử của Lư quốc công?"
Dương Mông Hạo gật gật đầu.
Hùng Đệ hiếu kỳ nói: "Vị Lư quốc công này là ai thế?"
Dương Phi Tuyết chậc chậc nói: "Lư quốc công là khai quốc công thần của Đại Đường chúng ta, đứng hàng mười chín ở Lăng Yên các."
Họ Trình? Ai u, cái này ta có quen một người, không biết có phải không? Hàn Nghệ nói: "Ngươi nói có phải là Trình Giảo Kim."
Dương Mông Hạo nói: "Hàn Nghệ, sao ngươi lại gọi trực tiếp đại danh của Lư quốc công, cái này không được đâu, nếu như để cha ta nghe thấy. Ông ấy thế nào cũng mắng ngươi không hiểu lễ nghĩa."
Hàn Nghệ vội nói: "Thật có lỗi, thật có lỗi, ta không cố ý." Trong lòng toát mồ hôi lạnh, cái này cũng quá khoa trương đi, tùy tiện gọi tên một cái danh nhân lịch sử, ai nhè chuẩn ngay.
Dương Phi Tuyết nói: "Vậy Lư quốc công không đi tìm tên Độc Cô Vô Nguyệt tính sổ sao?"
Dương Mông Hạo lắc đầu nói: "Hình như là không, ta nghe nói Lư quốc công sau khi nghe được chuyện này, liền ở nhà nổi trận lôi đình, nhưng không đi tìm Vô Nguyệt ca ca tính sổ, mà còn đánh cho huynh đệ Trình gia một trận."
"Đây là vì sao?"
Hùng Đệ ngạc nhiên nói.
Dương Mông Hạo nói: "Cụ thể ta cũng không rõ, nhưng ta nghe nói, hình như bởi huynh đệ Trình gia hai đánh một người mà không thắng, cho nên Lư quốc công mới nổi giận. Trong tháng đó bèn đưa huynh đệ Trình gia vào trong quân luyện tập võ nghệ, nói là muốn học tốt võ nghệ rồi đi tìm Vô Nguyệt ca ca đánh một lần nữa."
Không thể nào, Trình Giảo Kim quả nhiên là một người mạnh mẽ a! Hàn Nghệ cho rằng Trình Giảo Kim nhất định sẽ đi gây sự với Độc Cô gia. Dù sao cũng là treo lên đánh, cái này quá vũ nhục người ta rồi, nào biết đâu kết quả lại như vậy. Trong lòng không khỏi lại nghĩ tới Tần gia kia, trong lòng âm thầm cười lạnh, cái này chênh lệch đúng là quá lớn, khó tránh khỏi sinh ra một tên bao cỏ.
Dương Phi Tuyết ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Bất quá tên Độc Cô Vô Nguyệt này cũng không đúng, dù thế nào cũng không nên treo người lên cây mà đánh a."
Dương Mông Hạo lắc đầu nói: "Chuyện này đối với Vô Nguyệt ca ca mà nói, chỉ là một việc nhỏ. Huynh ấy đánh nhau từ nhỏ tới lớn rồi."
Nói xong, bọn họ vào trong một cái tiểu viện. Cái tiểu viện này không lớn, hơn nữa còn tương đối hẻo lánh, nhưng được cái phi thường thanh tĩnh, Hàn Nghệ vô cùng hài lòng với điều này, hắn không muốn ra cửa là nhìn thấy Dương Tư Huấn, thật khó để chào hỏi. Dương Phi Tuyết dĩ nhiên sẽ không ở nơi này, nàng đương nhiên là ở trong đại viện xa hoa với bọn Nguyên thị.
Rất nhanh tất cả mọi người đều phân xong phòng, ba người Tang Mộc, Tá Vụ, Đông Hạo ngủ một phòng lớn, Hàn Nghệ một mình ngủ phòng nhỏ, Hùng Đệ, Tiểu Dã ngủ phòng bên cạnh.
Đương nhiên, người đầu tiên thu dọn xong phòng là Hàn Nghệ, bởi hắn chỉ là vứt đồ xuống, còn thu dọn phòng gì đó, hắn đúng là không quen.
"Hàn Nghệ, ngươi sắp xếp xong rồi?"
Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ nhanh như vậy đi ra, hơi chút kinh ngạc.
Hàn Nghệ cười nói: "Chăn đệm các loại đều đã có sẵn, không cần sắp xếp."
Dương Phi Tuyết đột nhiên liếc nhìn Dương Mông Hạo bên cạnh, lại nhìn Hàn Nghệ, có chút ngượng ngùng nói: "Hàn Nghệ, ta có chuyện muốn thương lượng với ngươi."
Hàn Nghệ đã sớm nhìn ra đôi đường tỷ đệ này có cổ quái, nói: "Có chuyện gì?"
Dương Phi Tuyết nói: "Ngươi có thể cho ta mượn một ít tiền không?"
"Hả?"
Hàn Nghệ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, cô đang ở nhà nhị bá bá, hơn nữa đường đệ của cô ở bên cạnh, cô chạy đến hỏi mượn tiền ta là sao, việc này quá khoa trương đi.
Dương Phi Tuyết vội vàng giải thích nói: "Là như vậy, Tiểu Mông đệ ấy thích một cây cung tốt, nhưng không đủ tiền, hơn nữa nhị bá bá của ta quản tương đối nghiêm, đệ ấy mới mua một cái trước đó không lâu, cho nên không dám đi xin tiền nhị bá bá của ta. Cái này coi như là ta mượn ngươi đi, ta nhất định sẽ trả ngươi."
Hàn Nghệ liếc mắt nhìn Dương Mông Hạo, thấy ánh mắt tiểu tử này lấm lét, liền biết khẳng định tên tiểu tử này đang nói dối, thầm nghĩ, vị Dương đại tiểu thư lương thiện của chúng ta đúng là dễ tin người quá mà, cười nói: "Cô nói như vậy cũng quá khách khí rồi, Quan quốc công có thể thu nhận chúng ta, trong lòng ta cảm kích không thôi, Hàn Nghệ ta cũng biết có ân tất báo, chỉ cần ta đủ khả năng, ta nhất định sẽ giúp."
Dương Mông Hạo hưng phấn nói: "Hàn Nghệ, ta biết ngươi là một người sảng khoái mà."
"Đa tạ thiếu công tử khích lệ." Hàn Nghệ cười gật gật đầu, lại nói: "Ngươi cần bao nhiêu tiền."
Dương Mông Hạo ánh mắt đảo quanh, nói: "20 quan."
"20 quan?" Hàn Nghệ nhăn mày.
Dương Mông Hạo nói: "Có phải nhiều quá không?"
20 quan nhiều hay không, cái này phải xem là ai, đối với thứ tộc bình thường mà nói, đây có thể xem là rất nhiều, dân chúng bình thường thì càng không cần phải nói rồi, quả thực là một khoản tiền lớn, lúc đầu Hàn Nghệ suýt chết vì một quan tiền. Nhưng đối với quý tộc mà nói, cũng chỉ coi là bình thường.
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không không không, ta cảm thấy quá ít, 20 quan sao mua được cung tốt."
"Hả?" Lúc này đến lượt Dương Mông Hạo sửng sốt.
Dương Phi Tuyết vội nói: "Bây giờ Tiểu Mông đang học bắn cung, cũng không cần mua cung quá tốt."
Dương đại tiểu thư, cô đúng là không có khái niệm gì về tiền, 20 quan một cây cung, khảm ngọc à? Hàn Nghệ cười nói: "Cũng không thể nói như vậy, dù sao thiếu công tử cũng là con trai của Quan quốc công."
Dương Mông Hạo sửng sốt nói: "Vậy ý của ngươi là?"
Hàn Nghệ nói: "Như vậy đi, ta đi cùng ngươi, chúng ta mang đủ tiền, nhìn xem có cây cung nào tốt hơn không, một lần dứt điểm, miễn cho đến lúc đó lại phiền toái."
Dương Phi Tuyết như thoáng suy nghĩ chút, gật đầu nói: "Nói có lý."
"Cùng đi?"
Dương Mông Hạo kinh sợ kêu một tiếng.
Hàn Nghệ cười nói: "Không được sao?"
"Không... không...không phải không được, chỉ là...chỉ là."
Dương Mông Hạo sắp gãi vỡ cằm rồi, nói: "Chỉ là ngươi từ xa tới, ngựa xe mệt nhọc, nhất định là rất mệt, hẳn là nên ở nhà nghỉ ngơi một chút."
Hàn Nghệ xua tay nói: "Không sao, ta không mệt chút nào. Kỳ thực ta cũng muốn ra ngoài đi dạo, trên đường ta nghe Dương cô nương nói. Kinh thành này có không ít thứ thú vị."
Dương Phi Tuyết vui vẻ nói: "Như vậy cũng tốt, ta cũng muốn đi."
Lúc này, Hùng Đệ, Tiểu Dã cũng đi ra. Hùng Đệ nói: "Hàn đại ca, mọi người đang nói gì thế?"
Hàn Nghệ cười nói: "Thiếu công tử nói đợi lát nữa cơm nước xong, đưa chúng ta ra ngoài đi dạo."
Hùng Đệ nghe vậy mừng rỡ, nói: "Hay quá, Trường An nhất định rất nhiều đồ ăn ngon, thiếu công tử đưa bọn ta đi ăn thức ăn ngon được không?"
Tên này đã nghèo kiết xác, đệ còn muốn y đưa chúng ta đi ăn đồ ăn ngon sao? Tiểu Béo, đệ nghĩ nhiều quá rồi. Hàn Nghệ thì thầm một câu, lại nhìn Dương Mông Hạo nói: "Thiếu công tử, ngươi xem mọi người đều đồng ý rồi, chúng ta quyết định vậy đi, bằng không nhiều tiền như vậy ngươi cũng không xách hết được."
"Cái này."
Khuôn mặt non nớt của Dương Mông Hạo lúng túng đến mức cứ giật giật.
Dương Phi Tuyết hiếu kỳ nói: "Tiểu Mông, đệ sao thế?"
"Không có gì, không có gì."
Dương Mông Hạo vội vàng lắc đầu, nói: "Vậy...vậy cũng tốt."
Nhóc con! Tổ tông trò gạt người ở đây này, ngươi còn dám làm càn. Hàn Nghệ cười cười, kỳ thực số tiền này không nhằm nhò gì cả, coi như là tiền thuê nhà, chỉ có điều hắn rất hiếu kỳ là cái tên con cháu quý tộc này sao có thể trong túi rỗng tuếch, không cần nghĩ, trong này chắc chắn có ẩn tình.
Mấy người ngồi chơi trong chốc lát, rồi đi tới chính đường ăn cơm, dù sao Hàn Nghệ cũng không phải là khách quý gì, không cần đãi tiệc gì lớn. Nguyên thị chuẩn bị một ít đồ ăn mà lúc nhỏ Dương Phi Tuyết thích, trên bữa ăn đều là Dương Phi Tuyết nói chuyện phiếm cùng với Dương Tư Huấn và Nguyên thị. Đơn giản như bà nội sức khỏe thế nào, đều là một ít chuyện phiếm, bọn Hàn Nghệ cơ bản chỉ nói mấy câu.
Sau khi cơm nước xong, Dương Mông Hạo nói với cha mẹ là muốn đưa bọn Dương Phi Tuyết, Hàn Nghệ ra ngoài đi dạo.
Nhưng Nguyên thị lại phản đối Dương Phi Tuyết đi cùng, dù sao cũng là nữ hài tử, hơn nữa cũng cảm thấy đứa con trai này của mình không đáng tin cậy. Vì thế chỉ cho Dương Mông Hạo đưa bọn Hàn Nghệ ra ngoài đi dạo, đáng thương Dương cô nương chỉ có thể hai mắt đẫm lệ lưng tròng tiễn bọn Hàn Nghệ ra cửa. Nàng không phải là một đại tiểu thư an phận, nàng muốn đi chơi cùng bọn Hàn Nghệ biết bao. Nhưng trên người nàng còn mang áp lực đào hôn, còn cần dựa vào Nguyên thị, vì vậy chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời.
Nhưng Hàn Nghệ biết rõ trong lòng, Dương cô nương lại bị đường đệ của nàng sắp đặt rồi. Kỳ thực lúc đó hắn đã nhìn ra Dương Mông Hạo sở dĩ ở trên bàn cơm liền gấp gáp không chờ nổi nói chuyện này, chính là vì muốn ngăn cản Dương Phi Tuyết ra ngoài. Y có thể đã sớm dự liệu được Nguyên thị chắc chắn không đồng ý để y đưa Dương Phi Tuyết ra ngoài.
Nguyên nhân tự nhiên càng rõ ràng, lần này nếu cùng ra ngoài, chắc chắn sẽ lộ tẩy. Dương Phi Tuyết là đường tỷ của Dương Mông Hạo, nếu như để Dương Phi Tuyết biết là đường đệ của nàng gạt mình thì tiêu rồi. Nhất định phải nghĩ cách cắt đuôi Dương Phi Tuyết, về phần Hàn Nghệ, nói cho cùng thân phận chênh lệch quá nhiều, Hàn Nghệ còn phải dựa vào Dương gia, như vậy cũng dễ nói. Dương Mông Hạo lần này tính toán đúng là khá nha.
Nhưng Hàn Nghệ cũng không nói nhiều thêm câu nào. Để bọn Tang Mộc mang theo tiền, cùng Dương Mông Hạo ra ngoài.
Ra khỏi Dương phủ, Hàn Nghệ cho là có xe ngựa đưa đi, ít nhất cũng có con ngựa để ngồi, nào biết đâu chỉ là đi bộ, nhìn mặt đất phủ đầy tuyết trắng, trong lòng bắt đầu chửi má nó rồi, vị thiếu công tử này đúng là không đáng tin cậy. Quá mất mặt.
Dương Mông Hạo vừa mới ra cửa, bèn nói: "Hàn Nghệ, không ngờ ngươi là người trọng nghĩa khí như vậy, vì báo ơn đường tỷ ta, dám lên tường thành liều mạng với phản quân."
Hàn Nghệ khẽ cười nói: "Tri ân tất báo, cái này đâu thể xem là nghĩa khí gì."
"Cũng không thể nói như vậy, bởi vậy có thể thấy được ngươi là người rất trọng nghĩa khí a."
Dương Mông Hạo lắc đầu, lại nói: "Hàn Nghệ, ta xem ngươi là bằng hữu rồi, ngươi có xem ta là bằng hữu không?"
Cái bằng hữu của ngươi không khỏi giá bèo quá đi, ta và ngươi quen biết không đến một ngày, cũng không có cảm giác gì như mới quen đã thân. Hàn Nghệ nói: "Hàn Nghệ xuất thân hèn mọn, sao dám trèo cao với Thiếu công tử."
"Ngươi nói như vậy, ta không vui đâu." Dương Mông Hạo trưng bản mặt non nớt ra, nói: "Ngươi là bằng hữu của bát tỷ, cũng chính là bằng hữu của Dương Mông Hạo ta."
Hàn Nghệ cười cười, không nói gì thêm.
Dương Mông Hạo lén liếc nhìn Hàn Nghệ, lại cười hắc hắc, nói: "Hàn Nghệ này, ta có chuyện muốn nói với ngươi, ngươi đừng nói cho Bát tỷ nhé, à, còn có cha mẹ ta nữa."
Hàn Nghệ nói: "Được!"
Dương Mông Hạo ngượng ngùng cười nói: "Kỳ thật...kỳ thật ta vay tiền không phải mua cung, mà là dùng vào việc khác."
Hàn Nghệ ra vẻ kinh ngạc nói: "Không phải mua cung?"
Dương Mông Hạo xấu hổ gật gật đầu.
Hàn Nghệ hiếu kỳ nói: "Vậy tại sao ngươi lại vay tiền."
Dương Mông Hạo gãi sau gáy nói: "Là đi...là đi chơi lục bác với người khác."
"Lục bác!"
Hàn Nghệ hơi nhíu mày, Lục bác đương nhiên hắn biết, là một loại cờ. Nhưng sau này dần dần biến thành một loại đánh bạc, hậu thế đã thất truyền. Bất quá hắn là người trong Thiên môn, nhất định đã nghe qua, nói: "Hóa ra là ngươi muốn đi đánh bạc a!"