[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)

Chương 125 : Cùng tiến cùng lui


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dưới đủ mọi áp lực, Dương Tư Nột vẫn quyết định sáng sớm hôm sau mở cửa thành. Không có cách nào khác, bởi vì Trần Thạc Chân đã không còn gây ra bất cứ ảnh hưởng tiêu cực gì đến đại cục nữa, nói cách khác Trần Thạc Chân có tồn tại hay không, không có liên quan quá lớn với dân chúng, cho nên Dương Tư Nột cũng không thể vì tư lợi của mình mà bỏ mặc kế sinh nhai của dân chúng. Mặc dù Trần Thạc Chân là một trọng phạm, nhưng chung quy không có khả năng một năm chưa bắt được Trần Thạc Chân, thì ngươi cứ tiếp tục đóng cửa thành một năm. Nhưng mà, mở cửa thành thì mở cửa thành, không có nghĩa là bỏ qua cho Trần Thạc Chân. Gần đây Dương Tư Nột phái người trông coi nghiêm ngặt cửa thành, mỗi người ra vào thành đều phải bị tra xét nghiêm khắc, ngoài ra Dương Tư Nột vẫn tăng mạnh điều tra. Nói một cách đơn giản, trong ngoài thành Dương Châu vẫn trong trạng thái giới nghiêm. Bất quá theo Hàn Nghệ thấy, Trần Thạc Chân chắc chắn vẫn có biện pháp ra khỏi thành, dù sao thì Trần Thạc Chân nếu vẫn chưa giết chết hắn, thì sao có thể đơn giản chết được. Sự thật cũng đúng là như thế, lại ba ngày trôi qua, Trần Thạc Chân vẫn không có tin tức gì. Mai thôn! "Xuy...!" Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cổng Mai thôn. Hàn Nghệ xuống xe ngựa, xe ngựa chỉ có thể đưa đến đây, bởi vì bên trong không có đường cho xe ngựa vào. Hàn Nghệ đi đến một tòa tiểu lâu nhỏ duy nhất trong thôn dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ, nhìn trái nhìn phải, chỉ thấy phụ cận nhà hắn có không ít người canh gác, nhưng đều đứng khá xa. Chuyện này cũng không khó giải thích, với tính cách của Tiêu Vân, có thể để bọn họ ở lại đây đã là nể mặt Dương Tư Nột rồi, không có khả năng lại để cho bọn họ quấy nhiễu cuộc sống của mình. Đứng trước cửa xa xa, Hàn Nghệ quay đầu nhìn vào trong, chỉ thấy Tiêu Vân mặc một bộ váy trắng bó sát, ngồi trên ghế dài trong đại sảnh, thân hình không có gì để bàn, rất đẹp, cái không nên chính là tố chất tựa hồ hơi kém một chút, một chân giẫm lên trên ghế dài, trên bàn còn đặt một thanh đại đao, thoạt nhìn chính là nhi nữ giang hồ a! Oa! Quá khủng bố nha! Hàn Nghệ chưa kịp ngạc nhiên thán phục, một bóng người đã rơi xuống bên cạnh hắn. Hàn Nghệ không cần nhìn cũng biết là ai, trong lòng suy nghĩ, có phải nên để Tiểu Dã sống ở lầu hai không, như vậy nó có thể xuống lầu bằng phương thức nó quen thuộc nhất. "Hàn...Hàn đại ca." Tiểu Dã nhìn thấy Hàn Nghệ, mừng rỡ kêu lên. "Là Hàn Nghệ về sao?" Tiểu Dã vừa dứt lời, chỉ thấy Tiêu Vân từ bên trong bước ra, vẻ mặt hân hoan hết nhìn đông rồi ngó tây. Hàn Nghệ thấy Tiêu Vân hoàn hảo vô khuyết, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một cách khó hiểu, lại thấy trong tay Tiêu Vân còn cầm một thanh đại đao, mà Tiểu Dã cũng đeo một thanh đao sau lưng. Thanh đao này Hàn Nghệ đã từng thấy, chính là thanh đoản đao mà sư phụ Tiểu Dã để lại. Tuy là đoản đao, nhưng thêm vào vỏ đao thì cũng không nhỏ, Tiểu Dã đeo nó rõ ràng có chút chẳng ra sao, không khỏi mỉm cười nói: "Hai người không cần phải bày trận thế lớn như vậy chứ. Ta tựa hồ là lần đầu tiên thấy có thê tử vác đao ra đón trượng phu đó." Tuy rằng tâm tình không tốt lắm, nhưng trêu chọc Tiêu Vân vẫn là bài tập cần làm, dù sao cũng đánh không lại. "Thê tử?" Tiêu Vân nghiêng mắt liếc nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ vội vàng giơ tay lên nói: "Ta thu hồi câu nói vừa rồi." Tiêu Vân mấp máy môi, nàng cũng biết tính tình Hàn Nghệ, giằng co cũng vô ích, hỏi: "Sao ngươi lại về?" "Ta còn muốn hỏi cô đây." Hàn Nghệ trợn mắt, vừa bước vào trong nhà vừa nói: "Tại sao cô không đến Dương phủ, cô có biết ở đây nguy hiểm thế nào không?" Tiêu Vân lắc đầu nói: "Không biết." "Hả?" Hàn Nghệ vừa mới vào nhà thì vẻ mặt kinh ngạc nhìn Tiêu Vân. "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì?" Tiêu Vân phong khinh vân đạm nói: "Chỉ mấy tên sâu mọt hại nước hại dân, cần gì phải sợ chứ, chỉ hai ba chiêu ta đã có thể đánh lui, Tiểu Dã, đệ nói đúng không?" Tiểu Dã gật đầu, nhưng sau đó lập tức lắc đầu: "Cái...Trần Thạc Chân... kia...vẫn... rất lợi hại." Nó từng giao thủ với Trần Thạc Chân, trong lòng cũng minh bạch, trước mắt nó còn không phải là đối thủ của Trần Thạc Chân, một là nó còn nhỏ như vậy, mà đao pháp của sư phụ nó lại kỳ lạ thế kia, nó rất khó hoàn toàn khống chế được, hai là nó thiếu kinh nghiệm thực chiến, Trần Thạc Chân lại là lãnh tụ khởi nghĩa, kinh nghiệm phong phú, quỷ kế đa đoan, đây là thứ rất khó bù đắp. Tiêu Vân vẫn không tim không phổi nói: "Đây chẳng qua là do đệ học nghệ không tinh thôi." "Chỉ có cô là lợi hại nhất." Hàn Nghệ trợn trắng mắt liếc nhìn Tiêu Vân, ngồi xuống, vẫn là ở nhà thoải mái nha! "Cái đó hiển nhiên là đúng." Tiêu Vân hiên ngang tiếp nhận "Khích lệ" của Hàn Nghệ, lại ngồi xuống bên cạnh Hàn Nghệ, hỏi: "Ngươi vẫn chưa nói sao ngươi lại về?" Hàn Nghệ nói: "Đương nhiên là để đón cô đến Dương phủ" Tiêu Vân quay ngắt đầu, kiên quyết nói: "Ta chắc chắn sẽ không đi Dương phủ." Hàn Nghệ hỏi: "Vì sao?" "Đây là nhà của ta, cũng không phải do ta làm sai, là mấy tên tặc nhân kia không đúng, dựa vào cái gì muốn ta rời đi, không khỏi cũng quá khinh người rồi. Tiêu Vân ta lớn đến chừng này cũng chưa từng chịu nghẹn khuất như vậy." Vẻ mặt Tiêu Vân khó chịu nói. Lợi hại như vậy? Hàn Nghệ nói: "Đại tỷ, việc này không phải đùa, Trần Thạc Chân nhất định sẽ không bỏ qua cho chúng ta, ả ta sẽ tìm tới cửa đó." "Như vậy càng tốt." "Tốt ở chỗ nào?" Hàn Nghệ lập tức hỏi. Vẻ mặt Tiêu Vân giận dữ nói: "Ả ta không đến tìm ta, ta còn muốn đi tìm ả tính sổ đây. Ngươi có biết không, bọn họ lại dám làm hư đàn của ta, hai ngày nay ta nhờ người vào thành tìm người sửa, nhưng đều nói không sửa được, chỉ riêng chuyện này thôi ta đã không tha cho ả rồi, thật là buồn cười mà." Hàn Nghệ buồn bực nói: "Việc này ta cũng có nghe Tiểu Béo nói, hình như đàn là tự cô đập hư mà." "Tiểu Béo sao...sao có thể nói như vậy." Tiêu Vân hơi chột dạ chớp đôi mắt đẹp, vội vàng giải thích nói: "Khi đó bọn chúng đột nhiên xông vào, trong tay ta lại không có vũ khí, tình thế gấp gáp đành ném đàn sang, nhưng đáng hận là tên tặc nhân kia lại tránh đi, bằng không thì đàn cũng sẽ không đập vào tường, vậy thì cũng sẽ không bị hư nghiêm trọng như vậy, nói tóm lại, nếu bọn chúng không đến, đàn của ta cũng sẽ không hư, không trách bọn chúng thì trách ai. Hàn Nghệ nghe thấy mà đau đầu không thôi, nói: "Cho dù là nên trách bọn họ, thì cũng chỉ một cây đàn thôi, cô cần gì phải thế?" Tiêu Vân giận nói: "Sao ngươi có thể nói như vậy, đây là món quà duy nhất ngươi tặng cho ta đó." "Duy nhất?" Hàn Nghệ gãi đầu nói: "Không thể nào, ta nhớ ta tặng cô rất nhiều quà mà." "Tặng cho ta rất nhiều quà?" Vẻ mặt Tiêu Vân hồ nghi, nói: "Ngươi xác định ngươi tặng cho ta? Hay là... Hay là có tặng cho cô nàng nào khác." "Ặc" Hàn Nghệ ngẫm nghĩ một chút, quả thật không có, nàng có ý gì đấy, lẽ nào ám chỉ ta ở bên ngoài bao gái, vội nói: "Mấy món tơ lụa không tính sao?" "Tơ lụa?" Tiêu Vân đen sì mặt nói: "Ngươi nói thử xem." Đầu năm nay tơ lụa chính là tiền, sao ngươi có thể coi là lễ vật chứ. Hàn Nghệ gật đầu nói: "Được rồi, hôm khác ta tặng cô thêm một cây đàn là được." Tiêu Vân nói: "Vậy sao có thể giống chứ." Nói rồi nàng đột nhiên đứng lên, nói: "Ngươi chờ một lát." Nói xong liền vội vàng chạy lên lầu. Tiểu Dã cuối cùng đã có cơ hội nói chuyện, bởi vì dù sao nó cũng mở miệng nói chuyện không lâu lắm, nói chuyện vẫn có chút lắp bắp, Tiêu Vân ở đây, nó căn bản không chen vào được, vội vàng hỏi: "Hàn...Hàn đại ca, Tiểu Béo... đâu?" Hàn Nghệ cười ha ha nói: "Tiểu Béo đang chờ ở Dương phủ, rất an toàn, hơn nữa có rất nhiều món ngon chiêu đãi nó, đệ cứ yên tâm." Hắn phải quyết chiến sinh tử với Trần Thạc Chân, Hùng Đệ thân thủ vụng về, căn bản không giúp được, chỉ làm vướng tay vướng chân bọn họ, cho nên Hàn Nghệ để Hùng Đệ ở lại Dương phủ. Thật ra Hùng Đệ cũng không phải người quá sợ chết, nó thật sự rất muốn đến, nhưng nó biết mình không giúp được gì, cho nên cũng không cầu xin được đi theo, chỉ là trước khi Hàn Nghệ đi, nó kéo lấy ống tay áo Hàn Nghệ, nói một câu thượng lộ bình an. Rất nhanh Tiêu Vân đã chạy xuống dưới, chỉ thấy trong tay nàng còn mang theo một cái bọc, bước nhanh đến trước bàn, đặt bao đồ lên bàn, mở ra, thở hổn hển nói: "Hàn Nghệ, ngươi có cách nào sửa lại không?" Hàn Nghệ vô thức nhìn sang, chỉ thấy đàn kia đã bị Tiêu Vân đập cho tan xương nát thịt rồi, đã gãy thành mấy khúc, hơn nữa dây đàn cũng đứt đoạn, lập tức nói: "Cô chơi ta à, đã nát thành như vậy rồi, cho dù là thần tiên cũng không sửa lại được!" Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, trong mắt Tiêu Vân lập tức tràn ngập thất vọng, ngồi xuống nhìn đàn kia, ngây ngẩn không nói gì. Hàn Nghệ liếc nhìn Tiêu Vân, trong lòng cảm thấy áy náy một cách khó hiểu, nhưng sau đó lại nghĩ, làm gì vậy, đàn đâu phải do ta làm hư chứ, mắc gì ta phải áy náy, nhưng giọng điệu vẫn hòa hoãn không ít, nói: "Được rồi, chuyện đàn thì lát nữa hẵng nói. Thật ra ta về là có chuyện muốn thương lượng với cô." Tiêu Vân ngẩng đầu lên, tò mò nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ khe khẽ thở dài nói: "Cho dù là thiên ý, hay là trùng hợp, dù sao thì ân oán giữa ta và Trần Thạc Chân e rằng khó có thể giải quyết hòa bình được. Ngày nào ả còn sống trên đời, ta đều sẽ sống không thoải mái, cho nên chỉ có một cách có thể giải quyết mối ân oán này, đó chính là...giết chết ả ta." Tiêu Vân nghe được thì ngẩn ra, nàng không phải cảm thấy ngoài ý muốn về câu này, chỉ là nàng lại cảm thấy kinh ngạc về ngữ khí của Hàn Nghệ. Nàng không nghĩ tới Hàn Nghệ sẽ nghiêm túc nói chuyện sẽ giết một người, nói: "Nhưng ta nghe nói Trần Thạc Chân kia cũng là một đại mỹ nhân, ngươi xuống tay được không?" Đây là cái gì vậy hả! Lần này đến lượt Hàn Nghệ sửng sốt, không thể không nói, tư duy của Tiêu Vân xoay chuyển thật sự là quá kỳ lạ, liếc sang Tiểu Dã, nghĩ bụng, xem ra Trần Thạc Chân thật sự dáng vẻ không tệ, ngay cả Tiểu Dã cũng cảm thấy ả rất đẹp, lập tức cả giận nói: "Cô cũng rất đẹp, ta không phải...Thôi bỏ đi, bỏ đi, bây giờ ta đang nói chuyện nghiêm túc với cô. Việc này đối với ta mà nói không phải là việc nhỏ, cô có thể tập trung một chút không." "Ta cũng không phải nói đùa." Tiêu Vân lẩm bẩm một câu, lại nói: "Vậy ngươi có biết Trần Thạc Chân ở đâu không?" "Không biết." Hàn Nghệ lắc đầu, lại nói: "Nhưng ta biết một khi có cơ hội, ả ta chắc chắn sẽ đến tìm ta báo thù." Tiêu Vân trợn hai mắt, nói: "Ngươi đang nói là lấy ngươi làm mồi dụ để ả ta mắc câu?" Hàn Nghệ sửng sốt, lần này nàng phản ứng rất nhanh, xem ra vẫn có chỉ số thông minh nha, chỉ là chỉ số thông minh tương đối thấp mà thôi, gật đầu nói: "Chính là như vậy." "Vậy ngươi định làm gì?" "Rất đơn giản, quyết chiến sinh tử với ả ta." Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Chỉ bằng một mình ngươi, vậy...vậy có khác gì đi chịu chết chứ." "Cô nói chuyện đừng trực tiếp như vậy được không." "Đây chẳng phải là học từ ngươi sao, khi ngươi sửa chữa khuyết điểm của ta cũng chưa từng mở miệng lưu tình mà." "...!" Hàn Nghệ đương nhiên biết một mình mình không phải là đối thủ của Trần Thạc Chân, không khỏi nhìn sang Tiểu Dã. Tiểu Dã lập tức nói: "Cho dù Hàn đại ca không... không cho đệ đi, đệ cũng phải đi." Hảo huynh đệ, có nghĩa khí, quan trọng nhất là biết nể mặt. Hàn Nghệ vỗ vai cậu, không nói thêm gì cả, nam nhân mà, nói quá nhiều sẽ thành nữ nhân. Tiêu Vân trừng đôi mắt sáng quắc lên, mong đợi nhìn Hàn Nghệ. Hàn Nghệ sao lại không hiểu ý Tiêu Vân, hơi chần chừ, mới nói: "Chuyện này ta không định liên lụy đến người ngoài. Tiêu Vân, ta cần cô giúp đỡ." Tiêu Vân lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng sảng khoái nói: "Ngươi nói vậy không khỏi cũng quá khách sáo rồi, chúng ta là người một nhà, đương nhiên là cùng tiến cùng lui, ta còn phải tìm Trần Thạc Chân tính món nợ cây đàn nữa." Cùng tiến cùng lui. Thật ra Hàn Nghệ cũng nghĩ như vậy, bởi vì lần này bắt giết Trần Thạc Chân, nhiều người không tiện. Nếu có quá nhiều người, Trần Thạc Chân chưa chắc sẽ xuất hiện, bởi vì biết rõ là đi chịu chết, nếu còn xuất hiện thì chính là hành vi của mãng phu. Tính mạng của Trần Thạc Chân cũng không phải không đáng giá như vậy, mạng này là muội muội ả ta dùng mạng đổi lại, cho nên Trần Thạc Chân chắc chắn sẽ không dễ dàng ra tay. Dương Tư Nột có nói sẽ phái cao thủ đến giúp Hàn Nghệ, nhưng Hàn Nghệ không tin tưởng. Lần này hắn dùng mạng đánh cược, hắn rất khó giao phó tính mạng cho mấy người không quen biết, cho nên ở thời khắc này hắn vô cùng cần sự giúp đỡ của Tiêu Vân và Tiểu Dã, chỉ có hai người bọn họ ở đây, Hàn Nghệ mới có thể an tâm. Tiêu Vân lại hỏi: "Vậy ngươi định làm sao dụ Trần Thạc Chân mắc câu." Hàn Nghệ nói: "Nói một cách nghiêm túc, cũng không tính là dụ dỗ, mà là thật sự cho ả một cơ hội giết ta." Tiêu Vân nghi hoặc nói: "Tại sao ngươi phải làm vậy, Dương gia không giúp ngươi sao." "Đương nhiên không phải." Hàn Nghệ lắc đầu nói: "Nhưng Trần Thạc Chân cũng không phải ngu ngốc, mà ngược lại, ả ta rất khôn khéo, từ chuyện ả ẩn nấp ở Dương phủ liền có thể thấy được chút chút, cho nên, nếu không làm vậy, e rằng ả ta sẽ không hiện thân. Thế nhưng, ả không hiện thân lại là chuyện ta sợ nhất, bởi vì ả đã biết lai lịch của ta, cũng biết sự tồn tại của các ngươi, ngày nào ả không chết, ta nhất định phải thời thời khắc khắc đề phòng ả đến báo thù." Nói tới đây, hắn thở dài: "Thật ra giết chết một người chỉ là cách làm nhân từ nhất. Nếu ta là Trần Thạc Chân..., ta sẽ không hiện thân, mà thỉnh thoảng ta sẽ gửi bưu kiện, không, là sai người tặng một con dao phay hay là một con chó đã chết đến, nói cho ngươi biết ta đang ở bên cạnh ngươi, để ngươi ngày ngày sống trong sợ hãi, đây mới là chuyện khiến người ta sợ hãi nhất." Tiêu Vân kinh ngạc nói: "Không ngờ ngươi lại ngoan độc như vậy." "Ẹc..." Hàn Nghệ thật sự không phản bác được. Ngược lại hắn chưa từng làm như vậy, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy từng có người làm như vậy, hơn nữa không chỉ là một người, kết quả là đối phương hoặc là bị hù đến bỏ chạy, hoặc là trực tiếp phát điên. Loại phương thức trả thù này vô cùng âm độc, cũng là điều Hàn Nghệ lo lắng nhất, bằng không, hắn không gấp gáp đến mức phải cược mạng với Trần Thạc Chân. Tiêu Vân hình như cũng cảm thấy câu này không ổn thỏa, vội sửa lời nói: "Có điều ngươi nói cũng có lý, cho nên, ngươi vội vàng dụ ả ta hiện thân như vậy, thậm chí không tiếc mạo hiểm, chính vì lo lắng ả ta sẽ nghĩ đến điểm này." Hàn Nghệ gật đầu nói: "Bây giờ ả vẫn đang đắm chìm trong hận thù, chỉ cần cho ả cơ hội, ả nhất định sẽ bất chấp tất cả đến giết ta, đây cũng là cơ hội để ta giết ả." Tiêu Vân nói: "Nhưng nếu ả ta không tới thì sao." Hàn Nghệ nói: "Vậy thì chứng minh ả có thể đã nghĩ đến điểm này. Nếu là vậy, chúng ta e rằng phải đi thôi." "Hả." Đối với đáp án này, Tiêu Vân cảm thấy vô cùng giật mình, vội vàng nói: "Ngươi làm vậy là hành vi nhu nhược, ả chẳng qua chỉ là một nữ tử, ngươi sợ cái gì?" "Ả ta chắc chắn còn có trợ thủ, bằng không hôm đó đến nơi này đều là quỷ à?" Hàn Nghệ nói xong lại nói: "Cho dù ả không có trợ thủ, một mình ta cũng không phải là đối thủ của ả. Lẽ nào muốn các ngươi từng phút từng giây đều phải bảo vệ ta sao, cho dù là vào thành lên phố, hay là đi nhà xí, hoặc là lên giường ngủ, nếu như vậy, cuộc sống không khỏi cũng quá mệt mỏi rồi. Hơn nữa bây giờ dân chúng trong thành còn coi ta là thần tiên, chuyện này đủ khiến ta phiền rồi, cho nên rời khỏi nơi này đối với chúng ta mà nói chưa chắc không phải là một lựa chọn tốt. Hơn nữa, ta cũng không muốn cứ ở mãi một nơi." Trốn chạy đối với hắn mà nói thật sự là quá quen thuộc. Hắn cũng chưa từng coi đây là hành vi nhu nhược. Thế lực để tạo phản của Trần Thạc Chân tuy không còn, nhưng thế lực dùng để giết hắn vẫn còn dư dả. Có thể giết chết Trần Thạc Chân, hoặc là bắt được ả, đương nhiên là không thể tốt hơn, nhưng vấn đề là nếu không bắt được, cũng không giết được, thì chỉ có thể lựa chọn biến mất. Việc này không khác gì lắm so với phong cách gây án của bọn họ ở hậu thế, một khi thân phận bại lộ, thì lập tức bỏ chạy, tuyệt đối không quay đầu, chạy vô cùng dứt khoát. Mà hắn hiện giờ sở dĩ lựa chọn liều mạng đánh cược, cũng đủ chứng minh hắn vẫn còn lưu luyến nơi này. Thật ra còn một điểm hắn không có chỉ ra, chính là tính chất nghề nghiệp của hắn, khiến hắn quen khiêm tốn, không thích cảm giác bị người ta chú ý. Bây giờ trong ngoài Dương Châu đều nhận ra hắn, điều này khiến cả người hắn không được tự nhiên. Thói quen của hắn rất mâu thuẫn với hoàn cảnh này, cho nên, cho dù không có Trần Thạc Chân, hắn phỏng chừng cũng sẽ không ở Dương Châu quá lâu. Nhưng Tiêu Vân không thoải mái như Hàn Nghệ, nói: "Nhưng...nhưng mà căn nhà mới của chúng ta vừa mới xây xong mà." Hàn Nghệ cười khổ nói: "Nhà bất cứ khi nào cũng có thể xây lại." "Vậy ngươi thật sự bỏ được sao?" "Mắc gì phải luyến tiếc?" Hàn Nghệ hỏi ngược lại. Tiêu Vân trừng mắt, không khỏi đưa mắt nhìn quanh, lại hỏi: "Vậy ngươi định đi đâu đây?" Hàn Nghệ trợn mắt nói: "Làm ơn đi, bây giờ chúng ta vẫn còn hi vọng giết chết Trần Thạc Chân, cô đừng nói mấy câu nhụt chí đó được không." Tiêu Vân ngẩn ra: "Đúng vậy, chỉ cần chúng ta bắt được Trần Thạc Chân, thì chúng ta không cần rời khỏi đây." Đừng nhìn Tiêu Vân bình thường tính tình nóng nảy, nhưng thật ra đến lúc này, nàng ngược lại còn không bình tĩnh bằng Hàn Nghệ. Hàn nghệ dù sao cũng từng kiếm ăn dưới họng súng, cái gì cũng từng thấy qua. Trong thời khắc sinh tử, hắn quả quyết một cách kỳ lạ, tuyệt đối không lưu tình, cho nên Hàn Nghệ vừa mở miệng là muốn giết Trần Thạc Chân, bởi vì đối phương cũng muốn giết hắn, chỉ đơn giản như vậy. Mà Tiêu Vân lại khó có thể nói ra như vậy, nàng vẫn chỉ nói là "Bắt được". Nói xong, nàng lại vội vàng hỏi: "Vậy bây giờ chúng ta nên làm thế nào." Hàn Nghệ cười nói: "Vô cùng đơn giản, chỉ cần mỗi ngày đều đến tửu lâu nhỏ bên Mai Hà ăn cơm là được rồi, dù sao thì bây giờ Tiểu Béo cũng không có ở đây, chúng ta cũng không thích nấu cơm, thuận tiện còn có thể chờ Trần Thạc Chân lộ diện, một công đôi việc." Nói làm là làm liền, mấy người lập tức đứng dậy đi đến tửu lâu nhỏ bên Mai Hà ăn cơm, quan trọng là Hàn Nghệ vốn không muốn nấu cơm, ăn đồ có sẵn thoải mái hơn nhiều nha. Tửu lâu nhỏ này chính là nơi đầu tiên Hàn Nghệ ăn mừng kiếm tiền, cũng là chi nhánh của Thẩm gia. Đi vào trong tửu lâu, bên trong không có một người khách, Hàn Nghệ không thấy kỳ lạ chút nào về chuyện này. Đi lên lầu hai, lại cũng không dám ngồi ở chỗ gần bên cửa sổ, ngồi gần chính giữa một chút. Không chỉ có thế, ngay cả món ăn cũng không cần chọn. Hàn Nghệ, Tiêu Vân, Tiểu Dã vừa ngồi không bao lâu thì món ăn đã dâng lên, có thịt có cá, vô cùng phong phú. Tiêu Vân khẽ cười, nói: "Dương gia quả thật là thần thông quảng đại mà." Hàn Nghệ cho rằng nàng còn hơi kinh ngạc, nào biết nữ nhân này đột nhiên trở nên rất thông minh, thật sự là khó nắm bắt nha, nói: "Bất quá chỉ là mượn tửu lâu thôi, không tính là thần thông quảng đại gì, đặc biệt là đối với một Thứ Sử." "Vậy cũng đúng." Tiêu Vân đảo đôi mắt đẹp, nói: "Ta thấy cái tửu bảo này cũng vậy." Hàn Nghệ vừa ăn thịt, vừa gật đầu nói: "Đương nhiên, mặt khác, phụ cận nơi này đều có quan binh đang điều tra, nghĩa là nếu Trần Thạc Chân muốn tới, chỉ có thể tới một mình ả, thêm một người, ả ta nguy hiểm thêm một phần." Tiêu Vân nghe vậy nghi hoặc nói: "Ở cửa dưới lầu có hai hộ vệ canh giữ, trong này lại có một tửu bảo giả, còn có chúng ta ở đây, Trần Thạc Chân thật sự dám đến sao?" Hàn Nghệ ha ha nói: "Lần này đã coi như là cho ả cơ hội rất lớn rồi đó, ít nhất ta không mang theo mười mấy bảo tiêu ra ngoài, ít nhất ta chỉ để bọn họ đứng ngoài cửa, không gọi bọn họ lên đây, ít nhất ta cũng đợi ả ở cùng một nơi, cho ả đủ thời gian chuẩn bị. Nếu ả không dám đến, vậy thì ta quá coi trọng ả rồi." Tuy hắn đã duyệt qua vô số nữ nhân, nhưng lại chưa từng yêu đương, không biết việc đàm luận một nữ nhân khác trước mặt nữ nhân nhà mình là một chuyện vô cùng không sáng suốt. Tiêu Vân nghe vậy cũng không thoải mái lắm, bởi vì lúc trước Hàn Nghệ nếu không nói nàng ngu xuẩn, thì cũng mắng nàng ngốc, hình như chưa từng khen nàng, thế nhưng đối với Trần Thạc Chân, tuy Hàn Nghệ luôn miệng nói muốn giết Trần Thạc Chân, nhưng trong từng câu nói, đều lộ ra ý tán thưởng Trần Thạc Chân, cái này khác biệt quá lớn mà, bất thình lình hỏi: "Vậy ngươi nói xem là ta thông minh, hay là Trần Thạc Chân thông minh." "Khục khục khục!" Hàn Nghệ vừa nghe vậy, lập tức bị sặc. Tiêu Vân cực kỳ khó chịu nói: "Ngươi đây là ý gì?" Hàn Nghệ uống ngụm trà cho bớt sặc rồi lại nói: "Ta thật sự bội phục dũng khí của cô, vậy mà lại hỏi ra vấn đề này. Đương nhiên là ...cô thông minh nha! Lại nghĩ bụng, nàng nhìn ta bằng ánh mắt đó, ta dám nói nàng không thông minh sao. Mây đen trên mặt Tiêu Vân lập tức bị gió thổi tan đi, hai mắt lấp lánh, nói: "Câu này là thật sao?" "Thiên chân vạn xác." Tiêu Vân lại hỏi: "Cái đó giải thích làm sao?" "Giải thích á? Không cần tìm hiểu sâu như vậy chứ, thật sự là được rồi mà, cái này không có gì cần tìm hiểu đâu." Hàn Nghệ toát mồ hôi nói. Hắn gạt người vô số, nhưng câu này tuyệt đối là câu nói dối lớn nhất, làm sao mà giải thích nha. Hiếm khi Hàn Nghệ đồng ý khen nàng một lần, Tiêu Vân không đập nồi mà truy hỏi đến cùng, làm sao chịu bỏ qua, nói: "Có lý có chứng mới khiến người ta tin phục chứ." Hàn Nghệ cũng biết tính cách của Tiêu Vân, không nói rõ ràng, nàng sẽ hỏi mỗi ngày đó, đảo mắt, cười nói: "Trần Thạc Chân có bản lĩnh nhất chẳng qua chỉ là làm một hồi nữ hoàng đế mà thôi, ban đầu khi ả ta liên tiếp giành thắng lợi, nhất định cho rằng bản thân có thể thành công, càng về sau, nếu thành Dương Châu bị bọn họ dễ dàng lấy được như trở bàn tay, vậy thì sẽ không còn ai dám nói ả sẽ thất bại rồi." Nói tới đây, hắn đưa tay chỉ Tiêu Vân, nói: "Chỉ có Tiêu Vân cô, một câu chắc chắn thua không thể nghi ngờ, là đã nói ra được vận mệnh của ả. Hơn nữa cô tuyệt đối không phải bốc phét, mà nói có lý có chứng. Từ đó có thể thấy được, cho dù là tầm nhìn, mưu lược, tài trí, hay sự nắm chắc và nhận thức đại cục, cô đều hơn xa ả ta. Nếu cô là ả, ta tin cô tuyệt đối sẽ không lựa chọn con đường chết như vậy." Một phen lừa dối này, hắn xém nữa cũng lừa luôn cả bản thân mình. Đột nhiên thầm nghĩ, Tiêu Vân này hình như cũng không phải phụ nữ ngốc, ở một vài phương diện có nhận thức còn cao hơn ta mấy bậc. Cảm động quá! Tiêu Vân cảm động đến u mê, gật đầu nói: "Ừm, ngươi nói thật sự quá đúng. Tiêu Vân ta vốn có bản lĩnh hơn ả nhiều, dù thế nào cũng sẽ không ngu xuẩn mà đi tạo phản như vậy, còn hại biết bao nhiêu người nữa." Nói rồi nàng lại nhìn sang Tiểu Dã, nói: "Tiểu Dã, đệ cho rằng Hàn đại ca của đệ nói đúng không?" Tiểu Dã gật đầu: "Đúng... đúng." Hàn Nghệ lau mồ hôi nói: "Chúng ta ăn cơm đi, ta sắp đói bụng chết rồi." "Ăn, ăn nào, ngươi ăn nhiều một chút." Tiêu Vân cười muốn nở hoa rồi. Có thể hiểu được, làm thê tử của Hàn Nghệ, có thể giành được một câu khen ngợi của trượng phu là chuyện không dễ dàng biết bao nha. Ba ngày liên tục trôi qua, Trần Thạc Chân vẫn không xuất hiện, nhưng ba người Hàn Nghệ, Tiêu Vân và Tiểu Dã vẫn ngày ngày ngồi xe ngựa đến tửu lâu ăn cơm, con người luôn phải ăn cơm mà. Phải biết rằng bây giờ trong tửu lâu này, không phải là đầu bếp trước kia nữa, mà là đầu bếp của Dương phủ, món ăn làm ra rất ngon, dù sao thì Hàn Nghệ người ta vì muốn tróc nã Trần Thạc Chân mà mang mạng ra cược, chỉ là một đầu bếp thôi, Dương Tư Nột không lý nào lại keo kiệt chứ. Có điều món ăn có ngon hơn nữa, thì vào giờ phút này, cũng chỉ như vậy mà thôi. Duy nhất Tiêu Vân là ngoại lệ, nàng dường như hoàn toàn không đặt Trần Thạc Chân vào lòng, chỉ cảm thấy mỗi ngày đến quán ăn mới là cuộc sống thích hợp nhất với mình, lúc ăn cơm còn lôi kéo Hàn Nghệ nói chuyện trên trời dưới đất, thật quá sung sướng. Có điều cẩn thận ngẫm lại, cũng không có gì kỳ quái. Ngươi rất khó hy vọng xa vời là Tiêu Vân sẽ sợ một nữ nhân khác. Chạng vạng ngày thứ năm. Dưới lầu. "A, tháng ngày trôi qua thật sự là thoải mái." Lão sư phụ kia đi ra khỏi phòng bếp, duỗi cái lưng mỏi, trên mặt hơi đỏ, rõ ràng là vừa uống chút rượu, bởi vì trong Dương phủ, ông ta phải làm cơm cho rất nhiều người, nhưng ở đây, một bữa chỉ cần làm một bàn là được, thực sự là quá thoải mái. Chỉ là vì Hàn Nghệ vẫn chưa đi, nên ông ta cũng không thể đi, rất nhàm chán, liền đi ra ngoài hít thở không khí, chợt cảm thấy buồn tiểu, không khỏi rùng mình một cái, ông ta nhìn xung quanh, nói với hai gã hộ vệ ngoài cửa: "Hai vị, ta đi tiểu một chút, sẽ về ngay." "Đi đi." "Dạ." Lão sư phụ này không không có tố chất gì, có có khả năng là ngại nhà xí quá thối, ông ta lặng lẽ chạy đến gốc liễu bên cạnh sông phía sau nhà, ngay khi chuẩn bị cởi quần, chợt nghe thấy mặt nước có tiếng vang, ông ta định thần nhìn lại, nhưng lại không nhìn rõ gì cả, nhưng rất nhanh, ông ta nương theo ánh nến yếu ớt trên lầu thấp thoáng nhìn thấy một người đang lướt chạy trên mặt nước, lập tức hù ông ta đến mức hết luôn buồn tiểu, run giọng nói: "Quỷ quỷ quỷ..." Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, bóng người kia đã đến cách đầu bếp năm sáu bước, lại nghe thấy tiếng nước rào một tiếng, bóng người kia lại đằng không bay lên, bay thẳng lên lầu hai. "Quỷ a." Lão sư phụ này rốt cuộc không nhịn được nữa, cao giọng thét to.