[Dịch] Thánh Đường

Chương 335 : Giao thủ


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Dương Hỉ bị Vương Mãnh đánh cho một trận đã bị biến thành đầu heo rồi, hừ hừ nha nha còn muốn mở miệng, Tam Mao đã muốn nhảy lên, học nguyên theo mô hình trước, chỉ có điều quả đấm của nó nhưng lại mang theo hỏa, chủ nhân tức giận, Tam Mao tính tình tự nhiên cũng bị đốt lên, quyền đấm cước đá cuồng ẩu một chầu. Vương Mãnh cũng không trông cậy vào Dương Hỉ khinh địch mà mời Dương Khanh Tư ra ngoài, trị phần ngọn không trừng trị được gốc. Hắn lần này tới chính là muốn Thiên Tâm bảo minh bạch, vĩnh viễn mà vĩnh viễn không được quấy rầy Dương Dĩnh, về sau thấy mẹ con Dương Dĩnh còn phải tránh lui ba trăm dặm! Dương Mạc Long nhận được tin tức đã muốn vọt lên, nhìn thấy Dương Hỉ bị Vương Mãnh đánh cho mặt mũi bầm dập, nổi trận lôi đình. “Con thỏ chết tiệt tử nơi nào tới kia, thả con ta ra, nếu không ta diệt ngươi cả nhà!” Dương Mạc Long cả giận nói, Dương Mạc Long thực lực hiển nhiên cũng tăng lên không nhỏ, cấp bậc tổ sư tức giận, quả nhiên là thiên địa động dung. Vương Mãnh nhàn nhạt nhìn thoáng qua Dương Mạc Long, “Dương bảo chủ, thật sự là quý nhân hay quên nhiều chuyện nha, bản thân Vương Mãnh.” Dương Mạc Long nhíu mày, Vương Mãnh? Cái gì Vương Mãnh? Nhìn thấy Dương Dĩnh ở bên cạnh, chợt nhớ tới một cái Vương Mãnh. “Là ngươi?!” “Là ta.” Dương Mạc Long hừ lạnh một tiếng, “Thánh đường uy phong thật lớn, vậy mà dám lấn lên cửa liên minh bát đại bảo!” “Dương bảo chủ, đừng đùa cái gì gọi là ác nhân cáo trạng trước, tiểu tử này bắt cóc mẫu thân Dĩnh nhi, nếu không, cái nơi rách nát này ta cũng không có hứng thú chút nào. Ngươi muốn phân rõ phải trái, ta với ngươi phân rõ phải trái, ngươi không cần phải không nói đạo lý cứ việc cứ ra tay, ta chỉ muốn một việc, mời Dương bá mẫu bình yên vô sự ra đây, từ nơi về sau không được trêu chọc mẹ con các nàng!” Vương Mãnh thản nhiên nói. Dương Mạc Long từ lúc biết là Vương Mãnh, tự nhiên sẽ không quên việc ầm ĩ trên thọ yến, tiểu tử này không phải đi đại nguyên giới sao? Việc của đại nguyên giới, tới cấp bậc này của hắn tự nhiên phải chú ý, hơn nữa bát đại bảo liên minh cũng mưu cầu tiến vào Tinh Minh, người nào cũng biết hắn tiến vào tu chân học viện, đi vào không dễ dàng, đi ra càng khó như lên trời, hắn như thế nào ra tới? Nghe nói Vạn Ma Giáo bị nhục cũng cùng hắn có quan hệ, Dương Mạc Long thấy được Vương Mãnh phi hành thuyền, cái ký hiệu trên mặt người khác không biết, nhưng hắn là xem rất rõ ràng, đây là phi hành thuyền của Tinh Minh. Mà trên cổ tay Vương Mãnh đúng là tinh hoàn, đây là mấy thứ của Tinh Minh. Tinh Minh, quái vật khổng lồ này là Thiên Tâm bảo tuyệt đối trêu chọc không nổi, nhưng mà Vương Mãnh cũng không phải Tinh Minh. Thiên Tâm bảo có thể có được ngày hôm nay cũng phải cẩn thận cùng mưu cầu hòa bình nhiều. Vương Mãnh đã có thể đánh phá thông thường từ đại nguyên giới trở về, chỉ sợ là có chút bổn sự. “Vương Mãnh, buông con ta xuống, ngươi tự rời đi, việc hôm nay sẽ không tính nữa.” Dương Mạc Long trầm giọng nói. “Phụ thân, giết chết hắn, người này lại dám đánh ta!” Dương Hỉ hổn hển nói, trước mặt nhiều người như vậy, mặt bị đánh thành như vậy, làm cho tâm cao khí ngạo Dương Hỉ như thế nào nuốt được cơn tức này xuống. “Vương Mãnh, đây đã là quá lắm rồi, những chuyện khác đều là việc nhà của Thiên Tâm Bảo ta!” Dương Mạc Long mặt không biểu tình, hắn là người từng trải, có thể bảo trì bình thản hơn Dương Hỉ nhiều. Vương Mãnh bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Dương đại bảo chủ, ngươi nhìn như đang hiểu nhầm thì phải, ta có quan hệ với Dương Dĩnh thế nào ngươi cũng không phải không biết, không cần phải suy đoán minh bạch giả bộ hồ đồ, ta tới chỗ này không phải tìm các ngươi thương lượng, lời nói mới rồi. Ta nhấn mạnh lại một lần nữa, mời Dương bá mẫu hào phát vô thương ra đây, sau này không được phép quấy rầy mẹ con các nàng!” Dù là Dương Mạc Long lòng dạ sâu đậm, cũng không nhịn được tức giận mà cười gằn nói, “Vương Mãnh, ngươi muốn chết!” Vụt... Dương Mạc Long xuất thủ, có Thiên Tâm lão tổ ở sau, tăng tài nguyên tu hành xưa đâu bằng nay, Dương Mạc Long sau khi trở thành tổ sư , mắt cũng cao hơn đầu. Nhưng là đột nhiên ra tay chụp vào khoảng không. Vương Mãnh mang theo Dương Hỉ cười tủm tỉm nhìn qua Dương Mạc Long, “Dương đại bảo chủ, Thiên Tâm Bảo các ngươi thích đánh lén như vậy sao?” Dương Mạc Long cũng không nghĩ tới Vương Mãnh vậy mà tránh qua được, đối với loại người chuẩn cấp bậc tổ sư này, Vương Mãnh cũng không sợ lắm, nếu là cao thủ loại này ở tu chân học viện khả năng còn rất nguy hiểm. Nhưng mà cấp bậc loại này ở tiểu thiên giới, chẳng qua là nguyên lực mạnh hơn một chút mà thôi, nhưng những này nguyên lực rất đục, giống như là một cái đại lực sĩ, thô ráp, lại cũng không có thể tính toán là cường giả chân chính. Vương Mãnh tiện tay một cái, ném Dương Hỉ xuống dưới chân Tam Mao, “Dương bảo chủ, mời.” Tất cả mọi người sửng sốt,Vương Mãnh này cũng dám hướng cao thủ cấp tổ sư khiêu chiến. Dương Mạc Long cũng là cáo già, “Để cho ta thay thánh đường giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất rộng như ngươi một chút!” Một kiếm đẩy ra, Dương Mạc Long bổ về phía Vương Mãnh, cấp tổ sư, đã là tiểu viên mãn, chiêu thức xuất hiện, đệ tử Thiên Tâm bảo vẻ mặt sùng bái, trong mắt bọn hắn Dương Mạc Long là tồn tại như thần vậy. Trong cơ thể Vương Mãnh Ngũ Hành đại pháp tuôn ra nguyên lực, là thời điểm thử xem một kích của cấp bậc tổ sư có cái tư vị gì khác biệt. Không cần né tránh, Đoạn Thiên Nhai trở tay một kiếm nghênh đón tiếp lấy, nhất thời Dương Dĩnh kinh hãi bịt miệng lại... Ngay cả Dương Hỉ bị Tam Mao giẫm nát dưới chân cũng sợ ngây người, trong ánh mắt hiện ra tia ngoan độc. Chỉ là trong khoảnh khắc Dương Mạc Long bất tri bất giác tăng vọt gấp đôi, Vương Mãnh muốn tìm chết, hắn đương nhiên muốn đưa Phật đưa đến Tây Thiên! Ầm... Nguyên lực nổ bung, đệ tử Thiên Tâm bảo ở chung quanh lập tức bị thổi ngã trái ngã phải, ào ào né tránh, bạo liệt nguyên lực đập lên trên phi hành thuyền lại bị phòng ngự trận ngăn cản xuống dưới. Dương Hỉ ánh mắt lộ vẻ tham lam, đã bao giờ hắn được bái kiến loại phi hành pháp khí có lực phòng ngự mạnh như vậy chứ, vậy mà tổ sư ra tay cũng có thể đỡ được. Về phần Vương Mãnh? Trời mới biết bị đánh thành mấy đoạn. Dương Mạc Long thì mặt sắc mặt ngưng trọng, Vương Mãnh một kiếm khiến cho hắn lui về phía sau ba bước, mà Vương Mãnh bị một kiếm của hắn bổ ra ngoài mười bước, Vương Mãnh rất nhanh dừng lại. Sau một chiêu rốt cuộc cũng phán đoán được, Dương Mạc Long cấp bậc tổ sư nguyên lực trình độ hùng hậu quả thực vượt qua hắn. Nhưng mà đối mặt với loại lực lượng này, lại cũng không có đáng sợ như vậy, còn chưa đạt tới trình độ tuyệt đối kém, Ngũ Hành đại pháp có thể chống được! Chỉ cần không phải là không thể đánh được, Vương Mãnh sẽ không sợ rồi, thân thể trong nháy mắt tránh né, vòng cung kiếm khí từng đạo oanh tới. Tại tứ phương tiểu thiên giới chưa từng gặp qua kiếm khí nào quỷ dị như vậy, giữa không trung xuất hiện lên từng đạo hồ quang. Dương Mạc Long không có tránh, đối mặt một hậu bối, còn muốn trốn đông trốn tây, truyền đi ra ngoài Thiên Tâm bảo bảo chủ mặt mũi ném đi đâu chứ. Kiếm bình bỗng nhiên xuất hiện, rầm rầm rầm... Từng đạo vòng cung kiếm khí tạc lên trên mặt, Dương Mạc Long cho là với cấp bậc của mình, thả ra trận pháp mạnh mẽ như vậy, loại trình độ công kích của Vương Mãnh còn không phải giống như muỗi đốt sao. Nhưng mà vòng cung kiếm khí này mỗi một kích đều oanh kiếm bình loạn chiến, Dương Mạc Long thân thể cũng không thể khống chế nổi mà đung đưa. Báo động xuất hiện, một đạo vòng cung kiếm khí vậy mà vượt qua phía trước, xẹt qua một quỹ tích sáng lạn đẹp mắt, thẳng hướng Dương Mạc Long, Dương đại bảo chủ cũng bất chấp mặt mũi, tay trái đột nhiên oanh ra một quyền, nguyên lực vọt tới. Ầm... Một quyền thanh thế như thiên quân vậy mà không xua tan được đạo kiếm khí này, Dương Mạc Long vội vàng né tránh, vòng cung kiếm khí vạch lên một đạo vết thương trên ngực Dương Mạc Long rồi bay thẳng ra phương xa. Tất cả mọi người đều sợ ngây người, đây là...chuyện gì xảy ra vậy???