[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 146 : Gia chủ Dương gia


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dương Phi Tuyết nghe lời này của Tiểu Dã cảm thấy có chút kỳ quái. Nhưng cụ thể kỳ quái ở chỗ nào thì không nói ra được, hiếu kỳ hỏi: "Tiểu Dã, sư phụ đệ là ai?" Tiểu Dã lắc đầu nói: "Đệ...đệ không biết." "Không biết?" Dương Phi Tuyết ngẩn người. Nàng không nghe ra được chỗ nào kỳ quái, nhưng Hàn Nghệ nghe ra rồi, may mà nơi này chỉ có mấy người bọn họ, bằng không là gặp phải phiền toái lớn rồi. Gia Cát Lượng trâu bò chứ, nhưng ông ấy cũng chỉ tự so mình với Quản Trọng, Nhạc Nghị, chứ không có so với Tề vương, Triệu vương. Nhưng sư phụ của Tiểu Dã trực tiếp đem mình so với hoàng đế, đây là phạm vào đại kỵ, cái này nếu như có người nghe thấy, khẳng định sẽ hỏi sư phụ ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Bất quá đây cũng không kỳ quái, dù sao sư phụ Tiểu Dã muốn tranh nhật nguyệt với Lý Thế Dân, đương nhiên là muốn so với Lý Thế Dân rồi. Hàn Nghệ cảm thấy cần phải căn dặn Tiểu Dã một chút: "Tiểu Dã, loại lời này không thể nói nữa, biết không?" Tiểu Dã đương nhiên không hiểu, nhưng vẫn gật đầu. Hùng Đệ lại hiếu kỳ nói: "Mọi người đang nói cái gì vậy? Tiểu Dã, đệ mau nói cho ta biết chuyện về cầu tạm đi." Dương Phi Tuyết hưng phấn nói: "Ta từng nghe cha ta nói qua khá nhiều lần." Hùng Đệ gật đầu nói: "Tốt quá, Dương tỷ tỷ, tỷ mau nói đi." Mấy người vừa đi, vừa nói chuyện liên minh Vị Thủy ngày xưa. Hàn Nghệ mặc dù không có đọc qua sách, nhưng cũng biết chuyện này, dù sao đây cũng là một bước ngoặt của triều Đường. Ở hậu thế, mỗi cái hiệp ước đồng minh giống vậy đều bị khen chê không đồng nhất. Lúc đầu thành lập triều Đường, Đại hãn Đột Quyết Hiệt Lợi thừa cơ hội mang đại quân xuống nam, trực tiếp đánh tới thành Trường An, được xưng là hai mươi vạn hùng binh. Lập trận ở bờ bắc Vị Thủy, mười vạn tinh kỳ, gió bay phấp phới, rất là khí thế. Lúc ấy Lý Thế Dân vừa mới lên ngôi, cả nước một cảnh tiêu điều. Lúc đó ông ta làm thế nào thống trị cái quốc gia này, vẫn còn chưa có kết luận rõ ràng. Thành Trường An lúc đó vô cùng trống rỗng, căn bản không có năng lực ngăn chặn đại quân Đột Quyết. Vì thế Lý Thế Dân bố trận nghi binh, tự mình mang theo đám người Phòng Huyền Linh đi tới bên cạnh sông Vị Thủy đối thoại với Hiệt Lợi, còn trách móc Hiệt Lợi phản đội đồng minh. Bởi vì từ thời Lý Uyên, đã có giao thiệp với Đột Quyết, hơn nữa còn nhận được giúp đỡ của Đột Quyết. Lúc ban đầu, hai bên quan hệ hữu hảo, thậm chí còn có lịch sử ghi lại, Lý Uyên từng xưng thần với Đột Quyết. Đột Quyết xuống nam, đích thực có hiềm nghi phản bội đồng minh. Đương nhiên, đây chỉ là hơi đè ép Hiệt Lợi ở mặt khí thế. Sau đó lại có viện binh đến, còn đánh bại một viên thủ hạ đại tướng của Hiệt Lợi. Hiệt Lợi nhìn thấy quân Đường dũng mãnh như thế, lòng tin có chút không đủ, cảm thấy mình không nhất định có thể lấy Trường An, mà Lý Thế Dân lúc đó lại dốc hết tiền tài trong quốc khố, đưa cho Hiệt Lợi, dù sao ngươi cũng đến cướp tiền, ta dứt khoát tặng cho ngươi. Tiền vừa tới tay, nội bộ tướng lãnh của Đột Quyết cũng không muốn đánh nữa. Chúng ta vốn dĩ là tới cướp tiền, giờ tiền đã tới tay, vậy còn đánh chi nữa, hơn nữa cũng không nhất định đánh được, hà tất phải tự làm khổ. Cho nên lúc đó Hiệt Lợi bèn ký kết minh ước Vị Thủy với Lý Thế Dân. Điều kiện đương nhiên là tương đối không công bằng, chính là tiến cống đó, thế là Lý Thế Dân tự mình cảm thấy xấu hổ, tự gọi là nỗi nhục Vị Thủy. Cũng có rất nhiều người lấy việc này công kích Lý Thế Dân. Ngươi thế này quá mất mặt, đây là một vết nhơ của ngươi. Nhưng Hàn Nghệ tư duy theo quán tính, lại cho rằng đó là một quyết định anh minh nhất kể từ khi Lý Thế Dân chấp chính. Nếu sự tình chỉ dừng lại ở đó, thì đích xác là cần phải lên án. Nhưng nhìn vào kết quả, sau nỗi nhục Vị Thủy, triều Đường lập tức củng cố chính quyền. Lý Thế Dân chăm lo việc nước, quốc gia từ suy chuyển sang thịnh, sau này mới có thời Trinh Quán, một Đại Đường hưng thịnh, nhiều thì không cần nói, ít nhất cuộc sống bách tính rất tốt. Hơn nữa tập đoàn Đường triều còn châm ngòi quan hệ hai vị đại hãn Đột Quyết, Đột Quyết còn phải chịu tai ương tuyết lớn, do đó triều Đường đã đánh bại Đột Quyết, ổn định phương bắc. Hàn Nghệ vô cùng lý giải câu nói của sư phụ của Tiểu Dã. Tuy hắn chưa từng gặp sư phụ của Tiểu Dã. Nhưng từ một vài câu của sư phụ nó có thể thấy được, tuyệt đối là một người mạnh mẽ, không quá có khả năng lựa chọn hòa thân, mà sẽ lựa chọn quyết chiến. Nhưng nếu lúc ấy Lý Thế Dân không chịu nhục, vì cầu tôn nghiêm mà chiến một trận, nếu thắng thì tốt, nếu chẳng may thua thì thiên hạ tất loạn. Cuộc sống của bách tính sẽ bị đặt trong nước sôi lửa bỏng, ai sẽ tới thu dọn cái tàn cục đó chứ? Đó là trận chiến mà Lý Thế Dân không thể thua được, vậy dĩ nhiên tốt nhất là không đánh. Cho nên Hoàng đế không thể chí tình chí nghĩa, chỉ nghĩ tới tốt xấu cá nhân, không màng đến thiên hạ thương sinh, đây là không đúng. Hàn Nghệ là con nhà nghèo. Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đều không có đọc sách, không có tư cách để hiểu được nhiều hơn. Hắn chỉ biết sự khác biệt giữa đói và no, nên dĩ nhiên là hắn nghiêng về phía Đường Thái Tông. Không quản là một nghìn năm sau, hay là hiện tại, hắn vẫn luôn cho rằng bách tính tốt, hoàng đế mới vinh, bách tính khổ, hoàng đế nhục. Nếu bách tính từ nhỏ không có cơm ăn, vậy thì sẽ chửi hoàng đế. Ta mặc kệ ngươi có công tích vĩ đại gì, người có lý do gì, có thể diện thế nào trước mặt ngoại nhân, hô vang khẩu hiệu ra sao. Ta làm con dân của ngươi, nếu đến cơm cũng ăn không no, ta không chửi ngươi thì chửi ai? Không lẽ trách ông trời không mưa? Cho dù ông trời không mưa, ta không có cơm ăn, thì cũng chỉ trách ngươi thôi, bởi vì ngươi có cơm ăn nha. Đứng trên cầu tạm, nghe Dương Phi Tuyết kể về chuyện xưa liên minh Vị Thủy. Hàn Nghệ hơi nhắm mắt, ẩn ẩn cảm thấy được tình cảnh ngàn cân treo sợi tóc lúc đó. Loại không khí này căng thẳng hơn nhiều so với lúc bảo vệ Dương Châu, nếu bảo vệ Dương Châu thua rồi thì chỉ mất một châu, lúc nào cũng có thể đoạt lại. Nhưng nếu trận chiến đó thua rồi thì triều Đường khả năng trực tiếp mất nước. Lưu lại ở cầu tạm trong chốc lát, rồi tiếp tục bước vào trong thành. Không tốn quá lâu, đã tới cổng thành, bởi bọn họ là người xứ khác vào Trường An, nên cần phải đăng ký. Có điều trên đường Hàn Nghệ có công văn nên thuận tiện hơn nhiều. Tên văn lại ghi danh nhìn Hàn Nghệ, lại liếc nhìn Dương Phi Tuyết, nói: "Các ngươi chờ một chút." Dứt lời, y liền đứng dậy bước vào trong thành, đến cạnh một quán trà, trước quán trà có một người đàn ông trung niên đang nghển cổ chờ mong. Tên văn lại này bước tới trước mặt người trung niên, chắp tay nói: "Dương quản gia, người ông đợi đã tới rồi." "Vậy sao?" Người trung niên này bước nhanh về phía cổng thành, liếc mắt đã nhìn ra Dương Phi Tuyết, nhưng không dám khẳng định, bèn hô: "Bát nương." Dương Phi Tuyết nhìn người trung niên, cũng không quá xác định nói: "Vinh bá?" "Đúng là Bát nương." Vinh bá vui mừng quá đỗi, nói: "Ta cuối cùng cũng chờ được con rồi." "Con chào Vinh bá ạ." Dương Phi Tuyết kêu một câu, hì hì nói: "Là nhị bá kêu bá đến đón con sao?" "Còn không phải sao!" Vinh bá ha hả gật gật đầu, nói: "Cha con sớm đã phái người gửi thư tới, nói con có thể tới Trường An, bảo lão gia lưu ý chút." Ánh mắt chứa vài phần ý cười, hiển nhiên là đã biết chuyện Dương Phi Tuyết trốn khỏi nhà. Dương Phi Tuyết hơi có vẻ lúng túng nói: "Phụ thân toàn là chuyện nhỏ xé ra to, con đã lớn thế này, chẳng lẽ còn có thể chạy mất được sao?" Vinh bá cười cười, không lên tiếng, nếu như con không biến mất, thì mới là chuyện lạ. Không khỏi nhìn Hàn Nghệ, cười nói: "Cậu là Hàn Nghệ?" Hàn Nghệ chắp tay nói: "Tại hạ là Hàn Nghệ." Vinh bá chắp tay nói: "Ta là quản gia của phủ Quốc công, cậu cũng gọi ta là Vinh bá như Bát nương đi." Dù sao cũng là quản gia của phủ Quốc công, đương nhiên sẽ không cần ăn nói khép nép với Hàn Nghệ. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Vinh bá khỏe ạ." Vinh bá cười gật đầu, nói: "Đi, chúng ta đi về rồi lại nói, lão gia đang đợi ở trong phủ." Vinh bá mang theo Dương Phi Tuyết và Hàn Nghệ đi vào trong thành. Đế đô chính là đế đô. Cảnh tượng đúng là phồn hoa, chỉ đường phố thôi cũng rộng hơn rất nhiều so với đường phố Dương Châu rồi. Hai bên toàn nhà cao cửa rộng, tên tuổi trên những tấm biển đúng là làm cho người ta sợ muốn chết, chứ chưa cần nhìn tới cửa hàng. Đây là bởi trong thành Trường An có hai chợ chuyên để cho thương gia buôn bán, không thể tùy tiện bày quầy trên đường phố. Nhưng vẫn thường nhìn thấy xe ngựa chầm chậm bước qua. Hơn nữa chỗ nào cũng có thể nhìn thấy người ăn mặc hoa lệ túm năm tụm ba. Trên đường ngựa xe như nước, người người vội vã đi lại, mặc đủ trang phục khác nhau, màu da khác nhau. Hàn Nghệ thậm chí còn nhìn thấy người ngoại quốc tóc vàng, còn một số người da ngăm đen. Hàn Nghệ thiếu chút nữa thì cho rằng đó là người da đen, kết quả vừa hỏi mới biết đó là nô lệ đến từ Nam Hải bên kia. Có lẽ chính là Malaysia về sau. Thiên Khả Hãn, quả thật là danh bất hư truyền. Hàn Nghệ không khỏi cảm thán một câu, Đại Đường thịnh thế đều ở Trường An a! Tiểu Dã, Hùng Đệ lúc thì chạy sang trái nhìn, lúc thì chạy sang phải nhìn. Cảm thấy mọi thứ ở Trường An đều cực kỳ mới lạ. Đi khoảng nửa canh giờ, bọn họ đến trước một phủ đệ rất khí khái, ít nhất độ cao của tường cũng đủ khiến Hùng Đệ chùn bước, trên cửa treo một tấm biển, trên đó viết: "Phủ Quan Quốc Công." Nhà cổ đại đúng là có rất nhiều điều cần chú ý. Quan chức ngươi to cỡ nào thì nhà sẽ to thế ấy. Dinh thự phủ Quốc Công khẳng định không thể nhỏ. Hàn Nghệ cũng đã hỏi thăm rõ ràng, vị Dương nhị gia này là Dương Tư Huấn, là con trai thứ hai của Dương Cung Nhân. Bởi con cả của Dương Cung Nhân chết sớm, con trai thứ hai thừa hưởng tước vị Quan quốc công. Cũng là gia chủ một mạch Dương gia này. Vào trong tòa nhà, cảm giác đầu tiên nơi này cấp cho Hàn Nghệ đó là lớn mà đơn giản. Dĩ nhiên, đơn giản ở đây chỉ là so với địa vị của Dương Tư Huấn mà thôi, so với bách tính bình thường thì xa hoa hơn nhiều. Nhưng cũng không xa hoa như tưởng tượng của Hàn Nghệ. Bước qua tiền viện, chỉ thấy hai người đang ngồi ở đó, một nam một nữ, đều là tuổi trung niên, nam ước chừng trên dưới 50 tuổi, mắt rộng mày dài, râu hùm hàm én, dáng người khôi ngô. Nữ khoảng 40 tuổi, đoan trang thanh lịch, nhìn là biết con gái nhà giàu có. Dương Phi Tuyết từ xa nhìn thấy hai người này, sắc mặt mừng rỡ, chạy chậm vào sảnh, bước đến trước mặt hai vị tôn trưởng, quỳ xuống hành lễ: "Phi Tuyết bái kiến nhị bá bá, nhị bá mẫu." Đây là lễ nghĩa thuộc loại trưởng ấu. Dương Phi Tuyết đã lâu không gặp Dương Tư Huấn, mà Dương Tư Huấn lại là Nhất gia chi chủ. Vãn bối của Dương gia gặp ông ta, đều phải quỳ xuống hành lễ. Hàn Nghệ thì không cần. Đúng lúc Hàn Nghệ chuẩn bị thi lễ, Dương Tư Huấn bỗng nhiên vỗ mấy cái vào bàn trà, khiển trách: "Tuyết nhi, cháu lần này thật là quá hồ nháo rồi." Ủa, không phải nói nhị bá bá ủng hộ cô sao, sao ta nhìn không giống a! Hàn Nghệ lời nói đến bên miệng liền nuốt lại trở về, trên mặt mang vẻ u sầu. Làm sao thì làm, đừng có đến lúc đó lại lấy ta ra gánh tội, nói ta bắt cóc Dương Phi Tuyết nha. Mặc dù làm thế, Dương gia các người có thể đem trách nhiệm rũ bỏ sạch sẽ. Tuy hắn đã nghĩ kỹ đối sách rồi, nhưng muốn vu tội cho ai, lo gì tìm không thấy tội danh. "Nhị bá bá giáo huấn rất phải, Phi Tuyết biết sai rồi." Lời tuy nói thế, nhưng trong mắt Dương Phi Tuyết nào có chút hối hận. Dương Tư Huấn hừ nói: "Nếu như cháu đã biết sai, thì bây giờ quay về Dương Châu cho ta." Dương Phi Tuyết lắc đầu nói: "Cái này không thể được, Phi Tuyết đã lâu không gặp nhị bá bá, không vất vả mới đến một chuyến, sao có thể chưa tận đạo hiếu đã bỏ đi." Dương Tư Huấn nói: "Cha cháu vẫn còn tại thế, cháu không ở bên cạnh cha cháu tận hiếu, lại chạy đến tận hiếu với ta, đây là đạo lý gì?" Dương Phi Tuyết nói: "Cháu muốn ở bên cạnh cha cháu tận hiếu, nhưng cha cháu không cần, cứ muốn đuổi cháu ra khỏi cửa." Dương Tư Huấn khóe miệng hơi khẽ động, nói: "Ồ, cha cháu đã không cần, mắc gì ta phải cần." Dương Phi Tuyết hì hì nói: "Cho dù nhị bá bá không cần, nhị bá mẫu nhất định cần, nhị bá mẫu từ nhỏ đã thương cháu như con ruột, cháu vẫn luôn nhớ." Nói rồi nàng nhìn về phía người phụ nữ bên cạnh. Xem ra vị đại tiểu thư Phi Tuyết này cũng không ngốc, biết dùng chiến thuật vu hồi. Hàn Nghệ nghe tới đây, trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Dương phu nhân liếc nàng một cái, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ trìu mến, nói: "Nha đầu cháu thật đúng là không thay đổi chút nào, nếu ta cũng nói là không cần, thì xem cháu làm thế nào. Còn không mau đứng dậy đi."