[Dịch] Thánh Đường
“Sư huynh, sợ cái gì, chúng ta dựa vào Bá Thiên Đường, thật muốn chơi cũng dọa chết bọn họ!”
“Sư muội, kế hoạch của bá nghiệp của tà chủ, không thể chấp nhận được có sai sót gì cả. Chuyện này chúng ta phải tự mình xử lý cho tốt, không thể phức tạp, vạn nhất bất đắc dĩ mới phải thỉnh cầu viện trợ.”
“Chuyện này ta biết.”
“Long sư huynh, ngươi lần này tới hơi sớm nha, có tin tức gì sao?”
Người được gọi là Long sư huynh rõ ràng có thực lực mạnh hơn một tầng: “Các ngươi đã thu được tin tức của tổng đường, còn nhớ chuyện trước kia ta nói không, không cần phải để ý quá mức. Ý tứ của Tà chủ là chỉ cần ứng phó một chút là được.”
“Chuyện này? Nếu không làm quá mức thì làm sao mà tìm được. Tới tột cùng là ai có năng lực lớn như vậy, nghe nói rất nhiều địa phương đều cảm thấy được như vậy…”
“Nghe nói, hễ có thể tìm được người này là có thể đạt được cơ hội phi thăng!”
Hai người cũng không kìm nổi mà sắc mặt biến đổi, phi thăng, đây là giấc mộng của từng người tu hành thế giới tiểu thiên. Nhưng mà chỉ có số lượng cực ít mới có thể thực hiện được, phi thăng chẳng những cần có thực lực còn phải có ngộ tính nữa. Có người tu vi nguyên lực đã tương đối mạnh mẽ rồi, nhưng ngộ tính kém, cũng chỉ có thể nhìn mình ngày càng già đi. Tu vi tăng cường tuy rằng có thể kéo dài tuổi thọ, nhưng chung quy vẫn là có cực hạn của nó. Chỉ có phi thăng mới có thể trường sinh bất lão.
“Có thể tìm được không?”
“Long sư huynh gật gật đầu nói: “Hẳn là đáng tin cậy đi, đây là chính miệng Tà chủ nói ra. Nhưng ngươi cảm thấy sẽ tới lượt chúng ta sao, ưu đãi càng lớn thì nguy hiểm càng nhiều, thà rằng đừng gặp thì hơn.”
“Cũng phải, tìm một người nghịch thiên, đây không phải là chuyện đáng chê cười sao?”
“Ai biết được, tạm thời nghe ngóng một chút đi, dù sao phát hiện ra cái gì dị thường báo lên là được. Đối phó với Cuồng Kiếm phái mới là việc cấp bách!”
Vương Mãnh dần dần thu hồi thần thức lại, khóe miệng lộ ra một tia mỉm cười. Những người này nói chuyện tương đối xác định được một chút. Vọng Thiên cho dù còn sống, chỉ sợ cũng không có ngày khá giả. Bất kể là do thiên kiếp mang tới, hay là nghịch ý trở ngại, đều làm cho hắn khó khăn rất lớn. Hiểu được nghịch chi cảnh và tu thành nghịch chi cảnh hoàn toàn là hai việc khác nhau.
Làm được một bước này, có thể nói Vọng Thiên đã lo lắng rồi, sợ có một ngày hắn sẽ mang theo nghịch thiên thần cách tiến về thế giới Đại Thiên.
Khi hắn bước tới thế giới Đại Thiên, cũng chính là lúc tai nạn cho Ma Thần giáo tới nơi.
Chân chính trở ngại, chỉ sợ phải tới thế giới trung thiên mới có. Vọng Thiên chuẩn bị thủ đoạn gì, cho dù lúc trước hắn mới là bán thần, thực lực của ma thần giáo cũng không thể khinh thường rồi. Hiện tại càng phải cẩn thận hơn, Ma Thần giáo muốn thừa dịp hắn chưa đủ lông đủ cánh mà xuống tay.
“Lão đại, ngươi vừa rồi cười rất dọa người nha!”
Tác Minh bên cạnh bỗng nhiên nói.
“Ồ, phải không, ngươi hoa mắt, chúng ta đi thôi.” Vương Mãnh lười biếng duỗi lưng một cái.
“A, đi thôi, lập tức bắt đầu rồi.” Tác Minh nói.
“Xem một chút, xem một chút.”
Hai người còn chưa tới cửa, chỉ thấy một đám kiếm tu thẳng tắp vọt lại đây. Vài người tu hành tránh né không kịp trực tiếp bị đụng văng ra một bên, nhưng rồi lại cứng rắn nhịn xuống.
Nhóm người mặc quần áo màu tím, trước ngực là một thành trường kiếm màu máu, đúng là tiêu chí của Cuồng Kiếm phái rồi.
Tác Minh ánh mắt toát ra lửa giận, Vương Mãnh cười cười, người này ở Hoành Sơn Đường lúc đó chẳng phải cũng như vậy sao, hiện tại lại mau giận thế.
“Đi thôi.”
Loại chuyện này Vương Mãnh gặp nhiều rồi, lúc mới đầu cũng quản đấy, nhưng quản không xuể. Cho dù là có khả năng thông thiên cũng không có cách nào khác.
Đây là bản tính của con người.
Tác Minh cũng chính là khó chịu, nhưng cũng biết hai người đi lên còn chưa đủ cho người ta giẫm lên.
Trở lại Bình Phúc Binh Khí Phô, cảm giác tâm tình tốt lên rồi. Tác Minh trên mặt cũng cười nhiều hơn một chút, đương nhiên là lập tức đi tìm tiểu Tú tán gẫu, thi thoảng lại truyền tới tiếng cười ha hả.
Vương Mãnh lần này đi ra ngoài vừa là muốn hỏi thăm một chút tin tức, hiện giờ đã hoàn thành. Một là kiếm hai chủng tài liệu hiếm thấy, chuẩn bị cho việc đột phá mười lăm tầng của hắn. Có lão Chu một đan si như vậy ở bên cạnh, không dùng quả thực lãng phí.
Ngũ hành thể chất uy lực rất lớn, Vương Mãnh đã cảm giác được, thi triển các loại pháp thuật cũng không có chướng ngại lắm. Nhờ vậy mà hắn thi triển một vài thủ đoạn của tà tu cũng rất thuận tay. Nhưng những thể chất như vậy càng lên càng thì khó khăn lại càng lớn.
Mười tầng phía trước thì may mắn, ngũ hành phân chia cũng không phải rất lớn. Nhưng mà sau mười lăm tầng sẽ trải qua ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ. Vương Mãnh có kinh nghiệm thủy hỏa kim từ kiếp trước cũng không phải lo lắng lắm. Nhưng hiện tại phải thêm hai hành thổ mộc, liền cần một ít linh vật thuộc thổ, mộc để làm vật phụ trợ.
Vương Mãnh và Tác Minh ở ngay trong Bình Phúc khách điếm. Tác Minh vô cùng vui vẻ, hiện tại thành người tu hành, nếu Tiểu Tú có thể theo hắn, hiển nhiên là có phúc, huống chi cả hai là lưỡng tình tương duyệt.
Vương Mãnh cũng không quấy rầy hai người lưỡng tình tương duyệt, không có việc gì đi dạo quanh Thông Minh thành, xem có tin tức tình báo gì hay không. Thông Minh Thành này cùng với phạm vi mấy ngàn dặm chung quanh, tuy rằng ít linh vật ngũ hành, nhưng trước mắt trình độ của hắn cũng không cần phải cái gì quá mức quý báu, còn không tới mức hoàn toàn không tìm thấy.
Thánh Đường trong ngoài khác biệt là rất lớn. Trong thánh đường, tất cả những gì nghe được đều liên quan tới Thánh Đường. Mà ở bên ngoài tình báo càng phong phú hơn nhiều, tửu lâu quán trà các loại tin tức bay đầy trời.
Tuy nhiên vẫn là không hề ít về Thánh Đường. Thánh Đường cửu kiệt ở bên ngoài cũng đại danh đỉnh đỉnh là nhân vật đại biểu cho một thế hệ trẻ tuổi của Thánh Đường. Nhưng cũng không phải chỉ Thánh Đường có nhân vật siêu quần bạt chúng, tam tông ngũ phái cũng có không ít người nổi bật. Nhưng cái khác chính là, những người này đã sớm đi ra ngoài, nổi danh rất sớm.
Rất khó nói loại phương thức tu hành nào hơn một chút. Bởi vì chỉ có thể nói là phương thức nào thích hợp hơn thôi. Nếu sớm đi ra ngoài lịch lãm có thể sớm lý giải thế giới này, càng ngày càng thành thục hơn. Nhưng đi chậm cũng có chỗ tốt của đi ra chậm, có thể chuyên tâm luyện cơ sở cho thật tốt mà không bị ngoại vật hấp dẫn đi theo đường sai lệch. Đối với Thánh Đường mà nói, phương pháp này xem như rất thích hợp.
Ngẫm lại chính mình cũng là Thánh Tu nhưng lại không giữ quy củ, Vương Mãnh không khỏi cười cười.
Một mình ngồi uống trà, nhìn người tu hành náo nhiệt đi tới đi lui bên ngoài. Mọi thứ đều mang tới cho Vương Mãnh một cảm giác mới mẻ. Hiện tại hắn càng ngày càng thích cảm giác dung hợp một chỗ với hoàn cảnh như vậy.
Ngây người trong Thông Minh thành hơn mười ngày, nhìn như nhàn nhã, nhưng Vương Mãnh đã đem tầng thứ mệnh ngân của mình tới mười hai tầng rồi. Đối với hắn mà nói, việc này cũng không có gì là khó cả, chỉ cần tiến hành theo chất lượng thôi.
Ngoại trừ uống trà, Vương Mãnh thích nhất là đứng bên cạnh nhìn Lâm Ưng rèn sắt trong cửa hàng.
Rất chuyên chú, rất thấy hứng thú, kỳ thực cũng không riêng gì việc rèn binh khí. Thậm chí ngay cả lúc Tác Minh nấu nướng hắn cũng như vậy.
“Vương Mãnh ngươi cảm thấy nghề rèn trọng yếu nhất là cái gì?”Lâm Ưng hỏi, Lâm gia Bình Phúc Binh Khí Phô ở Thông Minh thành này danh tiếng cũng tương đối nổi danh, hàng thật giá thật.
Vương Mãnh nghe thấy thanh âm rầm rầm kia, cảm nhận được nguyên lực dao động nói: “Là tâm phải không?”
Lâm Ưng ngẩn người.” Tiểu tử ngươi làm kiếm tu rất đáng tiếc, ta xem ngươi ngũ hành có kim, có thể làm thể tu a.”
Vương Mãnh cười cười nói: “Lý tưởng của ta là kiếm tu, tâm ta hướng kiếm, ta cũng không có biện pháp nào.”