[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm
Theo đôi mắt của thanh niên đầu trọc nọ mở ra, song nhãn trong veo tựa như mặt nước, nhưng lại có sức hấp dẫn lạ kỳ, tựa như có thể hút tâm thần của kẻ khác vào sâu trong đôi mắt ấy, khiến cho kẻ khác cuồng điên.
Thậm chí còn sinh ra ảo giác rằng thân thể của đối phương đang phát sáng, tựa như thần linh, khiến cho người ta bỗng dưng muốn quỳ bái. Loại cảm giác này làm tâm thần của Vương Bảo Nhạc chấn động, tu vi trong cơ thể hắn lập tức vận chuyển, mầm mống thôn phệ cũng nhanh chóng chuyển động, lưu chuyển toàn thân. Chính bản thân Vương Bảo Nhạc cũng không phát hiện, sâu bên trong con ngươi của hắn lại có ánh tím chợt lóe lên!
Màu tím này được hình thành khi ánh sáng tím do Vương Bảo Nhạc hấp thu và dung hợp cùng mầm mống thôn phệ ở quê hương của linh tức. Lúc này, ngay khi nó xuất hiện lại thì thanh niên đầu trọc đang khoanh chân đả tọa kia bỗng nhiên khẽ kêu lên một tiếng, vẻ mặt vốn bình tĩnh vô ba thoắt cái đã chợt đổi, khi nhìn về phía Vương Bảo Nhạc thì lộ ra vẻ hứng thú.
Mà thần sắc của hắn thay đổi, loại sức mạnh chấn nhiếp tinh thần trước đó cũng lập tức dao động, khiến cho toàn thân Lục Tử Hạo run lên. Dường như không thể khống chế nổi, dợm chân bước tới, toàn thân run rẩy như vừa tỉnh cơn mê, thở hồng hộc.
- Đây là thuật pháp gì chứ!
Lục Tử Hạo thất thanh kêu lên, trong mắt hắn tràn ngập cảnh giác và khiếp sợ.
Chẳng màng đến phản ứng của Lục Tử Hạo, thanh niên đầu trọc này nghiêng đầu, tư thái thoạt nhìn có một loại cao quý từ trong khung, tên hộ vệ đứng bên cạnh hắn, cũng là người dự thi của Chiến Võ các lần này lập tức cúi người xuống nghe, hồi sau mới gật đầu, đứng thẳng dậy đi tới chỗ Lục Tử Hạo, mãi cho đến khi đứng ở giữa giao điểm đó thì hắn mới giơ tay ngoắc Lục Tử Hạo một cái như đang khiêu chiến!
Lục Tử Hạo biến sắc, nhìn thanh niên đầu trọc với vẻ kiêng kị, lại quay sang Vương Bảo Nhạc, trong mắt lộ ra vẻ dò hỏi. Dù hắn vốn tính kiêu ngạo nhưng lúc này cũng không dám làm bừa nữa, biết rõ trận chiến này ắt hẳn sẽ vô cùng gian nan, đối phương quá đỗi cường hãn, mà trong lòng hắn thì Vương Bảo Nhạc cũng mạnh vô cùng, cho nên theo bản năng muốn xin giúp đỡ.
- Còn có cả hộ vệ cơ á? Làm màu!
Vương Bảo Nhạc nhíu mày, hừ lạnh một tiếng, không ưa điệu bộ ban nãy của thanh niên đầu trọc kia. Đồng thời hắn cũng cảm nhận được uy áp trên người của hắn ta, có thể nói đây là người mạnh nhất trong số tất cả những đối thủ mà mình từng gặp, vậy nên hắn cũng khoanh chân ngồi xuống, thản nhiên mở miệng.
- Tử Hạo, cứ đánh đi, đây là trận so tài của ngươi! Một đánh một mà thua thì là chuyện của ngươi, nhưng muốn hai đánh một thì phải hỏi xem Vương Bảo Nhạc ta có cho phép hay không!
Nghe Vương Bảo Nhạc nói thế, Lục Tử Hạo thầm thở phào nhẹ nhỏm, mặc dù hắn có xích mích với Vương Bảo Nhạc thật, nhưng lúc này đây, những lời Vương Bảo Nhạc nói ra lại khiến hắn thấy an lòng. Hắn ngẩng đầu lên nhìn gã tu sĩ mặc áo giáp đang ngoắc mình, trong mắt bừng lên chiến ý, gầm to một tiếng, đột nhiên lao đến.
Tốc độ cực nhanh, ngay sau khi đến gần thì hắn bấm niệm pháp quyết, năm thanh Phi Sương kiếm xung quanh lập tức phá không bắn tới, lại có bùa bị hắn ném ra, hóa thành tiếng nổ lớn, còn gã tu sĩ mặc áo giáp tím kia thì nhếch môi cười lạnh, giơ chân phải ra giẫm mạnh một cái, linh khí lập tức dấy lên như gió lốc từ dưới chân của hắn, đánh thẳng đến chỗ Lục Tử Hạo.
Rõ ràng Lục Tử Hạo có ưu thế ở sự linh hoạt và tốc độ hơn, lúc này lách người né tránh rồi tiếp tục ra tay.
Chỉ mới một chốc thôi thì hai người đã lao vào đánh nhau liên hồi.
Trận này dù cho Vương Bảo Nhạc không bắn pháo hoa thì vẫn khiến không ít người thuộc quân đội, quan viên liên bang và cao tầng của đạo viện Phiêu Miểu ở trên không trung chú ý.
- Hắn chính là đệ tử của người nọ à?
Trên khán đài phía quân đội, vị Chu tướng quân kia nheo mắt lại, nhìn về phía thanh niên đầu trọc nọ.
- Hắn tên là Lý Vô Trần, đệ tử thân truyền duy nhất của thái thượng trưởng lão thuộc đạo viện Phiêu Miểu, quyền hạn của ta không thể xem được lai lịch và hồ sơ của hắn.
Chu Lộ ngồi bên cạnh thấp giọng nói tiếp.
- Đương nhiên là ngươi không xem được rồi... Hắn năm nay hai mươi tuổi rồi...
Ánh mắt Chu tướng quân trở nên thâm thúy, sau đó có hàn quang lóe lên, nhưng nhanh chóng bị hắn ép xuống, trong lòng thầm đọc tên của thanh niên đầu trọc đó vài lần, im lặng không nói gì.
Cùng lúc đó, phía quan viên liên bang cũng chú ý tới thanh niên đầu trọc kia, rõ ràng bọn họ cũng biết rõ sư thừa của đối phương, nhưng không có biến hóa lạ kỳ nào như Chu tướng quân, cùng lắm cũng chỉ khá để ý mà thôi.
Nhưng sau khi tất cả trưởng lão của đạo viện Phiêu Miểu nhìn thấy thanh niên đó thì đều lộ ra vẻ phức tạp, ngay cả trung niên áo đỏ cũng như thế. Sâu trong mắt ông, nơi kẻ khác không nhìn tới cũng lóe hàn quang.
Lúc này ở giao điểm liên tục có tiếng nổ mạnh vang lên, cả Vương Bảo Nhạc và thanh niên đầu trọc đó đều khoanh chân ngồi im, ánh mắt nhìn chằm chằm nhau như đang so bì, hồi lâu sau Vương Bảo Nhạc thấy chán quá nên mới ho khan một tiếng.
- Vị sư huynh này, ngươi cứ nhìn ta mãi làm gì thế?
- Ta đang nhìn kiếp trước kiếp này của ngươi.
Thanh niên đầu trọc thản nhiên cất lời.
Nghe thế thì Vương Bảo Nhạc lộ rõ vẻ khó hiểu, cảm thấy tên này rõ là thần kinh.
Mà lúc này, ở điểm giao nhau, trận so tài của Lục Tử Hạo và tu sĩ mặc áo giáp tím kia đã trở nên gay cấn hơn, rõ ràng Lục Tử Hạo đang ở thế hạ phong, dù sao thì cả tu vi lẫn kinh ngiệm thực chiến của hắn đều không bằng đối thủ.
Mắt thấy mình sắp sửa thua đến nơi thì tu sĩ mặc áo giáp tím kia đột nhiên rút lui, thân thể lóe lên một cái, chợt quay về bên cạnh thanh niên đầu trọc nọ, ôm quyền cúi đầu với Vương Bảo Nhạc.
- Ta và ngươi ngang tay!
Lục Tử Hạo ngẩn ra, đang định mở miệng thì trong mắt thanh niên đầu trọc ngồi kia đột nhiên lóe lên vẻ kỳ dị, khẽ hếch cằm nhìn Vương Bảo Nhạc rồi nhẹ giọng mở lời.
- Vậy bây giờ chúng ta đấu thử một trận đi!
Hô hấp của Lục Tử Hạo trở nên dồn dập, nhìn thanh niên đầu trọc kia, lại nhìn Vương Bảo Nhạc, dù cho hắn có chậm tiêu đến mấy thì lúc này cũng hiểu rõ mục tiêu của hai người bọn họ vốn không phải mình mà là Vương Bảo Nhạc!
Thậm chí hắn còn ngờ rằng rất có thể đối phương đã dùng cách gì đó, biết được Vương Bảo Nhạc là phụ chiến của mình nên mới đến tham chiến, rõ ràng hắn ta ắt phải có bối cảnh không hề tầm thường nên mới sắp xếp được việc gặp Vương Bảo Nhạc ngay trận cuối này để so tài!
Nghĩ đến đây, trong mắt Lục Tử Hạo ánh lên vẻ phức tạp, nhưng cũng không nhiều lời mà chỉ quay về đứng im bên cạnh Vương Bảo Nhạc.
Vương Bảo Nhạc ngẩng đầu lên nhìn thanh niên đầu trọc nọ, thực ra ngay khi nhìn thấy đối phương thì hắn đã có cảm giác dường như đối phương ngồi đó là vì chờ mình.
Chỉ là việc này rất lạ, cho nên Vương Bảo Nhạc không nghĩ nhièu, nhưng hiện tại đối phương đã làm trắng ra như thế, khiến hắn không kềm được mà hỏi.
- Chúng ta có quen nhau à?
- Sư phụ nói có vài người có tiềm lực rất lớn, bảo ta mời họ cùng giúp đỡ nhau đi tới, ngươi là một trong số đó. Nhưng ta thấy cũng thế mà thôi, chẳng qua cân nhắc cho ngươi một cơ hội nên mới tìm ngươi đấu một trận để kiểm tra ấy mà!
Thanh niên đầu trọc ngẩng đầu lên, thản nhiên đáp lời, dường như có một loại khí thế phát ra từ người hắn khi thốt nên những lời này.
- Có thể nói chuyện đàng hoàng được không? Đừng có làm màu nữa ấy?
Vương Bảo Nhạc cũng cạn lời, giơ tay phải ôm trán, nhưng ngay khi hắn giơ tay lên thì không phải vỗ trán mà đập mạnh xuống đất.
Ầm một tiếng, thân ảnh của hắn nhờ lực đánh này mà đột nhiên phóng lên như một mũi tên, nháy mắt tựa như dán sát mặt đất bay thẳng đến chỗ thanh niên đầu trọc nọ.
Tất cả vô cùng lưu loát, ra tay bất ngờ mà lại gọn gàng, Vương Bảo Nhạc cũng triển khai tốc độ tối đa, khiến cho hắn trông cứ như đang bay, tu vi cũng bộc phát toàn diện, linh khí quanh thân tạo thành gió lốc, nhìn từ xa thì khí thế cực kỳ kinh người, thoắt cái đã tới gần giơ tay tung một trảo.
Tất cả diễn ra quá nhanh, ngay cả thanh niên đầu trọc cũng ngẩn ra, rõ ràng không kịp phản ứng lại, nhưng gã hộ vệ mặc áo giáp tím bên cạnh thì như thể ý nghĩa đời này của là bảo vệ Lý Vô Trần vậy, bản thân hắn lại giỏi thực chiến, luôn luôn chú ý hành động của Vương Bảo Nhạc, ngay lúc này hắn biến sắc, vội lao lên ngăn cản.
Tiếng nổ mạnh đột nhiên vang lên, toàn thân tu sĩ áo giáp tím nọ chấn động dữ dội, vẻ mặt kinh hoảng, máu tươi trào ra bên khóe miệng, hắn lảo đảo lùi lại, nhưng hành động ngăn cản của hắn cũng có tác dụng khiến cho tốc độ của Vương Bảo Nhạc chậm lại phần nào.
Thanh niên đầu trọc kia thở dồn, nhờ vào chút thời gian này, ngay khi Vương Bảo Nhạc tới gần thì hắn cũng kịp lùi lại, tránh thoát được một trảo đánh lướt qua ngang mặt của Vương Bảo Nhạc, tay phải giơ lên, cách không ấn một cái về phía Vương Bảo Nhạc.
Giữa cả hai người lập tức nổ tung, một cỗ cự lực đột nhiên quét ngang, khiến cho thân thể Vương Bảo Nhạc không thể không lùi lại, trong mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối.
- Phản ứng cũng nhanh đấy, nhưng là hai đánh một, chẳng thể xem là hảo hán được.
- Ngươi vô sỉ, lại đi đánh lén!
Thanh niên đầu trọc tức giận quát to, lúc này hắn rốt cuộc không giữ nổi vẻ bình tĩnh nữa, vội vàng lùi lại.
- Rốt cuộc cũng ngừng làm màu rồi đấy à?
Vương Bảo Nhạc trừng mắt.
Tất cả những người ngồi trên khán đài giữa không trung thấy thế thì trong mắt đều lóe lên dị sắc, nhất là ánh mắt của Chu tướng quân và tu sĩ áo đỏ nọ lại càng sáng hơn.
- Hay lắm!
Chỉ có Chu Lộ là thoáng bất mãn, lầm bầm một câu.
- Đây là đánh lén, có hay ho gì đâu!
- Đi học ở đạo viện Bạch Lộc đến hỏng cả não luôn rồi à? Bảo thủ quá!
Chu tướng quân nhướng mày, hiếm khi lại lên tiếng răn dạy.