[Dịch] Thánh Đường

Chương 104 : Chứng minh


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

“Vương sư huynh thật là rất khiêm tốn, lần này ta tới đây là đại biểu cho hoạt động đấu giá của Thánh Đường đến mời. Thanh kiếm được Vương sư huynh rèn ra kia và đan dược có hứng thú tham gia đấu giá hay không?” Trương Lương hỏi. Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, trong thời gian này có người tới hỏi giá, tuy nhiên cũng không cao, không phải vật phẩm mình cần, chỉ muốn lây chút vận khí mà thôi. Bán đấu giá thì hoàn toàn là khác hẳn, ai dùng tiền nhiều đi mua vật vô dụng chứ. Nếu không ai mua, chẳng phải mất mặt sao? Đồ vật này của Vương Mãnh, tự nhiên Vương Mãnh quyết định. Theo vẻ mặt của mọi người, Trương Lương biết cũng không khác với dự đoán của mình lắm. Bọn họ là không quá nguyện ý đưa ra ngoài sáng, dù sao mọi người đều có một loại bảo thủ ở trong lòng, không cần phải mạo hiểm. Bán đấu giá bảo vật thì tương đối có giá trị, ngược lại, cũng rất dễ dàng mất mặt. Nhất là Vương Mãnh không trở thành đệ tử của bốn vị tổ sư, như vậy cũng mất đi giá trị vuốt mông ngựa rồi. (Nịnh nọt) Nhưng Trương Lương cũng không phải tới để cho Lôi Quang Đường mất mặt, mà hắn tin tưởng ánh mắt của các vị sư tổ. Vương Mãnh cười cười nói: “Bán đấu giá cũng không phải không thể được, chỉ có điều bán như thế nào?” Trương Lương hơi hơi sửng sốt, không nghĩ tới Vương Mãnh không ngờ lại đáp ứng: “Quy củ của Thánh Đường, bọn họ bình thường bán đấu giá vật phẩm nào thì đều thu lại 5% tới 10%. Nhưng nếu bán đấu giá không thành công, mỗi kiện vật phẩm cũng phải nộp hai hạ phẩm linh thạch. Nếu Vương sư huynh nguyện ý tham gia, linh thạch ta ra, ta chỉ phải bán đấu giá lấy 10%.” Thanh kiếm kia của Vương Mãnh, hơn nữa trong đan dược có ba loại khác đặc biệt, cũng phải mất tám khối hạ phẩm linh thạch. Đây tuyệt đối là một số lượng tài sản khá lớn đối với một đệ tử. “Thành giao!” Vương Mãnh nói, Trương Lương lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Vương sư huynh, chư vị, về sau tiểu đệ có chỗ nào tiện dùng, cứ việc mở miệng, ta sẽ không quấy rầy chư vị.” Trương Lương vừa đi, những người khác đều xông tới: “Mãnh ca, ngươi thật muốn đem những thứ này ra bán sao, hơi nguy hiểm a.” Trương mập mạp có chút lo lắng. “Ngươi không phải lo lắng bán không được, mà lo lắng bị thiệt đi.” Vương Mãnh nói. Trương mập mạp hơi ngượng ngừng mà gãi đầu. “Mấy thứ này phải xử lý, chúng nó tồn tại ý nghĩa đã không còn, có thể bán được bao nhiêu thì bán. Chủ yếu là muốn kết giao với Trương Lương này một chút.” Vương Mãnh nói. Chu Khiêm vỗ vỗ tay: “Có đạo lý, dừng coi thương Trương Lương này, tuy rằng còn sắp xếp vào trước năm ở Bách Thảo Đường này. Nhưng hắn đều có quan hệ ở các phân đường, nhiệm vụ tình báo, cái gì cũng buôn bán, tương đối đều có một tay. Thế cục này, cố nhiên có nguyên nhân của các tổ sư, nhưng người này cũng trợ giúp tương đối tốt. Dùng tốt mà nói, đối với Lôi Quang Đường cũng là một trợ lực rất lớn.” “Chu sư huynh nói chính là hợp ý ta!” Vương Mãnh gật đầu, hắn cũng không nghĩ tới tham dự nhiều sự vụ của Lôi Quang Đường. Dù sao cũng có ngày hắn rời đi, hiện tại tận lực giúp đỡ đám người Hồ Tĩnh xây dựng một cục diện có lợi là được. Hồ Tĩnh gật đầu nói: “Ta cảm thấy Trương Lương cũng có ý này, tuy rằng mấy ngày nay hắn bán không ít phù lục Vương Mãnh. Nhưng cũng không thu lợi nhiều tới mức như vậy, hắn lần này tới mời bọn ta tham gia đấu giá cũng bỏ ra lượng lớn. Thêm hơn mười linh thạch ban đầu nữa, đầu nhập rất lớn, ta không nghĩ ra vì sao?” Vương Mãnh nhìn phương hướng Trương Lương rời đi, cười cười: “Hắn là một người thông minh, không khéo chính là hắn có đảm lượng. Ngươi cảm thấy ngoại trừ chúng ta ra, những người ở phân đường khác không có người của hắn sao?” Mọi người sửng sốt, đều lắc đầu, Tác Minh bỗng nhiên nói: “Hắn trước kia cũng thường đi Hoành Sơn Đường. Có một lần bán tin tức, kết quả một phân tiền cũng không lấy được, còn bị đám người Tác Minh đánh một trận.” “Choáng, vậy cũng được sao, vậy hắn còn buôn bán ở Hoành Sơn Đường thế nào được?” Trương mập mạp nói. “Cái này gọi là lấy đại cục làm trọng, lưới tình báo của hắn phải phát triển ra khắp các phân đường. Mỗi một ngõ ngách mới có giá trị. Nhân tài của Thánh Đường vẫn còn rất nhiều, hơn nữa cũng không bám vào một khuôn mẫu nào cả!” Hồ Tĩnh gật gật đầu, minh bạch một bộ phận, chỉ có điều hắn ủng hộ Vương Mãnh như vậy là vì sao. Lôi Quang Đường không cho hắn được cái gì nha? Vương Mãnh này cũng không rõ ràng lắm, Vương Mãnh muốn đem mấy thứ này bán đi, khiến đệ tử Lôi Quang Đường có một bắt đầu mới, theo đuổi vinh quang của mình, mà không phải đem tin tưởng thành lập ở trên người hắn. Sau khi Trương Lương rời khỏi Lôi Quang Đường, chuyển tới một rừng cây nhỏ không người, hung hăng nắm chặt lấy nắm tay. Chỉ có trong đây hắn mới có thể giải phóng một chút tình cảm trong lòng. Lần này là một lần đánh cuộc lớn. Vương Mãnh rất nổi tiếng, nhưng loại nổi tiếng này chỉ nhằm vào đệ tử cấp thấp, cả đời không thể chạm tới đệ tử bên trên. Tương lai bọn họ đã nhất định, không có gì là thiên đạo, hay phi thăng gì cả, cũng càng đừng nói tới vinh quang, cái này vô duyên với bọn họ. Vương Mãnh xuất hiện xem như thực hiện một giấc mộng trong lòng bọn họ, nhưng đối với bọn họ mà nói vẫn là mộng như cũ. Vương Mãnh trong đám đệ tử tinh anh, vẫn như cũ là nông dân chó ngáp phải ruồi mà thôi. Bọn họ không có hứng thú, sau khi nhìn giới thiệu của Trương Lương, trong lòng bọn họ đồng thời nảy sinh ra cái danh hiệu “Nông dân”. Trương Lương chính tai nghe bọn họ đàm luận, nông dân sáng tạo ra kỳ tích? Vẫn là nông dân mà thôi! Vương Mãnh là cha mẹ nông dân, tới Thánh Đường rồi, Vương Mãnh kế thừ bản tính nông dân, cho nên bất kể thế nào, hắn cũng chính là một nông dân. Nói thật ra, Trương Lương rất giận, những người đó giống như đang nói hắn, nói tin tức buôn bán của hắn không phải là mặt hàng được xếp hạng. Trong bất luận thế giới nào, hùng mạnh có rất nhiều loại, có lẽ ở thế giới Tiểu Thiên là rất khó, nhưng Trương Lương không phục. Lần này hội đấu giá của các phân đường đều có bảo bối, dù sao các phân đường đều phải hoạt động, cần phải có rất nhiều linh thạch, chỉ dựa vào linh thạch mà tổng đường phân xuống còn xa xa mới đủ. Ý nghĩa của hội Bách Bảo đường này đều tại hội đấu giá. Theo một góc độ nào đó mà nói, ý nghĩa của Hội Bách Bảo Đường vẫn phải thực hiện, chẳng qua không phải là đệ tử bình thường, mà là một tồn tại giống như mũi nhọn Kim Tự Tháp vậy. Trương Lương hướng Thánh Đường các đề cử những đồ vật của Vương Mãnh. Hắn cảm thấy bốn vị tổ tư tán thành khẳng định có đạo lý, nhưng trực tiếp bị cự tuyệt. Cho nên Trương Lương giao tiền ký quỹ, tám khối linh thạch căn bản không đủ, hắn đem tiền vốn mấy năm nay hoàn toàn đập vào, hai mươi khối trung phẩm linh thạch. Hắn làm như vậy không phải là vì kiếm cái gì, mà là phải thông qua chuyện này nói cho mọi người của Thánh Quang các, ánh mắt của hắn rất quyết đoán. Chỉ cần hắn thành công chiến một trận này, hắn cũng không tin người của Thánh Quang các còn dám khinh thường hắn. Có mấy người có thể xuất được hai mươi khối trung phẩm, lại có mấy người dám liều mạng trong việc này. Hắn dám! Rất kích thích, thật sự rất kích thích, có lẽ trong lòng hắn cũng khát vọng một kỳ thích. Thông qua việc buôn bán tin tức, hắn buôn bán lời được không ít. Chiêu số của hắn cũng nhiều lắm, nhưng khát vọng nhất của hắn lại chưa bao giờ với tới được. Tôn trọng! Trương Lương biết, hắn tới một bình cảnh, sự kiện lần này, khiến cho hắn toàn bộ hấp thụ ra ánh sáng. Hơi chút tính toán một chút chỉ biết hắn buôn bán được lời không ít. Những người như Đường Uy, làm sao có thể bỏ qua cho hắn, trước kia người khác không chú ý là cảm thấy nó không có lợi nhuận. Nếu không có khí phách và quyết đoán, hoặc là bị người khác thâu tóm, hoặc là bị người khác biến thành chó săn. Đây là một cơ hội khó có được, hắn muốn chứng minh thực lực của mình với Thánh Quang các, đồng thời cũng chứng minh với Ninh Chí Viễn, bởi vì hắn biết rõ. Ninh Chí Viễn là chỉnh thể ở Thánh Đường, ánh mắt không phải chỉ ở trong một đường như Đạo Quang Đường. Khi hắn chứng minh được chính mình, hắn cũng không phải dễ chọc được.