[Dịch] Thánh Đường
Tác Minh cúi đầu giống như cái mồn thở hổn hển, đột nhiên giơ cái chùy lên đập thẳng vào đầu mình.
Rống.
Hắn muốn làm cho chính mình tỉnh táo lại, bạo lực cương thể, trong thể tu hình phòng ngự, phải trăm dặm mới có thể tìm được một người học được cái kỹ năng cao cấp này.
Kiều Chí Cương hưng phấn, con mẹ nó có chút thú vị, Lôi Quang Đường loại địa phương này không ngờ lại có thể có thiên tài như vậy.
Một tiếng gầm nhẹ, Kiều Chí Cương duỗi cánh tay phải ra, sau một giây cánh tay lại thô hơn một vòng, cánh tay trở nên vô cùng lớn.
Lần này hắn cầm búa lớn càng có khí phách.
Lực Tu bạo sát kỹ năng: Đại Lực Thần Tí.
Kiều Chí Cương dồn toàn bộ lực lượng vào bên trong cánh tay này, đây mới chân chính là quyết thắng, Bách Thảo Đường trở nên nặng ngắt như tờ.
Đại Lực Thần Tí, Bạo Lực Cương Thể, đây là bí kỹ mà thể tu thiên tài mới có thể nắm giữ. Cho dù là Đạo Quang Đường cũng rất ít gặp, không ngờ trong này đụng phải.
Kiều Chí Cương hiển nhiên không tính toán sử dụng Đại Lực Thần Tí trong trận đấu này, nhưng lúc này đã không phải do hắn quyết định.
Rống.
Thể Tu giống như dã thú, theo đuổi lực lượng thô bạo cực hạn.
Rầm, rầm.
Hai người đồng thời biến mất tại chỗ, nháy mắt hiện ra tại trung tâm quảng trường.
Lần này Tác Minh không hề ngăn cản, chiến phủ chém về phía cổ hắn, nếu là tu sĩ khác, hết thảy tuyệt đối bị chém thành hai đoạn. Nhưng đây là là tuyệt học bạo lực cương thể của Thánh Quang Phụ Kinh lưu.
Chiến phủ to lớn đánh tới, nhưng trong nháy mắt đã bị cơ thể cuốn lấy. Mà song chùy của Tác Minh lại hung hăng chém xuống Kiều Chí Cương.
Một kích này không cô phụ tín nhiệm của hắn, hắn thà chết cũng vĩnh viễn vĩnh viễn không cần phải hối hận sau đó.
Sát~~~
Rầm…
Hoàn toàn khác với những trận đấu phóng khoáng, hoa lệ. Thể Tu chiến đấu chỉ có thuộc lại nhiệt huyết chiến sĩ, nam nhân trong xương cốt đều chôn dấu một tình cảm muốn theo đuổi lực lượng.
Phù phù.
Kiều Chí Cương buông lỏng cây búa, nhẹ nhàng lui về phía sau, nhìn ngực lõm xuống, máu từ trong miệng phun ra, xương sườn của hắn bị chặt đứt toàn bộ.
Tại sao lại như vậy, mục tiêu của hắn là Đạo Quang Đường, hắn cũng muốn cho người Đạo Quang Đường biết, hắn rời khỏi Đạo Quang Đường chính là chuyện chính xác.
Phù phù.
Kiều Chí Cương vừa mới lui lại hai bước gục xuống, trên vai là chiến phủ nặng gần 400 cân, còn Tác Minh vẫn đứng như cũ.
Trầm tĩnh trong chốc lát, đệ tử Lôi Quang Đường không thể khống chế mà nhảy dựng lên. Hà Tử Uyên không ngờ không thể khống chế lệ rơi đầy mắt. Con mẹ nó, lần đầu tiên cảm thấy Thể Tu đàn ông như vậy, chính mình còn chưa thể luyện được.
Vương Bạc Đương bay tới trên người Tác Minh vỗ vỗ mấy cái, song chùy trên người ầm ầm rơi xuống đất, trực tiếp tạo thành một cái hố lớn.
Tác Minh đã hôn mê rồi, chẳng qua hắn không ngã xuống, loại chiến đấu thảm thiết này đã trấn sâu vào linh hồn những người khác.
Đây là Lôi Quang đường muốn chứng minh, cho dù thực lực có yếu nhược thì các ngươi cũng đừng muốn thoải mái chiến thắng được.
Bách Thảo Đường cũng nâng Kiều Chí Cương ra bên ngoài, Kiều Chí Cương tình huống cũng cần phải khẩn cấp cứu trị.
Vương Bạc Đương cực kỳ cảm xúc, kỳ thực hắn cảm thấy trận đấu này một phần thắng cũng không có. Thánh Quang Phụ Kinh Lưu có thể là một trong những công pháp tự ngược nhất trong thể tu. Rất ít người có thể chịu đựng được, tuy rằng Tác Minh hiểu được thích hợp cho hắn tu luyện, nhưng Vương Bạc Đương cũng không nghĩ tới hắn có thể tu luyện tới bước này.
Thể ngộ Bạo Lực Cương Thể, Tác Minh chân chính nhập môn.
“Tiểu tử này được.”
Khác với những người khác, chỉ có Vương Mãnh mới có thể lý giải Tác Minh nhất. Kiều Chí Cương là rất mạnh, nhưng nếu nói những kinh lịch đã trải qua trên phương diện ý chí, Kiều Chí Cương kiên trì và Tác Minh kiên trì hoàn toàn không cùng một cấp bậc.
Thế giới này, chỉ có người kiên trì mới có thể sống sót.
Lôi Quang Đường hai thắng liên tiếp.
Đây là một sự thật không thể tranh cãi, tất cả mọi người đều biết loại chiến đấu này hoàn toàn khác với trò khôi hài Đường Chiến với Hoành Sơn Đường. Ai cũng biết rằng lúc đó Hoành Sơn Đường ngay cả một nửa thực lực cũng không phát huy ra, hoàn toàn là khôi hài. Mà hiện tại Bách Thảo Đường cho dù thế nào cũng không thể cười lên được.
Kiều Thiên lấy tính toán tỉ mỉ mà nổi danh, hắn đúng là tràn ngập tin tưởng với đội hình của mình. Trận đầu bất lợi cũng chỉ là một bất ngờ, thế giới này bất ngờ cũng phải có tỷ lệ chứ, nhưng trận thứ hai thua hoàn toàn vượt khỏi khống chế của Kiều Thiên.
Thua thêm một trận nữa, trực tiếp không cần đánh, Kiều Thiên kế hoạch là thắng liên tiếp ba trận có thể xử lý đối thủ.
Mà hiện tại hắn bị buộc phải ra tay, lộ ra thực lực dưới mắt của Cổ Tự Đạo.
Kiều Thiên lắc đầu một chút, đây không phải là lúc suy xét tới Cổ Tự Đạo, nhất định hắn phải thắng trận này. Hai người mạnh nhất bên phía Lôi Quang Đường đều ra ra trận, tiếp theo khẳng định là Vương Mãnh. Trưởng lão này chỉ là một đan tu, ngược lại hắn có thể lấy lại được một chút thể diện.
Đây không thể nghi ngờ là một cơ hội tốt, rất nhiều người đang chờ ngược đãi Vương Mãnh. Cơ hội ngược đãi trưởng lão cũng không có nhiều, ai thắng, lập tức thanh danh, địa vị đều có.
“Trận thứ ba, Bách Thảo Đường Kiều Thiên xuất chiến!”
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Lôi Quang Đường, gần như tập trung trên người Vương Mãnh.
“Triệu sư muội, bên ngươi ai lên nha.”
Quý Phi đã không nhịn được, con mẹ nó, so với Lôi Quang Đường các năm trước trực tiếp ăn ba quả trứng (3-0 trắng) không ngờ đã cho bọn hắn ăn hai trứng rồi. Quý Phi như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.
“Vương trưởng lão nên xuất trận đi!”
“Đúng vậy, chẳng lẽ khinh thường Bách Thảo Đường chúng ta sao!”
“Đúng vậy, đúng vậy, thân là trưởng lão làm sao có thể sợ đầu sợ đuôi, về sau những đệ tử như chúng ta phải học ai!”
Đệ tử Bách Thảo Đường đột nhiên có mấy người kêu lên, Kiều Thiên sắc mặt như thường, đây là hắn an bài. Cho dù Vương Mãnh không xuất chiến cũng phải kích hắn xuất chiến. Nếu Vương Mãnh không chiến, khí thế sẽ quay lại phía bên họ, nếu xuất chiến, thì phải là thời điểm hắn ngăn cơn sóng dữ.
Đại sư huynh Bách Thảo Đường đón gió mà đứng, đạo cốt tiên phong, phần tự tại và tự nhiên kia được phô bày ra toàn bộ. Cục diện bất lợi cũng không ảnh hưởng tới niềm tin tất thắng của bọn họ.
Dựa theo kế sách “Điền Kỵ đua ngựa” Lúc này hẳn là phái người yếu nhất trực tiếp ngâm rơi Kiều Thiên, như vậy thắng lợi của Lôi Quang Đường càng thêm ổn định. Hai trận chiến còn lại cũng không tồi, nhưng cũng không thể nào hùng mạnh được như Kiều Thiên.
“Mãnh ca, nếu không để ta lên đi, loại trận đấu không áp lực này rất thích hợp với ta!”
Trương Tiểu Giang chủ động xin đi giết giặc, hắn thích nhất cảm giác này thắng cũng được mà thua cũng không sao. Đi lên trên dài rồi điên cuồng mà bắn, không được thì nhận thua.
Chu Khiêm cười khổ, này nha, tranh đoạt cũng thực nhanh chóng. Hắn cũng muốn đi lên ngâm Kiều Thiên.
Bên phía Lôi Quang Đường cũng rất ồn ào, có người muốn Vương Mãnh đi lên giáo huấn Kiều Thiên một chút, cũng có người bình tĩnh không mắc mưu, rõ ràng hiện giờ khí thế cùng cục diện Bách Thảo Đường đều bất lợi.
Vương Mãnh cười cười, đi ra phía trước, Kiều Thiên ánh mắt chợt lóe lên như sao rồi biến mất.
“Lôi Quang Đường, Vương Mãnh xuất chiến!”
Vương Mãnh rốt cuộc có bộ dạng gì nữa?
Câu chuyện của hắn, các đệ tử nghe thấy nhiều lắm, trong thời gian này hắn đang nổi tiếng nhất. Nhưng đều là trên phương diện luyện đan mà thôi, là một người tu hành, trên đại hội, ngoại trừ thực lực ra những cái khác đều là mây bay khói tỏa.
Hoặc là ngươi không tham gia, tham gia cũng đừng ra vẻ tinh tướng.
“Vương trưởng lão, đừng trách đệ tử không thể khách khí!” Ngoài miệng nói như vậy, Kiều Thiên nhưng lại không có chút cung kính nào cả.
Vương Mãnh khẽ mỉm cười: “Trên đại hội, không tính bối phận, đã sớm muốn thử xem tuyệt học của Bách Thảo Đường.”
Kiều Thiên trên mặt tươi cười, trầm xuống một giây, thực con mẹ nó coi trọng mình quá đi, còn ra vẻ tinh tướng, muốn xem tuyệt học của Bách Thảo Đường, ngươi xứng sao?
Vương Mãnh không có ý tứ châm chọc, hắn thật sự là muốn xem công phu của Bách Thảo Đường. Đệ tử Bách Thảo Đường nhiều là ngũ hành chủ mộc, cho nên mới có thể đặc biệt phù hợp với linh thảo, một ít pháp thuật dùng rất độc đáo. Úy La kia là như vậy, cho Vương Mãnh một loại gợi ý, kim thủy hỏa tốt xấu gì hắn cũng am hiểu ở kiếp trước rồi, vẫn có thể lựa theo được. Nhưng thổ và mộc thì hắn đúng là chưa rõ ràng lắm.
Hào quang chợt lóe, trong tay Kiều Thiên nhiều hơn một thanh bảo kiếm hào quang choi lọi. Đây là Bách Linh Kiếm cực kỳ đắt tiền, đương nhiên chỉ có đại sư huynh Bách Thảo Đường mới có thể sử dụng.
“Kiếm tên Bách Linh, xin chỉ giáo.”
Làm đại sư huynh, lễ tiết là Kiều Thiên không thể bỏ qua.
“Đây là Bách Linh Kiếm trong truyền thuyết?”
“Sặc, rất xấu rồi, còn không có đưa nguyên lực vào đã phát ra nguyên khí cường đại như vậy?”
“Rất ghê tởm!”
Lôi Quang Đường lập tức vô cùng bất mãn, Bách Linh Kiếm là bảo kiếm mà cả trưởng lão cũng không dùng nổi, là thứ tốt chân chính, ở trên tay một đệ tử quả thực là ức hiếp người mà.
Cổ Tự Đạo ánh mắt mị thành một kẽ hở, Bách Linh Kiếm vẫn là một vết sẹo trong lòng hắn, rất khó đối phó. Mấu chốt nhất là Bách Linh Kiếm không phải được làm bằng sắt thép, mà là mộc chất, chẳng qua là do thân cây vạn năm linh cương chế tạo mà thành, nếu đặt trong tay kiếm tu ngũ hành chủ mộc thì con mẹ nó quá độc rồi.
Nghe nói Kiều Thiên sở dĩ hiện tại hơi túng quẫn, là do hắn dùng của cải nện ở hết trên thanh kiếm này.
Đối mặt với la hét bên Lôi Quang Đường, bên phía Bách Thảo Đường càng ngày càng dũng cảm hơn: “Sợ hãi rồi, đám nghèo khó, các ngươi cả đời cũng không mua nổi, có thể nhìn thấy được đã là có diễm phúc rồi.”
“Có thể nhìn thấy Bách Linh Kiếm là vinh hạnh của các ngươi!”
“Con mẹ nó, đại sư huynh cũng cho bọn họ thể diện quá đi, tùy tiện làm gì mà chẳng được!”
Phía bên trên còn chưa bắt đầu thì phía dưới đã nóng như lửa. Lôi Quang Đường và Bách Thảo Đường là đối thủ một mất một còn bên trong đại hội. Hơn nữa còn tác chiến ở sân nhà của Bách Thảo Đường, chưa bao giờ nghẹn khuất quá như vậy, thật là quá tức mà.
Quý Phi nhìn thoáng quá phía Triệu Nhã, không có chút ý tứ ngăn cản, đây cũng là một loại áp lực.
Xem ra hỏa hầu cũng không sai biệt lắm, dù sao cũng không thể náo loạn quá: “Bắt đầu!”
Cầm trong tay Bách Linh Kiếm, thân thể Kiều Thiên chậm rãi lơ lửng, từ trên cao nhìn xuống khí thế như hồng. Hiện tại Bách Thảo Đường đã lâm vào khốn cảnh, nhu cầu cấp bách là tăng lên sĩ khí. Hắn không thể che dấu thực lực quá mức được. Bẻ gãy nghiền nát Vương Mãnh, tạo một tấm gương cho các sư đệ xuất trận phía sau.
Bách Linh Kiếm chỉ Vương Mãnh, nguyên lực mênh mông, nguyên lực hùng hồn trực tiếp tăng lên 19 tầng, khiến cho dưới khán đài một mảnh kinh hô.
Nguyên lực không phải tiêu chuẩn duy nhất đánh giá thực lực, nhưng tuyệt đối là tiêu chuyển trọng yếu nhất, trực tiếp nhất.
So sánh với nguyên lực 15 tầng của Vương Mãnh, có vẻ hoa lệ vô cùng, phối hợp với Bách Linh Kiếm, lúc này Kiều Thiên thực có khí tức của kiếm tiên.
Kiều Thiên lơ lửng trên không trung, ánh mắt lợi hại đảo qua Vương Mãnh, nguyên lực của đối phương cũng chỉ là 15 tầng, cùng với tình báo giống nhau. Nhưng Kiều Thiên cũng không có ý khinh địch. Hồ Tĩnh và Tác Minh đã cho hắn bất ngờ, ai ngờ một tên bị Hoành Sơn Đường vứt bỏ lại có thể chiến thắng được cao thủ mà hắn bỏ một số tiền lớn mời từ Đạo Quang Đường tới.
“Sát!”
Bách Linh Kiếm quét ngang, kiếm khí hình cung quét thẳng về phía Vương Mãnh. Vương Mãnh tung người nhảy lên, kiếm khí bùng nổ trên mặt đất, tạo thành một vết rạn lớn. Đây là một kiếm thăm dò, đối phương không có ý rút kiếm ra, hắn cũng không cần phải khách khí.