[Dịch] Thánh Đường
Đệ tử Hoành Sơn Đường dù sao cũng nhìn quen mắt rồi, nhưng đối với Lôi Quang Đường mà nói,một khối linh thạch cũng có thể nghĩ cách mưu sát tính mệnh thì có thể nghĩ. Trước mắt xuất hiện nhiều linh thạch như vậy, hoàn toàn có thể làm người ta điên cuồng.
Vương Mãnh thầm than một tiếng, đây là tu hành, tài nguyên quyết định thành bại. Những người này cũng không phải không muốn cố gắng, cũng không phải không muốn vì Lôi Quang Đường mà chiến. Chỉ có điều không có năng lực kia mà thôi, mấu chốt nhất chính là, bọn họ không nhìn ra hy vọng, dần dà mới có cái dạng này.
Mà lúc này Hồ Tĩnh tiến lên một bước nói: “Chư vị huynh đệ tỷ muội Lôi Quang Đường, đây là đoạt được trong đường chiến. Chúng ta quyết định đem làm tài nguyên tu hành chung cho toàn bộ Lôi Quang Đường. Không lâu nữa sẽ tìm phương thức chuyển ra cho mọi người. Về sau những đệ tử Lôi Quang Đường có thể hoàn thành nhiệm vụ hơn nữa ưu tú hơn người, tiến bộ nhanh chóng hơn, cũng đem linh thạch thưởng cho mà không cần bất luận điều kiện gì. Chỉ cần ngươi là đệ tử Lôi Quang Đường!”
Hồ Tĩnh vừa nói xong, phần đông đệ tử Lôi Quang Đường lặng ngắt như tờ, quả thực không hiểu lỗ tai mình có phải có vấn đề không?
Đường chiến không chút quan hệ tới bọn họ, người thắng có thể toàn quyền xử lý đống linh thạch này, mà bọn họ không ngờ muốn cộng hưởng???
“Lôi Quang Đường chúng ta khả năng trước mắt không bằng người khác, nhưng chớ quên, bất kể là thế nào, chúng ta đều là đệ tử Lôi Quang Đường. Người khác xem thường chúng ta, nhưng chúng ta không thể xem thường chính mình. Một ngày nào đó, chúng ta muốn cho tất cả mọi người khinh thường chúng ta phải hối hận!”
Thời điểm này Trương Mập Mạp tình cảm mãnh liệt dâng trào, đây là bản năng kích động gia truyền.
Trong thời gian trước, đi ra bên ngoài thường bị kỳ thị, còn có buồn khổ, cho nên lập tức phun trào.
Người khác có thể xem thường chúng ta, nhưng chúng ta không thể xem thường chính mình!
Hy vọng là có!
Kỳ tích cũng có thể sáng tạo!
Huống chi hy vọng ngay trước mắt.
Toàn bộ Lôi Quang Đường chấn động, bởi vì từ khi Từ Hoảng rời khỏi, ba người cũng có cảm xúc lạ. Vương Bạc Đương phát hỏa, làm tin tức này rơi vào trong tai ba người, ba vị trưởng lão cũng ngây ngẩn cả người.
Chính mình là trưởng lão à, là sư phụ của bọn họ!
Mấy năm nay đã làm được cái gì?
Từ đầu tới cuối, bọn họ tuy rằng trở thành trưởng lão đạt được càng nhiều tài nguyên tu hành. Đương nhiên còn có thể diện, bọn họ có chân chính coi Lôi Quang Đường là một phần vinh quang của mình không?
Quyết định của đám người Hồ Tĩnh làm cho ba vị trưởng lão có chút xấu hổ.
Hồ Tĩnh và Trương Mập Mạp làm người chủ đạo, cũng là đệ tử thân truyền của trưởng lão, hiển nhiên phải bề bộn nhiều việc.
Lôi Quang Đường cần một nhân vật đầu lĩnh, Triệu Quảng rời đi tự nhiên là một đả kích. Nhưng hiện giờ Hồ Tĩnh đi ra, một tay phù lục trận băng hỏa, kinh diễm Thánh Đường, hơn nữa gần 12 tầng là có thể làm được. Ngoài ra nàng còn có đại lượng linh thạch làm hậu thuẫn, Hồ Tĩnh đã mơ hồ trở thành nhân vật đầu lĩnh của Lôi Quang Đường. Hơn nữa phần đông đệ tử Lôi Quang Đường cũng nguyện ý nghe nàng.
Có người chuyên tâm tu hành gặp phải chuyện này ngược lại sẽ không thích hợp cho lắm. Nhưng mà Hồ Tĩnh là lãnh tụ trời sinh, xử lý loại quan hệ này đều là tiện tay mà làm, thoải mái tự nhiên, gọn gàng ngăn nắp. Huống chi bên cạnh còn có Trương Mập Mạp tích cực ra tay, mà Chu Khiêm cũng có chút biến hóa nhất định, chủ động nguyện ý làm một vài việc.
Mọi người đều thay đổi.
Vương Mãnh và Chu phong vẫn ngồi uống trà chơi cờ, hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh.
“Tiểu tử, ngươi là người ta thấy đặc biệt nhất, ta lúc còn trẻ, thích nhất là náo động.”
“lão Chu, chiến thuật phân thần của ngươi quá kém rồi, nếu không đầu hàng, hạ xuống cái gì cũng thua.”
Vương Mãnh cười cười, nhàn nhãn ngồi uống trà, quen thuộc nhìn Chu Phong khó khăn, bình thường đúng là khó mở miệng nha.
Đây đại khái là đi đường nào cũng khó nha, kiếp trước hắn ngoại trừ tu hành cũng không chuyên tâm vào thứ gì cả, hiện giờ hưởng thụ những gì chưa từng nghiệm qua.
Mà quả thực loại thể nghiệm nhập thế này, nhân sinh phong phú, người không hiểu làm người thế nào, làm sao có thể thành thần.
“Tiểu tử, ngươi rất càn rỡ, ta chính là Thánh Đường nổi danh nhất Đan Kỳ song tuyệt”
Chu Phong chống cằm, nhìn chằm chằm vào bàn cờ, nửa ngày sau lông mi nhíu lại nói: “Tiểu tử, ngươi không hiểu được kính già rồi, tốt xấu gì cũng phải chừa lại một chút mặt mũi cho ta chứ.”
“ Ha ha, lão Chu, ta muốn nhường ngươi, chỉ sợ ngươi mới không vui thôi.” Vương Mãnh cười nói.
“Chậc chậc tiểu tử ngươi ghê gớm, thành tinh rồi. Lôi Quang Đường có ngươi ở, ngược lại có chút hy vọng. Tuy nhiên các ngươi lần này làm cho Hoành Sơn Đường thảm à, chỉ sợ bọn họ sẽ không chịu yên như vậy đâu.”
Chu Phong không hề nhìn bàn cờ, chậm rãi phẩm trà của mình.
Vương Mãnh không để ý nhún vai nói: “Binh tới tướng ngăn, nước lên tường chặn. Hồ Tĩnh và Trương Mập Mạp có thể, hơn nữa Lôi Quang Đường cũng không yếu như người khác tưởng tượng, thiếu khuyết chỉ là lực ngưng tụ và hy vọng thôi.”
“Cũng có chút đạo lý, nhưng ta nghe giọng điệu giống như là phải đi rồi thì phải.”
“Cũng có quyết định này, nghĩ ra ngoài đi dạo.” Vương Mãnh cũng không giấu diếm.
“Tiểu tử ta biến ngươi có thiên phú dị bẩm, tuy nhiên nguyên lực của ngươi tiêu chuẩn vẫn là thấp một chút. Bên ngoài không có giống như trong Thánh đường này, đánh thắng cược có thể đoạt được, đánh không lại có thể lừa đảo. Đây là lý do nhiều năm rồi vì sao ta vẫn thà rằng ở trong Thánh Đường luyện đan chứ không đi ra bên ngoài dạo chơi.”
Chu Phong rất có cảm xúc nói.
Vương Mãnh cười cười, xem bộ dạng lão Chu thì tám phần đã từng nếm qua rồi.
“Lão Chu ngươi không phải nói, ta còn trẻ, tuổi trẻ phải kiến thức, kiến thức sao?”
“Ha ha, đúng vậy, kiếm tu làm sao giống như đan tu mà trốn đi được.” Chu Phong tự giễu cười nói.
“Lão Chu ta xem ngươi có vẻ không bình thường, có chuyện gì phiền lòng sao. Ta ăn của ngươi, uống của ngươi, làm người nghe miễn phí cũng có thể nha.”
Chu Phong cười khổ nói: “Tiểu tử ngươi đúng là rất trực tiếp nha, còn không phải bà nương Lư Vận đó hay sao? Cũng không biết từ đâu xách ra được cái phương thuốc cổ, muốn so tài cao thấp với ta.”
Lư Vận cũng là tổng đường trưởng lão, đối kháng với Chu Phong lão đầu cũng không phải ngày một ngày hai. Về phần những gì lung tung bên trong đó thì không rõ được rồi.
“Phương thuốc cổ gì, có tiện nói ra để kiến thức, kiến thức.”
Vương Mãnh cười nói.
“Tiểu tử ngươi thật là, đồ vật này dùng chữ thượng cổ khắc lên trên đồ vật, chữ như gà bới, đáng giận nhất chính là còn thiếu đi một khối, căn bản muốn làm cũng không thông.”
“Vậy rất tốt, khiến ta mở rộng tầm mắt rồi.”
Chu Phong cũng không để ý, lấy từ trong túi càn không ra một cái đan phương để lên trên mặt bàn nói: “Đồ vật hư hỏng này, hạn ta một năm phải phá giải, bằng không phải đem vị trí chủ đan sư cho bà ta.”
Vương Mãnh nhận lấy, đánh giá nói: “Ha ha, vậy tiếp chiêu làm gì?”
Chu Phong hơi xấu hổ, nói: “Khụ khụ, thôi đi, bên trong có chút nội tình. Dù sao có thể khiêu chiến ta không tiếp hay không tiếp thi về sau cũng bị bà nương này giẫm lên đầu thôi, ta sẽ không có một ngày lành.”
“Đồ vật này không phải làm khó người sao, đơn giản, ta đốt dùm ngươi, không phải xong hết mọi chuyện không?”
Nói xong, Vương Mãnh điểm hỏa, Chu Phong cũng không ngăn cản nói: “Tiểu tử này, loại bảo bối này chỉ sợ có đốt cũng không thể đót được, hơn nữa Chu Phong ta chưa từng sợ qua ai.”
Đan phương này quả thực không biết làm bằng loại tài liệu gì. Chu Phong sửng sốt, lao thẳng tới đoạt lấy: “Trời ơi, ngươi muốn mạng già của ta sao?”