[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 134 : Chọc ra đại họa


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Nữ nhân này thật xinh đẹp nha! Tần Vũ vừa nhìn thấy Tiêu Vân, không khỏi sững sờ, ánh mắt hơi có chút dại ra. Bởi thời điểm Tiêu Vân ở Dương phủ, khi ra khỏi phòng đều là che mặt bằng lụa đen, cũng rất ít tiếp xúc với người ngoài, chỉ tập trung chăm sóc Hàn Nghệ. Tần Vũ cũng chưa từng gặp Tiêu Vân, thế nhưng y tuyệt đối không nghĩ tới một tên tiểu tử nhà nông như Hàn Nghệ, lại có một vị thê tử xinh đẹp như vậy, thậm chí còn xinh đẹp hơn Dương Phi Tuyết một chút, trong lòng có chút đố kị, bất quá y cũng không phải loại háo sắc, y thích nhất vẫn là Dương Phi Tuyết, dù sao Dương Phi Tuyết còn có hào quang quý tộc trên người, mà Tiêu Vân chẳng qua chỉ là một cái nông phụ mà thôi, có xinh đẹp hơn nữa thì cũng chả có ích lợi gì, có khi còn chẳng nhận biết một chữ nào, vì lẽ đó nghe thấy Tiêu Vân mắng mình, càng tức giận không thôi, chỉ vào Tiêu Vân quát lên: "Điêu phụ to gan, dám vô lễ với bổn công tử." Hàn Nghệ nghe thấy thế liền nhướng mày, đột nhiên cả giận nói: "Ngươi giữ mồm giữ miệng sạch sẽ một chút cho ta." Từ nãy đến giờ sở dĩ hắn liên tục nhường nhịn như vậy, cũng không phải vì sợ hãi, chỉ là hắn cảm thấy cùng loại ngu ngốc như Tần Vũ cãi nhau, thật sự chả ra cái gì. Điều này tựa như một đứa bé vô tri mắng ngươi hai câu, ngươi cũng sẽ không thèm chấp nhặt với nó vậy. Hơn nữa, hắn xác thực đã nói mấy lời kia, trong lòng quả thật hơi có chút ngượng ngùng, tuy rằng không phải hắn cố ý, hơn nữa mấy lời này cũng không hề nói sai, thế nhưng hắn chỉ là một người ngoài lại xen mồm vào chuyện người khác, có lẽ vẫn không thích hợp cho lắm, khó tránh khỏi khiến người ta cảm thấy hắn có mưu đồ khác, cho nên hắn vẫn luôn nhường nhịn. Thế nhưng, đến khi hắn nghe thấy Tần Vũ mắng Tiêu Vân, phẫn nộ trong lòng liền áp chế không nổi nữa. Ta làm sai, ngươi động vào một mình ta, cái này không có vấn đề gì, ta sẽ không so đo với ngươi, ta là một nam nhân, chút độ lượng ấy vẫn phải có, thế nhưng ngươi không thể sỉ nhục người nhà của ta, bằng hữu của ta. Đây chính là tính cách của Hàn Nghệ, đây cũng là cấm khu mà một nam nhân nhất định phải bảo vệ. Tần Vũ tựa hồ đã quen với sự nhường nhịn của Hàn Nghệ, không ngờ được Hàn Nghệ lại còn dám răn dạy hắn. Lập tức thẹn quá thành giận, đung đưa ngón tay, mắng: "Tốt, tốt lắm, hai người các ngươi một đôi chồng tặc vợ điêu, thực sự là quá xứng đôi mà. Hôm nay ta cần phải. . . ." Bốp...! Tần Vũ còn chưa kịp nói xong, Hàn Nghệ đột nhiên một quyền đập mạnh lên gương mặt của y, mẹ kiếp, đã bảo ngươi giữ mồm giữ miệng cho sạch rồi mà. Tần Vũ tuyệt đối không ngờ tới Hàn Nghệ lại dám đánh mình, nhất thời cũng không có chuẩn bị, bị một quyền của Hàn Nghệ đánh ngay giữa mặt, suýt chút nữa không khỏi ngã sấp xuống, vội lùi lại hai bước, che hai má, hai mắt trợn trừng lên, khiếp sợ nhìn Hàn Nghệ. Bởi vì cú đấm này của Hàn Nghệ đến quá đột nhiên, đến nỗi đám gia tướng bên người Tần Vũ cũng chưa kịp phản ứng, vì vậy không có một người xuất thủ cứu giúp. Trong mắt Tiêu Vân lập tức lóe lên một tia kinh hỉ, nhưng sau đó nàng liền nhíu mày lại, trong đôi mắt đẹp lại tràn đầy sầu lo. Hàn Nghệ lạnh lùng nói: "Nếu ngươi còn dám nói năng lỗ mãng, thì đừng trách ta không khách khí với ngươi." Tần Vũ đến giờ mới hiểu ra chuyện gì, chỉ vào Hàn Nghệ, tức giận nói: "Ngươi. . . ngươi lại dám đánh ta?" Hàn Nghệ hừ lạnh nói: "Nếu như ngay cả ngươi ta cũng không dám đánh, vậy ta còn không bằng trở lại trong bụng mẹ cho rồi." "Ngươi. . . ngươi. . .! Ta giết ngươi." Tần Vũ giận không kìm nổi. Lập tức rút ra bội kiếm, đám gia tướng phía sau hắn cũng dồn dập giật mình tỉnh lại, một tay đặt lên chuôi đao. Nhưng ngay lúc này, chỉ thấy một đạo mị ảnh chợt hiện ra bên cạnh Hàn Nghệ. Ầm ầm! Bốp! Bụp bụp! Chỉ thấy Tiêu Vân xông tới, trước sau hai cái bạt tai đánh thẳng lên mặt Tần Vũ, phi thường dứt khoát, nước chảy mây trôi, phiêu dật đến cực điểm. Thuận tiện còn đoạt luôn bội kiếm trong tay y, tiếp đó một cước đá y ngã lăn trên đất, cuối cùng trực tiếp một chân dẫm lên khuôn mặt trắng nõn của y. Cái này. . . ! Một giọt mồ hôi to như hạt đậu từ trên mặt một tên gia tướng rơi xuống. Cái này. . . cái này cũng thật sự quá nhanh đi, bọn họ căn bản là không kịp phản ứng. "Điêu phụ to gan, ta. . .! A! A a . . Oa oa. . .!" Mới đầu Tần Vũ vẫn còn cố giãy dụa kịch liệt, chửi ầm lên, thế nhưng hình như hắn chọn sai đối tượng rồi, Tiêu Vân thật sự không phải một người hiền lành, chân liền tăng thêm mấy phần lực đạo, dẫm đến mức khuôn mặt của y đều biến hình, ngay cả con mắt cũng không mở ra được. Rất nhanh, lời nói của Tần Vũ cũng không được rõ ràng nữa, đau đến oa oa kêu to, cũng không dám lộn xộn nữa. Đám gia tướng vốn định xông lên cứu chủ, nhưng thấy trong tay Tiêu Vân đang cầm bội kiếm, nhất thời vội dừng bước lại, một tên cầm đại đao chỉ về Tiêu Vân, nói: "Điêu phụ to gan lớn mật, mau mau thả công tử nhà ta ra, bằng không ta sẽ khiến ngươi không chết tử tế được." "Muốn ta không chết tử tế được sao?" Tiêu Vân lộ ra một nụ cười mê người, một chân vẫn giẫm lên mặt Tần Vũ, trường kiếm chậm rãi hướng về phía cổ của Tần Vũ đâm xuống, như cười như không nói: "Ta nghĩ các ngươi chắc chắn sẽ không chịu quỳ xuống xin tha đâu, bởi vì các ngươi nhất định nghĩ ta không dám giết công tử nhà các ngươi nhỉ?" Xem ra trước đây, nàng vẫn là nhẹ tay với ta. Hàn Nghệ trừng mắt nhìn, chỉ thấy Tần Vũ đã đau đến không muốn sống, không khỏi cũng mồ hôi lạnh đầy đầu, lại liếc nhìn Tiểu Dã vẫn đang bảo hộ trước người mình. Tiểu Dã cũng ngẩng đầu lên nhìn hắn, mà Tiểu Béo đang đứng ở phía sau cùng thì vẫn vẻ mặt mờ mịt, ba nam nhân đều lúng túng cực kỳ. Trường kiếm vẫn từ từ hướng về phía cổ của Tần Vũ đâm xuống, rất nhanh sẽ chạm đến, thế nhưng hình như Tiêu Vân vẫn không có ý định dừng lại. Hàn Nghệ cũng không có ngăn cản, với tư cách một người đàn ông, mặt mũi cũng đã mất hết rồi, hắn liền một lời cũng không buồn nói nữa. "Xin đừng thương tổn công tử nhà ta." Phịch phịch phịch, chỉ thấy bốn tên gia tướng lần lượt quỳ xuống. "Các ngươi thực sự làm ta quá thất vọng rồi." Tiêu Vân lắc đầu một cái, nhưng cũng nhấc chân khỏi khuôn mặt của Tần Vũ, ngay sau đó lại là một cước, đừng xem nàng là một nữ nhân, cước lực thực sự còn khủng bố hơn so với nam nhân, dù sao cũng từng đá bay Hàn Nghệ, vậy đá bay Tần Vũ cũng không phải việc khó gì. Chỉ nghe Tần Vũ kêu thảm một tiếng, liền lăn tới trước mặt đám gia tướng, cũng không biết do đau, hay là không chịu nổi nhục, dù sao thì Tần Vũ bị đá xong liền lập tức ngất đi. "Cút!" Tiêu Vân trầm giọng quát. Đám gia tướng vội vàng cúi người xuống. Một người trong đó ôm lấy Tần Vũ, kêu vài tiếng, thế nhưng Tần Vũ vẫn không phản ứng chút nào, lại thử thăm dò hơi thở của y, thấy không có nguy hiểm đến tính mạng, cả đám liền quay mặt nhìn nhau, phảng phất đang do dự có nên báo thù cho Tần Vũ hay không, nhưng khi nhìn thấy Tiêu Vân cầm trường kiếm đứng ngạo nghễ, căn bản không hề để mấy người bọn họ ở trong mắt, bọn họ biết mình không phải là đối thủ của Tiêu Vân, liền không dám động thủ, đành ôm Tần Vũ ảo não trở về. Chuyện này rốt cuộc là sao đây? Hàn Nghệ vỗ tay nói: "Tiêu nữ hiệp thực sự là có bản lãnh nha." Trong giọng nói khó tránh khỏi lộ ra chua xót. Tiêu Vân quay đầu lại, sắc mặt lại ngưng trọng dị thường nói: "Hàn Nghệ, chúng ta gây hoạ rồi." Hàn Nghệ hơi nhíu mày, nói: "Ta biết." "Ngươi không biết." Tiêu Vân lắc đầu, lại nói: "Hiện tại chỉ có hai con đường có thể đi." Hàn Nghệ thấy Tiêu Vân không giống như đang nói đùa, không khỏi cũng tỏ ra thận trọng, nói: "Là hai con đường nào?" "Con đường thứ nhất chính là chạy trốn." "Chạy trốn?" Hàn Nghệ sửng sốt, lập tức nói: "Không có khoa trương đến mức đấy chứ?" Tiêu Vân mỉm cười nói: "Có phải ngươi cho rằng, Dương Tư Nột coi trọng ngươi như vậy, nên sẽ ra mặt bảo vệ ngươi đúng không?" Hàn Nghệ tựa hồ bị nói trúng tâm tư, hắn cũng không có phủ nhận, nhưng cũng không có thừa nhận, chỉ nói: "Chúng ta chẳng qua chỉ là đánh y một trận, hơn nữa là bọn họ vô lễ trước, mới khiến cho chúng ta có hành vi quá khích như vậy, cũng không đến nỗi phải chạy trốn chứ!" "Hàn Nghệ, ngươi không đi làm quan, thật sự là một quyết định sáng suốt!" Trán của Tiêu Vân khẽ lay động, mỉm cười nói. Hàn Nghệ cau mày nói: "Lời này của cô có ý gì?" "Bởi vì ngươi quá đơn thuần." "Đơn thuần?" Hàn Nghệ nghe được từ này, trong lòng cũng thấy dở khóc dở cười. Tiêu Vân lại không giống như đang đùa, sắc mặt ngưng trọng nói: "Nếu như đối phương là Vương Bảo, vậy ngươi căn bản không phải sợ hắn, thích đánh thì đánh. Thế nhưng đối phương lại là Tần Vũ, Tần gia vốn là sĩ tộc Dương Châu, mà Vương gia chỉ là thứ tộc, sĩ thứ thiên cách chính là vậy, hai chuyện này căn bản không giống nhau. Ngươi chỉ là một tiểu tử nông gia, lại dám đánh đập con cháu sĩ tộc, tội danh này đã không nhỏ đâu. Về phần Dương gia ấy à ....?" Nói tới chỗ này, nàng dừng lại một chút, mới nói: "Tuy rằng thế lực của Dương gia thực sự mạnh hơn Tần gia rất nhiều rất nhiều lần, thế nhưng Dương gia chỉ là quý tộc quân phiệt mới xuất hiện từ thời triều Tùy mà thôi, còn Tần gia lại là sĩ tộc cổ lão tồn tại từ thời Đông Tấn tới nay, có thể nói gốc gác của Dương gia kém xa tít tắp Tần gia. Đặc biệt là tại mảnh đất nhỏ Dương Châu này, bởi vì Dương gia là từ Quan Trung mà đến, do đó trên nhiều khía cạnh đều cần dựa dẫm vào danh vọng ở Dương Châu của Tần gia. Kỳ thực không cần nói Dương gia, coi như là đệ nhất nhân đương triều như Trưởng Tôn Phó Xạ, ông ta cũng vô cùng kiêng kỵ các loại gia tộc cổ lão từ thời Bắc Nguỵ, Đông Tấn để lại như Thôi gia, Lư gia. Bởi vì ông ta đối mặt không phải chỉ là một người, mà là cả một cái gia tộc, hoặc có thể nói là một quần thể gia tộc. Nếu như là Dương nhị công tử đánh Tần Vũ, vậy thì song phương chỉ cần nói chuyện giảng hòa một chút, là sẽ hông sao. Thế nhưng ngươi bất đồng, ngươi chỉ là một tên nông dân, lại dám đánh Tần Vũ, mặc kệ là một quyền, hay là hai cước, cũng đã làm mất hết mặt mũi của Tần gia rồi, thậm chí có thể nói là nhục nhã hết thảy sĩ tộc Dương Châu. Tuy rằng Dương Tư Nột coi trọng ngươi, cũng có năng lực bảo vệ ngươi, thế nhưng nếu như phải bỏ ra đánh đổi quá lớn, ta thấy ông ta không hẳn sẽ ra mặt bảo vệ ngươi. Quý tộc trước sau vẫn là quý tộc, tôn nghiêm của bọn họ là không thể xâm phạm, cho dù là một điểm cũng không được, điểm này Dương Tư Nột khẳng định vô cùng rõ ràng." Hàn Nghệ cau mày nói: "Chẳng lẽ dân chúng thì không có tôn nghiêm sao?" Tiêu Vân gật gật đầu nói: "Đối với quý tộc thì đúng là vậy. Nhớ tới ngày đó tại Dương phủ, ta cùng đã nói qua, tốt nhất không nên nhúng tay vào chuyện của đám quý tộc, nếu không sẽ rước họa vào thân, không nghĩ tới chung quy vẫn không có tránh thoát." Hàn Nghệ nghe thấy như thế, phảng phất ngực như bị ngẹn lại, kỳ thực trong lòng hắn cũng vô cùng hối hận, hắn cũng không nghĩ tới bản thân chỉ là lỡ lời, không ngờ lại dẫn đến hậu quả nghiêm trọng như vậy, thế nhưng đây chính là cuộc sống, chuyện bất ngờ thường rất hay phát sinh ở những chỗ tầm thường nhất. Hàn Nghệ nghiêng đầu nhìn chằm chằm Tiêu Vân, nói: "Nếu cô đã biết rõ như thế, tại sao vừa rồi còn động thủ?" Tiêu Vân không có lên tiếng. Hàn Nghệ trầm ngâm không nói, ngược lại trong lòng cũng tin tưởng mấy phần, đột nhiên liếc nhìn Tiểu Dã và Hùng Đệ, than thở: "Nếu như chúng ta chạy trốn, vậy thì xem như không thể vãn hồi rồi, có lẽ sẽ bị quan phủ truy nã cả đời. Nếu chỉ có một mình ta ngược lại cũng không sao cả, thế nhưng Tiểu Béo và Tiểu Dã phải làm sao bây giờ, bọn chúng mới có chừng này tuổi, lẽ nào phải theo chúng ta bỏ mạng thiên nhai sao?" Bản thân hắn thật ra chả sao cả, dù sao hắn cũng phạm tội quen rồi, thế nhưng hắn không thể không cân nhắc Tiểu Dã và Hùng Đệ, còn có Tiêu Vân nữa. Hùng Đệ vội vàng đi tới, vành mắt đỏ lên nói: "Hàn đại ca, đệ. . . đệ không sợ, huynh đi nơi nào, đệ liền đi nơi đó, huynh đừng có bỏ mặc chúng đệ nha." Tiểu Dã cũng gật đầu thật mạnh. Tiêu Vân cũng liếc nhìn hai tiểu gia hỏa này, lại nhìn về phía Hàn Nghệ, nói: "Vậy chỉ có thể chọn con đường thứ hai.” "Là gì?" Tiêu Vân chần chờ một lát, nói: "Đó là để ta đi nhận tội."