[Dịch] Thần Ấn Vương Tọa
Trận đấu đầu tiên của Liệp Ma đoàn thi tuyển Kỵ Sĩ Thánh điện, số 97 Long Hạo Thần đối trận số 29 Kỵ Sĩ trẻ tuổi. Kèm theo tiếng tuyên bố của trọng tài , cuộc chiến đã chính thức bắt đầu.
Số 29 mặc áo giáp bạc vừa nghe trọng tài tuyên bố xong, đứng nguyên tại chỗ không chút do dự trong tay vẽ ra từng đạo kim quang, gọi về tọa kỵ của mình.
Có thể tham gia Liệp Ma đoàn thi tuyển Kỵ Sĩ, đều là đưới 20 tuổi có thể đạt được cấp 3, cho nên tất cả bọn họ cũng đều trải qua kinh nghiệm tại Kỵ Sĩ Thánh sơn.
Bên kia Long Hạo Thần lại hành động khiến cho mọi người ngơ ngác. Hắn đứng trầm tĩnh nơi đó, không gọi vật sủng, tay trái cầm tấm chắn che ở trước ngực, tay phải cầm trọng kiếm chỉ xéo xuống mặt đất. Xung quanh thân thể hắn có một luồng quang vụ bay lên, quang vụ thướt tha hướng lên trên, thoạt nhìn kỳ dị đặc biệt.
Đây là kỹ năng thông dụng của Thủ hộ Kỵ Sĩ, trừng giới Kỵ Sĩ - Tụ thế
Thấy kỹ năng này, cho dù là các đại nhân vật trên chủ tịch trên đài cũng không khỏi phát ra tiếng kêu kinh ngạc liên tiếp. Bởi vì tụ thế kỹ năng này không thuộc về phạm vi của tứ giai, mà là cấp năm Đại Địa Kỵ Sĩ hoặc là Thiên Không Kỵ Sĩ mới có thể học tập .
Kèm theo quanh vụ xung quanh bay lên, Quang diệu chi thuẫn cùng kiếm quang trong tay Long Hạo Thần đều phát sáng lên, linh lực nồng nặc, kim sắc quang vụ thấp thoáng khiến người hắn thoạt nhìn như được đúc bằng vàng.
Trong khu nghỉ của người dự thi, trong mắt Dạ Hoa cũng toát ra một tia kinh dị, kỹ năng này hắn chưa hề dạy cho Long Hạo Thần. Nói một cách chuẩn xác, coi như hắn là Đại Địa Kỵ Sĩ , cũng không có kỹ năng này.
Tụ thế không phải là một kỹ năng bình thường của kỵ sỹ mà là một bí kỹ của Thánh điện.
Lúc này số 29 mới triệu hồi xong tọa kỵ của mình, một bạch mã bốn vó trắng như tuyết, đây là tứ cấp ma thú Tuyết Linh mã
Tuyết Linh mã đặc điểm bản thân lớn nhất chính là tốc độ nhanh, chạy trốn như bay, hơn nữa có hai thuộc tính thiên phú kỹ năng. Ở trong đám tứ cấp ma thú thuộc về loại cao cấp.
Số 29 nhìn quang vụ xung quanh Long Hạo Thần cũng cực kỳ sửng sốt, đây là kỹ năng gì? Hắn căn bản là không biết năng lực của Long Hạo Thần
Tụ thế kỹ năng ở trong Kỵ Sĩ bí kỹ, thuộc về một loại bí kỹ tương đối là gân gà, vì vậy, coi như là Kỵ Sĩ tích góp chiến công từng chút một,thì cũng có rất ít người chọn học tập kỹ năng này.
Đối với kỹ năng mình không nhận ra , số 29 tự nhiên hết sức cẩn thận, bắn người lên trên nhưng không tiến đến đến Long Hạo Thần. Tuyết Linh mã bốn vó tung bay, hướng mặt bên quấn đến
Long Hạo Thần phảng phất như không chú ý hắn đứng ở nơi đó không nhúc nhích, thậm chí ngay cả động tác xoay người cũng không có, chẳng qua là kim quang trên người kéo dài tăng cường như cũ.
Sau mấy lần hô hấp, số 29 cũng đã vây một bên của Long Hạo Thần, mắt thấy đối thủ thậm chí chưa từng di động, một loại bất an mãnh liệt trong nháy mắt dâng lên trong lòng. Rốt cục cuối cùng cũng lựa chọn xông lên. Dưới chân Tuyết Linh mã mờ mờ một tầng sương trắng, tốc độ bất chợt tăng gấp lên, giống như là một đạo bạch quang, từ bên cạnh Long Hạo Thần phóng đi.
Số 29 vung trọng kiếm trong tay lên, Tín Niệm Quang Hoàn, Thủ Hộ Ân Tứ trước sau hiện ra trên người, đồng thời trọng kiếm trong tay hắn cũng sáng lên. Kim quang lóng lánh, linh lực trên kiếm phong phun tỏa ra hấp thu không ngừng, hiển lộ rõ ràng tứ giai tu vi của hắn.
Mắt thấy,khoảng cách giữa hắn và Long Hạo Thần không tới mười thước, bốn vó của Tuyết Linh mã đột nhiên lệch sang một bên, ở khoảng cách Long Hạo Thần còn 5 thước,thì bất ngờ thay đổi phương hướng, trọng kiếm trong tay hắn lăng không chém ra, một đạo quang nhận bên trên kiếm phong , chính là Quang Trảm Kiếm, bắn tới thẳng tới Long Hạo Thần.
Bởi vì không biết Long Hạo Thần sử dụng kỹ năng gì, suy nghĩ cẩn thận, số 29 Kỵ Sĩ phát động một lần tiến công dò xét trước.
Bất quá, coi như hắn thử dò xét tiến công cũng đem ưu thế của mình hết sức phát huy, phía dưới chân Tuyết Linh mã sương mù dâng lên, đồng thời hướng Long Hạo Thần thổi tới, đây là thiên phú kỹ năng của Tuyết Linh mã, băng vụ. Có thế làm tốc độ đối thủ giảm xuống, đồng thời tác dụng công kích của đối thủ cũng giảm xuống . Nếu như gặp phải đối thủ có tu vi thấp hơn, thậm chí có thể đóng băng đối phương .
Cũng vừa lúc đó, Long Hạo Thần lúc trước vẫn đứng yên bất động cuối cùng cũng có động tác. Hắn xoay nửa người rồi giơ tấm thuẫn lên.
Vù một tiếng, Quang Trảm Kiếm hung hăng bổ vào quang diệu chi thuẫn trong tay Long Hạo Thần , một tầng kim quang nháy mắt đã ở trên người Long Hạo Thần
Thần Ngự Cách Đáng.
Cơ hồ một giây sau, Long Hạo Thần đã chém thanh kiếm rực rỡ kim quang ra. Đồng dạng cũng là quang trảm kiếm.
Cùng một loại kỹ năng, nhưng với người sử dụng khác nhau thì đem đến những kết quả khác nhau.
Kỵ Sĩ số 29 chém ra Quang Trảm Kiếm chẳng qua cũng chỉ hiện màu vàng nhạt, đây cũng là một loại Quang Trảm Kiếm có thể phát ra màu sắc thường. Nhưng một kiếm Long Hạo Thần chém ra lại là màu vàng kim chói lọi. Kim quang chói lọi so với Quang Trảm Kiếm của đối thủ còn mạnh hơn gấp đôi.
Băng vụ trên người giống như bị bổ ra từ chính giữa ,hai bên thân thể Long Hạo Thần mở ra kim quang chói lọi dưới góc độ kỳ diệu, làm cho Tuyết Linh mã phải nhường đường.
Số 29 quá sợ hãi, thân hình phủ phục xuống dưới, cố gắng ngăn trở kim sắc quang kiếm chói lọi. Đối với Kỵ Sĩ mà nói, vật sủng đồng bạn chính là sinh mệnh thứ hai của bọn họ. Mắt thấy Quang Trảm Kiếm của Long Hạo Thần phía xa không giống của hắn, làm cho hắn cảm thấy nguy hiểm?
"Phanh"
Tấm chắn trên cánh tay số 29 hung hăng nện vào cổ Tuyết Linh ngựa, Tuyết Linh mã rên rỉ một tiếng, vốn thân thể đang lệch sang một bên, nhất thời ổn định lại.
Số 29 toàn lực ứng phó, hắn cũng không hổ là tinh anh có thể tham gia Liệp Ma đoàn thi tuyển thời khắc mấu chốt vẫn kịp có một Thánh Quang thấm thuẫn.
Nhưng là, một kiếm này của Long Hạo Thần uy lực thật sự quá lớn, đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi của Quang Trảm Kiếm , Thánh Quang thấm thuẫn trong nháy mắt tan biến, phần lớn làn da của số 29 đều bị nẻ . Ngay lập tức hắn phun một ngụm máu tươi.
Xung phong.
Long Hạo Thần biểu hiện ra vẻ tĩnh lặng như xử nữ, tinh túy như thỏ chạy, toàn lực xông lên, tựa như một đạo kim sắc lao về đối thủ nhanh như chớp .
Tuyết Linh mã thật sự là thần mã, ở tình huống trước mắt này, miễn cưỡng ổn định thân thể của mình như cũ , lảo đảo về phía trước mấy bước. Mặc dù thân thể nghiêng ngả, nhưng vẫn không hề ngã xuống.
Đáng tiếc vào lúc này, Long Hạo Thần đã đến.
Hai tấm thuẫn đụng vào nhau.
Trọng kiếm trong tay số 29 bổ ra, cố gắng ngăn cản Long Hạo Thần, nhưng vừa rồi hắn đã bị thương một ít, cánh tay trái nâng thuẫn không sử dụng được làm ảnh hưởng lực công kích phát huy của hắn trên phạm vi lớn.
Phanh một tiếng, trọng kiếm bị quang diệu chi thuẫn ngăn chặn, ngay sau đó, quang diệu chi thuẫn hung hăng đập vào một bên của Tuyết Linh mã.
Phanh
Tuyết Linh mã ầm ầm ngã xuống đất ngay sau Kỵ Sĩ số 29, bởi vì thừa thế xông lên, thậm chí còn trượt về phía trước mấy mét.
Long Hạo Thần nhờ phản lực xông tới liền dừng lại, thay đổi phương hướng, thân hình lập lòe đến trước mặt đối thủ , trọng kiếm như trước chỉ thẳng vào áo giáp đối phương.
số 29 cả người lộ ra vẻ ngốc trệ, Tuyết Linh mã ngã xuống đất trước khi va chạm chỉ thừa nhận một chút vết thương nhẹ. Nhưng trọng yếu hơn là chủ nhân của nó đã không còn sức phản kháng nữa rồi.
Số 29 sở dĩ dại ra, bởi vì hắn chẳng bao giờ nghĩ tới mình có thể thua nhanh như vậy. Hơn nữa đối thủ nhìn qua còn nhỏ tuổi hơn mình rất nhiều. Càng làm cho hắn không cách nào chấp nhận chính là đối phương thậm chí vật sủng cũng không thèm triệu hồi, cuộc tranh tài này cuối cùng cũng đã kết thúc.
"Trận đầu thứ nhất, số 97 thắng, số 29 thua." Người trọng tài đã đi tới trước hai người từ lúc nào, trầm giọng quyết định.
Long Hạo Thần thu kiếm mà đứng, hướng số 29 cùng trọng tài làm lễ tiết của Kỵ Sĩ , xong rồi mới đi tới khu nghỉ ngơi .
Cuộc tranh tài này từ lúc bắt đầu đến kết thúc, trước sau tổng cộng vẫn chưa tới một phút đồng hồ. Rất nhiều người đang xem trận chiến chưa hiểu rõ chuyện gì thì đã kết thúc. Long Hạo Thần dung mạo tuấn mỹ nhỏ tuổi đã chiến thắng.
Khi Long Hạo Thần trở về khu nghỉ ngơi , ánh mắt của những kỵ sĩ khác nhìn vào hắn đã có chút biến hóa
Mười mấy người ở trên đài chủ tịch, ngồi ở trung tâm có một lão giả gật đầu, "Đứa nhỏ này không tệ. Chẳng qua không biết tọa kỵ của hắn là gì."
Ở bên cạnh hắn một lão giả khác nói : "Trên tay hắn tựa hồ mang theo truyền thừa chi hoàn. Xem ra, lần thi tuyển này thật đáng xem . Mấy cấp năm tiểu gia hỏa còn chưa ra sân, đã làm cho chúng ta thấy được tụ thế cùng Thần Ngự Cách Đáng rồi. Có chút ý tứ."
Lão giả chính giữa khẽ mỉm cười, nói : "Kỹ năng không phải mấu chốt, mấu chốt là ở tỉnh táo. Từ khi bắt đầu tranh tài một khắc, đứa nhỏ số 97 này đã tính toán đối thủ. Số 29 kia đoán chừng ngay cả tụ thế kỹ năng cũng không nhận ra, nếu không hắn cũng sẽ không phát động công kích trước. Kỹ năng tụ thế này, tích góp từng ít một linh lực thời gian càng dài thì uy lực càng lớn. Bất quá cũng chỉ có một kích mà thôi, còn phải trong ba giây kết thúc mới dùng được, nếu không linh lực lúc trước để dành đều uổng phí ."
Bên cạnh hắn lão giả mỉm cười nói : "Đúng a! Đứa nhỏ này thậm chí còn mượn Thần Ngự Cách Đáng mang đến Quang Chi Phục Cừu, làm tụ thế để Quang Trảm Kiếm mạnh thêm một bậc. Một kiếm kia khẳng định đã đến lực công kích của Đại Địa Kỵ Sĩ cấp bốn, cấp năm . Nhìn qua dáng vẻ của hắn khẳng định không tới hai mươi tuổi, ta tựa như đã thấy nhân vật lãnh tụ tham gia thí luyện của Kỵ Sĩ Thánh điện chúng ta năm năm sau. Đi hỏi đi, xem đứa bé kia đến từ tòa thành thị nào."
"Dạ." Trong một loạt người ngồi phía sau của bọn họ , một người trung niên âm thanh cung kính lặng lẽ rời đi.
"Hạo Thần, ngươi quá tuyệt vời." Lý Hinh mắt thấy Long Hạo Thần ra trận thắng luôn, thậm chí cao hứng hơn cả với chính nàng đạt được thắng lợi, ôm cổ hắn rồi hôn một cái trên mặt, làm khuôn mặt Long Hạo Thần đỏ bừng.
Dạ Hoa mặt không chút biểu cảm nói : "Ngươi bại lộ thực lực quá sớm. Cho dù không sử dụng Thần Ngự Cách Đáng, số 29 kia cũng không phải là đối thủ của ngươi, tu vi của hắn không vượt qua tứ cấp Đại Kỵ Sĩ."
Long Hạo Thần cười khổ nói : "Lão sư, ta đã nói cho ngài rồi, Hạo Nguyệt có chút việc, đã trở về không gian của chúng."
"A?" Dạ Hoa trong lòng cả kinh, "Hạo Nguyệt không có ở đây? Thời điểm mấu chốt như vậy, hắn làm sao lại đi? Hắn không phải là vẫn luôn dính với ngươi sao?"
Long Hạo Thần nói : "Chính là vì ta cùng ngài đề cập tới Thạch cầu kia làm hắn tựa hồ rất coi trọng đồ vật trong Thạch cầu,đã mang về không gian của chúng rồi."
Dạ Hoa chau mày, "Khó trách ngươi lựa chọn như vậy, ngươi mê hoặc đối thủ, để cho bọn họ không biết tu vi chân chính ngươi như thế nào, đề trận đấu sau còn phải đề phòng ngươi triệu hồi vật sủng. Như vậy cũng tốt, không có vật sủng, cũng có thể rèn luyện năng lực của bản thân ngươi tốt hơn Bất quá, tranh tài phía sau chỉ sợ cũng có chút khó khăn . Đấu vòng loại thậm chí so với trận chung kết càng thêm tàn khốc, lần tiếp theo mỗi đối thủ của ngươi cũng đều mạnh hơn trước. Thậm chí có có thể đối mặt với đối thủ cấp năm, ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Long Hạo Thần kiên định gật đầu, "Lão sư, ta nhất định sẽ tiến vào Top 10 ."
Dạ Hoa nói : "Tốt lắm, ngươi đi về trước tu luyện đi."
Long Hạo Thần vốn còn muốn xem Lý Hinh thi đấu, nghe vậy nhất thời có chút sững sờ.
Dạ Hoa thản nhiên nói : "Tranh tài tiếp theo không cần nhìn . Kinh nghiệm là do mình đạt được ở trong thực chiến, cái kia chẳng qua chỉ để nhìn, không dùng được. Hơn nữa, hôm nay mới chỉ là ngày thứ nhất mà thôi. Ngươi cũng không cần lo lắng về Hinh Nhi, nàng có Mân côi Độc Giác Thú, nếu như ngay cả trận đầu cũng không qua được, ta thấy Nạp Lan mập mạp cũng có thể thoái vị rồi ."
Trong lúc bọn họ nói chuyện trong sân đã bắt đầu trận tranh tài thứ hai. Giống như Dạ Hoa nói bởi vì ngày thứ nhất tranh tài rất nhiều nên diễn ra liên tục. Trọng tài thậm chí vẫn như cũ.
Long Hạo Thần áy náy nhìn Lý Hinh , lúc này mới rời khỏi chỗ ngồi, đi thẳng về tửu điếm.
Đi ra khỏi thánh minh đại thí luyện tràng, Long Hạo Thần thở dài một hơi, mặc dù hắn vừa rồi nhìn như thắng vô cùng dễ dàng, nhưng trên thực tế, trong lòng hắn cũng thập phần khẩn trương. Trận chiến này, chẳng những giúp hắn thông qua vòng thứ nhất, đồng thời cũng giúp cho hắn thành lập nên lòng tin nhất định .
Hôm nay bầu trời có nhiều mây và âm u , tựa hồ lúc nào cũng đều có thể mưa. Long Hạo Thần nhìn thoáng qua sắc trời, đi về tửu điếm.
Đan dược Lâm Hâm cho hắn hiệu quả vô cùng tốt, loại mỗi ngày có thể tăng lên mười điểm nội linh lực đan dược hắn đã ăn bốn viên, quả nhiên theo như lời, mỗi ngày hắn tu luyện, linh lực tăng lên có tác dụng vô cùng tốt .
Nhưng đối với Long Hạo Thần mà nói, đan dược tăng lên cũng không chỉ là mười điểm linh lực, mà là nhiều hơn. Về phần nhiều hơn bao nhiêu hắn cũng không biết, nhưng khi phục dụng loại đan dược này linh lực hắn nhận được so với tu luyện bình thường ít nhất nhiều gấp đôi.
Sau vài ngày như vậy, hơn nữa lần trước được kích thích tiềm năng sau khi đánh chết bích lục song ma đao, nội linh lực của Long Hạo Thần đã đột phá một ngàn bảy trăm năm mươi đại quan, hắn có thể khẳng định, mình bây giờ đã là điển hình của cấp chín Đại Kỵ Sĩ .
Mỗi một lần chuyển cấp để chuyển giai, linh lực yêu cầu cực lớn, giống như tứ giai Đại Kỵ Sĩ, cấp chín tăng lên chỉ cần 150 điểm linh lực, nhưng cuối cùng từ cấp chín đột phá đến cảnh giới Đại Địa Kỵ Sĩ, thì lại phải cần đến 250 điểm linh lực.
Dạ Hoa cho Long Hạo Thần một mục tiêu xác định, chính hắn cũng cho mình một mục tiêu. Mục tiêu của hắn chính là cố gắng lọt vào Top 10 trận chung kết mà không phải là Top 10 đấu vòng loại.
Bất quá, trong lòng Long Hạo Thần cũng cảm thấy có chút đáng tiếc, nếu có Hạo Nguyệt, hắn có lòng tin ở trong trận chung kết lấy được thành tích tốt. Nhưng hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào chính mình .
Vừa đi đến tửu điếm, Long Hạo Thần vừa tự hỏi mình lần tiếp theo tranh tài nên sử dụng chiến thuật gì. Đúng lúc ấy thì hắn nghe được một thanh âm kỳ quái .
"Soạt, soạt, soạt, soạt, soạt..."
Theo bản năng ngẩng đầu nhìn lại, Long Hạo Thần thấy được một người. Nói chuẩn xác là một cô thiếu nữ.
Thiếu nữ có một mái tóc dài màu tím, đơn giản buộc sau gáy, mang theo khăn mặt màu đen che đi tướng mạo bản thân. Cặp mắt của nàng lộ ở bên ngoài , nhưng lại là màu xám trắng, không có chút thần thái. Thanh âm quái dị chính là do một cây Thanh Trúc trượng trong tay nàng gõ nhẹ liên tục trên mặt đất .
Thiếu nữ vóc người so với Long Hạo Thần nhỏ hơn một chút, thậm chí lộ ra vẻ gầy yếu, vừa dùng Thanh Trúc trượng thăm dò, vừa cẩn thận từng li từng tí đi về phía trước. Nhìn bộ dáng của nàng, tựa hồ như phải cố gắng hết sức.
"Tiểu muội muội, ngươi muốn đi đâu, ta giúp ngươi nhé." Long Hạo Thần mau đi vài bước tới bên cạnh cô gái kia, ân cần hỏi han. Mắt thấy hai tròng mắt vô thần của thiếu nữ, Long Hạo Thần trong lòng đau xót. Một người nếu như mất đi quang mang, đối với nàng mà nói, thế giới cũng chỉ có một loại màu. Đây chuyện bi thảm cỡ nào! Nhìn bộ dáng của thiếu nữ, nhất thời lòng trắc ẩn của Long Hạo Thần được khơi dậy .
Long Hạo Thần vừa nói, kiếm cầm tay trái, dùng tay phải đỡ lấy Thanh Trúc trượng của thiếu nữ . Thiếu nữ dừng lại, trong lúc bất chợt, đứng bên cạnh nàng mà Long Hạo Thần cảm thấy sự lạnh lẽo phát ra từ nội tâm theo đáy lòng dâng lên, cơ hồ là theo bản năng buông lỏng tay đỡ Thanh Trúc trượng.
"Không cần." Thanh âm của thiếu nữ lành lạnh, không phải là cái lạnh của Dạ Hoa . Dạ Hoa thuộc dạng trong nóng ngoài lạnh. Nhưng thiếu nữ này mang cho Long Hạo Thần cảm giác một loại tĩnh mịch lạnh như băng . Phảng phất như cả người không có nửa phần sinh cơ.
"Để cho ta giúp ngươi một chút, ta đưa ngươi về nhà." Long Hạo Thần tận lực để cho thanh âm của mình trở nên nhu hòa một chút.
"Ta nói rồi, không cần." Thiếu nữ lạnh lùng nói, lúc này mới tiếp tục đi thẳng về phía trước.
Long Hạo Thần đứng nguyên tại chỗ, nhìn thân ảnh thiếu nữ từ từ đi xa, trong lòng đột nhiên có cảm giác bị đè nén, không biết có phải hay không do không giúp được thiếu nữ, hay là do chuyện khác.
Nhẹ nhàng lắc đầu, Long Hạo Thần thầm than trong lòng một tiếng , mặt nhẫn trên tay lam quang chợt lóe lên đem quang diệu chi thuẫn kiếm quang thu vào trong đó, sải bước hướng tửu điếm của mình đi tới.
Trong lúc hắn thu hồi vũ khí, thiếu nữ đang đi khó khăn về phía trước đột nhiên quay đầu lại.
"Này" Thiếu nữ khẽ gọi một tiếng, thanh âm lạnh như băng của nàng tựa hồ đã giảm đi vài phần.
Long Hạo Thần đi cùng phương hướng với nàng, vừa lúc đang muốn theo nàng, nghe thấy nàng gọi, nhất thời dừng bước.
Thiếu nữ giơ tay phải của mình lên, đưa về phía Long Hạo Thần nói "Ngươi có thể giúp ta một chút?"
Long Hạo Thần bị biến hóa trước sau của thiếu nữ làm cho sững sờ, theo bản năng đáp ứng : "Ừ." Vừa nói, hắn đưa tay trái lên, cầm lấy bàn tay trắng nõn thập phần tinh tế của thiếu nữ.
Thiếu nữ tay mềm như nước, năm ngón tay thon dài trắng nõn, phảng phất như mỹ ngọc tạo thành. Cầm bàn tay nhất thời có loại cảm giác ôn nhuận truyền đến, loại thư thái này là lần đầu tiên Long Hạo Thần cảm nhận được.
Thiếu nữ cầm ngược tay Long Hạo Thần,ngón tay mềm mại lướt qua mặt nhẫn của Long Hạo Thần.
Long Hạo Thần mặt đỏ lên, hắn đã đến tuổi dậy thì, nắm tay thiếu nữ , tim không tự chủ được liền đập nhanh.
Thiếu nữ mang mạng che mặt, nhìn không thấy thần sắc trên mặt nàng, nhưng khoảnh khắc nàng chạm vào chiếc nhẫn, thân thể nàng dường như run lên một chút
Long Hạo Thần trong lòng tư vị đang khác thường nên cảm giác giảm xuống rất nhiều, không phát hiện thấy tâm tình thiếu nữ biến hóa rất nhỏ.
"Ngươi sống ở chỗ nào?" Long Hạo Thần miễn cưỡng điều chỉnh tâm tình của mình, hướng thiếu nữ hỏi.
Thiếu nữ nói : "Đi về phía trước bảy mươi sáu trượng, rẽ phải ba mươi tám trượng,xong rồi rẽ trái hai mươi ba trượng thì đến."
Long Hạo Thần trong lòng vừa động, hắn không phải bởi vì thiếu nữ đối với khoảng cách chính xác nắm chắc mà kinh ngạc mà còn có cảm giác thương tiếc. Nàng phán đoán khoảng cách tinh chuẩn như thế ,có thể thấy đã cố gắng bao nhiêu? Giờ khắc này, đáy lòng hắn bị xung động kịch liệt.
Theo bản năng , hắn nắm chặt bàn tay thiếu nữ , từ từ bước đi về phía trước.
Hai người cứ như vậy lẳng lặng đi về phía trước, tốc độ rất chậm, nhưng không biết tại sao, Long Hạo Thần trong lòng cảm thấy có chút ấm áp, đây là lần đầu tiên hắn nắm tay một cô gái, mặc dù là vì trợ giúp nàng, nhưng hắn vẫn muốn có một cảm giác như vậy.
Thiếu nữ hơi thở rất lạnh, nhưng cũng rất an tĩnh, yên ổn theo đuôi Long Hạo Thần dẫn dắt, mái tóc màu tím phất phơ kèm theo gió nhẹ, Long Hạo Thần phảng phất cảm nhận được mấy phần dịu dàng.
"Ngươi, ngươi tên là gì?" Thiếu nữ đột nhiên hỏi.
"A?" Long Hạo Thần sợ hết hồn, vội vàng đem ánh mắt mình dịch chuyển khỏi khuôn mặt thiếu nữ , mặc dù hắn biết thiếu nữ này không nhìn thấy, nhưng lúc này lại có chút xấu hổ.
"Ta tên là Long Hạo Thần. Còn ngươi?"
"Ta tên là Thải Nhi." Thiếu nữ nhẹ nhàng nói, thanh âm của nàng nhẹ như không chỉ có một mình Long Hạo Thần nghe được.
"Nghe thật êm tai. Thải Nhi, nhà của ngươi đang ở Thánh Thành sao?"
Thải Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, nói : "Ta ở tại một tòa thành thị phía đông liên minh. Không ở chỗ này. Lần này là tới đây làm ít chuyện ."
Long Hạo Thần khẽ nhíu mày, nói : "Người nhà của ngươi đâu? Bọn họ làm sao có thể yên tâm để ngươi một mình đi ra ngoài?"
Thải Nhi thản nhiên nói : "Ta có thể tự chiếu cố mình."
Nhìn thấy đôi mắt không có nửa phần thần thái, Long Hạo Thần cảm thấy cổ họng nghẹn đắng, có thứ gì đó chặn lại không nói nên lời.
"Ngươi làm sao vậy?" Thải Nhi một hồi lâu không có nghe được thanh âm của Long Hạo Thần , có chút kinh ngạc quay sang phương hướng của hắn.
Long Hạo Thần nhẹ nhàng lắc đầu, "Không có gì." Hắn suýt nữa thốt ra lời muốn chiếu cố nàng, nhưng may mà hăn vẫn còn nhịn được, bởi vì bây giờ hắn cũng không có năng lực như vậy, lại càng không có tư cách như thế, hơn nữa như vậy cũng quá mức mạo muội . Nhưng từ trong đáy lòng hắn vẫn phát ra cảm giác thương tiếc cho Thải Nhi
Thải Nhi dừng bước lại, làm tâm tình đang bị đè nén của Long Hạo Thần cũng ngừng lại theo.
"Sao vậy?" Long Hạo Thần nhìn về phía nàng.
Thải Nhi nói : "Ta đã đến".
Long Hạo Thần cả kinh, lúc này mới phát hiện, nguyên vốn là mình mang theo Thải Nhi đi, nhưng bây giờ tựa hồ lại trở thành nàng mang theo mình đi.
"Thật xin lỗi, ta..." Long Hạo Thần quẫn bách nói.
Thải Nhi nhẹ nhàng lắc đầu, đưa tay từ trong tay của hắn nhẹ nhàng rút ra, "Cám ơn ngươi."
Long Hạo Thần ngẩng đầu nhìn, đây cũng là một tửu điếm, hơn nữa khoảng cách nơi hắn ở đến đây rất gần.
"Ta đưa ngươi vào nhé." Long Hạo Thần nói.
Thải Nhi lại lắc đầu, "Không cần,để ta tự vào ."
Long Hạo Thần một trận đau đầu, "Vậy thôi tái kiến. Ngươi cẩn thận một chút." Mặc dù biết rõ Thải Nhi không nhìn thấy, nhưng hắn vẫn hướng nàng phất phất tay, rồi mới hướng tửu điếm của mình rời đi.
Thải Nhi cũng không trở về tửu điếm, mà chỉ lẳng lặng đứng ở nơi đó, đối mặt với phương hướng ly khai của Long Hạo Thần, khóe môi nhợt nhạt của nàng hiện lên một đường vòng cung
"Thật sự là hắn. Tên ngốc này. Đúng rồi! Đã nhiều năm như vậy, hắn làm sao nhận ra ta đây. Ban đầu ta mất đi vị giác cùng khả năng nói chuyện, hiện tại ta mất đi thị giác. Long Hạo Thần, Long Hạo Thần!" Nàng xác định nhớ kỹ cái tên này, đem bàn tay lúc trước bị Long Hạo Thần nắm tay chậm rãi nắm chặt, Thanh Trúc trượng chĩa xuống đất, trở về tửu điếm.
Long Hạo Thần trở lại gian phòng, nhưng bộ dáng thiếu nữ mù vẫn đang ở trong đầu hắn bồi hồi thật lâu. Cho dù khoanh chân ngồi xuống, hắn vẫn hồi lâu không thể nhập định được.
"Xem ra, ta lựa chọn thủ hộ Kỵ Sĩ thật sự là đúng, trên thế giới này có quá nhiều người cần thủ hộ." Long Hạo Thần than nhẹ một tiếng, ăn một viên đan dược Lâm Hâm cho hắn , bình phục tâm thần, chậm rãi tiến vào trong trạng thái tu luyện.
Liệp Ma đoàn thi tuyển đấu vòng loại ngày đầu tiên cứ tiếp tục như vậy. Lúc Long Hạo Thần trở về tửu điếm nghỉ ngơi, còn rất nhiều tuyển thủ đang hừng hực khí thế tranh tài.
Chẳng qua ngày tranh tài đầu tiên này, sẽ có một nửa số người phải rời đi, bị loại bỏ trực tiếp.
Ma Pháp Thánh Điện thí luyện tràng, Lâm Hâm thoải mái nhàn nhã ngồi nghỉ ngơi tại chỗ ngồi nhìn vào trong sân tranh tài. Hắn không khẩn trương tí nào, ngồi đó quan sát những người dự thi.
Chỗ của hắn, là tuyển thủ hàng thứ nhất, bên cạnh hắn cũng chỉ có hai người, một nam một nữ.
"Hai vị, các ngươi đối với đan dược có hứng thú không?" Lâm Hâm mỉm cười hướng một nam một nữ này hỏi.
Hai gã ma pháp sư trẻ tuổi mang theo vẻ mặt nghi ngờ nhìn về phía hắn, trong ánh mắt có chút đề phòng.
Lâm Hâm khẽ mỉm cười, nói : "Nhị vị,nhận thức chút nhé, ta tên là Lâm Hâm, đến từ Amy thành. Lại nói tiếp, chúng ta cũng là cấp năm , kết giao bằng hữu nhé. Dù sao lấy thực lực của chúng ta, tiến vào Top 10 đều không có vấn đề gì cả . Ta trừ bên ngoài là một ma pháp sư còn là một ma dược sư, các ngươi nhìn này, đây là đan dược do ta luyện chế."
Vừa nói, Lâm Hâm từ trong lòng ngực lấy ra một bình thủy tinh quơ quơ, ở đáy mắt hắn tràn ngập một vẻ giảo hoạt. Trong lòng âm thầm nhắc tới một câu, ca ca có thuốc, vô địch thiên hạ a!
Mục Sư Thánh điện thí luyện tràng.
"Phanh." Tư Mã Tiên pháp trượng trong tay hoành tảo thiên quân, hung hăng đem đối thủ đập bay ra ngoài, ngay sau đó một đạo Thánh Quang Chi Chuy bay ra, huyền phù ở đỉnh đầu đối thủ .
"Nhận thua đi."
Đối thủ của hắn là một gã thanh niên sắc mặt thập phần tái nhợt, vẻ mặt bất khả tư nghị nhìn Tư Mã Tiên, "Ngươi, ngươi đến tột cùng là Mục Sư hay là chiến sĩ? Trọng tài, trận này không công bằng."
Vô luận là khu nghỉ ngơi của Mục Sư hay là Mục Sư Thánh điện thí luyện tràng chủ tịch đài những đại nhân vật lúc này trên mặt cũng lộ ra thần săc không thể tưởng tượng nổi.
"Không nhận thua ta liền đập tiếp." Thánh Quang Chi Chuy hơi trầm xuống.
"Ta, ta nhận thua. . ."
Pháp trượng trong tay Tư Mã Tiên thu hồi, trên mặt đất nặng nề đập xuống, phát ra một tiếng như tiếng trống vang lên, ngay cả trọng tài sắc mặt cũng biến đổi. Tư Mã Tiên vuốt đại đầu trọc của mình không thèm quay đầu lại hướng đến khu nghỉ ngơi.
Chiến Sĩ Thánh Điện thí luyện tràng.
Trần Thần vẻ mặt khổ sở đứng đó, hắn quả thực không thể nào tin nổi mình vừa rồi đối mặt như thế nào. Mặc dù hắn đối với mình không ôm lấy hi vọng quá lớn. Nhưng vòng thứ nhất lại thảm bại như vậy, trong lòng hắn không thể nào chịu được. Trọng yếu hơn chính là hắn thua trong tay một gã thuẫn chiến sĩ .
Cũng không phải là hắn không phá được phòng ngự đối phương, mà đối phương lại lấy công đối công, tổng cộng chỉ dùng ba chiêu đem hắn đánh tới thua luôn.
Đối diện Trần Thần là một nữ thuẫn chiến sĩ. Thân cao ước chừng ở một thước bảy, tóc dài màu đen cắt tỉa thành đuôi ngựa chỉnh tề , vóc người thon dài. Hai viền lông mày anh khí bức người.
Nếu như chẳng qua là nhìn bề ngoài, người nào cũng không nghĩ đến thiếu nữ vóc người thon dài này lại là một gã chiến sĩ, nhưng ở bên người nàng có một thứ cao chừng một thước tám, độ rộng đạt tới một thước hai, tựa như loại cực lớn ván giường chính là siêu cấp tháp thuẫn. Đây chính là vũ khí duy nhất của nàng , nhìn qua tuyệt đối không thấp hơn 500 cân, đối mặt với Trần Thần điều khiển tung bay như không.
Chiến Sĩ Thánh Điện thí luyện tràng chủ tịch trên đài, một vị lão giả vóc người hùng tráng trợn mắt há mồm nói : "Nha đầu này là thuẫn chiến sĩ hay là cuồng chiến sĩ? Nga, không, ta làm sao cảm thấy nàng càng giống phủ chiến sĩ hơn, các ngươi thấy không, mới vừa rồi tháp thuẫn kia giống như được nàng sử như trọng phủ. Ai dạy ra được tiểu quái vật này vậy?"
Liệp Ma đoàn thi tuyển ngày thứ nhất đấu vòng loại vẫn tiến hành đến đêm mới kết thúc toàn bộ, cuối cùng kết thúc tranh tài không phải là Chiến Sĩ Thánh Điện với số lượng nhiều nhất mà ngược lại là Ma Pháp Thánh Điện.
Vòng thứ nhất vòng loại sau khi kết thúc, các đại Thánh điện có thể ngồi lên chủ tịch đài cũng có một cùng chung một cách nhìn, đó chính là, quái vật mỗi nơi đều có, nhưng năm nay lại đặc biệt nhiều. Chẳng qua mới có một ngày tranh tài mà xuất hiện rất nhiều nhân vật tài hoa tuyệt thế .
Nghe nói, Linh Hồn Thánh điện bên kia, lại có một gã bất quá mới chỉ là tứ giai Triệu Hoán Sư, không biết khiến cho dùng phương pháp gì triệu hồi ra một con cấp tám Địa Ngục Tam Đầu Khuyển, trực tiếp đem đối thủ của hắn hù té xỉu.
Bất quá, các tinh anh dự thi Lục Đại Thánh điện cũng không có tâm tình đi dò xét những tin tức này, mọi người tất cả đều nắm chắc thời gian để quay về chỗ nghỉ ngơi, đấu vòng loại tàn khốc không chỉ là vì cuộc thi vòng loại mà trọng yếu hơn là ngay cả tục tranh tài vô luận ngươi tranh tài ngày thứ nhất kết thúc xong ngày thứ hai lại tiếp tục tranh tài. Đây cũng là khảo nghiệm thật lớn đối với năng lực của khôi phục người dự thi .
Khí lưu vàng nhạt chậm chạp xoay tròn, nơi linh lô bạch nhũ tản mát ra bạch sắc quang mang trở nên càng ngày càng mạnh.
Nội linh lực như sợi tơ vàng không ngừng theo tứ chi tập hợp đến vòng xoáy ở trước ngực, lại theo vòng xoáy xoay quanh khuếch tán trở lại toàn thân. Làm tất cả kinh mạch đều hiện ra màu vàng nhạt sáng bóng .
Long Hạo Thần buổi sáng ngày hôm qua sau khi trở về đã yên lặng tu luyện một ngày thời gian, trong tu luyện trạng thái , hắn thủy chung hấp thu thiên địa linh khí tự bổ sung, nhu cầu đối với thức ăn rất thấp, chẳng qua là tối qua đi ăn một ít đồ vặt. Ngoại trừ thời gian ngắn ngủi bên ngoài có lẽ hắn đã tu luyện một ngày một đêm.
Dưới sự kích thích của dược vật, nội linh lực của hắn tăng trưởng với tốc độ ngay cả Long Hạo Thần cũng có chút cảm giác rung động. Trong thời gian một ngày, nội linh lực của hắn tăng lên ít nhất hai mươi điểm. Theo tốc độ như vậy, nhiều nhất mười ngày nữa, hắn sẽ có cơ hội đánh sâu vào tầng thứ năm. Dĩ nhiên, cấp năm sẽ có xuất hiện bình cảnh , đột phá bình cảnh cần thời gian bao lâu sẽ rất khó nói.
Từ lúc ban đầu tu luyện tới hiện tại, bằng vào Quang Minh Chi Tử thể chất, Long Hạo Thần chẳng bao giờ gặp phải chân chính bình cảnh.
"Hạo Thần, lên đường thôi." Tiếng gõ cửa vang lên, bên ngoài truyền đến thanh âm Lý Hinh .
Kim quang thu liễm, chỗ ngực bạch quang biến mất, Long Hạo Thần tu luyện trong trạng thái tỉnh táo lại, "Ta tới đây."
Mở cửa ra, Long Hạo Thần đầu tiên nhìn thấy chính là nụ cười trên khuôn mặt hưng phấn của Lý Hinh .
"Tỷ, ngươi hôm qua thắng sao." Long Hạo Thần lập tức đoán được nguyên nhân nàng hưng phấn.
Lý Hinh gật đầu, "Thắng, dễ dàng a, chẳng qua là cũng không nhanh như ngươi được. Giai Lộ cũng thông qua vòng thứ nhất, đáng tiếc, Trần Tư cùng Trần Thần . . ."
Long Hạo Thần cả kinh, "Trần đại ca cùng Trần Nhị ca đều thua?"
Lý Hinh than nhẹ một tiếng, nói : "Chiến Sĩ Thánh Điện so với chúng ta cạnh tranh kịch liệt hơn nhiều. Có thể đến đây dự thi cơ hồ cũng là tứ giai cường giả trở lên, muốn từ đó mà bứt phá lên dễ vậy sao. Đi thôi, đi ăn chút điểm tâm, hôm nay vòng tranh tài thứ hai chúng ta còn phải cùng nhau cố gắng nhiều. Hết lần này xong chỉ còn lại tầm 30 người. Mỗi một lần như vậy tranh tài càng thêm khó khăn, đệ đệ, ngươi không thể khinh thường. Ngươi nhất định có thể vào được Top 10."
Ăn cơm đơn giản rồi cùng Dạ Hoa hội hợp, ba người đi tới thánh minh đại thí luyện tràng một lần nữa.
Dạ Hoa nhìn trong mắt Long Hạo Thần thần quang trầm tĩnh , trong lòng âm thầm gật đầu, đứa nhỏ này ngày hôm qua sau khi trở về nhất định là một mực tu luyện, nếu không cũng không có thần hoàn khí túc như vậy. Hi vọng hôm nay vận khí còn có thể giống như hôm qua, có thể xuất chiến sớm một chút.
Trải qua ngày đầu tiên tranh tài, hôm nay số lượng tiến vào thí luyện tràng Kỵ Sĩ trong nháy mắt giảm bớt một nửa, nhân số mặc dù ít, nhưng không khí rõ ràng trở nên khẩn trương hơn. Trải qua các trận tranh tài ngày hôm qua, các thanh niên tinh anh đều thấy được sự tàn khốc của thí luyện, mọi người đều nắm chặt tay quan sát những người xung quanh. Dù sao, cũng không ai biết được kết quả rút thăm mình sẽ gặp ai.
Hôm qua Long Hạo Thần là người đầu tiên ra sân , vì vậy bọn kỵ sĩ dự thi đối với hắn chú ý tương đối nhiều. Long Hạo Thần cũng giống như trước quan sát, có chăng lần này hắn chỉ quan sát một người.
Vừa tiến vào khu nghỉ ngơi, Long Hạo Thần đã thấy được tên kỵ sĩ này. Đây là một kỵ sĩ nhìn qua có vẻ hơn hai mươi tuổi. Thanh niên này thân hình cao lớn, cao ngoài một mét chín, lưng dài vai rộng, một đầu tóc vàng dựng ngắn gọn. Tướng mạo anh tuấn tràn đầy khí chất dương cương, khuôn mặt vuông vức như được đẽo gọt.
Hắn không có áo giáp, mà là mặc một thân trang phục màu đen, tiến vào khu nghỉ ngơi, trực tiếp ngồi xuống ở vị trí trung tâm hàng thứ nhất.
Khí độ thật trầm ổn. Long Hạo Thần trong lòng âm thầm nghiêm nghị. Thanh niên này nhìn qua mặc dù chỉ có hơn hai mươi tuổi, nhưng lại làm cho hắn có một loại cảm giác trầm ổn như núi. Nhất là ánh mắt trầm tư kia, không thể nhìn thấy nửa phần tâm tình. Sau khi ngồi xuống sống lưng thẳng tắp, vẫn không hề nhúc nhích. Giống như là tượng ngồi ở đó vậy.
"Lão sư, người kia là ai vậy?" Long Hạo Thần hướng Dạ Hoa thấp giọng hỏi.