[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Hoá ra phu nhân Nguyên thị của Dương Tư Huấn chỉ sinh hai con trai, không có thiên kim. Mấy năm nay thường nói là muốn sinh một thiên kim, nhưng vẫn không thể được toại nguyện. Mà Dương Phi Tuyết lúc nhỏ hoạt bát đáng yêu, thiên chân vô tà. Nguyên thị rất thích cô bé này, thường giữ ở bên cạnh. Tuy nhiều năm không gặp, nhưng Dương Phi Tuyết tựa hồ không thay đổi nhiều, đương nhiên không nỡ trách mắng nàng.
Phu nhân nói chuyện, Dương Tư Huấn cũng hơi thu liễm vài phần.
"Cảm ơn nhị bá mẫu."
Dương Phi Tuyết vội vàng đứng dậy, còn lén nhìn về phía Hàn Nghệ nháy mắt, tỏ vẻ đắc ý.
Tiểu thư à, lúc này đừng có kéo chiến hỏa lên người ta nha. Hàn Nghệ giả bộ không nhìn thấy.
Nguyên thị thật ra cũng không chú ý tới, cười nói: "Cháu cũng đừng cao hứng quá sớm. Ta lại hỏi cháu, tại sao cháu lại đào hôn, từ xưa đến này, trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng, chẳng lẽ cháu muốn làm ni cô?"
Dương Phi Tuyết nói: "Nếu làm ni cô có thể không gả cho Tần Vũ, thì cháu cũng đi làm ni cô."
"Nói hươu nói vượn!"
Dương Tư Huấn quát.
Nguyên thị hơi mang ánh mắt trách cứ nhìn trượng phu, ra hiệu ông ta trước không cần lên tiếng, lại nhìn Dương Phi Tuyết nói: "Tuyết nhi, cháu luôn miệng nói không gả cho Tần Vũ, đây là vì sao? Ta vẫn nghe nói là cháu và Tần Vũ kia cũng có thể coi là thanh mai trúc mã mà."
"Nếu như từ nhỏ đã quen biết thì là thanh mai trúc mã, vậy đúng vậy." Dương Phi Tuyết cắn môi, nói: "Nhị bá mẫu, Tuyết nhi hỏi bá mẫu, bá mẫu có thích nhị bá phụ không?"
Nguyên thị bị hỏi vậy sửng sốt, đỏ mặt nói: "Nha đầu ngươi nói lung tung gì thế."
Dương Phi Tuyết nói: "Nhị bá mẫu không nói, cháu cũng nhìn ra được, nhị bá mẫu đúng là rất thích nhị bá phụ."
Nguyên thị đau đầu rồi, nói: "Ta và nhị bá bá cháu là phu thê, dĩ nhiên là tương kính tương ái."
"Đó chẳng phải sao." Dương Phi Tuyết nói: "Cháu không thích Tần Vũ, nếu trở thành phu thê, thì làm sao làm được như nhị bá bá và nhị bá mẫu tương kính tương ái. Đến lúc đó không chừng cả ngày cãi vã trong nhà. Tuyết nhi kỳ thực không dám yêu cầu nhiều, chỉ cầu có một phu quân giống như nhị bá bá yêu thương nhị bá mẫu. Người đó cũng có thể giống nhị bá bá và nhị bá mẫu yêu thương cháu, thì cháu thấy đủ rồi."
Hàn Nghệ nghe nàng ta vuốt mông ngựa như đọc khẩu lệnh, thiếu chút nữa thì phì cười.
Nguyên thị mắng cũng không được, mà tán thành cũng không được, bất đắc dĩ nói: "Cháu là một cái nha đầu, trái một câu yêu, phải một câu yêu, đúng là không biết xấu hổ."
Nói xong bà ta lại lén liếc nhìn Dương Tư Huấn, trong mắt tràn đầy yêu thương. Dương Tư Huấn là hậu nhân tướng môn, nói những chuyện này với một tiểu cô nương, có vẻ hơi ngượng ngùng, cũng không dám nói tiếp.
Dương Phi Tuyết giảo hoạt nói: "Cháu chỉ là ngưỡng mộ nhị bá bá và nhị bá mẫu."
"Cháu..."
Nguyên thị thực không dám nói tiếp, xua tay nói: "Được rồi, được rồi, cháu cũng đừng có vuốt mông ngựa nữa, đến cũng đến rồi. Cháu tạm thời ở lại đây đi."
"Vậy Tuyết nhi làm phiền nhị bá mẫu rồi."
Dương Phi Tuyết hì hì cười, lại nói: "Nhị bá mẫu mấy ngày này nhất định lo lắng cho Tuyết Nhi đến mệt mỏi đi, để cháu xoa bóp cho bá mẫu."
Nói xong nàng cũng không đợi Nguyên thị phản ứng, bước nhanh tới bên cạnh Nguyên thị bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
"Được được được, nhị bá mẫu biết phần hiếu tâm của cháu. Bất quá cháu vừa tới cũng đủ mệt rồi, không cần giúp ta xoa bóp nữa."
"Không mệt không mệt, một đường này là cháu vừa đi vừa chơi, không mệt chút nào."
Nguyên thị cũng không nói thêm, trong lòng rất cảm động. Trong lòng bà ấy vẫn mong có một nữ nhi thế này, không có việc gì thì có thể bồi mình nói chuyện, giúp mình xoa bóp vai.
Dương Tư Huấn làm sao không biết tâm tư của thê tử. Trong lòng hi vọng Dương Phi Tuyết có thể bù đắp những tiếc nuối trong lòng thê tử. Cũng muốn giữ Dương Phi Tuyết ở lại đây, ánh mắt bỗng nhìn Hàn Nghệ đứng cạnh nói: "Ngươi là Hàn Nghệ?"
"Tiểu tử Hàn Nghệ bái kiến Quan quốc công."
Hàn Nghệ chắp tay thi lễ, lại nói: "Kính xin Quan quốc công thứ lỗi."
Dương Tư Huấn ồ một tiếng, nói: "Ngươi mới đến nhà ta không đến nửa canh giờ, sao lại tới thỉnh tội?"
Hàn Nghệ nói: "Tiểu tử ở Dương Châu gây ra đại họa, may mà Dương thứ sử cứu giúp, cho tiểu tử một cơ hội hối cải để làm người, đưa tiểu tử tới Trường An. Nhưng trên đường tình cờ gặp Dương cô nương, tiểu tử tự tiện làm chủ, mang theo Dương cô nương tới Trường An, quả thật là có trái với ý của Dương thứ sử. Mong Quan quốc công trách phạt."
Dương Tư Huấn không lộ thanh sắc nói: "Ngươi đã biết làm vậy không ổn, sao ngươi vẫn làm thế. Ta nghe nói ngươi cũng vì thế mà rước lấy đại họa."
Dương Phi Tuyết vội vàng nói: "Hàn Nghệ trước tiên là khuyên cháu quay về, là cháu không chịu quay về. Hắn sợ cháu một mình trên đường nguy hiểm nên mới kết bạn đồng hành với cháu."
Tiểu thư, cô cuối cùng cũng làm được một chuyện tốt, Hàn Nghệ trong lòng thở phảo nhẹ nhõm. Lời này của hắn vốn chính là ý này: ta không phải là bắt cóc Dương Phi Tuyết đi. Ta chỉ là sợ nàng gặp nguy hiểm, mới kết bạn đồng hành với nàng ta, nhưng đây là lời không thể nói. Bởi Hàn Nghệ sợ Dương Tư Huấn cho rằng hắn tự cho mình thông minh, hoặc là muốn trốn tránh trách nhiệm, lúc này hẳn là nên nhận sai.
Dương Tư Huấn trừng mắt nhìn Dương Phi Tuyết một cái, biểu thị nàng không cần nhiều lời. Dương Phi Tuyết thè lưỡi, ngoan ngoãn xoa bóp cho Nguyên thị.
Dương Tư Huấn nói: "Chuyện trước đây, ta cũng không muốn nói nhiều, ngươi cũng không cần nghĩ nhiều nữa, ngươi đã tới Trường An rồi, vậy thì hảo hảo ở lại đây đi."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Được Quan quốc công thu lưu, tiểu tử thật sự là vô cùng cảm kích."
"Cha, mẹ, con về rồi."
Bỗng nghe thấy một tiếng kêu, chỉ thấy một hậu sinh mặt trắng khoảng 14~15 tuổi chạy vào, nhìn thấy trong sảnh có người lạ, kinh ngạc nói: "Trong nhà có khách sao?"
Nguyên thị cau mày nói: "Thằng nhóc này dạy mãi mà không nhớ à, lỗ mãng, còn ra thể thống gì nữa."
Hậu sinh mặt trắng gãi gãi cái ót nói: "Dạ, hài nhi nhớ rồi."
Dương Tư Huấn cau mày hỏi: "Mới sáng sớm con lại đi đâu thế?"
"À, hài nhi cùng với huynh đệ Triệu gia đi ra ngoại ô luyện tập bắn tên." Hậu sinh mặt trắng nói.
Hàn Nghệ nhìn sơ sơ một chút hậu sinh này. Thấy hậu sinh này toàn thân trên dưới không dính một hạt bụi nào, hai tay vô cùng sạch sẽ, thầm nghĩ, nói dối mà nói như ngươi, đúng là không cứu được.
Nguyên thị dường như không phát hiện ra điểm này, nói: "Mông nhi, còn không mau tới bái kiến bát tỷ của con."
Dương Phi Tuyết cười hì hì nói: "Tiểu Mông, đệ còn nhận ra ta không?"
Tên này chính là tiểu nhi tử của Dương Tư Huấn, Dương Mông Hạo.
Dương Mông Hạo liếc nhìn Dương Phi Tuyết, nét mặt bất ngờ thay đổi, kích động nói: "A, bát tỷ, tỷ...tỷ rốt cuộc cũng đến rồi. Đệ mong tỷ đã lâu. Tỷ có biết là đệ lo lắng cho tỷ như nào không? Hôm qua đệ còn ra trước cổng thành đợi một ngày đó, tiếc là không đón được tỷ. Còn dự định hôm nay lại đi xem xem, không ngờ tỷ lại đến rồi. Sớm biết sáng nay tỷ tới, thì đã không nên đáp ứng với huynh đệ Triệu gia."
Nói xong lại dậm chân một cái, có vẻ như rất tiếc nuối.
Tiểu tử này mới vào cửa không lâu, mà đã nói nhiều lời nói dối như vậy. Hàn Nghệ dù sao cũng coi là nửa chuyên gia tâm lý học. Liếc mắt là nhìn ra Dương Mông Hạo đang nói dối.
Dương Phi Tuyết không nhìn ra, có lẽ là lương thiện che mắt nàng, cảm động nói: "Thật sao?"
Dương Mông Hạo không nháy mắt nói: "Đương nhiên là đúng rồi, mẹ đệ cũng biết mà. Đệ mấy hôm nay, ngày nào cũng dạo qua cổng thành, chỉ là hi vọng có thể sớm chút đón được tỷ. Vốn dĩ, sáng nay đệ dự định ra cổng thành để đón tỷ, nhưng huynh đệ Triệu gia tìm đệ đi luyện bắn tên, hơn nữa tháng sau đệ phải thi nên không đi được."
"Không có việc gì, không có việc gì, đệ đương nhiên là phải lấy học nghệ làm trọng, phần tâm ý này của đệ tỷ lĩnh rồi."
"Tỷ nói như vậy thì khách khí quá, đệ chính là đệ của tỷ nha. Đây là điều đệ nên làm."
Dương Mông Hạo hơi có vẻ bất mãn, lại rất kích động nói: "Tỷ, đoạn đường tỷ tới đây, có gặp chuyện gì thú vị không, nói ra cho đệ nghe với, cũng là để cho đệ mở rộng tầm mắt."
"Đoạn đường ta đến đây cũng gặp rất nhiều chuyện thú vị."
Dương Phi Tuyết nói xong, đột nhiên lại nói: "Đúng rồi, hồi nãy ta thấy có người đánh nhau ở ngoài thành."
Dương Mông Hạo kích động nói: "Người nào đánh nhau?" Cả người liền hăng máu như gà chọi.
Dương Tư Huấn nói: "Tiểu tử, con kích động vậy làm gì?"
Dương Mông Hạo gãi cằm hì hì nói: "Hài nhi chỉ tùy tiện hỏi vậy thôi."
Xem ra tiểu tử này cũng không phải là một người an phận a. Nói chuyện cứ như đánh rắm vậy, không có câu nào là thật cả, gia huấn của Dương gia đi đâu cả rồi. Hàn Nghệ khẽ cười cười.
Dương Phi Tuyết lại nói: "Đệ không biết đâu, nam nhân đó lớn lên xinh đẹp giống như nữ nhân vậy. Có lẽ còn đẹp hơn ta nữa."
Dương Mông Hạo vừa nghe, nhanh chóng tụt hứng, có vài phần sợ hãi.
Nguyên thị lại nói: "Chỉ sợ lại là hài tử Độc Cô gia."
Dương Tư Huấn cũng lắc đầu thở dài: "Ngoài nó ra thì còn ai nữa."
Dương Phi Tuyết vừa nghe Độc Cô gia. Liền biết Dương Tư Huấn nhận thức người nọ, liền hỏi: "Nhị bá bá, nhị bá mẫu. Các người nói ai vậy?"
Dương Tư Huấn nói: "Cái này cháu chớ hỏi, dù sao nếu gặp phải gặp người đó, thì tận lực tránh xa một chút, đừng có trêu trọc nó, biết không?"
Hàn Nghệ nghe vậy hơi kinh hãi, Tiêu Vân quả nhiên nói không sai. Trường An đúng là tàng long ngọa hổ.
Cái này không phải rất rõ ràng sao, gia chủ Dương gia còn không làm gì được nam tử khuynh thành kia. Dương Triển Phi mà tới, còn không phải đưa mặt cho đánh sao.
"Dạ, Tuyết Nhi đã biết." Dương Phi Tuyết gật gật đầu, nhưng ánh mắt rõ ràng có vẻ tò mò.
Nguyên thị nói: "Các ngươi đi đường xa như vậy, khẳng định cũng mệt rồi, trước tiến xuống nghỉ ngơi đi. Ta đã sai người dọn dẹp phòng cho các ngươi rồi. Mông nhi, con đưa bọn họ đi nghỉ, khi nào ăn cơm ta sẽ cho người gọi các con."
Dương Mông Hạo gật đầu nói: "Vâng hài nhi biết rồi."
Dương Mông Hạo đưa Dương Phi Tuyết, đám người Hàn Nghệ ra cửa.
Sau khi đám tiểu bối rời đi, Nguyên thị bèn nói: "Đứa nhỏ Tuyết nhi này đúng là làm cho người ta yêu thích a."
Dương Tư Huấn nói: "Vậy chúng ta liền giữ Tuyết Nhi ở lại kinh thành."
Nguyên thị nói: "Vậy sao được, tam thúc bên đó nhất định sẽ không bằng lòng."
Dương Tư Huấn nói: "Nếu như Tuyết nhi thích gã họ Tần, vậy tự nhiên là tốt. Nhưng rõ ràng Tuyết nhi không thích, tại sao lại ép nó phải gả. Tần gia chẳng qua chỉ là một sĩ tộc nhỏ ở Dương Châu. Bây giờ chúng ta tìm cho Tuyết nhi một lang quân như ý ở kinh thành chẳng phải tốt hơn sao."
Nguyên thị lo âu nói: "Cái này cũng đúng, nhưng hiện giờ tam thúc đang làm quan ở Dương Châu, chúng ta vốn không hợp với sĩ tộc Giang Nam, sợ sẽ có chuyện không ổn."
"Cái này cũng đúng." Dương Tư Huấn gật gật đầu, lại nói: "Vậy đi, ta viết bức thư cho mẫu thân đại nhân, nói ta muốn giữ Tuyết Nhi ở đây một đoạn thời gian. Nếu như mẫu thân đại nhân bằng lòng, như vậy chứng minh là hôn sự vẫn còn đường sống để xoay chuyển. Nếu như mẫu thân đại nhân không đồng ý, ta cũng chỉ còn cách là đưa Tuyết nhi trở về."
"Như vậy cũng tốt."
Nguyên thị gật gật đầu, lại hỏi: "Vậy tên tiểu tử họ Hàn thì sao? Chàng tính an bài hắn thế nào?"
Dương Tư Huấn trầm ngâm nói: "Nhìn từ thư tam đệ gửi, tên này quả thật có chỗ hơn người, hơn nữa lúc nãy lời lẽ cũng rất khéo léo, xử sự lão luyện. Nhưng năng lực chỉ là thứ yếu, phẩm hạnh của một người mới là quan trọng nhất, cứ quan sát tiếp đã, nếu như phẩm hạnh tốt, ta sẽ đưa hắn vào quân đội học hỏi kinh nghiệm, hảo hảo tài bồi. Nếu như phẩm hạnh không tốt thì phải xem tạo hóa của hắn rồi. Bất quá hắn có ân với mẫu thân đại nhân, chỉ cần không mang cho ta phiền toái gì, thì hắn ở chỗ này bao lâu cũng được."