[Dịch] Long Hổ Phong Vân [Bạch Y Phương Chấn Mi]
Trong đại viện của Trường Tiếu bang.
Ngoài đại viện là tầng tầng hộ vệ dày đặc như thùng sắt, còn trong đại viện lại rất yên tĩnh, giống như không có một người nào.
Không, có người, có một người.
Người này mặc một bộ trường bào màu trắng, đứng giữa đình viện, mặt trời chiếu lên người hắn giống như biến thành ánh trăng, không hề nóng nực đốt người, ngược lại có vẻ âm trầm lạnh lẽo, khiến cho chiếc bóng của hắn vừa cao, vừa lớn, vừa dài.
Người này chắp tay sau lưng, giống như đang nhìn trời, cũng giống như đang nhìn đất, càng giống như chẳng nhìn gì cả, nhưng tất cả mọi thứ chung quanh đều lần lượt rơi vào trong mắt hắn. Chẳng hạn như trong Thiết Huyết đường có một tên thủ vệ ngủ gật khi làm nhiệm vụ, hình phạt là cắt đi ngón út; trong Kình Đại viện có một cây hòe già ngã xuống, vừa trồng lại một cây dâu nhỏ.
Hắn đang nghĩ, Trường Tiếu bang hoành hành giang hồ mấy chục năm, luôn nói là làm, cho dù đối với người mình cũng tàn nhẫn như vậy. Chỉ có tàn nhẫn mới khiến thuộc hạ sợ hãi phục tùng, giống như tên thủ vệ của Thiết Huyết đường kia, sau này chắc chắn sẽ không dám ngủ lúc đang làm việc nữa.
Những người khác cũng sẽ không dám ngủ gật khi đang làm nhiệm vụ. Mà Trường Tiếu bang đã ăn sâu bén rễ trên giang hồ, trong võ lâm, lá cờ uy chấn tám phương, danh dương bốn biển đã được dựng lên, bây giờ nên thay một lá cờ mới hoàn toàn khác, đó là minh chủ võ lâm, thiên hạ về một.
Người này vừa suy nghĩ vừa đắc ý, quay người khẽ cười một tiếng. Chỉ thấy hắn khoảng năm mươi tuổi, ba chòm râu đen buông thẳng xuống ngực, trên đầu đội một chiếc khăn nho sĩ, giống như một lá cờ nhỏ màu trắng tung bay phần phật. Nhưng sắc mặt của hắn lập tức trở nên trầm trọng, bởi vì hắn nhớ tới Thí Kiếm sơn trang. Nhớ tới Thí Kiếm sơn trang thì hắn lại không thể yên lòng.
Trên giang hồ hiện giờ, thế lực có thể đối kháng với Trường Tiếu bang chỉ có Phong Vân tiêu cục và Thí Kiếm sơn trang. Phong Vân tiêu cục thanh thế to lớn, nằm ở Khai Phong xa xôi, cục chủ là Long Phóng Khiếu, “Cửu Đại Quan Đao” của y tuy danh chấn giang hồ, nhưng nước xa không cứu được lửa gần, không uy hiếp được Trường Tiếu bang. Chỉ có Thí Kiếm sơn trang cùng ở thành Trường An, Tư Đồ Thập Nhị cũng là người đức cao vọng trọng. Những năm gần đây tuy Trường Tiếu bang ngày càng người đông thế mạnh, nhưng Thí Kiếm sơn trang cũng dần dần hùng mạnh, đã trở thành mối họa ngầm của Trường Tiếu bang. Cho nên nhất định phải tiêu diệt Thí Kiếm trang trước, Trường Tiếu bang mới có thể xưng bá võ lâm.
Người này đang suy nghĩ, đột nhiên nói:
- Khuất Lôi?
Bên ngoài tường viện sau lưng người này bỗng có một người nhảy vọt lên, giống như một cây dùi lớn cắm thẳng xuống đất, sau đó khom người nói:
- Bái kiến bang chủ!
Tăng Bạch Thủy cũng không xoay người, hai hàng lông mày nhíu lại, hỏi:
- Ngươi đã đứt tay trái?
Khuất Lôi lễ độ cung kính nói:
- Vâng.
Trong lòng lại thầm giật mình, Tăng bang chủ lại có thể từ âm thanh lúc mình đáp xuống đất nghe ra được tay trái mình bị đứt.
Hai hàng lông mày của Tăng Bạch Thủy giãn ra, trầm giọng hỏi:
- Kẻ nào làm?
Khuất Lôi oán hận nói:
- Phương Chấn Mi, Ngã Thị Thùy, Quách Ngạo Bạch.
Tăng Bạch Thủy cau mày nói:
- Ba người bọn chúng đánh một mình ngươi? Không thể nào.
Khuất Lôi căm hận nói:
- Không phải. Là ba người bọn chúng không hẹn mà cùng ra tay, Quách Ngạo Bạch thu hút sự chú ý của tôi, Phương Chấn Mi khống chế cổ tay tôi, Ngã Thị Thùy một chưởng chặt xuống…
Tăng Bạch Thủy bỗng xoay người, hai mắt bắn ra ánh sáng như đốm lửa. Tuy rằng Khuất Lôi quyền đánh thiên hạ, nhưng cũng sợ đến tâm thần chấn động. Chỉ nghe Tăng Bạch Thủy nói:
- Ngã Thị Thùy lại dám đả thương ngươi?
Khuất Lôi vội nói:
- Hắn còn nói với Phương Chấn Mi rằng hắn muốn tiêu diệt Trường Tiếu bang.
Đột nhiên xương cốt toàn thân Tăng Bạch Thủy kêu lên lách cách, hai mắt bắn ra ánh sáng như lửa đỏ, nhưng trong nháy mắt lại khôi phục như cũ, hờ hững nói:
- Không hề gì, dù sao loại người muốn làm anh hùng hào kiệt như bọn chúng chỉ là những kẻ ngồi ăn không dám nói. Sáng mai quyết chiến với Phương Chấn Mi, chỉ sợ hắn sẽ không còn mạng trở về.
Khuất Lôi nghe vậy liền ngẩn ra, hỏi:
- Xin hỏi bang chủ làm sao biết được ngày mai Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy sẽ quyết chiến?
Tăng Bạch Thủy lạnh nhạt nói:
- Kẻ mà ngươi muốn bắt sao rồi?
Khuất Lôi vội cúi đầu, nói:
- Ty chức đáng chết! Bởi vì…
Tăng Bạch Thủy cười nói:
- Ngươi không cần giải thích, ta đã biết tất cả rồi. Hiện giờ con gái và con trai của Tư Đồ Thập Nhị đang bị nhốt trong Thiết Huyết đường, đêm nay Tư Đồ Thập Nhị hoặc Phương Chấn Mi sẽ tự tới nạp mạng.
Khuất Lôi ngạc nhiên nói:
- Bang chủ, Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm không phải được bọn Phương Chấn Mi đưa về Thí Kiếm sơn trang à? Tại sao lại…
Tăng Bạch Thủy cười lạnh nói:
- Ngươi nghĩ Thí Kiếm trang là nơi an toàn của Tư Đồ Thập Nhị sao?
Khuất Lôi bỗng tỉnh ngộ, cười nói:
- Thì ra là hắn! Ha ha… lần này công lao của hắn thật lớn! Đáng thương cho Tư Đồ lão nhi còn không phát giác ra!
Đột nhiên từ ngoài tường vang lên một giọng nói:
- Phương Trung Bình bái kiến bang chủ!
Tăng Bạch Thủy lạnh nhạt “ừ” một tiếng. Một người áo trắng phi thân vào trong, vừa thấy Khuất Lôi liền kinh ngạc nói:
- Phó bang chủ, sao tay của ngài…
Khuất Lôi căm phẫn nói:
- Là ta quanh năm đánh nhạn, hôm nay lại bị nhạn mổ mù mắt, đừng nói nữa!
Tăng Bạch Thủy đột nhiên hỏi:
- Mấy ngày nay bị Mã Nhị của Thí Kiếm trang và Quách Ngạo Bạch của Hàm Ưng bảo đến quấy nhiễu, rốt cuộc mất bao nhiêu người?
Phương Trung Bình đáp:
- Ty chức đã điều tra, đám người Mã Nhị kia đã giết Thanh kỳ hương chủ Tôn Ngọc Đường, Bạch kỳ hương chủ Triệu Côn và Hồng kỳ kỳ chủ Thẩm Tứ, còn Quách Ngạo Bạch đêm qua xông vào bang giết Lam kỳ hương chủ Hưu Siêu Nguyên, Hắc kỳ kỳ chủ Tạ An Chính và Bạch kỳ đường chủ Nghê Hướng Thiên, ngoài ra đêm qua đệ tử của Thanh Kỳ đường và Lam Kỳ đường tử thương khoảng hơn bảy mươi người, đệ tử của Bạch kỳ đường cũng thương vong một chút.
Tăng Bạch Thủy hừ lạnh một tiếng, nói:
- Kẻ địch mới đến một người, ngươi lại không bắt giữ được hắn, mà thương vong trong bang lại nhiều như vậy, ngươi chịu trách nhiệm được không?
Phương Trung Bình cúi đầu nói:
- Vâng, ti chức đáng chết. Nếu không phải Phương Chấn Mi cố ý cản trở, Quách Ngạo Bạch chắc chắn đã chết rồi.
Tăng Bạch Thủy cười lạnh nói:
- Nếu không phải ngươi thua dưới tay Phương Chấn Mi, ta đã sớm dùng bang quy xử trí ngươi rồi.
Phương Trung Bình nghe được liền giật mình. Tăng Bạch Thủy lập tức nói với Khuất Lôi:
- Hiện nay trong vòng mấy trăm dặm, còn bang phái nào có thể gây họa không? Còn môn phái nào ủng hộ Thí Kiếm trang không? Ngươi nói thử xem!
Khuất Lôi nói:
- Chỉ có Hàm Ưng bảo, Hàm Bích lâu và Thanh Vân tiêu cục.
Tăng Bạch Thủy “ừ” một tiếng, nói:
- Nói tiếp đi!
Khuất Lôi đĩnh đạc nói:
- Phía đông là Hàm Ưng bảo. Bảo chủ Quách Thiên Định sở trường Thất Trùng Thiên kiếm pháp, nghe nói đã luyện tới Cửu Trùng Thiên, vượt qua tất cả những người tu luyện loại kiếm pháp này. Mỗi khi Thí Kiếm sơn trang gặp nguy, Hàm Ưng bảo chắc chắn sẽ dốc sức tương trợ; mỗi lần Hàm Ưng bảo gặp nạn, Thí Kiếm sơn trang cũng nhất định sẽ phái người cứu giúp. Cho nên muốn diệt Thí Kiếm sơn trang, trước tiên phải trừ Hàm Ưng bảo.
Tăng Bạch Thủy lạnh nhạt nói:
- Rất tốt.
Khuất Lôi lại nói tiếp:
- Phía nam là Hàm Bích lâu. Hàm Bích lâu thoạt nhìn chỉ là lầu ngói, nhưng lại có thực lực nhất định. Người đứng đầu Âu Dương Tảo Nguyệt là nữ trung hào kiệt, những nữ nhân thanh lâu yếu ớt trong khu vực này đều dựa vào bà ta che chở. Bà ta là chí giao của Tư Đồ lão nhi, tuy rất ít khi lui tới, nhưng lại canh phòng cho nhau. Hai đứa con gái nuôi của bà ta là Công Tôn U Lan và Công Tôn Nguyệt Lan đều tài năng xinh đẹp, tinh thông văn võ. Công Tôn Nguyệt Lan có một người bạn thân, chính là Ngã Thị Thùy…
Nói đến đây, trên mặt Khuất Lôi lại hiện lên vẻ căm phẫn.
Tăng Bạch Thủy nói:
- Nói tiếp đi!
Khuất Lôi dừng một chút, sau đó nói tiếp:
- Phía bắc là Thanh Vân tiêu cục. Thanh Vân tiêu cục là một trong ba phân cục lớn của Phong Vân tiêu cục Khai Phong phủ. Hai phân cục khác là Phi Vân tiêu cục và Trì Vân tiêu cục, năm ngoái đều đều bị chúng ta đập tan rồi, chỉ còn lại Thanh Vân tiêu cục mạnh nhất. Cục chủ Hô Diên Nhất Định được xưng là “Kim Tiên Vô Địch”, hiện giờ đang ở cùng với cục chủ chạy trốn của Phi Vân tiêu cục là “Phi Vân Thập Bát Chưởng” Tiết Chính Âm, cộng thêm người sống sót duy nhất nhưng võ công cao nhất của Trì Vân tiêu cục là “Tuyết Hoa Thần Kiếm” Tương Thanh Phong. Ba người này liên thủ, khiến cho Thanh Vân tiêu cục rất khó đối phó. Hô Diên Nhất Định, Long Phóng Khiếu và Tư Đồ Thập Nhị tình như anh em, một khi Thí Kiếm sơn trang gặp nạn, Thanh Vân tiêu cục tuyệt đối sẽ không ngồi nhìn. Hơn nữa chúng ta trước sau hủy đi Phi Vân tiêu cục và Trì Vân tiêu cục, Tiết Chính Âm và Tương Thanh Phong đã sớm muốn phản kích Trường Tiếu bang. Cho nên muốn độc bá Trung Nguyên, nhất định phải diệt trừ Thanh Vân tiêu cục, Hàm Bích lâu và Hàm Ưng bảo.
Tăng Bạch Thủy nói tiếp:
- Nói rất hay! Bây giờ chính là lúc diệt trừ bọn chúng!
Hai người Khuất Lôi, Phương Trung Bình nghe được đều giật mình. Tăng Bạch Thủy lạnh lùng nói:
- Chúng ta đã nghỉ ngơi dưỡng sức một khoảng thời gian, bây giờ chính là lúc xuất chinh. Ba mối họa ngầm này dĩ nhiên phải diệt trừ trước. Quách Ngạo Bạch đã giết người của Trường Tiếu bang ta, chúng ta sẽ hủy cả hang ổ của hắn, Hàm Ưng bảo phải chó gà không tha! Ngã Thị Thùy đã chặt một tay của ngươi, ngươi hãy giết chết người mà hắn yêu quý nhất! Sau khi chúng ta diệt trừ Thí Kiếm trang, sớm muộn gì cũng sẽ quyết chiến với Phong Vân tiêu cục, trước tiên hủy đi tay chân của Phong Vân tiêu cục vươn đến nơi này, cũng là chuyện quan trọng trước mắt.
Nói đến đây, Tăng Bạch Thủy bỗng ngửa mặt lên trời cười lớn:
- Ngã Thị Thùy hẹn Phương Chấn Mi vào sáng ngày mai, vậy tối nay nhất định ở lại Hàm Bích lâu, trời chưa tảng sáng hắn sẽ lên đường… chính là như vậy. Khuất Lôi, bây giờ ngươi lập tức dẫn người đi Hàm Ưng bảo, giết đến gà chó không tha! Phương Trung Bình, ngươi dẫn theo nhiều người một chút, san bằng Thanh Vân tiêu cục! Sau đó khi tối nay còn chưa kết thúc, các ngươi đợi Ngã Thị Thùy rời khỏi thì hợp sức tấn công Hàm Bích lâu.
Khuất Lôi và Phương Trung Bình rất phấn chấn, nghiêm trang nói:
- Rõ!
Tăng Bạch Thủy nhìn lên trời cười lớn nói:
- Đêm nay ta sẽ ngồi đợi Tư Đồ Thập Nhị hoặc Phương Chấn Mi. Bất kể là ai, Thí Kiếm trang không thể thiếu đi đầu não, Tư Đồ Thập Nhị càng không thể mất đi cánh tay phải như Phương Chấn Mi! Cho dù là ai tới, ta đều sẽ khiến hắn tới được nhưng không đi được. Đi đi!
Khuất Lôi và Phương Trung Bình cùng kêu lên:
- Cười lớn trên thiên hạ, chỉ một giang sơn này!
Trong tiếng cười lớn của Tăng Bạch Thủy, Khuất Lôi và Phương Trung Bình lui về phía sau, quay người rời đi. Tăng Bạch Thủy đột nhiên ngưng cười, hỏi:
- Khuất Lôi, tay trái của ngươi có thuận tiện không?
Khuất Lôi xoay người nói:
- Đa tạ bang chủ, chút thương thế này, chỉ cần có địch để giết, có chuyện để làm, tôi sẽ quên đi đau đớn.
Tăng Bạch Thủy cười nói:
- Rất tốt, ngươi luôn luôn rất dũng mãnh.
Sau đó ngạo nghễ nói:
- Trong vòng một ngày, chúng ta phải hủy Hàm Ưng bảo, phá Hàm Bích lâu, diệt Thanh Vân tiêu cục, hơn nữa phải giết Ngã Thị Thùy, chém Phương Chấn Mi, tự mình lấy mạng Tư Đồ Thập Nhị, xóa sổ Thí Kiếm sơn trang, xưng bá võ lâm, mình ta xưng vương! Ha ha ha ha ha ha ha…
Giọng nói như cú đêm truyền thẳng ra ngoài chín tầng mây.