[Dịch] Huyền Môn Phong Thần

Chương 47 : Hãy làm pháp bảo của ngươi sáng lên đi


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Cánh của Kim điểu không có chút lông nào, mép cánh sắc bén vô cùng, phía trên có hoa văn chạm rỗng, thân thể chỉ như một cái khung xương kim loại, một đôi trảo nhỏ dài, đồng dạng không có lông, đầu móng vuốt như tiểu đao. Chỉ thấy móng vuốt kim điểu lật chụp trong hư không, kim phong như đao, linh khí chi trảo ẩn chứa Thái Âm linh hỏa của hắn đúng là trong nháy mắt bi kim điểu kia mổ xé tán vào hư không. Một lũ Thái Âm linh hỏa trong đó cũng tán đi, trong nháy mắt Đồ Nguyên liền trở nên cẩn thận. Hắn không có đào tẩu, một con kim điểu như vậy còn dọa không được hắn. Hắn đứng ở trong hư không giằng co với con kim điểu kia. Trên người kim điểu tản ra sắc bén chi ý, hắn biết rõ, đây cũng không phải là chim thật. Trong thư quán có một nữ tử đi ra, tóc mặc lục, con ngươi mặc lục, thân thể thon dài, ngực cao mông nở. Lúc trước, tại trong thư quán, Đồ Nguyên đều là chú ý xem sách, lần đầu tiên thấy nàng thì nàng là ngồi nên không có chú ý tới thân thể nàng, ăn mặc hắc bào dày, tại trên người nàng đúng là có một loại mê hoặc dị dạng. Chỉ thấy nàng đi tới cửa ra vào thư quán ở chỗ sườn núi, vươn tay, giống như đang làm động tác mời. Kim điểu đang dừng trong hư không kia liền xoay người, kim sí rung lên, một mảnh kim quang tỏa khắp hư không, khi rõ ràng lại thì đã xuất hiện tại lòng bàn tay nàng, hóa thành một cái cây trâm kim sắc hình con chim. "Ta nói có gì bản lĩnh, chẳng qua như thế." Nàng nói xong, một bước bước lên hư không, dưới chân không mây, trống rỗng mà bay, đúng là trực tiếp lướt qua đầu Đồ Nguyên, Đồ Nguyên ngẩng đầu nhìn, nhìn thấy cả chân tuyết trắng thon dài, hơi hơi sửng sốt, không khỏi lắc đầu, suy nghĩ vô luận tại trong cái thế giới gì, đều sẽ có một số người tác phong khó đoán. Hắn không biết nữ nhân này là ai, nhưng mà người có thể tới nơi này làm trị thủ thì thân phận cũng sẽ không đơn giản. Một đường trở lại Thượng Thanh nhà gỗ của mình, trong lòng hắn suy nghĩ phải làm thế nào mới có thể mượn được cấm thư trong giá sách kia. Thẳng cho đến khi tiểu đồ đệ duy nhất của hắn cất tiếng gọi hắn, hắn mới phục hồi lại tinh thần. "Sư phụ, suy nghĩ cái gì chứ? Gọi ngươi nhiều như vậy cũng không đáp lại. Nếu như có yêu ma quỷ quái gì đó thì đã ăn ngươi ngay cả dây lưng xương cốt cũng không còn rồi." Phạm Tuyên Tử bất mãn nói ra. Gần đây, càng ngày Phạm Tuyên Tử càng nhiều lời, cũng có phần quản hơi nhiều chuyện rồi. Đồ Nguyên che miệng ho nhẹ một tiếng, chuẩn bị đứng thẳng lên làm một cái 'Sư phụ' uy nghiêm. "Ngươi. Đã làm xong bài tập rồi chưa?" Đồ Nguyên nghiêm túc hỏi. Phạm Tuyên Tử bỏ chậu gỗ trong tay xuống, kỳ quái nhìn sư phụ của mình, hỏi: "Bài tập gì?" Đồ Nguyên nghĩ lại một cái, mình không có ra bài tập gì a, còn không đợi hắn nói sang chuyện khác, Phạm Tuyên Tử mẫn tiệp, rất nhanh nói ra: "Sư phụ, ngươi như vậy là cố ý muốn làm khó ta đi, đã nửa năm ngươi không có ra bài tập cho ta rồi, ta hỏi qua những người tuổi như ta, bọn họ nói hoặc là ngươi không còn gì để dạy, hoặc là tu vi của ta đã cao đến ngươi không có gì có thể dạy rồi." Đồ Nguyên trừng mắt nhìn Phạm Tuyên Tử, nhìn đứa nhóc vốn trước đây gầy gò gan lớn, bây giờ đã phát triển thành một cái Phạm Tuyên Tử duyên dáng yêu kiều, rồi ngôn ngữ sắc bén lại không thay đổi chút nào kia, nói ra: "Nhà ai không hiểu chuyện huyên thuyên nói bậy." Đồ Nguyên nổi giận, chí ít nhìn qua rất giận. Phạm Tuyên Tử cũng mặc kệ, nàng bưng chậu gỗ vào trong gian nhà gỗ của mình, sau đó để y phục vào, rồi hướng phía con suối dưới sườn núi chạy đi. Đi tới cửa, đột nhiên ngừng lại, nói ra: "Sư phụ, y phục của ngươi cũng đã mặc một năm rồi. Có muốn giặt một cái hay không." Đồ Nguyên cúi đầu nhìn nhìn y phục mình, màu xám mờ, hình thức mộc mạc, có chút bối rối, nếu là tại kiếp trước, một năm không giặt vậy thì không biết phải bẩn đến mức nào. "Vi sư từ lâu đã không dính nước lửa không nhiễm bụi, ăn chính là thiên địa linh khí, tu chính là thuần dương đại đạo. Mặc vào trăm năm cũng không sao." Đồ Nguyên cũng không muốn bởi vì một câu nói của đệ tử liền chạy đi mua quần áo về thay. Phạm Tuyên Tử xoay người, không nói lời nào, lập tức đi rồi. Nhìn y phục trên người Phạm Tuyên Tử, phát hiện mình đúng là không có chuẩn bị cho nàng cái đạo y nào, mình làm sư phụ không có của cải gì, dẫn đến đồ đệ cũng là cuộc sống đơn giản. Trong lòng vốn đang nghĩ làm thế nào mượn được cấm thư trong giá sách kia, bởi vì nhất thời nghĩ không ra, liền nghĩ không bằng đi dạo phường thị một cái. Trở lại trong phòng mình, đem tất cả linh thạch kiếm được mấy năm nay đều lấy ra, mở phù túi nhìn một cái, đúng là có không ít rồi. Hắn tính toán sơ lược một cái, hẳn là có khoảng hơn ba trăm khối linh thạch. "Tuyên Tử, Tuyên Tử..." Đột nhiên, ngoài nhà gỗ có tiếng người gọi Phạm Tuyên Tử, nghe giọng là một nam tử tuổi còn trẻ. Đồ Nguyên sờ sờ mặt mình, nhẹ nhàng khụ khụ, tuy rằng mặt y nguyên còn trẻ, nhưng mà trong thanh âm lại có một loại ổn trọng lắng đọng qua năm tháng mà không non nớt như âm thanh ngoài phòng kia. Tu hành không năm tháng, đi tới trên đời này vậy mà bất tri bất giác đã lâu như vậy. "Chuyện gì." Xa xa truyền đến tiếng Phạm Tuyên Tử. "Tuyên Tử, ngươi thế nào còn ở đây giặt quần áo, sư phụ ngươi cũng quá nghèo rồi đi, không chỉ để ngươi mặc y phục như vậy, còn phải tắm rửa." Thanh âm kia đỉnh đạc nói ra. Đồ Nguyên sờ sờ những linh thạch kia, mặt hơi hơi nóng. "Chờ ta mua cho ngươi, toàn bộ y phục cứ đốt đi, tới Cẩm tú phường cứ chọn pháp bào nào ngươi thích." Đồ Nguyên đột nhiên cảm thấy thanh âm này chợt trở nên có phần chán ghét. Phạm Tuyên Tử nói ra: "Sư phụ ta ở trong, để hắn nghe được, cẩn thận hắn đánh ngươi." "Đánh ta, Tuyên Tử, không phải ta nói sư phụ ngươi như thế nào, nhưng sư phụ ngươi thật sự vị tất có thể làm khó ta. Tuy nói tu vi sư phụ ngươi cao hơn ta, nhưng mà ngươi nhìn xem cái nơi sư phụ ngươi trú ngụ này, ta chỉ cần lấy pháp bảo mà sư phụ ta ban thưởng phát ra một cái, phỏng chừng hắn phải luống cuống." Phạm Tuyên Tử là biết rõ sư phụ của mình nhất định có thể nghe được rồi, người khác có lẽ không biết năng lực của sư phụ mình, nàng lại là biết rõ vô luận là con mắt hay là lỗ tai của sư phụ mình, dù cho là không có tu thần thông gì liên quan tới mắt tai nhưng cũng không kém hơn những người tu nó. Nàng vốn định nói sư phụ của mình có thể nghe được là xem gã có bối rối hoặc là xấu hổ hay không, không nghĩ tới kết quả là nghe được một tràng lời nói như thế, Phạm Tuyên Tử tức thì trở nên mất hứng. Tuy rằng nàng thường xuyên cảm thấy sư phụ rất không có nguyên tắc, thường thường bỏ quên mình, chỉ lo tự mình chơi đùa. Nhưng mà đó là sư phụ của mình, đâu thể cho phép người khác tới nói này nói nọ, hơn nữa gã còn tự đại nói sư phụ không làm gì được gã. Bàn tay vốn đang vân vê góc áo của nàng lập tức dừng lại, nói ra: "Ngươi nói chỉ cần thúc dục pháp bảo mà sư phụ ngươi đưa cho ngươi thì sư phụ ta sẽ phải luống cuống sao." "Ách, ... Đúng vậy." Gã có chút không biết Phạm Tuyên Tử muốn như thế nào, trả lời có chút hàm hồ. "Ngươi làm thử, ta trước thử xem có khiến ta luống cuống hay không." Phạm Tuyên Tử nói ra. "Ha ha, Tuyên Tử, ngươi muốn nhìn a, nói trước a, ngươi cũng không nên làm ẩu. Ta còn chưa khống chế tốt cái pháp bảo này, vạn nhất lỡ làm ngươi bị thương, vậy thì không phải lỗi ta a."