[Dịch] Tam Thốn Nhân Gian - Sưu Tầm
Thuận lợi hấp thu Chân Tức năm tấc, cảm nhận được linh căn dài năm tấc trong đan điền của mình, tâm trạng của Vương Bảo Nhạc lại càng tốt đẹp hơn, nhất là lúc này chỉ cần hắn muốn thì có thể tìm một chỗ yên tĩnh để bế quan, trực tiếp bước vào Chân Tức.
Loại cảm giác này giống như khi đánh bạc mà chỉ có ăn chứ không có thua, khiến cho Vương Bảo Nhạc hí hửng lôi một túi đồ ăn vặt ra vừa đi vừa ăn.
Đặc biệt là khi nhớ tới vẻ mặt tức điên của gã thanh niên bên Việt Nam thì hắn lại càng đắc ý hơn nữa.
- Tên đó cũng tội thật, chọc ai không chọc, lại đi chọc đến ta! Nếu như hắn có thể đẹp trai như ta thì bảo đảm vẫn có thể gặp được thêm một linh căn năm tấc hữu duyên khác nữa.
- Tiếp theo chính là sáu tấc, sau đó là bảy tấc!
Vương Bảo Nhạc cười ha hả, thong thả dạo bước trong quê hương linh tức, bởi vì hắn đã có linh căn năm tấc rồi nên dù có gặp phải linh căn biến hóa thành bọ dạng của hắn cũng chẳng sao, chỉ cần không phải sáu tấc thì chúng sẽ không lao lên nữa.
Thế là Vương Bảo Nhạc lại càng thoải mái hơn, lúc tìm kiếm cũng không thèm che giấu thân ảnh của mình, tăng nhanh tốc độ tìm kiếm. Thời gian dần trôi qua, vài ngày sau, Vương Bảo Nhạc đứng trên một đỉnh núi, một quyền đánh tan linh căn bảy tấc, sau khi hấp thu phần khí tức màu xanh kia thì hắn ngửa mặt lên trời cười vang.
“Rốt cuộc cũng đến được bảy tấc rồi, tiếp theo chính là đi tìm linh căn tám tấc! Một khi tìm được và hấp thu nó thì ta không cần phải áp chế nữa, có thể đột phá Cổ Võ, bước vào Chân Tức rồi!”
Nghĩ đến việc có thể thuận lợi vào đảo Thượng Viện, trong lòng Vương Bảo Nhạc vô cùng hưng phấn. Thế là hắn bắt đầu hành trình tìm kiếm linh căn tám tấc trong quê hương linh tức này.
Quê hương linh tức này có phạm vi không nhỏ, trước đó Vương Bảo Nhạc bị linh căn đuổi theo nên không kịp quan sát kỹ, sau đó lại phải che giấu tung tích, hiện tại rốt cuộc cũng không cần phải sợ gì nữa, vậy nên trong quá trình tìm kiếm này hắn cũng lần lượt bắt gặp học sinh của bốn đạo viện lớn.
Trong đó phần lớn đều đang truy đuổi và tìm kiếm linh căn bốn hoặc năm tấc, sau khi những học sinh đó nhìn thấy Vương Bảo Nhạc xong thì đều lộ ra vẻ cảnh giác, mấy hôm nay tiếng tăm của Vương Bảo Nhạc có thể nói là đã lan xa khắp quê hương linh tức này rồi.
Gần như ai cũng biết đến hết.
Thời gian trôi qua, phạm vi tìm kiếm của Vương Bảo Nhạc cũng rộng dần, chỉ là mặc dù đoạn đường này gặp được không ít học sinh của bốn đạo viện lớn, linh căn cũng nhiều, thậm chí còn gặp lại cả linh căn chín tấc kia thêm lần nữa nhưng mãi mà không tìm được tám tấc!
Dần dần, Vương Bảo Nhạc cũng ý thức được chắc hẳn số lượng linh căn tám tấc cực kỳ ít, nhất là khi hắn gặp được Ngô Phần của đạo viện Thánh Xuyên, phát hiện trên người của hắn cũng tràn ngập uy áp linh căn ngang ngửa với mình, hắn lập tức ý thức được đối phương cũng là bảy tấc.
Ngô Phần cũng thấy Vương Bảo Nhạc, ánh mắt co rụt lại, chỉ gật đầu một cái rồi đi sang hướng khác.
Vương Bảo Nhạc nghiêm mặt nhìn bóng lưng của Ngô Phần.
- Xem ra dù người trở thành bảy tấc không nhiều lắm nhưng cũng không phải là không có, tất cả mọi người đều đang tìm tám tấc... Mà tám tấc được gọi là linh căn vạn năng, một khi xuất hiện thì chưa chắc đã cần phải hữu duyên, tất cả những người đạt tới bảy tấc đều có thể tranh đoạt nó!
- Cho nên ai tìm được trước thì ưu thế của kẻ đó là lớn nhất!
Trong lúc trầm ngâm, Vương Bảo Nhạc cũng đẩy nhanh tốc độ, phạm vi tìm kiếm lại càng lớn hơn.
Dần dà, hắn cũng gặp được rất nhiều bạn học của đạo viện Phiêu Miểu, có thể giúp được thì hắn đều ra tay giúp đỡ, từ chỗ bọn họ, Vương Bảo Nhạc biết được khoảng thời gian mình ẩn nấp thì trong bốn đạo viện cũng xuất hiện những người có thành tựu rất kinh khủng, dù tiếng tăm vẫn không hoành tráng bằng hắn.
- Trác Nhất Tiên của đạo viện Bạch Lộc, nghe nói người này đã đạt tới linh căn bảy tấc, đang tìm tám tấc đấy!
- Còn có cả cô gái hỏa linh thể trời sinh tên Lý Di kia nữa, cô ta được trời ưu ái hết sức, mấy ngày trước cũng đã đến trình độ bảy tấc rồi!
- Ngô Phần của đạo viện Thánh Xuyên cũng thế, trước đó có người thấy hắn đang đối chiến với linh căn bảy tấc hữu duyên của mình, giờ chắc cũng đã thành bảy tấc rồi!
- Cả Triệu Nhã Mộng của đạo viện của chúng ta nữa, cô ấy được chú ý gần bằng học thủ ngươi luôn đấy, thực ra linh thể của cô ấy còn hấp dẫn Chân Tức hơn cả Lý Di nữa, ta nghe nói tuần trước cô ấy cũng đã thành bảy tấc rồi!
Nghe những học sinh của đạo viện Phiêu Miểu nói vậy, trong lòng Vương Bảo Nhạc cũng biết đại khái về những người cạnh tranh với mình, áp lực cũng lớn hơn một chút, vội vàng rời đi tiếp tục tìm kiếm.
Nhưng tám tấc thật sự quá hiếm, lại qua ba ngày mà Vương Bảo Nhạc vẫn không tìm được, chẳng qua hắn lại tìm được một người quen...
Người này chính là Đỗ Mẫn.
Lúc này Đỗ Mẫn đang thở hồng hộc, mồ hôi đầm đìa chiến đấu với linh căn sáu tấc đã biến thành bộ dạng của cô ta, mặc dù tu vi đã đến Phong Thân nhưng dù sao cô ta cũng xuất thân từ hệ Đan Đạo, chiến lực có phần hơi kém, mà nay đan dược của cô ta đã dùng sắp hết cả rồi.
Nên dù cô ta tìm được linh căn sáu tấc có duyên với mình nhưng đánh hồi lâu mà không làm gì được đối phương, có phần chật vật và đuối sức, thậm chí trông có vẻ như đánh không nổi nữa.
Trong lúc cô ta cảm thấy lo lắng, thậm chí còn định lấy thẻ ngọc ra cầu cúu thì bị Vương Bảo Nhạc tình cờ đi ngang qua trông thấy, hai mắt của hắn ta lập tức sáng rực lên, vội đổi hướng đi thẳng đến chỗ Đỗ Mẫn, người còn chưa tới mà giọng đã oang oang.
- Lép cưng, có cần anh đẹp trai giúp hông nà!
Đỗ Mẫn cũng trông thấy Vương Bảo Nhạc, mặc dù bình thường cô có ghét hắn thật nhưng bây giờ trong lúc mình cần giúp đỡ nhất thì sự xuất hiện của Vương Bảo Nhạc lập tức khiến cô vui mừng, đang định mở miệng nhưng nghe Vương Bảo Nhạc kêu cái biệt danh kia lên thì mặt ngươi lập tức sa sầm.
- Cái tên béo chết giẫm nhà ngươi, bỏ đi, ta không cần ngươi giúp!
Đỗ Mẫn trừng mắt nhìn Vương Bảo Nhạc một cái, tiếp tục chiến đấu với linh căn sáu tấc của mình.
Thấy Đỗ Mẫn kiên quyết như thế, trong mắt Vương Bảo Nhạc lóe lên vẻ tán thưởng.
- Lép cưng, anh thích điểm này của cưng, cố gắng lên nhé, anh hộ pháp cho cưng!
Nói xong Vương Bảo Nhạc hí hửng ngồi kế bên nhìn, còn lấy đồ ăn vặt ra vừa nhai rôm rốp vừa quan sát trận chiến.
Thấy Vương Bảo Nhạc lại còn lấy đồ ăn vặt ra nhai như thế, Đỗ Mẫn cảm thấy trong lòng bừng lên cơn tấc, ngay cả chiến đấu với linh căn sáu tấc ở trước mặt cũng có phần lựng khựng, hồi lâu sau cô mới dằn lòng, cắn răng muốn chế phục linh căn.
Chỉ là chiến lực do linh căn sáu tấc huyễn hóa ra đã không hề tầm thường nữa rồi, Đỗ Mẫn nóng vội thế này khó mà trấn áp được.
- Lép cưng, gọi một tiếng anh ơi đi rồi anh giúp cho, sao hả?
Vương Bảo Nhạc thấy thế thì hai mắt càng sáng hơn, cao giọng hô to.
Đỗ Mẫn nghe Vương Bảo Nhạc nói vậy thì càng giận hơn nhưng tính cô vốn đã quật cường, dù nay thể lực sắp không chống đỡ nổi nhưng vẫn cắn răng không ừ hử gì.
Thấy thế, Vương Bảo Nhạc đành thở dài.
- Thôi bỏ đi, cô đấy, cứng đầu quá thể, chỉ đùa chút thôi mà cần gì giận thế chứ.
Vương Bảo Nhạc cất túi ăn vặt đi, phủi mông một cái, thân thể thoắt cái đã lao lên, tốc độ vượt xa Đỗ Mẫn, gần như chỉ nháy mắt đã chạy đến bên cạnh cô, tay trái đột nhiên gió lên cắt ngang Đỗ Mẫn và thân ảnh Chân Tức, khiến thân ảnh đó lùi lại vài bước.
Sau đó nắm đấm tay phải của hắn tung ra, ầm một tiếng, toàn thân linh căn sáu tấc chấn động dữ dội, lùi lại thêm lần nữa, Vương Bảo Nhạc thoắt cái đã lẻn ra sau lưng linh căn sáu tấc này, gầm nhẹ tung thêm một quyền!
- Vỡ cho ta!
Một quyền này hắn đã dùng toàn lực, tạo ra tiếng nổ vang “bùm bùm”, khí thế khổng lồ, trực tiếp đánh vào lưng của linh căn sáu tấc này, khiến cho toàn thân của nó bị đánh lảo đảo bổ nhào về phía Đỗ Mẫn, thân thể cũng bắt đầu vỡ vụn, khi đến chỗ Đỗ Mẫn thì không chịu nổi nên nổ tung, hóa thành một luồng khí tức màu xanh bị hút vào trong cơ thể của cô.
Đỗ Mẫn kích động, thân thể run nhẹ, linh căn năm tấc trong cơ thể đã bị thay thế, biến thành sáu tấc!
Thấy Đỗ Mẫn đã hấp thu xong thì thân thể Vương Bảo Nhạc lóe lên, tiếp tục hành trình tìm kiếm linh căn tám tấc, trước khi đi còn mở miệng trêu một câu.
- Em lép à, không cần cảm ơn anh đẹp trai của em đâu, anh đi trước nhé.
Vương Bảo Nhạc nói xong thì thân ảnh đã đi xa, Đỗ Mẫn trừng mắt nhìn bóng lưng Vương Bảo Nhạc một hồi, sau đó mới hừ một tiếng nhưng trong mắt chỉ đong đầy toàn ý cười.
“Tên béo chết giẫm này cũng có ưu điểm đấy chứ, chẳng qua là mồm thối quá, chỉ thích chọc giận người khác!”
Thực ra Đỗ Mẫn không phải người đầu tiên mà Đỗ Mẫn giúp đỡ, thực ra trên đường đi, phàm là gặp bạn học của đạo viện Phiêu Miểu thì hắn đều ra tay giúp đỡ, khiến bọn họ hấp thu linh căn Chân Tức dễ dàng hơn.
Chẳng qua là vì quen thân với Đỗ Mẫn quá, trước khi cả hai vào đạo viện Phiêu Miểu lại là oan gia đấu khẩu với nhau nhiều năm, nên lúc này mới trêu vài câu. Lúc này hắn lại tiếp tục tìm kiếm đến tận hoàng hôn, những sắc thái rực rỡ trên bầu trời cứ đến hoàng hôn là lại thay đổi phần nào, vô cùng sống động và kỳ dị.
Sau khi nhìn sắc trời thì Vương Bảo Nhạc định đổi sang hướng khác mà tìm nhưng đúng lúc này hán đột nhiên giật mình, cúi đầu lật tay phải một cái, lấy một cái thẻ ngọc đang liên tục lóe lên, phát ra ánh sáng đỏ rực như máu.
Đây đúng là thứ mà đạo viện đã cho học sinh mượn để cầu cứu trong lúc hiểm nguy!