[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Tiêu Vân đi rồi.
Bất kể thế nào thì nàng cũng đi rồi.
Điều này tựa hồ đã sớm định từ trước!
Không lâu trước đó, Tiêu Vân như một tảng đá lớn đè lên chủ nghĩa độc thân của Hàn Nghệ, khiến hắn không thích ứng, cũng không thở nổi. Nhưng đồng thời, Hàn Nghệ cũng bởi vậy học được rất nhiều, thành thục rất nhiều, hắn biết quan tâm người khác, hiểu được làm một người đàn ông, nên khiêng tảng đá lớn này mà tiến về phía trước.
Nhưng, khi hắn muốn vác tảng đá đó lên, bỗng nhiên phát giác tảng đá đó lớn hơn nhiều so với tưởng tượng. Hắn hiện tại quá yếu, không cách nào nâng lên được, hắn biết rằng cứ giữ mãi tảng đá này cũng không làm nên chuyện gì, chỉ có thể nghĩ cách làm cho mình cường tráng hơn. Hắn biết rằng sẽ có một ngày hắn sẽ vác được tảng đá này, hay nói cách khác là sẽ không từ chối tảng đá này nữa.
Hàn Nghệ không có bởi vì Tiêu Vân rời đi mà cảm thấy thất vọng. Ngược lại, hắn tràn đầy kỳ vọng với tương lai. Kiếp trước hắn đã đối mặt với quá nhiều chông gai, hắn biết cho dù thế nào, thời gian vẫn cứ trôi, người chỉ có thể tiếp tục tiến lên phía trước.
Một hàng sáu người, đẩy kim tiền và hàng hóa hướng về phía Trường An.
Hàn Nghệ cưỡi ngựa, Tiểu Dã và Hùng Đệ cưỡi lừa nhỏ, bọn Tang Mộc áp tải hàng hóa với ba con tuấn mã.
Trận tuyết đầu mùa đông đến thật nhanh, đi cũng nhanh. Ngày thứ hai sau khi Tiêu Vân rời đi, trời trong dần, mặt đất còn chưa hoàn toàn bị tuyết trắng bao phủ nhanh chóng trở lên ướt sũng. Nước suối vốn dĩ chảy chậm nhưng bởi vì băng tuyết tan mà trở lên chảy xiết.
Tiểu Béo tuy đau lòng vẫn cứ an ủi Hàn Nghệ, hi vọng Hàn Nghệ không vì chuyện Tiêu Vân rời đi mà thương tâm. Tuy nó cái gì cũng không biết, nhưng nó vẫn tận hết sức thử làm cho Hàn Nghệ vui vẻ lên.
Nhưng lần này nó dường như hảo tâm làm chuyện dư thừa, kỳ thật Hàn Nghệ sớm đã không buồn nữa rồi, bởi Tiêu Vân rời khỏi làm cho hắn tràn đầy kỳ vọng ngày gặp lại. Bởi hắn biết lúc đó sẽ gặp được một Tiêu Vân nguyên vẹn, người không sợ chờ đợi, chỉ sợ mất đi chờ mong vào tương lai.
Nhưng thật ra Tiểu Béo an ủi, khiến Hàn Nghệ cảm thấy bản thân giống như là đang khổ sở, vì thế lại khổ sở rồi. Sau đó nhờ Tiểu Béo khuyên bảo và an ủi, hắn lại trở lên vui vẻ. Thứ thu hoạch duy nhất khi làm như vậy, chính là Tiểu Béo yên tâm rồi.
Mặc dù trên danh nghĩa, đây là đang chấp hành hình phạt tù của Hàn Nghệ. Nhưng bọn Hàn Nghệ dường như thấy giống với du lịch hơn. Gặp phải dòng suối nhỏ, dù sao cũng phải qua đó bắt hai con cá lên để tế răng. Gặp phải núi to, đào vài cây măng tự nhiên không nói chơi. Nếu nhìn thấy trên bầu trời có chim bay qua, bọn họ ào ào rút cung tên ra...
"Ai u!"
Không xong! Tiểu Béo lại ngã lừa rồi.
Tiểu Dã luôn là người trước tiên tiến tới nâng bạn tốt dậy khi có chuyện.
"Không sao, không sao, đệ không sao."
Hùng Đệ quen tay hay việc liền đứng lên rất nhanh, vỗ lớp quần áo dày trên người, mặt bị lạnh tới đỏ rực, còn hướng về mấy người xin lỗi cười cười, không có cách nào khác, đối với người có năng lực thăng bằng kém như nó, hai tay rời khỏi cương đã là việc rất nguy hiểm, chớ nói chi việc giương cung bắn tên.
Hàn Nghệ một tay vỗ vào trán nói: "Tiểu Béo, ta quyết định bắt đầu từ ngày mai, mỗi sáng chúng ta chạy bộ năm dặm."
"Á!"
Hùng Đệ nghe thấy chạy bộ, cả người lạnh run.
Đúng lúc đó, bỗng nhiên nghe thấy âm thanh truyền tới: "Phía trước có phải Hàn Nghệ...?"
"Có phải có người đang gọi ta không nhỉ?"
"Hàn đại ca, ở phía...phía sau."
Tiểu Dã chỉ về phía sau nói.
Hàn Nghệ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một bóng trắng hướng về phía hắn bay tới.
"Hàn Nghệ, Hàn Nghệ."
"Là nàng!"
Hàn Nghệ chợt ngẩn người ra.
Không cần quá lâu, bóng trắng đó đã tới trước mặt Hàn Nghệ, bạch mã hí dài, chỉ thấy một vị thiếu nữ thanh tú, trang nhã xinh đẹp, người mặc áo da trắng, chính là Dương Phi Tuyết.
"Hàn Nghệ, cuối cùng ta cũng đuổi kịp ngươi rồi."
Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ, vẻ mặt vui vẻ nói.
Hàn Nghệ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dương Phi Tuyết, cũng không có lên tiếng.
Hùng Đệ và Tiểu Dã đương nhiên biết là chuyện gì, nhìn lẫn nhau, cũng không có lên tiếng.
Về phần đám người Tang Mộc, tuy bọn họ đều đã gặp Dương Phi Tuyết, nhưng cũng không biết bên trong xảy ra chuyện gì, nhưng thấy không khí có chút kỳ quái, vì thế cũng không dám lên tiếng.
Nhưng mà bọn Hàn Nghệ trầm mặc, khiến cho vẻ mặt vui vẻ của Dương Phi Tuyết lập tức biến mất. Nàng bỗng nhiên nhảy xuống ngựa, bước đến trước mặt Hàn Nghệ, học như nam nhân, ôm quyền nói: "Hàn Nghệ, thật xin lỗi, mong ngươi tha thứ cho ta." Vẻ mặt nghiêm túc, hết sức chân thành xin lỗi.
Hàn Nghệ vẫn còn không lên tiếng.
Dương Phi Tuyết rất vội vàng nói: "Ta đúng là không cố ý bán đứng ngươi, ta chỉ là nhất thời cấp bách quá mới nói ra tên của ngươi, nói xong ta liền cảm thấy vô cùng hối hận rồi. Nhưng mà, nhưng mà ta cũng không nghĩ tới Tần Vũ lại đi tìm ngươi, mới đem lại phiền phức lớn như vậy cho ngươi. Hơn nữa lúc đó ta bị cha ta nhốt ở trong phòng, đối với chuyện giữa ngươi và Tần Vũ đúng là không biết gì, mãi đến mấy hôm trước lúc tranh cãi với cha ta, ông ấy vô tình nói ra, ta mới biết là ta đã làm liên lụy tới ngươi thảm như vậy. Ta thật sự cảm thấy phi thường áy náy, Dương Phi Tuyết ta tuy là phận nữ nhi, nhưng cũng biết thế nào là nghĩa khí."
Bỏ đi, nàng ta cũng chỉ mới lớn như này, vận mệnh đã như vậy. Hàn Nghệ trong lòng thầm than, kỳ thực trong chuyện này, cảm giác của hắn đối với Dương Phi Tuyết rất phức tạp. Hắn đương nhiên biết rằng Dương Phi Tuyết không cố ý nói ra hắn, nhưng quả thật đã tạo cho hắn phiền phức rất lớn, có điều sự tình đã qua, hắn cũng không đi trách Dương Phi Tuyết làm gì, chuyện không nên phát sinh thì cũng đã phát sinh rồi. Ngươi còn có thể làm gì chứ, hiện giờ lại thấy Dương Phi Tuyết xin lỗi mình, quả thật là nói những lời cay đắng cũng không tốt lắm, nói: "Dương cô nương, ta biết cô không cố ý, ta cũng không trách cô."
Dương Phi Tuyết nói: "Nhưng nhìn ngươi giống như vẫn đang tức giận ta."
Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không phải ta tức giận cô, ta chỉ là...chỉ là không nghĩ tới cô sẽ đuổi theo, nhất thời có chút sững sờ." Nói tới đây, hắn mỉm cười nói: "Được rồi, ta chấp nhận lời xin lỗi của cô, ta cũng không trách cô nữa, cô hãy mau quay về đi."
Dương Phi Tuyết lập tức lắc đầu nói: "Ta vất vả lắm mới trốn ra được, làm sao có thể quay về chui đầu vào lưới, ta không quay về nữa."
Hàn Nghệ cả kinh nói: "Cô trốn ra à?"
Dương Phi Tuyết gật gật đầu.
Xem ra nàng không đơn giản chỉ là đuổi theo nói với ta lời xin lỗi như vậy, Hàn Nghệ xem như đã hiểu. Nữ nhân này rõ ràng là đi trốn cuộc hôn nhân này, xin lỗi chỉ là tiện đường thôi.
Như vậy vấn đề tới rồi, Hàn Nghệ vừa mới lãnh đủ nha. Giờ nếu như lại diễn một màn kịch nữa, vậy hắn xong rồi.
Cái này kiên quyết không thể hỏi nhiều. Hàn Nghệ cố gắng dùng vẻ mặt vui vẻ đối mặt với Dương Phi Tuyết, nói: "Dương cô nương, ta thật không có giận cô, cái này cô yên tâm, thực sự đó, ta không phải người nhỏ mọn như vậy."
Dương Phi Tuyết biểu lộ kỳ vọng nói: "Vậy ngươi có coi ta là bằng hữu không?"
Hàn Nghệ chợt ngẩn người ra, hắn nghĩ nếu hắn nói là làm bằng hữu, vậy thì Dương Phi Tuyết chắc chắn sẽ đi theo hắn, làm bằng hữu, ngươi khẳng định phải có thói quen giúp bạn không tiếc cả mạng sống. Nếu như không làm thì chẳng phải đánh quả rắm vào mặt hắn sao.
Nói thế nào cũng sai.
Muội tử này cũng khá giảo hoạt, Hàn Nghệ thực sự không muốn thêm phiền toái, đơn giản nói trắng ra, cười nói: "Dương cô nương, ta luôn coi cô là bằng hữu, nhưng... nhưng cô cũng biết vì sao ta phải rời khỏi Dương Châu mà. Ta hi vọng cô cũng nghĩ cho ta, có nhiều chuyện ta không thể thao túng được. Cô hiểu ý của ta chứ?"
Trong mắt Dương Phi Tuyết hiện lên một chút ảm đạm, nhưng vẫn gật đầu, dùng nụ cười rạng rỡ của nàng nói: "Ta hiểu, ta sẽ không làm liên lụy đến ngươi nữa."
"Đa tạ, đa tạ."
Hàn Nghệ chắp tay nói: "Vậy ta đi trước nhé."
Dương Phi Tuyết chắp tay nói: "Bảo trọng."
"Cô cũng bảo trọng."
Hùng Đệ cũng nói: "Dương tỷ tỷ, bảo trọng."
Dương Phi Tuyết khẽ cười nói: "Ngươi cũng chú ý chút."
Hàn Nghệ lên ngựa rồi phất tay: "Chúng ta đi thôi."
Đoàn người tiếp tục tiến lên trước.
Nhưng Dương Phi Tuyết trước sau vẫn giữ khoảng cách năm mươi bước với bọn họ. Hàn Nghệ mới đầu không muốn để ý tới, nhưng đường chẳng phải là của hắn, hắn cũng không quản được Dương Phi Tuyết, tiếp tục tiến về phía trước. Nhưng đi được nửa ngày Dương Phi Tuyết vẫn còn theo sát.
"Hàn đại ca, Dương tỷ tỷ vẫn đi theo chúng ta đấy."
Đến Hùng Đệ cũng cảm thấy có chút không tự nhiên.
Hàn Nghệ không nói lời nào, kéo dây cương, đi về phía sau.
Dương Phi Tuyết nhìn thấy Hàn Nghệ đến, lập tức ngừng lại.
Hàn Nghệ đi tới trước mặt Dương Phi Tuyết, cười hỏi: "Dương cô nương, cô định đi đâu?"
"Trường An." Dương Phi Tuyết nói.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Cô cũng đi Trường An à." Trong lòng thầm nói: cô rõ ràng là muốn đi theo ta.
Dương Phi Tuyết dường như hiểu được tâm tư của Hàn Nghệ, nói: "Ta quả thật là đi Trường An, cả nhà nhị bá ta đều ở Trường An."
Dương gia là đại gia Quan Trung, người thân dĩ nhiên đều ở trong khu vực Quan Trung, nàng cũng không phải sĩ tộc Giang Nam, cũng không phải sĩ tộc Sơn Đông, không chỉ có đi về Quan Trung?
Ta có nên nhẫn tâm với nàng ta một chút, hoặc là nghĩ cách bỏ rơi nàng.
Hàn Nghệ trong lòng bắt đầu nói thầm, nhưng ngẫm lại, vẫn là không ổn, hắn cảm thấy làm như vậy thật quá vô tình vô nghĩa. Hắn biết Dương Phi Tuyết là một thiếu nữ rất lương thiện, hơn nữa cũng luôn đối đãi với hắn như bằng hữu. Mặc dù chuyện lần trước là do Dương Phi Tuyết mà ra. Nhưng không cần nghĩ cũng biết là Dương Phi Tuyết không hề có ý xấu, bởi vì dù Dương Phi Tuyết có đẩy hắn ra cũng không thể thay đổi tình thế, nói hay không nói cũng giống nhau. Kỳ thực là Dương Phi Tuyết hết sức tín nhiệm Hàn Nghệ, cho nên trong lúc nói chuyện sẽ không kìm lòng nổi mà thêm chữ "Hàn nghệ nói" vào trước câu nói.
Muốn trách thì trách tên bị thịt Tần Vũ kia, không cua được gái thì mang kẻ yếu đuối như Hàn Nghệ ra trút giận.
Dương Phi Tuyết thấy Hàn Nghệ không nói, đột nhiên nói: "Hàn Nghệ, nếu ngươi sợ ta gây phiền phức cho ngươi, ta có thể đi trước một bước, ta không theo sau các ngươi nữa. Nhưng...nhưng ngươi có thể cho ta ít lộ phí và lương khô không. Ta lén trốn ra ngoài, không mang thứ gì, đợi khi tới Trường An ta sẽ trả lại cho ngươi."
Dầu gì cũng là con cái Dương gia, vẫn có khí phách. Nàng thấy Hàn Nghệ không bằng lòng thì sẽ không liều chết mà quấn lấy Hàn Nghệ. Nhưng đi trong giang hồ không thể không có khí phách. Đi ra bên ngoài ai mà không gặp phải chút phiền phức.
Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Vậy mấy ngày này cô không ăn cơm?"
Dương Phi Tuyết đỏ mặt nói: "Ta mang theo chút y phục tới, đã mang quần áo đi bán đổi lấy lương thực. Nhưng...nhưng dường như không đủ lắm." Nói rồi nàng liếc mắt nhìn những bọc gói trên yên ngựa.
Hàn Nghệ thoạt nhìn, đều xẹp lép rồi, có lẽ chỉ còn lại mấy cái quần, trong lòng hiểu được. Bởi Dương Phi Tuyết không có khái niệm tiền bạc, từ nhỏ không thiếu tiền, cho nên trên đường này khẳng định bị không ít người lừa bịp, thử hỏi trong tình huống như thế, Hàn Nghệ sao có thể yên tâm được, nếu như gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ, hắn có thể vì việc này mà áy náy cả đời, cũng biết là Dương Phi Tuyết nhất định không chịu quay về, vì thế cười nói: "Nếu như Dương cô nương bằng lòng, thì đi cùng bọn ta vậy."
Trong mắt Dương Phi Tuyết hiện lên một chút vui sướng, nhưng sau đó lại hỏi: "Ngươi không sợ ta liên lụy ngươi sao?"
Hàn Nghệ cười khổ nói: "Sợ chứ, nhưng chúng ta là bằng hữu mà."