[Dịch] Thánh Đường

Chương 168 : Heo biết bay


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Hai tay chợt lóe, trong tay Diêu Viễn nhiều hơn hai đạo hỏa phù, lả tả bắn tới Trương Tiểu Giang. Đối thủ là cung tu, vẫn là không thể rớt ra khoảng cách, cũng không phải ai cũng có lực khống chế như của Lư Diệu âm. Hỏa phù rít gào mà tới, Trương Tiểu Giang mới phản ứng lại được, nhưng rõ ràng là chậm hơn nhiều. Đạo hỏa phù thứ nhất miễn cưỡng tránh được nhưng tấm thứ hai trực tiếp đánh bay hắn ra ngoài. Hỏa Vân Đường cười vang, mập mạp này tuyệt đối là phế vật nhất đại hội này! Ngay cả hỏa phù cơ bản nhất còn không tránh được, còn có mặt mũi đi lên. Đám người Cổ Tự Đạo cũng ngơ ngác nhìn nhau, còn cho hắn lên sao, chẳng lẽ Lôi Quang Đường thực sự không còn ai sao? Có cần thiết phải khôi hài như vậy sao? Cho dù là sách lược Điền Kỵ đua ngựa cũng không phải như vậy chứ, cũng quá mất mặt đi. Mập mạp phi thường không hình tượng đứng lên, Diêu Viễn cũng dở khóc dở cười, điều này sao giống ức hiếp người quá. Hắn thật không quá nguyện ý giao đấu với người yếu, nhưng đây là đại hội hắn nhất định phải thắng lợi. “Trương sư đệ, đắc tội!” Rầm. Từng đạo hỏa phù hướng tới Trương Tiểu Giang, Trương Tiểu Giang nhảy lên bỏ chạy, trốn đông trốn tây, mỗi một lần trốn đều rất mạo hiểm, căn bản không có bất cứ ý trả đòn nào cả. Tuy nói thân thể Trương Tiểu Giang hơi béo, né tránh rất khó, nhưng khi chạy thật không chậm chút nào. Diêu Viễn chỉ có thể ném hỏa phù truy đuổi phía sau, thuật tu tốc độ cũng không thể nào nhanh được. “Con mẹ nó, hóa ra đây là tốc độ của mập mạp a!” “Ha ha, heo biết bay!” “Chậc chậc, hắn mà gầy đi một chút, chắc là cao thủ tuyệt đỉnh.” Diêu Viễn cũng dở khóc dở cười, chạy có thể nhanh hơn pháp thuật sao? Rầm… Một đạo bạo liệt hỏa phù oanh ra, trực tiếp làm mập mạp bay ra ngoài mấy trượng. Nhưng Trương Tiểu Giang lập tức đứng dậy, lúc này mới nhớ tới trả đòn, một tiễn bắn ra. Diêu Viễn không nhúc nhích, tiễn cũng quá lệch đi. Trương Tiểu Giang cảm thấy tay mình run run, đây là làm sao vậy, tất cả mọi người cười nhạo hắn, hắn không muốn đánh, hắn muốn chạy trốn. Rầm,… Chỉ có điều hơi chút hoảng hốt, từng đạo hỏa phù oanh trên người, cùng một bạo liệt hỏa phù, Trương Tiểu Giang lại bị đánh bay ra ngoài, cả người đau đớn. Rầm rầm rầm… Trương Tiểu Giang bị đánh lăn vài vòng trên mặt đất, không nhúc nhích nổi. Hắn không muốn đứng lên, đứng lên đánh cũng không lại. Bên tai tất cả đều là tiếng cười nhạo. Liễu Mi cắn răng, Hồ Tĩnh tức giận muốn chết cũng thở dài, đệ tử Lôi Quang Đường cũng không thể mắng chửi nữa. Bọn họ không sợ kỹ không bằng người, nhưng sợ người không chịu đánh à. Vương Mãnh nhìn Trương Tiểu Giang, có một ngày, hắn sẽ rời khỏi nơi này, nhưng nếu không bố trí ổn thỏa của Trương Tiểu Giang, hắn tuyệt đối sẽ không đi. Trương Tiểu Giang tính cách không thích hợp trà trộn vào thế giới Tiểu Thiên. Nhưng nếu đã là huynh đệ của mình, hắn không thích ai ức hiếp huynh đệ mình. Chỉ có điều, hắn không thể bảo vệ cả đời được, rồi có một ngày Trương Tiểu Giang sẽ phải một mình đối mặt. Tất cả mọi người coi thường Trương Tiểu Giang, nhưng Vương Mãnh sẽ không. Thực lực của Trương Tiểu Giang mạnh mẽ hơn xa hắn tưởng tượng, cũng mạnh hơn bất kỳ người nào có thể tưởng tượng ra, chỉ có điều hắn không dám đối mặt với chính mình mà thôi. Rầm… Lại một tấm hỏa phù nổ tung, Trương Tiểu Giang bay ra mấy mét nữa, nhưng vẫn không có đứng lên. Tiếng cười nhạo không dứt bên tai, Diêu Viễn cũng không biết làm cái gì, một trận đấu hắn tiến vào trong sử sách cũng không nên như vậy chứ. “Trương Tiểu Giang!” Một tiếng bạo rống đè ép tất cả tiếng cười nhạo của mọi người. Thế giới tối tăm, Trương Tiểu Giang bỗng nhiên tìm thấy ánh sáng. “Đứng lên!” Trương Tiểu Giang theo bản năng đứng lên, ánh mắt mọi người nhìn về phía hắn kỳ quái vô cùng. Vương Mãnh xé áo, trên đầu vai là một vết sẹo, Vương Mãnh chỉ vào vết sẹo, lại đấm vào ngực mình. Chỉ có Trương Tiểu Giang mới hiểu được, đó là một lần hỗn chiến, một kiếm kia là Trương Tiểu Giang chắn cho Vương Mãnh. Cho nên Vương Mãnh mới chỉ bị thương ở bả vai, mà một kiếm này thiếu chút nữa đã chặt cánh tay của Trương Tiểu Giang. Thế giới này, chỉ Vương Mãnh biết, Trương Tiểu Giang không phải là người nhu nhược. Trương Tiểu Giang bỗng nhiên mỉm cười, ngẩng đầu nhìn bầu trời, con mẹ nó, người ngu nhiều lắm, làm cho người thông minh thiên hạ đệ nhất như mình bị mệ hoặc mà. Vương Mãnh không phải muốn hắn đi chịu thua, là muốn thắng! Cái này gọi là gì nhỉ?? Tin tưởng, đúng vậy là tin tưởng! Trương Tiểu Giang cắn môi, làm đi, cả người đau đớn, Trương chân nhân nổi giận rồi, hậu quả rất nghiêm trọng. Kim Ti Thiết Tuyết Cung hào quang bắn ra bốn phía, Trương Tiểu Giang nhìn chăm chú vào Diêu Viễn. Lúc này, Diêu Viễn giống như chích Hổ Ưng Vương kiêu ngạo lúc trước. Diêu Viễn cũng cảm giác được một chút không thích hợp, hoàn toàn không phải khí thế lúc trước. Ai cũng nghĩ tới Trương Tiểu Giang sẽ công kích trước, nhưng thẳng tới khi Diêu Viễn công kích hỏa phù tới, Trương Tiểu Giang vẫn không có ý ra tay. Hỏa phù thất bại. Lại một đạo hỏa phù oanh sát tới Trương Tiểu Giang, nhưng mập mạp lại linh hoạt tránh né, vẫn duy trì tư thế công kích. Đây là cơ sở của vạn tiễn tất sát lưu, bất luận đối mặt với công kích thế nào cũng phải duy trì tư thế, chỉ cần đối thủ lộ ra một tia sơ hở, chờ đợi chính là vô tận mưa tiễn. Mọi người Hỏa Vân Đường ngơ ngác nhìn nhau, vậy cũng được sao? Không phải mấy tấm hỏa phù này đã đánh vào linh hồn mập mạp chứ? Tống Chung nổi lên tia cười lạnh, Diêu Viễn ngay cả ba phần lực cũng không dùng tới. Diêu Viễn hưng trí lên, mập mạp trước mắt này không ngờ mang lại cảm giác nguy hiểm cho hắn. Hỏa phù tung bay, từng tiếng nổ vang, bạo liệt hỏa phù cũng ném ra, nhưng loại công kích thế này lại vô hiệu. Thân là cung tu, bất kể dáng người thế nào, né tránh cũng là chương trình học bắt buộc. Các loại thân pháp cũng được học hết, mập mạp thiên phú rất tốt, hắn là mập mạp linh hoạt, chẳng qua cũng không phải tất cả mọi người đều có tính cách hướng ngoại như Vương Mãnh, thích khiêu chiến. Mà trận đấu đầu tiên Trương Tiểu Giang có một chút dũng khí cũng bị đánh ngược trở về, trận này vừa tính toán đi lên đã bị coi là gà mờ, căn bản không phải là trình độ thật sự của hắn. Nhưng khi mập mạp hoàn toàn buông lỏng, mập mạp đã khác hẳn. Đây mới là đả kích ban đầu mà thôi, mập mạp luôn tránh phía sau Vương Mãnh, nhưng rất nhanh trở nên dũng mãnh hơn, lá gan ngày càng lớn, hắn cũng cần một quá trình, một sự tin tưởng. “Trời ạ, mập mạp này làm sao lại giống như biến thành người khác như vậy?” Diêu Viễn phù lục phi thường tinh chuẩn dựa phán cũng khá tốt, cho dù là không có tinh diệu như Lư Diệu âm, độ tiêu chuẩn cũng tương đối cao. Mà mập mạp không ngờ có thể duy trì tư thế công kích mà vẫn né tránh được. Thân thể mập mạp của hắn di chuyển đã rất khó khăn, nhưng mỗi lần hắn di chuyển trong nháy mắt, đều rất được. Di chuyển tốc độ cao? Mập mạp mặc kệ là né tránh thế nào, giống như lúc đánh nhau, chẳng cần biết vũ khí gì, có thể đánh gục đối thủ là được. Diêu Viễn cũng phát hiện ra, thân thể đối thủ giống như sống lại vậy, càng ngày càng linh hoạt, trên cơ bản dáng người của hắn bày ra chỉ để lừa gạt người khác. Vạn Tĩnh vì sao nói mập mạp này là thiên tài? Vì sao không có chiếu cố tới những động tác của hắn. Bởi vì không tất yếu nha! Ngay cả hắn cũng bị vẻ bề ngoài của mập mạp này lừa, vốn chỉ định thu mập mạp này vì ánh mắt của hắn. Đây là một trong những yếu tốt tương đối trọng yếu của cung tu, nhưng khi thu Trương Tiểu Giang làm đồ đệ rồi, thậm chí truyền thụ vạn tiễn tất sát lưu cho hắn. Vạn Tĩnh phát hiện ra chỗ đáng sợ chân chính của mập mạp này, hắn béo cũng không phải có ý nghĩa bình thường, mà là có liên quan tới thể chất của hắn, tràn ngập nguyên lực, cốt cách dày rộng, chỉ có điều bởi vì tuổi nhỏ, cho nên có vẻ hơi béo, trực tiếp nhất chính là phản ứng di chuyển tốc độ cao.