[Dịch] Thánh Đường

Chương 25 : Tiểu sư muội đáng yêu


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Ngươi tìm ta có chuyện gì sao?” “Ta quen một vị sư tỷ Kiếm Các, ngươi nếu cần kiếm mà nói, chúng ta đi chọn một phen, linh thạch có thể nợ lại.” Hồ Tĩnh nói, ánh mắt nhìn Vương Mãnh hơi kỳ quái, nàng cũng có cảm giác nói không nên lời. Vương Mãnh hơi không giống với bình thường, trầm ổn hơn một chút, ánh mắt cũng trở nên rất thâm thúy, so với tính cách tùy tiện trước đây dường như thành thục hơn nhiều. Vương Mãnh cười cười: “Không cần, ta đã có kiếm rồi, dùng tạm cũng được.” Vương Mãnh xuất ra Đoạn Nhận. “Kiếm này cũng được sao?” “Dùng để tu hành, vậy là được rồi.” Lúc này tín sứ Tiểu Linh Hồ của Hồ Tĩnh đã chạy tới, Hồ Tĩnh gật gật đầu: “Sư phụ gọi ta, ta đi trước.” Vương Mãnh gật đầu, kiếp trước tu hành có thể vứt bỏ hết thảy. Đời này phải quý trọng hết thảy những gì đang có trước mắt, gặp nhau thì sau này có thể chia lìa, nhưng ít ra trước đó hắn vẫn muốn giúp đỡ hai người nhiều hơn một chút. Vương Mãnh muốn chỉ điểm cho bọn họ cách sinh tồn, cái này so với công pháp hay pháp khí thì phải an toàn hơn nhiều lắm, cũng có giá trị hơn nhiều. … Bỗng nhiên Vương Mãnh phát hiện ra chính mình cũng là kẻ nghèo hèn, chỉ có một khối linh thạch, và một thanh Đoạn Nhận. Thật đúng là từ trước tới nay chưa bao giờ thảm như vậy. “Xem ra ta cũng phải làm việc thôi.” Vương Mãnh lảo đảo đi vào Lôi Quang Các, nơi này trên cơ bản cái gì cũng có. Đệ tử phải tiếp nhận chức vụ, làm kiêm chức, gia tăng cống hiến … tất cả đều có ở nơi này. Một tiểu cô nương mặt tròn tròn đi ra ngoài nói: “Vị sư huynh này, cần gì sao?” Vương Mãnh cười cười: “Nhiệm vụ của ta năm nay là gieo trồng linh điền, cho nên muốn lĩnh chút hạt giống.” “Vâng, sư huynh, xin đưa thánh lệnh ra một chút.” Vương Mãnh lấy Thánh Lệnh ra, từng đệ tử chính thức đều có một quả, mặt trên ghi lại điểm cống hiến của Thánh Đường. Trong Thánh Đường mua đồ vật gì cũng phải dùng linh thạch hoặc điểm cống hiến. Tiểu cô nương cầm Thánh Lệnh chải chải lên một khối ngọc bài trong suốt, cười cười nói: “Sư huynh hẳn là lần đầu làm nhiệm vụ, từng đệ tử mới đều có mười điểm cống hiến. Tuy nhiên nếu đi lĩnh hạt giống sẽ tiêu hao hoàn toàn mười điểm cống hiến này, ngươi xác định?” “Ta là người mới, bảo ta là Vương Mãnh là được rồi.” Tiểu cô nương mặt tròn bật cười nói: “Ta gọi là tiểu Điềm, nơi này xưng hô với khách nhân đều là sư huynh sư tỷ, ta cũng như vậy.” “Ha ha, thì ra là thế, toàn bộ đổi thành hạt giống linh cốc đi.” “Được, Vương sư huynh.” Tiểu cô nương quét một cái rồi trả Thánh Lệnh lại cho Vương Mãnh. Sau đó nàng lấy từ trong kho hàng phía sau ra một túi nhỏ linh cốc. “Sư huynh, có thu hoạch có thể tìm tới ta, ta sẽ tính cho ngươi giá cả cao một chút.” Tiểu cô nương cười ngọt ngào nói. “Không thành vấn đề.” Vương Mãnh cũng không lưu tâm lắm. “Đúng rồi, Vương sư huynh, ngươi từ từ.” Tiểu cô nương lại vọt đi vào, xuất ra một tấm phù lục: “Vương sư huynh đây là Phong Vân Phù của ta, cũng không phải tốt lắm, hy vọng có thể có được chút công dụng.” Nói xong nhét vào trong tay của Vương Mãnh, đôi mắt to đen nhấp nháy, Vương Mãnh cười cười nói: “Như vậy ta cũng không khách khí. Muội xem ta một thân không có cái gì cả, tương lai phát đạt, nhất định sẽ mời muội một bữa cơm no đủ.” Tiểu cô nương cắn môi nói: “Vương sư huynh, nói là không được nuốt lời nha.” Vương Mãnh gật gật đầu, trong lòng thoải mái, khó trách mọi người đều nói thánh tu rất là hạnh phúc. Nếu là tà tu và ma tu, gặp phải chuyện như thế này đúng là gặp quỷ. Phong Vân Phù kia được chế rất là kém cỏi, tuy nhiên cũng là một phen tâm ý, chối từ ngược lại làm cho người ta thương tâm. Vương Mãnh mang theo Đoạn Nhận của mình chậm rãi đi tới linh điền, khai hoang trồng trọt, chậc chậc đúng là một trải nghiệm khá mới. Lúc này trong thành truyền tới chuyện kiếm mộ bị hủy. Chuyện này đúng là giống như phần mộ tổ tiên Lôi Quang Đường bị động vậy, nhưng lại chính do lão tổ của mình đào lên. Mọi người chỉ có thể nuốt hận vào trong bụng mà thôi. Không hề ít đệ tử, nhất là kiếm tu tới Lôi Quang Đường chính là hướng về kiếm mộ kia. Trước ba mươi tuổi có thể xông kiếm trận tìm tòi một phen. Nếu chẳng may chiếm được bảo kiếm, về sau tu hành sẽ tiện lợi hơn nhiều, nào ngờ chuyện lại xảy ra như vậy. Kiếm mộ vừa mất, một số đệ tử đã nghĩ tới chuyện chuyển đường rồi. Thánh Đường mặc dù không có cổ vũ chuyện chuyển đường, nhưng đây cũng là chuyện không thể tránh khỏi. “Cô cô, ta muốn đi Đạo Quang Đường!” Triệu Quảng hổn hển nói, bản thân hắn đường đường là đệ tử Triệu gia, lại có thực lực như vậy, ở cái vùng đất tồi tàn chết tiệt này đã là ủy khuất lắm rồi. Hiện giờ thì sao, hắn chuẩn bị trong hai năm tới, đạt được mệnh ngân 20 tầng thì xông một chút vào kiếm mộ. Hiện giờ kiếm mộ không còn, giỏ trúc múc nước công dã tràng, còn ngây ngốc ở nơi này làm gì. Triệu Nhã cũng bất đắc dĩ, nàng cũng biết suy nghĩ của Triệu Quảng, chỉ có điều thân là trưởng lão Lôi Quang Đường, nếu Triệu Quảng cũng đi rồi, Lôi Quang Đường thực sự không gượng dậy nổi. “Ngươi thực sự muốn đi sao, kỳ thực Từ Hoảng đối với ngươi không tồi.” Triệu Nhã nói. “Cô cô, tính cách của Từ trưởng lão không giống ta, chúng ta xuất thân bất đồng. Thẳng thắn mà nói, ở chung cũng không được, ta nghĩ cô cô cũng thấy rõ. Hơn nữa trình độ của Lôi Quang Đường quá kém, chậm trễ việc tu hành của ta. Hiện tại kiếm mộ cũng không còn, Đạo Quang Đường là lựa chọn duy nhất, hơn nữa cho dù ta không đề cập tới thì gia tộc cũng sẽ đề xuất.” Triệu Quảng đúng là không có chút lưu luyến gì với nơi tồi tàn này cả. Triệu Nhã thở dài, phất tay ra hiệu bảo Triệu Quảng đi đi. Lúc trước nàng cực lực đưa Triệu Quảng tới đây chính là gì tăng cường uy danh cho Lôi Quang Đường. Nếu không phải Triệu Quảng tới đây, một thế hệ trẻ tuổi của lôi Quang Đường không có lấy một người cao thủ, kết quả cũng là không được. Hiện giờ như vậy nàng cũng không biết phải nói thế nào với sư tổ Lôi Đình. Đại hội Thánh Đường hai năm sau, Lôi Quang Đường chỉ sợ khó mà tránh được xếp cuối cùng, những trưởng lão như bọn họ cũng khó mà sống yên ổn. Triệu Quảng đi ra ngoài thì gặp phải Hồ Tĩnh, nơi tồi tàn này quả thực không có gì lưu luyến, nếu nói có mà nói thì chỉ có thể là Hồ Tĩnh ở trước mặt hắn này. Đây đúng là một mỹ nhân bại hoại, thiên phú không tồi. Loại người có xuất thân tầm thường này, cho một chút ưu đãi, còn không ngoan ngoan đi theo mình. Nghĩ tới đây trong lòng nóng lên. “Hồ sư muội, ngươi tới vừa lúc, ta có chút việc muốn nói với muội:” Triệu Quảng cười nói, bày ra tư thế đại sư huynh. Hồ Tĩnh ngừng lại: “Đại sư huynh có gì sao?” “Khụ khụ, nơi này không tiện, chúng ta đi tới chỗ khác nói chuyện đi.” Hồ Tĩnh mỉm cười: “Có chuyện gì muốn nói thì cứ nói thẳng ra đi, sư phụ còn đang chờ ta.” Hồ Tĩnh cười, đẹp hơn rất nhiều, tuy rằng không xuất thân từ thế gia tu hành nhưng cũng có một loại tính chất đặc biệt mê người. Nàng tu hành một thời gian, từ từ phát ra, thật sự giống như một loại phát triển, phát ra mùi hoa lan, mùi thơm kéo dài. “Hồ sư muội nói vậy chắc cũng biết việc kiếm mộ bị hủy đi.” “Nghe nói, dường như là Lôi sư tổ cố ý làm như vậy, đại khái hy vọng chúng ta sau khi phá đi rồi lập, không thể đem huy hoàng ở quá khứ mà đưa tới hiện tại được.” “Cái gì mà phá đi rồi lập, Lôi Quang Đường trình độ quá kém, nếu không phải Triệu gia chúng ta nợ Lôi Đình một cái ân tình. Cô cô của ta cũng không ở nơi này, không bao lâu nữa đệ tử ưu tú sẽ đi sạch. Nói không chừng cô cô của ta cũng đi thôi, muội theo ta mà đi đi. Chúng ta đi Đạo Quang Đường, nơi này tập trung người trẻ tuổi nổi bật của Thánh Đường, địa phương cao cấp thì mới có thể trưởng thành được tốt.” Triệu Quảng chậm rãi nói, tràn đầy ngạo khí.