[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa

Chương 38 : Thiên Phú áp chế cộng hưởng


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Này… này là chủ kỵ sĩ đối với Phụ Trợ kỵ sĩ thiên phú áp chế cộng hưởng. Không thể nào. Hàn Khiếm trợn to mắt nhìn Long Hạo Thần, tựa như xem quái vật, đáy mắt không che giấu sự rung động không thể tin được. Hít sâu một hơi, Hàn Khiếm đem ánh mắt chuyển hướng cháu trai của mình, sắc mặt ông cũng trở nên nghiêm trọng, tay phải hư không chỉ hướng Hàn Vũ. Trong khoảnh khắc, Long Hạo Thần nhìn thấy tay Hàn Khiếm biến thành ánh sáng vàng trong suốt, Quang Diệu Thể, kỹ năng cấp bảy của kỵ sĩ. Bàn tay sáng chuyển động, năm ngón tay vung, từng đạo quang văn tràn ngập quỹ tích huyền ảo trong bàn tay ông tràn ra. Giây lát sau biến thành phức tạp quang văn lạc ấn vị trí ngực của Hàn Vũ. Bỗng chốc thân thể Hàn Vũ run lên, ngực lóe ra một luồng ánh sáng vàng chậm rãi dựng thẳng trên không trung, trở thành cột sáng màu vàng, từ từ dâng lên. Ánh mắt Hàn Khiếm nhìn chằm chằm tốc độ dâng cao của cột sáng, sắc mặt càng lúc càng kích động. Dạ Hoa và Long Hạo Thần không hiểu ra sao. Hàn Khiếm vừa mới sử dụng năng lực hai người đều không biết, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì. Một lát sau, cột sáng vàng rốt cuộc dừng lại không dâng lên cao nữa. Hai tay Hàn Khiếm không tự giác siết chặt thành nắm đấm. “Không, không ngờ là như vậy. Tám mươi, tám mươi a!” Chợt quay đầu lại, Hàn Khiếm lần nữa nhìn Long Hạo Thần thì ánh mắt đã biến thành vô cùng kỳ quái, từ trên xuống dưới nhìn hắn tựa như đang xem một báu vật vô giá quý hiếm. Long Hạo Thần bị ông nhìn đến nhột nhạt, nhịn không được hỏi. “Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?” Hàn Khiếm hít sâu một hơi, tay phải vung lên, một tầng sắc vàng bao bọc gian phòng, gồm cả dưới chân bọn họ cũng bị bao phủ. Câu nói sau đó của ông khiến hai thầy trò Dạ Hoa, Long Hạo Thần đều kinh ngạc. “Tiểu Hạo Thần a tiểu Hạo Thần, ngươi thật đúng là luôn khiến ta giật mình. Tiên thiên nội linh lực chín mươi bảy, con trai quang minh. Không nghĩ tới hắc ám thời kỳ sáu ngàn năm nay, Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta rốt cuộc xuất hiện một vị con trai quang minh. Ha ha, ha ha ha ha.” Long Hạo Thần và Dạ Hoa trợn mắt há hốc mồm nhìn người nói chuyện. Nếu là người khác nói câu này, có lẽ hai thầy trò đã chuẩn bị chiến đấu. Nhưng trước mặt họ, chính là Kỵ Sĩ Thánh Điện thánh kỵ sĩ trưởng. Đây chính là người chỉ nhấc tay một cái đã dễ dàng hủy diệt họ, siêu cấp cường giả. Hơn nữa hai người không cho rằng Hàn Khiếm sẽ làm chuyện gì không bất lợi với họ. “Làm, làm sao ngài biết?” Long Hạo Thần ngây ngốc hỏi. Người ta đều nói cụ thể con số, có che giấu thêm cũng chẳng được gì, đơn giản hỏi ra nghi hoặc trong lòng. Hàn Khiếm tâm tình không cách nào bình tĩnh, trong mắt ngọn lửa hưng phấn thiêu đốt. “Chính là trong khế ước Phụ Trợ kỵ sĩ ngươi đã lộ ra sơ hở. Quan hệ giữa Phụ Trợ kỵ sĩ và chủ kỵ sĩ rất thân thiết. Ký kết khế ước phải cần huyết mạch của song phương bảo trì liên hệ. Cho nên mới cần một giọt máu của ngươi. Khi khế ước Phụ Trợ kỵ sĩ hoàn thành, nếu như thiên phú của chủ kỵ sĩ vượt rất xa Phụ Trợ kỵ sĩ, như vậy thiên phú của Phụ Trợ kỵ sĩ sẽ tăng cao theo thiên phú của chủ kỵ sĩ. Sau khi khế ước kết thúc, thiên phú tăng cao này sẽ biến mất.” “Cái gọi là vượt rất xa cũng là có hạn định, cũng chính là vừa rồi ta nói thiên phú áp chế cộng hưởng. Hạn định này chính là tiên thiên nội linh lực chênh lệch vượt qua ba mươi. Cũng chính là nói, trong tình huống tiên thiên nội linh lực của chủ kỵ sĩ cao hơn Phụ Trợ kỵ sĩ ba mươi điểm, thiên phú của Phụ Trợ kỵ sĩ sẽ tăng cao. Trình độ tăng này là tiên thiên nội linh lực hai bên chênh lệch giảm phân nửa.” “Tiểu Vũ tiên thiên nội linh lực là sáu mươi ba, coi như không sai. Nhưng hiện tại tiên thiên nội linh lực của nó cao tới tám mươi. Cũng chính là nói đã tăng lên mười bảy điểm nội linh lực. Mười bảy tăng gấp mấy lần chính là ba mươi bốn lại thêm vào sáu mươi ba, thế là ta tính ra tiên thiên nội linh lực của ngươi. Chín mươi bảy, đây là chín mươi bảy điểm tiên thiên nội linh lực! Thật không nghĩ đến, ta sinh thời có thể nhìn thấy cường giả có thể chất con trai quang minh.” Long Hạo Thần ngơ ngẩn, Dạ Hoa cũng ngây ngẩn, Hàn Vũ thì khờ cười… Dạ Hoa lẩm bẩm. “Ta, sao ta chưa nghe nói Phụ Trợ kỵ sĩ còn có điểm tốt như vậy?” Hàn Khiếm nói. “Phụ Trợ kỵ sĩ vốn không có nhiều, hơn nữa khế ước Phụ Trợ kỵ sĩ cũng có khác nhau. Có thể sản sinh ra loại thiên phú áp chế cộng hưởng này, chỉ có ta thi triển loại thiên phú văn nghiên cứu từ cổ văn tinh linh mới làm ra được. Đừng nói ngươi chưa nghe qua, xem như trong Kỵ Sĩ Thánh Điện cũng không có bao nhiêu kỵ sĩ biết. Hơn nữa nó đối với đa số người đều không có tác dụng gì, dĩ nhiên thánh điện chúng ta không cần phải lan truyền.” Dạ Hoa không thể khống chế run giọng hỏi. “Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, này, này khế ước chủ kỵ sĩ có thể có được mấy vị Phụ Trợ?” Hàn Khiếm không hề do dự nói. “Chắc là hai. Bởi vì khế ước sẽ sản sinh tinh thần liên hệ, nếu Phụ Trợ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tinh thần lực của kỵ sĩ, sẽ có bất lợi. Cho nên chúng ta cho rằng, chủ kỵ sĩ tối đa có hai Phụ Trợ là thích hợp nhất.” Bùm một tiếng, Long Hạo Thần quỳ gối xuống đất. “Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, tôi cầu xin ngài, hãy cho lão sư một khế ước phù văn đi. Lão sư mới là chân chính thiên tài!” Hàn Khiếm nghe lời hắn nói, giật mình ngơ ngẩn. Dạ Hoa vẻ mặt kích động nhìn Long Hạo Thần. “Không, Hạo Thần, như vậy sẽ khiến ngươi không thể có thêm Phụ Trợ kỵ sĩ.” Long Hạo Thần thành thật lắc đầu. “Lão sư, bản thân cường đại mới là trọng yếu nhất, đệ tử có Hàn huynh một người Phụ Trợ là đủ rồi. Có thể ở phương diện thiên phú giúp người, đệ tử sẽ làm mọi cách!” “Đợi đã, đợi đã, sao ta không hiểu các người muốn nói cái gì?” Hàn Khiếm nghi hoặc nhìn hai thầy trò. Dạ Hoa thở dài một tiếng, cúi đầu nói. “Thánh kỵ sĩ trưởng đại nhân, tiên thiên nội linh lực của thuộc hạ chỉ có tám điểm.” “Cái gì?” Hàn Khiếm kinh hô, thanh âm cực lớn khiến hai thầy trò Long Hạo Thần ù tai. May mắn ông có bố trí Thánh Quang Minh nội linh lực ngăn cản, không sợ thanh âm khuếch tán ra ngoài. Hàn Khiếm bị giật mình không nhỏ, không thua gì khi biết tiên thiên nội linh lực của Long Hạo Thần cao tới chín mươi bảy. Tiên thiên nội linh lực chỉ có tám điểm ý nghĩa như thế nào? Ý nghĩa hẳn là vĩnh viễn không cách nào đột phá cấp hai mới đúng. Nhưng mà, nhưng mà y chẳng những đột phá, hơn nữa còn là một Đại Địa kỵ sĩ! Giờ khắc này, Hàn Khiếm xem như hiểu rõ vì sao Long Hạo Thần lại nói Dạ Hoa mới là thiên tài chân chính. Thiên tài không phải chỉ có thiên phú. Một người tiên thiên nội linh lực chỉ có tám điểm lại tu luyện đến tầng Đại Địa kỵ sĩ, điểm cố chấp, kiên trì và trí tuệ này, làm sao hai chữ thiên tài có thể giải thích hết? Hít sâu một hơi, Hàn Khiếm nhìn chằm chằm Dạ Hoa. “Sao ngươi không sớm bẩm báo việc này lên trên?” Dạ Hoa cười khổ nói. “Tiên thiên nội linh lực tám điểm không phải là việc vinh quang gì, chỉ sẽ khiến người nhạo báng mà thôi.” “Nhạo báng con khỉ! Ngu ngốc. Ngươi có từng nghĩ, bên nhân loại chúng ta có nhiều ít người nội linh lực thấp hơn mười điểm? Chiếm số đông! Nếu như bọn họ có thể giống ngươi tu luyện thành cường giả cấp năm, như vậy đối với nhân loại chúng ta sẽ có ý nghĩa như thế nào?” Hàn Khiếm gần như là rống lên. Lần này Dạ Hoa rung động. Cả đời y chỉ biết nỗ lực và chiến đấu, người đời cười nhạo dần biến tính cách y thành cô độc, nói khó nghe thì là lấy mình làm trung tâm, hoàn toàn chìm đắm trong thể giới bản thân. Lúc này nghe xong lời Hàn Khiếm, y mới đột nhiên hiểu rõ, thì ra vài chục năm nay khổ tâm tu luyện không chỉ trợ giúp cho chính mình. Những phương pháp tu luyện tự nghiên cứu ra tuy không thích hợp tiểu quái vật Long Hạo Thần, nhưng lại thích hợp đa số người không đủ thiên phú! Hàn Khiếm nhấc tay, một luồng sáng vàng từ người Long Hạo Thần dâng cao. “Ta đáp ứng thỉnh cầu của ngươi. Hiện tại ta so với ngươi càng muốn xem, trên người lão sư của ngươi còn có thể xuất hiện kỳ tích cỡ nào. Dạ Hoa, vươn tay trái ra.” “Vâng.” Dạ Hoa hưng phấn vô cùng, tựa như thuở ban đầu nhận Long Hạo Thần làm đệ tử. Thiên phú vây khốn y một đời rốt cuộc có biến đổi! Mười phút sau, một phù văn giống lúc nãy trong tay Hàn Khiếm nay xuất hiện ở lòng bàn tay Dạ Hoa. Dạ Hoa và Long Hạo Thần không hề thảo luận vấn đề liên quan đến khế ước Phụ Trợ kỵ sĩ. Hai người họ là thầy trò, thân như cha con. Cứ cho rằng Dạ Hoa trở thành Phụ Trợ kỵ sĩ của Long Hạo Thần thì như thế nào? Chẳng lẽ Long Hạo Thần sẽ yêu cầu y làm gì sao? Giữa thầy trò phần tín nhiệm tuyệt đối khiến họ không cần trao đổi điều gì đã làm ra quyết định. Lại một giọt máu tươi nhỏ xuống. Dạ Hoa cảm thụ so với Hàn Khiếm còn hơn gấp nhiều lần. Khi vầng sáng vàng xuất hiện trên người y, bởi vì thân thể căng cứng quá mà xuất hiện co giật, suýt nữa hôn mê. Y và Long Hạo Thần linh lực chênh lệch cao tới tám mươi chín, khi được đến thiên phú áp chế cộng hưởng, tiên thiên nội linh lực của y từ tám điểm tăng lên năm mươi hai điểm. Tuy rằng như cũ không tính là thiên tài, nhưng đối với Dạ Hoa mà nói, phần tăng cao thiên phú này đủ cải biến vận mệnh sau này của y! Cảm thụ được quang nguyên tố tăng gấp mấy chục lần, cảm nhận nội linh lực trong cơ thể bởi vì thiên phú biến hóa mà sản sinh thay đổi, Dạ Hoa nhịn không được rơi nước mắt. Ôm chặt lấy Long Hạo Thần, cao giọng khóc lớn. Vài chục năm nay, y chịu vô tận cười nhạo, chịu đựng thống khổ bị lão sư đuổi, chịu đựng tất cả mọi thứ. Hoàn toàn nhờ vào tinh thần bất khuất chống đỡ y đi từng bước một đến ngày nay. Giờ này khắc này, vây khốn y vài chục năm, nan đề lớn nhất rốt cuộc đã giải quyết xong. Áp lực cảm xúc trong lòng y bỗng chốc như đê vỡ bộc phát ra. Nhìn Dạ Hoa lớn giọng khóc, Hàn Khiếm đứng một bên không ngăn cản. Ông lịch duyệt nhiều, sao nhìn không ra Dạ Hoa nhiều năm cảm xúc ép chặt? Lúc này để y phóng thích ra là lựa chọn tốt nhất. Nội tâm trong sáng, sẽ có rất lớn trợ giúp y tu luyện. Tuy tuổi y không còn nhỏ, nhưng phương pháp tu luyện của y, sợ là tương lai tiền đồ sáng lạn. Con trai quang minh cho dù mạnh cỡ nào cũng chỉ có một mình, mà Dạ Hoa đem đến tác dụng, lại có thể trợ giúp toàn bộ Lục Đại Thánh Điện! Dạ Hoa khóc kéo dài tới mười mấy phút, khóc đến hai mắt đỏ rực, thấm ướt vai áo Long Hạo Thần. Khó khăn lắm y mới dần ổn định cảm xúc. Xoay người, y bùm một tiếng quỳ xuống trước mặt Hàn Khiếm, cúi lạy nói. “Thánh kỵ sĩ trưởng, cảm tạ ngài.” Hàn Khiếm mỉm cười, lắc đầu nói. “Không cần tạ ơn. Nếu ngươi không chê, cũng không cần trở về Hạo Nguyệt thành, sau này theo ta đi. Lão phu sẽ truyền thụ cho ngươi kinh nghiệm tu luyện nhiều năm của ta.” Dạ Hoa thông minh sắc sảo, là thiên tài một thế hệ, liền vội vàng lần nữa lạy, nói. “Đệ tử bái kiến sư phụ.” Hàn Khiếm ha ha cười, hai tay nâng y dậy. “Là lão phu có lợi mới đúng. Tương lai ngươi nhất định trở thành ngôi sao sáng chói của Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta, e rằng thành tựu không thua gì đồ đệ bảo bối của ngươi.” Long Hạo Thần thấy lão sư đã bái sư xong, cũng vội tiến lên cung kính nói. “Đệ tử Long Hạo Thần bái kiến sư tổ.” Hàn Khiếm cười đến đắc ý. Tính cách ông vốn hào sảng, nhất thời bất nhã cười càn rỡ. Hàn Vũ đứng một bên nhìn tình cảnh này, nguyên bản trong lòng còn hơi mịt mờ đã biến mất không còn sót lại chút gì. Trước không nói chủ kỵ sĩ của mình là đồ tôn của ông nội, thiên phú áp chế cộng hưởng Long Hạo Thần cho y tăng vọt lên tới tám mươi điểm. Y nghĩ có nên hay không bàn lại với ông nội, kéo dài thời gian làm Phụ Trợ kỵ sĩ. Thoạt nhìn tiên thiên nội linh lực của Dạ Hoa tăng lên hơn bốn mươi, được đến chỗ tốt nhiều nhất. Nhưng thật ra Hàn Vũ có lợi thậm chí vượt qua Dạ Hoa. Nguyên bản tiên thiên nội linh lực của Hàn Vũ là sáu mươi ba, tuy đã là thiên tài nhưng tương lai muốn trở thành Thần Ấn kỵ sĩ vẫn là hơi khó khăn. Trong ghi chép của Kỵ Sĩ Thánh Điện, cường giả có thể trở thành Thần Ẩn kỵ sĩ tiên thiên nội linh lực hầu như đều vượt qua bảy mươi. Nếu không có thiên phú như vậy, thế thì phải nỗ lực gấp mấy lần mới có thể. Tiên thiên nội linh lực bảy mươi điểm, thể chất Quang Thiên Sứ, tiên thiên nội linh lực tám mươi thì là thể chất Thần Phù Hộ. Cũng chính là nói, dưới sự trợ giúp của thiên phú áp chế cộng hưởng, trực tiếp thăng thiên phú của y lên hai cấp. Chỉ cần còn sống, đột phá cấp chín chỉ là vấn đề thời gian! Hàn Vũ sao có thể không hưng phấn? Trở thành Phụ Trợ kỵ sĩ thì có làm sao? Thiên phú tăng cao như vậy, xem như làm hai mươi năm Phụ Trợ kỵ sĩ cũng đáng! “Thật không ngờ việc này có thể được đến thu hoạch lớn như vậy. Ha ha.” Hàn Khiếm đắc ý nói. “Tốt lắm, nói chuyện chính sự. Hạo Thần, ở trận đấu giai đoạn vòng loại ngươi đã đạt được thứ hạng mười đứng đầu. Dựa theo quy tắc, thánh điện chúng ta phải thưởng cho ngươi một thứ vũ khí. Ta nghe Kỵ Sĩ Thánh Điện người giám sát tổ thứ ba nói rằng, vũ khí của ngươi tổn hại rất nghiêm trọng. Nếu đã vậy, ngươi hãy đi lấy phần thưởng Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta đưa cho.” “Vũ khí thánh điện thưởng cho phải xem vận khí của ngươi rồi. Sáng sớm ngày mai Hàn Vũ sẽ mang ngươi tới thánh điện tàng bảo các, rồi nó sẽ cho ngươi biết nên làm cái gì. Dù sao đã xác định hiện tại ngươi đứng đầu tổ thứ ba, thi đấu ngày mai không cần tham dự. Đã lão sư của ngươi bái ta làm thầy, ngươi thành đồ tôn của ta, lão phu trở về tự tay chuẩn bị cho các người một phần lễ gặp mặt, ngày mai sẽ kêu người đưa tới. Đồ tôn của Hàn Khiếm ta đây làm sao có thể trang bị trên người một cái đều không có? Tiểu Vũ, bắt đầu từ bây giờ con chính là Phụ Trợ của Hạo Thần, chắc đã biết nên làm gì rồi chứ.” Hàn Vũ vội vàng cung kính nói. “Vâng, ông nội. Con sẽ nghiêm túc học hỏi chủ nhân, sẽ không làm ông nội thất vọng nữa.” Hàn Khiếm đi rồi, Dạ Hoa không nhịn được vội ở trong phòng tu luyện. Long Hạo Thần mang Hàn Vũ trở lại phòng của mình. “Hàn huynh, huynh thấy vậy được không, về sau trực tiếp kêu tên tôi. Cứ gọi chủ nhân làm tôi cảm thấy hơi kỳ kỳ.” Long Hạo Thần khẩn thiết nói với Hàn Vũ. Hàn Vũ lập tức kiên quyết lắc đầu, nói. “Như vậy sao được. Lễ không thể bỏ, tôi là Phụ Trợ kỵ sĩ của ngài, đương nhiên phải xưng hô ngài là chủ nhân.” Hiện tại y đã quyết tâm phải theo sát Long Hạo Thần. Con trai quang minh nha! Theo hắn mới có tiền đồ. Hiện giờ Hàn Vũ rất là bội phục ông nội, ánh mắt quá sắc bén rồi. Trở thành Phụ Trợ của con trai quang minh, đây là vinh diệu chứ không phải sỉ nhục. Long Hạo Thần khuyên bảo nửa ngày, Hàn Vũ nhất quyết không chịu đồng ý. Không còn cách nào khác, chỉ có thể tìm một chỗ, trước cho y ở lại. Sáng sớm hôm sau, Hàn Vũ mang Long Hạo Thần đi tới thánh điện tàng bảo các. Trước khi xuất phát, Long Hạo Thần nhờ Lý Hinh nói với Thải Nhi hôm nay hắn sẽ về trễ, kêu Thải Nhi không cần chờ. Thánh điện tàng bảo các nằm trong khuôn viên sân Thánh Minh, cũng là do Lục Đại Thánh Điện cộng đồng quản lý. Tàng bảo các nằm ở phía sau sân Thánh Minh, một nơi không hề thu hút ánh mắt. Từ bên ngoài nhìn chỉ là một tòa kiến trúc bình thường sáu góc cạnh, chiếm diện tích khoảng mấy trăm mét vuông mà thôi. Cùng lắm thì hơi có vẻ xa hoa một chút. Trước cửa hai ông lão mặc đồ vải ngồi trên ghế trò chuyện, thoạt nhìn rất nhàn nhã. “Kính chào hai vị tiền bối. Vãn bối là Hàn Vũ, phụng mệnh của Hàn Khiếm thánh kỵ sĩ trưởng, đem thánh điện Đại Địa kỵ sĩ Long Hạo Thần tiến đến lựa chọn phần thưởng.” Hàn Vũ cung kính hành lễ. Long Hạo Thần không dám chậm chạp, cùng y hành lễ với hai ông lão. Hai ông lão này một gầy một béo. Ông lão mập hơi hói đầu, bụng to, vạt áo mở rộng lộ bộ ngực. Ông lão ốm thì tựa như gậy trúc, bộ dáng nhìn như một trận gió thổi liền bay đi vậy. “Ừm, lệnh bài.” Ông lão ốm lãnh đạm nói. Hàn Vũ vội vàng tiến tới đưa lệnh bài. Ông lão ốm gật đầu, nói. “Ngươi chờ tại đây, Long Hạo Thần, đi theo ta.” “Vâng.” Long Hạo Thần lên tiếng, bước theo ông lão ốm tiến vào tàng bảo các. Hàn Vũ thì đứng yên ngoài cửa. Ông lão ốm đưa Long Hạo Thần vào trong tàng bảo các. Vừa vào cửa, Long Hạo Thần cẩn thận quan sát một trong các nơi trọng yếu nhất của thánh thành này. Đại sảnh khá nhỏ, chỉ khoảng một trăm mét vuông. Chính giữa mặt đất có đồ án sao sáu cánh chiếm cứ toàn bộ diện tích. Cánh cửa sau lưng khép lại, xung quanh có sáu vách tường, mỗi một bức tường vẽ bức tranh lớn. Trong tranh đều vẽ người, sáu bức tường, sáu người. Xem quần áo trên người họ thì chính là chức nghiệp giả của Lục Đại Thánh Điện. Người trong tranh thoạt nhìn đều rất trẻ, trong đó Ma Pháp Thánh Điện và Linh Hồn Thánh Điện là nữ tính. Ông lão ốm đi tới giữa đại sảnh sao sáu cánh mới dừng lại, xoay người đánh giá Long Hạo Thần từ trên xuống dưới, hừ một tiếng nói. “Thì ra ngươi là Long Hạo Thần, nhìn không ra có ưu điểm gì.” Long Hạo Thần ngẩn người, nói. “Tiền bối, ngài biết tôi?” Ông lão ôm không chút khách khí nói. “Không biết.” Nói xong câu đó dưới chân ông khẽ động, hướng bức tường có tranh kỵ sĩ giẫm một cái. Long Hạo Thần không hề cảm giác linh lực dao động, nhưng vách tường kỵ sĩ chợt lóe sáng. Ông lão ốm nâng tay phải lên, Long Hạo Thần mơ hồ nhìn thấy trong tay ông ta có cái gì đó giống như huy chương lóe sáng hướng vách tường kỵ sĩ. Bỗng chốc bức tường tỏa ánh sáng tựa như kỵ sĩ đang động đậy. “Kỵ Sĩ Thánh Điện, nhận người.” Ông lão ốm kêu một tiếng, đột nhiên nhấc chân đá vào mông Long Hạo Thần. Động tác của ông thật sự quá nhanh, Long Hạo Thần căn bản không kịp làm ra phản ứng, chỉ cảm thấy toàn thân tê dại không thể xuất ra một chút linh lực, cả người bay thẳng tới vách tường vẽ kỵ sĩ. Long Hạo Thần cả kinh suýt hét ra tiếng. Ngay khi hắn tưởng chính mình sẽ đập vào vách tường toàn thân đau nhức, đột nhiên xung quanh biến thành hư ảo. Không ngờ thân thể hắn nhập vào vách tường không thấy bóng dáng. Nhìn vách tường vẽ kỵ sĩ, ông lão ốm hừ hai tiếng. “Mười bốn tuổi Đại Địa kỵ sĩ, coi như tạm được. Cũng không biết có cái gì đặc biệt hơn người. Hừ hừ. Con bé kia mạnh như vậy, không lẽ tiện nghi thằng nhóc Kỵ Sĩ Thánh Điện này? Thật muốn bóp chết thằng nhóc.” Vừa nói ông vừa thong dong đi ra ngoài. Ông lão mập lúc trước ngồi đối diện ông, cười hỏi. “Thế nào rồi?” Ông lão ốm trừng mắt. “Không tốt lắm, không xứng với Thải Nhi nhà tôi.” Ông lão mập cười ha ha, nói. “Ông đừng nói với tôi, nên đi nói cho lão Dương.” Ông lão ốm ngồi lại chỗ cũ, không thèm liếc mắt Hàn Vũ đứng bên cạnh, hừ hai tiếng nói. “Sớm muộn gì sẽ kiếm lão Dương tính sổ. Đời này lão già đó không biết chiếm tiện nghi tôi bao nhiêu lần. Giờ lão còn phái thằng nhóc tay sai chiếm tiện nghi lớn như vậy!” Ông lão mập cười nói. “Tôi nói lời công bình. Đâu phải cháu nội lão Dương, việc này liên quan gì lão ta?” Ông lão ốm sắc mặt bỗng nhiên biến thành kỳ quái. “Ông nhắc tới chuyện này tôi mới thấy khoái. Cháu lão Dương còn không bằng thằng nhóc này. Ha ha, mấy ngày hôm trước nhóc con đó suýt bị con bé nhà tôi phế đi. Ông không nhìn thấy vẻ mặt lão Dương tới tìm tôi đâu, quả là đặc sắc. Ha ha, nhiều năm như vậy lần đầu tiên thấy lão ta chịu thiệt. Nhưng tôi còn chưa kịp vui bao lâu, chợt nghe nói việc này dĩ nhiên là vì thằng nhóc mới nãy. Đây là có chuyện gì chứ! Làm như Thích Khách Thánh Điện chúng ta thiếu Kỵ Sĩ Thánh Điện bọn họ vậy.” Hàn Vũ đứng một bên vãnh tai nghe, y loáng thoáng đoán ra vài phần manh mối. Đúng lúc này ông lão ốm mạnh quay đầu. “Nghe lén cái gì, cút xa một chút!” Tay ông vung lên, Hàn Vũ chỉ cảm thấy một luồng lực mạnh ập đến, cả người tựa như cưỡi mây bay ra xa mấy chục mét. Lần này kinh hồn khiến lòng bàn tay y đổ đầm đìa mồ hôi! Tu vi của y chính là cấp năm, vậy mà một chút năng lực phản kháng đều không có. Hai ông lão này rốt cuộc là ai? Chỉ sợ thực lực không thua kém ông nội? Lấy tu vi của bọn họ vì sao chịu ở trong này canh giữ? Ông lão ốm khinh thường nói. “Chồn sinh chuột, ổ sau không bằng ổ trước. Tiểu hồ ly Hàn Khiếm dưỡng ra đứa cháu này càng không nên thân.” Ông lão béo bĩu môi nói. “Dù không nên thân cỡ nào, nhóm tuổi trẻ trong Kỵ Sĩ Thánh Điện thân thể tố chất cũng là có một không hai trong liên minh, điều này ông không thể phủ nhận.” Ông lão ốm kiêu ngạo nói. “Rác rưởi, thêm vào một đám cũng không sánh bằng Thải Nhi nhà tôi.” Ông lão béo cười gian nói. “Cô bé rồi sẽ có lúc gả cho người ta. Hơn nữa tiểu hồ ly mới đi vào trong cũng không sai, tuổi hình như bằng Thải Nhi của ông đúng không.” Ông lão ốm nghẹn lời. “Hồ ly mập, muốn đánh nhau đúng không hả?” Ông lão mập tựa lưng vào ghế ngồi, nói. “Nếu ông muốn sử xuất thực lực thật sự cùng tôi đấu một trận quang minh chính đại, thì có thể, đánh lén thì thôi đi.” Ông lão ốm hừ hừ lại hừ lạnh, dựa lưng ghế không nói lời nào. ………………………………… Long Hạo Thần kinh hoàng nhập vào vách tường, chỉ cảm thấy xung quanh có một lực hấp dẫn khá mạnh không ngừng từ bốn phương tám hướng xé thân thể hắn. Trong lúc này, hắn đã khôi phục khống chế linh lực, vội sử dụng linh lực hộ thân. Ngay giây phút này, không biết từ đâu vươn ra một bàn tay to túm lấy bả vai hắn. Thế giới hư ảo hắc ám bỗng nhiên biến mất, trước mắt sáng ngời, Long Hạo Thần đã xuất hiện ở chỗ khác. Đây là nơi tràn ngập chim hót hoa nở. Đằng trước dường như có một sơn cốc, mơ hồ sương mù vàng nhạt bao phủ lối vào sơn cốc. Xung quanh sinh trưởng cây cối, bụi cỏ, hoa, không khí tươi mát đập vào mặt. Trên bầu trời mây trắng bay, không khí hơi ướt át bao phủ làn da hắn, thoải mái nói không nên lời. Cửa vào sơn cốc cách hắn khoảng trăm mét, một bên dốc đá viết bốn chữ to. [Kỵ Linh sơn cốc] Này, đây chính là tàng bảo khố của Kỵ Sĩ Thánh Điện ư? Long Hạo Thần trợn mắt há hốc mồm nhìn mọi thứ trước mặt. Tri thức của hắn không đủ lý giải tất cả trong này. “Hoan nghênh, cậu bé.” Thanh âm hùng hậu xuất hiện sau lưng Long Hạo Thần. Vội quay người lại, Long Hạo Thần chợt nhìn thấy sau lưng mình đứng một ông lão, dường như vừa rồi chính là ông ta kéo hắn lại đây. Sau lưng ông có một cánh cửa tỏa ánh sáng kỳ quái. Cánh cửa này hơi giống Sinh Linh Môn ban đầu Trần Anh Nhi đã phóng ra, chỉ là văn lộ quanh cánh cửa càng thêm phức tạp. Không có phù điêu động vật mà là chữ thượng cổ tinh linh. “Rất kỳ quái đúng hay không?” Ông lão dáng người cao gầy. Mái tóc bạc xõa sau lưng áo choàng màu trắng đơn giản, trong hoàn cảnh xinh đẹp này có mấy phần tiên phong đạo cốt. Trán ông rộng, đầy đặn, tuy trên mặt lưu dấu vết năm tháng nhưng đôi mắt thì như cũ sáng ngời. Dáng người vừa phải không cường tráng, nhưng ông ta đứng đó tựa như một cây cột chống trời. “Kính chào tiền bối.” Long Hạo Thần cung kính hướng ông hành lễ kỵ sĩ. Ông lão mỉm cười nói. “Lão phu là Hạo Hàm, ngươi có thể kêu ta là Dương gia gia.” Long Hạo Thần lần nữa cung kính làm lễ kỵ sĩ, nói. “Kính chào Dương gia gia.” Dương Hạo Hàm mỉm cười vỗ vai hắn, nói. “Có phải rất kỳ quái nơi này đúng không. Kỳ thật chỗ này không phải Kỵ Sĩ Thánh Điện chúng ta sáng chế ra, mà là từ thời kỳ Huy Hoàng lưu truyền lại. Chính là thượng cổ tinh linh tộc chế tạo. Không chỉ là nơi này, tàng bảo các của Ngũ Đại Thánh Điện cũng tương tự. Nói đơn giản là thượng cổ tinh linh có thể dựa vào khống chế thiên địa, sáng tạo ra không gian song song với không gian của chúng ta. Sau đến sơ kỳ niên đại hắc ám, bị nhân loại chúng ta làm nơi trú ẩn, tiến hành tu sửa và cải biến, mới thành ra hình dạng này.” Tuy rằng Long Hạo Thần vẫn là không quá hiểu rõ, nhưng cũng có mấy phần ấn tượng. Hắn nhớ tới lúc ở kỵ sĩ thánh sơn gặp được, mới hơi hiểu ra. Dương Hạo Hàm mỉm cười nói. “Nói thật nếu không phải ở thời kỳ hắc ám nhân loại nắm giữ một ít di tích tài phú của cổ tinh linh tộc, sợ rằng nhân loại chúng ta đã không còn tồn tại.” Long Hạo Thần thầm giật mình nhưng không hỏi cái gì. Hiển nhiên đây là việc liên quan đến bí mật của Lục Đại Thánh Điện. Nếu Dương gia gia này muốn nói cho mình biết, thì rồi sẽ nói thôi. “Đi thôi, trong sơn cốc có phần thưởng của ngươi, nhưng cũng có một phần khảo nghiệm chờ ngươi. Ngươi đi ở lối rẽ bên trái phía trong cùng, sẽ đợi được cơ duyên của ngươi.” “Cảm ơn Dương gia gia.” Long Hạo Thần cung kính đáp một tiếng, đi hướng Kỵ Linh sơn cốc. Khoảng cách trăm mét chớp mắt đã đến, một chân bước vào sương mù vàng nhạt. Tiến vào trong sương mù, Long Hạo Thần bỗng cảm thấy khác biệt. Không khí sảng khoái chợt biến thành trầm trọng, tựa như núi đè ép. Khiến bước chân vốn nhẹ nhàng trở nên nặng nề. Trong cơ thể Dịch Thái Linh Lực bị kích thích tự động tiến hành bảo vệ. Trên thân Long Hạo Thần hiện lên một tầng sáng vàng kim. Từ khi đột phá cấp năm, Long Hạo Thần rõ ràng cảm giác được tốc độ tu luyện của mình chậm lại. Nguyên bản một ngày có thể tăng hàng chục linh lực, nay biến thành hàng đơn vị. Mười ngày qua, hiện tại nội linh lực nhị kiền hàn lan của hắn chỉ khoảng mười điểm. Ngược lại bởi vì Hạo Nguyệt tiến hóa, ngoại linh lực nhị phong ki tăng cao không ít. Trận chiến với Vương Nguyên Nguyên khiến Long Hạo Thần chợt nhận ra, ngoại linh lực cũng rất quan trọng. Thật rõ ràng ngoại linh lực của Vương Nguyên Nguyên vượt hẳn người thường. Nếu không, nàng sẽ không dễ dàng vận dụng Cự Linh Thần tấm thuẫn làm búa đập. Nếu không phải có Hạo Nguyệt, bản thân hắn không có vũ khí tốt tương tự, thật sự không phải đối thủ của cô. Hiện tại Dịch Thái Linh Lực trong thân thể hắn vận chuyển khác với lúc trước tu luyện. Lúc trước khi tu luyện, nội linh lực xoay tròn quanh Thánh Dẫn Linh Lô. Mà hiện tại thì hoàn toàn tương phản. Dịch Thái Linh Lực màu vàng thành một vòng tròn linh lực, tựa như thủ hộ xoay xung quanh Thánh Dẫn Linh Lô. Thánh Dẫn Linh Lô chậm rãi xoay tròn. Cùng với Long Hạo Thần khi tu luyện tinh luyện ra Dịch Thái Linh Lực, xuất ra khỏi Thánh Dẫn Linh Lô dung nhập đến bên ngoài vòng Dịch Thái Linh Lực. Long Hạo Thần biết tu luyện không thể gấp rút. Lúc trước mỗi ngày có thể tăng mười điểm linh lực, một là bởi vì ăn Tụ Linh Đan Lâm Hâm đưa cho. Cái khác là bởi vì trong chiến đấu không ngừng kích phát tiềm năng bản thân. Sau khi đột phá rồi, tu luyện Dịch Thái Linh Lực càng phức tạp hơn. Sự kiện Hạo Nguyệt hắn bị kích phát tiềm năng tiêu hao cũng khá nhiều, hiện tại từng bước đứng vững, chậm rãi tăng cao mới là lựa chọn chính xác nhất. Năm nay hắn chỉ mới mười bốn tuổi, còn có thời gian. Long Hạo Thần cho chính mình mục tiêu là trước khi mười tám tuổi phải đạt được Huy Diệu kỵ sĩ, trước hai mươi lăm tuổi phải là Thánh Điện kỵ sĩ. Hiển nhiên không thể liều lĩnh, Dạ Hoa cũng từng nhiều lần cường điệu điều này. Trong sương mù vàng nhạt tuy rằng áp lực lớn, nhưng Long Hạo Thần dựa vào cường đại tinh thần lực, có thể cảm giác ra trong này quang nguyên tố đậm đặc hơn bên ngoài nhiều. Sương mù không phải do hơi nước tạo thành, mà là quang nguyên tố ướt át. Chính là nói, nơi này quang nguyên tố là dạng thể lỏng. Đáng tiếc, Long Hạo Thần không có khả năng hấp thu. Quang nguyên tố này tuyệt không bài xích hắn, nhưng khi hắn muốn thử hấp thu thì áp lực xung quanh nháy mắt bạo tăng. Suýt nữa khiến linh lực hộ thể của hắn tán loạn. Làm Long Hạo Thần sợ đến mức vội vàng ổn định tâm thần, đồng thời phóng ra Thánh Quang Tráo. Thế này mới tránh được phòng ngự không tan vỡ. Thế là hắn không dám làm bừa nữa, cẩn thận bước tới trước. Thời gian không dài, cảnh vật phía trước bỗng biến thành rõ ràng. Mấy chỗ khác như cũ mông lung, nhưng bên trái xuất hiện các con đường. Con đường rộng khoảng ba mét, hai bên đều là vách đá cao vút. Vách đá bóng loáng như gương, lấy tu vi hiện tại của Long Hạo Thần nhất định không thể leo lên. Chắc đúng là nơi này rồi. Long Hạo Thần quan sát một chút, liền cất bước đi hướng con đường. Đi ra phạm vi sương mù vàng, thân thể hắn bỗng chốc trở nên nhẹ hẫng. Áp lực giảm bớt, Long Hạo Thần cảm giác nội linh lực trong thân thể hơi cuồn cuộn. Con đường này không bằng phẳng mà hơi uốn lượn khúc chiếc. Cho nên hắn có thể nhìn đến vách đá, lại không thể biết tận cùng có cái gì. Theo con đường vẫn hướng tới trước, khoảng mười phút thì đột nhiên đằng trước xuất hiện hơn mười lối rẽ. Mỗi một lối rẽ hai bên đều là vực sâu. Này…này chắc là không phải thiên nhiên hình thành, nếu không thật sự là quá kỳ diệu. Long Hạo Thần rung động nhìn từng chi nhánh đường rẽ, thầm nghĩ. Làm sao đây? Dương gia gia không cho biết còn có lối rẽ. Mình nên chọn cái nào đây? Sẽ lại tuyển chọn bên trái phía trong cùng ư? Chợt ngừng bước chân, Long Hạo Thần suy tư. Tuy tuổi hắn không lớn nhưng tính cách trầm ổn, không có mù quáng xâm nhập. Không biết vì sao, trong lòng hắn có vài phần cảm giác bất an. Long Hạo Thần nhớ lại từng lời Dương Hạo Hàm nói, không có để lọt một chữ nào. Trí nhớ giỏi giờ phút này phát huy tác dụng quan trọng. “Dương gia gia có nói mình phải đi qua khảo nghiệm mới được thưởng. Chẳng lẽ trước mắt chính là khảo nghiệm, hoặc là một phần của khảo nghiệm?” Long Hạo Thần nghĩ như vậy, lập tức ngồi xuống xếp bằng, khép lại đôi mắt. Lúc trước khi đi qua sương mù, linh lực của hắn hơi tiêu hao. Nếu phải đối mặt khảo nghiệm, vậy thì giữ trạng thái tốt nhất vô cùng quan trọng. Trong Kỵ Linh sơn cốc này, quang nguyên tố so với bên ngoài càng nồng đậm. Tuy nó không giống như trong sương mù quang nguyên tố đậm đặc tựa mưa, nhưng cũng tương đối dồi dào. Dựa vào thể chất con trai quang minh, một lát sau Long Hạo Thần đã khôi phục lại trạng thái cao nhất. Đúng lúc này, đột nhiên Long Hạo Thần tâm thần hơi chấn động. Hắn cảm giác một luồng quang nguyên tố cực thuần khiết hơi dao động. “Hử?” Long Hạo Thần đột nhiên mở mắt, ánh mắt trong chốc lát đã tập trung một phương hướng.