[Dịch] Long Hổ Phong Vân [Bạch Y Phương Chấn Mi]

Chương 7 : Đại hiệp áo đen Ngã Thị Thùy


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

- Cưỡi ngựa tình thâm nhớ cố nhân, suối nhỏ soi hoa thấm trúc xanh, đàn tranh trâm ngọc ẩn trong màn. Đây chính là lúc “gió xuân xanh biếc bờ Giang Nam”. Khi Phương Chấn Mi và Quách Ngạo Bạch đang nói đến say sưa, song song đi về phía trước, đột nhiên có một con tuấn mã bờm đen đi qua. Trên ngựa có một hán tử áo đen nằm ngẩng mặt, đầu gối lên đùi ngựa, dùng nón trúc che mặt, mặc cho ngựa đi lại vẫn vững như Thái Sơn. Chợt nghe hán tử kia cao giọng ngâm nga, âm thanh vang dội và hùng tráng. Phương Chấn Mi khẽ cười, hát tiếp: - Rời nhà đã lâu dầm mưa nắng, sao vơi nỗi nhớ lại qua thu, gió đêm chiều tối vẫn bi sầu. Đại hán áo đen kia đột nhiên bật lên, vững vàng ngồi dậy, ghìm cương ngựa lại, chậm rãi gỡ nón trúc xuống. Đó là một thanh niên mày rậm mắt sáng, lại nghe hắn nói từng chữ từng câu: - Cuối cùng ta đã đợi được ngươi. Phương Chấn Mi khẽ cười nói: - Đại hiệp Ngã Thị Thùy? Đại hán áo đen gật đầu nói: - Thực ra ngươi đã sớm nhận ra ta rồi. Phương Chấn Mi cười nói: - Ngươi ở nơi này chờ ta? Ngã Thị Thùy lạnh lùng nói: - Là chờ ngươi, chờ ngươi quyết đấu! Quách Ngạo Bạch nghe vậy liền sững sốt. Từ lâu hắn đã nghe đến uy danh của đại hiệp Ngã Thị Thùy, không ngờ hôm nay lần đầu gặp mặt, lại nghe Ngã Thị Thùy muốn quyết đấu với Phương Chấn Mi. Phương Chấn Mi nói: - Hình như chúng ta không có lý do quyết chiến. Ngã Thị Thùy trầm giọng nói: - Không được! Phương Chấn Mi lạnh nhạt nói: - Vậy xem như ta thua được không? Ta vốn không phải đối thủ của ngươi. Ánh mắt Ngã Thị Thùy buồn bã, lập tức nói: - Không! Chúng ta phải tử chiến một trận! Sau trận chiến này, trong chúng ta chỉ một người có thể còn sống trở về. Quách Ngạo Bạch ở bên cạnh nghe được liền tức giận nói: - Ngã Thị Thùy! Ngươi đừng tưởng rằng mình võ công cao cường, để thiếu gia chiến một trận với ngươi! Ngã Thị Thùy hờ hững nhìn Quách Ngạo Bạch một cái, nói: - Ngươi là ai? Phương Chấn Mi cười nói: - Thiếu bảo chủ của Hàm Ưng bảo, nhân tài mới nổi trong võ lâm, kiếm thử giang hồ Quách Ngạo Bạch Quách thiếu hiệp. Ngã Thị Thùy quan sát Quách Ngạo Bạch một chút, sau đó nói: - Hắn là anh kiệt, ta không muốn giết hắn. Phương Chấn Mi than: - Bởi vì ta không phải anh kiệt, cho nên ngươi muốn giết ta? Gió thổi qua rừng cây, cành xuân khẽ lay, hoa xuân uyển chuyển, không ngừng quấy nhiễu một hồ nước xuân. Ngã Thị Thùy buông mắt nói: - Không. Ngươi cũng là anh kiệt, nhưng trong hai chúng ta chỉ một người có thể sống! Phương Chấn Mi ngạc nhiên hỏi: - Vậy tại sao ngươi muốn giết ta? Ngã Thị Thùy nặng nề nói: - Bởi vì ta đã đáp ứng một người. Phương Chấn Mi truy hỏi: - Đó là ai? Người nào lại muốn ngươi giết ta? Ngã Thị Thùy đột nhiên ngẩng đầu nói: - Ngươi không cần hỏi, chúng ta tử chiến một trận là được. Phương Chấn Mi cười nói: - Vậy không cần chiến nữa, nếu như ngươi bị người ta uy hiếp, bắt buộc phải giết ta, vậy thì ta bó tay chịu chết là được. Thần sắc Ngã Thị Thùy đột nhiên trở nên tịch mịch, một lúc sau mới giơ nắm tay tức giận nói: - Phương Chấn Mi, lúc ở Thí Kiếm sơn trang ta đến tìm ngươi, cũng là muốn giao chiến với ngươi, nhưng lại sợ Tư Đồ Thập Nhị nhiều chuyện, cho nên trước tiên rút lui. Hôm nay hai ta không thù không oán, là ta ép ngươi giao thủ, nếu ngươi không chiến mà chờ chết, ta cũng không giết đối thủ không chiến đấu. Nhưng trong hai chúng ta chỉ một người có thể còn sống trở về… ta thà rằng tự sát tại đây! Quách Ngạo Bạch nghe được tâm huyết sôi sục, khí huyết dâng trào, liền quát lớn: - Ngã Thị Thùy, Phương Chấn Mi đã không chiến, để ta thay hắn chiến là được! Vừa dứt lời, hai tay rút kiếm, bóng kiếm như núi ập đến Ngã Thị Thùy. Ánh mắt Ngã Thị Thùy đột nhiên sáng lên, cười nói: - Hóa ra là ngươi! Lúc ở Huyết Hồn tiêu cục đoạt Huyết Hà đồ, ta đã thấy kiếm pháp của ngươi! Trong lúc nói, hắn lại không lùi mà tiến tới, xông vào lưới kiếm, đánh ra một quyền. Quách Ngạo Bạch chỉ cảm thấy trước mắt hoa lên, Ngã Thị Thùy đã xông vào trong lưới kiếm, một nắm tay đánh tới trước mặt. Mặc dù Quách Ngạo Bạch kiếm thuật siêu tuyệt, nhưng đối phương đã đến sát người, không kịp thu kiếm, đành phải nhảy về phía sau. Ngã Thị Thùy dùng một chiêu ép lui Quách Ngạo Bạch, lại xoay người nhìn vào Phương Chấn Mi. Phương Chấn Mi nói: - Chuyện này vốn nên do ta gánh vác, ngươi cứ đến đây! Ngã Thị Thùy trầm giọng nói: - Được! Ngươi tiếp chiêu! Ngay lúc này, phía sau đột nhiên vang lên tiếng vó ngựa gấp gáp, đạp lên cỏ hoang khô héo, làm văng lên bùn xuân ẩm ướt. Trên con ngựa đi đầu có một nam một nữ. Nam chỉ khoảng mười tuổi, nhưng mày thanh mắt tú, hết sức ngây thơ. Nữ khoảng gần hai mươi tám tuổi, nhìn chân mày có thể thấy sự phóng khoáng và tinh ranh trong tính cách của nàng. Biểu tình của hai nam nữ này đều rất hoảng hốt, cẩm bào màu trắng của nam đã nhễ nhại mồ hôi, một chùm tóc đen của nữ vì mồ hôi đầm đìa nên dính vào gò má trắng như tuyết. Hai người này còn cách Phương Chấn Mi mấy chục trượng, đám người Phương Chấn Mi nhờ tinh mắt nên mới thấy rõ dáng vẻ người tới. Con ngựa đi phía sau một nam một nữ này đột nhiên hí lên một tiếng, mềm nhũn sụp xuống, người trên lưng ngựa lập tức lộn nhào ngã xuống cỏ. Nữ nhân kia vội ghìm cương ngựa, cùng với nam nhân kia nhảy xuống, đi đến trước mặt người ngã dưới đất. Lúc này trên đường bọn họ vừa đi qua cũng xuất hiện sáu bảy con tuấn mã, đang từ xa xa chạy nhanh đến, thanh thế kinh người. Thiếu nữ kia hoảng hốt đỡ hán tử trung niên ngã trên đất dậy, đang muốn dìu hắn lên ngựa, chợt nghe hán tử kia thở dốc khó khăn nói: - Tiểu thư… công tử… các người đi đi… không cần… lo cho ta... Chỉ thấy hán tử kia vẻ mặt tang thương, khóe miệng tràn ra máu tươi, trên lưng có một vết thương lớn bằng cái chén, không ngừng chảy máu, giãy giụa nói: - Ta… Thẩm Thị Ngũ Báo sống chết đồng lòng... bây giờ lão đại, lão nhị… lão tam… lão ngũ… đều đi rồi… ta còn sống làm gì!... Tiểu thư… công tử… thứ cho chúng ta… không thể… hộ giá nữa… các người đi đi... sắp đến Thí Kiếm sơn trang rồi… người của Trường Tiếu bang sắp đuổi… tới rồi… nhanh!... Nói xong chữ “nhanh” cuối cùng, đại hán kia đã đứt hơi. Đám người Phương Chấn Mi vừa nghe được liền lưu ý, bởi vì “Thẩm Thị Ngũ Báo” là một trong số cận vệ của Thí Kiếm sơn trang, võ công không phân cao thấp với đám người “Ngân Thị Tam Hùng”. Tiểu thư và công tử mà hắn nói, chẳng lẽ là nữ nhi Tư Đồ Khinh Yến và ấu nhi Tư Đồ Thiên Tâm của Tư Đồ Thập Nhị? Người đuổi giết phía sau hóa ra là Trường Tiếu bang chúng. Đường đường là thiên hạ đệ nhất đại bang, ngay cả hài tử của Thí Kiếm sơn trang cũng không tha, vậy thì quá ngang ngược vô đạo rồi. Còn đang suy nghĩ, trong sáu con ngựa đuổi theo phía sau kia, có năm con đã chạy tới bao vây chị em Tư Đồ, một người trong đó ngồi trên ngựa vung lưu tinh chùy, quát lên: - Mau theo đại gia trở về, có chuyện vui cho ngươi xem! Chỉ nghe Tư Đồ Thiên Tâm nghiến răng nghiến lợi nói: - Thà chết chứ không chịu nhục, có gan thì cứ giết ta, ta tuyệt đối không bó tay chịu trói. Lời còn chưa dứt, thanh trường kiếm trong tay giống như rắn lớn xuất động, đâm thẳng vào người trên lưng ngựa vừa lên tiếng. Người cưỡi ngựa kia vung lưu tinh chùy, ngăn cản một kiếm. Trường kiếm của Tư Đồ Thiên Tâm mỏng manh, bị chấn đến cánh tay tê dại. Nhưng hắn thông minh hơn người, một chiêu không trúng, lập tức không tấn công trực diện nữa, trở tay dùng một kiếm đâm thẳng vào chân trên bụng ngựa của người nọ. Người nọ không ngờ đến một chiêu này, trúng phải một kiếm, đau đến kêu lớn, từ trên lưng ngựa ngã xuống. Tư Đồ Thiên Tâm đang định tiến lên, hai tên Trường Tiếu bang đồ khác đã rút đao đuôi nhạn ra quấn lấy hắn. Mà Tư Đồ Khinh Yến cũng bước nhanh đến, một thanh Đan Phượng đao chém tên đại hán dùng lưu tinh chùy kia bị thương. Còn có hai tên Trường Tiếu bang đồ khác, một tên trong đó sử dụng gậy móng vuốt, quát lớn: - Bà mẹ nó, con ả kia dám hạ độc thủ, xem chiêu! Hắn cùng với một gã khác sử dụng chùy dây xích xông đến, giao chiến với Tư Đồ Khinh Yến. Bốn tên Trường Tiếu bang đồ này tuy dùng hai địch một, nhưng Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm dù sao cũng là hậu nhân của Tư Đồ Thập Nhị, mặc dù bẩm sinh không quá hứng thú với võ đạo, nhưng lại thông minh hơn người, cho nên vẫn chiếm được thượng phong. Nhất là Tư Đồ Khinh Yến, người như chim én, uyển chuyển linh hoạt, sau hơn mười chiêu đã một đao chém trọng thương tên đại hán dùng gậy vuốt sắt kia. Còn lại tên đại hán dùng chùy dây xích càng đánh càng kinh, chợt nghe một người trầm giọng quát lên: - Dừng tay, để đó cho ta! Tiếng quát này thâm trầm và uy nghiêm, chẳng những khiến Trường Tiếu bang đồ lần lượt dừng tay, ngay cả chị em Tư Đồ cũng quay người lại. Chỉ thấy con tuấn mã cao lớn thứ sáu từ từ đến gần, một người chậm rãi xuống ngựa. Người này tuổi tác khoảng trung niên, sắc mặt như sắt, toàn thân căng cứng, cường tráng khác thường, y phục trên người giống như làm bằng đồng, xương nắm tay nhô lên, mắt quyền lại lớn như miệng chén, vừa đen vừa thô, gân tay lồi ra, hạ bàn vững chắc, vừa xuống ngựa sát khí đã kinh người. Gió lạnh nổi lên, mây trắng xao động, gió xuân cũng là thứ dọa người. Người này vừa nói xong, hai tên đại hán dùng đao đuôi nhạn và một tên dùng chùy xây xích liền cúi đầu lui về phía sau, cung kính nói: - Vâng thưa phó bang chủ! Phó bang chủ? Phó bang chủ của Trường Tiếu bang, thiên hạ đệ nhất đại bang. Dựa vào một đôi quyền sắt đánh khắp thiên hạ, “Thiết Quyền” Khuất Lôi. Tư Đồ Khinh Yến mím môi nói: - Ta mặc kệ ngươi là ai, chúng ta sẽ không để các ngươi uy hiếp cha ta! Tư Đồ Thiên Tâm thiếu niên hăng máu, trẻ người non dạ, đột nhiên lao ra, một kiếm ba thức đâm vào Khuất Lôi, đồng thời quát lên: - Ta xem ngươi có bao nhiêu bản lĩnh, dám chọc vào Thí Kiếm sơn trang chúng ta! Một kiếm ba thức, rồng ngâm hổ gầm, thanh thế bức người. Nhưng Khuất Lôi vẫn nhìn về phía trước, chẳng thèm nhìn chị em Tư Đồ bên cạnh một lần, chỉ lạnh nhạt nói: - Muốn chết! Hắn đột nhiên xuất quyền. Chỉ một quyền. Nắm tay Khuất Lôi không nghiêng không lệch đánh vào trường kiếm của Tư Đồ Thiên Tâm. Mũi nhọn trường kiếm đâm trúng nắm tay của hắn, phát ra một tiếng “keng”, kiếm lập tức vỡ nát. Một thanh kiếm sắc lại không chịu nổi nắm tay của Khuất Lôi. Tư Đồ Thiên Tâm kinh hãi rút lui. Tư Đồ Khinh Yến lại đột nhiên lướt lên, quát lớn: - Chúng ta biết không phải đối thủ của ngươi, nhưng trừ khi ngươi giết chúng ta, nếu không chúng ta tuyệt đối sẽ không theo các ngươi trở về để uy hiếp cha ta. Gương mặt Khuất Lôi không hề có biểu tình, vẫn nhìn về phía trước, hờ hững nói: - Vậy ta sẽ thành toàn cho ngươi. Hắn lại đột nhiên xuất quyền. Khinh công của Tư Đồ Khinh Yến tuy cao, nhưng vẫn không thể sánh bằng tốc độ xuất quyền của Khuất Lôi. Tư Đồ Khinh Yến vội vàng xuất kiếm, quyền tới kiếm gãy, dư thế không hề giảm bớt đấm thẳng vào ngực Tư Đồ Khinh Yến. Tư Đồ Thiên Tâm kinh hãi kêu lên. Tư Đồ Khinh Yến đang nhắm mắt chờ chết, đột nhiên thấy bóng áo trắng lóe lên, lúc nhìn kỹ thì mình đã bị dời ra cách đó một trượng. Chỉ thấy trước mắt là một tên văn sĩ áo trắng ung dung tự đắc, một tay còn kéo theo Tư Đồ Thiên Tâm, hiên ngang mỉm cười. Còn có một thanh niên áo đen mày rậm mắt lớn, cùng với một thiếu niên áo xanh kiêu ngạo bất kham đang chậm rãi đến gần. Tư Đồ Khinh Yến nhìn nhìn, thấy thanh niên áo trắng kia cũng mỉm cười nhìn nàng, không kìm được đỏ mặt lên, nhẹ giọng hỏi: - Ngài là… Bạch Y Phương Chấn Mi vừa xông đến gần, Khuất Lôi cũng không đánh ra nữa, đột nhiên thu quyền, hai mắt vẫn nhìn về phía trước, lạnh lùng nói: - Khinh công của các hạ thật nhanh. Phương Chấn Mi cười nói: - Không dám, không dám, Khuất phó bang chủ ra tay lưu tình. Khuất Lôi nói từng chữ: - Trong thiên hạ khinh công có thành tựu như vậy, chẳng lẽ là Giang Nam Bạch Y Chấn Mi tài tử? Phương Chấn Mi mỉm cười nói: - Tại hạ vô tài, nào xứng là tài tử. Tư Đồ Khinh Yến thất thanh kêu lên: - Ngài chính là Phương thúc thúc… Nàng từng nghe nói đến Chấn Mi tài tử danh động giang hồ, biết cha mình rất coi trọng người này. Nàng vốn cho rằng cái gọi là tuổi trẻ tài cao chẳng qua là lời đồn trên giang hồ, Phương Chấn Mi này nhất định là một tên võ phu hùng dũng oai vệ, hoặc là tuổi gần năm mươi, mới có thể xưng huynh gọi đệ với phụ thân Tư Đồ Thập Nhị. Không ngờ người thanh niên ôn văn nho nhã trước mắt lại là Phương Chấn Mi tiếu ngạo giang hồ, dũng cảm phá Cửu Hoàn sơn, trục xuất Thất Đại Hại, câu “thúc thúc” này cũng không gọi được nữa. Khuất Lôi lạnh lùng nói: - Đây là chuyện giữa Trường Tiếu bang và Thí Kiếm sơn trang, công tử bớt can thiệp vào thì tốt hơn! Phương Chấn Mi cười nói: - Chẳng lẽ chúng ta thấy kẻ nổi danh giang hồ ra tay giết chết hậu bối cũng mặc kệ sao? Con người ta vốn không quá tốt, cũng không ngại làm xấu lần này. “Thiết Quyền” Khuất Lôi trầm giọng nói: - Phương Chấn Mi, hi vọng nắm tay của ngươi cũng cứng như miệng lưỡi của ngươi. Quách Ngạo Bạch ở bên cạnh quát lớn: - Khuất Lôi, chỉ mong nắm tay của ngươi có thể sắc hơn kiếm của ta mới đúng. Khuất Lôi đột nhiên xoay người, ánh mắt co lại, hỏi: - Ngươi là ai? Quách Ngạo Bạch nói: - Hàm Ưng bảo, Quách Ngạo Bạch. Khuất Lôi nhìn chăm chú vào Quách Ngạo Bạch, nói: - Tốt! Sáng nay ta nghe được tin báo, nói có người náo loạn tổng đà Trường Tiếu bang, chính là ngươi? Quách Ngạo Bạch nói như đinh đóng cột: - Đúng vậy. Khuất Lôi trầm giọng nói: - Vậy thì tốt! Trước tiên ta sẽ bắt giữ ngươi, chờ bang chủ xử lý! Trong ánh mắt bừng lên sát khí, khiến Quách Ngạo Bạch cũng không kìm được trong lòng chấn động. Ngã Thị Thùy ở một bên bỗng nhiên nói: - Chờ đã! Khuất Lôi lập tức xoay người, nhìn thấy Ngã Thị Thùy liền nói: - Ngươi cũng ở đây? Ngã Thị Thùy không lên tiếng. “Thiết Quyền” Khuất Lôi lại cười lạnh nói: - Ngã Thị Thùy thiếu hiệp, ngươi còn nhớ đã đáp ứng chuyện gì không? Lúc này Phương Chấn Mi đang ở đây, ngươi còn chờ cái gì? Tư Đồ Khinh Yến đã quên mình đang ở trong hiểm cảnh, lập tức bị ba thiếu niên anh hiệp này làm cho mê hoặc. Một chốc thì là Bạch Y Phương Chấn Mi, một chốc thì là đại hiệp Ngã Thị Thùy, một chốc lại là thiếu hiệp Quách Ngạo Bạch, nhưng đều là người trẻ tuổi anh tuấn, nàng không nhịn được hiếu kỳ quan sát. Chỉ nghe Ngã Thị Thùy sầm mặt nói: - Ngươi bớt can thiệp vào, ta đã nói thì dĩ nhiên sẽ làm! Sau đó xoay người nói với Phương Chấn Mi: - Bây giờ chúng ta có thể tử chiến một trận. Nhưng ngươi yên tâm, nếu ngươi thắng ta, ta sẽ tự chặt thủ cấp; còn nếu ta thắng ngươi, ta sẽ thay ngươi hộ tống chị em Tư Đồ trở về, cũng hộ vệ Thí Kiếm sơn trang, tiêu diệt Trường Tiếu bang để tế linh hồn các hạ trên trời. Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm đều bị Ngã Thị Thùy làm cho mơ hồ. Ngã Thị Thùy này không phải xuất hiện cùng với đám Phương Chấn Mi à? Sao bây giờ lại đột nhiên muốn quyết chiến với Phương Chấn Mi? Không chỉ chị em Tư Đồ không hiểu, ngay cả Phương Chấn Mi và Quách Ngạo Bạch cũng rất mê hoặc. Xem ra Ngã Thị Thùy này bị người khác khống chế, bị ép phải giao chiến với Phương Chấn Mi, hình như có liên quan đến Trường Tiếu bang hoặc Khuất Lôi; nhưng Ngã Thị Thùy luôn nói rằng muốn tiêu diệt Trường Tiếu bang, không giống như đứng về phía Trường Tiếu bang, quả thật khiến người ta mê hoặc khó hiểu. Phương Chấn Mi cười khổ nói: - Khi nào chỗ nào thì chúng ta quyết chiến? Ngã Thị Thùy quả quyết nói: - Bây giờ. Gió gấp nổi lên, tầng mây chuyển động. Phương Chấn Mi áo trắng phất phơ, nghiêm trang đứng thẳng. Ngã Thị Thùy áo đen như sắt, phần phật muốn bay, chợt bước lên trước một bước, quát lớn: - Xem chiêu! Lập tức đánh ra một quyền. Một quyền này thoạt nhìn bình thường không có gì đặc biệt, nhưng sau khi đánh ra lại mang theo tiếng gió cuồng liệt, vừa nhanh vừa chuẩn đánh thẳng vào Phương Chấn Mi. Phương Chấn Mi thở dài một tiếng, lật tay đánh ra một chưởng nghênh đón, cũng giống như nhẹ nhàng vô lực. Ngay lúc này, Khuất Lôi đột nhiên lặng lẽ đánh ra một quyền, tập kích Tư Đồ Khinh Yến. Sở dĩ Khuất Lôi đột nhiên ra tay với chị em Tư Đồ, là vì nghe những lời vừa rồi của Ngã Thị Thùy, hắn biết bất kể người sống là Ngã Thị Thùy hay Phương Chấn Mi, nhất định sẽ ngăn cản mình bắt giữ hậu nhân Tư Đồ, không bằng ra tay giết sạch để tránh hậu hoạn. Hơn nữa hắn cũng biết rõ, một khi Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy giao thủ, hai người võ công cao tuyệt như vậy, không ai có thể ra tay cứu người. Nếu bọn họ mặc kệ bản thân thu chiêu cứu người, có thể sẽ lập tức mất mạng dưới tay đối phương. Hậu nhân Tư Đồ và bọn họ không thân không thích, bọn họ dĩ nhiên sẽ không vứt bỏ tính mạng để cứu giúp. Khuất Lôi càng hiểu rất rõ, Tư Đồ Khinh Yến tuyệt đối không tiếp được một quyền của mình, hắn còn có thể giết cả Tư Đồ Thiên Tâm, mà Quách Ngạo Bạch bên cạnh cũng chắc chắn không phải đối thủ của mình. Cho nên hắn rất yên tâm, đánh ra một quyền, quyền chưa tới đã loáng thoáng có tiếng sấm gió, như dời núi lấp biển ép đến. Tiếng sấm gió vừa nổi lên, Phương Chấn Mi đột nhiên biến chiêu, thân hình như gió, năm ngón như điện, chụp ngược vào nắm tay trái của Khuất Lôi. Cùng lúc đó, quyền của Ngã Thị Thùy cũng biến thành thủ đao, chém vào cổ tay trái của Khuất Lôi. Lẽ ra khi Phương Chấn Mi biến chiêu cứu người, nếu Ngã Thị Thùy vẫn xuất chiêu đánh tới, hắn nhất định sẽ không kịp cứu mình. May mắn là Ngã Thị Thùy cũng buông tay đi cứu Tư Đồ Khinh Yến. Mà cùng lúc đó Quách Ngạo Bạch cũng xuất kiếm, ánh kiếm đâm thẳng vào cánh tay phải Khuất Lôi. Phương Chấn Mi xuất chiêu không một tiếng động, Ngã Thị Thùy biến chiêu nhanh như tia chớp, chỉ có Quách Ngạo Bạch xuất kiếm phát ra một tiếng rít. Khuất Lôi lập tức cảnh giác, nắm tay trái vẫn không đổi đánh vào Tư Đồ Khinh Yến, nắm tay phải đột nhiên vung lên, một quyền đánh vào trường kiếm của Quách Ngạo Bạch. Trường kiếm gãy bắn ra, Quách Ngạo Bạch lập tức hạ eo rút kiếm, hai tay lại cầm hai kiếm. Hắn đang định tiếp tục tấn công, nhưng tất cả đã an bài, cũng không cần xuất chiêu nữa. Tại khoảnh khắc Khuất Lôi phân tâm đối phó với Quách Ngạo Bạch, Phương Chấn Mi đã bắt lấy cổ tay trái của hắn. Khuất Lôi cố sức rút ra không được, Ngã Thị Thùy đã vận chưởng như đao chém xuống, một bàn tay trái bay lên không, mang theo máu tươi rơi xuống. Phương Chấn Mi lập tức lỏng tay, Khuất Lôi kêu lên một tiếng, lui ra phía sau, mồ hôi lạnh lớn chừng hạt đậu từ trên trán chảy xuống, giận dữ trừng mắt nhìn ba người Phương Chấn Mi. Phương Chấn Mi không ngờ Ngã Thị Thùy và Quách Ngạo Bạch lại ra tay, Ngã Thị Thùy cũng không nghĩ đến Phương Chấn Mi và Quách Ngạo Bạch sẽ ra tay, Quách Ngạo Bạch cũng không đoán được Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy cùng nhau xuất thủ, nhưng ba người đều hành động. Ba người hợp sức, Khuất Lôi làm sao có thể chống lại? “Thiết Quyền” Khuất Lôi cả đời hơn sáu trăm trận chiến chưa từng thất bại, nhưng hôm nay chỉ dưới một chiêu cổ tay trái đã đứt. Chi em Tư Đồ ngơ ngác đứng một bên, nhất là Tư Đồ Khinh Yến, giống như đã đi một vòng qua Diêm Vương điện, đang nhắm mắt chờ chết thì đột nhiên áo trắng, áo đen, áo xanh lóe lên, ngay cả Khuất Lôi cũng chỉ còn lại một tay. Phương Chấn Mi yên lặng đứng ở đó, bỗng thở dài một tiếng, nói: - Ngươi trở về dưỡng thương đi! Ngã Thị Thùy nhìn Khuất Lôi một hồi, nói: - Hôm nay ta vốn định đánh chết ngươi, nhưng ngươi đã mất một tay, rất không công bằng, cho nên ta cũng không muốn giết ngươi, ngươi nên đi thôi! Khuất Lôi vẫn đang nhìn, thần sắc bi phẫn đột nhiên biến mất, lại khôi phục sự lạnh lùng, giống như thứ bị đứt không phải tay hắn mà là tay người khác. Sau đó hắn lần lượt nhìn ba tên “đại địch” một vòng, xoay người rời đi, không quay đầu lại, cũng không nói lời nào. Phương Chấn Mi nhìn Khuất Lôi đi xa, hai tên đệ tử Trường Tiếu bang còn lại cũng lần lượt bỏ chạy. Phương Chấn Mi quay sang Ngã Thị Thùy, ánh mắt Ngã Thị Thùy cũng có ý cười. Nụ cười giống như gió xuân, ấm áp thổi qua trời đất. Phương Chấn Mi cười cười nói: - Hôm khác chúng ta quyết đấu được không? Ngã Thị Thùy hỏi: - Vì sao? Phương Chấn Mi nói: - Ta nghĩ chúng ta nên đưa đám Tư Đồ tiểu thư về Thí Kiếm sơn trang trước, ngoài ra ta còn có một số việc chưa xử lý. Trường Tiếu bang và Thí Kiếm sơn trang cuối cùng sẽ giao chiến, nếu Tư Đồ trang chủ không có Huyết Hà thần kiếm, e rằng sẽ chịu thiệt dưới Trường Tiếu Thất Kích của Tăng bang chủ. Ngã Thị Thùy nói: - Được. Đột nhiên hắn cũng cười lên: - Thực ra ta cũng có chuyện cần xử lý. Trong nụ cười giống như ẩn chứa ưu thương vô hạn: - Sáng sớm ngày mai, cùng lúc cùng nơi, quyết chiến ở đây, thế nào? Phương Chấn Mi đáp: - Được. Đột nhiên giống như nghĩ đến chuyện gì, lại nói: - Đúng rồi, ta muốn hỏi ngươi một chuyện. Ngã Thị Thùy nói: - Ngươi cứ hỏi! Phương Chấn Mi nghiêm mặt nói: - Huyết Hà thần kiếm của Thí Kiếm sơn trang, có phải bị ngươi trộm hay không? Ngã Thị Thùy dứt khoát nói: - Không phải. Phương Chấn Mi nói như đinh đóng cột: - Quả nhiên không phải là ngươi. Lần này lại là Ngã Thị Thùy ngạc nhiên hỏi: - Vì sao ta nói không phải, ngươi lại tin? Phương Chấn Mi hờ hững nói: - Vì sao ngươi nói không phải, ta lại không tin? Nếu không tin thì ta hỏi ngươi làm gì? Ngã Thị Thùy đột nhiên cảm giác được một loại ánh sáng bao trùm hốc mắt, không chỉ hữu tình là ấm áp, ngay cả tín nhiệm cũng ấm áp. Quách Ngạo Bạch đứng bên cạnh, đột nhiên cảm thấy mình kiêu ngạo hơn mười năm, cũng không bằng những gì học được hôm nay, không kìm được buột miệng nói: - Y nói rất đúng. Ngã Thị Thùy nhìn Quách Ngạo Bạch, lại chắp tay nói với Phương Chấn Mi: - Ngày mai gặp lại! Tiếp đó cũng cười lên, cười rất thoải mái, rất hồn nhiên, cũng rất ấm áp: - Nói thật, nếu không phải chúng ta gặp nhau không đúng lúc, ta thật muốn… Hắn nhìn Phương Chấn Mi một chút, lại nhìn sang Quách Ngạo Bạch, nhẹ giọng nói: - Kết giao bằng hữu với hai vị đây. Nắng xuân vừa sinh, bốn con ngựa phi nhanh làm bùn xuân bắn lên. Trên cây chim tranh nhau hót, khắp nơi đầy làn khói bếp, đây sao lại là một thế giới tàn khốc? Tư Đồ Thiên Tâm cưỡi ngựa đi sau Quách Ngạo Bạch, hắn cảm thấy rất hứng thú với Quách Ngạo Bạch, có lẽ là do tuổi tác khá gần. - Quách đại ca, huynh là người dùng kiếm, ta cũng là người luyện kiếm, vì sao ta xuất kiếm không đẹp như huynh, cũng không nhanh như huynh? - Không! Kiếm của ta không phải luyện để nhìn, những chiêu thức kia chỉ là hư hư thực thực, để khiến người ta hoa mắt rối loạn, do đó trúng kiếm mà thôi. Còn về ta xuất kiếm nhanh, là vì ta muốn nó nhanh. - Vì sao ta muốn kiếm nhanh, nhưng nó vẫn cứ không nhanh? - Bởi vì ngươi muốn kiếm nhanh, nhưng cũng không luyện kiếm nhanh. - Huynh muốn nói? - Luyện. - Chuyện đó ngoại trừ cần mẫn, còn phương pháp khác khiến kiếm chiêu nhanh nhạy không? - Không có. Quách Ngạo Bạch thắng thắn nói: - Ta từ bốn tuổi đã được gia phụ truyền dạy kiếm pháp, mỗi ngày ít nhất phải rút kiếm ngàn lần. Thất Trùng Thiên kiếm pháp cơ bản chỉ có bảy thức, những thức khác đều là biến hóa. Mỗi ngày ta luyện một thức một ngàn lần, đến năm ngoái mới có thể sử dụng bảy kiếm, nhanh nhất có thể liên tục đâm ra chín mươi tám kiếm. Nếu như ngươi chuyên cần, bất kỳ chiêu thức nào cũng có thể trở thành tuyệt chiêu; còn nếu ngươi lười biếng, bất kỳ tuyệt chiêu nào cũng là bại chiêu. Tư Đồ Thiên Tâm nghe đến ngẩn ngơ một hồi, le lưỡi ra. Tư Đồ Khinh Yến bên kia cũng đang truy hỏi Phương Chấn Mi: - Võ công của huynh lợi hại như thế, có thể dạy ta một chiêu không? Phương Chấn Mi cười nói: - Cô nên bảo lệnh tôn dạy mới phải, võ công của ta còn kém xa lệnh tôn. - Hứ, ta không cần, võ công mà cha dạy đều cứng nhắc, không hề thú vị chút nào. - Vậy thì không được, công phu của ta càng không thú vị. - Không, huynh gạt ta, con người huynh thú vị như thế, võ công nhất định cũng rất thú vị. Có phải huynh không thích ta, không chịu dạy ta? Tư Đồ Khinh Yến nghiêng đầu nhìn chăm chú vào Phương Chấn Mi. Phương Chấn Mi nhìn Tư Đồ Khinh Yến vẫn còn nét ngây thơ, không nhịn được sờ cằm, thở dài một tiếng, gần như nhận định mình đã “già” rồi: - Được rồi, ta sẽ dạy cô một chiêu. Tư Đồ Khinh Yến cao hứng đến mức gần như nhảy khỏi lưng ngựa, vỗ tay kêu lên: - Tốt quá, dạy bây giờ, dạy ngay luôn đi! - Được, cô nghe nhé, mỗi ngày đổ một lớp dầu thật dày lên sàn gỗ nhẵn bóng, mỗi chân cột mười cân chì, đáy giày đóng mười một hạt dương mai, sau đó chạy tới chạy lui, càng nhanh càng tốt. Một ngày ít nhất liên tục một canh giờ, hơn nữa không được gián đoạn, không được sợ té. Thứ nhất có thể luyện bước, thứ hai có thể luyện khinh công, thứ ba có thể luyện khí. Hắn nghiêng đầu thấy Tư Đồ Khinh Yến đang trợn to hai mắt, không nhịn được cười nói: - Chẳng thú vị chút nào đúng không? Được, nếu như muốn thú vị, vậy trên đầu đội một cây nến, lúc chạy không được để nó rơi xuống, khi công lực cao một chút thì ngọn nến cũng không được tắt. Cô chịu luyện ba năm, có thể bắt người trong nháy mắt, không gây ra một chút tiếng động nào. Tư Đồ Khinh Yến trợn to mắt, một lúc sau mới có thể nói: - Không sao, ta nghĩ vẫn nên gây ra một chút tiếng động thì tốt hơn, tránh làm cho người khác giật mình. Một nhóm bốn ngựa vừa đến bên ngoài Thí Kiếm sơn trang, lập tức có đệ tử Thí Kiếm sơn trang phi ngựa gấp báo. Tứ trang chủ của Thí Kiếm sơn trang là “Thiết Cung Ngân Đạn” Lộ Anh Phong liền nghênh đón ngoài cửa lớn: - Phương công tử, Quách thiếu hiệp, cuối cùng các người đã trở về rồi. Tư Đồ trang chủ thấy hai vị cả đêm không về, sốt ruột vô cùng, suýt nữa đã cùng Hà nhị ca và Âm Dương tam ca đi Trường Tiếu bang rồi. Phương Chấn Mi chắp tay cười nói: - Bởi vì dọc đường gặp phải người quen, chậm trễ một chút, đã khiến đám trang chủ phí tâm, thứ lỗi thứ lỗi! Lộ Anh Phong cười lớn nói: - Phương công tử sao lại nói như vậy, công tử bôn ba lao lực vì tệ trang, chúng ta cảm ơn còn không kịp nữa là. Phương Chấn Mi cũng cười nói: - Thật ra người bôn ba không phải tại hạ, mà là vị Quách thiếu hiệp này, một mình xông vào Trường Tiếu bang, giết đi một hương chủ, một kỳ chủ và một đường chủ của Trường Tiếu bang, còn giết mấy chục bang đồ, thật khiến tại hạ xấu hổ. Quách Ngạo Bạch cười nói: - Phương huynh, huynh quá lời rồi. Trên giang hồ gọi huynh là “nhân giả vô địch”, là anh hùng hào kiệt duy nhất trong ba trăm năm nay tay không dính máu, không giết một người, trận chiến hôm qua mới biết lời đồn không sai. Lộ Anh Phong cười nói: - Hai vị đều là thiếu niên anh hiệp, quá khiêm tốn rồi. Tới đây, mau xuống ngựa nghỉ ngơi một chút, trang chủ đã chờ đến sốt ruột rồi. Chợt nghe Tư Đồ Khinh Yến giận dỗi nói: - Lộ Tứ thúc, thúc chỉ lo nhìn người ta, đã quên cả Yến nhi Tâm nhi rồi! Lộ Anh Phong nhìn thấy chị em Tư Đồ, dường như ngạc nhiên, nhưng lập tức khôi phục vẻ tươi cười, nói: - Nào, Tiểu Yến Thiên Tâm, sao các cháu lại về chung với Phương công tử và Quách thiếu hiệp? Tư Đồ Thiên Tâm giành nói: - Chúng cháu vốn định đi Thanh Vân tiêu cục một chuyến, bái phỏng Hô Diên bá bá, ai ngờ nửa đường lại gặp phải người của Trường Tiếu bang, muốn bắt giữ chúng cháu. Chúng cháu giao chiến một hồi, sau đó xuất hiện một kẻ gọi là cái gì… cái gì Lôi, hình như là phó bang chủ Trường Tiếu bang. Hắn vừa tới, chúng cháu cũng không cần đánh nữa… Thẩm gia thúc thúc vì bảo vệ chúng cháu nên đã hi sinh. Lộ Anh phong động dung nói: - Thiết Quyền Khuất Lôi? Tư Đồ Thiên Tâm vội nói: - Đúng! Chính là hắn. Chúng cháu vừa đánh vừa chạy, hắn căn bản không cần ra tay. Sau đó… sau đó lại gặp được hai vị Phương công tử và Quách thiếu hiệp này, cùng một vị hình như gọi là Ngã Thị Thùy gì đó, đã đuổi hắn chạy đi rồi. Lộ Anh Phong kinh ngạc hỏi: - Khuất Lôi thế nào rồi? Tư Đồ Thiên Tâm đáp: - Chạy rồi. Tư Đồ Khinh Yến nói tiếp: - Không chỉ chạy đi, hơn nữa còn bị đứt một tay. Lộ Anh Phong kinh hãi: - Cái gì? Tư Đồ Thiên Tâm thành thật nói: - Đúng vậy, là Quách thiếu hiệp trước tiên thu hút sự chú ý của hắn, Phương công tử nắm lấy một tay của hắn, Ngã Thị Thùy đại hiệp một chưởng chặt xuống, đã đứt rồi. Lộ Anh Phong nghe được sững sốt đứng ngây ra tại chỗ. Phương Chấn Mi cười nói: - Bây giờ chúng ta có thể đi gặp trang chủ rồi chứ? Lộ Anh Phong giống như chợt tỉnh giấc mộng, vội cười nói: - Có thể có thể, hai vị cứ vào trước, ta dẫn Yến nhi Tâm nhi đi thay y phục rồi sẽ tới ngay. - Bình an là tốt rồi. Tư Đồ Thập Nhị nhíu đôi mày trắng sầu tư quá độ, khẽ vuốt râu trắng, nhẹ giọng nói: - Lần này Quách hiền chất đi Trường Tiếu bang, có thể khiến địch nhân mất hồn mất vía, dĩ nhiên là thanh danh tăng vọt. Nhưng lỡ may có gì sơ suất, bảo lão hủ làm sao ăn nói với Quách bảo chủ đây? - Lần này may mắn được Phương huynh đến cứu. Quách Ngạo Bạch nói: - Nếu không thì cháu đã rơi vào tay Phương Trung Bình rồi. - Hai vị vì tệ trang mà không để ý đến an nguy như vậy, thật khiến lão hủ vạn phần sợ hãi. Tư Đồ Thập Nhị nhìn Quách Ngạo Bạch, cảm thấy chỉ trong một đêm thái độ kiêu ngạo của hắn đã thay đổi hoàn toàn: - Phương Trung Bình là võ lâm đệ nhất khoái kiếm, người này tuổi trẻ ưu việt, chỉ tiếc tâm địa độc ác, đố kỵ dễ giận. Có điều một thức “Chưởng Kiếm” của hắn có thể nói là thiên hạ nhất tuyệt, cho đến nay cũng không ai có thể luyện xuất sắc hơn hắn. Còn về Khuất Lôi, trong Trường Tiếu bang võ công chỉ xếp dưới Tăng Bạch Thủy, hôm nay lại bị các ngươi chặt đi một tay, ài, e rằng ân oán với Trường Tiếu bang đã định rồi. Có điều đại hiệp Ngã Thị Thùy là cháu của Tăng Bạch Thủy, đã muốn giết công tử, nhưng lại chịu ra sức diệt trừ ác đồ của Trường Tiếu bang, quả thật khiến người ta khó hiểu… Phương Chấn Mi nói: - Tại hạ cảm thấy Ngã Thị Thùy bị ép buộc phải giết tại hạ, có thể hắn đã đáp ứng với người nào đó… trận chiến ngày mai đúng là khiến tại hạ khó xử. Tư Đồ Thập Nhị thở dài nói: - Thật ra hai người đều là thiếu niên hào kiệt, tội gì phải quyết chiến? Kết làm tri kỷ không phải tốt hơn sao? Ài… có điều Phương công tử giao thủ với Ngã Thị Thùy, theo như cách nhìn của lão hủ, Phương công tử là người nắm chắc phần thắng… Ài, nếu không vì chuyện của tệ trang thì sao lại liên lụy đến hai vị thiếu hiệp. Phương Chấn Mi vội nói: - Sao lại nói như vậy! Cho dù tại hạ không bị cuốn vào chuyện này, Ngã Thị Thùy nhất định cũng sẽ đến tìm tại hạ, mục tiêu của hắn là tại hạ chứ không phải Thí Kiếm sơn trang. Quách Ngạo Bạch cũng nói: - Cháu cũng hi vọng có thể làm một số chuyện oanh oanh liệt liệt, không muốn sống một cách yên yên tĩnh tĩnh, như vậy chẳng bằng chết đi còn hơn. Tư Đồ Thập Nhị hớp một ngụm trà xanh, nhìn lá trà nổi lên trong ly, xanh xanh, mỏng mỏng, giống như những con thuyền nhỏ: - Ta luôn cảm thấy những chuyện này đều liên quan đến Trường Tiếu bang và tệ trang, ài… Đột nhiên cánh cửa “rầm” một tiếng bị đụng ra, một người áo quần rối tung chạy vào, hét lớn: - Trang chủ, đại ca, không hay rồi, Yến nhi Tâm nhi bị người ta bắt đi rồi! Tư Đồ Thập Nhị lập tức dứng dậy, đỡ lấy Lộ Anh Phong, quan tâm hỏi: - Tứ đệ, đệ có bị thương không? Có nặng không? Y thân là chủ nhân một trang, cốt nhục bị bắt, trước tiên không trách hỏi mà lại quan tâm đến thương thế đám trợ thủ của mình, quả thật có phong độ tông sư. Lộ Anh Phong thở hổn hên lớn tiếng nói: - Vừa rồi đệ dẫn Yến nhi Tâm nhi trở lại Thanh Phong các, đột nhiên gặp một người áo đen, ra tay như điện, sau khi đánh lui đệ còn dùng đao chém ba tên đệ tử có mặt ở đó, bắt Yến nhi và Tâm nhi đi. Lúc đệ đuổi theo, hắn bỗng ném cho đệ một hòn đá, đệ vừa chụp lấy thì hắn đã không thấy nữa… Tư Đồ Thập Nhị trầm ngâm một hồi, hỏi: - Đệ có nhận ra người đó không? Lộ Anh Phong nói: - Không nhận ra, nhưng hắn nói mình là Ngã Thị Thùy. Tư Đồ Thập Nhị giật mình: - Cái gì? Liền quay đầu nhìn Phương Chấn Mi. Phương Chấn Mi lẩm bẩm nói: - Là hắn sao? Tư Đồ Thập Nhị lại hỏi Lộ Anh Phong: - Ba tên đệ tử kia thì sao? Y vẫn quan tâm đến mỗi người trong trang. Lộ Anh Phong thở dốc nói: - Chết cả rồi. Quách Ngạo Bạch cả giận nói: - Ngã Thị Thùy sao có thể làm chuyện như vậy! Lộ Anh Phong lấy ra một hòn đá, nói: - Chính là hòn đá này, trên đó còn bọc giấy, đại ca, thư này là cho huynh. Tư Đồ Thập Nhị đưa tay cầm lấy, nói: - Được. Y mở tờ giấy ra, chỉ thấy phía trên viết: Tư Đồ trang chủ đại giám. Huyết Hà thần kiếm và hai người Khinh Yến Thiên Tâm của quý trang đều ở chỗ đệ đây. Nếu các hạ muốn kiếm muốn người, tốt nhất tối nay trang chủ có thể tự mình quang lâm tệ bang một chuyến, xin cung nghênh đại giá. Nếu quý trang đi hơn một người, đó là cố ý gây hấn, đến lúc đó người kiếm đều hủy, đừng trách vô tình. Khuyên huynh đài đừng lỡ chuyến tối nay, để tránh sáng mai hối hận không kịp. Đệ bạch thủy cẩn bái. Lộ Anh Phong hỏi Tư Đồ Thập Nhị: - Đại ca, trong đó viết gì? Tư Đồ Thập Nhị quay sang Lộ Anh Phong phất phất tay, mệt mỏi nói: - Tứ đệ, đệ trước tiên tới Thanh Hàn các nghỉ ngơi một chút rồi tính sau, mấy chuyện này tự ta sẽ xử lý. Tư Đồ Thập Nhị vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế gỗ đàn hương, hớp từng ngụm từng ngụm trà. Lá thư kia đã đưa cho Phương Chấn Mi xem qua, lúc này Quách Ngạo Bạch đang xem, sau khi xem xong liền giận dữ vỗ bàn: - Nào có chuyện như vậy, Tăng Bạch Thủy thật hiếp người quá đáng, để tối nay thiếu gia tìm hắn tính số! Tư Đồ Thập Nhị thở dài nói: - Quách hiền chất không nên xung động! Y quay đầu nói với Phương Chấn Mi: - Tăng Bạch Thủy ngang nhiên thừa nhận đã trộm Huyết Hà thần kiếm của ta, lại dám lẻn vào tệ trang bắt cốt nhục của ta, âm mưu tất lớn. Bản ý của hắn là muốn hẹn ta một mình đi đến, chỉ cần có thể diệt trừ ta, Thí Kiếm sơn trang sẽ không công tự phá. Hắn quá xem thường Thí Kiếm sơn trang rồi, ngoại trừ lão hủ ra, Bất Nhạc và Hắc Tử đều đã chuẩn bị cùng tồn vong với Thí Kiếm sơn trang. Hắn đã hẹn một mình ta đến, nếu ta dẫn mọi người đi theo, chẳng những tỏ ra yếu thế, hơn nữa tính mạng của Yến nhi Tâm nhi có thể gặp nguy hiểm. Còn nếu ta không đi, người trong thiên hạ sẽ chê cười, tính mạng của Yến nhi Tâm nhi cũng khó được bảo toàn. Lão phu quyết định tối nay sẽ đi Trường Tiếu bang một chuyến, cho dù Trường Tiếu bang là đầm rồng hang hổ, ta cũng muốn xông pha một lần. Lỡ may ta không bảo vệ được mình, chỉ mong Phương công tử ngăn cản đám Hắc Tử đừng làm chuyện hi sinh vô ích, hành động thiếu suy nghĩ, cũng xin Quách thiếu hiệp giúp đỡ Bất Nhạc chủ trì chính nghĩa võ lâm. Phương Chấn Mi hờ hững cười nói: - Trang chủ không thể mạo hiểm. Trường Tiếu bang chỉ giới hạn một người đi đến, cũng không chỉ định là người nào, tại hạ có thể thay trang chủ đi Trường Tiếu bang. Tư Đồ Thập Nhị kiên quyết nói: - Không được. Đây là chuyện của Thí Kiếm sơn trang, nên do người của Thí Kiếm sơn trang xử lý, chúng ta đã làm phiền hai vị quá nhiều rồi. Ngoại trừ lão phu ra, trong Thí Kiếm sơn trang e rằng không ai là đối thủ của Tăng Bạch Thủy, cho nên ta không đi không được. Phương Chấn Mi nói: - Trang chủ cho rằng “tri giao trên đời, vì tình vì nghĩa, hai sườn cắm đao, quyết không chối từ”, lời này có đúng không? Tư Đồ Thập Nhị trầm ngâm nói: - Cái này… Phương Chấn Mi quả quyết nói: - Trang chủ không cần suy nghĩ nhiều, nếu cảm thấy xem thường tại hạ, chúng ta sẽ lập tức rời khỏi đây, sau này không dám bước vào Thí Kiếm sơn trang một bước. Nếu không thì tối nay tại hạ quyết thay trang chủ đi Trường Tiếu bang. Thí Kiếm sơn trang không thể thiếu trang chủ, bằng không thì quần long không đầu. Phương Chấn Mi không có gì vướng bận, quyết chiến với Tăng bang chủ một trận thì đã làm sao. Tư Đồ Thập Nhị nhất thời không biết nói gì: - Chuyện này… ài! Đột nhiên giống như nhớ đến chuyện gì, liền nói: - Phương công tử tài nghệ siêu quần, dĩ nhiên là nhân tuyển thích hợp. Có điều Phương lão đệ đừng quên ngày mai sẽ quyết chiến với Ngã Thị Thùy, nếu hôm nay điều tức không đủ, lại hao tổn thể lực, vậy thì quá bất trí rồi. Phương Chấn Mi cười lớn nói: - Tối nay tại hạ cũng muốn tra xem Ngã Thị Thùy có phải là tiểu nhân phản phúc hay không. Nếu hắn thật sự nối giáo cho giặc, ngày mai chiến đấu với hắn, tại hạ có thể yên tâm xuất thủ. Còn nếu hắn là anh hùng hảo hán, trận chiến ngày mai bảo tại hạ làm sao xuống tay được? Đây cũng xem như tại hạ vì chuyện riêng mà đi Trường Tiếu bang, Phương Chấn Mi không có sở trường, chỉ có lá gan, nếu trang chủ còn từ chối thì là xem thường tại hạ rồi. Tư Đồ Thập Nhị trầm ngâm một lúc, nói: - Ài, chuyện này không được… Quách Ngạo Bạch cắt lời: - Thay trời hành đạo, việc nghĩa nên làm, nếu trang chủ năm lần bảy lượt ngăn cản, vậy chẳng khác nào không muốn giúp người khác hoàn thành nguyện vọng. Nếu võ công của cháu cao hơn Phương huynh, cháu sẽ ngăn cản thậm chí thay huynh ấy đến đó. Nhưng cháu tự biết tài không bằng người, đi như vậy chỉ sẽ làm hại lệnh ái lệnh lang, còn liên lụy đến Phương huynh. Xin trang chủ đừng cố chấp nữa! Tư Đồ Thập Nhị trầm tư một hồi, cuối cùng thở dài nói: - Được! Chỉ hi vọng công tử trước tiên nghỉ ngơi một chút, dùng xong bữa tối rồi mới đi Trường Tiếu bang. Dù sao chỉ cần tối nay đi là được, không xem như thất ước. Phương Chấn Mi trầm tĩnh một hồi, nói: - Tại hạ cảm thấy sự tình cấp bách, cứu người như cứu hỏa, nên đi sớm thì tốt hơn, đành phải tạ lỗi với trang chủ rồi. Tư Đồ Thập Nhị quả quyết nói: - Lúc này còn chưa tới giờ ngọ, công tử đến đó có hơi sớm quá. Dù thế nào công tử cũng nên nghỉ ngơi một hồi, đợi ta chuẩn bị rượu và thức ăn để công tử gia tăng thanh thế trước khi đi. Phương Chấn Mi nhìn sắc trời một chút, cuối cùng khẽ thở dài, nói: - Vậy tại hạ từ chối là bất kính rồi.