[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 129 : Đường sống trong chỗ chết


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

"Không nên nhảy, không cần phải..., đừng mà!" Hàn Nghệ trừng to hai mắt, ngồi dậy, mặt đầy mồ hôi, thở hổn hển. "Ngươi tỉnh rồi, cuối cùng ngươi tỉnh rồi." Trước mắt Hàn Nghệ vẫn còn mờ mịt, chỉ cảm thấy hai vai bị người ta nắm chặt, tuy rằng hơi đau, nhưng dường như trong vô hình lại có một cỗ tình cảm ấm áp bao quanh trái tim. Hàn Nghệ hít hít mũi, ngửi được mùi thơm đặc biệt: "Tiêu...Tiêu Vân." Yết hầu hắn hơi khô, nói chuyện không lưu loát lắm. "Là ta, ngươi cảm thấy thế nào rồi." Lại nghe thấy Tiêu Vân khẩn trương nói. Hàn Nghệ nheo mắt, lúc này mới nhìn thấy rõ Tiêu Vân, vẫn là gương mặt xinh đẹp không gì sánh bằng kia, nhưng so với bình thường thì thiếu chút nhuệ khí, nhiều thêm vài giọt nước mắt, há miệng thở dốc, lại cảm thấy yết hầu khô đến mức khẽ động một tí cũng vô cùng đau đớn: "Nước! Ta muốn uống nước!" "Nước? Ngươi đợi một lát, ta đi rót nước giúp ngươi." Tiêu Vân vội vàng rót một ly cho Hàn Nghệ. Hàn Nghệ bưng ly đưa vào miệng, do quá gấp gáp, nước vừa vào cổ họng liền bị sặc ra, ho khan mấy tiếng. Tiêu Vân nói: "Ngươi uống chậm một chút, không ai tranh với ngươi." Hàn Nghệ hình như không nghe thấy, bây giờ hắn chỉ muốn uống nước, cho dù là bị sặc, hắn vẫn uống sạch từng hớp nước lớn. Tiêu Vân nói: "Ngươi còn muốn không." Hàn Nghệ lắc đầu, chỉ cảm thấy trên dưới toàn thân đều đau nhức dữ dội, thế là nằm xuống, nghĩ bụng, lần này có thể nhặt được cái mạng về, thật sự là may mắn mà! Từ từ nhìn sang, thấy Tiêu Vân khóc đến lê hoa đái vũ, chăm chú nhìn mình, lại xinh đẹp như vậy, càng lộ vẻ hiền lành ôn nhu như thế, trong lòng thật sự có chút không quen. Trong ấn tượng của hắn, Tiêu Vân chính là bà chằn chuyên cầm gậy và chổi lông gà, cười khổ nói: "Cô lau mặt trước đi, miễn cho người ta nhìn thấy còn tưởng là ta ức hiếp cô, lúc đó ta thật sự sẽ chết oan nha." Tiêu Vân đầu tiên là sửng sốt, sau đó vội vàng cầm khăn lụa lau mặt, một tia ửng đỏ lén lút hiện lên, lại nói: "Cái này đều tại ngươi cả." "Tại ta?" Hàn Nghệ nói: "Mắc gì tại ta." Tiêu Vân nói: "Đêm đó ngươi vì sao phải cùng nhảy xuống cùng Trần Thạc Chân chứ." Hàn Nghệ nói: "Cô nói thử xem? Chẳng lẽ ta nhảy xuống thi bơi với ả ta sao?" Tiêu Vân nói: "Vậy ngươi cũng đâu cần liều mạng như vậy. Ngươi biết khi đó nguy hiểm thế nào không, rốt cuộc ngươi có từng nghĩ đến người làm thê tử như ta không." Nói tới đây, nàng sững lại, lại nói: "Cũng đúng, ngươi chưa từng coi ta là thê tử của ngươi, chắc chắn sẽ không nghĩ đến cảm nhận của ta." Trong khi nói, ánh mắt lại vụng trộm liếc nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ tránh nặng tìm nhẹ nói: "Nhưng đây chính là cơ hội tuyệt hảo, ta chỉ không muốn ả ta cứ thế chạy mất. Bây giờ nghĩ lại, quả thật khi đó hơi thiếu cân nhắc." Mặc dù không nói rõ, nhưng hắn cũng biểu lộ ra ý nhận sai. Tiêu Vân thấy tốt liền nhận, nói: "Bỏ đi, bây giờ ngươi có thể tỉnh lại là tốt rồi." Hàn Nghệ đột nhiên nhìn xung quanh, nói: "Đây là đâu? Sao ta lại ở đây." Tiêu Vân nói: "Nơi này là Dương phủ, chúng ta tìm được ngươi bên bờ sông, chỉ là khi chúng ta tìm thấy ngươi, ngươi đã ngất đi, hơn nữa ngươi còn hôn mê ba ngày ba đêm." "Hôn mê ba ngày ba đêm" Hàn Nghệ cả kinh. Hóa ra đêm đó sau khi Trần Thạc Chân nhảy xuống sông, hắn cũng ngất đi. Khi đó cả người hắn vô cùng suy yếu, sức cùng lực kiệt, cả người ướt đẫm, lại lạnh như vậy, làm sao chịu được chứ. May mà khi đó Trần Thạc Chân kêu lên một tiếng, mới dẫn được quan binh tìm kiếm chạy đến chỗ hắn, bằng không hậu quả khó lường. Bây giờ hôn mê ba ngày ba đêm coi như là vô cùng may mắn rồi. Hàn Nghệ lại hỏi: "Vậy Trần Thạc Chân đâu." Vẻ mặt Tiêu Vân nghi ngờ nói: "Lúc đó ta cũng không nhìn thấy ả, ả không phải ở chung với ngươi sao? Rốt cuộc lúc ấy đã xảy ra chuyện gì? Đúng rồi, miệng của ngươi sao thế, ta nghe lang trung nói là bị người ta cắn, không phải Trần Thạc Chân cắn chứ. Ngươi chẳng phải là liều mạng với ả ta sao, sao ả ta lại cắn lên miệng ngươi." "Ặc..." Đối mặt với một loạt vấn đề của Tiêu Vân, Hàn Nghệ chỉ cảm thấy đau đầu, lấy tay che đầu, không ngờ lại đụng phải một miếng vải, trong lòng sửng sốt, nhưng sau đó nhớ ra, khi đó đầu mình bị Trần Thạc Chân dùng đá đập một cái, may mà khi đó Trần Thạc Chân không có sức, nếu là bình thường, thể nào cục đá đó cũng đánh vỡ đầu hắn. Tiêu Vân thấy sắc mặt Hàn Nghệ khác thường, lại che đầu, làm sao còn chú ý đến dấu răng kia, quan tâm nói: "Ngươi sao thế? Có phải đau đầu không, bây giờ ta đi gọi lang trung." "Không sao." Hàn Nghệ vội ngăn cản nàng, đảo mắt nói: "Ta không sao, chỉ là khi suy nghĩ, thì hơi chút đau đầu thôi." Tiêu Vân vội vàng nói: "Vậy thì ngươi đừng nghĩ, nghỉ ngơi thật tốt. Ngươi đói bụng không, ta gọi người bưng cháo đến cho ngươi." Nàng không nói thì thôi, vừa nói thì Hàn Nghệ liền cảm thấy trong bụng như bị lửa đốt, đói đến đau dạ dày, khẽ ừ một tiếng. Nhưng vừa ngẩng đầu, đột nhiên sửng sốt, chỉ thấy trên đầu Tiêu Vân có thêm một mảnh lụa đen, kinh ngạc nói: "Cô làm gì vậy." Tiêu Vân không đáp mà hỏi ngược lại: "Lẽ nào ngươi thích thê tử của mình xuất đầu lộ diện sao." Xuất đầu lộ diện là ý tứ này hả? Ta không có văn hóa, cô đừng có lừa gạt ta nha! Hàn Nghệ câm nín một hồi. Tiêu Vân ra ngoài chưa được một lát, Dương Tư Nột và Dương Triển Phi đã đến rồi. "Hàn Nghệ, ngươi thật sự tỉnh rồi, ta còn cho rằng hạ nhân nghe nhầm nữa." Dương Tư Nột vừa vào cửa nhìn thấy Hàn Nghệ đang ngồi trên giường, vô cùng kích động nói. Dương Triển Phi cũng nói: "Hàn tiểu ca, thật sự là cảm tạ trời đất, cuối cùng ngươi đã tỉnh rồi." Hàn Nghệ nói: "Đa tạ Dương Công và nhị công tử quan tâm, xin thứ cho Hàn Nghệ có bệnh trong người, không thể hành lễ." "Miễn đi, miễn đi, ta cũng không quan tâm mấy thứ đó." Dương Tư Nột vội nhấc tay lên, nói: "Ngươi cứ nằm đi." Hàn Nghệ quả thật cũng cảm thấy cả người ê ẩm, nằm xuống, hơi thở dốc. Dương Triển Phi ân cần nói: "Hàn tiểu ca, ngươi cảm thấy thế nào." Hàn Nghệ cười nói: "Vẫn khỏe, không chết được." Dương Triển Phi nghe thấy hắn còn có thể nói đùa thì khẽ thở phào nhẹ nhõm, lại như nhớ ra cái gì: "À, vừa rồi Phi Tuyết cũng muốn đến thăm ngươi, nhưng phụ thân ta sợ nhiều người không tiện nên không cho muội ấy theo, muội ấy bảo ta giúp muội ấy hỏi thăm ngươi." Hàn Nghệ hơi cảm kích nói: "Lệnh muội thật có lòng." Dương Tư Nột thở dài nói: "Hàn Nghệ, lần này ngươi thật sự quá mạo hiểm rồi." Ta cũng không muốn mạo hiểm, nhưng không mạo hiểm làm sao được. Bất quá Hàn Nghệ cũng không nói vậy, mà nói: "Dương Công nói phải, đích thật ta hơi xung động một chút, nhưng muốn bắt được Trần Thạc Chân nhất định phải trả giá." Dương Triển Phi hừ nói: "Có điều ả Trần Thạc Chân này thật sự là quỷ kế đa đoan, lại nghĩ đến chuyện âm thầm đặt một chiếc cầu nổi trên sông, lợi dụng đường thủy và cầu nổi tránh né tai mắt của chúng ta, thật là khiến người ta khó lòng phòng bị mà. Bất quá, nếu khi đó ngươi không sắp xếp địa điểm ở tửu lâu kia thì có thể không nguy hiểm như vậy rồi." Ngươi đây là muốn làm Gia Cát Lượng sau khi xảy ra chuyện à? Hàn Nghệ khẽ lắc đầu nói: "Kỳ thật đều như nhau, là trước có cạm bẫy rồi mới có phương pháp phá giải, cho nên mặc kệ là ở đâu, chỉ cần cho ả ta cơ hội, ả đều sẽ nghĩ ra biện pháp." Dương Tư Nột gật đầu, tỏ vẻ tán thành, lại hỏi: "Hàn Nghệ, đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao ngươi lại ngất ở bờ sông? Trần Thạc Chân đâu?" Hàn Nghệ hơi nheo mắt lại, thở dài một tiếng, đem đầu đuôi ngọn ngành nói cho cha con họ biết. Dương Triển Phi nghe xong ngạc nhiên không thôi, nói: "Đêm đó tuy rằng ta không biết xảy ra chuyện gì, nhưng ta vẫn sai người điều tra ven bờ sông, nhưng không phát hiện ra Trần Thạc Chân, lẽ nào ả thật sự có thần điểu phù hộ, còn có thể chạy ra tìm đường sống." "Ta thấy ả tám chín phần đã chết rồi." Hàn Nghệ lắc đầu, giọng điệu lại vô cùng bình thản, không có chút kích động. Dương Triển Phi tò mò nói: "Nếu đã như vậy, vậy sao ả còn nói câu đó." Hàn Nghệ nheo mắt nói: "Hẳn là ả cố ý hù ta, ta nghĩ trước khi ả chết cũng biết tại sao ta lại gấp gáp giết ả, đơn giản chính là sợ ả ra tay, mà ả cũng biết ả chạy không thoát, do vậy mới lựa chọn làm như vậy, mục đích là muốn hù cho ta ăn ngủ không yên. Tình hình khi đó, ả ngay cả đi đứng cũng khó khăn, ta lại chính mắt nhìn thấy ả nhảy xuống sông, hơn nữa khi đó là nửa đêm, cơ hội sống cơ hồ rất nhỏ." "Thì ra là thế." Dương Triển Phi gật đầu nói: "Nhánh sông Mai Hà rất nhiều, hơn nữa chỗ đó gần kênh đào, nếu như thi thể ả ta bị cuốn vào kênh đào thì rất khó tìm ra, ta sẽ phái thêm nhân thủ đi tìm thử xem." Dương Tư Nột thở dài nặng nề, nói: "Cho dù thế nào, chuyện này cần phải kết thúc rồi, bằng không lòng người trong thành lúc nào cũng hoang mang, bất lợi đối với dân chúng." Ông ta làm Thứ Sử, đương nhiên vẫn phải lấy đại cục làm trọng. Thật ra ông ta sau khi nghe xong, trong lòng cũng nhận định Trần Thạc Chân chắc chắn đã chết rồi, cho nên ông ta định giải trừ giới nghiêm, dù sao thì đợt ầm ĩ này đã khiến dân chúng rất khó chịu. Hàn Nghệ cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi đối với chuyện này, thở dài nói: "Đúng vậy, nên hạ màn rồi." Ba người lại nói chuyện một hồi, cha con Dương Tư Nột mới rời đi, dù sao thì Hàn Nghệ mới vừa tỉnh lại, thân thể vô cùng yếu ớt, cần nghỉ ngơi. Bọn họ đi rồi, Hàn Nghệ nằm trên giường, lại không thể ngủ được, co tay gối đầu, ngây ngốc nhìn lên nóc nhà, trong đầu lặp đi lặp lại tiếng kêu thê lương kia của Trần Thạc Chân, đột nhiên khẽ nhắm hai mắt, thở dài một tiếng. Chợt nghe ngoài cửa có tiếng vang, quay đầu lại nhìn, thấy trong khe cửa có hai cái đầu nhỏ ló ra, một mập một gầy, một lớn một nhỏ. Ánh mắt Hàn Nghệ liếc xéo qua, nói: "Tuổi còn nhỏ lại học rình trộm, còn không mau vào." "Hi hi." Nghe thấy tiếng cười trộm, chỉ thấy hai tên tiểu tử Hùng Đệ và Tiểu Dã đi vào từ ngoài cửa. "Hàn đại ca, rốt cuộc huynh tỉnh rồi, làm đệ lo lắng muốn chết." Vẻ mặt Hùng Đệ vô cùng vui sướng vọt vào, hoàn toàn không coi mình là người ngoài, cởi giày bò lên giường, khoanh chân ngồi xuống, đôi mắt nhỏ tràn đầy lo lắng nhìn Hàn Nghệ, chỉ vào đầu mình nói: "Hàn đại ca, huynh còn đau không?" Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không đau." Cũng không biết tại sao, nhìn thấy dáng vẻ lỗ mãng của Tiểu Béo này, tâm tình Hàn Nghệ không hiểu sao lại tốt lên không ít. Tiểu Dã ngược lại không buông thả như Hùng Đệ, đứng trước mặt Hàn Nghệ, áy náy nói: "Hàn đại ca, thật xin...xin lỗi, đệ...đệ không bảo vệ tốt cho huynh." Thằng nhóc này, Hàn Nghệ cười nói: "Cái này không trách đệ được, là tự ta quá vọng động, hơn nữa đệ lại cứu mạng ta nhiều lần, ta phải cảm ơn đệ mới đúng." Hùng Đệ rất vui vẻ nói: "Tiểu Dã, đệ nghe thấy chưa, ta đã nói Hàn đại ca chắc chắn sẽ không trách đệ mà." Tiểu Dã vẫn có chút thấp thỏm, hỏi: "Hàn... Hàn đại ca, huynh thật sự ...thật sự không trách đệ sao?" Hàn Nghệ cười nói: "Ta muốn trách cũng chỉ trách đệ cho rằng ta sẽ trách đệ thôi, tiểu tử đệ đừng cứ đứng mãi, mau ngồi xuống đi." Kiểu trả lời như khẩu lệnh này, khiến Tiểu Dã ngây ra, lúc này mới phản ứng lại, lập tức cười rộ lên, hơi nhảy lên, ngồi xuống bên giường. Hùng Đệ tuy vẫn không hiểu câu khẩu lệnh vòng vo kia, nhưng thấy Tiểu Dã cười, cũng vui vẻ bật cười ha ha. Hàn Nghệ cười hỏi: "Hai đệ mấy ngày nay không gây phiền toái cho Dương gia chứ." "Không có, Dương gia đối với bọn đệ khá tốt, sao bọn đệ lại gây phiền toái chứ, bọn đệ luôn ở đây không có ra ngoài." Hùng Đệ ra sức lắc đầu. Tiểu Dã cũng ừ một tiếng. Thật ra Hàn Nghệ cũng chỉ là thuận miệng hỏi chút, hắn đương nhiên biết với tính cách Hùng Đệ và Tiểu Dã quyết sẽ không gây chuyện thị phi. Hùng Đệ lại thần thần bí bí nói: "Hàn đại ca, huynh có biết không, khi huynh hôn mê, đều là do một mình đại tỷ tỷ chăm sóc huynh, đệ mấy lần nhìn thấy tỷ ấy ngồi bên giường huynh lau nước mắt đó." Hàn Nghệ sửng sờ nói: "Thiệt hay giả đó?" "Đương nhiên là giả." Chỉ thấy Tiêu Vân từ bên ngoài đi vào, hai mắt hơi liếc nhìn Hùng Đệ, nói: "Tiểu Béo, thật không tệ nha, còn nhỏ vậy mà đã biết bịa đặt rồi." Cả người Hùng Đệ khẽ run rẩy, lắc đầu nói: "Đại tỷ tỷ, đệ không nói gì cả, đệ không nói gì cả." Nói đến nghẹn ngào, giống như sắp bật khóc vậy. Cái bà nương này rốt cuộc đã cho tiểu Béo uống thuốc gì, sao tiểu Béo nhìn thấy nàng ta thì giống như chuột thấy mèo vậy. Hàn Nghệ vẫn luôn cảm thấy hoang mang sâu sắc về chuyện này, vội vàng nói: "Cô đừng có hù Tiểu Béo. Tiểu Béo, đệ đừng sợ, có ta ở đây, cô ta không dám làm gì đâu." "Tự thân ngươi còn khó giữ, còn chú ý đượcngười khác được sao." Tiêu Vân lại hơi oán giận khinh bỉ nhìn Hàn Nghệ, lại nói với Hùng Đệ: "Đi, chương 2 « Trung dung », chép phạt 10 lần, lát nữa ta kiểm tra, không, 15 lần đi, dù sao thì bút mực cũng không phải của nhà mình." Hàn Nghệ kinh ngạc nhìn Tiêu Vân, bút mực không phải của nhà mình thì có thể dùng vậy sao, cô cũng quá khinh người rồi. Ngay lúc Hàn Nghệ chuẩn bị vì Hùng Đệ mà bênh chuyện bất bình, thì Hùng Đệ lại như được đại xá, vội vàng trèo xuống giường, gật đầu nói: "Phải phải phải, Tiểu Béo đi chép phạt ngay." Tiểu Dã cũng nhảy xuống giường, nói: "Tiểu Béo, đệ...đệ đi cùng huynh...cùng huynh." "Hàn đại ca, chúng ta sẽ quay lại thăm huynh." Hùng Đệ vẫy tay với Hàn Nghệ, sau đó lôi Tiểu Dã chạy nhanh ra ngoài. Hàn Nghệ tức giận liếc nhìn Tiêu Vân, nói: "Ta nói này, cô cũng thật là, Tiểu Béo người ta là một hài tử lương thiện đáng yêu như vậy, sao cô lại dọa nó như thế." Tiêu Vân nói: "Nó nói hươu nói vượn, đương nhiên nên chịu trừng phạt. Thành thật là phải dạy từ nhỏ, có điều cũng khó trách, ở chung lâu với ngươi, khó tránh sẽ biết gạt người." "Ặc, cô..." "Chuyện của ngươi ta đều biết cả." "Ta thật sự không nên nói cho cô biết." Hàn Nghệ thiệt tình không có cách nào phản bác. Tiêu Vân đắc ý nho nhỏ một phen, cầm một chén cháo nóng đưa sang, nói: "Ngươi đói bụng rồi, ăn chút cháo đi." "Cô nấu à?" "Không phải." "Vậy thì được." Tiêu Vân chép miệng, ngoài ý muốn không phản bác lại, cười nói: "Ta đút ngươi ăn nhé." Hàn Nghệ vội vàng lắc đầu nói: "Việc này không dám làm phiền cô, đừng để đến lúc đó cô đút luôn vào mũi." Tiêu Vân buồn bực nói: "Ngươi đã bị thương thành thế này, còn nhớ tới việc châm chọc ta. Bỏ đi, nể mặt ngươi bây giờ đang bị thương, hôm nay ta mặc kệ ngươi, thích nói thế nào cũng được, ta không so đo với ngươi." "Thật sao." "Ừ." "Cô thật xinh đẹp." "Nói bậy..., hửm, ngươi vừa nói cái gì." Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Không có gì, không có gì." Nói xong giơ tay ra bưng cháo. Hai tay Tiêu Vân co rụt lại. Hàn Nghệ kinh ngạc nói: "Làm gì đó? Cô không phải là không cho ta ăn chứ?" "Đương nhiên không phải, ta đút ngươi ăn nha." "Ta đã nói không cần mà, chẳng phải cô nói hôm nay ta quyết định sao?" "Ta không có nói vậy, ta chỉ nói hôm nay ngươi nói gì ta đều không so đo với ngươi, nhưng không có nói là ngươi quyết định." "Ặc..." Tiêu Vân múc một muỗng cháo, còn vờ như thổi mấy cái, sau đó đưa ra: "Lại đây, há miệng ra." "Trời ạ!" Hàn Nghệ kêu lên một tiếng, lấy chăn trùm lên đầu.