[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
Dương Tư Nột không phải giả vờ giả vịt, ông ta cũng không cần thiết phải giả vờ giả vịt trước mặt Hàn Nghệ. Ông ta thật sự vô cùng vô cùng phẫn nộ, bởi vì ông ta vẫn luôn vô cùng coi trọng Hàn Nghệ. Cho dù Hàn Nghệ ba lần bốn lượt nhã nhặn từ chối ông ta, ông ta cũng không có so đo với hắn, vẫn tiếp tục có ý định tài bồi hắn. Vì có thể đặc cách đề bạt Hàn Nghệ, ông ta cũng đã trải đường không ít cho hắn, nhưng không ngờ Hàn Nghệ lại làm tốt như thế, một quyền liền đem tất cả nỗ lực của ông ta trở thành công dã tràng.
Ngươi bảo ông ta không tức giận sao được, ta đây đang cố gắng trợ giúp ngươi như vậy, ngươi ngược lại không có một chút quý trọng nào, đây không phải là cố tình chọc ta tức chết à.
Hàn Nghệ không có lên tiếng.
Dương Tư Nột thấy hắn như thế lại càng tức giận, nói: "Ta vẫn cho rằng ngươi là một người bình tĩnh, có được sự thông minh tài trí mà những kẻ khác không có, là một nhân tài có thể bồi dưỡng, hơn nữa ngươi vẫn một mực không làm ta thất vọng. Thế nhưng ta thật không nghĩ tới, ngươi dĩ nhiên lại kích động như vậy, cũng chỉ trách ta quá dung túng ngươi, khiến cho ngươi bắt đầu trở nên coi trời bằng vung, không biết nặng nhẹ, kiêu ngạo tự mãn. Ngươi thực sự là làm ta quá thất vọng rồi"
Ông ta xác thực vô cùng thất vọng, thế nên mới liên tục lặp đi lặp lại như thế.
Hàn Nghệ vẫn trầm mặc không nói.
Dương Tư Nột mắng một trận, trong lòng trái lại cũng thoải mái không ít. Lúc trước ông ta biết được việc này xong, trong lòng vẫn nghẹn một bụng hỏa khí. Liếc nhìn Hàn Nghệ một chút, tựa hồ hôm nay mới phát hiện khuôn mặt của hắn vẫn còn rất non trẻ, thầm nghĩ, nó chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ choai choai mà thôi, có lẽ ta mong chờ ở nó quá cao rồi.
Hàn Nghệ thấy Dương Tư Nột không mắng tiếp, mới ngẩng đầu lên, nhìn thẳng Dương Tư Nột nói: "Dương Công, ta xác thực làm ngài thất vọng rồi, ta thực sự vô cùng xin lỗi. Thế nhưng ta vẫn là ta mà thôi, tuyệt không phải ỷ vào Dương Công coi trọng, mà dám coi trời bằng vung. Là Tần Vũ nhục nhã ta và thê tử của ta trước, ta mới đánh trả mà thôi. Nếu như ta thực sự là một người sợ phiền phức, vậy ta căn bản cũng không cần phải vạch trần lời nói dối của Thiên Tế tự làm gì. Nếu như ta là một người vong ân phụ nghĩa, ta căn bản là sẽ không nhúng tay vào chuyện Bồ Tát vàng bị trộm. Nếu như ta là một kẻ nhu nhược không có can đảm, ta tất càng không dám lao lên tường thành quyết chiến cùng phản quân. Nếu như ta không dám đấm ra cú đấm kia, Dương Công căn bản là sẽ không bao giờ để mắt ta, ta cũng không có tư cách, không có cơ hội đứng ở chỗ này."
Dương Tư Nột nghe thấy thế liền ngẩn người. Hàn Nghệ quả thật nói đúng vô cùng, nông phu thấp hèn lại dám ẩu đả con cháu sĩ tộc, chuyện này quả thực chưa từng nhìn thấy, chưa từng nghe thấy tại Đường triều. Thế nhưng một cái tiểu tử nông gia mới mười bảy mười tám tuổi lại có can đảm bày xuống không thành kế, lên tường thành chống đỡ vạn quân, cuối cùng còn có thể dọa lui kẻ địch, chuyện này cũng chưa bao giờ phát sinh qua. Đây chính là Hàn Nghệ, ông ta coi trọng Hàn Nghệ không phải chính là vì chỗ đặc biệt này của hắn sao?
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Dương Tư Nột không khỏi hòa hoãn mấy phần, nói: "Vậy ta lại hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc có nói với Tuyết nhi mấy lời kia không?"
Nói đến nói đi, căn nguyên vẫn là ở chỗ này.
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Có. Thế nhưng lúc đó ta chỉ là không cẩn thận nói ra mà thôi. Sau khi nói xong, ta cũng cảm thấy rất là hối hận. Ta thậm chí đã cố làm ra bổ cứu, thế nhưng ta không nghĩ tới Dương cô nương lại đem lời này nói ra, đồng thời còn nói đây là do ta nói. Đương nhiên, ta cũng không trách Dương cô nương, nếu lời này do ta nói, vậy ta cũng nên vì đó phụ trách. Mà lúc đó Tần Vũ tìm tới cửa gây sự, ta đã hết sức nhường nhịn rồi, đồng thời cũng cố gắng giải thích, đồng ý vì thế xin lỗi, không ngờ Tần Vũ lại nhục nhã thê tử của ta, cái này đã vượt quá giới hạn chịu đựng của ta rồi. Ta có thể vì câu nói kia mà xin lỗi, thế nhưng ta chắc chắn sẽ không vì cú đấm kia mà xin lỗi."
"Xin lỗi?"
Dương Tư Nột hừ một tiếng, nói: "Nếu như nói xin lỗi có thể giải quyết vấn đề..., ta căn bản cũng không cần gọi ngươi tới làm gì. Ngươi đã nghĩ tới hậu quả hay chưa?"
"Đương nhiên đã nghĩ."
Hàn Nghệ gật đầu nói: "Nhưng kính xin Dương Công niệm tình chút công lao nhỏ bé trước đây, đáp ứng một lời thỉnh cầu của tiểu tử."
Dương Tư Nột nói: "Nói."
Hàn Nghệ ôm quyền nói: "Việc này tiểu tử nguyện dốc hết sức đảm đương, chỉ xin Dương Công buông tha cho người nhà của ta."
Đây chính là điểm mấu chốt của hắn, nói thật, bản thân hắn cũng không có một chút chắc chắn nào. Cho dù hắn có thông minh đến đâu, dù sao địa vị vẫn là quá thấp, không cách nào quyết định bất cứ chuyện gì. Nếu như Dương Tư Nột có thể giúp hắn, tự nhiên sẽ giúp, nếu như Dương Tư Nột không thể giúp hắn, có cầu ông ấy cũng bất lực, cho nên hắn dứt khoát liền mang ra điểm mấu chốt của mình luôn, quyết định dựa trên điều kiện này từ từ suy nghĩ biện pháp.
Dương Tư Nột nhìn Hàn Nghệ, ánh mắt lấp loé bất định, tựa hồ cung tương đối giãy dụa. Ông ta là một Thứ Sử, là một vị quan, không phải người trong giang hồ, vì nghĩa khí có thể nhận hai đao hộ bằng hữu. Ông ta phải suy nghĩ vì đại cục.
Hàn Nghệ đều nhìn ở trong mắt, thầm nói, xem ra ông ta vẫn chưa đưa ra quyết định nên làm như thế nào.
Đúng lúc này, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa.
Chỉ nghe một hộ vệ nói: "Khởi bẩm Dương Công, lão phu nhân đã tới."
Dương Tư Nột sửng sốt, lập tức quay đầu nhìn về phía Dương Triển Phi.
Dương Triển Phi từ đầu đến cuối vẫn cúi đầu, cho tới giờ khắc này vẫn là như thế.
Dương Tư Nột hừ một tiếng, sau đó liền vội vàng đứng dậy.
Dương Triển Phi lén lút trừng mắt với Hàn Nghệ, tựa như đang nói, ngươi nhìn thấy chưa, ta cũng bị ngươi hại chết rồi.
Hàn Nghệ đáp lại một ánh mắt cảm kích.
Cửa vừa mở ra, chỉ thấy Dương lão phu nhân đứng ở ngoài cửa, Dương Tư Nột vội vàng thi lễ một cái, lại tự mình đỡ Dương lão phu nhân vào nhà ngồi xuống, chính mình thì ngồi ở một bên, vì mẫu thân rót một chén trà, lúc này mới hỏi: "Mẫu thân đại nhân, ngài làm sao lại đến chỗ này?"
Dương lão phu nhân cũng không giả vờ giả vịt, liếc nhìn Hàn Nghệ một chút, nói ngay vào điểm chính: "Con à, nếu con trách ta nhiều chuyện, vậy ta trở về là được."
Dương Tư Nột nghe thấy thế, mặt mày liền tái mét, vội vàng nói: "Mẫu thân đại nhân không nên nói như vậy, con sao dám trách mẫu thân đại nhân, kỳ thực chuyện này con cũng rất muốn hỏi dò ý kiến của mẫu thân đại nhân."
Dương gia là danh môn vọng tộc, gia giáo cực kỳ nghiêm khắc, mẫu thân chính là mẫu thân, đừng nói Dương Tư Nột chỉ là một Thứ Sử, dù cho ngươi có làm Tể Tướng, thì ngươi vẫn là con trai của ta, chuyện này là không thể thay đổi. Dạng quan hệ trưởng ấu này, càng được thể hiện rõ ràng trong giới quý tộc. Không giống như hậu thế, con cái cũng thường hay tranh cãi với cha mẹ, lại còn lấy mỹ danh là "Thời kỳ phản nghịch". Tại thời đại này nếu dám đánh chửi cha mẹ, đó là phạm pháp, bởi vì bất hiếu được coi là trái pháp luật, phải chịu trách nhiệm hình sự, có văn bản quy định đàng hoàng.
Dương lão phu nhân cũng không phải người không giảng đạo lý, bà ta cũng biết mình nhúng tay vào việc này là không hợp quy củ, cho nên bà mới nói như vậy. Mẹ chính là vì việc này mà đến, nếu như con không thích, vậy mẹ liền đi, chuyện này rất đơn giản, mẹ con chúng ta cũng không cần thiết phải chơi mấy trò miệng lưỡi kia, cực kỳ trực tiếp hỏi: "Vậy con định xử lý chuyện này như thế nào?"
Dương Tư Nột hơi chút do dự, sau đó mới nói: "Mẫu thân đại nhân, mẹ hẳn là biết con cũng rất yêu thích thằng nhóc này, thế nhưng việc này nếu không xử lý thích hợp, có thể sẽ gây ra đại họa."
Dương lão phu nhân nói: "Ý của con là, giao Hàn Nghệ cho Tần chủ bộ."
Dương Tư Nột thở dài, nói: "Tạm thời con vẫn chưa quyết định được nên làm thế nào, thế nhưng nếu Tần Nghiêm Chi trước sau vẫn không chịu giảng hoà, vậy thì cũng chỉ có thể làm như vậy thôi, dù sao thê tử của Hàn Nghệ cũng thực sự là hơi quá đáng, chuyện này đã không đơn thuần là ẩu đả nữa, mà là nhục nhã rồi, lại còn động hung khí nữa, đây là có ý đồ giết người."
Dương lão phu nhân nhẹ gật đầu một cái, chậm rãi nói: "Con à, lúc trước phụ thân con vẫn còn làm quan ở tiền triều, chỉ vì không muốn thông đồng làm bậy với những người kia, mới bị người người xa lánh, bị giáng chức đẩy ra bên ngoài, còn gặp phải cường địch, trong ngoài bức bách. Mãi đến về sau gặp được Cao Tổ bệ hạ, mới có thể triển lộ khát vọng, trấn an tây bắc, đánh bại Đột Quyết, lập xuống vô số chiến công. Thế nhưng sau đó Thái Tông bệ hạ lên ngôi, phụ thân con bị bãi chức, đành phải quy ẩn. Nhưng mà phụ thân con vẫn nhớ tới ơn tri ngộ lúc trước của Cao Tổ thánh thượng, chưa bao giờ lộ ra một câu oán giận nào, chỉ ở nhà giữ khuôn phép."
"Cũng bởi vì như thế, đến tuổi già, phụ thân con lại được trọng dụng, nhậm chức Đô Đốc Lạc Dương, hơn nữa thúc thúc và đường huynh của con cũng đều lấy được công chúa, địa vị tôn kính, vinh quang diệu tổ. Chỉ tiếc lúc đó phụ thân con tuổi tác cũng đã cao, có chút lực bất tòng tâm, thế nhưng đám con cháu các con cũng nhờ đó mà nhận được ân huệ to lớn. Nếu như lúc đó phụ thân con chỉ cần hơi có chút oán hận, chỉ sợ con cũng không thể ngồi ở chỗ này rồi. Bởi vậy có thể thấy được, làm người tất phải hiểu được thế nào là tri ân tất báo."
Nói đến tận đây, ý nghĩa đã phi thường rõ ràng.
"Mẫu thân đại nhân giáo huấn rất đúng."
Dương Tư Nột khẽ vuốt cằm, lại là một mặt xoắn xuýt nói: "Kỳ thực làm sao con lại không muốn bảo vệ thằng nhóc này cơ chứ, thế nhưng việc này quả thật quá mẫn cảm. Mẫu thân đại nhân cũng biết, cái giới sĩ tộc Giang Nam này, mỗi người đều vô cùng ngạo mạn, thế lực tuy không bằng sĩ tộc Sơn Đông, nhưng gốc gác cũng không thể coi thường. Lúc trước chúng ta mới tới Dương Châu, mọi việc không thuận, nếu không phải đạt được sự giúp đỡ của Tần gia, e rằng phải đi rất nhiều đường vòng. Chúng ta vì giao hảo cùng sĩ tộc Giang Nam, cũng đã trả giá không ít nỗ lực rồi, nếu như việc này xử lý không thoả đáng, tất sẽ khiến cho sĩ tộc Giang Nam bất mãn, con cũng thực sự là ở tình thế khó xử mà."
Bởi vậy mới nói tuổi của Hàn Nghệ vẫn là quá nhỏ, nếu không có Tiêu Vân nhắc nhở trước đó, chỉ sợ hắn vẫn không ý thức được tính chất nghiêm trọng của chuyện này.
Tất nhiên, chỉ nói riêng toàn bộ sự kiện, xác thực chỉ là một việc nhỏ, chính là hai người đánh nhau, một người đánh thua mà thôi, tuy rằng Tiêu Vân có nhục nhã Tần Vũ hơi quá đáng, thế nhưng thân thể của Tần Vũ cũng không có chỗ nào đáng lo, cũng không có bị đánh thành trọng thương.
Nhưng nếu xử lý không tốt, thì không còn là chuyện của hai người nữa rồi, mà là mâu thuẫn của hai giai tầng. Đám sĩ tộc, quý tộc lạc hậu này đều cực kỳ ngạo mạn, nếu như chỉ là chuyện phát sinh trong cùng một giai tầng, như vậy cũng không đáng kể, ví dụ như Dương Triển Phi đánh nhau với Tần Vũ chẳng hạn, chuyện này sẽ chẳng có ai để ý làm gì, thế nhưng một tên tiện dân lại dám đánh đập con cháu sĩ tộc, đây chính là sỉ nhục cả một tập đoàn sĩ tộc rồi, nếu như không quan tâm, vậy chẳng phải là nói với người trong thiên hạ rằng, sĩ tộc cũng chẳng có gì ghê gớm, tùy tiện đánh là được. Vì bảo vệ quyền lợi cùng địa vị của chính mình, giai tầng sĩ tộc chắc chắn sẽ không giảng hoà. Hàn Nghệ nhất định phải chịu trừng phạt phi thường nghiêm khắc mới được.
Cho nên Dương Tư Nột mới nói chuyện này rất mẫn cảm, chính là chỉ điểm này.
Dương lão phu nhân đương nhiên cũng rõ ràng, khẽ thở dài, nói với Hàn Nghệ: "Hàn Nghệ, việc này ngươi thật sự quá vọng động rồi."
Hàn Nghệ khẩn trương nói: "Lão phu nhân giáo huấn rất đúng, Hàn Nghệ đã biết sai rồi."
Hàn Nghệ rất thành khẩn, bởi vì hắn biết cái mạng nhỏ của mình hiện tại đang nắm trong tay Dương lão phu nhân.
"Chỉ mong ngươi thật sự biết sai rồi."
Dương lão phu nhân gật gật đầu, lại hướng về Dương Tư Nột nói: "Ngươi xem Hàn Nghệ mới có chừng này tuổi, có chỗ làm sai, cũng có thể thông cảm được, hơn nữa nó đã nhiều lần giúp Dương gia chúng ta vượt qua cửa ải khó khăn, nếu như con không giữ được nó, chẳng phải là vong ân phụ nghĩa sao."
Dương Tư Nột gật đầu, nhưng cũng không nói gì, Hàn Nghệ là nhân tài mà ông ta rất vừa ý, ông ta đương nhiên không muốn làm như vậy, thế nhưng ông ta dù sao cũng là quý tộc Quan Trung, không phải cùng một tập đoàn với sĩ tộc Giang Nam, quan hệ giữa hai bên vốn đang vô cùng tốt, Hàn Nghệ thật sự là cho ông ta một cái nan đề không nhỏ.