[Dịch] Thánh Đường
Kiều Thiên đột nhiên nhằm thẳng về phía Vương Mãnh, Bách Linh Kiếm nổi lên bạch quang chói mắt, lao đầu chém xuống.
Kiếm khí trong nháy mắt cùng với pháp quyết kiếm trảm, lập tức biến thành một đạo kiếm quang dài ba trượng.
Rầm.
Vương Mãnh nhẹ nhàng di chuyển một cái, kiếm trảm trảm qua bên người, kiếm khí thổi tung tóc lên. Kiều Thiên giết tới, Bách Linh Kiếm phát ra nguyên lực quầng sáng trong lúc cận chiến làm cho đối thủ gặp rất nhiều áp lực. Vương Mãnh không ngừng né tránh, kiếm phong không ngừng đảo qua, thân thể hắn phiêu động như đón gió mà bay vậy.
“Thiên Nhất, ngươi không muốn đi xem sao?” Minh Nhân nói, sau khi đại hội bắt đầu Lý Thiên Nhất không ngờ không có vội vàng xao động, ngược lại rất bình tĩnh luyện kiếm.
“Sư huynh, không có gì hay để xem. Lôi Quang Đường tất thắng.”
“Ồ, ngươi có tin tưởng vậy sao, Kiều Thiên thực lực không kém, hơn nữa lần này lại đào được rất nhiều người giỏi từ các phân đường khác qua. Hắn dồn tài nguyên vào bồi dưỡng, chính là muốn bỗng nhiên nổi tiếng trong đại hội.” Minh Nhân cười nói: “Vương Mãnh rất mạnh, nhưng những người khác thì không thể như thế.”
“Sư huynh, chiến đấu cũng không phải toàn bộ dựa vào thực lực. Nếu luận thực lực, lúc trước mười Vương Mãnh cũng không phải là đối thủ của ta. Nhưng vẫn là thua, ý chí, phát huy, kinh nghiệm,…tất cả đều quyết định lên thắng bại.”
Lý Thiên Nhất nhìn mặt trời đang lên, ánh sáng ấm áp kia hùng mạnh như vậy, khiến cho người ta không thể nhìn gần được.
Vương đạo chi kiếm, đây là ý của lão gia tử khi muốn hắn ra ngoài lịch lãm. Không thể khinh thường anh hùng thiên hạ, càng không thể xem nhẹ ý chí.
“Ha ha, cho dù là như vậy, chúng ta cũng không đợi được bọn họ rồi. Vẫn nên chuẩn bị thi đấu ở bảng xếp hạng cá nhân đi.”
Minh Nhân cười nói, lúc này Linh Ẩn Đường mới chân chính là dã tâm bừng bừng. Có Lý Thiên Nhất mạnh mẽ, ra nhập vào liên minh, bọn họ quyết chí đoạt lại vinh quang thuộc về linh Ẩn đường. Thân là đại sư huynh, hắn muốn trước khi rời đi nguyện vọng này có thể trở thành hiện thực.
“Sư huynh, có lẽ có kỳ tích, kỳ thực ta cũng khá chờ mong. Tuy nhiên kế hoạch của ta là. Xử lý Đạo Quang Đường trong đường chiến, chỉ cần trận đấu với Ninh Chí Viễn tặng cho ta là được, chiến đấu cá nhân ta chọn Vương Mãnh.”
“Ha ha, vị trí sắp xếp của ngươi sẽ không thấp, tới lúc đó phải xem hắn có chọn ngươi hay không?”
“Sư huynh, ai nói xếp hạng của ta cao?” Lý Thiên Nhất nháy mắt mấy cái, đôi khi có nhiều thứ có thể biến báo đi được, huống chi là truyền nhân của Lý gia.
Minh Nhân sửng sốt, lắc đầu, tên điên này, cũng thật chấp nhất, chẳng lẽ là do mình tuổi lớn sao?
Lúc này ở Bách Thảo Đường. Kiều Thiên từng bước ép sát, Bách Linh Kiếm phát ra kiếm quang bắn ra bốn phía bao phủ lấy toàn bộ Vương Mãnh. Bất kể là Vương Mãnh né tránh như thế nào cũng không thoát khỏi phạm vi kiếm trận. Đệ tử Bách Thảo Đường điên cuồng hò hét, Lôi Quang Đường cũng không cam lòng yếu thế, thắng lợi,chưa bao giờ gần họ tới như thế này.
Nếu thắng trận này, bọn họ có thể chiến thắng Bách Thảo Đường, bay lên một vị trí xếp hạng, thoát khỏi bi kịch vạn năm lót đáy.
Hy vọng đều đặt trên người Vương Mãnh, những người phía sau của Bách Thảo Đường là Ngải Trực Thụ cùng Mạc Huân đều là nhân vật có danh tiếng. Một là đào được từ Tiên Nguyên Đường, một là từ Hoành Sơn Đường tới. Trình độ của bọn họ cũng không kém, mà bên phía Lôi Quang Đường mạnh nhất đã lên hết, còn lại Chu Khiêm và Trương Tiểu Giang cũng không nắm chắc phần thắng.
Tuy hô cố lên nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, Vương Mãnh hoàn toàn bị khống chế tiết tấu. Hiện giờ đừng nói là trả đòn, ngay cả né tránh cũng ngày càng trở nên gian nan.
Bên ngoài thì khinh thị, nhưng đáy lòng Kiều Thiên chưa bao giờ coi nhẹ bất cứ kẻ nào. Đây cũng là tính cách của hắn, cho nên vừa lên là khống chế ngay, mà trên thực tế hắn cũng cảm giác được Vương Mãnh này thực sự có tài. Tuy rằng nguyên lực rất yếu, nhưng kỹ xảo và phán đoán cục diện là vô cùng tinh chuẩn. Có ít nhất ba lần cạm bẫy của mình bị hắn thoát qua, cũng khiến cho Kiều Thiên không thể không tiếp tục khống chế cục diện.
“Đại sư huynh, trình độ Kiều Thiên này cũng không được tốt lắm, chỉ trình độ này cùng với một đám rác rưởi mua được ở nơi khác cũng dám gọi nhịp với Ngự Thú Đường ta, hắn cũng quá ngây thơ rồi.”
Từ Tung có chút khinh thường nói, hắn là cao thủ mới quật khởi mấy năm gần đây của Ngự Thú Đường, được Cổ Tự Đạo rất coi trọng. Hắn có chút thanh tú, mới nhìn còn tưởng rằng một vị mỹ nữ.
Cổ Tự Đạo cười tủm tỉm nhìn Từ Tung nói: “Sư đệ, Kiều Thiên người này trong xương là một thương nhân, cho nên làm chuyện gì cũng thích lưu lại ba phần. Hắn hiện tại ngay cả một nửa trình độ cũng không lấy ra, đã cấp cho Vương Mãnh không có thể ra lực được. Đây là cơ hội duy nhất của Lôi Quang Đường, Ngải Trực Thụ cùng Mạc Huân ở phía sau cũng không dễ đối phó.”
Nói xong hắn nhìn thoáng qua Chu Khiêm khuôn mặt nhát gan, cùng mập mạp đáng khinh. Loại mặt hàng này cũng có thể dự đại hội sao, Lôi Quang Đường thật là tìm người cho góp đủ số sao.
Từ Tung hơi không phục, nhưng chưa từng chống đối Cổ Tự Đạo bao giờ. Hắn nhìn Kiều Thiên đang không chế cục diện trong sân, cũng quá cẩn thận đi, người có thực lực chân chính làm gì phải lãng phí thời gian như vậy.
Lúc này Kiều Thiên trong lòng ngày càng kinh hãi, cục diện hắn khống chế, cũng vẫn khống chế được, nhưng vấn đề là muốn phát lực để tiến thêm một bước lại không thể nào tiến thêm nổi nữa. Mỗi khi có ưu thế muốn tới thời điểm phản kích để thành thắng thế, Vương Mãnh lại dùng né tránh khiến nó trôi qua, đưa cục diện trở về như cũ.
Quý Phi ngược lại không phải rất sốt ruột, cho dù là mặt mũi khó coi bởi vì thất bại ở hai trận phía trước. Nhưng trận này lại không có khả năng thất bại, Vương Mãnh này thật đúng là có chút thú vị, không ngờ có thể ngăn cản được uy hiếp của Bách Linh Kiếm.
Bảo kiếm bực này phát ra lực uy hiếp rất là mạnh, cũng không phải dựa vào chút ánh sáng này mà khoe mẽ. Xem ra Kiều Thiên vẫn tính toán không nên bại lộ nhiều thực lực, nhìn thoáng qua những người của Ngự Thú Đường đang chăm chú theo dõi ở không xa. Quý Phi đối với việc hạ được Ngự Thú Đường lần này không chắc chắn lắm, Úy La và Kim Chí Cương vừa mới bị thương thế quá nặng.
Lúc này trong sân cục diện lại có biến hóa. Quát lên một tiếng trợ uy, Kiều Thiên bắt đầu tăng mạnh thế công, hiển nhiên hắn biết không thể dùng khống chế cục diện mà giành thắng lợi được.
Bách Linh Kiếm kiếm quang rõ ràng bắt đầu tăng mạnh, kiếm chiêu càng ngày càng nhanh. Công kích của kiếm tu có tần suất gần với Thể Tu, Kiều Thiên kiếm tương đối nhanh, hơn nữa mỗi một chiêu kiếm đều phát ra kiếm khí phi thường mạnh mẽ. Vị đại sư huynh Bách Thảo Đường này không thể nghi ngờ là có căn cơ vô cùng vững chắc, có thể làm tới vị trí đại sư huynh, không chỉ dựa vào may mắn là được.
Đối mặt với công kích càng mạnh, Vương Mãnh né tránh cũng càng trở nên dồn dập hơn. Thân thể hắn qua lại bên trong kiếm khí không ngớt, cực kỳ nguy hiểm. Các đệ tử nhìn xem mà kinh hô không ngừng. Đệ tử Lôi Quang Đường thật sự là không thể hô lên nổi, kiếm kiếm chỉ cần đánh trúng bộ vị mấu chốt, hoặc là khi Kiều Thiên phát huy ra ưu thế nguyên lực. Tới thời điểm đó cũng ý nghĩa trò chơi chấm dứt, diệt sát một tia hy vọng may mắn cuối cùng của Lôi Quang Đường
Rầm.
Nhất thời Bách Thảo Đường sĩ khí đang tăng vọt lập tức an tĩnh lại.
Kiều Thiên liên tục lùi bốn năm bước, tay ôm ngực, một kiếm chém vào khoảng không, lại không ngờ bị Vương Mãnh đá cho một cước.
Mấu chốt nhất là Kiều Thiên căn bản không nghĩ tới Vương Mãnh còn dư lực công kích, né tránh đã đủ gian nan rồi.
Vương Mãnh khẽ mỉm cười: “Kiều sư huynh không muốn chấm dứt như vậy chứ?”
Vương Mãnh xưng hô như vậy không phải là muốn cho đối phương bị gánh nặng, mà là phương thức xưng hô ở bên ngoài.
Kiều Thiên sửng sốt, cơn tức biến mất, thần sắc trở nên ngưng trọng, nói: “Vương huynh, thân thủ tốt lắm, nhưng thật ra ta có vẻ nhỏ mọn rồi.”
Không ai rõ ràng tác dụng của Bách Linh Kiếm hơn hắn, nhưng hơn mười chiêu trôi qua, đối phương không ngờ không chịu một chút ảnh hưởng nào cả. Hắn có quan hệ tốt với Chu Phong như vậy, nói không chừng ăn cái linh đan gì, hoặc trên người có pháp khí gì, chính mình làm sao lại quên được chuyện này chứ.
Xem ra nếu không xuất ra bản lãnh thực sự là không được. Chỉ cần khiến cho đối phương đánh đấm lung tung với mình, lấy ưu thế nguyên lực của mình tuyệt đối có khả năng dành được thắng lợi.
Bách Linh Kiếm thu lại trước ngực, nguyên lực chậm rãi đưa vào. Bách Linh Kiếm ông ông lên một tiếng, kiếm quang mãnh liệt. Toàn trường ồ lên, hóa ra vừa rồi chiến đấu hoàn toàn dựa vào lực lượng của một mình Bách Linh Kiếm mà thôi, Kiều Thiên căn bản không phát lực.
Ông ông ông…
Bách Linh Kiếm lóe ra hào quang, cả vật thể sáng bừng, một cỗ kiếm khí mãnh liệt phát ra. Những đệ tử đứng phía dưới không ngờ có cảm giác hít thở không thông, mà thân hình Kiều Thiên cũng tự nhiên “biến cao lớn” hơn trước, khí thế hoàn toàn khác trước.
Nguyên lực của Kiều Thiên quán nhập vào Bách Linh Kiếm, kích phát ra lực lượng càng mạnh hơn ẩn chứa bên trong Bách Linh Kiếm. Lực lượng dư thừa khiến cho Kiều Thiên lộ ra nụ cười thản nhiên.
Một kiếm phi thường tùy ý chém ra.
Rầm rầm.
Trong nháy mắt hàng loạt kiếm khí oanh oanh liệt liệt đánh tới Vương Mãnh, giống như hắn đang thái rau vậy.
Vương Mãnh hiển nhiên cũng hơi sửng sốt, vội vàng trốn tránh.
Bang bang bang!
Tuy rằng dùng hết toàn lực vẫn bị một đạo kiếm khí oanh bay ra hơn mười trọng mới rơi xuống đất. Trên người hắn quần áo bị xé rách, hai phía giáp ngực cũng bị vẽ ra vài lỗ hổng.
Lúc này trong tay Vương Mãnh xuất hiện đoạn nhận, xem ra đúng là Đoạn nhận đã ngăn được một đạo kiếm khí trí mạng của hắn, nếu không cũng không phải là mặt mày hốc hác, mà là vỡ sọ não rồi.
Đây mới là kiếm tiên!
Tay cầm Bách Linh Kiếm, Kiều Thiên trong ngực dũng khí thiên hạ có ta, hùng tâm tráng chí, cho dù là Ninh Chí Viễn thì thế nào chứ!
Một kiếm uy lực hùng mạnh như vậy, đệ tử Bách Thảo Đường sôi trào, bọn họ nghẹn sắp chết rồi, nhưng lại không thể làm gì, thật là ức chết đi được. Tiếng kêu vang một góc trời, nhìn đoạn kiếm trong tay Vương Mãnh, lại cười nhạo một mảnh nữa.
“Sư huynh, kiếm tiên này uy lực hùng mạnh như vậy, chúng ta thật là phải cẩn thận.” Từ Tung vẻ mặt lập tức ngưng trọng.
Cổ Tự Đạo nụ cười thường có cũng đọng lại, nhìn chằm chằm vào Bách Linh Kiếm trong tay Kiều Thiên. Hắn lo lắng chính là chuyện này, khả năng còn nghiêm trọng hơn cả dự đoán nhiều.
“Thật đúng là bị hắn tìm được rồi!”
Ngự Thú Đường nắm giữ linh thú mạnh mẽ, sợ nhất là pháp khí cùng tiên kiếm có lực sát thương thật mạnh. Linh thú tuy rằng thực lực không kém nhưng biến hóa lại rất ít.
Đây là hướng về phía bọn họ mà tới, khó trách Kiều Thiên lại tự tin như vậy.
“Quý trưởng lão, đệ tử dùng loại kiếm này có phải là hơi quá?” Vạn Tĩnh không kìm nổi mà nói.
Đệ tử bình thường có thể dùng một thanh vũ khí tiện tay cũng là không tồi lắm rồi. Nhưng mà Kiều Thiên lại sử dụng loại bảo vật mà ngay cả trưởng lão bọn họ cũng không thể có.
“Vạn trưởng lão làm sao có thể nói ra những lời như vậy được, thế giới tu hành là dựa vào thực lực tổng hợp. Kiều Thiên có thể đạt được chuôi tiên kiếm này là do năng lực của hắn, huống chi Bách Linh Kiếm này cũng không phải là ai cũng có thể dùng được.”
Quý Phi nói câu đầu tiên đã đánh lùi Vạn Tĩnh, lực lượng mới là tiêu chuẩn duy nhất ở Thế giới Tiểu Thiên này, bất kể ma tu hay thánh tu đều vậy.
“Vương huynh, vận khí không tồi nha!” Kiều Thiên trêu chọc nói, khóe miệng nổi lên nụ cười, cho dù ngươi là trưởng lão thì có là cái gì, ở trước mặt thực lực tuyệt đối cũng chỉ có may mắn mới có thể thoát được một mạng mà thôi.
Bách Linh Kiếm bản thân ẩn chứa nguyên lực rất mạnh, hơn nữa phù hợp hoàn mỹ với bản thân hắn, căn bản không cần kỹ xảo nhiều lắm đã có thể oanh sát đối thủ.
Đây là mạnh mẽ chân chính, hoàn toàn không giảng đạo lý.
Vương Mãnh lau máu trên mặt, cười nói: “Tiên kiếm thuộc tính mộc phối hợp với thể chất ngũ hành chủ mộc, quả thực là tuyệt phối.”