[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm
- Hả?
Lục Tử Hạo không cần biết người khác ngạc nhiên hay vui mừng, dù sao lúc này hắn đã hoàn toàn ngu người trước cảnh Vương Bảo Nhạc đột nhiên bùng nổ rồi.
Nhưng hắn chỉ kêu a một tiếng, Vương Bảo Nhạc đã vỗ đùi cái đét, âm thanh vang lên nghe cũng sục sôi.
- Chuẩn bài, giá loại pháp khí này đúng là phải ba nghìn linh thạch.
Cảnh này làm cho Lục Tử Hạo trợn mắt há mồm.
Chỉ là một màn quảng cáo cố tình nhét vào, theo đám người bên ngoài đảo Thượng Viện, dù hạt châu này đúng vô cùng tốt nhưng giá cả như thế cũng bất hợp lý quá. Nhất là bây giờ bọn họ đều bị chỗ của Vương Bảo Nhạc thu hút, đến mức ngay cả cuộc thi Chiến Võ các dường như cũng kém hấp dẫn hơn rồi.
Có điều bất kể thế nào thì hạt châu Kim Chung tráo cũng đã hoàn toàn nổi danh rồi, có thể nói đảo Thượng Viện hiện giờ hầu như không ai không biết đến nó. Cho dù là những học sinh cũ có tu vi Chân Tức cấp năm cũng không thể không biết.
Giờ phút này, trong vẻ mặt cổ quái của mọi người, Vương Bảo Nhạc vẫn hùng dũng như cũ, hắn lại vỗ đùi một cái, vẻ mặt hưng phấn.
- Thế nhưng... Hôm nay có một tin tức cực HOT, một trăm đạo hữu đặt hàng trước sẽ được giảm giá, chỉ cần một nghìn linh thạch mà thôi. Mọi người không nghe lầm đâu, chỉ cần một nghìn linh thạch là có thể mang hạt châu chí bảo này đi rồi!
Vương Bảo Nhạc rao to, cũng nói số truyền âm của mình ra. Vừa nói xong thì nhẫn truyền âm của hắn đã rung lên liền hồi.
Các tin tức ùn ùn đến, Lục Tử Hạo và hai học sinh Chiến Võ các đã thua cuộc ngu người, bọn họ thấy nhẫn truyền âm của Vương Bảo Nhạc rung đến sắp nổ tung luôn rồi.
Chỉ trong chớp mắt mà đã có mấy trăm tin báo, Vương Bảo Nhạc vô cùng kích động, hai mắt sáng rực lên. Mặc dù hắn đã lường trước màn quảng cáo của mình sẽ không công cốc, nhưng cũng không ngờ hiệu quả lại tốt đến vậy.
Thực ra giá một nghìn linh thạch tuy so ra không thấp nhưng cũng không đến mức không chấp nhận nổi, nhất là khi nó còn là pháp khí cấp hai hoàn mỹ, lại thêm màn quảng cáo chân thật như thế, bất kể là nghiên cứu hay sử dụng đều không tệ. Dù cảm thấy quảng cáo này hơi giả tạo thì cũng dư sức nhận được mấy trăm đơn hàng.
Thậm chí hai học sinh đã thua của Chiến Võ các thấy hạt châu này hot đến vậy, cộng thêm đã tự mình thử nghiệm nên cũng lập tức lên tiếng hỏi mua. Vương Bảo Nhạc hứng chí lập tức giảm giá cho hai người.
- Các ngươi thật tinh mắt!
Vương Bảo Nhạc cười ha ha, giao dịch với hai học sinh Chiến Võ các dưới ánh mắt nhìn chằm chằm của mọi người. Hắn kéo tên Lục Tử Hạo vẫn còn ngây người tiến thẳng đến chỗ con đường đi lộ ra sau khi màn sáng biến mất.
Bây giờ dù pháo hoa đã tàn từ lâu, quảng cáo của Vương Bảo Nhạc cũng đã kết thúc, nhưng bất kể là đài cao trên trời hay các học sinh bên ngoài đảo Thượng Viện vẫn còn không ít người dõi theo chỗ của Vương Bảo Nhạc, tiếng nghị luận vang lên không dứt.
- Tên Vương Bảo Nhạc này sẽ không làm quảng cáo ở mỗi sân luôn đấy chứ...
- Nói vậy ta lại chờ mong món pháp khí hắn sẽ quảng cáo tiếp theo đây.
Đám người bàn tán, đạo viện Phiêu Miểu và quân đội trên đài cao cũng liếc mắt nhìn Vương Bảo Nhạc và Lục Tử Hạo đang đi trên đường núi.
Vương Bảo Nhạc không thèm quan tâm đến sự chú ý của người khác, hắn đang hăm hở, lúc nhìn sang bên cạnh thì mới phản ứng lại, vẻ mặt Lục Tử Hạo vô cùng khó coi, tựa như sắp sửa phun miểng vào mặt hắn đến nơi. Vương Bảo Nhạc vỗ vai Lục Tử Hạo, nói vẻ hào phóng.
- Lục Tử Hạo, chúng ta là thân thích, khi về sẽ chia ba bảy nhé!
Hắn vừa nói xong, Lục Tử Hạo vốn đang nổi bão lập tức ngưng lại, sau đó... cơn bão bất giác tan thành mây khói.
- Ta là kẻ có nguyên tắc, ta chỉ lấy phần thù lao thuộc về ta mà thôi!
Lục Tử Hạo thầm hừ một tiếng, nhịp tim bất giác tăng tốc, bắt đầu tính toán xem mình sẽ được chia bao nhiêu. Nhưng tính đi tính lại, hắn lại nghĩ đến chuyện Vương Bảo Nhạc ra tay cướp danh tiếng của mình, cơn tức lại dâng lên.
- Vương Bảo Nhạc, Lục Tử Hạo ta sẽ không vì tiền tài mà cúi mình. Ta nói cho ngươi biết, chuyện lúc trước coi như không tính, nhưng từ trận thứ hai, ngươi đừng hòng cướp danh tiếng của ta. Đây là cuộc thi đấu của ta!
- Biết rồi, biết rồi. Nào, mặc bộ giáp này vào rồi đi đánh đi!
Vương Bảo Nhạc thấy dáng vẻ lại sắp bùng cháy của Lục Tử Hạo thì vội vã khuyên mấy câu, ném cái áo giáp vàng sáng lóa ra.
Lục Tử Hạo đang tức điên ruột, vừa nhìn thấy bộ áo giáp lập tức tịt ngòi, hắn lại thầm hừ một tiếng, cảm thấy mình không phải đang làm trái nguyên tắc... Sau đó tăng tốc đi đến điểm giao nhau thứ hai cùng với cái tên Vương Bảo Nhạc đang hớn hở kia.
Điểm giao nhau đầu tiên là mười sáu lấy tám, bây giờ điểm giao nhau thứ hai là tám lấy bốn. Đội có thể tiến vào vòng tám lấy bốn này không còn ai yếu cả, người nào cũng có chỗ độc đáo riêng. Cho nên Vương Bảo Nhạc và Lục Tử Hạo đều không dám lơ là.
Nhất là Vương Bảo Nhạc, tiếp thu bài học lần trước, lúc này hắn và Lục Tử Hạo vừa mới đến điểm giao nhau đã lập tức lấy hạt châu Kim Chung tráo đặt dưới chân mở ra. Ánh sáng vàng hiện lên, Vương Bảo Nhạc đứng đó vỗ ngực.
- Tử Hạo, đến phiên ngươi rồi đấy, cố lên!
Lục Tử Hạo cảm nhận được thành ý của Vương Bảo Nhạc, hắn hít sâu, định lên tiếng.
- Tới đi, Tử Hạo, lên!
Vương Bảo Nhạc lập tức nhắc nhở, Lục Tử Hạo giật mình, ánh mắt lộ vẻ sắc bén, hắn quay đầu nhìn về một con đường khác, lập tức thấy một đôi nam nữ đang nhanh chóng đi đến.
Người đàn ông kia khôi ngô cao lớn, ánh mắt sáng rực, mặc một bộ giáp màu tím, quanh người còn có ba phi kiếm bảo vệ, không hề tầm thường chút nào. Mà phía sau hắn chính là một cô gái có vóc dáng nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo ngọt ngào, trên cổ tay trắng nõn đeo một chuỗi lục lạc, tiếng lục lạc vang leng keng theo mỗi bước chân.
Không chỉ vậy, bên người cô gái còn có ba con sói hung ác cao hơn nửa người. ánh mắt chúng nó tối tăm, vừa chạy nhanh vừa gầm nhẹ, nhe hàm vô cùng sắc bén ra, vừa nhìn đã thấy vô cùng khát máu.
- Ngự thú sư!
Lục Tử Hạo nhướng mày, nhưng mắt hắn lập tức lóe sáng, dù hắn không muốn đấu với học sinh của Ngự Thú các, vì dẫu sao bọn họ cũng có thể triệu hoán mãnh thú, đánh nhau với họ rất phiền phức, nhưng lúc này đã gặp phải thì ý chí chiến đấu của hắn cũng dâng cao.
Hắn phất tay một cái, năm thanh Phi Sương kiếm lập tức bay ra, khí tức băng hàn vờn quanh khiến hắn trông như một chiến thần, chạy thẳng đến chỗ đại hán Chiến Võ các kia.
Đồng tử của đại hán Chiến Võ Các co rụt lại, không thèm nhìn đến Vương Bảo Nhạc đang được màn sáng phòng hộ vây quanh, sải bước đâm thẳng về phía Lục Tử Hạo như một con thú lớn.
Trong nháy mắt hai người đã va chạm với nhau, lúc tiếng vang truyền ra, phi kiếm của bọn họ cũng va chạm trên không trung, nỗ lực đột phá vòng vây của đối phương, đồng thời bùa chú bay lượn, thậm chí còn tung quyền cước ra đọ thể lực.
Sự dũng mãnh của Lục Tử Hạo đã thể hiện ra hết vào lúc này. Bất kể là điều khiển Phi Sương kiếm hay là biến hóa thuật pháp của bản thân hắn đều mạnh mẽ vô song. Lúc niệm chú, tay phải hắn rõ ràng cong lên tản ra khí đen, đồng thời còn tung một cú đấm.
Mặc dù đại hán kia không tầm thường nhưng cũng không phải đối thủ của Lục Tử Hạo. Hắn ta biến sắc, cô nàng nhỏ nhắn kia lạnh lùng bấm tay niệm chú, ba con sói quanh cô ta lập tức gầm lên, trực tiếp xông thẳng đến chỗ Lục Tử Hạo.
Ba con sói tốc độ không chậm, hàm răng chúng bén nhọn như lưỡi cưa, cắn một cái thì ngay cả pháp khí cũng có thể bị cắn đứt.
- Ôi, cô chơi kỳ thế, làm vậy không phải là ức hiếp người ta sao!
Vương Bảo Nhạc thấy thế thì nhịn không được bèn hô lên.
Cô nàng kia quay đầu nhìn Vương Bảo Nhạc đầy vẻ khinh thường, chẳng những không ngừng tay mà còn nhảy về phía Lục Tử Hạo.
Nhưng dù vậy Lục Tử Hạo vẫn có thể đấu ngang tay với bọn họ, do Phi Sương kiếm được Vương Bảo Nhạc bỏ thêm từ lực dẫn dắt, cho nên khi điều khiển không cần tiêu hao quá nhiều linh lực. Thêm nữa bộ giáp của Lục Tử Hạo cũng được Vương Bảo Nhạc chế tạo cực kỳ chắc chắn, thậm chí còn có tác dụng phản chấn.
Vì thế Lục Tử Hạo càng đánh càng hăng.
Thấy Lục Tử Hạo không sao thì Vương Bảo Nhạc cũng yên lòng. Hắn lấy một chiếc thùng gỗ nhỏ từ trong vòng tay trữ vật ném ra, cái thùng gỗ kia lập tức bay lên không trung rồi nổ tung.
Trong nháy mắt pháo hoa bùng nổ, rực rỡ vô cùng, cho dù là trên không hay đảo Thượng Viện thì đều ghé mắt nhìn qua, ngay cả đại hán và cô gái kia đều biến sắc. Lúc trước bọn họ đã nhìn thấy pháo hoa nhưng không rõ tình hình ra sao, giờ lại thấy thì lập tức cảnh giác.
Lục Tử Hạo vẻ mặt bi phẫn, Vương Bảo Nhạc ở bên trong màn sáng ho khan một tiếng, chắp tay hướng lên trời.
- Chư vị tiền bối, chư vị đồng môn, hãy nhìn nơi này...
- Mỗi lần gặp phải học sinh của Ngự Thú các, hẳn là mọi người đều rất đau đầu đúng không? Dù sao bọn họ cũng có mãnh thú đi kèm, đánh nhau như vậy thì chúng ta sẽ chịu thiệt lắm. Các ngươi xem, con... bạn thân Lục Tử Hạo của ta bây giờ đang lâm vào tình huống như vậy đây. Vậy thì... Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?
Giọng Vương Bảo Nhạc lần nữa sục sôi, tuy hắn suýt nữa thì gọi nhầm là con trai, may mà phản ứng kịp. Hắn khoát tay.
- Hôm nay Vương Bảo Nhạc ta xin trân trọng giới thiệu cho mọi người một món pháp khí, tên là... Câm miệng!