[Dịch] Thánh Đường
Loại chuyện này không cần nói nhiều, nghe nói Vương Mãnh trở về rồi. Trương mập mạp như một quả cầu bắn tới.
Ở trong ánh mắt đầy kỳ quái của mọi người, Vương Mãnh mới biết rõ mọi chuyện, thật sự là dở khóc dở cười.
Trước kia, có thiên phú cũng phải bái sư học nghệ, trăm cay nghìn đắng mới có thể đạt được tay nghề, hiện giờ thời đại thay đổi rồi, đồ đệ cũng phải tranh, mà càng khôi hài là, không ngờ lại có nhiều người sùng bái hắn như vậy.
“Mãnh ca, huynh không biết chứ, hiện giờ huynh tốt rồi, hồi trước huynh đệ chúng ta muốn nổi danh Thánh Đường đã thành công một nửa rồi, ha ha.”
Trương mập mạp vui mừng hơn bất cứ ai, bởi vì ở trong tờ giới thiệu Vương Mãnh cũng khá chú trọng nhắc tới Trương mập mạp.
Vương Mãnh lắc đầu, hắn cũng không phải đứa trẻ ba tuổi, hiểu rất rõ chim đầu đàn chẳng phải chuyện tốt gì, nhất là dưới tình huống hiện giờ, đây đã hoàn toàn vượt qua những gì hắn dự đoán. Tuy nhiên, sống ở đâu yên ở đấy, để xem các tổ sư tính toán cái gì.
Chờ khi đi vào trong sảnh nội thì chỉ còn mỗi Lôi Đình.
“Vương Mãnh bái kiến tổ sư.”
Đây là lần đầu tiên Lôi Đình gặp Vương Mãnh, nhưng lập tức có một loại cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, càng nhìn càng giống, ngẫm lại cũng phải, dù sao cũng từng sống cùng vị tiền bối kia một đoạn thời gian, người kế tục này thật tốt.
“Ngồi đi, ta có chuyện muốn hỏi ngươi một chút, ngươi muốn nói thì nói, không muốn trả lời cũng không sao.
Lúc này trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ, kỳ thật Lôi Đình vẫn khá là khẩn trương.
“Sư tổ xin cứ hỏi.”
“Nghe nói, từng có vị tiền bối nhìn trúng ngươi, còn dạy ngươi vài thứ, ngươi có nhớ rõ tục danh vị tiền bối đó không?”
Lúc này ánh mắt Lôi trưởng lão toát ra khát vọng như một đứa trẻ vậy.
Vương Mãnh trầm mặc trong chốc lát, Lôi Đình lộ ra thất vọng, “Ai, nếu người không cho nói thì coi như…”
“Tổ sư, ta nhớ rõ hình như tên là Sơn gì gì đó, lúc ấy ta cũng không để ý lắm, ta còn tưởng ông ta là một lão lừa đảo nào đó chứ.”
Vương Mãnh nói.
Lôi Đình trừng mắt, thiếu chút nữa thì tức chết, này quả thật tốt phúc,... Lão lừa đảo.
“Là Mạc Sơn?”
“Đúng rồi, có chuyện gì ạ, tổ sư biết ông già kia sao, ngày đó ta ở trên đường đụng tới, lão già đó liền kéo tay ta nói ta có thiên phú dị bẩm gì gì đó, nhất định có thể trở thành châu báu. Ngài cũng biết ta là Thiên Nhiên Mệnh Ngân mới nhị tầng, hơn nữa kẻ lừa đảo nhiều như vậy, cho nên ta cũng chẳng quan tâm. Nhưng thấy lão đáng thương nên bồi lão một đoạn thời gian, cho đến khi ta tiến vào Thánh Đường.”
“Vậy ông ấy đâu?”
“Không biết nữa, lão nói thế sự tùy duyên, thi thoảng còn nói mấy lời kỳ lạ, nói phi thăng gì gì đó chỉ là bắt đầu của thế giới kia, bất quá cũng chỉ là thế, bất quá cũng chỉ là thế.”
Lôi Đình khẩn trương kích động, “Ông ấy có từng nhắc tới ta không?”
Vương Mãnh gãi đầu, “Lão không nói ai với ta cả, cho đến khi nghe nói ta muốn thi vào Lôi Quang Đường mới nói rất tốt, rất tốt.”
Lôi Đình khẩn trương, này là đủ rồi, là đủ rồi.
Chậm rãi bình phục tâm tình một chút, Lôi Đình cười nói: “Vương Mãnh, ngươi muốn tu cái gì, thể tu? Đan tu? Hay là khí tu?”
Bỗng nhiên hắn cảm thấy thực không nên gò bó Vương Mãnh, để cho ngươi ta tự do phát triển mới là tốt nhất.
“Mục tiêu từ thủa nhỏ của ta chính là trở thành kiếm tu của Thánh Đường!”
Lôi Đình vỗ đầu, “Ngươi xem trí nhớ của ta này, ngươi không phải kiếm tu thì là cái gì, ha ha!”
Người Mạc Sơn chọn, những thiên phú khác đều là nền, thứ tốt nhất chính là cảm giác với kiếm!
Nhưng Lôi Đình lập tức lại hoảng sợ, “Nếu như nói trình độ kiếm, ở Thánh Đường thật chỉ có kiếm chiêu của Lý Tu Văn là không tồi, nhưng kẻ này cũng rất cố chấp, nếu biết ngươi là do tiền bối nhìn trúng, chắc chắn sẽ không chịu.”
Vương Mãnh cười cười, “Tổ sư, ta là kiếm tu là vì thích, hơn nữa vị tiền bối kia từng nói, vô chiêu thắng hữu chiêu.”
Lôi Đình sửng sốt, cười ha ha, “Ngươi nói ta bận tâm vớ vẩn cái gì đây, được, ngươi muốn làm gì thì làm cái đó, nếu có người gây phiền hà cho ngươi, cứ tới tìm ta!”
Kiếm tu, vừa nghĩ tới bộ dạng thất vọng của đám Ngô tiểu tử kia, Lôi Đình đã muốn cười, hơn nữa hiển nhiên là Vương Mãnh sẽ không rời khỏi Lôi Quang Đường, thế là đủ rồi.
“Đa tạ, tổ sư.”
Vương Mãnh thật có chút sửa miệng.
Lôi Đình cũng không ở lâu, chúc phúc Vương Mãnh vài câu liền rời đi, chờ Lôi Đình đi rồi. Chu Phong và Lư Vận mới tiến vào, Vương Mãnh cuối cùng cũng gặp được xú bà nương mà Chu Phong động một tí lại nhắc tới.
“Lão Chu, lão lừa ta nhé, Lư trưởng lão xinh đẹp cao nhã như vậy, sao có thể là…” Vương Mãnh cười nói.
“Suỵt, suỵt…” Chu Phong đúng là tốc độ sấm sét, vội vàng chặn miệng Vương Mãnh lại.
“Tiểu tử ngươi muốn hại chết ta a!”
“Năm bình Quỳnh Tương Ngọc Lộ Thuần!” Vương Mãnh cũng không khách khí, hôm nay phiền toái đều do hắn dẫn tới, cũng phải lấy được chút bồi thường.
“Sao ngươi không đi cướp đi, hai bình, không thương lượng!” Chu Phong cũng khó có thể lấy đến.
“Ba bình, bằng không ta sẽ hô lên đó!”
“Tiểu tử thối, coi như ngươi lợi hại.” Chu Phong thấp giọng, quay đầu lại chính là khuôn mặt tươi cười, “Vương Mãnh, vị này chính là Lư trưởng lão của Đan Tông tổng đường.”
“Ha ha, đệ tử Vương Mãnh kính chào Lư trưởng lão!”
Uông Thanh đứng cạnh đã đang quan sát Vương Mãnh, cô ta thế nào cũng không thể tin nổi, tên thấp kém nịnh hót trước mắt lại là vị thiên tài kia!
Lư Vận tươi cười, “Hảo hài tử, người khác nói ngươi có thiên phú tốt, ta lại cảm thấy nỗ lực và tâm tính của ngươi mới là mấu chốt thành công.”
Vương Mãnh thoáng nhìn qua Chu Phong, này dường như là hoàn toàn khác mụ la sát chanh chua chuyên bới móc khắp nơi mà Chu Phong miêu tả.
Chu Phong ho khan vài tiếng, “Cẩn thận lời ngon tiếng ngọt cùng thế giới hắc ám.”
Lư Vận trừng Chu Phong một cái, “Đàn ông phải có đảm đương, ngàn vạn lần đừng học kẻ nào đó làm rùa đen rụt cổ!”
Vương Mãnh có ngốc cũng hiểu rõ, giữa Chu Phong và Lư Vận chắc chắn có ân oán tình thù nam nữ. Nhưng Lư Vận trước mặt đây tuyệt đối tao nhã hào phóng, thật sự không hề giống xú bà nương.
“Vương Mãnh, đây là Uông Thanh sư tỷ ta đã nói với ngươi, hai người làm quen nào.”
Chu Phong vội vàng chuyển đề tài.
“Hổ thẹn không dám nhận, hôm nay được biết tới thực lực của Vương sư huynh, Uông Thanh tự nhiên sẽ cố gắng gấp bội!”
Uông Thanh nói, hiển nhiên là lòng tự trọng của cô ta rất mạnh.
Vương Mãnh cười cười, “Không cần phải phải thế, ta là kiếm tu, về sau còn cần Uông sư tỷ quan tâm nhiều hơn.”
“Vương sư huynh, ngươi thân là kiếm tu lại có trình độ như vậy, ta đan tu đây thật không còn mặt mũi nào.”
Vương Mãnh cũng bị nghẹn một chút. Chu Phong liếc một cái, tiểu tử này đã hiểu chưa, trên thế giới này thứ đáng sợ nhất chính là phụ nữ đó!
Lư Vận và Uông Thanh không ở lâu, tán gẫu một chút với Vương Mãnh, coi như làm quen.
Sau khi chỉ còn Vương Mãnh và Chu Phong, không khí liền trở nên thoải mái hơn, Chu Phong lập tức quăng đi cái hình tượng trưởng lão.
“Tiểu tử ngươi lần này may mắn nhé, thế nào, tổ sư với biểu hiện của ngươi khen không ngớt đó, nhiều năm qua ta chưa thấy bà khen ai như vậy, chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ đề cử, về sau ngươi chính là trưởng lão rồi!”
Chu Phong lập tức tung mồi nhử ra, từ đệ tử lên trưởng lão, đây chính là một cái hào rộng, đừng nói là đệ tử, cho dù là hắn, nếu nghe thấy tin này chỉ e cũng vui đến phát điên, mà lấy địa vị Chu Phong nói ra lời này, cơ bản chính là ván đã đóng thuyền rồi.