[Dịch] Long Hổ Phong Vân [Bạch Y Phương Chấn Mi]
Phương Chấn Mi đi ra khỏi phòng đá, gió mát chầm chậm thổi vào đầu vào mặt ba người. Phương Chấn Mi hít một hơi thật sâu không khí trong lành, trông thấy phương đông đã tờ mờ sáng, đêm tối sắp trôi qua, một ngày mới sắp đến.
Hắn lập tức xác định hướng nam, nhún chân mang theo Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm bay qua mười hàng mái ngói. Đột nhiên nhìn thấy trong đình viện có một người đang từ từ bước ra, đi về phía cửa lớn của Trường Tiếu bang, thần thái vô cùng nhàn nhã, lại giống như hài lòng mãn nguyện. Tư Đồ Thiên Tâm vừa nhìn thấy liền kêu lên:
- Đó không phải là Lộ tứ thúc sao?
Phương Chấn Mi gật đầu nói:
- Chúng ta xuống xem thử một chút!
“Thiết Cung Ngân Đạn” Lộ Anh Phong quả không hổ là người từng trải, vừa nghe trên đầu có tiếng, lập tức xoay người, rút tên, giương cung, toàn bộ tinh thần đề phòng. Nhưng Phương Chấn Mi giống như đại bàng lướt qua, hờ hững đáp xuống trước người Lộ Anh Phong.
Tư Đồ Thiên Tâm chợt nhìn thấy thân nhân, liền vui mừng kêu lên:
- Lộ thúc thúc!
Lộ Anh Phong vừa thấy Phương Chấn Mi, Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm xuất hiện, sắc mặt đại biến, một lúc sau vẫn chưa thể khôi phục lại, miễn cưỡng cười nói:
- Ấy… ha, sao các người cũng ở chỗ này? Ha ha!
Tư Đồ Khinh Yến ngạc nhiên hỏi:
- Lộ thúc thúc, sao thúc cũng ở đây?
Lộ Anh Phong “à” một tiếng, cười nói:
- Ha ha, chúng ta nghe nói các cháu bị bắt, mà Phương công tử cũng bị vây khốn, cho nên ta muốn tới… ta muốn mạo hiểm tới cứu các người…
Tư Đồ Khinh Yến cúi đầu than:
- Ngày đó đều do chúng cháu không tốt, hại các thúc thúc bá bá lo lắng.
Lộ Anh Phong cười nói:
- Nếu ta biết Phương công tử đã thoát khốn, vậy không cần đi uổng chuyến này rồi.
Phương Chấn Mi cười hỏi:
- Thoát khốn? Lộ tiên sinh từ đâu biết được ta bị vây khốn?
Lộ Anh Phong biến sắc nói:
- Bởi vì… bởi vì…
Đột nhiên bàn tay rung lên, một mũi tên như điện bắn về phía Phương Chấn Mi.
Chuyện thình lình xảy ra, Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm không ngờ Lộ Anh Phong lại đột nhiên hạ độc thủ như vậy, không kìm được ngẩn người.
Phương Chấn Mi thản nhiên dùng hai ngón tay kẹp lại, chụp lấy mũi tên dài.
Lộ Anh Phong vừa phát tên xong, lập tức giương cung bắn ra bốn viên đạn bạc vào Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm, sau đó quay người bỏ chạy.
Hắn dự định tấn công chị em Tư Đồ nhằm khiến Phương Chấn Mi phân tâm, để mình có thể chạy trốn, chỉ cần dẫn người của Trường Tiếu bang tới thì có thể được cứu rồi.
Nhưng Phương Chấn Mi giống như đã sớm đề phòng, tên trong tay đột nhiên bay ra, dùng một mũi tên đánh rơi bốn viên đạn.
Tiếp đó người như hạc trắng phóng lên cao, chặn đường Lộ Anh Phong.
Lộ Anh Phong hét lớn, hai tay lật lại, hai con dao găm đâm thẳng vào ngực Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi chợt lách người, đã nắm lấy mạch môn hai tay Lộ Anh Phong. Lộ Anh Phong chỉ cảm thấy hai tay căng cứng, dao nhỏ bị đoạt đi, thân thể đột nhiên nhẹ hẫng, đã bị nhấc thẳng lên quá đầu, “bùng” một tiếng bị đập xuống đất.
Lộ Anh Phong chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, nhất thời cũng không bò dậy nổi.
Tư Đồ Thiên Tâm trợn mắt há mồm:
- Làm sao…
Tư Đồ Khinh Yến líu lưỡi:
- Chẳng lẽ…
Phương Chấn Mi cười nói:
- Lộ tiên sinh, thực ra ngay từ đầu ta đã nghi ngờ ngươi. Nhớ lại lần này ta đến Thí Kiếm sơn trang, lúc nói chuyện với Tư Đồ trang chủ, phát giác trong rừng trúc có người nghe lén. Chúng ta muốn truy bắt, nhưng người nọ đã không thấy tung tích. Thí Kiếm sơn trang trận thế phức tạp, há lại để cho người khác đi lại tự nhiên? Cho nên ta nghi là người trong trang. Ta còn nhớ đôi dấu giày mà người nọ lưu lại, kích cỡ cũng giống như giày của ngươi, từ đó ta đã đặc biệt chú ý đến ngươi…
Lộ Anh Phong nằm trên đất, vất vả lắm mới bò dậy được, oán hận nhìn chằm chằm vào Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi chậm rãi nói:
- Sau đó ta cứu Khinh Yến và Thiên Tâm từ trong tay Khuất Lôi, liền cảm thấy kỳ quái, vì sao hành tung của người Thí Kiếm sơn trang luôn bị người ta nắm được rõ ràng. Giống như chuyện Khinh Yến và Thiên Tâm đi thăm Hô Diên cục chủ, làm thế nào lại bị Khuất Lôi biết được… Sau đó ngươi dẫn Khinh Yến và Thiên Tâm đi thay quần áo, lại tới báo cáo Khinh Yến và Thiên Tâm đã bị bắt đi, nhưng ta cảm thấy lời ngươi nói ít nhất có ba điểm khả nghi. Một, Thí Kiếm sơn trang không phải nơi để người khác tự do ra vào, đương nhiên nếu công lực cao như đám Ngã Thị Thùy thì có thể, nhưng hắn sẽ làm vậy sao? Hai, ngươi nói người tới là Ngã Thị Thùy, lại dùng đao giết người của Thí Kiếm sơn trang, nhưng theo ta biết Ngã Thị Thùy rất ít khi dùng đao, cũng không phải một kẻ giết người diệt khẩu. Ba, người tới đã có thể giết chết ba người diệt khẩu, ngươi cũng không phải đối thủ của hắn, vì sao hắn không giết ngươi, mà lại để ngươi làm nhân chứng sống chỉ rõ hắn là Ngã Thị Thùy?
Lời này khiến cho Lộ Anh Phong phải cúi đầu. Phương Chấn Mi nói tiếp:
- Cho nên ta cảm thấy trong Thí Kiếm sơn trang chỉ sợ có nội gián, nhưng cũng không có bằng chứng. Thứ nhất không muốn ngậm máu phun người, thứ hai không muốn khiến lão trang chủ thương tâm, chỉ có thể tạm thời âm thầm quan sát, cho rằng ngươi sẽ biết dừng tay, hối lỗi sửa sai. Ta kiên quyết muốn lập tức đi Trường Tiếu bang cứu người, chính là để tránh ngươi thông báo trước cho Tăng Bạch Thủy. Hiện giờ ngươi ở đây, chắc hẳn đã không nề cực khổ, chạy tới mật báo người tới là ta chứ không phải trang chủ. Chẳng trách Tăng bang chủ biết ta đến, đã lập tức bố trí thiên la địa võng.
Lộ Anh Phong cúi đầu, không nói được lời nào, bỗng nhiên nhảy vọt lên, từ trong giày phóng ra hai con dao găm, cả người lẫn dao xông về phía Phương Chấn Mi.
Phương Chấn Mi cười một tiếng, lắc mình, hai con dao bay qua, Lộ Anh Phong thì bị vặn người một cái, giống như diều đứt dây bay ra ngoài một trượng, ngã nhào xuống đất, nhất thời lại không bò dậy nổi.
Phương Chấn Mi cười lạnh nói:
- Ta khuyên ngươi đừng cố vùng vẫy thì tốt hơn. Tuy ta bị nhốt trong Trường Tiếu bang, nhưng cũng từ miệng Khinh Yến và Thiên Tâm chứng thực được một chuyện. Bọn họ bị điểm huyệt từ phía sau, căn bản không giống như tác phong của Ngã Thị Thùy. Hơn nữa đệ tử của Thí Kiếm sơn trang bị giết mà không hề chống cự, khi đó ngươi cũng có mặt, tại sao lại không phản kháng? Cũng không la lên? Khinh Yến và Thiên Tâm không phải bị bọn họ bắt, mà là bị ngươi đánh lén. Hiện giờ ngươi đã lập được đại công, đang từ Trường Tiếu bang trở về Thí Kiếm sơn trang, dĩ nhiên là đóng vai người tốt, dương dương đắc ý. Nhưng ngươi có nghĩ tới oan hồn của những đệ tử Thí Kiếm sơn trang chết thảm dưới tay ngươi, có cảm thấy xứng đáng với sự tín nhiệm của Tư Đồ lão trang chủ hay không? Ngươi là người được hậu bối võ lâm kính trọng, ngươi làm như vậy có thẹn với bọn họ hay không?
Lộ Anh Phong thở dốc nằm trên đất, giống như một con chó. Pương Chấn Mi lạnh lùng nói:
- Ta không muốn giết ngươi, ta chỉ hi vọng ngươi có thể tỉnh ngộ, trở về Thí Kiếm sơn trang hối lỗi với Tư Đồ trang chủ, có lẽ như vậy còn vui sướng hơn là vô sỉ sống tiếp.
Sau khi rời khỏi Trường Tiếu bang, tâm tình của ba người Phương Chấn Mi rất nặng nề. Trời đã tảng sáng, bọn họ đã đến gần phạm vi thế lực của Thí Kiếm sơn trang. Tư Đồ Khinh Yến than thở:
- Thật sự, tôi rất mệt mỏi…
Tư Đồ Thiên Tâm phụ họa:
- Tôi cũng rất mệt mỏi.
Tư Đồ Khinh Yến liếc đệ đệ của nàng một cái, sau đó nói với Phương Chấn Mi:
- Phương thúc thúc, huynh có cùng chúng tôi trở về trang không?
Phương Chấn Mi dừng bước, cười khổ nói:
- Không, trước tiên đợi một lát. Ta, hoặc là người khác sẽ đưa các người về trang, được không? Ta không yên tâm để các người đi về một mình.
Tư Đồ Thiên Tâm ngạc nhiên hỏi:
- Vậy chúng ta sẽ đi đâu?
Phương Chấn Mi nói:
- Cứ ở chỗ này.
Tư Đồ Khinh Yến nói:
- Ở chỗ này?
Phương Chấn Mi than:
- Đúng, ở chỗ này, ta sẽ chiến đấu với Ngã Thị Thùy đại hiệp, bất kể là ai sống sót, người đó sẽ phụ trách đưa các người trở về… ấy, vừa nhắc thì y đã tới rồi.
Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm nhìn về phía trước, trông thấy xa xa có một người áo đen bước nhanh đến gần. Gió nổi mây trầm, trời vừa tảng sáng. Người nọ trong nháy mắt đã đến gần, chắp tay nói:
- Xin chào!
Phương Chấn Mi cười đáp lễ, nói:
- Xin chào!
Ngã Thị Thùy thủ thế không thay đổi, nói:
- Mời!
Phương Chấn Mi bình thản gật đầu nói:
- Mời!
Đột nhiên phía đông vang lên tiếng cười lớn the thé điên cuồng, một người trung niên mặc áo gấm, toàn thân dính máu, vừa vung loạn trường kiếm trong tay vừa hét lớn:
- Phương Trung Bình! Phương Trung Bình! Ta muốn giết ngươi! Ta muốn giết ngươi!
Tư Đồ Khinh Yến kêu lên:
- Chờ đã, chờ đã, đây không phải là Tương sư thúc của Trì Vân tiêu cục sao?
Phương Chấn Mi biến sắc, nói:
- Không hay rồi, y có thể do khủng hoảng quá độ, kiệt sức, tùy thời sẽ dẫn đến tẩu hỏa nhập ma…
Thân hình lóe lên, như hạc trắng lướt qua không trung, đã đến trước người Tương Thanh Phong. Chỉ thấy Tương Thanh Phong hai mắt đầy tơ máu, miệng phun bọt mép, giống như điên cuồng, vừa thấy Phương Chấn Mi liền xuất kiếm đâm tới. Phương Chấn Mi dùng hai ngón tay kẹp lấy trường kiếm, men theo cánh tay điểm vào huyệt ngất của Tương Thanh Phong, đồng thời nói:
- Y hao tổn quá lớn, nhất định phải có nội lực bổ sung, nếu không sẽ hư thoát mà chết.
Ngã Thị Thùy trầm giọng nói:
- Để ta thử xem!
Tư Đồ Khinh Yến vội la lên:
- Tương thúc thúc, Tương thúc thúc, thúc làm sao vậy…
Phương Chấn Mi đánh mở huyệt đạo của Tương Thanh Phong, dùng chân lực của mình liên tục truyền vào cho Tương Thanh Phong. Tương Thanh Phong gian khổ mở mắt ra, nhìn thấy Tư Đồ Khinh Yến, dường như nhận ra một chút, lại nhìn sang Tư Đồ Thiên Tâm, còn có thể dùng tay xoa đầu Tư Đồ Thiên Tâm, giãy giụa nói.
- Khinh Yến… Thiên Tâm… các cháu… ai… Trường Tiếu bang… đã phái người phá hủy… Thanh Vân… tiêu… tiêu cục…
Nói đến đây lại thở dốc từng hơi, cũng không nói được nữa.
Ngã Thị Thùy cả giận nói:
- Lại là chuyện tốt do Trường Tiếu bang làm!
Phương Chấn Mi trầm ngâm:
- Nếu vậy Trường Tiếu bang chắc chắn đã phát động rồi. Thanh Vân tiêu cục, Hàm Bích lâu và Hàm Ưng bảo được xưng là “Thí Kiếm tam hữu”, e rằng Trường Tiếu bang cũng sẽ không bỏ qua cho Hàm Bích lâu hay Hàm Ưng bảo.
Ngã Thị Thùy đột nhiên đứng lên, sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lẩm bẩm nói:
- Hàm Bích lâu… Hàm Bích lâu…
Phương Chấn Mi ngạc nhiên nhìn Ngã Thị Thùy, không hiểu vì sao Ngã Thị Thùy nghe được Hàm Bích lâu có chuyện lại động dung như vậy, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân cấp tốc, sau đó một người ngã xuống đất.
Gần như trong khoảnh khắc người nọ ngã xuống đất, Ngã Thị Thùy đã phi thân đến trước người, đỡ người nọ dậy. Chỉ thấy đó là một phụ nữ trung niên, đang gắng gượng thở gấp, lưng và ngực đều có năm cái lỗ nhỏ, máu tươi chảy xuống. Năm lỗ nhỏ trên ngực hiển nhiên là vết tích của năm ngón tay, nhưng vết thương trầy da sứt thịt, hiển nhiên là bị người luyện loại võ công như “Ưng Trảo công” gây thương tích. Sau lưng tuy cũng bị năm ngón tay cắm vào, nhưng vết thương vừa thẳng vừa sâu, hiển nhiên là bị người luyện võ công như “Cương Thi công” hạ độc thủ. Ngã Thị Thùy vừa thấy người phụ nữ này liền biến sắc, bởi vì hắn từng gặp người này trong Hàm Bích lâu. Người này là một trong số hảo hữu của lâu chủ Hàm Bích lâu Âu Dương Tảo Nguyệt, chính là bang chủ Đan Phượng bang “Phi Nhứ” Thẩm Phi Phi.
Chợt nghe Thẩm Phi Phi thở dốc dồn dập, giãy giụa nói:
- Ta… ta phải, phải đi Thí Kiếm sơn trang… phải gặp… gặp Tư Đồ…
Ngã Thị Thùy thấy cặp mắt Thẩm Phi Phi trợn trắng, hiển nhiên đã khó sống, vội kêu lên:
- Ngài có chuyện gì? Thẩm tiền bối, ngài hãy nói cho ta biết?
Thẩm Phi Phi vô lực nhìn Ngã Thị Thùy, yết ớt gật đầu, đột nhiên đau đớn công tâm, kêu thảm một tiếng, mệt mỏi nói:
- Ta… ta không sống nổi rồi… Ta bị… Trường Tiếu bang… hai tên kỳ chủ… Khô Thi Âu Lập Nhân và Trung Nguyên Thần Ưng… còn… Thượng Bộ Vân gây thương tích. Trường Tiếu bang… đã dẫn người đánh vào Hàm Bích lâu rồi… xin Thí Kiếm sơn trang… phái người… ọc… Tư Đồ trang chủ… cẩn thận…
Nói đến đây đã không thốt nên lời nữa.
Ngã Thị Thùy lòng như lửa đốt, vội dùng chân lực của mình truyền vào cho Thẩm Phi Phi, hỏi:
- Hàm Bích lâu làm sao rồi? Hàm Bích lâu rốt cuộc ra sao rồi?
Thẩm Phi Phi hai mắt trợn trừng, mở miệng nói:
- Tử, thương, gian, sát… đều… ọc!
Nói đến đây đã nhắm mắt chết đi.
Ngã Thị Thùy sắc mặt tái xanh. Phương Chấn Mi đã loáng thoáng biết được chuyện gì xảy ra, lập tức nói:
- Nếu ngươi có chuyện, vậy cứ đi Hàm Bích lâu trước. Trường Tiếu bang thế lực mạnh mẽ, Hàm Bích lâu không phải là đối thủ của chúng, ngươi mau đi cứu! Ta giúp vị Tương tiêu sư này khôi phục thần trí, sẽ lập tức cùng Khinh Yến, Thiên Tâm tới Hàm Bích lâu giúp ngươi một tay!
Ngã Thị Thùy nói:
- Được!
Dứt lời người đã lướt ra ngoài một trượng.
Tại Trường Tiếu bang.
Vì chuyện Phương Chấn Mi, Tư Đồ Khinh Yến và Tư Đồ Thiên Tâm phá vòng vây, Tăng Bạch Thủy đã tức giận chặt xuống mười một chiếc đầu bang đồ. Ngay lúc này Lộ Anh Phong tới bẩm báo rằng đám người Khuất Lôi, Phương Trung Bình đã trở lại.
Tăng Bạch Thủy hạ lệnh:
- Truyền bọn họ vào!
Khuất Lôi và Phương Trung Bình vẻ mặt đắc ý bước vào. Tăng Bạch Thủy lạnh lùng hỏi:
- Chuyện thế nào rồi?
Khuất Lôi đáp:
- Hàm Ưng bảo hủy.
Phương Trung Bình nói:
- Thanh Vân tiêu cục diệt.
Khuất Lôi cười lớn nói:
- Chúng tôi trước tiên bày cục, để người của Huyết Hồn tiêu cục đi trước thăm dò hư thực, xác định được điểm mấu chốt. Vào lúc canh ba chúng tôi mai phục tại các nơi, chờ tôi hạ lệnh lập tức ra tay với Hàm Bích lâu, ha ha ha…
Phương Trung Bình cười nói tiếp:
- Gà cũng không chừa.
Tăng Bạch Thủy nói:
- Người của chúng ta tổn thất bao nhiêu?
Phương Trung Bình khom người nói:
- Bẩm báo bang chủ, lúc Khuất nhị ca tấn công Hàm Ưng bảo, Hoàng kỳ hương chủ Cửu Chỉ Truy Hồn Diệp Trường Chu đã bị Quách lão đầu giết chết. Lúc tôi dẫn người đi hủy Thanh Vân tiêu cục, đường chủ, kỳ chủ, hương chủ dưới tay đều không có thương vong. Chỉ khi chúng tôi hợp công Hàm Bích lâu, đã mất Hoàng kỳ kỳ chủ Vô Chỉ chưởng Chiêm Vũ Xan, Hắc kỳ đường chủ Phích Lịch Hỏa Vạn Mãn Đường, cùng với ba tên thủ lĩnh của Huyết Hồn tiêu cục là Lạc Thiên Trì, Thẩm Thất Sơn và Mã Cừu Phu.
Tăng Bạch Thủy động dung nói:
- Rất tốt, có thành tích như vậy, các ngươi chắc chắn có công lao. Ngày sau bang ta xưng bá võ lâm, uy chấn bốn phương, nhất thống thiên hạ, các ngươi chính là phó minh chủ võ lâm và người giám sát anh hùng thiên hạ. Nam tử hán sống trên đời có thành tựu như vậy, sao phải hối tiếc.
Khuất Lôi và Phương Trung Bình thoáng nhìn nhau, sắc mặt vui mừng, cúi người đồng thanh nói:
- Đều nhờ minh chủ đề bạt!
Tăng Bạch Thủy nói:
- Được, chúng ta có thể phát động đại kế tấn công Thí Kiếm sơn trang rồi.
Khuất Lôi và Phương Trung Bình đều giật mình, nói:
- Có thể phát động rồi?
Tăng Bạch Thủy gật đầu nói:
- Trung Bình, nói cho ta biết binh lực của Trường Tiếu bang hiện giờ!
Phương Trung Bình cao giọng nói:
- Vâng!
Hắn trầm tư một chút, nhướng mày nói:
- Trong năm đường chủ của Trường Tiếu bang, ngoại trừ hai người Bạch kỳ đường chủ Thiểm Điện Kiếm Nghê Hướng Thiên, Hắc kỳ đường chủ Phích Lịch Hỏa Vạn Mãn Đường hi sinh vì nhiệm vụ, còn lại Hồng kỳ đường chủ Thiết Kiều Kiều, Thanh kỳ đường chủ Trần Quan Thái, Lam Kỳ đường chủ Triệu Liêu Phân. Trong năm kỳ chủ, ngoại trừ Bạch kỳ kỳ chủ Vô Chỉ chưởng Chiêm Vũ Xan, Hồng kỳ kỳ chủ Thẩm Tứ thần quân, Hắc kỳ kỳ chủ Đoạt Mệnh Phi Phủ Tạ An Chính hi sinh, còn lại Lam kỳ kỳ chủ Khô Thi Âu Lập Nhân và Thanh kỳ kỳ chủ Trung Nguyên Thần Ưng Thượng Bộ Vân. Còn về năm hương chủ thì thương vong lớn, Hắc kỳ hương chủ Cửu Chỉ Truy Hồn Diệp Trường Chu, Thanh kỳ hương chủ Phượng Hoàng Câu Tôn Ngọc Đường, Bạch kỳ hương chủ Cửu Hoàn Đao Khách Triệu Côn và Lam kỳ hương chủ Lục Thân Bất Nhận Hưu Siêu Nguyên đều đã hi sinh, chỉ còn lại một mình Hồng kỳ hương chủ Mục Sơn Lỗ mà thôi. Hiện nay trong năm đường Hồng, Lam, Thanh, Hắc, Bạch, đệ tử của Thanh, Lam đường là tử thương nhiều nhất, mấy ngày nay liên tục chiến đấu với đám người Mã Nhị, Quách Ngạo Bạch, Thanh Vân tiêu cục, Hàm Ưng bảo, Hàm Bích lâu, còn dư lại một trăm sáu mươi ba người. Ba đường Hồng, Hắc, Bạch tử thương hữu hạn, mọi người đều đang nghỉ ngơi dưỡng sức, nóng lòng muốn chiến, đấu chí rất cao.
Sắc mặt Tăng Bạch Thủy khẽ biến đổi, một hồi lúc sau mới thở dài nói:
- Tử thương như vậy cũng không lớn.
Lập tức ho nhẹ một tiếng, cao giọng nói:
- Bọn họ diễn tập công phạt Thí Kiếm sơn trang thế nào rồi?
Phương Trung Bình quả quyết nói:
- Điểm này bang chủ không cần lo lắng, bọn họ đã được dạy dỗ hơn ngàn lần, chỉ cần ngài ra lệnh một tiếng là có thể san bằng Thí Kiếm sơn trang.
Tăng Bạch Thủy cười lớn một trận, nói nhanh:
- Được. Đệ tử Hồng kỳ đường do Thiết đường chủ chỉ huy, đệ tử Thanh kỳ đường do Trần đường chủ chỉ huy, đệ tử Lam Kỳ đường do Triệu đường chủ chỉ huy, đệ tử Hắc kỳ đường do Âu kỳ chủ chỉ huy, đệ tử Bạch kỳ đường thì do Thượng kỳ chủ chỉ huy. Chỉ để lại một mình Mục hương chủ theo bên cạnh ta. Hôm nay trời vừa tối, Khuất Lôi làm quân tiên phong, Trung Bình thì làm trung tâm, tấn công Thí Kiếm sơn trang!
Khuất Lôi và Phương Trung Bình đồng thanh đáp:
- Rõ!
Tăng Bạch Thủy dừng lại một chút, tiếp đó nói:
- Còn về Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy, cứ để ta xử lý. Các ngươi đã hủy Hàm Bích lâu, không lo bọn chúng sẽ không đến.
Phương Trung Bình ngẩn ra hỏi:
- Bang chủ, không phải bọn chúng chiến đấu vào sáng nay sao?
Tăng Bạch Thủy cười lạnh nói:
- Không, các ngươi giết còn chưa đủ sạch sẽ, Tương Thanh Phong của Thanh Vân tiêu cục và Thẩm Phi Phi của Hàm Bích lâu đã trốn thoát. Nếu hai người chạy đến trước khi bọn họ chiến đấu, ngươi nghĩ bọn họ sẽ đánh tiếp nữa sao?
Khuất Lôi và Phương Trung Bình đều ngẩn ra, nhìn nhau một cái, cùng kêu lên:
- Ti chức làm việc không chu toàn, xin bang chủ thứ tội!
Tăng Bạch Thủy cười nhạt nói:
- Đừng tưởng ta không biết, các ngươi chẳng những giết người, hơn nữa còn nếm trái ngọt… Có điều các ngươi làm việc không nhục mệnh, lấy công chuộc tội, ta không trách các ngươi. Nhưng cần phải đề phòng Ngã Thị Thùy.
Khuất Lôi và Phương Trung Bình toàn thân đổ mồ hôi lạnh, nói:
- Đa tạ tạ bang chủ khai ân!
Khuất Lôi lại ngạc nhiên hỏi:
- Bang chủ, ngài làm sao biết được Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy không giao chiến?
Phương Trung Bình cũng hỏi:
- Bang chủ, ngài một mình ứng phó với Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy, chỉ sợ…
Tăng Bạch Thủy ngửa mặt lên trời cười lớn, âm thanh vang dội khiến cho Khuất Lôi và Phương Trung Bình đều rung động. Tăng Bạch Thủy cười một lúc mới ngừng, nói:
- Trên giang hồ, hai ngươi được gọi là “Quyền Kiếm Song Tuyệt”, nhưng trong mắt nhân sĩ võ lâm thiên hạ, “Nam Quyền Bắc Cước” là người nào?
Khuất Lôi không lên tiếng. Phương Trung Bình liếc mắt nhìn, nói:
- “Nam Quyền Bắc Cước” là chỉ hai thanh niên cao thủ trên giang hồ hiện nay, “Nam Quyền” là Giang Nam Ngã Thị Thùy, “Bắc Cước” là Ký Bắc Hoắc Vô Dụng.
Tăng Bạch Thủy cười nhạt nói:
- Đúng, chính là Hoắc Vô Dụng.
Khuất Lôi ngẩn ra, lập tức nói:
- Hoắc Vô Dụng cũng muốn gia nhập Trường Tiếu bang sao?
Tăng Bạch Thủy cười nói:
- Không sai.
Phương Trung Bình ngạc nhiên nói:
- Nghe giang hồ đồn, Hoắc Vô Dụng không thiện không ác, nhưng bản tính vô cùng cao ngạo, không thích qua lại với người trong võ lâm, hơn nữa không màng danh lợi, làm thế nào…
Tăng Bạch Thủy cười lớn nói:
- Không màng danh lợi? Ha ha ha ha… thiếu niên tài cao, sao lại không muốn vượt trội xuất sắc. Cái gọi là không màng danh lợi, căn bản là vì không ai tán thưởng, tự mình khó thành đại sự, đành phải hận đời quy ẩn. Ha ha ha, nếu có một cái chức vị võ lâm cung phụng, xem hắn còn không màng danh lợi hay không?
Gương mặt Khuất Lôi lập tức hiện lên vẻ khó chịu:
- Cái gì, Hoắc Vô Dụng là cung phụng?
Tiếng cười của Tăng Bạch Thủy càng lớn, một lúc sau mới nói:
- Khuất Lôi, ngươi xem ta sẽ cung phụng những kẻ này sao?
Khuất Lôi ngẩn ra, đột nhiên tỉnh ngộ. Tăng Bạch Thủy tiếp tục cười nói:
- Ta chỉ lợi dụng hắn giết chết Phương Chấn Mi. Ta đang chờ đợi, nếu hắn còn giữ được mạng, ta sẽ bảo hắn đi náo động Phong Vân tiêu cục, sau khi Long Phóng Khiếu chết thì cũng đến phiên hắn. Đám nhóc con này cũng muốn làm cung phụng của Trường Tiếu bang? Ha ha ha ha…
Khuất Lôi cũng ngẩng đầu cười lớn, nói:
- Bang chủ diệu kế, diệu kế…
Phương Trung Bình cũng cười nói:
- Nghe nói Hoắc Vô Dụng này rất thông minh, nhưng hiện giờ cũng trúng kề của bang chủ, ha ha ha ha…
Khuất Lôi nói:
- Tôi cũng từng nghe nói, Hoắc Vô Dụng cước pháp vô song, vừa gấp vừa ác liệt, một khi để hắn tấn công trước một chiêu thì sẽ liên miên không dứt, quyết không đình chỉ, cho đến khi đá chết kẻ địch mới thôi, e rằng Phương Chấn Mi cũng chưa chắc là đối thủ của hắn…
Tăng Bạch Thủy đắc ý cười nói:
- Chính là hắn. Ta lệnh cho hắn âm thầm theo sát các ngươi đến Hàm Bích lâu, lỡ may xảy ra chuyện thì có thể chiếu cố lẫn nhau, sau đó lại đi xem Phương Chấn Mi và Ngã Thị Thùy quyết đấu, tốt nhất là có thể giết chết Phương Chấn Mi.
Tăng Bạch Thủy nhìn Khuất Lôi và Phương Trung Bình, nói:
- Được rồi, hai người các ngươi trước tiên nghỉ ngơi, giờ ngọ ba khắc lập tức đến giáo trường chỉnh đốn nhân mã, chập tối sẽ xuất phát. Mang cả Lộ Anh Phong cùng đi, sau khi Thí Kiếm sơn trang bị hủy, ta sẽ cho hắn một chức Phó tổng quản võ lâm.
Sau đó nhìn nắng sớm chiếu rọi, lẩm bẩm nói:
- Có lẽ lúc này Hoắc Vô Dụng đã chiến đấu với Phương Chấn Mi.
Buổi sớm dần qua, mặt trời đã mọc lên không. Hai tay Phương Chấn Mi dán vào lưng “Tuyết Hoa Thần Kiếm” Tương Thanh Phong, hai người ngồi khoanh chân, mồ hôi không ngừng toát ra, thấm ướt áo quần.
Tư Đồ Khinh Yến ở một bên nhìn Phương Chấn Mi, nhìn đến ngây dại. Tư Đồ Thiên Tâm thì không ngừng kéo vạt áo Tư Đồ Khinh Yến. Tư Đồ Khinh Yến không nhịn được mắng hắn:
- Đệ làm gì thế!
Tư Đồ Thiên Tâm nhỏ giọng:
- Hiện giờ Phương thúc thúc đang vận công chữa thương cho Tương thúc thúc, đệ nghe nói lúc người khác vận công chữa thương sẽ mất đi sức chiến đấu, nếu bị quấy nhiễu tùy thời có thể dẫn đến tẩu hỏa nhập ma, thậm chí mất mạng. Tỷ tỷ, lúc này chúng ta có nên hộ pháp cho Phương thúc thúc không?
Tư Đồ Khinh Yến nghe vậy liền giật mình, nhìn đông một chút, ngó tây một hồi, sau đó ưỡn ngực nói:
- Không sai, à, là hộ pháp, bây giờ để ta hộ pháp cho Phương thúc thúc.
Tư Đồ Thiên Tâm kêu lên:
- Tỷ tỷ, không chỉ có tỷ, để cũng có phần hộ pháp mà!
Tư Đồ Khinh Yến nhìn Tư Đồ Thiên Tâm một cái, ngước đầu nói:
- Đệ dám hộ pháp? Đệ bảo vệ được ai?
Tư Đồ Thiên Tâm vội dùng ngón tay chống môi “hư” một tiếng, nói:
- Đừng ồn ào, đệ nghe nói khi người khác vận công điều tức, nói mấy câu lớn tiếng cũng sẽ làm phân tâm bị thương đấy.
Tư Đồ Khinh Yến le lưỡi nói:
- Thật sao?
Tư Đồ Thiên Tâm ngạo nghễ nói:
- Đương nhiên là đệ uyên bác hơn tỷ nhiều.
Tư Đồ Khinh Yến nhảy dựng kêu lên:
- Đồ quỷ…
Tư Đồ Thiên Tâm lại “hư” một tiếng, nói:
- Tỷ đừng cứ la rách cổ họng như vậy…
Đột nhiên biến sắc nói:
- Tỷ tỷ, sau lưng tỷ có người…
Tư Đồ Khinh Yến dậm chân nói:
- Tên tiểu quỷ ngươi, nào có ai, ngươi thấy…
Nói đến đây, trông thấy sắc mặt Tư Đồ Thiên Tâm không thích hợp, không kìm được quay đầu nhìn lại, liền giật mình kêu lên một tiếng, một người đang đứng ở đó gần như dán sát vào lưng nàng, chữ “quỷ” kia cũng không thốt lên được nữa, lắp bắp nói:
- Ngươi, ngươi là ai…