[Dịch] Thánh Đường
“Ai?”
Khuê Cương và Lăng Độ Sơn gần như đồng thời bay lên trên không, cảm giác chung quanh có người vô thanh vô tức rình coi bọn họ nhưng lại không cách nào phát hiện ra được.
Một cỗ uy áp bao phủ thiên địa xuất hiện, hai người đồng thời lộ ra thần sắc kinh hãi. Người này ít nhất phải là cấp tổ sư năm mươi tầng trở nên mới có thể thi triển ra được, nhưng mà hoàn toàn không tra ra được phương vị, chỉ sợ phải tầng sáu mươi trở lên.
Khuê Cương và Lăng Độ Sơn ngơ ngác nhìn nhau, nhân vật cấp tổ sư như thế sao lại tranh đoạt với bọn họ chứ.
“Tiền bối, Ô Mộc Tinh này ngài nếu cần cứ lấy đi. Nhưng Ly Hỏa Phái chúng ta cũng không phải hạng người vô danh, xin cấp cho chúng ta một cái công đạo đi.”
Chút khí phách như vậy Khuê Cương vẫn phải có, đối phương tuy rằng là nhân vật cấp tổ sư, nhưng Ly Hỏa Phái bọn họ cũng không phải không có tổ sư.
“Ha ha, tiểu quỷ đầu, cũng được, ta không phải lấy không của các ngươi cái gì. Ngươi tu hành Ly Hỏa Kiếm có phải mỗi lúc trăng tròn âm thịnh là có cảm giác như bị tẩu hỏa nhập ma không?”
Lăng Độ Sơn nhìn Khuê Cương, mà Khuê Cương thì sắc mặt đại biến đổi. Đây là tuyệt mật của Ly Hỏa Phái, chỉ có cấp độ trưởng lão trở nên mới biết được. Lúc trăng tròn, âm thịnh thì Ly Hỏa Phái sẽ phong sơn, đối với bên ngoài xưng là tế điện.
Lăng Độ Sơn tuy rằng không biết hai người đang nói cái gì, nhưng loại truyền âm nhập mật này chỉ có nhân vật cấp tổ sư mới có thể sử dụng. Khuê Cương sắc mặt biến đổi, hiển nhiên là có chuyện lớn rồi.
“Ngươi muốn biết cách giải quyết không?”
Nghe vậy cả người Khuê Cương lập tức rung lên, chắp tay nói: “Tiền bối nếu có phương pháp giải quyết, đừng nói là Ô Mộc Tinh này, chính là muốn mạng của Khuê Cương, ta tuyệt đối không nhíu mày.”
Trong hư không đột nhiên truyền tới tiếng cười nói: “Ta muốn tính mạng của ngươi làm gì, ngươi nghe cho rõ.”
Lời này không phải là truyền âm nhập mật, nhưng nội dung phía sau lại không thể nghe được. Lăng Độ Sơn khẳng định đó là tuyệt mật, trong lòng ngứa ngáy muốn chết, nhưng lại không dám lộn xộn.
Khuê Cương không ngừng gật đầu, cuối cùng sắc mặt không ngờ lộ ra vẻ hồng hào. Hắn không thể khống chế được cảm xúc của mình mà lộ ra nụ cười rất tươi.
Sau đó là trưởng lão Khuê Cương quỳ rạp xuống mặt đất, hướng tới hư không bái tạ ba cái nói: “Đại ân đại đức của tiền bối, Ly Hỏa Phái suốt đời khó quên. Xin tiền bối lưu lại danh hào, phàm là có chuyện cần, Ly Hỏa Phái vượt lửa qua sông cũng không chối từ.”
Lăng Độ Sơn tròng mắt muốn lòi ra rồi, đây làngười tự cho là thiên hạ đệ nhất kiệt ngạo bất tuân của Ly Hỏa Phái, Khuê Cương sao?
Trong hư không truyền tới tiếng cười dài: “Đi đi.”
Khuê Cương vừa mới quỳ xuống đất không chịu đứng dậy nói: “Tiền bối, ngài lưu lại danh hào đi, nếu không trở về chưởng giáo khẳng định sẽ không bỏ qua cho ta.”
Trong không trung truyền tới tiếng thở dài: “Mạc Sơn.”
“Tạ ơn tiền bối!”
Khuê Cương vừa mới dập đầu lạy ba cái, người tu hành bái thiên địa, bái sư tôn, nếu đã bái tạ người khác, tuyệt đối là một đại ân.
Khuê Cương cũng không liếc mắt nhìn Ô Mộc Tinh một cái, lập tức rời đi.
Lăng Độ Sơn ở lại một mình, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong.
“Tiểu tử, Tà Linh Đường các ngươi là tà tu sao? Kiếm pháp này luyện như thế nào, tà không tà, ma không ma.”
Lăng Độ Sơn cắn chặt răng nói: “Tiền bối, ngươi có thể giết chết ta, nhưng không thể làm nhục Tà Linh Đường chúng ta!”
“Làm nhục sao? Ha ha, Tà tu là thế nào?”
Tà tu là thế nào?
Lăng Độ Sơn thật sự bị giọng điệu của đối phương hù dọa rồi, nhất là biểu hiện vừa rồi của Khuê Cương.
“Tà tu, nghịch thiên tu hành, Tà Linh Đường ta, là đệ nhị tông phái gần với Bá Thiên Đường nhất!”
Trong không trung đột nhiên truyền tới tiếng cười dài nói: “Từ khi nào tà tu cũng bắt đầu tổ kiến bang phái, thế đạo thật sự thay đổi rồi. Được rồi, xem như đồng nguyên, ta dạy ngươi một chiêu.”
Lăng Độ Sơn phát hiện kiếm của mình bay lên, biết là đối phương thao tác. Khoảng không cách vật này cũng không phải quá khó khăn, hắn muốn nhìn xem đối phương muốn làm cái gì.
Nhưng theo kiếm vũ, mặt của Lăng Độ Sơn bắt đầu đỏ lên, trời ạ, điều này có thể sao?
Đây không phải là Tà Linh kiếm hắn vừa dùng sao?
Chiêu thức không có gì biến hóa lớn, nhưng kiếm ý hoàn toàn bất đồng, đó là nghịch ý chân chính.
Đây thuần túy là nghịch ý, chính là tổ sư trong môn phái cũng không thể làm được, đối phương chẳng lẽ không phải là tổ sư??
“Chẳng lẽ ngài là lão…tổ…tông trong truyền thuyết?”
Lăng Độ Sơn bắt đầu kích động, chân tay hơn luống cuống, trong lịch sử Tà Tu từng xuất hiện một nhân vật vĩ đại. Đó là thần của tà tu, bởi vì hắn, cũng không còn ai dám coi thường tà tu nữa. Những gì hắn lưu lại chính là truyền thuyết không thể vượt qua được, tổ sư của tà linh tông, tuy nhiên…
Không trong nửa ngày không có tiếng đáp lại, Lăng Độ Sơn đã quỳ xuống.
“Đi đi, mang kiếm pháp này về, nhớ kỹ, tà, là nghịch thiên, không phải là ma, các ngươi không cần phải học theo bất cứ kẻ nào.”
Trong thanh âm mang theo vẻ kiên quyết không thể nghi ngờ.
Lăng Độ Sơn muốn nói gì nhưng lại thôi, cắn chặt răng nói: “Tiền bối…đệ tử cáo lui.”
Lăng Độ Sơn cẩn thận mỗi bước đi, trong lòng nhớ kỹ hai chữ Mạc Sơn. Tục danh của lão nhân gia chỉ tông chủ mới biết được.
Là như vậy sao?
Lăng Độ Sơn bắt đầu tăng tốc, hắn phải nhanh chóng mang tin tức này thông tri trở về. Nếu thật là lão nhân gia, trời ạ, thế giới này sẽ là của Tà Tu.”
Vương Mãnh cười khổ, đã lừa đảo thì lừa đảo thật lớn đi, đúng là vẫn không thể tiêu tan đi tà tu. Sau khi xác định không có ai, Vương Mãnh nhàn nhã, tự tại thu hồi Ô Mộc Tinh đáng thương vào trong túi càn khôn.
Cho dù có chút cảm xúc, nhưng cuối cùng vẫn có thu hoạch.
Thời gian trở lại trong lều trại, Triệu Lăng Huyên đã lo lắng lắm rồi, nhìn thấy Vương Mãnh lập tức nhảy tới.
“Làm ta sợ muốn chết, làm ta sợ muốn chết à!”
“Làm sao vậy?” Vương Mãnh không hiểu ra sao.
Tác Minh bất đắc dĩ nhún nhún vai nói: “Lão đại, chuyện này không liên quan tới ta. Tiểu Huyên vừa mở mắt không nhìn thấy ngươi bắt đầu phát hỏa, ngươi không biết…”
“Tác đại Minh, ngươi còn muốn lăn lộn ở Thánh Đường không?”
Triệu đại tiểu thư bão nổi rồi, nàng tận lực tạo hình tượng thục nữ trước mặt Vương Mãnh.
Tác Minh gãi đầu nói: “Ta không nói, ta không biết gì cả.”
Vương Mãnh sờ sờ đầu Triệu Lăng Huyên nói: “Tiểu nha đầu, không có việc gì đâu, ta đi ra xem có thể nhặt được cái gì tiện nghi không thôi… các ngươi xem.”
Vương Mãnh lấy ra Ô Mộc Tinh ngàn năm, hai người lập tức trợn trừng mắt.
“Làm sao có khả năng!”
“Lão đại, không phải ta hoa mắt chứ?”
“Ta thấy bên ngoài im lặng, muốn đi ra thử vận may, nhặt được cái gì cũng được. Kết quả nhìn thấy cái này đang nằm một mình một chỗ, ta không có thói quen lãng phí…”
“Vương đại ca, thật may mắn!”
Triệu Lăng Huyên lập tức ôm lấy cổ Vương Mãnh cao hứng nhảy dựng lên.
Ô Mộc Tinh ngàn năm đúng là không tính là gì với Triệu địa tiểu thư. Nàng là gia bảo của Triệu gia, cho dù là ở Thánh Đường cũng không có ai quản được nàng. Nhưng đây là lần đầu tiên nàng đạt được đồ mà mình cố gắng tranh thủ được, ý nghĩa khác nhau à.
“Được rồi, lắc nữa ta hôn mê mất”!
“Đúng, đúng, tài không lộ ra ngoài, chúng ta tận lực trở về đi thôi.”
Lần này không ngờ, Triệu Lăng Huyên đã bất ngờ đột phá một tầng, nguyên lực mười chín tầng, còn không tới mười ba tuổi, quả thực tiếu ngạo thánh đường.
Nói tới trở về, Triệu Lăng Huyên bỗng nhiên thần sắc buồn bã: “Ta phải về nhà, lần này là vụng trộm chạy tới đây.”
Vương Mãnh và Tác Minh hiểu ý cười nói: “Chúng ta tiễn muội một đoạn đường, về sau không được chạy loạn một mình nữa, rất nguy hiểm.”
“Đúng vậy, đúng vậy!” Tác Minh gật đầu.
“Ngươi chừng nào về thánh đường.”
Vô tình xưng hô của hai người đã tiến triển tới trình độ ngươi ta rồi.
“Xử lý xong việc sẽ trở về!”
Vương Mãnh và Tác Minh đưa Triệu Lăng Huyên tới phạm vi thế lực của Thánh Đường, lúc này mới trở lại Thông Minh thành. Tới lúc này đã sắp kết thúc một ngày mệt mỏi rồi.
Nhưng tiến vào thành lập tức ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc.