[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa
Nhìn thấy người thanh niên kia sắc mặt Dạ Hoa liền trở nên nghiêm nghị,”Ta không quen biết hắn, nhưng hắn chắc chắn là ngũ cấp, dựa theo quy tắc thi đấu thì người có thể ngồi ở hàng thứ nhất chỉ có thể là ngũ giai. lần này kĩ sĩ thánh điện chúng ta có tổng cộng 4 gã ngũ giai. Hắn có lẽ là một trong số đó,. Ba người kia chưa đến mà hắn lại đến xem trận đấu rồi. Con người này rất đáng sợ, tốt nhất là ngươi nên cầu nguyện để trong trận đấu không gặp phảir hắn ta đi.
Vừa nghe sự phụ nói, ánh mắt của Long hạo thần cũng dần thay đổi, dần trở nên sắc như dao, lúc bình thường ánh mắt của hắn đều rất ôn hoà, chỉ khi nắm vũ khí trong tay mói có sự biến đổi như vậy. Nhưng lúc này, sự trong lòng hắn đang bị kích thích. Kiên định, sắc bén, cả người Long hạo thần lúc này như một thanh kiếm sắc vừa được rút ra khỏi vỏ.
“Lão sư, ta muốn khiêu chiến với hắn.” Long hạo thần trầm giọng nói.
Dạ Hoa sửng sốt. Đang định nói gì đó thì người thanh niên mặc áo đen kia dường như cảm nhận được ánh mắt của Long hạo thần liền nhẹ nhàng quay đầu lại. Khi hắn nhìn thấy Long hạo thần, trong mắt hắn hiện lên vài phần kinh ngạc. Cũng không biết là kinh ngạc vì tuổi tác hay là vì tướng mạo tuấn mĩ của Long hạo thần. Hắn khẽ hất đầu lên, anh mắt thâm thuý toát lên vẻ dã chiến.
Long hạo thần đứng yên không nhúc nhích, nhưng trong ánh mắt không hề tỏ ra sợ sệt, ánh mắt của hai người chạm lại dường nhue muốn toé ra tia lửa.
Miệng người áo đen mím lại thành một đường cong, hướng về phía Long hạo thần mấp máy nói điều gì đó. Sau đó hắn liền quay người đi.
“Hắn nói gì?” Lý Hinh thắc mắc hỏi.
Long hạo thần trầm giọng : ” Hắn nói hắn chờ đệ khiêu chiến”
Hít sâu một hơi, Long hạo thần từ từ ngồi xuống, lúc này, hắn chỉ cảm thấy trong lòng như có một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt. Đây chính là sự ham chiến, từ sau khi đến Thành Thánh đây là lần đầu tiên hắn phát ra sự ham chiến mãnh liệt như vậy.
Tiên thiên tinh thần lực của hắn rất khác người, vô cùng mạnh, Long hạo thần có thể cảm nhận rõ ràng cái người áo đen kia rất mạnh, thâm chí còn mạnh hơn so với Dạ Hoa. Nhưng càng có cảm giác mạnh mẽ này, lòng ham chiến trong Long hạo thần lại càng mạnh mẽ hơn.
Lúc này, người chủ trì đại hội hôm qua đã lên đài phát biểu hùng hồn.
“Qua một ngày thi đấu, lúc này số lượng tuyển thủ chỉ còn lại một nửa. Trong trận đấu ngày hôm qua, có một vài tuyển thủ không phải thua vì không có thực lực mà là thua do chính bản thân mình. Khinh địch, bất cẩn, tham gia đấu với thái độ như vậy bọn họ không chỉ đáng bị thua mà còn vĩnh viễn bỏ xác lại nơi đó. Do vậy, ta hi vọng mọi người sẽ ghi nhớ bài học của những kẻ thất bại kia. Sẽ không có ai thấy đáng thương cho kẻ thất bại, chỉ có những người vui mừng vì đã chiến thắng. Tiếp tục ngày thi đấu thứ hai, vẫn là cuộc đấu đào thải kẻ yếu, bắt đầu!”
Cự đại kim sắc quang cầu một lần nữa xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung nhìn vào những hàng chữ đang biến hoá. Những người dự thi đã sẵn sàng.
Rất nhanh, hai chữ số xuất hiện trong không trung. hai kị sĩ xuất hiện trên đấu trường, cuộc đấu mới bắt đầu.
Hôm nay Long hạo thần không may mắn như hôm qua, ba trận liên tiếp đều không có số của hắn và Lý Hinh.
Long hạo thần ngồi không im lặng, trên người toát ra ánh hào quang lúc ẩn lúc hiện.
Cách chỗ hắn không xa, Quỷ Vũ bĩu môi : ”Lâm trận mới mài gươm có ích lợi gì, vậy mà còn ở đó mà thiền, hắn không sợ bị tẩu hoả nhập ma, linh lực rối loạn sao?”
Quỷ ảnh liếc con trai một cái rồi nói : ”Ngươi tốt nhất là cầu nguyện để không đụng phải hắn đi.”
Quỷ vũ sững người”Cha, sao người lại đề cao người ta mà hạ thấp chí khí của ta xuống thế. Mặc dù thực lực của hắn không tệ, nhưng dù sao cũng không có ngựa cười, ta cũng không phải là tên kị sĩ ngu ngốc ngày hôm qua”
Sắc mặt của Quỷ Ảnh càng trở nên khó coi hơn,”Thiên phú của ngươi mặc dù không tệ, nhưng lại quá táo bạo, đều do ta từ nhỏ đã quá nuông chiều ngươi. Không thành công nào là do may mắn mà có được. Trong hoàn cảnh hỗn loạn như thế này, nếu ta có cho ngươi ngồi thiền, ngươi có chắc là nhập tâm được không?”
Quỷ Vũ ngẫm lại, đúng thế! Trong không khí so tài kịch liệt thế này, áp lực vô cùng nhiều, làm sao có thể tĩnh tâm được, vậy mà tên tiểu tử kia lại làm được”
Ánh mắt của Quỷ Ảnh dừng lại nơi tay Long hạo thần, trong trận chiến hôm qua, hắn rõ ràng nhìn thấy Long hạo thần triển khai tụ thế và Thần ngự cách đáng. Người thanh niên này chắc chắn có lai lịch khác, dựa vào tu vi của Dạ Hoa, căn bản không thể truyền dạy cho hắn được, kĩ năng thi triển Thần ngự cách đáng như vậy, e rằng đến bản thân Dạ Hoa cũng không làm được.
Trên thực tế, Long hạo thần có thể có được tu vi như vậy, ngoài thiên phú bẩm sinh ra, hắn còn phải có nghị lực phi thường. một người có thiên phú vậy không đáng sợ, đáng sợ là người vừa có thiên phú, đồng thời có cả tính kiên trì và nghị lực.
Đơn giản mà nói, Long hạo thần đi theo phụ thân chính thức tu luyện đến nay hầu như không biết đến ngủ, cả ngày đều là tập luyện, 5 năm nay hắn căn bản chưa từng thực sự nghỉ ngơi. Bất luận là phụ thân yêu cầu hay là Dạ Hoa đi nữa hắn cũng đều hoàn thành tốt. Sự huấn luyện kiểu Địa Ngục đã tạo cho hắn ý chí kiên cường. Thiên phú của bản thân cũng bắt đầu từ đó được khai thác.
“Số 98. số 46, lên đài”một trận đấu mới sắp bắt đầu.
Lý Hinh đứng dậy, hít một hơi thật sâu, bước nhanh ra sân, hôm nay nàng ra sân sớm Long hạo thần một chút.
Long hạo thần đang yên lặng tu luyện nghe thấy số 98 liền từ từ mở mắt, kết thúc thời gian ngồi thiền ngắn ngủi.
Đối thủ của Lý Hinh là một tên kĩ sĩ to con, như lúc bắt đầu trận đấu người chủ trì đã nói, vòng đấu loại đã là ngày thứ hai, không được phép khinh thường về bề ngoài của đối thủ. Mặc dù là nữ kị sĩ, tên kị sĩ to con kia cũng tỏ ra rất cẩn thận.
Tiếng còi hiệu của trọng tài vang lên, hai người vào vị trí của mình , Mân Côi độc giác thú, cho dù ở đâu nó cũng trở thành tiêu điểm, không chỉ bởi sức mạnh của nó, mà còn vị vẻ đẹp của nó nữa.
Khi màu hồng của Mân Côi lan ra, Lý Hinh vốn đã rất xinh đẹp lại càng đẹp hơn. Tung người lên ngựa, hai thanh kiếm bên cạnh người chỉ xéo xuống đất. Màu vàng đậm của nội tực toả ra hoà với màu Mân Côi độc giác nhanh chóng quện lại thành một thể.
“Ân” nhìn thấy Lý Hinh cưỡi trên Mân Côi độc giác, Long hạo thần liền ừ hữ ra một tiếng.
Dạ Hoa nghi hoặc nhìn sang hỏi Long hạo thần : ” Sao thế?”hắn hiểu đệ tử của mình, nhất là cái cảm giác khác người kia, Long hạo thần có thể quan sát được những thứ mà người thường không quan sát chú ý đến.
Long hạo thần thấp giọng : ”Mân Côi của Tỷ Tỷ hình như có biến hoá rồi”
Dạ Hoa kinh ngạc : ”Đệ nói là nó tiến giai lục cấp”
Long hạo thần nhẹ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ hưng phấn, Mân Côi đột phá lên lục cấp, có nghĩa là Lý Hinh có khả năng lớn có thể lọt vào tiền mười.
Dạ Hoa cũng tỏ ra rất vui mừng, hôm qua Long hạo thần đi sớm, nhưng hắn vẫn xem được hết trận đấu, trong thời gian đó tọa kỵ tham chiến cũng có thể xuất hiện một chút
tiềm lực lớn, tuy nhiên đang trong thời điểm ấu sinh kì cũng không phải dễ dàng có thể đột phá tiến lên lục cấp được. Lục cấp ma thú, tương đương với ngũ giai cường giả.
Tên đối thủ số 46 của Lý Hinh khi nhìn thấy quang mang hồng lấp lánh của Mân côi độc giác thú sắc mặt cũng nhanh chóng biến đổi. Ma thú của hắn là một con cự hùng, Băng Sương Chi Hùng, sau khi trưởng thành có thể trở thành lục cấp ma thú, nhưng lúc này thời gian đến lúc trưởng thành của con Băng Hùng này vẫn còn là một khoảng cách khá dài, không cao quá mộtm rưỡi, nhìn nhỏ gọn, đáng yêu. Nhiều nhất cũng chỉ khoảng tứ cấp .
“ Xôôông “ Lý Hinh yêu kiều hô to một tiếng, nhấc ngang thanh kiếm trong tay, Mân côi độc giác thú bên dưới đã trở nên giống như một tia chớp màu đỏ, bay về phía đối thủ 46 công kích.
Tên số 46 khẽ hô một tiếng, nhanh chóng bước lên một bước, tấm khiên bên tay trái sáng loáng, Thánh quang khiên buông xuống, Băng Sương Chi Hùng ngoan ngoãn ẩn mình phía sau, một đường chớp loé lên, một bức tường băng nhỏ xuất hiện trước mặt hắn.
Lý Hinh bay đến, song kiếm đã bay lên cao, ngân quang bay vút lên, dáng điệu rất khí thế.
Sắc mặt của tên số 46 lập tức trở nên căng thẳng, từng đường chớp bạc không ngừng phát ra, nếu dựa vào tất cả những kĩ năng tự bảo vệ cho bản thân hắn biết rõ, đối mặt với Mân côi độc giác thú, về mặt tốc độ hắn căn bản không có cơ hội thắng, nếu như không thể cống đỡ đượ lần công kích đầu tiên của Lý Hinh, như vậy thì hắn hoàn toàn đánh mất cơ hội thắng.
3 đường Băng Lăng đồ sộ từ dưới lòng đất chui lên, cố gắng ngăn cản Mân côi độc giác thú. Nhưng chính lúc này, sự chênh lệch của Ma Thú hiện lên rõ ràng.
Mân Côi chân đạp Hồng Vân, bay lên khỏi đám băng nhô lên phía dưới, không mảy may ngừng nghỉ, những đám băng vừa nhô lên khỏi mặt đất đều bị sức nóng toả ra từ người nó làm tan chảy, căn bản không thể tạo ra chút tác dụng gì.
Ngay trong lúc số 46 đang tập trung toàn lực để ngăn cản Lý Hinh mà không thể tiếp chiêu thì đột nhiên Mân Côi đổi hướng, bay gấp qua người hắn.
“Thế này...” Số 46 lắp bắp kinh hãi, hắn hoàn toàn không rõ Lý Hinh định làm gì, Băng Sương Chi Hùng của hắn cũng rất biết điều, thân hình chợt loé lên, tránh sang bên kia, không để cho Lý Hinh có cơ hội công kích nó.
Mân Côi bay ra xa, sắc hồng trên người càng lúc càng đậm hơn, bao phủ lên linh lực phát ra từ người Lý Hinh, quyện lại thành màu hồng sáng chói.
Bên phía khu nghỉ ngơi, Long Hạo Thần trên mặt lộ ra một nụ cười nhạt, nhắn mắt lại, trong lòng thầm nghĩ, tỷ tỷ, ngươi cũng trở nên giảo hoạt rồi. Trận đấu này hắn cũng không cần phải xem nưa, tiếp tục vào thiền.
Liên pháp.
Trong quá trình xông lên, Lý Hinh đã hoàn thành việc kết hợp thi triển chưởng pháp của mình với Mân Côi, dựa vào trạng thái lúc này, nàng liền dồn sức lên 2 thanh đao ngọc bích, đây mới chính là lúc nàng mạnh nhất từ sau khi Mân Côi tiến hoá, uy lực phạm vi ảnh hưởng của liên pháp tăng lên mạnh mẽ.
Dạ Hoa cũng mỉm cười, nha đầu Hinh Nhi kia đã trở nên giảo hoạy như vậy từ lúc nào rồi, chẳng những tranh thủ thời gian hoàn thành thư pháp, còn áp đảo đối phương không thể toàn lực ứng phó. đến lúc này thì trận đấu không cần phải lo lắng nữa.
Mân côi độc giác thú nhanh như chớp quay trở lại bất ngờ, ngay từ lượt đầu tiên đã thi triển hết thế phòng ngự, tất cả ling lực xem như đã không công.
Mấy chục thanh băng bắn ra, Băng Sương Chi Hùng có chút phẫn nộ hướng về phía Lý Hinh và Mân Côi huơ huơ bàn chân gấu của mình.
Đáng tiếc, những thanh băng này không hề có tác dụng gì, vừa gặp quang mang hồng tản ra từ Mân côi và Lý Hinh liền bị tan chảy hết.
Đột thứ, Thập tự trảm, Thiểm Điện thứ , Quang Trảm Kiếm...
Lực công kích của Trừng giới kỵ sỹ trong nháy mắt bộc phát ,một bộ công kích liên hoàn, ép cho số 46 liên tiếp phải lùi bước. Lý Hinh đang trong trạng thái thi triển Liên pháp, tu vi đã vượt xa ngũ giai, hơn nữa còn là quang minh thuộc tính và hỏa thuộc tính kết hợp nên mạnh hơn rất nhiều. Mặc dù người số 46 này có tu vi cao hơn, nhưng cũng không thể làm gì được.
Trừng giới kỵ sỹ trong trận đấu vốn có ưu thế lớn, liên pháp của Lý Hinh càng làm cho người ta có cảm giác tung hoành vô địch. Khi 2 thanh kiếm trong tay nàng chỉ còn cách Băng Sương Chi Hùng và tên số 46 một khoảng ngắn thì Mân Côi liền dừng lại.
Tên số 46 ngưỡng mộ tiến lên phía trước Mân Côi bất đắc dĩ nói”Ta thua, nhưng là thua vì ma thú của ngươi”
Lý Hinh gật nhẹ đầu, thu kiếm lại, hành lễ rồi lui về phía sau.
Đây là một màn chiến thú kinh điển, Mân côi độc giác thú thú cho dù là luận về tốc độ , công kích hay phòng ngự, đều vượt xa Băng sương. Li Hinh hoàn toàn là nhờ vào ưu thế của Mân Côi.
“số 97, 99, lên đài”. Lý Hinh vằ mới đi xuống nghe được 2 chữ số này liên ngạc nhiên một chút, nhìn về phía Long Hạo Thần đang nghỉ ngơi.
Trên miệng Dạ Hoa lúc này có một nụ cười hơi khó coi, lạnh lùng nhìn về phía Quỷ Ảnh. Quỷ Vũ đi cùng Long Hạo Thần và Lý Hinh báo danh, không nghi ngờ gì, số 99 chính là hắn.
Quỷ Ảnh nhìn về phía Dạ Hoa, ánh mắt sắc bén”bất luận thế nào cũng không được thua, nhớ dùng cái mà ta đã đưa cho ngươi”
“Con nhất định sẽ thắng”. Uỷ Vũ sắc mặt có chút dữ tợn nhìn chằm chằm về phía Long Hạo Thần, nhưng Long Hạo Thần lại không hề liếc nưa con mắt về phía hắn.
Long Hạo Thần nhìn dạ Hoa, Dạ Hoa gật đầu một cái.Hắn không cam đoan điều gì với lão sư, nhưng hắn cho Dạ Hoa thấy đôi mắt tràn đầy chiến ý.
Long Hạo Thần sải bước vào đài thi đấu.
Quỷ vụ tốc độ chậm hơn một vài phút, tiến vào đài thi đấu, mân mê bờ môi, trừng mắt nhìn Long Hạo Thần.
“Trận đấu bắt đầu”
Theo tiếng hiệu của trọng tài, Long Hạo Thần vẫn giữ tư thế cũ, sương mù bao quanh người, Tụ Thế.
Quỷ Vũ cười nhạt một tiếng, nhanh chóng lấy ra Xích Giáp Địa Long. Tay trái là một khiên tròn một mặt màu đỏ sậm, tay phải là chiếc giáo dài hôm trước dùng để đối phó với Tư mã Tiên.
Muốn phá Tụ thế, biện pháp tốt nhất là thời gian đầu công kích, làm cho đối phương không thể hoàn thành tụ thế. Nhưng Quỷ Vũ lại chọn cách khác, hắn cưỡi Xích Giáp Địa Long hướng về phía Long Hạo Thần chay đến.
Tụ thế thật ra là quá trình tích tụ linh lực, ép linh lực đến mức có thể bắn ra sức công kích mạnh, nếu làm nhiều lần sẽ bị tiêu hao linh lực. mà sở dĩ nói rằng pháp lĩ này yếu đi vì sau khi nén ép linh lực thì linh lực không ổn định, khi đã ngừng tụ thế, trong vồng 3 giây phải phóng linh lực ra, nếu không linh lực sẽ bị rối loạn, chẳng những không đem lại hiệu quả, mà còn có thể làm tiêu hao toàn bộ linh lực.
Cả sân tập luyện rộng tới 200 thước, Quỷ Vũ đã lui về mép sân, khoảng cách giữa hắn và Long Hạo Thần đã là 130 thước, có thể phóng linh lực ra xa 130 thước không? Cho ngươi tụ thế, lãng phí linh lực.
Trên miệng Quỷ Vũ hiện lên một nụ cười nhạt, tay trái cầm khiên đặt trên lưng Xích Giáp Địa Long, tay phải cầm giáo khẽ nâng lên, vẻ bén nhọn của mũi giáo không ngừng nhả ra, hút vào. Áo giáp trên người hắn cũng toả ra màu vàng rọi, đứng phía xa lẳng lặng chờ đợi.
đối diện với tình huống này, Long Hạo Thần dường như chỉ có thể kết thúc tụ thế thì mới là cách tốt nhất, nhưng hắn lại không làm vậy.
Hắn đứng ở nơi đó, y nguyên lẳng lặng tụ thế , ánh mắt kiên nghị ổn định, khí cơ khóa chặt đối thủ.
Kể từ sau khi bắt đầu đấu vòng loại, đây là thí sinh Kỵ Sĩ lộ ra vẻ bình thản nhất trong các cuộc tranh tài, hai bên đều không ra tay, lẳng lặng giằng co trong yên tĩnh. Nhưng trong sân không khí căng thẳng không bởi vậy mà giảm xuống, người trọng tài cũng không can thiệp. Tụ thế không thể nào vĩnh viễn kéo dài mãi, linh lực hao hết, toàn bộ dùng cho thời khắc áp súc linh lực, chính là thời điểm Long Hạo Thần phải phát động ra công kích.
Nhưng mà, theo thời gian, sắc mặt Quỷ Vũ dần dần trở nên không bình tĩnh .
Long Hạo Thần vẫn tụ thế như cũ, đã qua thời gian hai phút, mọi người đều biết, thời gian tụ thế càng dài, uy lực lại càng lớn, tiêu hao linh lực cũng càng nhiều.
Hôm qua Long Hạo Thần đã sử dụng kỹ năng này, Quỷ Ảnh cố ý giảng giải cho con trai về đặc điểm của tụ thế. Tờ ngũ giai trở xuống, mỗi phút đồng hồ khi tụ thế sẽ phải tiêu hao gần năm trăm điểm linh lực để tiến hành áp súc, đã hai phút rồi, nói cách khác, hiện tại Long Hạo Thần ít nhất đã áp súc một ngàn điểm linh lực.
Hắn điên rồi sao? chẳng lẽ hắn chỉ chuẩn bị để đánh một đòn này thối, nhưng mà khoảng cách xa như thế, hắn làm sao có thể?
Quỷ Vũ trong lòng mặc dù không giải thích được, nhưng nội tâm càng thêm bất an. Nhưng mà, vào lúc này, hắn cũng là cưỡi hổ khó xuống . Hắn đã mất đi cơ hội phá vỡ tụ thế của Long Hạo Thần. Một ngàn điểm linh lực để tụ thế a! Nó có thể phát huy ra công kích mạnh mẽ cỡ nào, hắn hiện tại chỉ có thể lựa chọn đợi chờ, tuyệt không dám mạo hiểm đột nhiên đến gần Long Hạo Thần.
Thời gian tựa như bóng đè chậm rãi trôi qua, ba phút đồng hồ, đã ba phút đồng hồ rồi. Không chỉ là Quỷ Vũ, khu nghỉ ngơi những người dự thi tất cả cũng như ngừng thở.
một ngàn năm trăm linh lực? Đây đã là thất cấp Đại Kỵ Sĩ trình độ, e rằng ngay cả mười tám tuổi cũng không có thanh niên nào có thực lực như vậy. Quan trọng hơn chính là, Long Hạo Thần vẫn còn tiếp tục tụ thế.
Lúc này đã vượt qua bốn phút, khu nghỉ ngơi bên kia, đã xuất hiện tiếng ồ. Quỷ Vũ không nhịn được đem ánh mắt quăng về phía người trọng tài, cao giọng nói : "Cái này không thể nào, hắn không thể nào có tu vi ngũ giai."
Hai nghìn linh lực, ý nghĩa là đã đạt Đại Địa Kỵ Sĩ, cũng có nghĩa là linh lực hoá lỏng, nhưng linh lực toả ra từ Long Hạo Thần rõ ràng không có dấu hiệu hoá lỏng, nhưng hắn tụ thế cũng đã kéo dài bốn phút a! Điều này đã vượt ra khỏi phạm vi lí giải của Quỷ Vũ. Hắn biết làm sao được, kỹ năng như vậy, dựa vào thể chất của Quang Minh Chi Tử, tiêu hao linh lực của Long Hạo Thần nếu so với Kỵ Sĩ bình thường rất thấp.
Vào lúc Quỷ Vũ nhìn về phía người trọng tài, trong nháy mắt, Long Hạo Thần đột nhiên cử động.
Chân phải nặng nề đạp trên mặt đất, dốc toàn lực đạp mạnh một cái, toàn thân đã hoàn toàn hiện ra màu vàng kim chói lọi, tựa như một mũi tên màu vàng kim xông về phía Quỷ Vũ. Ba giây Tụ thế bắt đầu đếm ngược từ thời khắc này.
Quỷ Vũ bởi vì bận chất vấn, phản ứng nhất thời chậm đi một nhịp. Vô luận như thế nào hắn cũng phải đỡ một đòn này, đỡ được là thắng, linh lực của Long Hoạ Thần đã tiêu hao đến cực hạn.
Hồng sắc quang mang trên thuẫn bài trên tay hắn sáng lên, hồng quang trực tiếp không vào trong cơ thể Xích Giáp Địa Long. Trong phút chốc, Xích Giáp Địa Long ngửa mặt lên trời phát ra một hét lên điên cuồng, hai mắt nhất thời phát ra những điểm có màu đỏ như máu. Toàn thân hơi thở trở nên gấp gáp hơn .
Thuẫn bài trong tay Quỷ Vũ, là một trang bị cấp Linh Ma có thêm kỹ năng thị huyết. Với tác dụng của Thị Huyết, Xích Giáp Địa Long ,công kích, cùng tốc độ phòng ngự trong nháy mắt tăng lên mười phần trăm, kéo dài trong thời gian một phút đồng hồ.
Cùng lúc đó, trường mâu trong tay hắn cũng bộc phát ra một đường hàn quang chói mắt, cũng là vũ khí cấp Linh Ma, mang kỹ năng xuyên thứ.
Không dừng lại tại chỗ, Quỷ Vũ khống chế Xích Giáp Địa Long lấy tốc độ nhanh nhất chạy như bay, hắn chỉ có thể là kéo dài ra khoảng cách giữa hắn và Long Hạo Thần. Chỉ cần để cho kỹ năng tụ thế của hắn không công mà lui, thắng lợi chắc chắn thuộc về hắn.
Một giây, chỉ có chỉ một giây thời gian, thân người Long Hạo Thần như dán sát mặt đất lao ra ba mươi thước, hắn lúc này, khoảng cách với Quỷ Vũ còn có không tới một trăm thước. Chân phải trên mặt đất lần nữa dùng sức đạp một cái, lấy đà, hơi thay đổi phương hướng, lấy thêm tốc độ nhanh chóng phóng về phía Quỷ Vũ.
Ba mươi lăm thước, lần này, giây thứ hai, hắn chạy được thêm ba mươi lăm thước. Hắn và Quỷ Vũ đã gần hơn đến sáu mươi thước.
Còn có sáu mươi thước, Quỷ Vũ trên mặt đã hiện ra nụ cười thắng lợi, ngũ giai Kỵ Sĩ trở xuống, khoảng cách công kích cực hạn cũng chỉ là mười lăm thước. một giây cuối cùng, bất luận như thế nào, Long Hạo Thần cũng không thể vượt qua bốn mươi lăm thước mà công kích hắn, huống chi hắn còn đang chạy như điên để kéo dài thêm ra một chút khoảng cách.
Phanh...,lần này là chân trái Long Hạo Thần rơi xuống đất, trên mặt đất xuất hiện một hố nông, tăng tốc độ , khoảng cách bốn mươi thước thoáng xẹt qua .
Ba bước, ba giây, vượt qua một trăm thước, ở tứ giai Kỵ Sĩ, đây tuyệt đối đã là tốc độ chạy nước rút.
Nhưng, khoảng cách với Quỷ Vũ đang chạy chỉ còn có ba mươi thước.
Ba giây đã đến, tụ thế linh lực hẳn là bị phân tán.
Ngu xuẩn cơ hồ cái từ này hiện ra tại trong lòng tất cả người đang xem cuộc chiến, cho dù là trong những Kỵ Sĩ Thánh điện đại nhân vật trên đài chủ tịch nơi xa, cũng có một nhóm người là cho là như vậy .
Ở trong mắt bọn hắn, Long Hạo Thần đã chắc chắn thất bại, lựa chọn phương thức công kích như thế, chẳng lẽ còn không phải là ngu xuẩn sao?
Khu nghỉ ngơi hàng thứ nhất, tên hắc y thanh niên lúc trước đối mặt với Long Hạo Thần trong mắt toát ra một tia nghi ngờ, trên khuôn mặt cương nghị, khẽ nhíu mày. Trong miệng thì thào nói : "Hắn là đang làm gì đó?"
Phanh ——
Đúng lúc này, Long Hạo Thần dùng hành động trả lời chất vấn trong lòng mọi người, hắn nhảy bước thứ tư. Tốc độ không hề giảm đi.
Nhưng, có ích gì không? trong lòng mỗi người xem cuộc chiến đều xuất hiện một ý nghĩ giống nhau. Tụ thế linh lực đã hội tán, cho dù xông lên thì sao? Chỉ có thể thành bao cát của đối thủ mà thôi.
Lần này, Quỷ Vũ không chạy, Xích Giáp Địa Long đột nhiên dừng bước xoay đầu lại. Vươn mình đón Long Hạo Thần đang sắp tới. Liên tiếp hai đường hào quang phóng ra từ trên người Quỷ Vũ , cũng là kỹ năng của thủ hộ Kỵ Sĩ. Trường mâu trong tay của hắn cũng như một đường kim sắc nhanh như tia chớp hướng Long Hạo Thần đâm tới. Viên thuẫn hoành ngang trước ngực. Hắn lúc này, trên mặt đã toát ra một nụ cười chiến thắng cùng khinh thường.
Cũng là ở cùng thời khắc đó, hắn vọt tới trước Long Hạo Thần, chuôi kiếm nâng cao, kiếm vung lên, kiếm quang sáng loáng, ngang nhiên chém tới.
Một luồng ngân quang chói mắt lạ thường hiện ra.một luồng quang mang như được phát ra từ ánh kiếm. Trong ánh mắt đầy vẻ khó hiểu của Quỷ Vũ tràn, luồng quang mang kia đập thẳng vào thuẫn bài của hắn..
Quang Trảm Kiếm ,kỹ năng công kích từ xa mạnh nhất của Kỵ Sĩ. Nhưng lúc này Long Hạo Thần thi triển Quang Trảm Kiếm rõ ràng đã siêu việt hơn cả phạm vi Quang Trảm Kiếm.
Kim sắc quang nhận như thực chất thậm chí tản ra khí tức của kim khí ,sắc bén , chỗ nó xẹt qua đại địa đều bị rạn nứt.
Oanh ——
Mâu đoạn, thuẫn toái, giáp phá, nhân bay...
Quỷ Vũ bị văng về phía Cự Long, Xích Giáp Địa Long cũng bị văng theo hắn. người bị đập mạnh vào bức tường bảo vệ xung quang đấu trường rồi rơi xuống.
Máu từ miệng Quỷ Vũ và Xích Giáp địa long chảy ra.
Cả người trọng tài ở bên trong và người đang xem cuộc chiến, chỉ có một bộ phận rất ít có thể thấy rõ, khi Quang Trảm Kiếm cùng trường mâu của Quỷ Vũ va chạm trong nháy mắt, luồng quang mang ấy đều phóng vào thuẫn bài của Quỷ Vũ, chứ không phải là luồng quang nhận của quang trảm kiếm.
Phốc, Long Hạo Thần hai chân vững vàng hạ xuống đất,quang mang trên người cũng dần tản ra. Hắn bây giờ và trước lúc lên đài dường như không có chút thay đổi.
Khu nghỉ ngơi. Lý Hinh đã sớm khẩn trương đứng lên hung hăng nắm tay lại thành quả đấm, "Thắng, Hạo Thần thắng. Thật là một kích cường đại a!"
Dạ Hoa trầm giọng nói : "Ngồi xuống."
Lý Hinh le lưỡi, lúc này mới vội vàng ngồi xuống, thấp giọng hỏi Dạ Hoa : "Lão sư, xem tu vi của Hạo Thần , có vẻ như không cần mạo hiểm như thế. Chính diện đối địch chẳng lẽ lại không có cơ hội thắng?
Dạ Hoa nhìn nàng một cái, Lý Hinh nhìn theo ánh mắt Dạ Hoa cũng trở nên hồi hộp, "Nếu như ta không đoán sai, hắn đang giấu diếm thực lực bản thân. Đồng thời cũng là chiến thuật." Nói xong câu đó, hắn chậm rãi đứng lên, đi tới phía Quỷ Ảnh.
Trong sân thí luyện. Quỷ Vũ liên tục phun ra mấy ngụm máu tươi, nhìn áo giáp trên người bị phá rách, hắn ngây ra nói : "Không thể nào, đây tuyệt đối không thể nào. Tụ thế linh lực lại không bị tản mất. Hắn là, hắn nhất định là ngũ giai, hắn không tuân theo quy tắc thi đấu."
Người trọng tài nhìn Quỷ Vũ, rồi lại nhìn Long Hạo Thần, ngũ giai? Thật sự là cấp năm sao? Đứa nhỏ này mới bao nhiêu tuổi?
Đang lúc ấy thì, trên đài chủ tịch kia thanh âm hùng hồn lần nữa vang lên, "Cuộc tranh tài này tạm định số chín mươi bảy chiến thắng. Dẫn hắn đi kiểm tra, kiểm tra linh lực, nếu đạt tới trên đài, sẽ quyết định sau."
"Dạ." Người trọng tài hướng về phía chủ tịch cung kính hành lễ, rồi hướng về phía Long Hạo Thần ra dấu tay. Long Hạo Thần gật đầu, đi theo người trọng tài theo lối vừa đi đi ra. Quỷ Vũ cùng Xích Giáp Địa Long tự nhiên có nhân viên làm việc mang ra khỏi sân.
Khu nghỉ ngơi.
Quỷ Ảnh ngồi ở đó, sắc mặt lúc trắng lúc xanh nhìn về phía Dạ Hoa đang đến, giờ này khắc này, tâm tình của hắn như lục phủ ngũ tạng bị thiêu đốt. Dạ Hoa mỗi một bước chân, cũng như đang hung hăng chà đạp , giày xéo lên trái tim của hắn.
Nơi này, có nhiều nhân tài như vậy mới xuất hiện, Kỵ Sĩ tuổi trẻ ưu tú. Nơi xa trên đài chủ tịch cũng giống có thể rõ ràng thấy bên này. Nhưng con trai của mình thua, đánh cuộc, đánh cuộc. . .
Dạ Hoa chậm rãi đi tới đứng trước mặt Quỷ Ảnh, ánh mắt lạnh như băng nhìn hắn, "Đánh cuộc, ngươi thua."
Quỷ Ảnh cắn răng một cái, ngang nhiên đứng lên, "Đến đây đi." Làm một gã Kỵ Sĩ, hắn có thể thua trận đánh cuộc, nhưng là, tuyệt không thể mất đi chữ tín.
Nhìn cái sắc mặt kia khó coi đến mức tận cùng, Dạ Hoa hít sâu một cái, "Một ngày là thầy cả đời là cha, sau này trở về nói cho hắn biết, ta có lời thăm hỏi hắn. Ngươi đi đi."
"Ngươi. . ." Quỷ Ảnh ngây ra nhìn Dạ Hoa, hắn thế nhưng không có thực hiện đánh cuộc, thật ngạc nhiên?
Dạ Hoa thản nhiên nói : "Ngươi nên cảm tạ Hạo Thần. Là hắn có thiện tâm làm ảnh hưởng tới ta. Con trai ngươi thương thế không nhẹ."
Quỷ Ảnh cắn chặt hàm răng nhìn thật sâu Dạ Hoa một cái, vào giờ khắc này, nội tâm hắn rất phức tạp. Dậm mạnh chân một cái rồi quay người bước đi..
Khi hắn xoay người, đi về phía Quỷ Vũ bị thương, trong lòng hắn đột nhiên bốc lên một cái ý niệm trong đầu : Sư phụ, năm đó người sai lầm rồi. . .
Thời gian không lâu, sau khi trận tiếp theo của cuộc tranh tài kết thúc, trên đài chủ tịch thanh âm hùng hồn nói, "Số chín bảy cùng sô chín mươi chín đánh một trân , người thắng trận là số chín bảy."
Không có bất kỳ giải thích, chỉ đưa ra đáp án, đây là vì Long Hạo Thần giữ bí mật tu vi, đồng thời cũng nói cho tất cả người dự thi, Long Hạo Thần linh lực không tới hai nghìn. Cũng không phải là ngũ giai.
Vị lớn tuổi ngồi giữa trên đài Chủ tịch kia trên khuôn mặt hiện lên 1 nụ cười đùa, nói : "Đến từ Hạo Nguyệt Thành, có truyền thừa giới chỉ, linh lực cao gần một ngàn tám trăm lẻ ba. Chỉ có mười bốn tuổi mà là cửu cấp Đại Kỵ Sĩ. Xem ra, Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta lại phải cho ra 1 kì tài xuất thế rồi. Truyền dụ lệnh của ta, phong tỏa hết thảy về tin tức của số chín bảy, không được có bất kỳ tiết lộ nào ra ngoài, nhất là tuổi của hắn. à, không, đem tài liệu dự thi sửa thành mười tám tuổi, báo lệnh của ta cho Hạo Nguyệt Phân Điện dẫn theo 1 đội người."
"Dạ." Phía sau tự nhiên có người đi thi hành.
"Chỉ cần đứa nhỏ này có thể thuận lợi lớn lên, tương lai trăm năm vị trí đứng đầu trong Lục Đại Thánh điện của Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta cũng sẽ không dao động. Ta tò mò , đứa nhỏ này Tiên Thiên linh lực là bao nhiêu. Truyền thừa giới chỉ của hắn là ai truyền cho ."
Ngồi ở bên cạnh hắn một lão giả khác mỉm cười nói : "Khó được Thánh Kỵ Sĩ Trưởng động lòng yêu tài, ngươi có muốn tự mình chỉ dạy đứa nhỏ này không?"
người Bị gọi là Thánh Kỵ Sĩ Trưởng mỉm cười lắc đầu, nói : "Liệp Ma đoàn so với bất kỳ chỉ dạy nào cũng đều hơn. Hi vọng hắn lần này có thể thẳng tiến đến tiền 10, sớm bước lên hành trình Liệp Ma đoàn."
Long Hạo Thần trở lại khu nghỉ ngơi, yên lặng ngồi xuống ở bên cạnh Dạ Hoa, hắn lần nữa trở thành tiêu điểm của khu nghỉ ngơi. Nhưng hắn vẫn không chú ý bất kỳ ánh mắt của người nào. Sau khi ngồi xuống cúi đầu trầm tư.
Nhìn qua, hắn và Quỷ Vũ đánh một trận vô cùng mạo hiểm, nhưng chỉ có Long Hạo Thần mới biết, trong chuyện này không có bất kỳ sự may mắn nào, hoàn toàn là ở trong tính toán của hắn.
Quỷ Vũ thua hắn là vì quá tin tưởng vào sự phán đoán của cha hắn về tụ thế. Long Hạo Thần có thể chất Quang Minh Chi Tử, bất kỳ kỹ năng nào ở trong tay hắn cũng sẽ xuất hiện một chút biến hóa rất nhỏ. Trong đó bao gồm uy lực kỹ năng, tiêu hao linh lực cùng một ít thời gian biến hóa.
Hắn sau khi tụ thế, thời gian linh lực hội tán cũng không phải là ba giây, mà là bốn giây. Sai một giây,quỷ vũ ắt thua. Một đòn Quang Trảm Kiếm, chính là hiệu quả Long Hạo Thần áp súc 1500 linh lực bộc phát ra. Và hắn áp súc 1500 linh lực lại có thể so sánh với lực công kích của Kỵ Sĩ bình thường áp súc ra hai nghìn linh lực.
Đừng nói là Quỷ Vũ bằng vào hai bộ trang bị Linh Ma cấp, cho dù đổi thành một gã Đại Địa Kỵ Sĩ chân chính đều chưa hẳn có thể ngăn cản được Long Hạo Thần.
Tụ thế mặc dù yếu, chỉ khi nào có đầy đủ thời gian để dành, như vậy, uy lực bộc phát ra sẽ trở nên cực kỳ khủng bố. Có thể nói, với 1 đòn vừa rồi của Long Hạo Thần, đã có thể sánh ngang với 1 đòn của Huy Diệu Kỵ Sĩ.
Nếu như không phải là thời khắc cuối Long Hạo Thần hạ thủ lưu tình, như vậy, Quỷ Vũ sợ rằng ngay cả hài cốt cũng sẽ không còn nữa.
Đây là Long Hạo Thần lần đầu tiên đem kỹ năng tụ thế này sử dụng như thế, vì vậy, hắn lúc này lâm vào trầm tư, suy tư được mất lúc trước trong quá trình tụ thế của mình. thời điểm linh lực áp súc tới trình độ nhất định, hắn rõ ràng cảm giác được linh lực của mình đã sinh ra biến chất. Nhất là ở chung quanh khu vực trọng yếu Thánh Dẫn Linh Lô, tốc độ xoay tròn chợt giảm xuống, tuy co chút ngưng trệ nhưng để cho Long Hạo Thần phảng phất thấy được một tầng hơi nước có ,àu vàng sáng bóng.
Linh lực hoá lỏng, Long Hạo Thần đã cặn kẽ, mình đã mò dọc theo tới phương diện này. Vô luận là bất kỳ cấp bậc cường giả nào ,khi tiến hành đột phá , trong nháy mắt hiểu ra cũng là cực kỳ quan trọng . Vì vậy, Long Hạo Thần bắt được cơ hội trước mắt này, sau khi nửa canh giờ ngồi bất động, hắn mới dần dần khôi phục suy tư như cũ.
Dạ Hoa ngồi ở bên cạnh Long Hạo Thần, không hề hỏi qua hắn cái gì, thậm chí ngăn cản Lý Hinh mở miệng hỏi. Đối với đệ tử này, Dạ Hoa ngưỡng mộ từ trong nội tâm. Hắn nhất định là ở trận đánh vừa rồi có thu hoạch.
"Sư phụ, ta trở về tiếp tục tu luyện thôi." Long Hạo Thần thấp giọng nói bên tai Dạ Hoa.
Dạ Hoa gật đầu, vui mừng vỗ vỗ bờ vai của hắn.
Long Hạo Thần lúc này đã ngẫm ra cảm giác ấy, thậm chí quên mất chào hỏi Lý Hinh,vội vã đi ra khỏi sân đấu.
"Hô ——" thở ra thật dài , Long Hạo Thần hai tay hơi đẩy xuống, kiểm nghiệm sự biến hoá của linh lực.
Tìm ra rồi, nhất định là tìm ra đường rồi. Long Hạo Thần trong lòng mừng như điên, hắn biết, lần này lĩnh ngộ thậm chí còn quan trọng hơn việc đưa linh lực tăng lên con số 2000.