[Dịch] Thánh Đường

Chương 146 : Ngũ Hành chi hỏa


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Vương Mãnh, tiếp theo các ngươi có tính toán gì không?” Minh Nhân hỏi, mở ra một lần bí cảnh là không dễ dàng. Nếu không nắm bắt thời gian tu luyện thật sự là lãng phí rất lớn. Hơn nữa đại hội sắp tới, bọn họ nếu không cố gắng chuẩn bị thì rất dễ bị rớt hạng.” “Năng lượng Truyền Tống Trận có thể chống đỡ được mấy tháng. Trước tiên mọi người tự tu hành, nếu các ngươi có hứng thú cũng có thể luận bàn một chút.” “Ha ha, như vậy vừa hay!” Tìm được giải dược, Chu Khiêm cũng yên lòng, tuy rằng lúc trước nói tin tưởng tràn đầy, nhưng trên thực tế hắn cũng không yên lòng. Chỉ có điều cứ như vậy mà quay về, hắn cũng không cam lòng, cơ hội như vậy với hắn mà nói, có thể thể ngộ một lần là ông trời đã mở mắt với hắn rồi.” Trước kia ngây ngô không biết gì, từ khi quen với đám người Vương Mãnh, Chu Khiêm cảm thấy chính mình mới tìm được cuộc sống chân chính của mình. Hắn cũng muốn oanh oanh liệt liệt một chút, mà lần đại hội này, là tâm nguyện của hắn. Phạm vi của bí cảnh trên dưới 100 dặm, tất cả mọi người đều tìm địa phương thích hợp cho chính mình. Tuy rằng di tích này không tồi, nhưng âm u quá, khí ngược lại quá nặng, đối với Thánh Tu mà nói cũng không phải rất thích hợp. Tất cả đi rất nhanh, Vương Mãnh một mình ngơ ngác nhìn địa phương của Tà Tu tu luyện, trình độ tà khí như thế này cũng không tính là gì, nhưng mà đối với thế giới Tiểu Thiên mà nói quả thực là đủ ngược. Thi thể đệ tử Huyết Hồn Đường cũng đều được chôn cả rồi, mặc kệ kiếp trước thế nào, chết rồi cũng là trở về cát bụi hết thảy, chỉ còn lưu lại một tòa đại điện âm u mà thôi. Đối với công pháp của ma tu, Vương Mãnh không phải cảm thấy rất hứng thú, lấy trí nhớ của hắn, những vật nhỏ này căn bản không cần. Nhưng bởi vì sau khi lĩnh ngộ được ngũ hành, Vương Mãnh bỗng nhiên cũng sinh ra một chút hứng thú với công pháp của Ma Tu. Dù sao Vọng Thiên cũng là ma, biết người biết ta mới có thể trăm trận trăm thắng. Huyết Hồn Quyết được xưng là phương pháp cấm kỵ, không riêng bởi phương pháp luyện công, cũng là hiệu quả của loại công pháp này, so với Bạo Dẫn Quyết còn lợi hại hơn. Bạo Dẫn Quyết ký ức hãy còn mới mẻ, đủ thuyết minh công hiệu của nó. Nhưng Bạo Dẫn Quyết vẫn cần phải khắc khổ kiên trì tu luyện, nó là khai quật lực lượng bản thân của người tu luyện. Huyết Hồn Quyết phối hợp Huyết Hồn đan phải nhanh hơn nhiều, hơn nữa không cần phải vất vả như vậy. Đây cũng là nguyên nhân khiến cho những người đó không thể kiềm chế được, đơn thuần theo đuổi nguyên lực mà bỏ qua cơ sở, thực là hơi buồn cười. Bên trong công pháp này còn có một số pháp thuật linh tinh như U Minh Quỷ Trảo, này thứ này đều lấy nguyên lực làm cơ sở, tổ hợp mệnh ngân không phải quá phức tạp. Uy lực cũng rất mạnh, cần chính là nguyên lực mạnh mẽ. Vương Mãnh xem hết rồi ném đi, không thể không nói đám người Minh Nhân quả thực là đệ tử chính thống của Thánh Đường, mọi người đúng là không thèm để ý coi thượng công pháp của Ma tu. Đừng nói là lòng hiếu kỳ, cầm lấy cũng cảm thấy bẩn tay. Nếu đổi thành 200 năm trước, bất kể là công pháp nào, đều khiến cho người ta điên cuồng tranh đoạt, mặc kệ là có dùng hay không, đều có thể tham khảo. Thời đại hiện nay đã khác rồi, môn phái đều có hệ thống công pháp riêng, cấp cho các đệ tử con đường tốt lắm. Nếu đạt tới trình độ cao, còn có thể có sư phụ tự mình truyền thụ pháp thuật cao thâm, đây là chuyện trước kia nằm mơ cũng không có. Khí ngược và tử khí bên trong đại điện thiếu hơn một chút. Hỏa lò bên trong đại đỉnh đã tắt, chỉ có điều tất cả mọi người đều cảm thấy rất ghê tởm, chuẩn bị khi rời đi sẽ phá hủy nơi này. Vương Mãnh một đường đi tới, khí ngược hoàn toàn không để ý, toàn bộ di tích đều bị vây trong một loại kết cấu vô cùng kỳ diệu, người sáng tạo ra nơi này hẳn có trình độ không tầm thường. Đây cũng không phải loại người Lưu Hiểu có thể sáng tạo ra được, tuy nhiên hắn cũng có chút nhãn lực, lợi dụng trận pháp ngưng tụ khí ngược để luyện chế đan dược. Bất kể thánh ma tà, nói trắng ra là công pháp nào cũng để dùng giết người. Chẳng qua phương thức khác nhau mà thôi, nguyên tắc khác nhau, trận pháp sử dụng cũng khác nhau, cảnh giới của nó là phi thường có ý tứ. Kiếp trước hắn tu hành chỉ có kiếm, ngẫu nhiên sẽ chú ý một vài thứ, nhưng cũng đều là phục vụ cho kiếm. Hắn theo đuổi lực lượng mạnh nhất, xem nhẹ rất nhiều đồ vật này nọ. Vương Mãnh trong xương cũng là người cố chấp có chủ kiến, mấu chốt nhất chính là hắn thích tìm chọn. Sau khi vòng quanh toàn bộ trận pháp một lần, Vương Mãnh vốn tưởng rằng đã hiểu rõ được trận pháp này rồi, nhưng bỗng nhiên lại cảm thấy mình bị mê hoặc …quá…khó hiểu… Vương Mãnh không kìm nổi lại dạo quanh một vòng, vẻ mặt của Vương Mãnh lúc này dường như đang thoải mái hơn một chút. Hắn như thoáng suy nghĩ cái gì mà gật đầu. Nếu không phải thần cách bị phong ấn, Vương Mãnh khả năng vĩnh viễn không thể ý thức được khiếm khuyết của phương pháp ngũ hành. Nhưng ngũ hành thể và ngũ hành quyết là vấn đề khó giải quyết nhất trong tam giới. Sinh ra ở thế giới Đại Thiên là một loại may mắn, nếu chẳng may sinh ra ở thế giới Tiểu Thiên, ngũ hành thể chỉ sợ là đều chết cả. Cho dù hiện tại Vương Mãnh có được ưu thế kinh nghiệm như vậy, có thể nói là đúng như mình đứng ở trên vai người khổng lồ vậy. Nhưng vẫn có khó khăn thật mạnh, hắn có ngũ hành thể, tới một mức độ nào đó mà nói thiên địa khó linh trận đã làm hắn đạt được một mức độ cân bằng tốt nhất. Nếu hắn không thể hoàn toàn lĩnh ngộ ngũ hành trước khi phi thăng, chờ đợi hắn phía trước chỉ là tro bụi. Tiểu thừa ngũ hành quyết chỉ mới bắt đầu, không phải là chung điểm, huống chi hiện tại ngay cả ngũ hành lực hắn mới chỉ nắm giữ một loại. Vương Mãnh ưu thế ở chỗ tâm cảnh của hắn, không phải đơn thuần là đạt được lực lượng, mà là vì khiêu chiến. Hắn sùng bái cái loại khí phách dám khiêu chiến mới trời, chân chính oanh oanh liệt liệt. Một người theo đuổi đại thế giới, mới có thể đắm chìm trong cuộc sống bình thường. Ví dụ, nếu khiến Triệu Quảng hoặc Mã Vạn Lương đạt được thần cách này, bọn họ chỉ sợ là muốn xưng bá bản đường, cho nên cũng chỉ có loại vận mệnh này. Mà việc này Mạc Sơn quyết không cho phép. Vương Mãnh vòng quanh trận pháp đã năm vòng rồi, khi thì hiểu được, khi thì hồ đồ, đối với trận pháp gì đó, hắn cũng xem qua một ít cơ sở rồi, kiếp trước trải qua một ít đại trận kinh thiên địa, khiếp quỷ thần. Nhưng hắn chỉ biết như vậy thôi mà không biết giá trị của nó, Vương Mãnh hiện tại phải biết những nguyên lý của trận pháp, càng phải rõ ràng hơn, xuất phát từ dạng linh cảm gì mới có thể sáng tạo ra được. Quá trình mới là điều quý giá nhất, đẹp nhất. Bên ngoài di tích, Trương mập mạp và Tác Minh đang nướng thức ăn. “Ngươi thực nuốt trôi sao?” Tác Minh không thể hiểu được, hắn muốn nôn rồi. “Tại sao lại ăn không vô, năm phần chín là có thể ăn được rồi, thịt thỏ mỹ vị như vậy, mang thêm chút máu mới có cảm giác.” Tác Minh sắc mặt hơi tái nhợt, mập mạp này ở phương diện nào đó quả thực không phải là người thường. Cho dù ai nhìn thấy những gì bên trong Huyết Hồn đại điện đều khó có thể ăn thịt trong mấy tháng, Trương mập mạp này lại có thể ăn ngon được. “Giang ca, ngươi cảm thấy lão đại đang làm cái gì, hắn đã đi thiệt nhiều vòng rồi, ma tu gì gì đó có cái gì tốt để nghiên cứu.” Tác Minh rất lo lắng, sợ Vương Mãnh lầm đường lạc lối, ma tu gì đó có thể học cấp tốc, nhưng sẽ làm người ta nhập ma à. “Không cần phải lo lắng, thế giới này không có chuyện gì làm khó được hắn đâu, ta xem hắn khẳng định là đang lĩnh ngộ cái gì mới đó.” Trương Tiểu Giang ăn một miếng thịt, hương vị vô cùng, nước miếng chảy cả ra. Tác Minh gật gật đầu. “Còn có nha, Mãnh ca là nhân trung chi long, sớm muộn gì cũng thăng chức rất nhanh. Nhưng bất kể đi chỗ nào, hắn đều mang theo ta. Cho nên ngươi chỉ cần đi theo ta là không có sai lầm gì rồi, cố gắng lên.” “Vâng, Giang ca, ta cố gắng tu hành, bảo hộ Giang ca an toàn!” “Được rồi, nướng thêm một con nữa đi.” Đi ra ngoài an toàn là nhất, có Tác Minh này làm thể tu kiên trì chịu đựng, phối hợp với tiễn pháp vô địch của hắn, đi nơi nào cũng an toàn hơn nhiều. Hồ Tĩnh đã bắt đầu tu hành công pháp của mình, nơi này nguyên khí quả thực dư thừa, cảm giác tràn đầy này thực tốt. Thực lực của đám người Vương Mãnh quả thực hơi kích thích lòng tự trọng của Hồ Tĩnh, nàng đang cố gắng theo đuổi. Hai người cũng nhau tiến vào Thánh Đường, như thế nào lại có chênh lệch lớn như vậy? Bên phái Linh Ẩn Đường thì hoàn toàn dựa theo lệ cũ mà luyện tập, Lý Thiên Nhất không biết chạy đi đâu, đám người Minh Nhân cũng tranh thủ cùng nhau tu hành. Vương Mãnh sau khi đi vòng quanh vài vòng, trở lại đại điện ngồi im một chỗ, không khí lưu thông có thể nghe thấy được những tiếng ô ô, thực là dọa người. Người có lá gan lớn tới mấy cũng tỏ ra rất khó chịu, nhưng Vương Mãnh lại không có chút cảm giác nào. Đại điện này ở trung tâm của trận pháp, trận pháp này tương đối có ý tứ, dường như có liên hệ với toàn bộ bí cảnh vậy. Trận pháp có thể liên hệ với bí cảnh tương đối là cao minh, việc này thuyết minh người sáng tạo ra trận pháp này cũng là một người cao minh, có thể đọc hiểu được pháp tắc của bí cảnh, mới có thể sáng tạo ra được. Thế giới tu hành, ngoại hổ tàng long, cao thủ dạng gì cũng có, Vương Mãnh cũng được mở rộng tầm mắt. Trận pháp này cùng đại địa hòa hợp thành một thể, nhưng Vương Mãnh lại có thể nhìn ra được kết quả, nhưng lại không nhìn ra được ý nghĩa sâu xa bên trong đó. Đêm đã khuya, Vương Mãnh vẫn như cũ tu hành tiểu thừa ngũ hành quyết của mình, kim mộc thủy hỏa thổ ngũ hành lực theo mệnh ngân lưu động. Trong mắt người khác nó là nguyên lực đơn thuần, trong suy nghĩ của Vương Mãnh thì bên trong ngũ hành tương sinh tương khắc lại có lực lượng lưu chuyển, không ngừng kể ra lực lượng áo nghĩa giữa trời và đất. Tuy nhiên rất rõ ràng một chút, ngũ hành chi hỏa, đúng là rất thân thiết với Vương Mãnh. Vương Mãnh là bước đầu lĩnh ngộ chân ý của ngũ hành chi hỏa, tiếp theo là ngũ hành chi kim, cũng nguyện ý tiếp cận Vương Mãnh. Mà thổ mộc thủy khác vẫn vận chuyển tường bước như cũ. Vương Mãnh có thể cảm giác được, nhưng không có cách nào sử dụng. Dần dần Vương Mãnh dường như an tĩnh lại, nguyên lực chậm rãi xâm nhập tới những dấu vết quanh co khúc khuỷu dưới mặt đất. Những dấu vết này phát ra những hào quang mênh mông, trận pháp bị xúc phát rồi. Nhưng bên ngoài di tích lại im ắng như cũ, giống như chưa có chuyện gì phát sinh vậy, không trung vẫn mơ hồ như cũng. Vương Mãnh cảm giác được như bị phóng đại, hắn cảm giác ngũ hành trong thân thể như được phóng đại lên, giống như sống dậy vậy. Dần dần, hắn cảm giác được lực lượng bên ngoài càng mạnh hơn, lực lượng này, hỏa thì phần thiên diệt địa, kim thì cứng rắng vô cùng, không thể đụng chạm, thổ thì hùng hậu khôn cùng, thủ có trái tim bao dung, mộc thì sung mãn nồng đậm sức sống. Đây là thiên địa ngũ hành. Đột nhiên, ngọn lửa như muốn thiêu hủy tất cả bao vây đến Vương Mãnh. Vương Mãnh theo bản năng muốn ngăn cản, nguyên lực bảo thân trong nháy mắt đã điều động lên, muốn đón đánh. Nhưng nháy mắt đã bị bao phủ, không có thần cách, dùng chút lực lượng bản thân hắn muốn đón đánh lực tự nhiên hoàn toàn là châu chấu đá xe. Nhưng ngọn lửa có thể đốt dung hết thảy tới trên người hắn lại chỉ như ngọn lửa ấm áp, như là muốn rửa sạch thân thể Vương Mãnh, thiêu hủy hết thảy tạp chất thế gian. Hỏa trong thân thể Vương Mãnh hướng ra bên ngoài khuếch tán, bất luận là đồ vật gì, chỉ cần dính tới ngọn lửa này, lập tức bị thiêu đốt. Đại đỉnh đứng mũi chịu sào bị hóa thành tro tàn trong nháy mắt, dường như những cái gì càng dơ bản càng tà ác thì càng bị đốt chọi. Không bao lâu sau đó, toàn bộ đại điện đều bị lửa thiêu đốt, ngọn lửa ngút trời.