[Dịch] Thánh Đường
“Vương sư huynh, ngươi rốt cuộc cũng tới đây, cảm ơn, cảm ơn!”
Một nữ đệ tử vọt lại đây, đối với Vương Mãnh một mực cúi đầu cảm ơn, làm cho Vương Mãnh hoảng sợ: “Này, ngươi có phải là nhận nhầm người không?”
“Như thế nào vậy, là ta, tiểu Kết Ba!” Nữ phù tu lộ ra nụ cười rạng rỡ, lúc này Mã Điềm Nhi cũng đã đi tới.
“Vương đại ca, đan dược của ngươi dùng rất tốt, Trịnh sư muội kiên trì dùng, hiện tại đã hoàn toàn không có việc gì. Ta chỉ biết, Vương đại ca rất có bản lĩnh.”
Đan dược thần kỳ có rất nhiều loại, nhưng ai lại chú ý tới loại tiểu mao bệnh như nói lắp thế này. Nhưng đối với Trịnh Sảng(tiểu Kết Ba) mà nói nó là vấn đề rất lớn, sư tỷ muội không có kỳ thị nàng, nhưng nói chuyện vẫn có cảm giác bất lợi. Chính nàng còn phi thường khó chịu, người không trải qua thì không thể rõ ràng được, cảm giác không được tự nhiên này khổ sở như thế nào. Hiện tại có thể không phải nói lắp nữa… hẳn là Trịnh Sảng mỗi ngày đều cảm thấy vui vẻ.
Vương Mãnh cười cười: “Dùng được là tốt rồi, ta cũng không có nắm chắc, lại nói tiếp ta hẳn là phải cảm ơn ngươi, đan dược thứ nhất cũng thành công rồi.”
“Vương sư huynh, ngươi rất tốt, có bản lĩnh, lại đối nhân xử thế cũng rất tốt!” Trịnh Sảng trong mắt như có những ngôi sao nhỏ.
Mã Điềm Nhi ở bên cạnh cũng gật đầu tán thành.
“Các ngươi một người lại một người nói, khen nữa ta xem hắn muốn bay lên rồi!”
Giọng điệu này đúng là của Liễu Mi, Liễu đại sư tỷ rồi.
Tuy rằng Hồ Tĩnh hiện tại là lãnh tụ mới của phù tu, nhưng Liễu Mi dù sao cũng có kinh nghiệm ở đây. Trong phù tu vẫn có lực ảnh hưởng tương đối, nàng và Hồ Tĩnh cũng khá hòa hợp.
“Liễu sư tỷ, đã lâu không gặp nha, như thế nào cảm thấy nét mặt của ngươi đang tỏa sáng gì?”
Vương Mãnh nghi hoặc nói.
Mã Điềm Nhi và Trịnh Sảng lập tức mỉm cười: “Đó là bởi vì chúng ta…”
“Câm miệng, hai tiểu nha đầu các ngươi ngứa da hả, cũng dám bán đứng ta, tìm đánh hả!”
Liễu Mi lập tức giơ chân lên, như chuẩn bị muốn đánh vậy. Lấy tính các tùy tiện của Liễu Mi, dường như đều là nàng bắt nạt người khác đi?
Mã Điềm Nhi và Trịnh Sảng lập tức tản ra nói: “Vương đại ca, ta nói với ngươi nè, ngươi có biết người trong lòng Liễu sư tỷ chúng ta là ai không?”
Vương Mãnh ngẩn người, thầm nghĩ, hắn biết thế quái nào được.
“Người nọ ngươi cũng biết”! Trịnh Sảng cười nói.
“Không phải là…?” Vương Mãnh nói, kỳ thực hắn căn bản cũng không biết là ai.
Vừa mới tránh toát được Liễu Mi, Mã Điềm Nhi tuôn ra chân tướng: “Trương Tiểu Giang!”
Vương Mãnh đúng là bị động đất cấp 1 rồi, thật đúng là rau xanh thì cũng có người yêu, hóa ra Liễu sư tỷ thích thân hình đầy đặn.
Bị bày ra trước ánh sáng, Liễu Mi dừng chân lại, ngược lại cũng buông tha: “Đúng vậy, ta thích là thích, sợ cái quái gì!”
“Chúc mừng, chúc mừng, tiến triển thế nào rồi?”
Vương Mãnh cũng không kìm nổi mà trêu chọc một chút.
“Không nói cho các ngươi!”
Liễu Mi ngẩng đầu bước vào Lôi Quang Các.
Theo lời Mã Điềm Nhi và Trịnh Sảng mới được biết, hai người ánh mắt như có lửa nóng, rất có ý gắn bó keo sơn rồi.
Đem đan dược mà mình luyện để tham gia hội Bách Bảo đường cho Mã Điềm Nhi, coi như là báo cáo kết quả công tác, hắn cũng không sợ mất mặt.
Vương Mãnh đi rồi, một đám nữ nhân náo loạn vây quanh hơn mười loại đan dược mà sững sờ.
“Đây đều là hắn luyện sao?”
“…Vương Mãnh sư huynh cũng quá mãnh đi!”
“Số lượng là đủ rồi, có thể dùng số lượng để Hội Bách Bảo đường, người này thật đúng là cực đoan. Tuy nhiên xem như hắn đã tận tâm rồi.”
Liễu Mi nói, những người khác không kìm nổi nụ cười.
“Sư tỷ, không phải người ăn dấm chua với Vương đại ca chứ?” Mã Điềm Nhi bỗng nhiên nói.
“Sặc, thế là thế nào!” Liễu Mi nhíu mày nói.
“Trương sư đệ của chúng ta mở miệng ra là Mãnh ca nói, Mãnh ca cho rằng, Mãnh ca thế nào thế nào…Sư tỷ không muốn hắn đổi thành Mi tỷ nói, Mi tỉ cho rằng, Mi tỷ như thế nào sao?
Trịnh Sảng đứng sau Mã Điềm Nhi gật đầu nói.
“Tiểu nha đầu, mồm miệng lanh lợi rồi, ngươi cũng muốn tạo phản phải không, xem ta trừng tị ngươi thế nào!”
Từ trước tới nay Liễu Mi đều là trêu chọc người khác, gần sau khi chuyện của nàng với Trương Tiểu Giang bị lộ ra. Mỗi ngày đều bị người trêu chọc, Lưu đại tỷ muốn bão nổi rồi.
Ôm cổ Trịnh Sảng, Liễu Mi dùng đòn tất sát của mình --- bộ ngực hít thở không thông đại pháp!
Từ khi Vương Mãnh tới Lôi Quang Đường, Chu trưởng lão thực không biết tiểu từ này có chăm chú luyện đan hay không? Ôi, có đôi khi thân phận trưởng lão cũng thật phiền, hắn lại không thể đi tìm Vương Mãnh được. Lão nương Lư Vận còn hạ chiến thư, dường như biết chuyện của Vương Mãnh, đệ tử của nàng cũng muốn khoe khoang một chút ở trên hội Bách Bảo đường. Hiển nhiên là muốn lúc Chu sư tổ tới nơi này đánh một đòn uy thế phủ đầu với hắn.
Tượng đất còn có ba phần tức giận, con bà nó chứ, cho hắn một năm rưỡi bồi dưỡng Vương Mãnh. Không có một ai trong đan tu trẻ tuổi của Thánh Đường có thể là đối thủ của hắn.
“Lão Chu, lão Chu, ta đã trở về, ta đói bụng rồi!”
Vương Mãnh từ xa đã reo lên thật lớn, hắn đã đi một thời gian rồi, mái nhà tranh của hắn muốn ăn muốn uống đều được cả, Chu Phong ở nơi này cũng tốt.
Chu Phong dở khóc dở cười, tiểu tử xem như dựa vào mình rồi, ai khiến bản thân mình sốt ruột cầu tài chứ.
Vương Mãnh mấy ngày nay ở trong đan phòng toàn toàn đói muốn chết rồi, ích cốc? ích cốc cái rắm à, cho dù tu vi cao tới mức không cần ăn cơm, cũng chỉ là trong một số thời gian mấu chốt không cần ăn mà thôi. Lúc có thể ăn đương nhiên phải ăn, có là thằng ngốc mới không ăn.
Huống chi bạn học Vương Mãnh còn cách cảnh giới này rất xa.
Nhìn Vương Mãnh đang lang thôn hổ yết, nhất là bộ dạng chật vật, Chu Phong không kìm nổi mà bắt đầu khuyên bảo: “Ngươi nói xem, làm Đan tu thì không làm, tội gì phải chịu tội như vậy. Làm đan tu, ăn sung mặc sướng, tổng đường sẽ cho ngươi một mảnh đất, dựng nguyên một tòa phủ đệ cho ngươi.”
Vương Mãnh cười cười. “Lão Chu, ngươi cũng đừng khuyên ta, ta tính tình hiếu động, cũng thích xách vũ khí lao lên. Lúc hứng thú thì không sao, nhưng ngươi xem ta mỗi ngày ngồi bên cạnh lò luyện đan, luyện thành bộ dạng như hiện giờ, nếu thời gian lâu thì khẳng định nghẹn thành kẻ điên.”
“Ô, nói như vậy trong thời gian này ngươi vẫn đang luyện đan, có thu hoạch thế nào, luyện ra cái gì?”
Chu Phong tò mò nói.
Vương Mãnh đem miếng thịt trong miệng nuốt xuống nói: “Lung tung lộn xộn, ta đã quên luyện ra cái gì rồi.”
Vương Mãnh nói chuyện cũng đúng, hắn luyện đan vì nâng cao đan hỏa, để chuẩn bị luyện Ô Mộc Tinh, về phần luyện cái gì cũng không trọng yếu.
Chu Phong vẻ mặt cứng đờ, tiểu tử này, rất không tiếp thu được, luyện không biết ra cái gì mà còn gọi là luyện đan sao?
Tuy nhiên đối với người mới, tính nhẫn nại của Chu Phong rất là tốt. Hắn cố nén kích động, lộ ra dáng cười tươi nói: “Vậy ngươi có thu hoạch gì?”
Vương Mãnh đang ăn hết nồi canh, há mồm uống một ngụm rượu, thật sảng khoái a.
Sống là phải tự do tự tại, thật thích.
Chu Phong bên cạnh đoạt lấy cái bình rượu nói: “Trước tiên là nói xong rồi uống, Lư Vận kia đã sống mái với ta rồi. Tiểu tử ngươi đừng lo thua, tốt xấu gì cũng phải ra mặt thôi.”
Vương Mãnh thầm nghĩ một chút: “Ta luyện ra đều là đan dược cấp thấp, cũng không biết đạt được tới trình độ nào. Tuy nhiên đan hỏa của ta hình như tới tứ phẩm rồi, hình như là tứ phẩm.”
Vương Mãnh đoạt loại bầu rượu trong tay Vương Mãnh, tay trái toát ra một đám đan hỏa hồng rực rực rỡ.
Tay của Chu Phong vẫn nắm chặt bình rượu, tròng mắt nhìn chằm chằm vào đan hỏa trong tay Vương Mãnh, giống như thấy được mỹ nhân vậy.