[Dịch] Thanh Niên Nhàn Rỗi Ở Đường Triều (Đường Triều Tiểu Nhàn Nhân)
"Ngươi nói cái gì?"
Dương Triển Phi nghe vậy thất kinh.
Chuyện tới nước này, nói không sợ là không được rồi. Hàn Nghệ sắc mặt nghiêm trọng nói: "Nhị công tử, không dám giấu diếm, thực ra vụ án Thiên Tế Tự có quan hệ rất lớn với ta."
"Hả?"
Dương Triển Phi ngu ngơ nhìn Hàn Nghệ, lời này chuyển chủ đề cũng nhanh quá.
Hàn Nghệ bình tĩnh đem chuyện ra nói một lần, dĩ nhiên, chuyện trộm vàng thì hắn không nói.
Dương Triển Phi nghe vậy há hốc mồm, y vạn lần không ngờ, nguyên lai việc làm cho nhà họ Dương mất mặt, lại là từ tay Hàn Nghệ mà ra.
Hàn Nghệ day dứt nói: "Thật xin lỗi, về chuyện này, Hàn Nghệ ngày sau sẽ chịu đòn nhận tội với Dương Công, nhưng lúc ta âm thầm đối phó với Cửu Đăng, từng nghe lén thấy bọn chúng bàn luận đến giáo chủ gì đó, lúc đó ta không quá để ý, cho đến hôm qua ta nghe nói Trần Thạc Chân kia đang tuyên truyền giáo phái, còn tự xưng giáo chủ Thánh giáo, ta mới nghĩ tới chuyện của Cửu Đăng, hơn nữa mấy hôm trước, ta với Hùng Đệ bị người ám sát ở chỗ mộ phụ mẫu nó. Ta dám khẳng định là những chuyện này có liên quan với Trần Thạc Chân, nhưng ta cũng không dám khẳng định bọn chúng là đồng bọn của Cửu Đăng.
Mặt khác, mấy bằng hữu của ta vào mấy hôm trước ở phía nam ngoại ô gặp phải một đám cường đạo, bởi vì đám cường đạo này trước đây đã từng cướp của bọn họ một lần, nên bọn họ không thể nhận lầm được. Ta tin rằng trên đời không có chuyện trùng hợp như vậy, nếu như Cửu Đăng đúng là người của Trần Thạc Chân, vậy thì đám người này hoặc là đang muốn cứu Cửu Đăng, hoặc là có mưu đồ khác. Nhưng hôm qua lúc lệnh muội đến tìm ta nói chuyện..."
Dương Triển Phi nói: "Phi Tuyết tìm ngươi?"
Hàn Nghệ gật gật đầu nói: "Ta cũng nghe cô ấy nói mới biết là Dương công dẫn binh xuất chinh, ta cảm thấy việc cướp ngục là tốn sức mà không được gì. Mà bây giờ, Dương châu trống rỗng như vậy, nếu như bọn chúng thừa cơ tiến đánh Dương Châu, vậy thì bọn chúng sẽ đạt được rất nhiều, đến lúc đó còn có thể cứu ra Cửu Đăng luôn."
Dương Triển Phi nhăn mày, trầm tư một lúc, nói: "Không thể nào, không thể nào, nếu như bọn chúng muốn tiến đánh Dương Châu, thì phải đi qua Hấp châu hoặc Tô châu to như vậy, mà các địa phương này đều có phòng bị rồi."
Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử đừng quên, bọn chúng đã chuyển đánh Vụ Châu như thế nào, quân sĩ của bọn chúng đều là nạn dân, cầm đao lên là phản quân, hạ đao xuống là nạn dân, nếu như bọn chúng xé nhỏ ra, đóng giả nạn dân di dân, vượt núi, có thể vượt qua phòng vệ phía nam Dương Châu. Hiện nay, bọn chúng cần có trang bị và tiền bạc, hai thứ này ở Dương Châu rất nhiều, nếu như bọn chúng công hạ Dương Châu, thì có thế tái lập sĩ khí, còn có thể bổ sung sung túc, có câu là, binh quý hiểm hành."
Dương Triển Phi sắc mặt hoảng sợ, sau lưng ướt đẫm. Hiện giờ cha y đã điều hết quân tinh nhuệ đi, khắp Dương Châu vô cùng trống rỗng. Nếu như có vài vạn quân tiến đánh, cho dù đó có là một đội quân ô hợp thì e rằng cũng khó mà chống đỡ. Vội vàng nói: "Ngươi nói xem bọn tặc đó hiện giờ đang ở đâu?"
Hàn Nghệ nói: "Ta đã cho người theo dõi rồi."
Dương Triển Phi nói: "Tốt lắm, ngươi lập tức xác minh vị trí của bọn chúng, ta lập tức phái người qua."
"Ừm"
Hàn Nghệ lập tức bước ra phủ nha và đi về phía miếu hoang ở ngoại ô. Hắn và Đông Hạo đã hẹn là sẽ gặp mặt ở đây.
...
"Cái gì? Các ngươi mất dấu rồi?"
Lúc Hàn Nghệ đi vào miếu hoang, Tang Mộc, Tá Vụ, Đông Hạo, Tiểu Dã đều ở bên trong, nhưng bọn họ đều mặt mày ủ rũ. Thì ra bọn họ đã để mất dấu bọn chúng rồi.
Tang Mộc ảo não nói: "Bọn chúng thật sự quá giảo hoạt, bọn chúng đi đến chợ ở nam ngoại ô bèn tách ra. Ta và Tá Vụ vẫn một mực theo sát, nhưng lại mất dấu rồi."
Hàn Nghệ cau mày, biết điều này cũng không trách được bọn họ, dù sao đối phương đến đây là làm đại sự, làm sao có thể không cẩn thận, không bị bọn chúng phát hiện đã là may mắn rồi, hắn nói vài câu an ủi với bọn họ, bảo bọn họ tìm chỗ nấp đi, bây giờ hắn không còn tinh lực mà lo cho bọn họ rồi, sau đó hắn quay về thành đem chuyện này nói cho Dương Triển Phi.
"Chết tiệt."
Dương Triển Phi thầm mắng một câu, vô cùng ảo não nói: "Ta đã phái người dùng hình tra khảo tên Cửu Đăng kia, nhưng lão lừa trọc đó không chịu mở miệng."
Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử, hiện giờ chúng ta không nên rối rắm ở chỗ này nữa, phải khẩn trương bố trí phòng bị, cho binh sĩ sẵn sàng nghênh chiến, sau đó tìm cách để các châu huyện lân cận điều binh tới cứu viện."
Dương Triển Phi buồn bực nói: "Ta cũng biết, nhưng ta chức quan hèn mọn, gia phụ lại không ở đây. Ta không có quyền điều động quân đội ngoài phạm vi Dương châu, ta đã cho người truyền tin xuống, bắt quân sĩ ở biên cảnh làm tốt phòng ngự, đồng thời sai người phi ngựa cấp tốc đem chuyện này bẩm báo với gia phụ rồi, không biết có kịp không."
Nói trắng ra là, y chỉ là một đứa con nhà quan, tuy có chức quan trong tay, nhưng cũng chỉ vậy thôi, sao có thể chỉ dựa vào suy đoán mà có thể điều động quân binh ở các châu quận lân cận, nếu như vậy, thì triều Đường chẳng phải loạn sao.
"Báo...báo..."
Chỉ thấy một lính gác bước nhanh vào, bẩm báo: "Nhị công tử, đại sự không tốt rồi, huyện Giang Đô đột nhiên mọc ra rất nhiều phản quân, kho lương Giang Đô đã bị quân địch công phá, huyện Giang Đô cũng bị phản quân bao vây rồi."
"Nhanh như vậy?" Hàn Nghệ không khỏi kinh ngạc, hắn cho rằng vẫn còn kịp, nhưng không ngờ là muộn mất rồi.
"Cái gì." Dương Triển Phi hoảng hốt thốt lên một tiếng, bước lên trước, một tay túm lấy tên lính gác: "Ngươi nói sao? Kho lương Giang Đô vô cùng bí mật, hơn nữa có trọng binh canh gác, sao lại bị quân địch dễ dàng công phá như vậy."
Huyện Giang Đô thuộc Dương Châu, nằm trên dải đất trung tâm của Vận Hà, lại nối với Hoài Thủy, giao thông hết sức thuận lợi, vì vậy là yếu địa chiến lược, hơn nữa đó là chốt chặn cuối cùng của Dương Châu, nếu như huyện Giang Đô thất thủ, vậy Dương châu không có gì để thủ, chuyện hết sức nguy hiểm. Thời Sơ Đường đều thiết lập kho lương ở đây, thuận tiện vận chuyển, nhưng kho lương quan trọng như vậy phải phái người canh gác, không phải ai cũng biết vị trí của kho lương, hết sức bí mật.
Tên lính gác vẻ mặt đưa đám nói: "Bởi tướng lĩnh của quân địch là tội phạm truy nã trước đây Từ Mạnh, chính gã đem quân công phá kho lương của ta."
"Từ Mạnh?"
Dương Triển Phi thất kinh.
Hàn Nghệ ở một bên nghe vậy cũng kinh ngạc, nếu đúng là như vậy thì nguy to rồi, bởi Từ Mạnh vốn là nhân sĩ Dương Châu, hơn nữa lại là quân nhân chuyên nghiệp, không phải nửa quân nửa dân. Gã rất thông thuộc binh lực và bố trí trong thành Dương Châu, có gã hiến kế cho quân địch, đúng là họa vô đơn chí.
Đến cùng Từ Mạnh là người của Trần Thạc Chân hay là từ sau khi vụ án Từ Mạnh xảy ra, gã mới đầu phục Trần Thạc Chân?
Hàn Nghệ thoáng suy tư một chút, nhưng không rảnh nghĩ nhiều, bất kể thế nào, Từ Mạnh sẽ là mối họa lớn cho bọn họ, đây là điều không thể nghi ngờ.
"Lẽ nào lại thế?"
Dương Triển Phi một tay đẩy tên lính gác ra, chân đạp mạnh một cái, kêu lên bi thảm: "Quân tinh nhuệ Dương Châu đã bị cha ta đưa đi, ta nào có quân đi cứu a."
Hàn Nghệ nói: "Nhị công tử, chuyện đã rồi, chúng ta nên tranh thủ thời gian bố trí mới được."
Dương Triển Phi nhíu mày trầm tư một lát, nói: "Người đâu!"
"Có ti chức."
"Ngươi lập tức dẫn người ra khỏi thành, lệnh tất cả dân chúng ngoài thành lập tức vào thành, không được chậm chễ."
"Tuân mệnh."
Hàn Nghệ nghe vậy hơi trầm tư, lát sau mới hiểu. Dương Triển Phi hiển nhiên là muốn ôm thành phòng thủ, phản quân vốn dĩ là một đám ô hợp, hơn nữa đến bất thình lình, khẳng định không có vũ khí công thành, vậy nên thủ ở trong thành, tất nhiên là vững chắc hơn. Hơn nữa với Dương Triển Phi mà nói, thủ được đã là thắng lợi, vậy thủ thành là kế sách tốt nhất rồi. Dù sao thì khi trở thành danh tướng cũng phải có chút tài năng, nếu như không có chút năng lực thì Dương Tư Nột cũng không giao Dương châu cho y.
...
...
Bên trong hậu đường Dương phủ.
"Bà nội, hiện giờ Dương Châu tràn đầy nguy cơ, bà hãy đi Sở châu tạm lánh đi."
Dương Triển Phi vội vàng nói với Dương lão phu nhân.
Hiện giờ đừng nói đi cứu huyện Giang Đô, cho dù là Dương Châu có thể bảo vệ được hay không, đã là một dấu hỏi thật lớn.
Dương lão phu nhân nghe Dương Triển Phi nói phải rời đi, tức giận dùng gậy chọc mạnh xuống đất, "đông" một tiếng: "Tên nghiệt tử ngươi, đừng có nhục nhã nề nếp gia phong Dương gia, từ thời ông cố ngươi, đã lĩnh binh xuất chinh, mãi cho đến thời cha ngươi, đời đời chinh chiến, mặc dù cũng từng bại trận, nhưng chưa bao giờ chưa đánh đã lui, nếu không phải bây giờ bên ngoài có cường địch, ta thế nào cũng phải đánh chết tên nghiệt tử vô dụng nhà ngươi."
Bởi chính sách thời Đường hiện giờ là Quan Trung bản vị, cho nên quý tộc khu Quan Lũng là rất kiệt xuất. Dương Hùng, Dương Cung Nhân, đều là những đại tướng nổi tiếng trong lịch sử, phản tướng triều Tùy Dương Huyền Cảm là do Dương Cung Nhân bắt sống, mà thú vị chính là, sau này Dương Cung Nhân bị triều Tùy xa lánh, bị đưa đến Dương Châu nhận chức đại sứ gì gì đó. Sau đó lại phải đem quân đi thảo phạt ma vương ăn thịt người Chu Sán, nhưng bị Chu Sán đánh bại, đồng thời lùi về Dương Châu. Dĩ nhiên, điều này không trách được Dương Cung Nhân, thời Mạt Tùy quần hùng nổi lên, Dương Cung Nhân trong ngoài bức bách, khả năng cũng vô tâm bán mạng cho triều Tùy, rất khó đánh thắng. Nói tóm lại, bất kể Dương Hùng hay là Dương Cung Nhân đều rất chính trực, dũng cảm, nhân hậu, điều này cũng làm nên nề nếp gia phong của Dương gia.
Dương Triển Phi cũng là có nỗi khổ riêng, hiện giờ cũng không chỉ là vấn đề ở huyện Giang Đô, có trời mới biết là Cửu Đăng có bao nhiêu đồng bọn trà trộn vào trong thành, trong thành vốn dĩ chẳng có bao nhiêu quân sĩ canh gác, nếu như quân địch nội ứng ngoại hợp thì xong rồi, bèn nói: "Bà nội, tôn nhi...không muốn tháo chạy, chỉ mong bà và bọn Phi Tuyết đi Sở châu tạm lánh."
Dương lão phu nhân nói: "Ta tuy là một lão phụ nhân, nhưng ta biết, chưa chiến mà đã sợ, thì cuộc chiến này làm sao đánh thắng được. Nếu ngươi sợ thì hãy đi trước đi, ta ở lại đây liều mạng với quân địch."
Dương Phi Tuyết đứng bên cạnh bà ta nói: "Muội cũng không đi."
Hàn Nghệ nghe được thầm nghĩ, bà già này dạy cháu đúng là lợi hại thật đấy. Có những lời này rồi, chỉ sợ cho dù thánh chỉ tới, Dương Triển Phi cũng sẽ không rời khỏi Dương Châu.
Dương Triển Phi mặt đỏ tía tai, đúng là xấu hổ vô cùng, hận không thể bây giờ lao ra liều mạng với quân địch.
Hàn Nghệ trầm tư nãy giờ bỗng nhiên lên tiếng: "Lão phu nhân, nhị công tử, bây giờ nói những thứ này e là không phải lúc."
Dương Phi Tuyết lập tức nói: "Hàn Nghệ, ngươi có cách gì không?"
Oa, Người coi trọng ta vậy à? Hàn Nghệ thấy mọi người đang nhìn mình, đột nhiên có chút thụ sủng nhược kinh.
Dương lão phu nhân nói: "Hàn tiểu ca, nếu như ngươi có biện pháp, cứ nói đừng ngại."
Hàn Nghệ nói: "Có câu muốn dẹp ngoài trước phải an nội, chúng ta nên nắm chặt thời gian, tìm và bắt những tên cường đạo đang lẩn trốn ở trong thành. Nếu không, đến lúc bọn chúng trong ứng ngoại hợp thì phiền phức to."