[Dịch] Nhân Đạo Chí Tôn
– Trận thế tầng thứ bảy này mới phá cách đây không lâu, chính thành chủ Hãm Không Thành tự mình ra tay.
Tên quản sự kia dẫn đám người Chung Nhạc đi tới tầng thứ bảy trong ngọn núi lửa, nói với vể mặt đầy kính trọng:
– Thành chủ thành Hãm Không thế hệ này chính là người mạnh nhất, với tài trí thông thiên, năng lực ngút trời, thực lực cũng vô cùng mạnh mẽ! Sau khi phá được trận thế tầng thứ bảy, ngài ấy bị thương nặng, bắt buộc phải bế quan tu dưỡng. Nếu không phải ngài bế quan chưa ra, Lưu Hoàng đảo chủ và Cẩm Tú đảo chủ sẽ không bị thương nặng, càng không bị đám tiểu bối Kiếm Môn truy sát.
Chung Nhạc nghe vậy mà khiếp sợ:
– Một mình thành chủ Hãm Không Thành lại có thể phá được trận thế tầng thứ bảy ư?
– Không phải là một mình, mà số cường giả chết ở tầng này đã không biết bao nhiêu rồi.
Tên quản sự đáp:
– Trước khi thành chủ Hãm Không Thành phá trận, trận thế tầng bảy này đã bị các đời cường giả của Yêu tộc ta phá đi hơn nửa, nên thành chủ mới có thể thuận lợi phá giải được nó như vậy. Nên biết rằng, trước đây dù có người phá được trận thế thì cũng khó mà toàn thân trở ra, thường đều chết trong lúc giải trận, hoặc là chết ở trong tòa trận pháp tiếp theo. Mà thành chủ Hãm Không Thành có thể thoát thân, đã là thành công rất lớn rồi! Quan trọng nhất là, thành chủ Hãm Không Thành đang tuổi tráng niên, tu vi và thực lực sẽ còn tăng lên rất nhiều, tương lai rất có thể ngài ấy còn trở thành Yêu thần ấy chứ!
Chung Nhạc nghe vậy sắc mặt đầy nghiêm trọng, bởi môn chủ hiện thời của Kiếm Môn đã già rồi, mà thành chủ Hãm Không Thành lại đương lúc tráng niên, tình hình này rất là bất lợi cho Kiếm Môn và Đại Hoang.
“Kiếm Môn ta loạn trong giặc ngoài, thế cục thật quá bất ổn. Bốn cao thủ trẻ hiện chưa đạt tới trình độ một mình có thể đảm đương tất cả, mà trong Kiếm Môn lại có cường giả cấu kết với Thiên Tượng Lão Mẫu mưu đồ gây rối, giờ lại thêm một tên thành chủ Yêu tộc với tài trí và mưu lược kiệt xuất như vậy, đây chẳng phải là trời muốn diệt Nhân tộc ở Đại Hoang ư?” Chung Nhạc thầm nghĩ.
– Trận thế tầng thứ tám chưa được phá giải, chiến trường chiến đấu với bốn tên cường giả trẻ của Kiếm Môn chính là ở nơi đây!
Tên quản sự kia dẫn đám người Chung Nhạc đi vào tầng thứ tám. Chung Nhạc lập tức cảm giác được dao động của cường giả truyền tới. Bên trong trận thế tầng thứ tám này phải có hơi trên một trăm luồng khí tức cực kỳ mạnh của các cường giả Yêu tộc.
Nơi đây rất rộng lớn, là một nơi thích hợp để chiến đấu. Vô luận là cao thủ Kiếm Môn hay cường giả trẻ của Yêu tộc thì đều có thực lực mạnh mẽ, nếu giao thủ bên ngoài sẽ khiến tòa Cô Hà thành này tổn hại nghiêm trọng, thậm chí sẽ khiến vô số Yêu tộc tử thương. Mà giao chiến ở nơi đây, cho dù có hư hại thì cũng là phá đi trận pháp trong lòng núi lửa, chẳng những không gây thiệt hại cho Yêu tộc, mà còn giúp cho bọn chúng phá giải trận thế tầng thứ tám nhanh hơn!
“Vị thành chủ Cô Hà thành Cô Hồng Tử này là kẻ đa mưu túc trí, tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có tướng kiêu hùng.”
Chung Nhạc lập tức hiểu ra ý tưởng của Cô Hồng Tử, thầm nghĩ: “Y mời bốn vị cao thủ Kiếm Môn ta tới đây quyết đấu, không chỉ là để tiêu diệt bọn họ, mà còn muốn mượn sức bốn người này để thử uy lực của trận thế tầng tám.”
Tuy chưa gặp Cô Hồng Tử, nhưng Chung Nhạc đã có thể tưởng tượng người này khó chơi tới mức nào. Nếu kẻ này tiếp tục trưởng thành, chắc chắn sẽ là một nhân vật vô cùng đáng sợ. Lại nghe đám Hổ Văn Sinh, Bạch Tú Sĩ nói thì Cô Hồng Tử này là thiên tài trẻ tuổi của Yêu tộc, còn rất trẻ đã được phong làm thành chủ Cô Hà thành, có thể thấy Hãm Không Thành coi trọng y như thế nào.
Chung Nhạc lại khẽ nhíu mày, thầm nghĩ: “Đám người Phương Kiếm Các, Phong Vô Kỵ biết rõ đây là hiểm cảnh, là cạm bẫy, sao bọn họ vẫn tiến vào nơi đây?
Người khác thì Chung Nhạc không rõ, nhưng hắn từng được gặp Phương Kiếm Các. Kẻ này chỉ với một kiếm thôi đã triển lộ ra thực lực mạnh mẽ đầy khí phách trong số những cao thủ mà Chung Nhạc từng gặp. Một mình xông vào Ma Khư, thừa dịp linh của Thiên Tượng Lão Mẫu còn chưa sống lại liền vung kiếm chém Thiên Tượng, có cả dũng cả mưu, chứ đâu có phải hạng người lỗ mãng.
“Chẳng lẽ bọn họ nắm chắc rằng sẽ thoát thân được?” Chung Nhạc thầm nghĩ.
Không gian tầng thứ tám trong núi lửa rộng lớn hơn mấy tầng kia rất nhiều, những vách núi to lớn hình nấm, bên dưới là các cây cột dung nham. Đám người Chung Nhạc đi tới nơi này, đứng trên một vách đá, thấy không trung bốn phía thi thoảng lại tóe ra tia lửa, ngọn lửa như tạo nên những đồ đằng văn lộng lẫy mà phức tạp giữa không trung.
Đó là thần văn, vừa phức tạp vừa tinh diệu, vừa xuất hiện liền phóng ra một con viêm long từ trong đồ đằng văn, trông vô cùng hung ác, một lúc lâu sau mới tiêu tan.
Mỗi một con viêm long ấy khiến người ta có cảm giác áp bách hệt như đang phải đối mặt với viêm long chân chính, long uy bao la, gần như bằng với khí thế mà cường giả cấp thủ lĩnh mới tỏa ra được.
Trong không gian rộng lớn này, ánh lửa lúc ẩn lúc hiện. Những con viêm long dài gần dặm lượn lờ giữa không trung, trông vô cùng khủng bố. Còn đám Luyện khí sĩ Yêu tộc đứng trước mặt viêm long thì thật bé nhỏ.
Vù!
Một con viêm long từ từ xuất hiện đằng trước vách đá nơi đám người Chung Nhạc đang đứng, thân thể khổng lồ kia từ từ bơi đi, ma sát với vách núi bắn ra tia lửa, thậm chí đá còn bị đốt chảy thành dung nham. Đám người Chung Nhạc, Hổ Văn Sinh và tay quản sự đứng trên vách núi, thấy chỉ một cái vảy của viêm long thôi cũng đã khổng lồ hơn bọn họ rất nhiều, long lân trơn bóng chiếu rọi hình dáng của bọn họ.
Đám người Bạch Tú Sĩ mềm oặt người ra, bị long uy ép cho ngồi bệt dưới đất. Thân là Yêu tộc, huyết thống trời sinh của loài rồng áp chế bọn họ rất mạnh.
Chung Nhạc thì chẳng thèm để ý long uy, lơ đễnh nhìn khắp nơi. Giữa các vách núi là những cây cầu treo nối liền với nhau, hiển nhiên thành chủ Hãm Không Thành cũng định phá giải phong cấm với sát trận ở nơi đây. Một trăm lẻ tám tòa sát trận, một trăm lẻ tám vách núi hình nấm, có tất cả năm tòa nối liền nhau, hẳn là phấ giải năm tòa sát trận.
Trên vách núi thứ tư có một con huyền quy rất lớn, như một ngọn núi chiếm cứ nơi kia. Đó là tọa quỵ của Phương Kiếm Các. Còn trên ba vách núi còn lại thì đều là cường giả Yêu tộc tới đây xem trận chiến này.
Trái với dự đoán của mọi người, nơi này chẳng hề có trận chiến kinh thiên động địa nào, ngược lại đám người Phương Kiếm Các lại đang cười nói vui vẻ với đám cao thủ trẻ tuổi của Yêu tộc, trông không có vẻ gì là kẻ địch sống chết với nhau cả.
Trên vách núi thứ năm tỏa ra ánh sáng hoa mỹ, trên không kết xuất đám mây, nhìn từ xa hệt như mây lành, tỏa ra ánh vàng chói lóa như một tòa lương đình. Mấy vị cao thủ Nhân tộc và Yêu tộc đều không ngồi thì đứng ở trên đó.
Người Chung Nhạc quen nhất là Phương Kiếm Các, hông đeo trường kiếm, ngọc thụ lâm phong, vẻ mặt đầy bình tĩnh.
Trong đình còn có một nam tử trẻ tuổi tay cầm một chiếc ô màu trắng đang mở, gác trên đầu vai, vẻ mặt ôn hòa nhìn thiếu nữ đang đánh đàn trong đình. Cô gái kia trông khá thanh tú, mười ngón tay thon dài di chuyển trên một chiếc huyền cầm đặt trên gối, tiếng đàn tình tang du dương vang vọng trong núi lửa, cho người ta cái cảm giác rung động tới tâm can.
“Tên vạm vỡ to lớn như tháp sắt, mặt đầy râu quai nón kia chắc chắn là Lôi Hồng của Lôi Hồ thị!”
Chung Nhạc thầm nghĩ: “Nam tử Lôi Hồ thị đều cường tráng như tháp sắt, lại để râu quai nón, trông như đều được đúc ra từ một khuôn mẫu vậy. Mà thiếu nữ kia ắt hẳn là Quân Tư Tà của Quân Sơn thị rồi. Trong số tứ đại cao thủ trẻ tuổi thì chỉ có mình Quân Tư Tà là nữ mà thôi.”
Hắn quay sang nhìn nam tử cầm ô kia, thầm nghĩ: “Như vậy kẻ này chính là Phong Vô Kỵ, cùng xuất thân từ thị tộc lớn nhất Đại Hoang với môn chủ Kiếm Môn, Phong thị!”
Tân Hỏa vẫn giữ im lặng. Chung Nhạc thấy vậy thì không khỏi kỳ quái:
– Này Tân Hỏa, người này chính là Phong thị, huyết mạch trực hệ của Phục Hy, là thần tộc Phục Hy thuần huyết mà ngươi tìm kiếm bấy lâu sao, sao ngươi lại không có động tĩnh gì vậy?
– Kẻ này không phải Thần tộc Phục Hy thuần huyết, huyết mạch trong cơ thể hắn chỉ đặc hơn ngươi một chút mà thôi, không phải người thừa kế mà ta muốn tìm. Thần tộc Phục Hy thuần huyết rất dễ phân biệt, đầu người mình rắn, thần tính thiên minh, mi tâm có nhãn thần nhìn thấu thiên địa.
Tân Hỏa lắc đầu, có phần thất vọng:
– Phong thị là thế gia vọng tộc đệ nhất thời Phục Hy năm đó, là huyết mạch trực hệ của Phục Hy, nay đã không thể tìm ra được thần tộc Phục Hy thuần huyết nữa ư?
Chung Nhạc nghe vậy thì có phần thất vọng, cũng có phần nhẹ nhõm. Nếu thật sự tìm được Thần tộc Phục Hy thuần huyết rồi, sợ rằng Tân Hỏa sẽ rời bỏ hắn. Thời gian ở chung vừa qua đã khiến hắn có tình cảm sâu sắc với ngọn lửa nhỏ bé này, lòng thật không nỡ để hắn đi.
Nhưng tìm một người thuộc thần tộc Phục Hy thuần huyết là chuyện mà hắn đã hứa với Tân Hỏa. Nếu vài năm nữa mà không tìm được Phục Hy thuần huyết, e rằng Tân Hỏa sẽ lụi tàn vĩnh viễn.
“Mấy người kia hẳn là cường giả Yêu tộc tới từ Hãm Không Thành, đệ tử của thành chủ Hãm Không Thành!”
Chung Nhạc nhìn lại thì thấy cường giả Hãm Không Thành có bốn người, hai nam hai nữ, trong số đó có một nam tử dáng người cao lớn, khoác áo khoác dài màu đen với bộ lông dày mượt, cùng Lôi Hồng đứng đó, tôn nhau lên trông thật thú vị.
Mà nam tử còn lại thì dáng người thấp bé, chưa tới năm thước, khoác một bộ lân giáp sáng rực, nhìn không ra nguyên hình. Còn hai nữ tử kia một người thì trông thanh thuần như nước, rất giống nữ nhân Nhân tộc. Người kia thì quyến rũ như lửa, đẹp đẽ thướt tha. Nhưng mà phía sau hai người đều có đuôi trắng.
– Long tiên sinh, vị kia chính là Cô Hồng Tử, thành chủ Cô Hà thành.
Tên quản sự chỉ về phương xa. Chung Nhạc nhìn theo, thấy người này có vẻ thanh tú, không nhìn ra cái dáng vẻ của một bá chủ chưởng quản lãnh thổ cả vạn dặm của Yêu tộc, mà lại giống như một công tử gia đình quý tộc trong Nhân tộc.
“Càng là kẻ như vậy thì càng đáng sợ.” Chung Nhạc thầm nghĩ.
Vị quản sự kia giới thiệu tiếp:
– Nam tử mặc áo lông cừu đen kia là đại đệ tử của Hãm Không thành chủ, Lãng Thanh Vân. Vị nam tử có vóc dáng thấp bé kia là tam đệ tử, Quý Thanh Sơn, thiếu nữ mặc ít là nhị đệ tử, tên là Xích Luyện Nữ, còn cô mặc nhiều là tứ đệ tử, tên là Liên Tâm.
Chung Nhạc khẽ gật đầu, lòng thầm nghĩ: “Cho dù bọn họ thắng thua thế nào, ta cũng phải xuống chỗ truyền tống trận ở tầng cuối cùng để lên mặt trăng!”
Một khúc ca hết, tiếng đàn dần dừng lại. Cô Hồng Tử vỗ tay khen ngợi:
– Tiếng đàn rất hay, giọng hát của Lôi sư huynh thật hùng tráng, tiếng đàn của Quân sư tỷ lại du dương, khiến ta thật chẳng muốn ăn thịt các người chút nào.
Quân Tư Tà bật cười, nói:
– Cô Hồng sư huynh, hãy giao Lưu Hoàng đảo chủ và Cẩm Tú đảo chủ ra đây, tiểu muội sẽ làm chủ tha cho ngươi khỏi chết.
Bên dưới chiếc dù trắng, Phong Vô Kỵ mỉm cười:
– Quân sư muội, đừng tùy tiện làm chủ.
– Phong sư huynh sát khí nặng quá đó.
Cô Hồng Tử cất tiếng cười vang, nói:
– Các vị là khách của Yêu tộc, nếu đã tới đây rồi thì tất nhiên phải thưởng thức cảnh đẹp của Yêu tộc ta rồi. Các vị mau xem, bảo vật kia lại bay lên rồi.
Đột nhiên hào quang sáng ngời mà mang theo vẻ lạnh lẽo bắn ra từ trong lòng đất, chiếu sáng lòng núi lửa. Mặc dù là đám viêm long kia cũng chẳng thể che khuất được ánh sáng chói lóa này.
Đám cường giả Yêu tộc đều nhìn xuống. Đám người Phong Vô Kỵ, Phương Kiếm Các cũng nhìn theo, lòng không khỏi hoảng sợ.
Sâu bên dưới lòng đất, một viên minh châu đang từ từ mọc lên. Ánh sáng kia tỏa ra từ viên minh châu này. Không chỉ như vậy, mọi người còn cảm giác được sự lạnh lẽo truyền tới, thậm chí như muốn đóng băng cả ngọn núi lửa.
Nên biết rằng trận pháp trong núi lửa là sát trận thần cấp, nguy hiểm vô cùng, mà ngọn núi lửa này lại là suối nguồn năng lượng cho những đại trận kia, vậy mà khí lạnh tỏa ra từ viên minh châu lại như sắp đóng băng cả ngọn núi, có thể thấy nó mạnh tới cỡ nào?
– Bảo vật của thần…
Tên quản sự bên cạnh Chung Nhạc lẩm bẩm:
– Nghe nói cứ đêm trăng tròn là bảo vật này lại mọc lên, tỏa ra ánh sáng chói lóa.
“Bởi vì nó vốn là mặt trăng.” Chung Nhạc dở khóc dở cười, thầm nghĩ.